Khách sạn hai người ngủ lại nằm ở trong khu trượt tuyết, nơi này có một một loạt cơ sở dịch vụ khách sạn.

Phòng vẫn là căn lúc trước hai người ở, bên cạnh ghế mềm có một cửa sổ sát đất toàn diện, kính trong suốt, cảnh đẹp ngập tuyết bên ngoài phòng liền mở to ra.

Hai người ở trong phòng thay quần áo nhẹ nhàng, Hứa Mạt liền chạy đến trước cửa sổ, thân mình gắt gao dán lên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Cô thích nhất cảnh tuyết nơi này, chất đống dày cộm, trắng xóa một màu một đường kéo dài đến dãy núi tuyết ở đằng xa, tuyết tràn ngập mặt đất, suối hồ bên cạnh hiện lên màu xam thẳm, vài con cá kiếm vô ý nhảy lên từ trong nước, trong chốc lát liền chui vào trong hồ nước, chỉ lưu lại sóng gợn nhẹ dập dờn.

Bây giờ đang là lúc hoàng hôn, bầu trời bên ngoài đều ảm đạm xuống, phía chân trời đằng xa cũng bắt đầu dần phân thành từng tầng, hiện ra cảnh hoàng hôn màu xanh mực.

Sau đó tuyết vẫn như cũ rạng rỡ sáng loáng, khiến cho hoàng hôn nhuộm vài phần trong vắt.

Mắt Hứa Mạt chớp cũng không chớp, mãi ngây ngốc mà nhìn chằm chằm.

Thẩm Thận ở bên giường nhìn cô một hồi, tiến lên nhéo hai má của cô, có tính đàn hồi, xúc cảm rất tốt.

"Nhìn gì mà nhập tâm như vậy?" Thẩm Thận cũng liếc nhìn ra ngoài một cái, chỉ nhìn thấy một mảng trắng xóa, kéo thành mảng dài với rừng lá kim.

Hứa Mạt đầu cũng không xoay,  sườn mặt thanh tú xinh đẹp lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Nhìn tuyết nha."

Thẩm Thận nhéo mặt cô, xoay cô quay lại, sau đó nhẹ cắn một ngụm trên đỉnh cằm khéo léo của cô.

"Vậy em cũng nhìn anh nhiều chút."

Cô làm bộ muốn đi cắn gan bàn tay anh, bị Thẩm Thận nhanh nhẹn tránh thoát.

Hứa Mạt tức không thôi, xoay đầu nhìn anh, "Em coi anh dứt khoát đổi tên đi, tên em cũng giúp anh nghĩ xong rồi, liền gọi là Thẩm Tao Tao*." 

*Tao Tao (骚骚):Cợt nhả, lẳng lơ.

Ngón tay thon dài của Thẩm Thận không ngừng đâm lên mặt nhỏ của cô, ngữ khí không nhanh không chậm, "Vậy được nha, em thì gọi là Hứa Kiều Kiều*, đều là từ láy, với anh là một đôi, ông trời tác hợp." 

*Kiều Kiều(娇娇): Yêu kiều, xinh đẹp.

Tên quỷ gì vậy.

Hứa Mạt dở khóc dở cười, nâng tay lên, hơi dùng lực đẩy một cái, Thẩm Thận không biết thật sự trung chiêu hay giả bộ, thuận thế lùi về sau, đầu gối vừa cong, trực tiếp ngồi ở trên giường, hai tay chống ở sau lưng.

"A...em không dùng bao nhiêu lực..." Hứa Mạt có chút chột dạ, liếc nhìn anh một cái, đi lên phía trước, gãi vành tai anh.

Thẩm Thận một phát giữ cánh tay cô, "Sờ gì đó."

Có điều anh không dùng bao nhiêu sức, Hứa Mạt nhẹ nhàng vừa kéo, liền kéo tay nhỏ của bản thân ra.

Hứa Mạt lại gần anh, ngồi sát bên cạnh Thẩm Thận, "Anh trai, anh cho em xoa bóp vai cho anh đi."

Thẩm Thận có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nhướng mày, "Hôm nay sao chủ động như vậy a."

Nói xong anh tự mình khẳng định bổ sung thêm một câu, "Không có việc gì mà tỏ ra ân cần."

Hứa Mạt thấy anh như vậy, tay nâng lên sau đó để xuống, "Vậy.....vẫn là thôi đi."

Thẩm Thận thẳng eo, một ánh mắt nhàn hạ ném qua, "Đi cái gì chứ, qua đây."

Hứa Mạt nhéo nhéo mặt anh cho hả giận, "Bản thân anh thay đổi thật nhanh, da mặt có chút dày nha."

Thẩm Thận tự giác nằm úp xuống, nghiêng mặt qua, "Đối diện với bảo bối của anh, không cần dùng đến khuôn mặt, những thứ khác cũng giống nhau có thể khiến em thoải mái."

Hứa Mạt xoa tóc anh, ngữ khí hiếm khi nặng nề một chút, "Anh tin hay không, em dùng chân bóp cho anh!"

Thẩm Thận cười vô cùng nhộn nhạo, "Bảo Bảo chỗ nào cũng thơm, dùng chân thì làm sao nào?"

Hứa Mạt che đôi mắt anh lại, "Thẩm Thận....anh dứt khoát ngủ được rồi...."

Thẩm Thận vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ đó, đưa ra mộ cánh tay chấm mút xung quanh, "Em ngủ với anh?"

Anh nghĩ nghĩ, không nhanh không chậm nói, "Vừa nãy còn gọi anh trai, bây giờ liền gọi tên đầy đủ rồi."

Hứa Mạt tức giận đập một cái lên lưng anh, sau đó đánh bàn tay lộn xộn của anh, "Bóp vai mà thôi...anh nằm sấp làm gì vậy."

Thẩm Thận như nghĩ đến gì đó, nụ cười trên mặt mở rộng, "Em ngồi lên đi."

Bóp cái vai cũng có thể bị anh nói đến không rõ ràng minh bạch, Hứa Mạt có chút cạn lời.

Có điều cô cũng không có rụt rè, dứt khoát ngồi lên lưng anh, sau đó dùng đủ lực của bản thân ra sức bóp cho anh.

Cô hôm nay cũng là tâm huyết dâng trào, lúc nhỏ khi ông nội Hứa Mạt còn chưa qua đời, cô đã từng như vậy bóp vai cho ông.

Thẩm Thận vai rộng eo hẹp, vô cùng hữu lực, sờ lên cứng rắn, cô muốn để anh thả lỏng một chút.

Trong khi hai người đang vuốt ve an ủi, cũng lúc có lúc không trò chuyện.

"Em rất tò mò.... bình thường anh....có hay không có thể nhìn thấy rất nhiều nữ nghệ nhân xinh đẹp của Nhất Thiên nha...."

Hứa mạt quả thật đối với phương diện này cảm thấy hứng thú, trước kia cô không hỏi qua, lúc này suy nghĩ đột nhiên trỗi dậy, trái lại vẫn thật là mở miệng hỏi luôn.

Có điều trong lòng nghi hoặc như vậy, cô lại dùng câu trần thuật.

Thẩm Thận lập tức trả lời, ngữ khí rất tùy tiện, "Không có đẹp như nàng dâu của anh, có thể nhìn cái gì?"

"Anh dỗ em sao, Trần Thanh Huy là trợ lý của anh, lần trước liền có một nữ nghệ nhân quấn lấy anh ta, anh thật sự không có?"

Ưng Thư Nguyệt sau đó cũng từng oán giận với cô, nói cô gái kia rõ ràng có ý với Trần Thanh Huy, Trần Thanh Huy không để ý cô ta, nghệ nhân nữ đó còn muốn ở trong công ty chặn anh ta lại.

"Cho nên có liên quan gì với anh?" Thẩm Thận nhắm mắt hưởng thụ Hứa Mạt xoa bóp vai, chậm rãi nói.

"Có điều văn phòng của anh không có nghệ nhân đi vào, không có cho phép, ngay cả người đại diện cũng vào không được, em nói xem?"

Hứa Mạt nhỏ giọng than thở, "Điều này em biết chứ....anh không phải còn đặc biệt ra lệnh....em là nói..."

Thẩm Thận kiên nhẫn nghe cô nói, "Ừm."

Biên độ bóp vai và lực tay của Hứa Mạt cũng yếu xuống, "Em là nói...bình thường khi anh không ở trong văn phòng....có người đến chặn anh không?"

Giọng Thẩm Thận ngậm cười, đương nhiên mà trả lời, "Có chứ."

Động tác của Hứa Mạt bị kìm hãm, ".....Sau đó thì sao?"

Thẩm Thận hơi động đậy, "Nàng dâu em dùng lực tý, bả vai bên phải bóp nhiều cho anh một chút."

Hứa Mạt trực tiếp cự tuyệt, "Không nói không bóp."

Thẩm Thận nhàn nhạt đáp một tiếng "ồ", sau đó nói, "Sau đó ôm rồi a."

Anh vân đạm phong khinh miêu tả, ngữ khí nhẹ nhàng, giống như chỉ thuận miệng nhắc tới, không phải chuyện gì lớn.

Hứa Mạt nghe xong chán nản, trực tiếp ngồi dậy, giẫm qua trên lưng anh, sau đó vớt lên gối đầu trên đầu giường ném lên đầu anh, "Được nha, vậy anh chậm rãi ôm đi."

Thẩm Thận bị cô giẫm kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp nảy lên một cái, nắm lấy mắt cá chân của Hứa Mạt, trực tiếp ấn cô xuống giường, nhốt vào trong lòng ngực.

Anh một tay giữ chặt cằm cô, đôi mắt hoa đào lóe lên ánh sáng không biết tên, "Sao vậy, tức giận rồi?"

Hứa Mạt trực tiếp phản bác trở về, "Em tại sao không thể giận, anh là người có bạn gái, người khác ôm anh, anh có phải còn đặc biệt hưởng thụ đúng không."

Có điều cô bỗng dưng nhớ đến hai người từng chia tay qua, đoạn thời gian đó cô hình như cũng không có lập trường chỉ trích anh.

Thẩm Thận cúi đầu chôn vào trong hõm vai cô, cười đến run lên, "Được rồi không đùa em nữa, đến ôm anh còn bị anh ôm có thể là ai, không phải chỉ một mình em?"

Hứa Mạt nhìn anh chăm chú một hồi, "Nhưng kỳ thật còn có vẫn còn người khác đối với anh ôm ấp thương nhớ đúng không?"

Thẩm Thận ngẩng đầu lên, lông mày nhẹ nhướng, "Vậy cũng cần xem anh muốn hay không đi? Yên tâm, bọn họ căn bản không thể lại gần người anh."

Anh vốn đã vô xùng xoi mói, không gặp thứ yêu thích, nửa mắt cũng chưa hề nhìn qua người khác. Sau này gặp được Hứa mạt, liền càng không cần nói.

Hứa Mạt bóp cánh tay anh, rũ mặt xuống, giọng nói nhẹ nhàng, "Em tin anh, nhưng đây là giới hạn của em...nếu như một ngày anh không thích em nữa..."

Thẩm Thận liền như vậy từ trên xuống dưới nhìn cô, một mực im lặng.

Hứa Mạt chống đỡ không nổi, vẫn là tiếp tục nói, "Cùng xin anh nhất định đừng giấu em....em sẽ cùng anh..."

Thẩm Thận ấn lấy cô, ngăn cản lời tiếp theo cô muốn nói.

"Đừng nhắc đến ai chữ đó, giới hạn của em cũng là giới hạn của anh." Thẩm Thận chậm rãi lên tiếng.

"Lại nói, lần đầu của lão tử cũng cho em rồi, sợ cái gì?" Anh vỗ vỗ hai má của cô, vẻ mặt lười biếng, sự phóng túng kiêu ngạo in sâu trong xương cốt toàn bộ tràn ra.

Hứa Mạt sửng sốt một hồi lâu, sau đó cười khúc khích một tiếng.

Thẩm Thận khó hiểu nhìn cô, nhíu mày lại, "Em cười cái gì?"

Tầm mắt Hứa Mạt thuận theo xương mày ưu việt của anh một đường đi xuống, suy nghĩ thuận theo một nửa xương quai xanh tinh xảo mà anh lộ ra ngoài mà phân tán.

Kỳ thật cô cũng có cảm giác, nhưng chỉ là suy đoán. Bởi vì lúc hai người ở bên nhau, cô liền từ chỗ bác Tần biết được, Thẩm Thận không có kết giao qua bạn gái.

Cô không nghĩ tới bản thân Thẩm Thận chính miệng chứng thực. Nghĩ đến đây, Hứa Mạt cười đến mặt mày cong cong, "Kỳ thật nha...lần đầu tiên của em rất không thoải mái thì phải..."

Chi tiết ký ức cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ hai người vừa mới bắt đầu liền cọ xát lăn qua lăn lại rất lâu, quá trình dằn xóc gian khổ liền không nói, đêm đó sau khi kết thúc cô liền mỏi nhừ lại rin rít khó chịu, sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, toàn thân giống như bị người đánh, nổi lên cảm giác đau đớn bị người kéo xé.

Sắc mặt Thẩm Thận nhất thời đen xuống, hai mắt hơi híp, nhìn cô chằm chằm, ngữ khí lạnh lẽo, "Chuyện này có gì đáng vui chứ?"

Chuyện liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, Thẩm Thận vẫn là vô cùng xem trọng.

Hứa Mạt đi ra từ trong hồi ức, lúc này nghe lời anh nói, mắt nai mang theo chút ngơ ngác, tràn đầy mờ mịt.

Thẩm Thận nhanh chóng tháo quần áo cô xuống, động tác vô cùng quen thuộc, giọng nói hư hỏng vô cùng, "Không thoải mái đúng không? Đêm này anh trai khiến em thoải mái."

Hứa Mạt đấm anh một quyền, "Em nói là sự thật."

"Anh cũng nói sự thật, không chỉ như vậy, anh còn có thể làm thật."

Thẩm Thận trực tiếp dùng môi chặn lấy miệng nhỏ lải nhải không nghỉ của cô, đem lời cô nói đều chôn vùi vào trong cái hôn sâu này.

............

............

Một phen hồ nháo qua đi, Hứa Mạt hơi thở mỏng manh, lười biếng tê liệt ở trong chăn, sau lưng gắt gao kề sát chính là Thẩm Thận, anh vẫn đang ở đó ôm cô, không ngừng hôn mổ lên lưng cô.

Hứa Mạt hôm nay trượt qua tuyết, thể lực tiêu hao nhiều, lại trải qua một trận như vậy, mệt đến ngay cả nói cũng không muốn nói chuyện.

Thế nhưng Thẩm Thận luôn tinh lực đầy đủ, sau khi thỏa mãn vẫn không ngừng nghỉ, vừa ôm cô, vừa dùng giọng nói gợi cảm khàn khàn trầm thấp, một tiếng lại một tiếng gọi cô.

Hứa Mạt vừa bắt đầu mềm mại đáp, sau đó lông mi hơi run rẩy, gần như muốn ngủ.

Thẩm Thận vẫn còn bám riết không tha nói chuyện, hỏi thoải mái không, hỏi đói không, sau đó lại hỏi cô có yêu anh không.

Trong lòng cô âm thầm trợn mắt trắng, cảm thấy anh thật sự ồn ào đến muốn mạng. Nghĩ là nghĩ vậy, Hứa Mạt cuối cùng vẫn là cũng gật đầu, tận lực phối hợp với anh.

Thẩm Thận ôm lấy thiên hạ mềm mại trong ngực, vạn phần cảm khái, từ đó quân vương không lâm triều cũng không chỉ như vậy.

Cảm nhận được sự ngoan ngoãn của cô, Thẩm Thận ở sau lưng cô chậm rãi lên tiếng, "Tiểu Mạt, em muốn kết hôn với anh không?"

Tim anh đập như đánh trống, đây vẫn là lần đầu tiên giữa hai người nhắc đến đề tài này. Lúc trước không đụng là cấm kỵ, thế nhưng bây giờ ở cuối con đường có được một khởi điểm mới, chạm tay có thể đụng, lại không thể.

Thẩm Thận nhẫn nại chờ cô một hồi, hồi lâu cũng không nhận được cái gật đầu của cô, một chút phản ứng cũng không có.

Anh duỗi người qua, lại phát hiện hai mắt Hứa Mạt khép chặt, vẻ mặt khi ngủ yên tĩnh, đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Hầu kết Thẩm Thận khẽ nhúc nhích, đem chăn tụt xuống vai cô gộp lại, sau đó ôm lấy người, đầu kề sát vào cô, cũng theo đó đi vào mộng đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương