Hoa Mộc Miên Trong Gió
-
Chương 22: Tôi Chưa Từng Nói Mình Là Người Hiền Lành Vậy Nên Khi Tôi Tàn Nhẫn Đừng Có Ngạc Nhiên Như Vậy
Buổi sáng mùa hè mặc dù không phải là quá nóng nhưng cũng không đến nỗi lạnh lẽo như thế này chứ. Không biết mọi người ở xung quanh có cảm nhận được hay không chứ tôi rõ ràng thấy không khí đột nhiên trở nên cô đặc, một luồng khí lạnh vô hình bỗng nhiên ập tới làm toàn thân cứng lại. Trời à, đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng này của anh trai đó, không biết có bao nhiêu soái nhưng cũng thật sự khiến tôi sợ muốn rụng rời tay chân rồi. Tôi kéo Lê Na lại gần nhỏ giọng hỏi:
- Vừa rồi chị thể hiện tốt chứ?
Lê Na mặt mũi không còn huyết sắc, tay run rẩy giơ một ngón tay cái về hướng tôi. Tôi vỗ ngực tự an ủi bản thân yên tâm hơn một chút lại thấy chị Vũ Đồng và Ngô Dật Hiên đang nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, liền chợt nhớ ra một chuyện liền kéo hai người này lại gần thầm thì nói:
- Chuyện ngày hôm qua em bị cô ta tấn công rồi vào bệnh viện tuyệt đối không được nhắc đến.
Hai người này lại càng tỏ ra khó hiểu nhìn tôi, tôi gấp đến mức không biết sao làm, cũng không có thời gian đâu để giải thích liền nói ngắn gọn:
- Nếu anh ấy mà biết thì sẽ có án mạng đó.
Lần này, cả hai người không nhìn tôi nữa mà họ tự quay qua nhìn nhau, tôi lo lắng không biết hai người này có thể phối hợp theo những gì tôi nói không? Còn chưa kịp giải thích thêm thì nghe sau lưng mình một âm thanh lạnh lẽo truyền tới:
- Có chuyện gì mà không được nhắc tới? Hả?
Tôi giật thót người, nhưng không dám quay lại, chỉ mạnh mẽ ôm lấy cánh tay của Lê Na và chị Vũ Đồng thầm mong hai người này có thể truyền cho tôi một chút dũng khí để có thể chống lại thế lực ngày ngày ức hiếp mình mà không phải là co rúm sợ hãi như bây giờ. Có trách thì trách hôm này anh ấy quá mức bá đạo, tôi vẫn chưa kịp thích ứng thôi.
Ngô Dật Hiên đứng đối diện nhìn tôi lại nhìn vị phật sống phía sau lưng tôi, rồi như nhận ra được điều gì đó liền hướng họ chào hỏi:
- Tô Kiệt, chào. Đây là anh Trịnh đi, lần đầu gặp, xin chào.
Tôi kinh ngạc quên cả sợ hãi quay lại nhìn bọn họ, Ngô Dật Hiên thế mà liếc mắt một cái đã nhận ra chúng tôi là anh em? Lại còn vân đạm phong kinh đối mặt với anh trai mặt đang đầy cuồng phong mà chào hỏi như vậy? Có phải là quá mức bình thản rồi hay không?
Chỉ là lúc này đâu phải là lúc để cho tôi ngạc nhiên, anh trai soái khí của tôi gật đầu với Ngô Dật Hiên rồi đáp lại hai câu xem như kết thúc màn chào hỏi giữa các mỹ nam, cũng không dây dưa thêm mà lia ánh mắt lạnh lẽo sang người tôi. Tôi hoảng đến mức chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên một câu:
- Người bị bắt nạt là em.
Thật sự nói xong tôi mới thấy mình ngu không thể tả, bằng chứng là Tô Kiệt phì cười, anh trai tôi cười mỉa mai:
- Có khi nào không phải, còn phải khoe?
Tôi câm nín rồi, quay lại nhìn vị kia, kỳ lạ là sao từ nãy giờ lại im lặng như vậy? Những gì tôi đang nhận là nhờ có cô ta, cô ta im lặng mà được sao? Tôi nhìn hai người đàn ông đáng ghét bên cạnh, hất mặt nói:
- Bây giờ xem em bắt nạt cô ta đây.
Tôi thật không hiểu, tôi lại nói cái gì buồn cười rồi? Sao cả Tô Kiệt và chị Vũ Đồng đều phá lên cười như vậy chứ? Lê Na thì ôm mặt, Ngô Dật Hiên nhìn tôi với vẻ không tin nổi, còn anh trai nhìn tôi như một con ngốc nói:
- Bây giờ em bắt nạt, cô ta còn dám phản kháng sao?
Tôi không hiểu tại sao bây giờ tôi bắt nạt cô ta thì cô ta lại không dám phản kháng? Theo lý mà nói nếu vị nhà giàu mới nổi kia đã không biết tôi thì làm sao biết anh trai tôi? Mà đã không biết thì cô ta làm sao có thể sợ anh ấy? Vậy anh ấy xuất hiện ở đây cũng không có ảnh hưởng gì đến chuyện này mới đúng chứ? Tôi cảm thấy logic của mình hẳn không có vấn đề gì đi, liền liếc anh ấy một cái rồi quay qua nhìn vị kia, nhưng mà, thái độ này của cô ta.. Chính là để mặc người bắt nạt mà, bây giờ tôi bắt nạt cô ta thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Vậy là khí thế tôi mười phần tạo nên liền như quả bong bóng bị thủng chỉ trong một giây liền xì hết hơi.
- Trịnh Kiều Hoa, mặt mũi cô cũng lớn quá nhỉ?
A.. Anh trai tôi vừa nói gì vậy? Quá sức kinh ngạc rồi. Vị này cũng họ Trịnh sao? Trịnh Kiều Vân, Trịnh Kiều Vi, Trịnh Kiều Hoa? Đây là.. Con riêng của bác cả?
Nghe tới đây tôi còn không hiểu chuyện gì nữa sao? Nếu như ngay từ đầu là bản thân tôi cố gắn gồng mình để tức giận, thì bây giờ thì chính là tức giận thật sự. Bởi lẽ chúng ta không ai có thể tự do lựa chọn cách minh sinh ra, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể lựa chọn cách chúng ta sống mà. Cô ta ỷ được bác cả nuông chiều nhiều lần chạy tới gây chuyện với chị Kiều Vi, nhưng chị ấy vì mẹ mình mà nhẫn nhịn. Bình thường toàn trốn trong động hồ ly, thời gian này lại tự động chạy ra ngoài nộp mạng vậy thì không trách ai dc hết. Tôi nói với anh trai đứng một bên được rồi, một nam nhân như anh ấy nếu trực tiếp xử cô ta sẽ mang tiếng là bắt nạt phụ nữ mất.
Tôi nhìn Trịnh Kiều Hoa đang khép nép đứng một bên hỏi:
- Cô biết tôi là ai không?
Cô ta kinh ngạc ngẩng mặt nhìn tôi, sau đó nói:
- Không biết, không phải cô là người của Trịnh thiếu sao?
Người của Trịnh thiếu? Tôi quay qua hỏi anh trai mình, có phải ý cô ta giống như ý tôi nghĩ không? Nhận được ánh mắt sắc như dao của anh ấy cũng biết mình đoán đúng rồi. Tôi cười lạnh nghĩ quả không hổ là con gái của gái bao, nhìn ai cũng nghĩ giống mình. Tôi không muốn phí lời với cô ta, làm gì cũng nên nhanh gọn mới tốt:
- Xin lỗi làm cô thất vọng rồi. Tự giới thiệu một chút tôi tên là Trịnh Kiều Vi.
Tôi cười lạnh lẽo nhìn cô ta ngã quỵ xuống đất, không biết tại sao cô ta lại không biết mặt tôi, nhưng nếu cô ta họ Trịnh thì cũng đã biết Trịnh Kiều Vi là ai rồi.
Tôi ngồi xuống nhìn cô ta nói:
- Cô khiến tôi rất chướng mắt, thật sự không muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa.
Trịnh Kiều Hoa nghe tôi nói xong liền hoảng hốt lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Không được, khó khăn lắm tôi mới năn nỉ ba lo cho tôi nhận được cho vai này, cô không thể ép tôi rời đoàn phim được.
A.. Tôi có chút ngạc nhiên, cô ta đang nói gì vậy? Rời đoàn phim? Tôi mỉm cười dịu dàng nâng cô ta đứng dậy, lại hết sức chăm sóc mà phủi bụi trên người cô ta, xong đâu đấy mới thở dài nói:
- Không nghĩ trong mắt cô tôi là một người hiền lành đến vậy? Nếu cô đã không hiểu, thì tôi cũng nói rõ vậy? Từ lần đầu nhìn thấy cô tôi đã suy nghĩ có nên cho cô sang Châu Phi không?
Lời tôi nói không phải hù dọa, ngày hôm qua nhìn thấy cô ta có ý muốn dụ dỗ Ngô Dật Hiên, tôi đã có suy nghĩ này rồi, nhưng cũng chỉ là duy nghĩ thôi, hôm nay biết được thân phận cô ta, Nếu như chị Kiều Vân không tự ra tay được thì để tôi làm thay vậy? Xem Xem bác cả có thể làm gì được tôi?
Tô Kiệt ở phía sau vừa cười vừa nói với anh trai tôi rằng: Lần đầu tiên mới thấy tôi ra dáng một thiểu thư chân chính, chúng tôi đúng là anh em của nhau, đến tàn nhẫn cũng giống nhau đến vậy. Nghe đến đây tôi quay lại hỏi anh ấy mới có như vậy mà đã thấy tàn nhẫn rồi sao? Biết lúc này tôi nhìn thấy gì không? Chính là sự kinh ngạc trong mắt của hai người họ. Cảm giác làm cho hai tên kiêu căng tự phụ phải mở tầm mắt vì mình mới thật là sảng khoái làm sao. Tôi đã từng nói tôi không phải là người hiền lành tại các người không ai tin thôi? Tôi nói với anh trai:
- Anh không thấy cùng họ với cô ta rất mất mặt sao?
Trịnh Kiều Hoa nghe xong câu nói này của tôi liền không còn bình tĩnh nữa, kể ra cô ta cũng có chút thông minh chỉ là dạo gần đây có lẽ được bác cả sủng quá nhiều nên đâm ra quên mất bản thân mình là ai, cũng như bây giờ cô ta quên sạch sợ hãi, nhào về phía tôi điên cuồng gào thét:
- Cô dám, cô không có quyền? Ba tôi sẽ không để cô làm vậy.
Anh trai tôi từ phía sau tiến lên một bước đứng chắn trước mặt tôi. Tôi nhẹ đẩy anh ấy qua một bên, đối phó với người như thế này, một mình tôi là đủ rồi, không cần người hỗ trợ. Tôi nhìn cô ta nở nụ cười nhẹ nhàng nói:
- Có thể làm được hay không, cô cứ đợi rồi biết
- Vừa rồi chị thể hiện tốt chứ?
Lê Na mặt mũi không còn huyết sắc, tay run rẩy giơ một ngón tay cái về hướng tôi. Tôi vỗ ngực tự an ủi bản thân yên tâm hơn một chút lại thấy chị Vũ Đồng và Ngô Dật Hiên đang nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, liền chợt nhớ ra một chuyện liền kéo hai người này lại gần thầm thì nói:
- Chuyện ngày hôm qua em bị cô ta tấn công rồi vào bệnh viện tuyệt đối không được nhắc đến.
Hai người này lại càng tỏ ra khó hiểu nhìn tôi, tôi gấp đến mức không biết sao làm, cũng không có thời gian đâu để giải thích liền nói ngắn gọn:
- Nếu anh ấy mà biết thì sẽ có án mạng đó.
Lần này, cả hai người không nhìn tôi nữa mà họ tự quay qua nhìn nhau, tôi lo lắng không biết hai người này có thể phối hợp theo những gì tôi nói không? Còn chưa kịp giải thích thêm thì nghe sau lưng mình một âm thanh lạnh lẽo truyền tới:
- Có chuyện gì mà không được nhắc tới? Hả?
Tôi giật thót người, nhưng không dám quay lại, chỉ mạnh mẽ ôm lấy cánh tay của Lê Na và chị Vũ Đồng thầm mong hai người này có thể truyền cho tôi một chút dũng khí để có thể chống lại thế lực ngày ngày ức hiếp mình mà không phải là co rúm sợ hãi như bây giờ. Có trách thì trách hôm này anh ấy quá mức bá đạo, tôi vẫn chưa kịp thích ứng thôi.
Ngô Dật Hiên đứng đối diện nhìn tôi lại nhìn vị phật sống phía sau lưng tôi, rồi như nhận ra được điều gì đó liền hướng họ chào hỏi:
- Tô Kiệt, chào. Đây là anh Trịnh đi, lần đầu gặp, xin chào.
Tôi kinh ngạc quên cả sợ hãi quay lại nhìn bọn họ, Ngô Dật Hiên thế mà liếc mắt một cái đã nhận ra chúng tôi là anh em? Lại còn vân đạm phong kinh đối mặt với anh trai mặt đang đầy cuồng phong mà chào hỏi như vậy? Có phải là quá mức bình thản rồi hay không?
Chỉ là lúc này đâu phải là lúc để cho tôi ngạc nhiên, anh trai soái khí của tôi gật đầu với Ngô Dật Hiên rồi đáp lại hai câu xem như kết thúc màn chào hỏi giữa các mỹ nam, cũng không dây dưa thêm mà lia ánh mắt lạnh lẽo sang người tôi. Tôi hoảng đến mức chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên một câu:
- Người bị bắt nạt là em.
Thật sự nói xong tôi mới thấy mình ngu không thể tả, bằng chứng là Tô Kiệt phì cười, anh trai tôi cười mỉa mai:
- Có khi nào không phải, còn phải khoe?
Tôi câm nín rồi, quay lại nhìn vị kia, kỳ lạ là sao từ nãy giờ lại im lặng như vậy? Những gì tôi đang nhận là nhờ có cô ta, cô ta im lặng mà được sao? Tôi nhìn hai người đàn ông đáng ghét bên cạnh, hất mặt nói:
- Bây giờ xem em bắt nạt cô ta đây.
Tôi thật không hiểu, tôi lại nói cái gì buồn cười rồi? Sao cả Tô Kiệt và chị Vũ Đồng đều phá lên cười như vậy chứ? Lê Na thì ôm mặt, Ngô Dật Hiên nhìn tôi với vẻ không tin nổi, còn anh trai nhìn tôi như một con ngốc nói:
- Bây giờ em bắt nạt, cô ta còn dám phản kháng sao?
Tôi không hiểu tại sao bây giờ tôi bắt nạt cô ta thì cô ta lại không dám phản kháng? Theo lý mà nói nếu vị nhà giàu mới nổi kia đã không biết tôi thì làm sao biết anh trai tôi? Mà đã không biết thì cô ta làm sao có thể sợ anh ấy? Vậy anh ấy xuất hiện ở đây cũng không có ảnh hưởng gì đến chuyện này mới đúng chứ? Tôi cảm thấy logic của mình hẳn không có vấn đề gì đi, liền liếc anh ấy một cái rồi quay qua nhìn vị kia, nhưng mà, thái độ này của cô ta.. Chính là để mặc người bắt nạt mà, bây giờ tôi bắt nạt cô ta thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Vậy là khí thế tôi mười phần tạo nên liền như quả bong bóng bị thủng chỉ trong một giây liền xì hết hơi.
- Trịnh Kiều Hoa, mặt mũi cô cũng lớn quá nhỉ?
A.. Anh trai tôi vừa nói gì vậy? Quá sức kinh ngạc rồi. Vị này cũng họ Trịnh sao? Trịnh Kiều Vân, Trịnh Kiều Vi, Trịnh Kiều Hoa? Đây là.. Con riêng của bác cả?
Nghe tới đây tôi còn không hiểu chuyện gì nữa sao? Nếu như ngay từ đầu là bản thân tôi cố gắn gồng mình để tức giận, thì bây giờ thì chính là tức giận thật sự. Bởi lẽ chúng ta không ai có thể tự do lựa chọn cách minh sinh ra, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể lựa chọn cách chúng ta sống mà. Cô ta ỷ được bác cả nuông chiều nhiều lần chạy tới gây chuyện với chị Kiều Vi, nhưng chị ấy vì mẹ mình mà nhẫn nhịn. Bình thường toàn trốn trong động hồ ly, thời gian này lại tự động chạy ra ngoài nộp mạng vậy thì không trách ai dc hết. Tôi nói với anh trai đứng một bên được rồi, một nam nhân như anh ấy nếu trực tiếp xử cô ta sẽ mang tiếng là bắt nạt phụ nữ mất.
Tôi nhìn Trịnh Kiều Hoa đang khép nép đứng một bên hỏi:
- Cô biết tôi là ai không?
Cô ta kinh ngạc ngẩng mặt nhìn tôi, sau đó nói:
- Không biết, không phải cô là người của Trịnh thiếu sao?
Người của Trịnh thiếu? Tôi quay qua hỏi anh trai mình, có phải ý cô ta giống như ý tôi nghĩ không? Nhận được ánh mắt sắc như dao của anh ấy cũng biết mình đoán đúng rồi. Tôi cười lạnh nghĩ quả không hổ là con gái của gái bao, nhìn ai cũng nghĩ giống mình. Tôi không muốn phí lời với cô ta, làm gì cũng nên nhanh gọn mới tốt:
- Xin lỗi làm cô thất vọng rồi. Tự giới thiệu một chút tôi tên là Trịnh Kiều Vi.
Tôi cười lạnh lẽo nhìn cô ta ngã quỵ xuống đất, không biết tại sao cô ta lại không biết mặt tôi, nhưng nếu cô ta họ Trịnh thì cũng đã biết Trịnh Kiều Vi là ai rồi.
Tôi ngồi xuống nhìn cô ta nói:
- Cô khiến tôi rất chướng mắt, thật sự không muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa.
Trịnh Kiều Hoa nghe tôi nói xong liền hoảng hốt lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Không được, khó khăn lắm tôi mới năn nỉ ba lo cho tôi nhận được cho vai này, cô không thể ép tôi rời đoàn phim được.
A.. Tôi có chút ngạc nhiên, cô ta đang nói gì vậy? Rời đoàn phim? Tôi mỉm cười dịu dàng nâng cô ta đứng dậy, lại hết sức chăm sóc mà phủi bụi trên người cô ta, xong đâu đấy mới thở dài nói:
- Không nghĩ trong mắt cô tôi là một người hiền lành đến vậy? Nếu cô đã không hiểu, thì tôi cũng nói rõ vậy? Từ lần đầu nhìn thấy cô tôi đã suy nghĩ có nên cho cô sang Châu Phi không?
Lời tôi nói không phải hù dọa, ngày hôm qua nhìn thấy cô ta có ý muốn dụ dỗ Ngô Dật Hiên, tôi đã có suy nghĩ này rồi, nhưng cũng chỉ là duy nghĩ thôi, hôm nay biết được thân phận cô ta, Nếu như chị Kiều Vân không tự ra tay được thì để tôi làm thay vậy? Xem Xem bác cả có thể làm gì được tôi?
Tô Kiệt ở phía sau vừa cười vừa nói với anh trai tôi rằng: Lần đầu tiên mới thấy tôi ra dáng một thiểu thư chân chính, chúng tôi đúng là anh em của nhau, đến tàn nhẫn cũng giống nhau đến vậy. Nghe đến đây tôi quay lại hỏi anh ấy mới có như vậy mà đã thấy tàn nhẫn rồi sao? Biết lúc này tôi nhìn thấy gì không? Chính là sự kinh ngạc trong mắt của hai người họ. Cảm giác làm cho hai tên kiêu căng tự phụ phải mở tầm mắt vì mình mới thật là sảng khoái làm sao. Tôi đã từng nói tôi không phải là người hiền lành tại các người không ai tin thôi? Tôi nói với anh trai:
- Anh không thấy cùng họ với cô ta rất mất mặt sao?
Trịnh Kiều Hoa nghe xong câu nói này của tôi liền không còn bình tĩnh nữa, kể ra cô ta cũng có chút thông minh chỉ là dạo gần đây có lẽ được bác cả sủng quá nhiều nên đâm ra quên mất bản thân mình là ai, cũng như bây giờ cô ta quên sạch sợ hãi, nhào về phía tôi điên cuồng gào thét:
- Cô dám, cô không có quyền? Ba tôi sẽ không để cô làm vậy.
Anh trai tôi từ phía sau tiến lên một bước đứng chắn trước mặt tôi. Tôi nhẹ đẩy anh ấy qua một bên, đối phó với người như thế này, một mình tôi là đủ rồi, không cần người hỗ trợ. Tôi nhìn cô ta nở nụ cười nhẹ nhàng nói:
- Có thể làm được hay không, cô cứ đợi rồi biết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook