Thu Giang Lãnh lò mò lấy điện thoại ra, bởi vì đầu óc có chút choáng váng nên tìm một lúc mới lấy ra được một hai tấm ảnh.

Nhìn góc chụp vô cùng không tốt này, Tỉnh Hàn không muốn nghĩ xấu không được.

"Bà chụp trộm đó hả?"
"Đẹp mà phải không?"
Tỉnh Hàn vuốt cằm.

"Nhìn qua thì chắc chắn là mỹ nhân rồi..."
Nhưng người này rốt cuộc là ai a.

Bí ẩn đến nỗi một tấm hình đàng hoàng đều không có luôn.

Khi cô đang nghĩ, màn hình điện thoại của Thu Giang Lãng biểu thị có người có gọi đến.

Cô ấy ngơ ngơ ngác ngác thu lại điện thoại nói:
"Lạc Giản gọi tôi này?"
"Halo Lạc Giản~"
"Nhà chị đang tổ chức party à?"
"Ò, lễ tân gia.

Sao em biết hay vậy?"

"Cửa chính nhà chị đang mở..."
"Vậy ư?..."
Thu Giang Lãnh lảo đảo xỏ dép đi ngoài.

Người cô xiêu xiêu vẹo vẹo đến mức Tỉnh Hàn vội vã đi theo sau.

"Bà đi chậm chút!"
Thu Giang Lãnh lúc này đã đi ra đến cửa.

Cô mở toang cửa ra, nhìn thấy Hoa Lạc Giản đứng ở bên ngoài liền nhào vào người đối phương.

"A Lãnh!" Tỉnh Hàn nhìn khoảng cách không hề nhỏ giữa hai người mà hết hồn.

Nhào ra kiểu này, cô ấy chắc chắn sẽ ngã sấp mặt!
Hoa Lạc Giản phản ứng siêu nhanh, bước đến một bước lớn vừa đủ để đỡ lấy Thu Giang Lãnh.

"Chị không sao chứ?" Hoa Lạc Giản có chút lo lắng hỏi.

"Ò, không sao..."
Lúc này phản ứng cơ thể của Tỉnh Hàn mới theo kịp suy nghĩ của cô.

Cô bước về phía trước, chào Hoa Lạc Giản.

"Chào em, chị là Tỉnh Hàn, bạn của Giang Lãnh."
Hoa Lạc Giản không rảnh tay, chỉ có thể gật đầu đáp lại.

"Em là Hoa Lạc Giản, nhà bên cạnh.

"
"Lạc Giản~ Trên người em có mùi lẩu~ Y, còn có hai mùi nước hoa..."
Tỉnh Hàn nhìn Thu Giang Lãnh cọ mặt vào cổ Hoa Lạc Giản liền nghĩ xong đời rồi.

"A Lãnh, đi về thôi, bà uống nhiều quá rồi."
"Ei, đừng kéo~"
Thu Giang Lãnh không vui hất tay cô ra.

Tỉnh Hàn hận a, cô muốn trực tiếp vứt con ma men ở đó không quản, nhưng nếu mà cô bỏ đi, ngày mai Thu Giang Lãnh chắc chắn sẽ vác đao đến nhà cô hỏi tội, khiến cho nơi đó gà bay chó sủa.

Cái đứa điên điên khùng khùng này chuyên làm chuyện ngu xuẩn nhưng lại cực kì yêu mặt mũi.


"Chị ấy uống say quá.

" Hoa Lạc Giản nói.

Cô cũng không tỏ ra ghét bỏ mà đẩy Thu Giang Lãnh ra.

"Thực ra uống cũng không nhiều.

Chỉ là Giang Lãnh tửu lượng không tốt lắm thôi."
"Lạc Giản~" Thu Giang Lãnh dùng giọng mũi gọi, nghe thế nào cũng cảm thấy có chút không vui.

Còn làm nũng! Tỉnh Hàn đều thay Thu Giang Lãnh cảm thấy xấu hổ.

"Ân?"
"Lạc Giản~"
"Em ở đây."
"Lạc Giản~"
Tỉnh Hàn chịu không nổi màn làm nũng cay mắt của bạn mình, nói:
"Thu Giang Lãnh! Thế rốt cuộc bà có đi không?"
"K-Không đi...Hung ba ba...Hm..."
Cô ấy nói rồi còn ôm lấy eo Hoa Lạc Giản chặt hơn.

Hành động bất ngờ của cô ấy khiến lông mày của Hoa Lạc Giản không tự chủ được khẽ nhướng lên.

Hoa Lạc Giản bất đắc dĩ cười, nói:
"Chị có thể trở về trước, em sẽ chăm sóc cho chị ấy."
Tỉnh Hàn thực sự bất ngờ bởi độ bao dung của đối phương.


Hai người này, không phải mới quen không lâu sao?
Cô có chút không an tâm nhưng liếc nhìn dáng vẻ không chút biết điều của Thu Giang Lãnh, cô khẽ hừ một tiếng.

Để cô xem ngày mai Thu Giang Lãnh sẽ làm ra trò xấu hổ gì.

"Được rồi.

Vậy làm phiền em."
......!
Hoa Lạc Giản đỡ Thu Giang Lãnh vào trong nhà của cô ấy, để cô ấy nằm xuống ghế rồi đi vào trong bếp định nấu canh giải rượu.

Nhưng khi mở tủ lạnh ra, cô đã từ bỏ ý định này.

Bởi vì bên trong chẳng có gì cả...!
Hoa Lạc Giản cảm thấy ôm đối phương về nhà mình trong tình trạng này thực sự không ổn nhưng nghĩ lại, cô hình như không có sự lựa chọn khác.

"Lạc Giản~" Thu Giang Lãnh nhìn cô cười cười.

"Giang Lãnh, nhà chị không có đồ gì, sang nhà em không vấn đề gì chứ?"
Cô ấy bật người ngồi dậy, lắc đầu nói:
"Không có nha~ ".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương