Hoa nhài nhỏ của anh
-
Chương 46
Hứa Mạt trực tiếp ngồi lên sô pha, đưa lưng về phía anh, không nói chuyện.
Bóng lưng đều để lộ ra một hơi thở không muốn để ý người, người khác chớ lại gần.
Thẩm Thận linh hoạt lật người xuống giường, Hứa Mạt nghe thấy tiếng bước chân của anh, không xoay đầu, nhưng cuối cùng vẫn để ý đến anh, "Lần này anh nhất định không mặc quần áo, anh đừng có qua đây."
Nơi này không có quần áo của anh, đêm qua sau khi làm xong, Thẩm Thận cũng không có thói quen mặc lại quần áo cũ, dứt khoát liền như vậy ngủ.
Hứa Mạt vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói lười biếng của Thẩm Thận, "Vậy thì thế nào, em lại không phải chưa thấy qua."
Có điều anh đến cùng không muốn tiếp tục chọc giận cô, Thẩm Thận đi đến bên tủ quần áo, mở ra, bên trong nhét đầy quần áo của cô, bên cạnh còn treo áo tắm do khách sạn chuẩn bị.
Anh cầm ra một bộ, tùy ý mặc lên, đi đến sô pha, sáp lại gần bên cạnh Hứa Mạt ngồi xuống, kéo cô vào trong ngực.
Thuận thế lại vớt tay nhỏ của cô lên để ở trong tay đùa nghịch, "Em xấu hổ cái gì? Đây không phải mặc rồi?"
Hứa Mạt giãy dụa một hồi, cuối cùng dựa vào trong lòng anh, theo sau cọ xát, "Hôm qua anh nhắn như vậy, em còn cho rằng anh thật sự bận chứ."
"Là khá bận, bận đến....." Thậm Thận nhẹ cười một tiếng, ngừng một chút, sau đó dán sát bên tai cô, thì thầm một câu gì đó.
Hứa Mạt chỉ cảm thấy nơi bên tay bị anh thì thầm, khiêu khích đến ngứa ngáy, nổi lên tê dại.
Thế nhưng lời của anh lại làm người mặt nóng không thôi, Hứa Mạt đấm anh hai cái, cảm thấy còn không đủ, lại véo anh một cái.
Thẩm Thận chỉ coi như trò chơi nhỏ giữa tình nhân, vô cùng hưởng thụ, thậm chí nằm ngửa ra phía sau, lười biếng dựa vào lưng sô pha.
"Anh.....đối với người khác cũng như vậy sao?" Hứa Mạt nghĩ một hồi, chỉ cảm thấy lời âu yếm của anh hạ bút thành văn, không biết nói với người khác có phải cũng giọng điệu như vậy.
"Lúc trước chưa ở cùng anh sao?" Thẩm Thận rất nghi hoặc, nhướng mày nhìn cô ở trong lòng.
Lông mi đen như lông vũ nhẹ nhàng run rẩy, như vậy có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt trắng nõn trơn bóng của cô, anh nói xong, tay liền véo một cái, tùy ý bóp thành hình dạng bản thân thích.
Hứa Mạt ăn đau, nắm lấy tay anh, không cho Thẩm Thận lộn xộn.
"Lúc trước? Lúc trước.....anh cũng không như vậy..." Hứa Mạt suy nghĩ, chậm rì rì nói.
Trước kia hai người ở bên nhau, cũng chỉ ngẫu nhiên như vậy, mà Thẩm Thận nói chuyện không giống như bây giờ....lẳng lơ.
Thẩm Thận vớt cô từ trong lòng lên, dùng đầu mũi thân mật cọ xát mặt nhỏ của cô, "Anh nói qua rất nhiều lần, anh chỉ đối với em như vậy."
Hứa Mạt chớp chớp mắt, nhìn anh hồi lâu, đôi mắt hắc diệu nổi lên ẩm ướt, hơi nước mông lung, giống như nai nhỏ ẩn trong bụi cây lúc sáng sớm.
Thẩm Thận nhìn đến lòng ngứa ngáy, khóe miệng hơi cong, "Sao lại nhìn anh như vậy?"
Hứa Mạt ngây người một lát, bị nụ cười của anh làm cho bừng tỉnh, cô hắng giọng, ngữ khí rất nhẹ, "Thấy anh đẹp trai."
"Thật sao?" Tầm mắt Thẩm Thận rơi đến trên bàn, nơi đó có một phần đồ ăn sáng đang yên lặng nằm đó.
"Cho nên là cậu ta đẹp trai, hay anh đẹp trai?" Anh đột nhiên đến một câu như vậy.
Hứa Mạt nghĩ một hồi, mới hiểu rõ "cậu ta" mà Thẩm Thận vừa nhắc đến là người nào.
Thẩm Thận vừa nãy không nhắc, Hứa Mạt cho rằng anh quên chuyện này rồi, không nghĩ đến luôn nhớ, còn canh cánh trong lòng nữa.
Cô cười lên, "Anh đoán xem."
Nụ cười thờ ơ lúc đầu của Thẩm Thận thu lại, ngữ khí cứng ngắc, "Không cần đoán."
Người đó có thể có nửa điểm đẹp trai của anh sao? Không, không tồn tại.
Hứa Mạt cố tình không thuận theo ý anh, chỉ là tùy ý đáp lại, "Không cần thì không cần, em ăn đồ ăn sáng rồi, chờ lát giúp anh gọi một phần của khách sạn?"
Thẩm Thận hồi lâu không trả lời, cuối cùng là không nhịn được, "Em là cảm thấy cậu ta đẹp trai hơn anh?"
Hứa Mạt chỉ cảm thấy trước kia bỏ qua quá nhiều, cô bây giờ có thể xem như khai quật được rất nhiều mặt của Thẩm Thận mà không muốn người khác biết.
"Sao lại rối rắm vấn đề này, anh đẹp trai được chưa." Hứa Mạt thoát khỏi lồng ngực anh, ngồi đến bên bàn ăn.
"Người này thường đưa đồ ăn cho em?" Thẩm Thận không bỏ qua, cũng ngồi qua theo.
"Bình thường có thời gian thì mang cho em, kỳ thật đều đang quay phim, ngoài ra gặp không quá vài lần." Hứa Mạt đột nhiên nhớ tới bản thân còn chưa rửa mặt, dứt khoát lại đứng lên, đi phòng tắm.
Đôi mắt của Thẩm Thận hơi híp lại, theo Hứa Mạt vào trong phòng tắm.
Hứa Mạt có chút cạn lời, "Anh là tên bám đít sao?"
Ngữ khí Thẩm Thận không nhanh không chậm, "Đi vệ sinh không được sao?"
Hứa Mạt cuối cùng không nhịn được, trợn mắt vài lần.
Rửa mặt xong, Hứa Mạt gọi một phần đồ ăn sáng của khách sạn lên.
Thế nhưng Thẩm Thận nhìn cũng không nhìn, trực tiếp dời phần ăn sáng của nam diễn viên chính kia đến trước mặt bản thân, ngữ khí vô cùng đứng đắn, "Anh cảm thấy có chút nhạt nhẽo, phần này đưa anh, em ăn đồ của khách sạn đi."
Hứa Mạt không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.
Thẩm Thận thấy bộ dạng vui ơi là vui của cô, mặt có chút thối, ngữ khí cũng kiêu ngạo, "Sao vậy, cười cái gì?"
Hứa Mạt hai tay nâng mặt, chống lên bàn ăn, "Cười trong không khí có chút chua."
Thẩm Thận ưu nhã mở túi đồ ăn, mặt không biểu tình cầm muỗng thử một miếng, mí mắt nửa vén, "Tuy rằng khá khó ăn, nhưng không chua."
Hứa Mạt: "...."
Sau khi ăn xong bữa sáng, cũng không biết Thẩm Thận dặn dò ai, lập tức có người đem quần áo đưa đến cửa.
"Anh chút nữa thì đi sao?" Hứa Mạt nằm bò trên sô pha, đang nhàm chán chơi điện thoại. Thuận tiện lướt weibo của Thẩm Thận, trừ tin làm sạch kia, anh cũng không phát thêm cái gì.
Hứa Mạt ấn mở bình luận, bên trên vừa trượt xuống đều tự tiến cử bản thân, muốn đến làm Thẩm phu nhân.
Cô nhìn nhìn, bắt đầu lén nhìn Thẩm Thận đang đứng ở cuối giường.
Cũng không biết anh muốn đi đâu, quần áo bảo người đưa qua vô cùng trang trọng.
Thẩm Thận thân hình cao lớn, thẳng tắp như cây sam. Lúc này đang hơi cúi đầu, rũ mắt, thờ ơ đóng nút áo của bản thân.
Hứa Mạt đánh giá một hồi, trong lòng thầm cảm thán một phen, anh thật sự rất có vốn liếng.
Giống như cảm nhận được tầm mắt của cô, Thẩm Thận hơi nâng mắt, ánh mắt như đuốc, tầm mắt trực tiếp quét qua, chuẩn xác vô cùng bắt lấy cô còn đang nhìn lén.
Lúc tầm mắt giao nhau, đôi mắt hoa đào có đuôi mắt hơi cong của Thẩm Thận nhẹ nhàng khiêu lên.
Hứa Mạt bị bắt tại trận, khóe môi dẩu lên, tránh đi trước.
Giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, cô im lặng một hồi, "Ai da, trợ lý đang hối em rồi, một tiếng sau em phải làm việc rồi, anh thì sao?"
"Anh vừa muốn nói với em, đêm nay anh liền phải xuất ngoại một chuyến, chắc nửa tháng sau trở về." Thẩm Thận đã bắt đầu thắt cà vạt cho bản thân, ngón tay thon dài như ngọc đặt trên cổ áo.
Nhất Thiên muốn mở rộng bộ phận ở nước ngoài, hơn nữa hướng đến phạm vi toàn cầu chào đón đội quân thực tập sinh và nghệ nhân dự bị, nhất định do tổng giám đốc là anh tự mình đi một chuyến.
Bộ phận nước ngoài cần chọn địa điểm thành lập và thực thi ưu hóa, không thể qua loa. Đây là một bước quan trọng trong bản đồ phát triển ngành giải trí của Nhất Thiên, không cho phép có sơ xuất.
Hứa Mạt nghe anh nói vậy, ngây người, "Như vậy sao....."
Thấy giọng cô thấp xuống, giọng nói của Thẩm Thận dịu dàng, "Ngoan, trở về mua quà cho em."
Hứa Mạt xua tay, "Anh bận việc của bản thân, em không muốn gì cả."
Cô trái lại nghĩ rất thoáng, xem như Thẩm Thận lần này không xuất ngoại, hai người nửa tháng nữa cũng gần như không gặp mặt được.
Cảnh quay ở đây kết thúc cần hơn nửa tháng. Chờ đến lúc đi chuyển đến địa điểm quay phim của thành phố tiếp theo, lại tính là một chu kỳ mới.
Hứa Mạt suy nghĩ, cảm thấy không có gì khó chấp nhận, Thẩm Thận có thể nghĩ đến cô, hơn nữa còn nói cho cô hành trình sắp tới, vậy đã làm cô vô cùng thỏa mãn rồi, loại thỏa mãn này còn mang theo cảm giác hạnh phúc được thương nhớ.
Cô như vậy nhìn giống như không sao cả, Thậm Thận lại không vui vẻ, động tác mặc quần áo của anh cũng theo đó chậm lại.
Anh lại nhấn mạnh, "Nửa tháng sắp tới em đều sẽ không gặp được anh."
Hứa Mạt gật đầu, sự chú ý vẫn còn ở trên điện thoại, "Ừm, hai ngày một video, em nhớ kỹ rồi."
Kỳ thật điểm này Thẩm Thận nắm bắt vừa vặn, đoạn thời gian thay đổi địa điểm quay đó, Hứa Mạt còn có thể nhân đó có đến ba bốn ngày nghỉ ngơi, tất cả đều là sự sắp xếp của tổ đạo diễn.
So với đoàn phim lần trước, đoàn phim lần này nhân tính hóa không ít, liên hoan nhiều, điều kiện cung cấp chỗ ở cũng tính không tệ, đối với diễn viên cũng không hà khắc như vậy, có nhiều diễn viên phụ đột nhiên có chuyện gấp, cần xin nghỉ, cũng đều cho phép.
Hứa Mạt tính toán, chờ Thẩm Thận về nước, hai người nghiêm túc còn có thể ở bên nhau bốn năm ngày.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô bắt đầu tính đến thời gian lần sau hai người gặp mặt, tính toán đến trầm tư.
Thẩm Thận đột nhiên lên tiếng, "Em không có chút biểu hiện gì khác?"
Suy nghĩ của Hứa Mạt bị cắt đứt, theo bản năng nhìn anh, thần sắc ngơ ngác.
Thẩm Thận không cho cô thời gian suy nghĩ, vừa đi vừa đem cà vạt vừa thắt xong kéo mở, ném thành một độ cong xinh đẹp trong không trung.
Hứa Mạt nhận thấy được động tác của anh, bị dọa một cái, "Sao vậy?"
Thẩm Thận ép cô vào trong sô pha, cúi người chống xuống bên cạnh cô, nhìn cô chằm chằm, "Lại thêm lần nữa?"
Trong mắt giống như mang theo lửa, cháy thành một mảng.
Cô một tiếng sau phải đi, ý thức được hai người sắp bắt đầu xa cách.
Kỳ thật Thẩm Thận khoảng thời gian này luôn không tận hứng, sau khi ở bên nhau, số lần ít ỏi, thế nhưng anh lần nữa có được cô, cảm giác phương diện này vô cùng mê mẩn.
Liền giống như cậu nhóc ngây thơ hấp tấp, trong đầu đều chỉ là cô.
Hứa Mạt lẩm bẩm không nguyện ý, "Không được......đêm qua không phải mới..."
Cô không ngờ tới Thẩm Thận cư nhiên công phu sư tử ngoạm, bắt đầu không dứt.
Ngừng một hồi, cô bổ sung một câu, cảm thấy lý do của bản thân vô cùng chu đáo, "Thời gian không đủ, em sắp phải đi rồi, anh cũng vậy nha."
Giọng nói của Thẩm Thận khàn khàn, vô cùng trêu chọc người, "Tiếp theo rất lâu không gặp nhau đó."
Hứa Mạt suy nghĩ, hơi gật đầu, "Vậy anh....vậy anh nhanh chút."
Thẩm Thận nhướng mày, cười nhẹ lên, nụ cười nhìn thế nào cũng xấu xa như vậy, "Thì ra em thích như vậy?"
Anh cũng không đổi chỗ, liền phóng túng trên sô pha, "Được, anh trai thỏa mãn em."
Một trận giông tố, thân thể Thẩm Thận nỗ lực thỏa mãn nhu cầu của Hứa Mạt.
Cô như vậy một chuyến, cảm thấy cổ họng nhớp nháp, buồn ngủ cũng đến từng trận, "Sớm biết đã không đáp ứng anh rồi.....em bây giờ buồn ngủ quá.....chờ lát nữa còn phải quay phim."
Thẩm Thận mặc quần áo chỉnh tề, đắp cho cô một tấm thảm mỏng, sau khi thỏa mãn, lúc này anh cảm thấy mỹ mãn vô cùng, giữa mặt mày tụ lại đều là sắc dịu dàng.
"Vậy em liền không đi, ngủ một hồi, anh đã thông báo đạo diễn rồi,chiều nay cả đoàn phim của em đều nghỉ."
Hứa Mạt gật đầu, hôn mê ngủ, "......Chỉ lần này, lần sau không cho phép nữa..."
Thẩm Thận lại ôm cả người cô và cả thảm mỏng lên giường, đặt cô ở giữa giường, anh hôn lên tóc mai mồ hôi ướt đẫm của cô, "Bảo bối anh đi nhá."
Mặt nhỏ của Hứa Mạt chôn trong nệm, giọng nói mềm mại, "Ừm...."
Thẩm Thận thấy cô nhắm mắt, cắm một cái lên đầu mũi cô, lại cọ lên mặt nhỏ của cô, mới lưu luyến không rời mà nói, "Nhớ là phải nhớ anh nha, anh đi thật đó."
Thấy cô không phản ứng, anh lại nhấn mạnh một lần, "Nghe thấy chưa!?"
Đôi mắt Hứa Mạt nhắm chặt lại, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, hôn một cái lên trên sườn mặt anh, "Biết rồi."
Bóng lưng đều để lộ ra một hơi thở không muốn để ý người, người khác chớ lại gần.
Thẩm Thận linh hoạt lật người xuống giường, Hứa Mạt nghe thấy tiếng bước chân của anh, không xoay đầu, nhưng cuối cùng vẫn để ý đến anh, "Lần này anh nhất định không mặc quần áo, anh đừng có qua đây."
Nơi này không có quần áo của anh, đêm qua sau khi làm xong, Thẩm Thận cũng không có thói quen mặc lại quần áo cũ, dứt khoát liền như vậy ngủ.
Hứa Mạt vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói lười biếng của Thẩm Thận, "Vậy thì thế nào, em lại không phải chưa thấy qua."
Có điều anh đến cùng không muốn tiếp tục chọc giận cô, Thẩm Thận đi đến bên tủ quần áo, mở ra, bên trong nhét đầy quần áo của cô, bên cạnh còn treo áo tắm do khách sạn chuẩn bị.
Anh cầm ra một bộ, tùy ý mặc lên, đi đến sô pha, sáp lại gần bên cạnh Hứa Mạt ngồi xuống, kéo cô vào trong ngực.
Thuận thế lại vớt tay nhỏ của cô lên để ở trong tay đùa nghịch, "Em xấu hổ cái gì? Đây không phải mặc rồi?"
Hứa Mạt giãy dụa một hồi, cuối cùng dựa vào trong lòng anh, theo sau cọ xát, "Hôm qua anh nhắn như vậy, em còn cho rằng anh thật sự bận chứ."
"Là khá bận, bận đến....." Thậm Thận nhẹ cười một tiếng, ngừng một chút, sau đó dán sát bên tai cô, thì thầm một câu gì đó.
Hứa Mạt chỉ cảm thấy nơi bên tay bị anh thì thầm, khiêu khích đến ngứa ngáy, nổi lên tê dại.
Thế nhưng lời của anh lại làm người mặt nóng không thôi, Hứa Mạt đấm anh hai cái, cảm thấy còn không đủ, lại véo anh một cái.
Thẩm Thận chỉ coi như trò chơi nhỏ giữa tình nhân, vô cùng hưởng thụ, thậm chí nằm ngửa ra phía sau, lười biếng dựa vào lưng sô pha.
"Anh.....đối với người khác cũng như vậy sao?" Hứa Mạt nghĩ một hồi, chỉ cảm thấy lời âu yếm của anh hạ bút thành văn, không biết nói với người khác có phải cũng giọng điệu như vậy.
"Lúc trước chưa ở cùng anh sao?" Thẩm Thận rất nghi hoặc, nhướng mày nhìn cô ở trong lòng.
Lông mi đen như lông vũ nhẹ nhàng run rẩy, như vậy có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt trắng nõn trơn bóng của cô, anh nói xong, tay liền véo một cái, tùy ý bóp thành hình dạng bản thân thích.
Hứa Mạt ăn đau, nắm lấy tay anh, không cho Thẩm Thận lộn xộn.
"Lúc trước? Lúc trước.....anh cũng không như vậy..." Hứa Mạt suy nghĩ, chậm rì rì nói.
Trước kia hai người ở bên nhau, cũng chỉ ngẫu nhiên như vậy, mà Thẩm Thận nói chuyện không giống như bây giờ....lẳng lơ.
Thẩm Thận vớt cô từ trong lòng lên, dùng đầu mũi thân mật cọ xát mặt nhỏ của cô, "Anh nói qua rất nhiều lần, anh chỉ đối với em như vậy."
Hứa Mạt chớp chớp mắt, nhìn anh hồi lâu, đôi mắt hắc diệu nổi lên ẩm ướt, hơi nước mông lung, giống như nai nhỏ ẩn trong bụi cây lúc sáng sớm.
Thẩm Thận nhìn đến lòng ngứa ngáy, khóe miệng hơi cong, "Sao lại nhìn anh như vậy?"
Hứa Mạt ngây người một lát, bị nụ cười của anh làm cho bừng tỉnh, cô hắng giọng, ngữ khí rất nhẹ, "Thấy anh đẹp trai."
"Thật sao?" Tầm mắt Thẩm Thận rơi đến trên bàn, nơi đó có một phần đồ ăn sáng đang yên lặng nằm đó.
"Cho nên là cậu ta đẹp trai, hay anh đẹp trai?" Anh đột nhiên đến một câu như vậy.
Hứa Mạt nghĩ một hồi, mới hiểu rõ "cậu ta" mà Thẩm Thận vừa nhắc đến là người nào.
Thẩm Thận vừa nãy không nhắc, Hứa Mạt cho rằng anh quên chuyện này rồi, không nghĩ đến luôn nhớ, còn canh cánh trong lòng nữa.
Cô cười lên, "Anh đoán xem."
Nụ cười thờ ơ lúc đầu của Thẩm Thận thu lại, ngữ khí cứng ngắc, "Không cần đoán."
Người đó có thể có nửa điểm đẹp trai của anh sao? Không, không tồn tại.
Hứa Mạt cố tình không thuận theo ý anh, chỉ là tùy ý đáp lại, "Không cần thì không cần, em ăn đồ ăn sáng rồi, chờ lát giúp anh gọi một phần của khách sạn?"
Thẩm Thận hồi lâu không trả lời, cuối cùng là không nhịn được, "Em là cảm thấy cậu ta đẹp trai hơn anh?"
Hứa Mạt chỉ cảm thấy trước kia bỏ qua quá nhiều, cô bây giờ có thể xem như khai quật được rất nhiều mặt của Thẩm Thận mà không muốn người khác biết.
"Sao lại rối rắm vấn đề này, anh đẹp trai được chưa." Hứa Mạt thoát khỏi lồng ngực anh, ngồi đến bên bàn ăn.
"Người này thường đưa đồ ăn cho em?" Thẩm Thận không bỏ qua, cũng ngồi qua theo.
"Bình thường có thời gian thì mang cho em, kỳ thật đều đang quay phim, ngoài ra gặp không quá vài lần." Hứa Mạt đột nhiên nhớ tới bản thân còn chưa rửa mặt, dứt khoát lại đứng lên, đi phòng tắm.
Đôi mắt của Thẩm Thận hơi híp lại, theo Hứa Mạt vào trong phòng tắm.
Hứa Mạt có chút cạn lời, "Anh là tên bám đít sao?"
Ngữ khí Thẩm Thận không nhanh không chậm, "Đi vệ sinh không được sao?"
Hứa Mạt cuối cùng không nhịn được, trợn mắt vài lần.
Rửa mặt xong, Hứa Mạt gọi một phần đồ ăn sáng của khách sạn lên.
Thế nhưng Thẩm Thận nhìn cũng không nhìn, trực tiếp dời phần ăn sáng của nam diễn viên chính kia đến trước mặt bản thân, ngữ khí vô cùng đứng đắn, "Anh cảm thấy có chút nhạt nhẽo, phần này đưa anh, em ăn đồ của khách sạn đi."
Hứa Mạt không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.
Thẩm Thận thấy bộ dạng vui ơi là vui của cô, mặt có chút thối, ngữ khí cũng kiêu ngạo, "Sao vậy, cười cái gì?"
Hứa Mạt hai tay nâng mặt, chống lên bàn ăn, "Cười trong không khí có chút chua."
Thẩm Thận ưu nhã mở túi đồ ăn, mặt không biểu tình cầm muỗng thử một miếng, mí mắt nửa vén, "Tuy rằng khá khó ăn, nhưng không chua."
Hứa Mạt: "...."
Sau khi ăn xong bữa sáng, cũng không biết Thẩm Thận dặn dò ai, lập tức có người đem quần áo đưa đến cửa.
"Anh chút nữa thì đi sao?" Hứa Mạt nằm bò trên sô pha, đang nhàm chán chơi điện thoại. Thuận tiện lướt weibo của Thẩm Thận, trừ tin làm sạch kia, anh cũng không phát thêm cái gì.
Hứa Mạt ấn mở bình luận, bên trên vừa trượt xuống đều tự tiến cử bản thân, muốn đến làm Thẩm phu nhân.
Cô nhìn nhìn, bắt đầu lén nhìn Thẩm Thận đang đứng ở cuối giường.
Cũng không biết anh muốn đi đâu, quần áo bảo người đưa qua vô cùng trang trọng.
Thẩm Thận thân hình cao lớn, thẳng tắp như cây sam. Lúc này đang hơi cúi đầu, rũ mắt, thờ ơ đóng nút áo của bản thân.
Hứa Mạt đánh giá một hồi, trong lòng thầm cảm thán một phen, anh thật sự rất có vốn liếng.
Giống như cảm nhận được tầm mắt của cô, Thẩm Thận hơi nâng mắt, ánh mắt như đuốc, tầm mắt trực tiếp quét qua, chuẩn xác vô cùng bắt lấy cô còn đang nhìn lén.
Lúc tầm mắt giao nhau, đôi mắt hoa đào có đuôi mắt hơi cong của Thẩm Thận nhẹ nhàng khiêu lên.
Hứa Mạt bị bắt tại trận, khóe môi dẩu lên, tránh đi trước.
Giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, cô im lặng một hồi, "Ai da, trợ lý đang hối em rồi, một tiếng sau em phải làm việc rồi, anh thì sao?"
"Anh vừa muốn nói với em, đêm nay anh liền phải xuất ngoại một chuyến, chắc nửa tháng sau trở về." Thẩm Thận đã bắt đầu thắt cà vạt cho bản thân, ngón tay thon dài như ngọc đặt trên cổ áo.
Nhất Thiên muốn mở rộng bộ phận ở nước ngoài, hơn nữa hướng đến phạm vi toàn cầu chào đón đội quân thực tập sinh và nghệ nhân dự bị, nhất định do tổng giám đốc là anh tự mình đi một chuyến.
Bộ phận nước ngoài cần chọn địa điểm thành lập và thực thi ưu hóa, không thể qua loa. Đây là một bước quan trọng trong bản đồ phát triển ngành giải trí của Nhất Thiên, không cho phép có sơ xuất.
Hứa Mạt nghe anh nói vậy, ngây người, "Như vậy sao....."
Thấy giọng cô thấp xuống, giọng nói của Thẩm Thận dịu dàng, "Ngoan, trở về mua quà cho em."
Hứa Mạt xua tay, "Anh bận việc của bản thân, em không muốn gì cả."
Cô trái lại nghĩ rất thoáng, xem như Thẩm Thận lần này không xuất ngoại, hai người nửa tháng nữa cũng gần như không gặp mặt được.
Cảnh quay ở đây kết thúc cần hơn nửa tháng. Chờ đến lúc đi chuyển đến địa điểm quay phim của thành phố tiếp theo, lại tính là một chu kỳ mới.
Hứa Mạt suy nghĩ, cảm thấy không có gì khó chấp nhận, Thẩm Thận có thể nghĩ đến cô, hơn nữa còn nói cho cô hành trình sắp tới, vậy đã làm cô vô cùng thỏa mãn rồi, loại thỏa mãn này còn mang theo cảm giác hạnh phúc được thương nhớ.
Cô như vậy nhìn giống như không sao cả, Thậm Thận lại không vui vẻ, động tác mặc quần áo của anh cũng theo đó chậm lại.
Anh lại nhấn mạnh, "Nửa tháng sắp tới em đều sẽ không gặp được anh."
Hứa Mạt gật đầu, sự chú ý vẫn còn ở trên điện thoại, "Ừm, hai ngày một video, em nhớ kỹ rồi."
Kỳ thật điểm này Thẩm Thận nắm bắt vừa vặn, đoạn thời gian thay đổi địa điểm quay đó, Hứa Mạt còn có thể nhân đó có đến ba bốn ngày nghỉ ngơi, tất cả đều là sự sắp xếp của tổ đạo diễn.
So với đoàn phim lần trước, đoàn phim lần này nhân tính hóa không ít, liên hoan nhiều, điều kiện cung cấp chỗ ở cũng tính không tệ, đối với diễn viên cũng không hà khắc như vậy, có nhiều diễn viên phụ đột nhiên có chuyện gấp, cần xin nghỉ, cũng đều cho phép.
Hứa Mạt tính toán, chờ Thẩm Thận về nước, hai người nghiêm túc còn có thể ở bên nhau bốn năm ngày.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô bắt đầu tính đến thời gian lần sau hai người gặp mặt, tính toán đến trầm tư.
Thẩm Thận đột nhiên lên tiếng, "Em không có chút biểu hiện gì khác?"
Suy nghĩ của Hứa Mạt bị cắt đứt, theo bản năng nhìn anh, thần sắc ngơ ngác.
Thẩm Thận không cho cô thời gian suy nghĩ, vừa đi vừa đem cà vạt vừa thắt xong kéo mở, ném thành một độ cong xinh đẹp trong không trung.
Hứa Mạt nhận thấy được động tác của anh, bị dọa một cái, "Sao vậy?"
Thẩm Thận ép cô vào trong sô pha, cúi người chống xuống bên cạnh cô, nhìn cô chằm chằm, "Lại thêm lần nữa?"
Trong mắt giống như mang theo lửa, cháy thành một mảng.
Cô một tiếng sau phải đi, ý thức được hai người sắp bắt đầu xa cách.
Kỳ thật Thẩm Thận khoảng thời gian này luôn không tận hứng, sau khi ở bên nhau, số lần ít ỏi, thế nhưng anh lần nữa có được cô, cảm giác phương diện này vô cùng mê mẩn.
Liền giống như cậu nhóc ngây thơ hấp tấp, trong đầu đều chỉ là cô.
Hứa Mạt lẩm bẩm không nguyện ý, "Không được......đêm qua không phải mới..."
Cô không ngờ tới Thẩm Thận cư nhiên công phu sư tử ngoạm, bắt đầu không dứt.
Ngừng một hồi, cô bổ sung một câu, cảm thấy lý do của bản thân vô cùng chu đáo, "Thời gian không đủ, em sắp phải đi rồi, anh cũng vậy nha."
Giọng nói của Thẩm Thận khàn khàn, vô cùng trêu chọc người, "Tiếp theo rất lâu không gặp nhau đó."
Hứa Mạt suy nghĩ, hơi gật đầu, "Vậy anh....vậy anh nhanh chút."
Thẩm Thận nhướng mày, cười nhẹ lên, nụ cười nhìn thế nào cũng xấu xa như vậy, "Thì ra em thích như vậy?"
Anh cũng không đổi chỗ, liền phóng túng trên sô pha, "Được, anh trai thỏa mãn em."
Một trận giông tố, thân thể Thẩm Thận nỗ lực thỏa mãn nhu cầu của Hứa Mạt.
Cô như vậy một chuyến, cảm thấy cổ họng nhớp nháp, buồn ngủ cũng đến từng trận, "Sớm biết đã không đáp ứng anh rồi.....em bây giờ buồn ngủ quá.....chờ lát nữa còn phải quay phim."
Thẩm Thận mặc quần áo chỉnh tề, đắp cho cô một tấm thảm mỏng, sau khi thỏa mãn, lúc này anh cảm thấy mỹ mãn vô cùng, giữa mặt mày tụ lại đều là sắc dịu dàng.
"Vậy em liền không đi, ngủ một hồi, anh đã thông báo đạo diễn rồi,chiều nay cả đoàn phim của em đều nghỉ."
Hứa Mạt gật đầu, hôn mê ngủ, "......Chỉ lần này, lần sau không cho phép nữa..."
Thẩm Thận lại ôm cả người cô và cả thảm mỏng lên giường, đặt cô ở giữa giường, anh hôn lên tóc mai mồ hôi ướt đẫm của cô, "Bảo bối anh đi nhá."
Mặt nhỏ của Hứa Mạt chôn trong nệm, giọng nói mềm mại, "Ừm...."
Thẩm Thận thấy cô nhắm mắt, cắm một cái lên đầu mũi cô, lại cọ lên mặt nhỏ của cô, mới lưu luyến không rời mà nói, "Nhớ là phải nhớ anh nha, anh đi thật đó."
Thấy cô không phản ứng, anh lại nhấn mạnh một lần, "Nghe thấy chưa!?"
Đôi mắt Hứa Mạt nhắm chặt lại, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, hôn một cái lên trên sườn mặt anh, "Biết rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook