Hoa Mộc Miên Trong Gió
-
Chương 29:
Người của Trịnh Kiều Vi tôi mà cô ta cũng dám đánh, Trình gia trước nay luôn bao che khuyết điểm đã thế cô ta còn ngang nhiên đánh người trước mặt tôi? Hôm nay, tôi không cần biết đằng sau cô ta là ai, cho dù có là con của tổng thống đi chăng nữa, tôi cũng muốn cho cô ta biết đừng có cậy thế mà bắt nạt người khác như vậy. Tôi đỏ mắt đẩy chị Vũ Đồng đang đỡ phía sau mình ra, đi ba bước về phía trước lấy khí thế hung ác nhất hai kiếp người tát thẳng vào mặt cô ta. Nữ côn đồ này vì không chú ý hay vì lý do gì mới để tôi đắc thắng thì tôi không quan tâm. Tôi tức giận đến rung người, cảm thấy một cái tát vẫn chưa làm tôi thấy giảm cơn giận của mình bao nhiêu, nhưng mà bàn tay tê rần rồi, không động thủ được nữa. Tôi liền nhìn xung quanh tìm hung khí, không biết có phải tức giận làm đầu óc mù mờ rồi hay không, sao nhìn hoài vẫn không nhìn ra được thứ gì có thể đánh người vậy nhỉ? Vừa nóng ruột vừa tức giận khiến nước mắt cứ rơi không ngừng làm nhòe cả tầm nhìn phía trước. Chị Vũ Đồng có lẽ không nhìn nổi tình cảnh này liền chạy tới kéo tôi vào lòng vỗ lưng cho tôi, liên tục nói không sao không sao, nhưng lúc này tôi sao có thể nghe chị ấy nói gì chứ, cứ nhìn thấy Lê Na đang ôm mặt mà khóc tôi lại muốn đánh người, cảm giác cổ họng nghẹn đến đau. Tôi quay người nhìn nữ côn đồ đang bị Ngô Dật Hiên và trợ lý của anh ấy chế trụ dùng hết khí lực gằn giọng hét lên:
Người của Trịnh Kiều Vi tôi mà cô cũng dám đánh? Cô không muốn sống nữa đúng không?
Nữ côn đồ bị Dật Hiên và trợ lý anh ấy chế trụ đang giãy dụa la hét không ngừng nghe tôi nói xong liền im bặt, ngừng giãy dụa. Mắt tôi bị nhòe vì nước mắt nên không thấy rõ biểu cảm của cô ta, chỉ thấy Dật Hiên hất cô ta ra rồi bước nhanh về phía tôi, anh ấy lấy cái khăn tay caro mà bấy lâu nay tôi vẫn ghen tị với nó lau đôi mắt đẫm nước của tôi, tôi lại nghe anh ấy thở dài nói như than:
Em mà con khóc nữa thì bão tố sẽ thật sự kéo đến đấy.
Tôi biết điều anh ấy nói có nghĩa là gì nhưng bản thân vô dụng quá rồi, rõ ràng tôi không hề sợ hãi mà ngược lại đang rất tức giận thật sự muốn cùng cô ta đánh một trận, đánh đến nỗi ba mẹ cô ta cũng không nhận ra, vậy mà tôi lại khóc, còn là khóc không ngừng được, khóc đến nất luôn mới đáng xấu hổ chứ?
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, tôi nghe có người nói, họ từng diễn cùng Nghi Phương, cũng thường thấy đám người áo đen kia thường xuyên bắt nạt cô ấy, nhưng chưa từng thấy bọn họ quá quắt như hôm nay. Thật là càng ngày càng quá đáng. Hóa ra nữ phụ phản diện tên là Nghi Phương, thật không hiểu đã bị bắt nạt lâu như vậy vì cớ gì mà cô ta cứ mãi chịu đựng như vậy chứ? Tâm trạng tôi dần ổn định lại, nhìn sang người được gọi là Nghi Phương kia, cô ta đang ngồi cuối đầu có lẽ đang khóc, cũng có lẽ đang rất xẩu hổ vì tình cảnh hiện tại của mình. Tôi không dư tinh lực đi quan tâm cô ta làm gì, đi tới chỗ Lê Na đang đứng, mặc kệ bọn vệ sỹ mặc đồ đen kia vây quanh, tôi xem bọn họ dám làm gì, nâng mặt Lê Na lên nhìn trái nhìn phải một vòng, vừa đau lòng vừa tức giận, liền mắng cô ấy:
- Có phải chuyện của em không hả? Nhiều chuyện như vậy làm gì?
Lê Na cúi đầu nhìn đất không nói nên lời, tôi chỉ nghe tiếng thút thít của cô ấy, có lẽ bị tôi mắng cảm thấy ấm ức đi.
Đúng lúc này này tôi thấy từ xa đạo diễn hớt ha hớt hải chạy tới, còn chưa nhìn rõ mặt ông ấy như thế nào đã nghe thấy tiếng ông ấy rõ to:
- Mấy người đang làm gì vậy hả? Tôi chỉ mới rời đi chưa đầy mười lăm phút các người đã muốn quậy banh đoàn phim của tôi đúng không, ai không muốn làm nữa thì đi về đi, không cần đến nữa, đừng có suốt ngày gây phiền phức cho tôi.
Tôi nghe ông ấy nói mà tự hỏi không biết có phải ông ấy đang ám chỉ mình không nữa, thật tình cơn giận mới nguôi đi được một nửa nghe ông ấy nói muốn trở lại vạch đích luôn rồi. Chờ ông ấy tới gần tôi liền hỏi:
- Đạo diễn đang nói tới người nào vậy?
Ông chú này rõ tinh ranh, thấy thái độ tôi không đúng liền phớt lờ luôn tôi, có lẽ vì nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy quá đáng sợ của Lê Na, ông ấy chuyển luôn sự chú ý qua cô ấy. Tôi thở dài mệt mỏi không muốn quan tâm gì hết liền đỡ Lê Na đi ra xe, tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, nếu không tôi sợ cô ấy bị hủy dung mất. Về phần ông chú đạo diễn thì mặc kệ ông ấy đi. Trước khi rời đi tôi nhìn đám côn đồ áo đen nói:
- Nếu như cô ấy bị hủy dung, thì từng người các người ai cũng đừng mong giữ lại khuôn mặt đó.
Tôi không có ý hăm họa bọn họ đâu, nhất là nữ côn đồ kia, tôi mặc kê bọn họ là người của ai? Sau hôm nay tôi nhất định sẽ lôi Lê Na đi học võ, những trường hợp thế này nhất định phải đánh cho bọn họ tơi bời hoa lá, còn là nhất định phải tự tay đánh.
Ngày hôm sau tôi để Lê Na ở nhà dưỡng thương một mình đến đoàn phim. Hôm qua tôi kể tình hình căng thẳng ở đoàn phim cho mọi người nghe. Bà nội tôi kinh ngạc đến mức trợn mắt nói không tin tôi có thể đánh người. Tôi liền giơ bàn tay còn sưng của mình cho bà nội xem, lúc ấy bà mới tin, tôi nói, lúc tôi tìm hung khí vì giận quá mà suýt chút là quên mất phong phạm tiểu thư quý tộc, cả nhà tò mò nhìn tôi hỏi tại sao lại nói vậy? Thực sự bản thân tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, lúc đó vậy mà đã định cúi nhười nhặt giày đập cô ta, may mà còn chưa làm nếu không Ngô Dật Hiên sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì chứ? Cả nhà nghe tôi nói mà ai cũng phì cười.
Khi tôi đến trường quay vậy mà mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kính nể, ai ai cũng gật đầu chào hỏi cứ như tôi là đại minh tinh ấy, đúng kiểu ưu đãi mà mỗi ngày chị Vũ Đồng được nhận. Tôi không hiểu trăng sao gì liền vào phòng hóa trang tìm chị Vũ Đồng, mà chị ấy cũng thật lạ ảnh hậu gì mà ngày nào cũng đến sớm nhất, không chừa cho hậu bối như chúng tôi một chút cơ hội thể hiện gì cả. Chị ấy đang được nhân viên trang điểm vẽ mắt nên không thể nhìn tôi, nhưng vẫn không ngăn được miệng chị ấy liên tục chế giễu người khác. Chị ấy nói, bây giờ trong đoàn phim ai ai cũng kính nể, sùng bái tôi cả. Hôm qua bọn họ nhìn thấy nữ côn đồ kia túm Á Băng như túm một con gà vậy mà tôi dám can đảm nhào lên tát cô ta, còn không sợ mà đòi tìm hung khí đánh cho cô ta hủy dung. Thật sự... Chị ấy nói đến đây liền giơ ngón tay cái về phía tôi.
Tôi nghe chị ấy nói mà thấy cả người uể oải. Chuyện quái quỷ gì vậy? Đã thế chị Vũ Đồng còn bổ sung thêm:
- Em không biết bọn họ còn dặt biệt danh cho em nữa đấy, gọi là Vi tia chớp.
Chị ấy nói một mạch, còn không cho tôi có cơ hội chen ngang, gì mà trong lúc bọn họ còn đang kinh ngạc trước sức mạnh của nữ côn đồ, thì tôi đã như tia chớp lao lên giáng cho cô ta một đòn chóng mặt, nhìn tôi lúc đó như một vị thần. Tôi thật sự nghi ngờ bọn họ đang đem mình ra làm trò đùa thì đúng hơn, nhưng mà trải qua những ngày mưa mới biết quý trọng những ngày nắng nha. Tối qua, mặt của Lê Na sưng đến mức tôi không dám nhìn, lại phải an ủi rồi răn đe cô ấy một hồi, làm việc gì cũng không nên kích động như vậy. Quả thật mỗi ngày cứ an ổn đọc kịch bản diễn tốt cảnh của mình rồi đi ngắm trai đẹp, không còn gì hạnh phúc hơn.
Vậy nên từ hôm đó tôi chăm chỉ hẳn, đến nỗi có ngày còn quên đi nhìn Ngô Dật Hiên. Châu Kiệt người đóng vai nam thứ, bạn thân của nam chủ trong phim cũng vài lần chạy đến hỏi có phải tôi đã rút lui không theo đuổi Dật Hiên nữa không? Còn hỏi tôi có thể cho hắn cơ hội không? Nói gì mà, thật ra gia thế nhà hắn ta khá hiển hách, ông nội làm trong quân đội, ba làm trong viện kiểm sát. Tôi còn nhớ lúc đó tôi nói cậu ta rằng ông nội cậu ta làm trong quân đội, thế mà hôm đó nhìn thấy đám côn đồ kia bắt nạt người cậu ta lại núp ở đâu hả, tôi mà là ông nội cậu ta chắc là xấu hổ không dám ra khỏi nhà rồi.
Một điều đáng nhắc tới nữa là, sau ngày hôm đó người tên Phương Nghi kia vẫn đến phim trường nhưng cô ấy chỉ đi có một mình mà thôi. Lúc đầu có hơi ngại ngùng một chút, nhưng sau đó dưới sự lôi kéo của Á Băng cô ấy đã bắt đầu hòa đồng hơn, có đôi khi tôi cũng nói chuyện với cô ấy thấy cũng không đáng ghét lắm, ngược lại tính cách cô ấy có chút dễ thương lại hiền lành.
Chị Vũ Đồng có khi một ngày diễn hai mươi cảnh, còn tôi, chỉ có hai mươi cảnh mà diễn hết hai mươi ngày, không phải do tôi diễn tệ mà tôi phải xếp hàng chờ đến lượt mình quay đó. Á Băng nói cô ấy thật sự nể tôi, một thiên kim tiểu thư mà có thể kiên nhẫn chờ đợi, dãi nắng dầm mưa như tôi chắc không có ai. Nhưng đến khi tôi nói bản thân phải tự mình phấn đấu Ngô Dật Hiên mới thấy được sự thành tâm theo đuổi anh ấy của tôi chứ thì Á Băng lại không nói tiếng nào mà xoay người bỏ đi là sao nhỉ? Thật khó hiểu.
Người của Trịnh Kiều Vi tôi mà cô cũng dám đánh? Cô không muốn sống nữa đúng không?
Nữ côn đồ bị Dật Hiên và trợ lý anh ấy chế trụ đang giãy dụa la hét không ngừng nghe tôi nói xong liền im bặt, ngừng giãy dụa. Mắt tôi bị nhòe vì nước mắt nên không thấy rõ biểu cảm của cô ta, chỉ thấy Dật Hiên hất cô ta ra rồi bước nhanh về phía tôi, anh ấy lấy cái khăn tay caro mà bấy lâu nay tôi vẫn ghen tị với nó lau đôi mắt đẫm nước của tôi, tôi lại nghe anh ấy thở dài nói như than:
Em mà con khóc nữa thì bão tố sẽ thật sự kéo đến đấy.
Tôi biết điều anh ấy nói có nghĩa là gì nhưng bản thân vô dụng quá rồi, rõ ràng tôi không hề sợ hãi mà ngược lại đang rất tức giận thật sự muốn cùng cô ta đánh một trận, đánh đến nỗi ba mẹ cô ta cũng không nhận ra, vậy mà tôi lại khóc, còn là khóc không ngừng được, khóc đến nất luôn mới đáng xấu hổ chứ?
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, tôi nghe có người nói, họ từng diễn cùng Nghi Phương, cũng thường thấy đám người áo đen kia thường xuyên bắt nạt cô ấy, nhưng chưa từng thấy bọn họ quá quắt như hôm nay. Thật là càng ngày càng quá đáng. Hóa ra nữ phụ phản diện tên là Nghi Phương, thật không hiểu đã bị bắt nạt lâu như vậy vì cớ gì mà cô ta cứ mãi chịu đựng như vậy chứ? Tâm trạng tôi dần ổn định lại, nhìn sang người được gọi là Nghi Phương kia, cô ta đang ngồi cuối đầu có lẽ đang khóc, cũng có lẽ đang rất xẩu hổ vì tình cảnh hiện tại của mình. Tôi không dư tinh lực đi quan tâm cô ta làm gì, đi tới chỗ Lê Na đang đứng, mặc kệ bọn vệ sỹ mặc đồ đen kia vây quanh, tôi xem bọn họ dám làm gì, nâng mặt Lê Na lên nhìn trái nhìn phải một vòng, vừa đau lòng vừa tức giận, liền mắng cô ấy:
- Có phải chuyện của em không hả? Nhiều chuyện như vậy làm gì?
Lê Na cúi đầu nhìn đất không nói nên lời, tôi chỉ nghe tiếng thút thít của cô ấy, có lẽ bị tôi mắng cảm thấy ấm ức đi.
Đúng lúc này này tôi thấy từ xa đạo diễn hớt ha hớt hải chạy tới, còn chưa nhìn rõ mặt ông ấy như thế nào đã nghe thấy tiếng ông ấy rõ to:
- Mấy người đang làm gì vậy hả? Tôi chỉ mới rời đi chưa đầy mười lăm phút các người đã muốn quậy banh đoàn phim của tôi đúng không, ai không muốn làm nữa thì đi về đi, không cần đến nữa, đừng có suốt ngày gây phiền phức cho tôi.
Tôi nghe ông ấy nói mà tự hỏi không biết có phải ông ấy đang ám chỉ mình không nữa, thật tình cơn giận mới nguôi đi được một nửa nghe ông ấy nói muốn trở lại vạch đích luôn rồi. Chờ ông ấy tới gần tôi liền hỏi:
- Đạo diễn đang nói tới người nào vậy?
Ông chú này rõ tinh ranh, thấy thái độ tôi không đúng liền phớt lờ luôn tôi, có lẽ vì nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy quá đáng sợ của Lê Na, ông ấy chuyển luôn sự chú ý qua cô ấy. Tôi thở dài mệt mỏi không muốn quan tâm gì hết liền đỡ Lê Na đi ra xe, tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, nếu không tôi sợ cô ấy bị hủy dung mất. Về phần ông chú đạo diễn thì mặc kệ ông ấy đi. Trước khi rời đi tôi nhìn đám côn đồ áo đen nói:
- Nếu như cô ấy bị hủy dung, thì từng người các người ai cũng đừng mong giữ lại khuôn mặt đó.
Tôi không có ý hăm họa bọn họ đâu, nhất là nữ côn đồ kia, tôi mặc kê bọn họ là người của ai? Sau hôm nay tôi nhất định sẽ lôi Lê Na đi học võ, những trường hợp thế này nhất định phải đánh cho bọn họ tơi bời hoa lá, còn là nhất định phải tự tay đánh.
Ngày hôm sau tôi để Lê Na ở nhà dưỡng thương một mình đến đoàn phim. Hôm qua tôi kể tình hình căng thẳng ở đoàn phim cho mọi người nghe. Bà nội tôi kinh ngạc đến mức trợn mắt nói không tin tôi có thể đánh người. Tôi liền giơ bàn tay còn sưng của mình cho bà nội xem, lúc ấy bà mới tin, tôi nói, lúc tôi tìm hung khí vì giận quá mà suýt chút là quên mất phong phạm tiểu thư quý tộc, cả nhà tò mò nhìn tôi hỏi tại sao lại nói vậy? Thực sự bản thân tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, lúc đó vậy mà đã định cúi nhười nhặt giày đập cô ta, may mà còn chưa làm nếu không Ngô Dật Hiên sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì chứ? Cả nhà nghe tôi nói mà ai cũng phì cười.
Khi tôi đến trường quay vậy mà mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kính nể, ai ai cũng gật đầu chào hỏi cứ như tôi là đại minh tinh ấy, đúng kiểu ưu đãi mà mỗi ngày chị Vũ Đồng được nhận. Tôi không hiểu trăng sao gì liền vào phòng hóa trang tìm chị Vũ Đồng, mà chị ấy cũng thật lạ ảnh hậu gì mà ngày nào cũng đến sớm nhất, không chừa cho hậu bối như chúng tôi một chút cơ hội thể hiện gì cả. Chị ấy đang được nhân viên trang điểm vẽ mắt nên không thể nhìn tôi, nhưng vẫn không ngăn được miệng chị ấy liên tục chế giễu người khác. Chị ấy nói, bây giờ trong đoàn phim ai ai cũng kính nể, sùng bái tôi cả. Hôm qua bọn họ nhìn thấy nữ côn đồ kia túm Á Băng như túm một con gà vậy mà tôi dám can đảm nhào lên tát cô ta, còn không sợ mà đòi tìm hung khí đánh cho cô ta hủy dung. Thật sự... Chị ấy nói đến đây liền giơ ngón tay cái về phía tôi.
Tôi nghe chị ấy nói mà thấy cả người uể oải. Chuyện quái quỷ gì vậy? Đã thế chị Vũ Đồng còn bổ sung thêm:
- Em không biết bọn họ còn dặt biệt danh cho em nữa đấy, gọi là Vi tia chớp.
Chị ấy nói một mạch, còn không cho tôi có cơ hội chen ngang, gì mà trong lúc bọn họ còn đang kinh ngạc trước sức mạnh của nữ côn đồ, thì tôi đã như tia chớp lao lên giáng cho cô ta một đòn chóng mặt, nhìn tôi lúc đó như một vị thần. Tôi thật sự nghi ngờ bọn họ đang đem mình ra làm trò đùa thì đúng hơn, nhưng mà trải qua những ngày mưa mới biết quý trọng những ngày nắng nha. Tối qua, mặt của Lê Na sưng đến mức tôi không dám nhìn, lại phải an ủi rồi răn đe cô ấy một hồi, làm việc gì cũng không nên kích động như vậy. Quả thật mỗi ngày cứ an ổn đọc kịch bản diễn tốt cảnh của mình rồi đi ngắm trai đẹp, không còn gì hạnh phúc hơn.
Vậy nên từ hôm đó tôi chăm chỉ hẳn, đến nỗi có ngày còn quên đi nhìn Ngô Dật Hiên. Châu Kiệt người đóng vai nam thứ, bạn thân của nam chủ trong phim cũng vài lần chạy đến hỏi có phải tôi đã rút lui không theo đuổi Dật Hiên nữa không? Còn hỏi tôi có thể cho hắn cơ hội không? Nói gì mà, thật ra gia thế nhà hắn ta khá hiển hách, ông nội làm trong quân đội, ba làm trong viện kiểm sát. Tôi còn nhớ lúc đó tôi nói cậu ta rằng ông nội cậu ta làm trong quân đội, thế mà hôm đó nhìn thấy đám côn đồ kia bắt nạt người cậu ta lại núp ở đâu hả, tôi mà là ông nội cậu ta chắc là xấu hổ không dám ra khỏi nhà rồi.
Một điều đáng nhắc tới nữa là, sau ngày hôm đó người tên Phương Nghi kia vẫn đến phim trường nhưng cô ấy chỉ đi có một mình mà thôi. Lúc đầu có hơi ngại ngùng một chút, nhưng sau đó dưới sự lôi kéo của Á Băng cô ấy đã bắt đầu hòa đồng hơn, có đôi khi tôi cũng nói chuyện với cô ấy thấy cũng không đáng ghét lắm, ngược lại tính cách cô ấy có chút dễ thương lại hiền lành.
Chị Vũ Đồng có khi một ngày diễn hai mươi cảnh, còn tôi, chỉ có hai mươi cảnh mà diễn hết hai mươi ngày, không phải do tôi diễn tệ mà tôi phải xếp hàng chờ đến lượt mình quay đó. Á Băng nói cô ấy thật sự nể tôi, một thiên kim tiểu thư mà có thể kiên nhẫn chờ đợi, dãi nắng dầm mưa như tôi chắc không có ai. Nhưng đến khi tôi nói bản thân phải tự mình phấn đấu Ngô Dật Hiên mới thấy được sự thành tâm theo đuổi anh ấy của tôi chứ thì Á Băng lại không nói tiếng nào mà xoay người bỏ đi là sao nhỉ? Thật khó hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook