Họa Phố
Quyển 1 - Chương 22: Bạch sự (22) : Hɔtid a ma i

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đệt!” Vệ Đông vung tay ném tấm vé vào cửa xuống đất, dùng chân dẫm đạp mấy cái “Tôi có thể xé nó hay đốt nó được không!? Được không?”

Tần bác sĩ hơi lắc đầu “Hậu quả của việc phá hủy nó chính là sẽ mất mạng trong thế giới thật, hơn nữa sẽ chết đi bằng cách thức vô cùng thê thảm hoặc là thống khổ đến chịu không nổi.”

Vệ Đông cúi người nhặt tấm vé lên, bật cười một tiếng “Ha ha”, tràn đầy tuyệt vọng lại bất đắc dĩ đến cùng cực.

Kha Tầm nhét tấm vé vào túi quần, ngước mắt nhìn Mục Dịch Nhiên.

Sau đó mới phát hiện, đại lão lúc này nửa người trên mặc áo vest âu phục thẳng thớm lại tao nhã hết sức, nhưng nửa người dưới lại chỉ có mỗi cái quần boxer.

Kha Tầm “…” Phải rồi, trước lúc rời khỏi tranh mình đã lột quần người ta…

Thảo nào lúc nãy vị này lại dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống trừng trừng nhìn mình.

“Khụ,” Kha Tầm vội vàng bước qua “Đại lão, tiểu đệ sai rồi. Anh cởi áo khoác bên ngoài ra che tạm một chút đi, tôi chạy đi kêu chiếc taxi đậu ở cửa sau, rồi tôi với Đông Tử che cho anh lên xe ha. Nhà anh ở nơi này hay sao?”

Mục đại lão tiếp tục dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống cậu.

“Không phải ở thành phố này à? Vậy đi, anh tạm thời đến nhà tôi ha, nhà tôi cách đây không xa lắm, về đó thay tạm quần áo của tôi, được không?” Kha Tầm nói xong liền nháy mắt với Vệ Đông.

Vệ Đông vội gật đầu phụ họa “Đúng đó, đúng đó đại lão, anh như bây giờ cũng đâu thể đi mướn khách sạn đâu, ra ngoài toàn là người, đi nhà tui cũng không tiện lắm, ba mẹ tui đều ở nhà. Kha Nhi ở có một mình à, trong nhà cũng không có ai, không sợ bị người khác nhìn thấy. Anh tới nhà nó tắm rửa xong thay quần áo này kia cũng tiện hơn á. Chúng ta ở trong tranh suốt mấy ngày, ngày nào cũng bò tới bò lui lăn lộn dưới đất, cả người đều dơ hết, nhìn Mục đại lão đây là biết anh là người yêu sạch sẽ rồi, không lẽ anh tính nhịn tới về nhà mình mới tắm rửa thay đồ?”

Lời này có lẽ chọt trúng điểm kiêng kị của Mục Dịch Nhiên, hắn lập tức nhíu mày, cũng không nói gì phản đối.

Kha Tầm thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn sang Tần bác sĩ “Mọi người tính thế nào? Hay là đều tạm thời đến nhà tôi đi?”

Tần bác sĩ cười lắc đầu “Không được, tôi muốn về nhà trước, nhà tôi cũng không ở nơi này, bây giờ mua vé có khi kịp về nhà trước khi trời tối. Tạm biệt ở đây đi, chung quy chẳng bao lâu nữa chúng ta vẫn sẽ phải gặp lại nhau thôi, mọi người bảo trọng.”

Nói xong, liền lê bước chân mệt mỏi trước hết rời khỏi phòng triển lãm.

Ông chủ bán bánh rán cùng Mã Chấn Hoa lúc này vẫn còn ngồi liệt dưới đất, hai người toàn thân đều nồng nặc mùi khai nước tiểu.

“Tui nói ông á ông chủ, tới nước này rồi cũng nghĩ thoáng một chút đi,” Vệ Đông bước tới kéo hắn đứng dậy “Về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ một giấc, tuyệt đối đừng làm chuyện gì ngu ngốc, lần này chúng ta mạng lớn thoát chết, biết đâu lần sau cũng có thể an toàn rời khỏi tranh, mọi chuyện là do người ta cả, đúng không? Mau trở về nhà đi.”

Ông chủ cả người giống như con rối dây, ai nói gì liền nghe nấy, cả người liêu xiêu mất hồn rời khỏi phòng triển lãm.

Chỉ có mỗi Mã Chấn Hoa không ai thèm để ý đến, Kha Tầm kéo tay Mục Dịch Nhiên, bị đối phương hất tay, mặt mày lạnh lẽo cởi áo vest ngoài ra che nửa người dưới lại.

Kha Tầm bảo Vệ Đông ra ngoài kêu taxi, ba người che che giấu giấu từ cửa sau bảo tàng mỹ thuật rời đi.

Vừa xuất phát liền thấy trời đổ mưa, Vệ Đông liền thấy kỳ quái “Lạ ghê, lúc vô tranh trời cũng đổ mưa, sao rời tranh rồi vẫn còn mưa? Sư phụ, mấy nay trời cứ mưa liên miên như vậy hả?”

Sư phụ lái xe vẻ mặt còn kỳ quái hơn Vệ Đông “Người anh em, cậu là từ ngoài mới tới hả? Chỗ này của chúng tôi có mỗi hôm nay trời mưa à.”

“Gì?” Vệ Đông đang tính phản bác, lại bị Kha Tầm đưa tay đè một cái, lập tức im miệng không nói nữa.

Kha Tầm lấy di động từ trong túi ra, thấy góc trái tín hiệu lại lần nữa đầy ắp, trên màn hình biểu hiện ngày tháng cùng thời gian trùng khớp với thời gian lúc hai người bọn họ vào tranh.

Kha Tầm nhỏ giọng hỏi Mục Dịch Nhiên “Thời gian chúng ta vào tranh mấy ngày nay không hề kết nối với thời gian ở thế giới thật đúng không?”

Mục Dịch Nhiên phớt lờ không đáp.

Kha Tầm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu “Cũng tức là bất luận chúng ta ở lại trong tranh bao lâu, thời gian ở thế giới thật đều dừng ngay tại thời điểm chúng ta vào tranh.”

Nói xong, lại lôi tấm vé vào cửa trong túi ra, nhìn lại thời gian ghi trên đó.

Thời gian vào tranh tiếp theo, chính là vào 13 ngày sau.

***

Chỗ ở của Kha Tầm là một căn hộ nằm trong khu dân cư mới xây cách đây khoảng hai năm gần trung tâm thành phố, được cậu mua về sau khi bán đi căn nhà mà ba mẹ cậu để lại.

Kha Tầm ở tại tầng chót, căn phòng với diện tích khá lớn nhưng gia cụ lại không nhiều lắm, trong nhà thứ chiếm diện tích nhất chính là cái giường đôi to bự đặt trong phòng ngủ, phối hợp set trải giường màu xanh kim loại, chăn mền không được chủ nhân gấp gọn, hỗn loạn vùi ở chân giường.

Kha Tầm mở tủ âm tường lấy ra một bộ quần áo của mình đưa cho Mục Dịch Nhiên “Mặc tạm đi, quần áo của tôi đa số đều là đồ mặc thường với thể thao, không có sơ-mi âu phục.”

May là Mục Dịch Nhiên cũng tỏ ra xem thường hay khó chịu gì, vẻ mặt lạnh lùng cầm lấy quần áo, nói một câu “Ra ngoài.”

“Anh có muốn tắm rửa một cái trước rồi mới thay đồ không?” Kha Tầm hỏi.

Mục Dịch Nhiên khựng lại một chút, quả nhiên đi vào phòng tắm.

Chỉ nghe một tiếng “phanh”, cửa phòng tắm nặng nề khép lại, Kha Tầm đứng gãi gãi đầu, ngửa mặt duỗi sống lưng.

Nhìn quanh căn phòng đơn giản lại trống trải của mình một vòng, trong lòng vẫn có cảm giác hết thảy mọi thứ đều là như thế không chân thật.

Nhưng là… bản thân từ một đứa trẻ của một gia đình ấm êm đột nhiên biến thành trẻ mồ côi cô đơn thui thủi, kể từ đó về sau Kha Tầm vẫn luôn cảm giác cuộc đời mình giống như bước vào một giấc mơ không chân thật.

Tất cả mọi thứ trong giấc mơ ấy cũng giống như căn phòng mà cậu đang ở lúc này, trống rỗng không chút sinh khí, đơn điệu lại lạnh như băng.

Kha Tầm hừ cười, quay đầu đi vào bếp.

***

Mục Dịch Nhiên tắm rửa xong đi ra ngoài, phát hiện áo mình treo bên ngoài không thấy đâu, ngay cả cái quần lót boxer cũng mất tăm mất tích, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại, gân xanh hai bên thái dương giật thình thịch.

Hắn cố đè xuống cơn giận, mặc vào quần áo Kha Tầm đưa cho mình trước đó, bên trên là áo thun T-shirt màu trắng, bên dưới là quần thun rút dây, mặc vào khá là thoải mái rộng rãi, kích thước cũng khá phù hợp, chỉ là soi gương không hiểu sao có chút cảm giác không đúng lắm.

Mục Dịch Nhiên trước đó chưa mặc quần áo kiểu này bao giờ, hiện tại soi mình trong gương cảm giác như đang nhìn người xa lạ, thiếu một chút cảm giác bén nhọn cùng nghiêm túc tự hạn chế, lại hơn một ít cảm giác tản mạn Kha-style.

Đưa ngón tay vuốt chỉnh tề mấy lọn tóc ướt rời rạc, Mục Dịch Nhiên lại nhìn mình trong gương vài lần.

Vẫn là cảm giác có chỗ nào không đúng lắm.

Là do cái áo thun T-shirt này biến mình thoạt nhìn giống sinh viên đại học ngây ngô sao?

Mục Dịch Nhiên bắt ánh mắt của mình tăng thêm độ âm trầm.

Không, vẫn là không đúng.

Hắn cau mày nhìn mình chằm chằm trong gương.

Thật lâu sau, rốt cuộc tìm được lý do.

Trên nền áo trắng trong gương, một hàng chữ đen kiểu sấm sét in đậm giống như muốn gào to nhấn mạnh: HƆTid A mA I (*)

Gân xanh hai bên thái dương ngay lúc ấy giống như vang lên một tiếng “bựt” đứt đoạn.

Mục Dịch Nhiên mang theo gương mặt như kết băng rời khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt lướt qua phòng khách trống rỗng, ngoại trừ mấy cái sofa lười với phong cách y hệt chủ nhân của chúng nó đang ngồi phịch trên sàn nhà gỗ trắng ra thì không còn bất cứ thứ gì khác.

Trong phòng bếp có động tĩnh vang ra, Mục Dịch Nhiên bước qua, cách một tầng thủy tinh trên cánh cửa khung hợp kim, thấy Kha Tầm một tay cắm vào túi, tay kia cầm muôi đang khuấy cái gì đó trong nồi.

Tên này… biết nấu cơm?

Kha Tầm giống như cảm giác được, xoay người lại nhìn, mới đầu có hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười: Ăn mặc style thanh xuân lại phối hợp với gương mặt lạnh lùng băng sơn quả thực là cute chết người na.

Thấy Mục Dịch Nhiên sắc mặt khó coi, Kha Tầm vô cùng thức thời đứng đắn trở lại, bước tới đẩy cửa ra, tươi cười hết sức chân thành nói “Anh đói bụng chưa? Tôi đang làm cơm sốt cà-ri, đợi lát nữa là xong rồi, anh ra ngoài ngồi nghỉ một lát đi, cây nước hôm qua tôi mới đổi, anh cứ yên tâm uống.”

Thấy Mục Dịch Nhiên vẫn trưng gương mặt poker nhìn mình, Kha Tầm nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu “Nếu anh không thích uống nước lọc thì dưới cây nước có ngăn đựng cafe uống liền với trà sữa túi lọc, trong tủ lạnh có coke với trà xanh, còn nếu vẫn không thích, vậy để lát nữa tôi xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua anh mấy lọ bổ sung dinh dưỡng?”

Gân xanh trên trán Mục Dịch Nhiên lại lần nữa trồi lên.

Kha Tầm nhìn mặt đoán ra được tâm trạng đối phương, vội vàng đưa tay kéo cửa bếp lại “Phòng bếp toàn mùi khói dầu, anh ra phòng khách ngồi đi.”

“Quần áo.” Mục Dịch Nhiên nghiến răng nói ra hai chữ.

“À, quần áo anh cởi ra tôi bỏ vào túi giặt rồi, lát nữa mang ra tiệm giặt ủi nhờ người ta giặt sạch giúp, mấy ngày trong tranh đều mặc nó, mang đi giặt tẩy đi xúi quẩy.” Kha Tầm đóng cửa lại, trở về quầy bếp tiếp tục đảo cơm trong nồi.

Mục Dịch Nhiên không muốn nói nhiều với đối phương nữa, xoay người đi về phòng ngủ của hắn.

Mở ra tủ âm tường, bên trong bãi đầy các loại quần áo đủ màu sắc, lật xem kiểu dáng, toàn bộ đều là quần áo mặc thường, đa số đều là T-shirt cùng quần thun.

Mục Dịch Nhiên chọn một lát, lấy một cái áo T-shirt trắng trước ngực chỉ in một cái logo nhỏ ra, lại treo cái áo trên người vào tủ, đang tính đóng cửa thì đột nhiên thấy bên vách tủ trong xiêu xiêu vẹo vẹo dán mười mấy tấm ảnh chụp.

Nhìn thoáng qua, phần lớn ảnh chụp đều có mặt Kha Tầm.

Có lúc thiếu niên phô trương ương ngạnh, thưở thiếu thời thanh tú ngây ngô, lại có lúc bé nhỏ ngây thơ đáng yêu.

Bên cạnh hoặc là cha mẹ người thân, hoặc là bạn bè đồng bọn, cũng có khi là mèo cưng chó cưng, mỗi tấm ảnh đều tràn ngập hơi thở cuộc sống, không khí trong từng hình ảnh đều là ấm áp hạnh phúc lại vô tư không lo.

So với căn nhà mà hiện tại Kha Tầm đang ở, tựa như là hai thế giới khác nhau.

Mục Dịch Nhiên nhìn kỹ mấy tấm ảnh có mặt cha mẹ Kha Tầm.

Diện mạo của Kha Tầm có thể nói là tập hợp toàn bộ ưu điểm từ cha mẹ mình, mắt mũi sáng ngời, hình dạng rõ ràng, lúc còn bé thì đáng yêu, thiếu niên thanh tú, thanh niên lại đẹp trai khôi ngô.

Giống như vì muốn càng nhấn mạnh đánh giá này, Mục Dịch Nhiên chợt nhìn đến một tấm ảnh, bên trên là hình Kha Tầm cười toe đầy ngây ngô, trước ngực đeo một tấm huy chương, kèm theo một hàng chữ viết bằng bút lông “Ta, chính là ta, anh chàng đẹp trai đoạt huy chương vàng— by Kha Tầm”

“…” Mục Dịch Nhiên khép lại ánh mắt bị cay tới mù mắt.

Đang tính đóng cửa tủ thì lại lần nữa bất hạnh nhìn thấy một tấm ảnh khác, Kha Tầm đang huấn luyện ngồi xổm theo kiểu cưỡi ngựa, bên trên ghi mấy chứ: Thế giới thật thần kỳ, sinh ra chàng đẹp troai này ——by Kha Tầm.

***

Kha “đẹp troai” tay bưng hai đĩa cơm phủ sốt cà-ri từ phòng bếp đi ra, thấy Mục Dịch Nhiên đang đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.

Bầu trời thành thị âm u lại đẹp đến khó tả, bên trên tầng mây màu xám phủ đầy ánh sáng vàng nhàn nhạt, trời vẫn đang mưa, nhưng xa xa đã loáng thoáng thấy được cầu vồng, phóng tầm mắt nhìn xa, khắp nơi đều là nhà cao tầng cao thấp trập trùng, dưới màn mưa phùn mờ nhạt, như lộ ra một chút tươi mát trong lành.

“Tầm nhìn đẹp hen.” Kha Tầm vươn chân lôi cái bàn lùn phía sau sofa lười ra, đặt cơm lên trên “Cũng chính là vì muốn đứng trên cao nhìn ra xa nên lúc trước tôi mới chọn tầng này. Ăn cơm thôi.” Lại lôi hai chai trà xanh kẹp dưới nách để lên bàn.

Mục Dịch Nhiên xoay mặt nhìn đối phương.

Kha Tầm sợ người này lại từ chối, chỉ tay vào đĩa cơm nói “Hạt hạt đều vất vả (*), anh không ăn tôi chỉ có thể vứt đi á.”

Mục Dịch Nhiên vẻ mặt không cảm xúc bước tới, mông vừa chạm lên mặt ghế sofa, cả người bất ngờ không kịp đề phòng lún sâu vào ghế, từ ngồi thẳng trực tiếp biến thành ngồi ngửa style “bắc kinh than” vô cùng tiêu chuẩn.

Mục Dịch Nhiên “…”

Thấy đại lão lại sắp sửa đóng băng, Kha Tầm vội cười làm lành “Thông cảm thông cảm, tại chỗ tôi ít khi có khách tới chơi, đám bạn bè anh em tôi đứa nào cũng giống như bị liệt nửa người, đến chỗ tôi chơi toàn nằm la liệt, tới cả đi WC cũng không buồn đứng dậy, nên tôi mới không mua sofa bình thường. Đại lão chịu khó thông cảm ha, bình thường tôi cũng ít ngồi sofa lắm, trực tiếp ngồi xuống đất luôn.”

Mục Dịch Nhiên cố nhịn lại nhịn, khó lắm mới ngồi vững vàng trên ghế sofa lười, sắc mặt âm trầm cầm lấy muỗng ăn.

Tôm nõn, cá tuyết, sò điệp khô, ớt chuông đỏ xanh, lại phối hợp với nước sốt cà-ri vàng nồng sệt phủ lấy cơm trắng, màu sắc hương vị đều đầy đủ.

“Thấy sao, ngon chứ?” Kha Tầm ngồi đối diện, híp mắt cười nhìn hắn.

Thật lâu sau, mới nghe thấy Mục Dịch Nhiên khẽ “ừ” một tiếng.

___________________

Chú thích

(*) Đây là câu I Am A biTCH in ngược trong gương =w=

(*) Câu này trích từ bài thơ “Sừ hòa nhật đương ngọ” (Cày bừa giữa ban trưa):

Nguyên văn:

Sừ hoà nhật đương ngọ / Hãn tích hoà hạ thổ / Thuỳ tri bàn trung xan / Lạp lạp giai tân khổ

Tạm dịch (này là do cá nhân tớ tự dịch ra nên hông có vần điệu gì, thông cảm)

Cày bừa giữa ban trưa / Mồ hôi hòa cùng đất / Ai biết cơm trên mâm / Hạt hạt đều vất vả)

XD Ca dao VN mình cũng có bài: “Ai ơi bưng bát cơm đầy / Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần” ấy, đều nói về vất vả của nghề nông và khuyến gọi mọi người trân trọng lương thực.

(*) Bắc kinh than: Ngồi bệt ngã người dựa hoàn toàn vào ghế.

Bên dưới là ảnh minh họa (nếu ai quen thuộc thì ảnh dưới chính là style Cát Ưu than, kiểu ngồi vẹo dựa vào ghế như không có xương sống của ông chú Cát Ưu)



Okela, mai là sang bức tranh thứ 2 rồi (ノ ̄ω ̄)ノ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương