Yêu nhau, đính hôn rồi kết hôn. Mọi thứ diễn ra trong vòng chưa đầy hai năm. Nhiều khi nghĩ đến Thu Giang Lãnh đều có một cảm giác không chân thực.

"Hôm nay là ngày đẹp." Hoa Lạc Giản nói.

"Ân?"

"Chúng ta về Dương Châu đi."

Thu Giang Lãnh không hiểu hỏi:

"Về Dương Châu? Làm gì?"

Hoa Lạc Giản nghiêng người sang, nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô.

"Chúng ta, cũng đã kết hôn rồi. Đương nhiên là đến lúc viết tên chị vào gia phả rồi."

Hoa gia là một gia tộc lâu đời, nên họ có gia phả cũng không có gì lạ.

Thu Giang Lãnh nói tốt. Cô vừa háo hứng vừa tò mò đi theo Hoa Lạc Giản về Dương Châu.

Hoa Lạc Giản nói đúng, hôm nay là một ngày đẹp, mấy ngày trước nghe dự báo thời tiết nói thời tiết không tốt lắm mà lúc họ về trời trong lành không ít.

Hoa gia đại viện, yên tĩnh như bao ngày trước, chỉ là lần này không chỉ có một mình họ nữa.

Đầu tiên họ phải thắp hương thông báo với tổ tiên, sau đó mới có thể thêm tên vào trong gia phả.


Bút lông, nghiên mực đều đã sớm được chuẩn bị, Thu Giang Lãnh nhìn Hoa Lạc Giản vén tay áo lên trước khi cầm bút.

Trên người của Hoa Lạc Giản có một cảm giác rất cổ xưa, cái khí chất mà từ nhỏ rèn lên đấy khiến cô không cách nào rời mắt khỏi cô ấy.

Cô ấy cầm bút chấm mực, sau đó đặt bút xuống và viết, nhanh và cực kì chuẩn.

Thu Giang Lãnh ba chữ, sắc nét có thần. Nếu không phải người hay luyện, thực sự viết không ra được chữ như thế.

Hoa Lạc Giản gác bút, nhìn hai cái tên cùng một chỗ thật lâu.

"Lạc Giản..."

"Lạc Giản?!"

Hoa Lạc Giản đột ngột khóc. Từng giọt nước mắt rơi xuống mặt giấy đã có chút năm tháng.

Cô ấy chưa từng khóc, bị thương cũng không khóc, lần duy nhất cô ấy gần như khóc là khi họ ở bệnh viện, cô ấy nằm mơ thấy ác mộng.

Thế nên, nhìn thấy Hoa Lạc Giản rơi nước mắt, Thu Giang Lãnh hoảng lắm.

Hoa Lạc Giản nhìn cô bối rối, đóng lại gia phả, giải thích cho cô nghe.

"Em từng nghĩ rằng, cả đời cũng sẽ không phải mở quyển gia phả này thêm lần nào nữa."

"Giang Lãnh...Hoa gia lớn như vậy, cuối cùng em cũng không phải một mình rồi."


Mười năm không ai bên cạnh, một mình chống đỡ hết thảy.

Thu Giang Lãnh đau lòng nhìn cô, đi vòng qua bàn ôm lấy cô vào lòng.

"Chị vẫn luôn ở bên em, chị hứa."

.......

"Mà nói mới hay. Giờ chị cảm thấy em mới là mẹ ruột của mẹ chị chứ không phải chị. Hôm qua nghe nói chúng ta về Dương Châu còn đặc biệt nhắc chị phải đưa em về thăm nhà nữa."

Hoa Lạc Giản nhún vai.

"Cái này, không có biện pháp."

"Khai ra ngay, em lại đầu tư gì cho viện của mẹ chị rồi?"

"Cũng không có gì, một chút tiền giúp cải thiện cuộc sống thôi."

Thu Giang Lãnh hừ hừ nói:

"Lúc nào cũng nói thật nhẹ nhàng."

"Làm nghiên cứu đau đầu nhất là kinh phí không đủ. Em có khả năng liền giúp họ nhiều một chút."

Thu Giang Lãnh thở dài nói:

"Em như vậy, không thích cũng không có biện pháp a..."

HOÀN

Lời của người viết: Cảm ơn mọi người đã theo dõi chuyện. Dạo này muốn viết cổ đại quá (๑•̀ㅂ•́)و✧

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương