Hỏa Ngục (Inferno)
-
Chương 59
Chẳng việc gì phải giả vờ như mình không hề có mặt ở đây.
Langdon ra hiệu cho Sienna vẫn khom người an toàn để không bị nhìn thấy, tay cầm chiếc mặt nạ người chết của Dante mà anh đã bỏ trở lại cái túi Ziploc.
Sau đó, rất chậm rãi, Langdon đứng lên. Anh đứng sững như một vị linh mục phía sau bàn thờ của nhà rửa tội, đưa mắt nhìn giáo đoàn chỉ có một người của mình. Người lạ mặt đối diện với anh có mái tóc nâu nhuốm bạc, đeo kính hàng hiệu, và những nốt phát ban rất kinh khủng trên mặt và cổ. Ông ta gãi cổ sồn sột, cặp mắt sưng mọng của ông ta ném ra những tia nhìn khó hiểu và giận dữ.
"Anh cần cho tôi biết anh đang làm cái quái gì ở đây, Robert?!'', ông ta căn vặn, chân bước qua đoạn dây và tiến về phía Langdon. Giọng ông ta đặc âm Mỹ.
"Chắc chắn tôi sẽ nói", Langdon lịch thiệp trả lời. "Nhưng trước hết, hãy cho tôi biết ông là ai."
Người đàn ông đứng sững lại, vẻ mặt đầy ngờ vực. "Anh nói sao cơ?!"
Langdon cảm thấy có gì đó hơi quen quen trong ánh mắt của người đàn ông, giọng nói ông ta cũng vậy. Mình đã gặp ông ấy... bằng cách nào đó, ở nơi nào đó. Langdon bình tĩnh nhắc lại đề nghị của anh. “Xin hãy cho tôi biết ông là ai và làm sao ông biết tôi."
Người đàn ông vung tay lên vẻ không tin nổi. "Jonathan Ferris? Tổ chức Y tế Thế giới? Người đã bay tới Đại học Harvard và đón anh!?”
Langdon cố gắng phân tích những gì mình đang nghe thấy.
"Tại sao anh không gọi lại?!", người đàn ông vặn hỏi, vẫn gãi lấy gãi để cổ và má, lúc này nhìn đỏ tấy và phồng rộp. "Và cô ả mà tôi nhìn thấy vào đây cùng anh là ai vậy? Có phải cô ta là người bây giờ anh đang hợp tác phải không?"
Sienna vẫn bò lom khom bên cạnh Langdon và lập tức lên tiếng "Bác sĩ Ferris phải không? Tôi là Sienna Brooks. Tôi cũng là một bác sĩ. Tôi làm việc tại Florence này. Giáo sư Langdon bị bắn vào đầu đêm qua. Anh ấy bị mắc chứng rối loạn trí nhớ, và anh ấy không biết ông là ai hay chuyện gì đã xảy ra với anh ấy hai ngày qua. Tôi ở đây bởi vì muốn giúp anh ấy."
Nghe những lời nói của Sienna vang vọng khắp nhà rửa tội vắng vẻ, người đàn ông nghiêng đầu, vẻ ngơ ngác, như thể ý của cô không lấy gì làm bảo đảm. Sau một lúc kinh ngạc, ông ta lùi lại một bưóc, cố đứng dựa vào một trụ chống cho vững.
"Ôi.. Chúa ơi", ông ta lắp bắp. "Thế là rõ mọi chuyện rồi."
Langdon nhìn vẻ giận dữ tan biến trên gương mặt người đàn ông.
"Robert", người mới đến thì thào, "chúng tôi nghĩ anh đã.. ", ông ấy lắc đẩu như thể cố gắng sắp xếp mọi tình tiết cho phù hợp. "Chúng tôi nghĩ anh đã trở mặt... rằng có lẽ họ trả nhiều tiền cho anh.. hoặc đe dọa anh... Chúng tôi không nắm được!"
"Tôi là người duy nhất anh ấy nói chuyện", Sienna nói. "Tất cả những gì anh ấy biết là đêm qua anh ấy tỉnh dậy trong bệnh viện của tôi và có người tìm cách giết anh ấy. Thêm nữa, anh ấy cũng có những ảo giác kinh khủng - những xác chết, các nạn nhân bệnh dịch và một người phụ nữ nào đó có mái tóc bạc và một cái bùa rắn cứ nói với anh ấy..."
"Elizabeth!", người đàn ông nói. "Đó là tiến sĩ Elizabeth Sinskey! Robert, bà ấy là người đã mời anh tới giúp chúng tôi!"
"Chà, nếu đúng là bà ấy", Sienna nói. "Tôi hy vọng anh biết rằng bà ấy đã gặp rắc rối. Chúng tôi nhìn thấy bà ấy bị kẹt ở ghế sau một chiếc xe thùng đầy lính tráng, và bà ây trông như say thuốc hay gì đó"
Người đàn ông chậm rãi gật đẩu, nhắm mắt lại. Mi mắt ông ây trông sưng mọng và đỏ.
"Mặt anh bị sao vậy?", Sienna hỏi.
Ông ấy mở mắt ra. "Sao cơ?"
"Da của anh? Trông như anh đã nhiễm phải thứ gì đó. Anh có mệt không?"
Người đàn ông trông đầy vẻ sửng sốt, và cho dù chắc chắn câu hỏi của Sienna thẳng thừng đến mức có phần hơi lỗ mãng nhưng Langdon cũng không khỏi thắc mắc về điều đó. Nghĩ tới số lượng những thứ ám chỉ tới dịch bệnh mà anh đã gặp ngày hôm nay, hình ảnh da tấy đỏ quả thật rất đáng ngại..
"Tôi ổn thôi", người đàn ông nói. "Đó là do thứ xà phòng khốn kiếp ở khách sạn. Tôi dị ứng nặng với đậu nành, và hầu hết các loại xà phòng thơm của Ý đều có đậu nành. Tôi đã dại dột không kiểm tra kỹ."
Sienna thở phào nhẹ nhõm, giờ vai cô trùng xuống hẳn. "Ơn Chúa anh không ăn thứ đó. Chứng viêm da tiếp xúc là do sốc mẫn cảm."
Họ cùng cười ngượng nghịu.
Sienna đánh bạo, "Xin cho tôi biết cái tên Bertrand Zobrist có ý nghĩa gì với anh không?".
Người đàn ông sững sờ, trông như thể ông ấy vừa mặt đối mặt với quỷ sứ ba đẩu.
“Chúng tôi tin mình vừa tìm được một thông điệp từ ông ta", Sienna nói. "Nó chỉ tới một nơi nào đó ở Venice. Đỉều đó có ý nghĩa gì với anh không?"
Giờ mắt người đàn ông trở nên dữ tợn. "Lạy Chúa, có đấy. Rất nhiều! Nó chỉ tới chỗ nào!?"
Sienna hít một hơi, rõ ràng đã sẵn sàng kể cho người đàn ông mọi chuyện về bài thơ xoáy trôn ốc mà cô và Langdon vừa phát hiện trên chiếc mặt nạ, nhưng theo bản năng, Langdon đã kín đáo đặt một bàn tay lên tay cô. Có vẻ người đàn ông là một đổng minh, nhưng sau tất cả sự việc hôm nay, tâm trí Langdon mách bảo anh đừng vội tin ai cả. Hơn nữa, cà vạt của người đàn ông có đeo một quả chuông, và anh có cảm giác người đàn ông này rất có thể chính là người đang cầu nguyện trong nhà thờ Dante lúc trước. Ông ta đã bám theo bọn mình chăng?
"Làm sao anh tìm được chúng tôi ở đây?", Langdon hỏi.
Người đàn ông vẫn còn bối rối khi biết rằng Langdon không nhớ được mọi việc. "Robert, anh gọi cho tôi đêm qua nói rằng anh đã dàn xếp cuộc gặp mặt với một giám đốc bảo tàng tên là Ignazio Busoni. Sau đó anh biến mất. Anh không hề gọi lại. Khi nghe tin Ignazio Busoni chết, tôi rất lo. Tôi đến đây tìm anh suốt buổi sáng. Tôi nhìn thấy cảnh sát ở bên ngoài Cung điện Vecchio và trong khi đợi tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, tình cờ tôi nhìn thấy anh chui ra khỏi một ô cửa nhỏ cùng với..." Ông ta liếc nhìn về phía Sienna, rõ ràng không nhớ được tên cô.
“Sienna", cô nhắc. "Brooks."
“Tôi xin lỗi... cùng với bác sĩ Brooks. Tôi bám theo hai người hy vọng bỉết được anh đang làm chuyện quái gì.”
“Tôi nhìn thấy anh trong Nhà thờ Cerchi, đang cầu nguyện, tôỉ có nhầm không?"
"Đúng đấy! Tôi cố gắng phán đoán xem anh đang làm gì nhưng không có tác dụng! Dường như anh rời khỏi nhà thờ chẳng khác gì một người đang thi hành nhiệm vụ, cho nên tôi bám theo anh. Khi thấy hai người lẻn vào nhà rửa tội, tôi quyết định đã đến lúc phải trực diện gặp anh. Tôi chi tiền cho tay thuyết trình viên chỉ để có mấy phút được một mình ở trong này”
"Hơi hấp tấp”, Langdon nhận xét, "nếu anh nghĩ tôi phản anh".
Người đàn ông lắc đầu. "Có gì đó mách bảo tôi rằng anh sẽ không bao giờ làm vậy. Giáo sư Robert Langdon ư? Tôi biết nhất định có lời giải thích khác. Nhưng bị mất trí nhớ sao? Thật không tin nổi. Tôi chưa bao giờ đoán ra được."
Người đàn ông với những nốt tấy đỏ lại bắt đầu gãi sồn sột. "Nghe này, tôi chỉ có năm phút thôi. Chúng ta cần ra khỏi đây ngay. Nếu tôi tìm được hai người thì những kẻ đang tìm cách giết anh cũng có thể tìm ra anh. Có rất nhiều chuyện xảy ra mà tôi không hiểu. Chúng ta cần tới Venice. Ngay lập tức. Cần rời khỏi Florence mà không để ai nhìn thấy. Những kẻ đang giữ tiến sĩ Sinskey... những kẻ truy đuổi anh... chúng có tai mắt ở khắp mọi nơi." Ông ta ra hiệu về phía cửa.
Cuối cùng Langdon cũng cảm thấy như thể mình sắp có được câu trả lời nào đó. "Đám lính mặc đồng phục đen là ai? Tại sao họ lại cố tìm cách giết tôi?"
"Chuyện dài lắm", người đàn ông nói. "Trên đường đi tôi sẽ giải thích."
Langdon cau mày, hoàn toàn không thích câu trả lời thế này.
Anh ra hiệu cho Sienna và kéo cô ra một bên, nói thật nhanh với cô.
"Em có tin anh ta không? Em nghĩ sao nào?"
Sienna nhìn Langdon như thể anh đang hóa dại vì hỏi vậy. "Em nghĩ gì ư? Em nghĩ anh ta là người của Tổ chức Y tế Thế giới! Em nghĩ anh ta là ván cược tốt nhất cho chúng ta để có câu trả lời!"
"Thế còn tình trạng phát ban?".
Sienna nhún vai. "Đúng như những gì anh ta nói - viêm da tiếp xúc nặng."
"Và nếu không phải như những gì anh ta nói thì sao?, Langdon thì thào. "Nếu... là gì đó khác?”
"Gì khác chứ?" Cô nhìn anh vẻ hoài nghi. "Robert, không phải là dịch hạch, nếu đó là những gì anh đang nghĩ. May thay, anh ta là một bác sĩ. Nếu anh ta bị một căn bệnh chết người và biết mình lây nhiễm, anh ta sẽ không khinh suất ra ngoài để lây nhiễm cho cả thế giới đâu."
"Thế nếu anh ta không nhận ra mình bị dịch hạch thì sao?"
Sienna mím môi, nghĩ ngợi một lúc. "Thế thì em sợ rằng anh và em đã nhiễm cả rồi... cùng với tất cả mọi người trong khu vực."
"Em biết đấy, cách cư xử với bệnh nhân của em có thể hữu dụng."
"Cứ thẳng thắn thôi." Sienna đưa cho Langdon túi Ziploc có chiếc mặt nạ người chết. "Anh mang người bạn nhỏ của chúng ta theo nhé."
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Khi trở lại chỗ bác sĩ Ferris, hai người nhận ra ông ta vừa kết thúc một cuộc điện đàm.
"Tôi vừa gọi cho lái xe của tôi”, người đàn ông nói. "Anh ấy sẽ đón chúng ta ở bên ngoài..” Bác sĩ Ferris dừng lại đột ngột, đăm đăm nhìn vào tay Langdon và lần đầu tiên thấy khuôn mặt lúc chết của Dante Alighieri.
“Lạy Chúa!”, Ferris nói, co rúm lại. “Thứ quái gì vậy?”
“Chuyện dài lắm”, Langdon đáp. “Tôi sẽ giải thích trên đường đi.”
Langdon ra hiệu cho Sienna vẫn khom người an toàn để không bị nhìn thấy, tay cầm chiếc mặt nạ người chết của Dante mà anh đã bỏ trở lại cái túi Ziploc.
Sau đó, rất chậm rãi, Langdon đứng lên. Anh đứng sững như một vị linh mục phía sau bàn thờ của nhà rửa tội, đưa mắt nhìn giáo đoàn chỉ có một người của mình. Người lạ mặt đối diện với anh có mái tóc nâu nhuốm bạc, đeo kính hàng hiệu, và những nốt phát ban rất kinh khủng trên mặt và cổ. Ông ta gãi cổ sồn sột, cặp mắt sưng mọng của ông ta ném ra những tia nhìn khó hiểu và giận dữ.
"Anh cần cho tôi biết anh đang làm cái quái gì ở đây, Robert?!'', ông ta căn vặn, chân bước qua đoạn dây và tiến về phía Langdon. Giọng ông ta đặc âm Mỹ.
"Chắc chắn tôi sẽ nói", Langdon lịch thiệp trả lời. "Nhưng trước hết, hãy cho tôi biết ông là ai."
Người đàn ông đứng sững lại, vẻ mặt đầy ngờ vực. "Anh nói sao cơ?!"
Langdon cảm thấy có gì đó hơi quen quen trong ánh mắt của người đàn ông, giọng nói ông ta cũng vậy. Mình đã gặp ông ấy... bằng cách nào đó, ở nơi nào đó. Langdon bình tĩnh nhắc lại đề nghị của anh. “Xin hãy cho tôi biết ông là ai và làm sao ông biết tôi."
Người đàn ông vung tay lên vẻ không tin nổi. "Jonathan Ferris? Tổ chức Y tế Thế giới? Người đã bay tới Đại học Harvard và đón anh!?”
Langdon cố gắng phân tích những gì mình đang nghe thấy.
"Tại sao anh không gọi lại?!", người đàn ông vặn hỏi, vẫn gãi lấy gãi để cổ và má, lúc này nhìn đỏ tấy và phồng rộp. "Và cô ả mà tôi nhìn thấy vào đây cùng anh là ai vậy? Có phải cô ta là người bây giờ anh đang hợp tác phải không?"
Sienna vẫn bò lom khom bên cạnh Langdon và lập tức lên tiếng "Bác sĩ Ferris phải không? Tôi là Sienna Brooks. Tôi cũng là một bác sĩ. Tôi làm việc tại Florence này. Giáo sư Langdon bị bắn vào đầu đêm qua. Anh ấy bị mắc chứng rối loạn trí nhớ, và anh ấy không biết ông là ai hay chuyện gì đã xảy ra với anh ấy hai ngày qua. Tôi ở đây bởi vì muốn giúp anh ấy."
Nghe những lời nói của Sienna vang vọng khắp nhà rửa tội vắng vẻ, người đàn ông nghiêng đầu, vẻ ngơ ngác, như thể ý của cô không lấy gì làm bảo đảm. Sau một lúc kinh ngạc, ông ta lùi lại một bưóc, cố đứng dựa vào một trụ chống cho vững.
"Ôi.. Chúa ơi", ông ta lắp bắp. "Thế là rõ mọi chuyện rồi."
Langdon nhìn vẻ giận dữ tan biến trên gương mặt người đàn ông.
"Robert", người mới đến thì thào, "chúng tôi nghĩ anh đã.. ", ông ấy lắc đẩu như thể cố gắng sắp xếp mọi tình tiết cho phù hợp. "Chúng tôi nghĩ anh đã trở mặt... rằng có lẽ họ trả nhiều tiền cho anh.. hoặc đe dọa anh... Chúng tôi không nắm được!"
"Tôi là người duy nhất anh ấy nói chuyện", Sienna nói. "Tất cả những gì anh ấy biết là đêm qua anh ấy tỉnh dậy trong bệnh viện của tôi và có người tìm cách giết anh ấy. Thêm nữa, anh ấy cũng có những ảo giác kinh khủng - những xác chết, các nạn nhân bệnh dịch và một người phụ nữ nào đó có mái tóc bạc và một cái bùa rắn cứ nói với anh ấy..."
"Elizabeth!", người đàn ông nói. "Đó là tiến sĩ Elizabeth Sinskey! Robert, bà ấy là người đã mời anh tới giúp chúng tôi!"
"Chà, nếu đúng là bà ấy", Sienna nói. "Tôi hy vọng anh biết rằng bà ấy đã gặp rắc rối. Chúng tôi nhìn thấy bà ấy bị kẹt ở ghế sau một chiếc xe thùng đầy lính tráng, và bà ây trông như say thuốc hay gì đó"
Người đàn ông chậm rãi gật đẩu, nhắm mắt lại. Mi mắt ông ây trông sưng mọng và đỏ.
"Mặt anh bị sao vậy?", Sienna hỏi.
Ông ấy mở mắt ra. "Sao cơ?"
"Da của anh? Trông như anh đã nhiễm phải thứ gì đó. Anh có mệt không?"
Người đàn ông trông đầy vẻ sửng sốt, và cho dù chắc chắn câu hỏi của Sienna thẳng thừng đến mức có phần hơi lỗ mãng nhưng Langdon cũng không khỏi thắc mắc về điều đó. Nghĩ tới số lượng những thứ ám chỉ tới dịch bệnh mà anh đã gặp ngày hôm nay, hình ảnh da tấy đỏ quả thật rất đáng ngại..
"Tôi ổn thôi", người đàn ông nói. "Đó là do thứ xà phòng khốn kiếp ở khách sạn. Tôi dị ứng nặng với đậu nành, và hầu hết các loại xà phòng thơm của Ý đều có đậu nành. Tôi đã dại dột không kiểm tra kỹ."
Sienna thở phào nhẹ nhõm, giờ vai cô trùng xuống hẳn. "Ơn Chúa anh không ăn thứ đó. Chứng viêm da tiếp xúc là do sốc mẫn cảm."
Họ cùng cười ngượng nghịu.
Sienna đánh bạo, "Xin cho tôi biết cái tên Bertrand Zobrist có ý nghĩa gì với anh không?".
Người đàn ông sững sờ, trông như thể ông ấy vừa mặt đối mặt với quỷ sứ ba đẩu.
“Chúng tôi tin mình vừa tìm được một thông điệp từ ông ta", Sienna nói. "Nó chỉ tới một nơi nào đó ở Venice. Đỉều đó có ý nghĩa gì với anh không?"
Giờ mắt người đàn ông trở nên dữ tợn. "Lạy Chúa, có đấy. Rất nhiều! Nó chỉ tới chỗ nào!?"
Sienna hít một hơi, rõ ràng đã sẵn sàng kể cho người đàn ông mọi chuyện về bài thơ xoáy trôn ốc mà cô và Langdon vừa phát hiện trên chiếc mặt nạ, nhưng theo bản năng, Langdon đã kín đáo đặt một bàn tay lên tay cô. Có vẻ người đàn ông là một đổng minh, nhưng sau tất cả sự việc hôm nay, tâm trí Langdon mách bảo anh đừng vội tin ai cả. Hơn nữa, cà vạt của người đàn ông có đeo một quả chuông, và anh có cảm giác người đàn ông này rất có thể chính là người đang cầu nguyện trong nhà thờ Dante lúc trước. Ông ta đã bám theo bọn mình chăng?
"Làm sao anh tìm được chúng tôi ở đây?", Langdon hỏi.
Người đàn ông vẫn còn bối rối khi biết rằng Langdon không nhớ được mọi việc. "Robert, anh gọi cho tôi đêm qua nói rằng anh đã dàn xếp cuộc gặp mặt với một giám đốc bảo tàng tên là Ignazio Busoni. Sau đó anh biến mất. Anh không hề gọi lại. Khi nghe tin Ignazio Busoni chết, tôi rất lo. Tôi đến đây tìm anh suốt buổi sáng. Tôi nhìn thấy cảnh sát ở bên ngoài Cung điện Vecchio và trong khi đợi tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, tình cờ tôi nhìn thấy anh chui ra khỏi một ô cửa nhỏ cùng với..." Ông ta liếc nhìn về phía Sienna, rõ ràng không nhớ được tên cô.
“Sienna", cô nhắc. "Brooks."
“Tôi xin lỗi... cùng với bác sĩ Brooks. Tôi bám theo hai người hy vọng bỉết được anh đang làm chuyện quái gì.”
“Tôi nhìn thấy anh trong Nhà thờ Cerchi, đang cầu nguyện, tôỉ có nhầm không?"
"Đúng đấy! Tôi cố gắng phán đoán xem anh đang làm gì nhưng không có tác dụng! Dường như anh rời khỏi nhà thờ chẳng khác gì một người đang thi hành nhiệm vụ, cho nên tôi bám theo anh. Khi thấy hai người lẻn vào nhà rửa tội, tôi quyết định đã đến lúc phải trực diện gặp anh. Tôi chi tiền cho tay thuyết trình viên chỉ để có mấy phút được một mình ở trong này”
"Hơi hấp tấp”, Langdon nhận xét, "nếu anh nghĩ tôi phản anh".
Người đàn ông lắc đầu. "Có gì đó mách bảo tôi rằng anh sẽ không bao giờ làm vậy. Giáo sư Robert Langdon ư? Tôi biết nhất định có lời giải thích khác. Nhưng bị mất trí nhớ sao? Thật không tin nổi. Tôi chưa bao giờ đoán ra được."
Người đàn ông với những nốt tấy đỏ lại bắt đầu gãi sồn sột. "Nghe này, tôi chỉ có năm phút thôi. Chúng ta cần ra khỏi đây ngay. Nếu tôi tìm được hai người thì những kẻ đang tìm cách giết anh cũng có thể tìm ra anh. Có rất nhiều chuyện xảy ra mà tôi không hiểu. Chúng ta cần tới Venice. Ngay lập tức. Cần rời khỏi Florence mà không để ai nhìn thấy. Những kẻ đang giữ tiến sĩ Sinskey... những kẻ truy đuổi anh... chúng có tai mắt ở khắp mọi nơi." Ông ta ra hiệu về phía cửa.
Cuối cùng Langdon cũng cảm thấy như thể mình sắp có được câu trả lời nào đó. "Đám lính mặc đồng phục đen là ai? Tại sao họ lại cố tìm cách giết tôi?"
"Chuyện dài lắm", người đàn ông nói. "Trên đường đi tôi sẽ giải thích."
Langdon cau mày, hoàn toàn không thích câu trả lời thế này.
Anh ra hiệu cho Sienna và kéo cô ra một bên, nói thật nhanh với cô.
"Em có tin anh ta không? Em nghĩ sao nào?"
Sienna nhìn Langdon như thể anh đang hóa dại vì hỏi vậy. "Em nghĩ gì ư? Em nghĩ anh ta là người của Tổ chức Y tế Thế giới! Em nghĩ anh ta là ván cược tốt nhất cho chúng ta để có câu trả lời!"
"Thế còn tình trạng phát ban?".
Sienna nhún vai. "Đúng như những gì anh ta nói - viêm da tiếp xúc nặng."
"Và nếu không phải như những gì anh ta nói thì sao?, Langdon thì thào. "Nếu... là gì đó khác?”
"Gì khác chứ?" Cô nhìn anh vẻ hoài nghi. "Robert, không phải là dịch hạch, nếu đó là những gì anh đang nghĩ. May thay, anh ta là một bác sĩ. Nếu anh ta bị một căn bệnh chết người và biết mình lây nhiễm, anh ta sẽ không khinh suất ra ngoài để lây nhiễm cho cả thế giới đâu."
"Thế nếu anh ta không nhận ra mình bị dịch hạch thì sao?"
Sienna mím môi, nghĩ ngợi một lúc. "Thế thì em sợ rằng anh và em đã nhiễm cả rồi... cùng với tất cả mọi người trong khu vực."
"Em biết đấy, cách cư xử với bệnh nhân của em có thể hữu dụng."
"Cứ thẳng thắn thôi." Sienna đưa cho Langdon túi Ziploc có chiếc mặt nạ người chết. "Anh mang người bạn nhỏ của chúng ta theo nhé."
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Khi trở lại chỗ bác sĩ Ferris, hai người nhận ra ông ta vừa kết thúc một cuộc điện đàm.
"Tôi vừa gọi cho lái xe của tôi”, người đàn ông nói. "Anh ấy sẽ đón chúng ta ở bên ngoài..” Bác sĩ Ferris dừng lại đột ngột, đăm đăm nhìn vào tay Langdon và lần đầu tiên thấy khuôn mặt lúc chết của Dante Alighieri.
“Lạy Chúa!”, Ferris nói, co rúm lại. “Thứ quái gì vậy?”
“Chuyện dài lắm”, Langdon đáp. “Tôi sẽ giải thích trên đường đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook