Tôi như người bước ra từ trong một giấc mộng đẹp, bản thân đang đắm chìm trong sự vui vẻ hạnh phúc thì tự nhiên bị ai đó đánh thức, khi quay lại hiện thực có chút hụt hẫng lại có chút tiếc nuối. Trong giấc mộng đó, Ngô Dật Hiên thật gần gũi, ấm áp làm sao, không giống như hiện thực mặc dù luôn tỏ ra ôn hòa nhưng lại khiến tôi luôn có cảm giác xa cách. Tôi bần thần cuối người lễ phép chào đạo diễn và những người được xem là giám khảo hôm nay rồi bước về chỗ ngồi của mình.

Trời à, tôi vừa quay người đã bị ba minh tinh phía dưới nhìn cho tỉnh người luôn rồi. Tôi đã làm chuyện gì mà họ lại có sắc mặt khó coi đến vậy chứ? Cách họ nhìn làm tôi cảm thấy thật mệt, tôi diễn tệ lắm sao? Tệ đến mức họ cảm thấy bị xúc phạm khi phải casting chung với tôi? Thực ra thì tôi thấy để cả bốn người casting cùng ngồi đây xem người khác diễn như thế này quả thật không hợp lý lắm, giống như hiện tại đi, tâm trạng ai cũng không thoải mái được, không biết tổ đạo diễn có dụng ý gì mà lại sắp xếp như vậy.

Sau đó thì sao, sau đó chúng tôi tôi nhận được câu trả lời quen thuộc như mỗi khi đi phỏng vấn xin việc, chính là mọi người về trước kết quả chúng tôi sẽ thông báo sau. Tôi thật sự không hy vọng lắm vào phần thể hiện của mình liền ủ rũ xách túi đi theo Lê Na ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, Lê Na liền nắm chặt tay tôi gào rú điên cuồng:

- Chị Vi Vi, em tự hào về chị quá, chị không biết vừa rồi chị diễn tuyệt thế nào đâu, em còn tưởng trước mặt chị là anh Ngô thật chứ?

Tôi nhìn Lê Na bằng ánh mắt kỳ quái hỏi lại:

- Không phải lúc đó anh ấy ngồi trước mặt chị sao?

Lê Na nhìn tôi... Ôm trán bất lực.

Tôi ỉu xìu, không cảm xúc đâu mà đi quan tâm cô ấy, cuối đầu nhìn đất đi qua một ngã rẽ thì đột nhiên bị ai đó bắt lấy cổ tay sau đó bị một lực mạnh lôi về một hướng khác. Tôi đang định la lên thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Ngô Dật Hiên, liền im bặt. Lê Na nhìn thấy cảnh này, không biết sóng não cô ấy nhanh cỡ nào mà chỉ trong ba giây khuôn mặt biến hóa một cách nhanh chóng từ hốt hoảng chuyển sang bình tĩnh rồi quay người bước đi coi như không có chuyện gì. Tôi choáng với khả năng của cô ấy rồi.

Ngô Dật Hiên anh ấy không nói một lời liền kéo tôi đi qua một đoạn hành lang dài sau đó lại quẹo thêm hai lần nữa cuối cùng cũng ra đến ban công của tầng này. Trời tạnh mưa rồi, nhưng vẫn âm u như cũ, gió ở đây tương đối mạnh, mỗi lần gió tạt ngang, tôi cảm thấy mình cũng muốn bay theo luôn rồi, đã vậy còn lạnh lẽo nữa chứ. Tôi chạnh lòng nhìn Ngô Dật Hiên, anh ấy không thấy tôi lạnh sao, sao có thể dửng dưng dẫn tôi ra đây đứng hóng gió như thế này chứ? Đứng một lúc lâu vẫn không thấy người cạnh mình có phản ứng gì, tôi có chút không chịu nổi muốn mặc kệ anh ấy mà đi vào trong, lại đột nhiên cảm giác trên vai chợt nặng, nhìn xuống thì thấy là áo khoát của anh ấy, khóe môi tôi bất giác cong lên, tôi nhìn anh ấy cười. Ngô Dật Hiên thở dài một hơi nói:

- Tại sao hôm qua không đến đoàn phim?

Tôi thật sự có chút ngạc nhiên với câu hỏi này của anh ấy, vai của mình đã xong rồi không đến đoàn phim nữa không phải là chuyện bình thường sao? Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Ngô Dật Hiên tôi cảm thấy nếu mình trả lời như vậy có phải hơi khô khốc không nhỉ, rồi có khiến anh ấy nghĩ tôi cạn tình quá mà ném tôi từ đây xuống dưới kia luôn hay không? Hay từ nay sẽ hoàn toàn bơ tôi luôn? Nghĩ nghĩ tôi bèn đem thực tế trả lời uyển chuyển một chút:

- Hôm qua gia đình em họp mặt.

Tôi cẩn thận quan sát sắc mặt của Ngô Dật Hiên, rõ ràng khi nghe tôi nói xong, anh ấy hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng sau đó không hiểu sao lại đột nhiên lại quay lại trạng thái lạnh tanh vừa rồi liếc tôi hỏi tiếp:



- Có việc gì sao?

Tôi lại quýnh rồi, làm sao mà hôm nay Ngô Dật Hiên lại lắm thắc mắc với vấn đề của tôi vậy nhỉ? Ngày thường có thấy anh ấy nói với tôi câu nào đâu, đến nỗi mỗi buổi sáng đáp lại lời chào hỏi của tôi cũng chỉ là một cái ngước nhìn mà thôi. Nãy giờ hỏi đến hai câu rồi đấy, mà còn là chuyện riêng tư nữa chứ, nhưng có thể không trả lời sao, tôi cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình lí nhí trả lời:

- Cũng không có gì, định kỳ họp thôi.

Tôi lại thấy sắc mặt anh ấy hòa hoãn lại rồi, cái gì mà thay đổi như chong chóng vậy không biết, chợt nhớ tới một việc tôi liền bổ sung:

- À còn có một chuyện, Lê Gia và Nguyễn Gia tổ chức đính hôn có mời gia đình em đi.

Ngô Dật Hiên nghe tôi nói xong liền liếc tôi một cái thật sắc, tôi rụt người về sau tự hỏi mình thành thật khai báo như vậy còn muốn gì nữa chứ? Anh ấy nhìn tôi chằm chằm chắc cũng hết ba mươi giây, tôi đang nghĩ chắc đến lỗ chân lông trên mặt cũng bị anh ấy soi thấy rồi cũng nên thì lại nghe anh ấy hỏi:

- Vậy mai có đến nữa không?

Thật sự sao hôm nay Ngô Dật Hiên lại toàn hỏi mấy câu kỳ quái như vậy nhỉ? Tôi đang cúi đầu nên không biết khi hỏi câu này tâm trạng anh ấy như thế nào? Chỉ lẩm bẩm nói nhỏ.

- Hết vai rồi em đến đó làm gì chứ? Em còn bao nhiêu là việc...

Chỉ là sau đó... Sau đó chính là tôi cảm thấy gáy của mình thật nóng, nóng đến mức chân cũng muốn quỵ luôn rồi. Tôi yếu ớt ngước nhìn Ngô Dật Hiên, không nói cũng biết trông tôi lúc này đáng thương cỡ chừng nào. Tôi hỏi anh ấy muốn gì thì cứ nói thẳng sao phải làm khó nhau như vậy chứ? Mỗi ngày đều sẽ đến phim trường xem mọi người diễn còn không được à? Lúc này mới thấy anh ấy cười một chút, nhưng thà anh ấy không cười còn tốt hơn, kiểu cười này của Ngô Dật Hiên trông thật đáng sợ làm sao. Tôi thật muốn hỏi chị Vũ Đồng xem hôm qua ở phim trường có chuyện gì mà hôm nay anh ấy cho nổ pháo nhiều đến vậy.

Ngày thứ tư sau buổi casting, trong lúc tôi đang loay hoay chuẩn bị lễ phục để tham gia tiệc đính hôn của hai nhà Lê Nguyễn thì Lê Na nhận được thông báo của đoàn phim rằng tôi đã được thông qua vai nữ chính. Tôi ngỡ ngàng nhìn cô ấy, vậy mà cũng qua sao? Trời à tôi thật sự có số làm minh tinh nha. Tôi lập tức gọi điện cho Ngô Dật Hiên, nhưng anh ấy không bắt máy mà trợ lý của anh ấy bắt máy thay, chắc đang bận diễn. Tôi đành nhờ trợ lý Nam thông báo lại với anh ấy giùm tôi chuyện mình đã được nhận vai nữ chính cho bộ phim Thanh xuân của chúng ta, vì khả năng hôm nay tôi sẽ về rất muộn.

Chuẩn bị xong xuôi tôi qua nhà lớn xuất phát cùng mọi người, Lê gia có thể xem là gia tộc lớn nhất ở thành phố này, lại đích thân chủ nhân lê gia ra mặt mời nên ông bà nội không thể không nể mặt mà tham gia cùng chúng tôi. Cả nhà tôi từ trên xuống dưới không xót một người đến bác cả cũng cùng nhau leo lên chiếc limosine lớn nhất trong nhà đến bữa tiệc. Tôi ngồi cùng với chị Kiều Vân, mẹ tôi ngồi với bác cả Lý và bà nội, những người cùng thời mới có đề tài nói chuyện cùng nhau, nhưng thực ra tôi nghĩ mẹ thích hợp ngồi với cánh đàn ông bên kia hơn vì trong đầu bà lúc nào cũng là cổ phiếu nhà này, tình hình kinh tế nhà kia mà thôi thôi.

Đến bữa tiệc, gia đình chúng tôi được quản lý khách sạn chờ sẵn tận tình đưa vào bàn, vị trí này khá tốt, tôi nhìn một vòng hóa ra Tô gia được sắp xếp ngồi cạnh bàn chúng tôi, chỉ điểm này thôi cũng xem như Lê gia dùng tám phần thành tâm đối đãi với gia đình tôi đi, bề ngoài như vậy thật sự không tệ lắm.



Gia đình tôi có tất cả chín người vậy mà đến đây rồi tôi cứ nghĩ chỉ có một mình mình đi dự tiệc thôi vậy, tôi ngồi một mình tôi ngồi bơ vơ nhìn mọi người trò chuyện rôm rả cùng người quen, đến cả bác cả Lý cũng nói cười đến sắc xuân tràn trề. Tôi nhàm chán định lấy điện thoại ra nghịch một chút, lại phát hiện mình bỏ quên túi trong xe rồi. Nghĩ ngồi đây cũng không có việc gì, buổi tiệc còn lâu mới bắt đầu liền tự thân vận động đi lấy, xem như ra ngoài hít thở không khí đi.

Tôi đi một mạch ra xe thành công lấy được túi xách, thấy người tài xế nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ tôi mới phát hiện, hóa ra là có thể nhờ tài xế đem lên giùm nha. Có lẽ tôi vẫn chưa quen với cuộc sống của tiểu thư nhà giàu đi, thầm nghĩ cuộc sống của người nhà giàu thật không dễ dàng, phải sống như những người khuyết tật không tay không chân vậy mới có chút hợp lý.

Tôi quay lại bữa tiệc, nhưng khi vừa bước chân vào đại sảnh đã nhìn thấy một người. Không phải hôm nay cô ấy có cảnh quay hay sao nhỉ? Tôi thở dài trong lòng, Nghi Phương cô ấy vẫn là chưa quên được tên thiếu gia họ Lê kia mà, nhìn ánh mắt cô ấy buồn bã như vậy tôi thật không đành lòng chút nào liền đi đến bên cạnh hỏi:

- Sao cô lại ở đây?

Có lẽ bảo vệ không cho vào nên Phương Nghi chỉ có thể đứng ở đây nhìn vào bên trong, tôi để ý thấy mấy người bảo vệ cùng nhân viên ở sảnh đều đang nhìn chằm chằm cô ấy, dường như họ chỉ cần lơ là một giây là cô ấy có thể làm nên chuyện gì động trời lắm vậy. Phương Nghi nghe thấy giọng tôi liền kinh ngạc quay lại, trong mắt cô ấy chợt sáng lên bắt lấy tay tôi nói liền một mạch :

- Cô đến đây để dự tiệc sao? Vậy là có thể vào trong phải không? Cô có thể giúp tôi gọi anh ấy không? Tôi có vài lời muốn nói với anh ấy. Rất quan trọng. Xin cô đấy.

Phương Nghi nói được hai câu, nước mắt liền rơi lã chã, tôi nhìn cô ấy mà thầm than, tội gì phải làm như vậy, cho dù tên thiếu gia họ Lê kia có thật lòng yêu cô ấy đi chăng nữa thì có thể làm gì chứ, hắn là con trai độc nhất đời này của Lê Gia, Lê Gia và Nguyễn gia quan hệ rất tốt, đã âm thầm đính hôn từ nhỏ giống như tôi và Vũ Quốc Việt kia thôi, bữa tiệc hôm nay chỉ là hình thức mà thôi. Chuyện bọn họ là không thể thay đổi nữa rồi, mà cho dù không có Nguyễn gia cũng sẽ có Lâm gia, Tô gia, thậm chí có thể là Trịnh gia chúng tôi, làm gì đến lượt một diễn viên nhỏ bé như cô ấy có thể vào được Lê gia làm con dâu chứ?.

Tôi thật sự muốn nói cho cô ấy hiểu, nhưng nhìn vào đôi mắt sầu thương của cô ấy, khuôn mặt mới hai ngày không gặp đã hốc hác thế này rồi tôi thật sự không đành lòng. Tôi hỏi lại:

- Sao cô không tự gọi cho hắn ta.

Cô ấy cuối đầu không nói, nhưng nước mắt vẫn thi nhau nhỏ tí tách trên chiếc váy xanh ngọc làm ướt một mảng nhỏ. Tôi lại nhìn điện thoại trên tay của cô ấy, liền hiểu ra là đã gọi rồi, tôi lại hỏi:

- Là gọi không được, hay là hắn không xuống.

Phương Nghi vẫn không trả lời, tôi chỉ thấy đầu cô ấy lắc lắc, đoán là gọi được nhưng hắn không xuống, vậy thì tôi có đi truyền lời cũng có ích gì chứ?

Tôi đang định khuyên cô ấy một chút thì phía trước bỗng xuất hiện hai người. Một nam một nữ, nam thì mặc vest thẳng thốn, sang trọng. Nữ thì mặc lễ phục trắng sang trọng, quý phái. Tôi thật không nghĩ lúc nãy còn mong bữa tiệc nhanh bắt đầu để còn được diện kiến hai vị này thì bây giờ lại được nhìn thấy trong hoàn cảnh này. Hoàn cảnh cẩu huyết như trong phim truyền hình dài tập. Nhìn hai vị kia càng lúc càng tới gần tôi bối rối không biết phải làm sao mới tốt, vẫn là đứng đây hay tránh mặt đi chỗ khác? Nếu như một nam xuất hiện, tôi có thể rút lui trả lại không gian lại cho họ nói chuyện, nhưng giờ nữ cũng xuất hiện luôn rồi, bảo tôi làm sao mà bỏ mặc Phương Nghi một mình đây chứ? Nhưng ở đây còn có bao nhiêu người đang nhìn, tôi lại làm sao có thể để cho người khác thấy tôi đứng đây, cùng liên quan câu chuyện tình tay ba này?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương