Hoa Miêu Miêu
-
Chương 38: Ghen tuông tranh đoạt
Sau khi tắm gộixong, Cốc Nhạn ma ma dẫn tôi vào một căn phòng to rất tráng lệ, bảo tôingồi trên cái giường rộng ở giữa phòng, Hoa Dung cầm bình rượu đến, bảotôi uống đi, tôi ngửi ngửi, cảm thấy mùi rượu này kém hơn ở Long Cungrất nhiều, thế là lắc đầu cự tuyệt không uống, Hoa Dung lại thở dài nóivới tôi: “Cô nàng ngốc ạ, đây là lần đầu tiên của ngươi, cũng không biết lão gia kia sẽ sử dụng thủ đoạn gì, nếu vùng vẫy chống đối, trong rượunày có một ít thuốc gây mê, thêm một chút men, sẽ không khó chịu, nhắmmắt lại, rồi chuyện này cũng qua đi, tôi cũng chỉ giúp ngươi chuyện nàythôi”
Cốc Nhạn ma ma cau mày ngồi bên cạnh, suy nghĩ một lát nói: “Cũng đúng thôi, uống đi, làm nghề này vất vả lắm, ta không muốn cơ thể ngươi bị thương.”
Tôi nhìn thấy chỉ có một cốc rượu nhỏ, lạinhìn thấy thái độ của hai người rất kiên quyết, thế là khổ sở, bóp mũiuống hết cốc rượu, không lâu sau mặt bắt đầu đỏ, đầu hơi nóng, trời vàđất đang xoay vòng tròn, bước chân đứng dậy không vững, thế là nằmnghiêng trên giường.
“Điểm này thì không được rồi?” Hoa Dung ngạc nhiên nhấc bình trà lên.
Cốc Nhạn ma ma đứng ở bên cạnh cười: “Thuốc lần này rất tốt chúng ta ra ngoài mời người kia…”
Men rượu bốc lên đầu, bọn họ nói cái gì, dần dần tôi bắt đầu nghe không rõ, tôi cmr thấy người lâng lâng, hình như trở thành người khác, sức lựctoàn thân bắt đầu mất đi, cảm giác thăng bằng cũng không điều tiết được, họng hơi khô, tôi cười ngốc nghếch muốn bò từ trên giường xuống bêncạnh bàn uống nước, làm mạnh tay quá, cái cốc làm bằng gốm trắng rơixuống đất vỡ tan.
Tiêu rồi đánh vỡ đồ phải phi tang đi, lóe lêncách xử lí, thế là tôi vội vàng nằm úp xuống, dùng tay hốt những mảnhvỡ, suy nghĩ một lát đẩy vào gầm giường, lại muốn đứng dậy uống trà, kết quả cái cốc lại vỡ tiếp…
Đánh vỡ, đẩy vào gầm giường, uống trà,nhặt cốc vỡ, đánh vỡ, đẩy vào gầm giường, các bước lặp đi lặp lại, cuốicùng tôi tức giận, đứng dựa vào cái gầm bàn, không ngờ cái bàn này cũngbị nứt toác, không dùng sức cũng bị đẩy ngã xuống đất, ấm trà và đĩa hoa quả trên bàn cũng vỡ tan.
Làm thế nào? Tôi quay cuồng lăn lộnmấy vòng trên đất, dùng tay đây cái bàn vào dưới gầm giường… Nghĩ là cóthể giấu được nó nhưng gầm giường quá thấp, cái bàn quá to, khi tôi đẩyvội vàng, lực đẩy quá mạnh, giường cũng bị nứt một kẽ, thế là dùng gagiường phủ lên nó hi vọng có thể che mắt được Cốc Nhạn ma ma.
Bận rộn một lúc, phía ngoài vọng lại tiếng cười, tôi vội vàng ngồi xổm trên giường, chờ đợi, cúi đầu hi vọng không bị phát hiện đánh vỡ những thứkia, đáng tiếc hình như không được…
Nhạn ma ma sau khi vào cửa phát hiện kêu lên:”Cái bàn của tôi làm sao?”
“Meo.” Mặt tôi nóng bừng, cố gắng ra vẻ vô tội nhìn bà ta, lại lên giường cuộn tròn người lại nịnh bờ, hi vọng bà ta không để ý đến nỗi nhỏ này.
Cốc Nhạn ma ma còn muốn tiếp tục truy vấn, nhưng bị người đàn ông phía sauchặn lời bà ta lại:”Tôi cảm thấy, bà không nên làm tôi mất hứng thú ởđây? Cái bàn này, giá bao nhiêu tiền?”
“Lão gia nói rất đúng.”Cốc Nhạn ma ma lập tức không truy cứu, chỉ ném ánh mắt về phía tôi, sau đó cười hì hì lùi ra ngoài, tôi nằm nghiêng trên giường một tay ôm lấyđầu, quần áo do vừa đánh vật với mớ bòng bong nên bị xộc xệch, thế làoán giận nhìn người đàn ông trước mặt, thấp giọng kêu lên:”Meo.”
Người đàn ông đứng trước mặt tôi, sắc mặt rất kì cục, lúc đỏ lúc trắng, mộtlúc lại màu đen, giống như đổi màu, rất đặc sắc, cuối cùng anh ta mộttay kéo tôi ôm chặt, hơi thở dồn dập nói:”Tôi nghi ngờ trong bụng khôngngờ đúng là cô? Tại sao con mèo ngốc nhà ngươi lại bị bán vào lầu xanhlàm kĩ nữ?”
Anh ta quen tôi sao? Tôi không quen anh, bất ngờ đánh giá người đàn ông trước mặt, ngược lại phát hiện ánh mắt của mình hơimơ hồ, mắt díp lại mở không ra.
“Tại sao cô phải uống rượu?”Người đàn ông lại nổi giận, “Ngươi bây giờ toàn thân có phải bị phátnóng phát ngứa rất khó chịu hay không?”
“Không có… Chỉ đau đầu chóng mặt.”
Tôi thành thật trả lời:”Nhìn không rõ các đồ vật…”
Người đàn ông ngồi trên ghế bên cạnh tôi, đặt tôi ngồi trên đùi anh ta, trầmtư một lát, dường như trong lòng hơi an tâm lại có chút thương xót:”Suýt nữa ta quên ngươi là đồ đệ của Bích Thanh Thần Quân, một chút thuốctiêu xuân nhằm nhò gì.”
“Miêu Miêu đau đầu…” Mùi vị trên ngườicủa người đàn ông này khiến tôi cảm thấy yên tâm, khiến cho tôi khôngnhịn được thổ lộ hết.
“Uống bao nhiêu rượu?” Anh ta hỏi.
“Một cốc.” Đầu tôi quay cuồng, chỉ vào ngón tay một lát khẳng định nói.
“Sư phụ thế nào thì học trò thế đấy, tửu lượng rất kém.” Người đàn ông lắc đầu cười.
“Ngươi là ai?” Tôi bất ngờ hỏi.
Chớp mắt, người đàn ông xoay mình biến hóa, đầu tóc đen biến thành màu đỏ,con ngươi biến thành màu vàng, tôi thấy cái gương mặt từ từ biến đổi,tôi dụi mắt mấy lần, rốt cuộc nhận ra người trước mắt mình hình như làNgao Vân…
“Sao ngươi lại ở đây?” Tôi rất vui mừng hỏi.
Ngao Vân xoa xoa cái đầu, từ từ giúp tôi uống thuốc giải rượu, sau đó chầmchậm trả lời:”Ta bớt chút thời gian để xuống trần gian vui chơi. Nghenói ở đây có một tuyệt sắc giai nhân, nên chạy đến xem, không ngờ là con mèo ngu ngốc nhà ngươi. Không ở trong phủ Bích Thanh Thần Quân chạy đến đây làm gì?”
“Kiếm tiền!” Sau khi để yên cho anh ta xoa một hồi, tôi cảm thấy dễ chịu rất nhiều, đầu cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, thế là lớn tiếng trả lời, “Trường tư thục Ấu Yêu bắt phải xuống trần gian tuhành, phải kiếm được một ít tiền mang về, có một bà lão tốt bụng đưa tôi đến đây.”
“Ngươi rốt cuộc biết hay không biết ở đây là nơi nàosao?” Ngao Vân dường như hơi tức giận, anh ta xoa đầu càng lúc càng mạnh làm tôi hơi đau:”Nếu không phải ta vừa đến đây đúng lúc, để cho ngươibị tên béo kia…! Ặc… Ta sẽ đánh chết tên béo kia cho ngươi… Yêu quáigiết người sẽ bị phạt nặng..”
“Ở đây là Tây Phượng Lầu, ta biết rồi.” tôi bất ngờ ngẩng đầu lên, lại đáng thương nói:”Cốc Nhạn ma ma cũng là người tốt.”
Ngao Vân đột nhiên không nói nữa, anh ta dùng ánh mắt kì lạ nhìn tôi rấtlâu, ánh mắt dừng trên áo lụa mỏng, dường như đang do dự cái gì. Cuốicùng anh ta tức giận ôm ngang người tôi lên, nhẹ nhàng đặt ở trêngiường, sau đó nói: “Cho dù là ngươi chạy đến nơi nào thì cũng khôngthoát khỏi ta, đợi ta làm xong, ta sẽ đưa ngươi trở về tiền trảm hậutấu.”
“Tôi…” Câu này chưa nói xong, anh ta đột nhiên nằmsấp người xuống hôn lên trán tôi, hai tay đè lấy cổ tay tôi không chophép cử động.
Quần áo bị kéo xuống, nụ hôn của Ngao Vân càng mãnh liệt, khiến cho tôi hơi bất an, ngược lại không biết nên vùng vẫy thoát khỏi như lời Bích Thanh Thần Quân nói hay là nghe theo lời dặn dò củaCốc Nhạn ma ma không được động đậy.
Kiếm tiền quan trọng hay nghe lời quan trọng? Trong lúc đang do dự, Ngao Vân nói với giọng khàn đặc:“Miêu Miêu… Ta muốn ngươi, kể từ ngày hôm đó, ta muốn ngươi lắm rồi,ngươi theo ta được không? Ta có thể để ngươi làm tam thái tử phi củaLong Cung, để cho ngươi hưởng thụ tất cả những vinh hoa trên thế giannày, dưới bầu trời này, tất cả cá là của ngươi, tất cả ngọc ngà trâu báu và đồ chơi cũng là của ngươi. Ngươi lấy ta được không?”
Tất cảcá trong thiên hạ đều thuộc về ta sao? Câu nói này rất sức hấp dẫn,trong lúc đang do dự, cái chuông ở trên cổ đột nhiên vọng lại tiếng nóivui vẻ của Bích Thanh Thần Quân: “Miêu Miêu ngươi đang làm gì thế?”
Tôi vội vàng trả lời anh ta: “Đang tiếp khách”
Vẻ mặt của Ngao Vân tối sầm lại, không khí trong phòng trầm lắng xuống,một lúc sau đầu bên kia của cái chuông vọng lại: “Cố gắng lên.”
Thế là đồng ý kiếm tiền quan trọng rồi, thế có thể để cho Ngao Vân tùy ý chạm vào người tôi rồi?
Ngao Vân thở dài thoải mái, một lần nữa lao đè người tôi xuống, sau đó sờsoạng khắp người tôi, áp sát vào nhau rất thân mật. sau khi mò đến đuôi, tôi không khách khí đạp anh ta một cái: “Không được chạm vào đấy.”
“Vâng vâng.” Anh ta mỉm cười hôn lên mặt tôi, tháo thắt lưng của mình ra để lộ ra cái cơ bắp săn chắc.
Bỗng nhiên có tiếng hét kinh người của Bích Thanh Thần Quân vọng lại trong chuông: “Tiếp khách là cái gì?”
Động tác của Ngao Vân dường như hóa đá, anh ta khó chịu ôm lấy đầu, khuônmặt đau khổ, thấp giọng nói: “Cái tên kia phản ứng quá chậm chạp rồi.Lúc này còn dọa người khác, xảy ra chuyện thì làm thế nào?”
Tôinghe trong giọng nói của anh ta tức giận, cũng giật mình tỉnh lại, vộivàng giải thích ngọn nguồn sự việc, chứng tỏ bản thân mình đang nỗ lựckiếm tiền, xin anh ta đừng tức giận.
Vọng lại tiếng thở của đầuchuông bên kia, tiếng nói của Bích Thanh Thần Quân dường như phát ra từkẽ răng “Được… Được…Một người tốt, Tây Phượng Lầu được Ngao Vân nuôi..”
Ngao Vân mặt đỏ tía tai, nhăn nhở một lúc, sán lại gần cái chuông nói:”Sưphụ đại nhân của Miêu Miêu, bây giờ ván đã đóng thuyền, ta sẽ chịu trách nhiệm lấy cô ấy đưa về Long Cung thì ngươi tác thành nhé.”
“Ván đã đóng thuyền?”
Chưa nói xong bốn chữ, một lúc sau tôi cảm nhận được là anh ta sẽ tức giậnnhốt tôi và đánh vào mông tôi, vội vàng hét lên:”Không có ván cũng không có thuyền, không có.”
Ngao Vân lại cười cười xoa đầu tôi nói:”Ai ya! Miêu Miêu, ngươi vẫn chưa biết dùng thành ngữ.”
“Ngươi đã làm gì cô ấy?”
“Tùy ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ?”Ngữ khí của Ngao Vân đột nhiên trở lên nghiêm túc.
“Không được!” Bích Thanh hét lên.
“Tại sao không được?” Ngao Vân nghiêm sắc mặt nói,”Cô ấy tuy là đồ đệ củangươi, không phải là đồ chơi thuộc sở hữu của ngươi, hà tất phải ngăncản.”
“Ngươi sống vất vưởng khắp nơi, ta làm sao có thể giao Miêu Miêu cho ngươi!”
“Nói như thế thì ta không sống vất vưởng nữa thì ngươi có thể giao Miêu Miêu cho ta không?”
“Nói linh tinh!” Bích Thanh Thần Quân lại tức giận.
Hai người đang cãi nhau, tôi nằm co ở chân giường ôm lấy chăn rất ai oánluôn cảm thấy bản thân mình khỏi cái vận hạn bị đánh vào mông, mà lờicầu hôn của Ngao Vân cũng rất hấp dẫn, cá trong bốn bể đều thuộc về tôi, cá muốn ăn cũng ăn không hết… Thích ăn cá chép thì ăn cá chép, thích ăn tôm thì ăn tôm, mỗi lần có thể lấy hai con, một con dùng để ăn, một con dùng để ngắm.
Cốc Nhạn ma ma cau mày ngồi bên cạnh, suy nghĩ một lát nói: “Cũng đúng thôi, uống đi, làm nghề này vất vả lắm, ta không muốn cơ thể ngươi bị thương.”
Tôi nhìn thấy chỉ có một cốc rượu nhỏ, lạinhìn thấy thái độ của hai người rất kiên quyết, thế là khổ sở, bóp mũiuống hết cốc rượu, không lâu sau mặt bắt đầu đỏ, đầu hơi nóng, trời vàđất đang xoay vòng tròn, bước chân đứng dậy không vững, thế là nằmnghiêng trên giường.
“Điểm này thì không được rồi?” Hoa Dung ngạc nhiên nhấc bình trà lên.
Cốc Nhạn ma ma đứng ở bên cạnh cười: “Thuốc lần này rất tốt chúng ta ra ngoài mời người kia…”
Men rượu bốc lên đầu, bọn họ nói cái gì, dần dần tôi bắt đầu nghe không rõ, tôi cmr thấy người lâng lâng, hình như trở thành người khác, sức lựctoàn thân bắt đầu mất đi, cảm giác thăng bằng cũng không điều tiết được, họng hơi khô, tôi cười ngốc nghếch muốn bò từ trên giường xuống bêncạnh bàn uống nước, làm mạnh tay quá, cái cốc làm bằng gốm trắng rơixuống đất vỡ tan.
Tiêu rồi đánh vỡ đồ phải phi tang đi, lóe lêncách xử lí, thế là tôi vội vàng nằm úp xuống, dùng tay hốt những mảnhvỡ, suy nghĩ một lát đẩy vào gầm giường, lại muốn đứng dậy uống trà, kết quả cái cốc lại vỡ tiếp…
Đánh vỡ, đẩy vào gầm giường, uống trà,nhặt cốc vỡ, đánh vỡ, đẩy vào gầm giường, các bước lặp đi lặp lại, cuốicùng tôi tức giận, đứng dựa vào cái gầm bàn, không ngờ cái bàn này cũngbị nứt toác, không dùng sức cũng bị đẩy ngã xuống đất, ấm trà và đĩa hoa quả trên bàn cũng vỡ tan.
Làm thế nào? Tôi quay cuồng lăn lộnmấy vòng trên đất, dùng tay đây cái bàn vào dưới gầm giường… Nghĩ là cóthể giấu được nó nhưng gầm giường quá thấp, cái bàn quá to, khi tôi đẩyvội vàng, lực đẩy quá mạnh, giường cũng bị nứt một kẽ, thế là dùng gagiường phủ lên nó hi vọng có thể che mắt được Cốc Nhạn ma ma.
Bận rộn một lúc, phía ngoài vọng lại tiếng cười, tôi vội vàng ngồi xổm trên giường, chờ đợi, cúi đầu hi vọng không bị phát hiện đánh vỡ những thứkia, đáng tiếc hình như không được…
Nhạn ma ma sau khi vào cửa phát hiện kêu lên:”Cái bàn của tôi làm sao?”
“Meo.” Mặt tôi nóng bừng, cố gắng ra vẻ vô tội nhìn bà ta, lại lên giường cuộn tròn người lại nịnh bờ, hi vọng bà ta không để ý đến nỗi nhỏ này.
Cốc Nhạn ma ma còn muốn tiếp tục truy vấn, nhưng bị người đàn ông phía sauchặn lời bà ta lại:”Tôi cảm thấy, bà không nên làm tôi mất hứng thú ởđây? Cái bàn này, giá bao nhiêu tiền?”
“Lão gia nói rất đúng.”Cốc Nhạn ma ma lập tức không truy cứu, chỉ ném ánh mắt về phía tôi, sau đó cười hì hì lùi ra ngoài, tôi nằm nghiêng trên giường một tay ôm lấyđầu, quần áo do vừa đánh vật với mớ bòng bong nên bị xộc xệch, thế làoán giận nhìn người đàn ông trước mặt, thấp giọng kêu lên:”Meo.”
Người đàn ông đứng trước mặt tôi, sắc mặt rất kì cục, lúc đỏ lúc trắng, mộtlúc lại màu đen, giống như đổi màu, rất đặc sắc, cuối cùng anh ta mộttay kéo tôi ôm chặt, hơi thở dồn dập nói:”Tôi nghi ngờ trong bụng khôngngờ đúng là cô? Tại sao con mèo ngốc nhà ngươi lại bị bán vào lầu xanhlàm kĩ nữ?”
Anh ta quen tôi sao? Tôi không quen anh, bất ngờ đánh giá người đàn ông trước mặt, ngược lại phát hiện ánh mắt của mình hơimơ hồ, mắt díp lại mở không ra.
“Tại sao cô phải uống rượu?”Người đàn ông lại nổi giận, “Ngươi bây giờ toàn thân có phải bị phátnóng phát ngứa rất khó chịu hay không?”
“Không có… Chỉ đau đầu chóng mặt.”
Tôi thành thật trả lời:”Nhìn không rõ các đồ vật…”
Người đàn ông ngồi trên ghế bên cạnh tôi, đặt tôi ngồi trên đùi anh ta, trầmtư một lát, dường như trong lòng hơi an tâm lại có chút thương xót:”Suýt nữa ta quên ngươi là đồ đệ của Bích Thanh Thần Quân, một chút thuốctiêu xuân nhằm nhò gì.”
“Miêu Miêu đau đầu…” Mùi vị trên ngườicủa người đàn ông này khiến tôi cảm thấy yên tâm, khiến cho tôi khôngnhịn được thổ lộ hết.
“Uống bao nhiêu rượu?” Anh ta hỏi.
“Một cốc.” Đầu tôi quay cuồng, chỉ vào ngón tay một lát khẳng định nói.
“Sư phụ thế nào thì học trò thế đấy, tửu lượng rất kém.” Người đàn ông lắc đầu cười.
“Ngươi là ai?” Tôi bất ngờ hỏi.
Chớp mắt, người đàn ông xoay mình biến hóa, đầu tóc đen biến thành màu đỏ,con ngươi biến thành màu vàng, tôi thấy cái gương mặt từ từ biến đổi,tôi dụi mắt mấy lần, rốt cuộc nhận ra người trước mắt mình hình như làNgao Vân…
“Sao ngươi lại ở đây?” Tôi rất vui mừng hỏi.
Ngao Vân xoa xoa cái đầu, từ từ giúp tôi uống thuốc giải rượu, sau đó chầmchậm trả lời:”Ta bớt chút thời gian để xuống trần gian vui chơi. Nghenói ở đây có một tuyệt sắc giai nhân, nên chạy đến xem, không ngờ là con mèo ngu ngốc nhà ngươi. Không ở trong phủ Bích Thanh Thần Quân chạy đến đây làm gì?”
“Kiếm tiền!” Sau khi để yên cho anh ta xoa một hồi, tôi cảm thấy dễ chịu rất nhiều, đầu cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, thế là lớn tiếng trả lời, “Trường tư thục Ấu Yêu bắt phải xuống trần gian tuhành, phải kiếm được một ít tiền mang về, có một bà lão tốt bụng đưa tôi đến đây.”
“Ngươi rốt cuộc biết hay không biết ở đây là nơi nàosao?” Ngao Vân dường như hơi tức giận, anh ta xoa đầu càng lúc càng mạnh làm tôi hơi đau:”Nếu không phải ta vừa đến đây đúng lúc, để cho ngươibị tên béo kia…! Ặc… Ta sẽ đánh chết tên béo kia cho ngươi… Yêu quáigiết người sẽ bị phạt nặng..”
“Ở đây là Tây Phượng Lầu, ta biết rồi.” tôi bất ngờ ngẩng đầu lên, lại đáng thương nói:”Cốc Nhạn ma ma cũng là người tốt.”
Ngao Vân đột nhiên không nói nữa, anh ta dùng ánh mắt kì lạ nhìn tôi rấtlâu, ánh mắt dừng trên áo lụa mỏng, dường như đang do dự cái gì. Cuốicùng anh ta tức giận ôm ngang người tôi lên, nhẹ nhàng đặt ở trêngiường, sau đó nói: “Cho dù là ngươi chạy đến nơi nào thì cũng khôngthoát khỏi ta, đợi ta làm xong, ta sẽ đưa ngươi trở về tiền trảm hậutấu.”
“Tôi…” Câu này chưa nói xong, anh ta đột nhiên nằmsấp người xuống hôn lên trán tôi, hai tay đè lấy cổ tay tôi không chophép cử động.
Quần áo bị kéo xuống, nụ hôn của Ngao Vân càng mãnh liệt, khiến cho tôi hơi bất an, ngược lại không biết nên vùng vẫy thoát khỏi như lời Bích Thanh Thần Quân nói hay là nghe theo lời dặn dò củaCốc Nhạn ma ma không được động đậy.
Kiếm tiền quan trọng hay nghe lời quan trọng? Trong lúc đang do dự, Ngao Vân nói với giọng khàn đặc:“Miêu Miêu… Ta muốn ngươi, kể từ ngày hôm đó, ta muốn ngươi lắm rồi,ngươi theo ta được không? Ta có thể để ngươi làm tam thái tử phi củaLong Cung, để cho ngươi hưởng thụ tất cả những vinh hoa trên thế giannày, dưới bầu trời này, tất cả cá là của ngươi, tất cả ngọc ngà trâu báu và đồ chơi cũng là của ngươi. Ngươi lấy ta được không?”
Tất cảcá trong thiên hạ đều thuộc về ta sao? Câu nói này rất sức hấp dẫn,trong lúc đang do dự, cái chuông ở trên cổ đột nhiên vọng lại tiếng nóivui vẻ của Bích Thanh Thần Quân: “Miêu Miêu ngươi đang làm gì thế?”
Tôi vội vàng trả lời anh ta: “Đang tiếp khách”
Vẻ mặt của Ngao Vân tối sầm lại, không khí trong phòng trầm lắng xuống,một lúc sau đầu bên kia của cái chuông vọng lại: “Cố gắng lên.”
Thế là đồng ý kiếm tiền quan trọng rồi, thế có thể để cho Ngao Vân tùy ý chạm vào người tôi rồi?
Ngao Vân thở dài thoải mái, một lần nữa lao đè người tôi xuống, sau đó sờsoạng khắp người tôi, áp sát vào nhau rất thân mật. sau khi mò đến đuôi, tôi không khách khí đạp anh ta một cái: “Không được chạm vào đấy.”
“Vâng vâng.” Anh ta mỉm cười hôn lên mặt tôi, tháo thắt lưng của mình ra để lộ ra cái cơ bắp săn chắc.
Bỗng nhiên có tiếng hét kinh người của Bích Thanh Thần Quân vọng lại trong chuông: “Tiếp khách là cái gì?”
Động tác của Ngao Vân dường như hóa đá, anh ta khó chịu ôm lấy đầu, khuônmặt đau khổ, thấp giọng nói: “Cái tên kia phản ứng quá chậm chạp rồi.Lúc này còn dọa người khác, xảy ra chuyện thì làm thế nào?”
Tôinghe trong giọng nói của anh ta tức giận, cũng giật mình tỉnh lại, vộivàng giải thích ngọn nguồn sự việc, chứng tỏ bản thân mình đang nỗ lựckiếm tiền, xin anh ta đừng tức giận.
Vọng lại tiếng thở của đầuchuông bên kia, tiếng nói của Bích Thanh Thần Quân dường như phát ra từkẽ răng “Được… Được…Một người tốt, Tây Phượng Lầu được Ngao Vân nuôi..”
Ngao Vân mặt đỏ tía tai, nhăn nhở một lúc, sán lại gần cái chuông nói:”Sưphụ đại nhân của Miêu Miêu, bây giờ ván đã đóng thuyền, ta sẽ chịu trách nhiệm lấy cô ấy đưa về Long Cung thì ngươi tác thành nhé.”
“Ván đã đóng thuyền?”
Chưa nói xong bốn chữ, một lúc sau tôi cảm nhận được là anh ta sẽ tức giậnnhốt tôi và đánh vào mông tôi, vội vàng hét lên:”Không có ván cũng không có thuyền, không có.”
Ngao Vân lại cười cười xoa đầu tôi nói:”Ai ya! Miêu Miêu, ngươi vẫn chưa biết dùng thành ngữ.”
“Ngươi đã làm gì cô ấy?”
“Tùy ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ?”Ngữ khí của Ngao Vân đột nhiên trở lên nghiêm túc.
“Không được!” Bích Thanh hét lên.
“Tại sao không được?” Ngao Vân nghiêm sắc mặt nói,”Cô ấy tuy là đồ đệ củangươi, không phải là đồ chơi thuộc sở hữu của ngươi, hà tất phải ngăncản.”
“Ngươi sống vất vưởng khắp nơi, ta làm sao có thể giao Miêu Miêu cho ngươi!”
“Nói như thế thì ta không sống vất vưởng nữa thì ngươi có thể giao Miêu Miêu cho ta không?”
“Nói linh tinh!” Bích Thanh Thần Quân lại tức giận.
Hai người đang cãi nhau, tôi nằm co ở chân giường ôm lấy chăn rất ai oánluôn cảm thấy bản thân mình khỏi cái vận hạn bị đánh vào mông, mà lờicầu hôn của Ngao Vân cũng rất hấp dẫn, cá trong bốn bể đều thuộc về tôi, cá muốn ăn cũng ăn không hết… Thích ăn cá chép thì ăn cá chép, thích ăn tôm thì ăn tôm, mỗi lần có thể lấy hai con, một con dùng để ăn, một con dùng để ngắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook