Hoa Miêu Miêu
Chương 2

Tôi nghĩ ông tangủ rất say rồi nên đi xung quanh tìm thức ăn nhưng không thấy. Bất ngờngười phụ nữ vừa rồi nghe thấy động tĩnh liền đẩy cửa lao vào rồi ôm lấy người đàn ông mà gào thét: “Tỉnh lại đi! Anh làm sao thế? Có phải cướpđến không? Anh mau tỉnh lại đi!”

Tôi thấy tình hình có vẻ bất lợi nên không dám tìm tiếp mà lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ thoát thân.

Chạy được mấy bước thì tôi bị một con chó đen to lớn chặn đầu quát: “Con yêu quái hại người này, hãy xem ta đối phó với ngươi thế nào!”

Ai là yêu quái? Tôi lặng người đi vài giây mới lấy lại bình tĩnh rồi lẩm bẩm: “Chó là cái quái gì?! Nửa năm trước đây tôi đã từng khiến một con chóBug Bắc Kinh suýt lâm vào cảnh mù lòa chỉ bằng một cái tát, từ đó cứ hễnhìn thấy tôi nó lại chui tọt vào gầm giường không dám ló mặt ra! Thế mà con chó đen này lại dám mắng mình là yêu quái? Chắc chán sống rồi thìphải?”

Tôi đã phẫn nộ! Tôi đã tức giận! Mà hậu quả của việc trêu tức một con mèo là vô cùng nghiêm trọng!

“Meo Woo…” Kèm theo tiếng thét lớn đấy là một cú ra đòn đầy ác ý, như muốn xé nát con ngươi của con chó đen kia.

Con chó đen to lớn không nghĩ tôi ra đòn nhanh thế, nhưng cũng kịp nghiêngngười tránh đòn, móng vuốt sắc nhọn của tôi sượt qua vai nó, mạch máu bị cắt đứt, máu phun thành từng tia không ngừng. Đòn ra quá mạnh khiến bức tường đằng sau nó cũng đổ sụp xuống, gạch vỡ lăn lóc trên mặt đất,khiến mấy người từ trong nhà chạy ra ngây người kinh ngạc.

Tôi biết họ sắp mắng tôi do tôi đánh vỡ đổ nên co chân chạy thẳng.

“Yêu quái đừng hòng thoát thân!” Con chó đen hét lớn và quyết tâm đuổi tôi bằng được.

Hai chúng tôi càng chạy càng xa và cũng không biết chạy được bao lâu, nhưng ai cũng không cắt đuôi được ai, hơn nữa tôi cũng chán cái trò chơi đuổi bắt này rồi, mà đằng sau lại chẳng có ai đuổi theo mắng vì mình đã làmsai nên tôi từ từ đứng lại.

Con chó đó nhìn thấy tôi dừng lại liền lập tức lùi về sau mấy bước và hổn hển nói: “Yêu… Yêu quái, người cũng lợi hại đấy.”

“Ngươi biết nói! Ngươi mới là đồ yêu quái, còn ta là mèo! Meo woo…”, vì muốnchứng minh mình là mèo thật, tôi lập tức lăn lộn trên mặt đất để hắnthấy cái bụng trắng hếu của tôi.

“To gan!” hắn gầm lên, “Ta là Tiếu Thiên khuyển của Nhị Lang Thần! Ta là một vị thần!”

“Ngươi chỉ là chó.” Tôi phản bác.

“Ta là thần tiên!”

“Chỉ là chó mà thôi.”

….

Chúng tôi tranh luận một hồi nhưng chẳng liên quan gì đến mục đích ban đầu,cuối cùng vẫn phải dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Không đợi tôi hànhđộng trước, hắn nhấc hai chân trước lên dùng chân sau làm trụ, một lànkhói đen bay lên, sau đó xuất hiện một người đàn ông.

Nhìn trênphương diện thẩm mỹ của loài người thì anh ta có tướng mạo rất ấn tượngvới mái tóc đen ngắn dựng đứng, ánh mắt sắc sảo màu đỏ, nước da màu lúamạch, thân thể cao lớn với những cơ bắp cuồn cuộn như nước và hai bênmép là hai chiếc răng nanh nho nhỏ.

Đây cũng là kinh nghiệm sau bao năm học tập và nghiên cứu về thẩm mỹ của loài người mà tận sau này tôi mới kết luận được.

Nhưng hiện tại trước mắt tôi chỉ là một người đàn ông bình thường với haimắt, một mũi và một mồm mà thôi, đối thủ của tôi lại một lần nữa biếnmất.

“Ngươi là ai?” Có kinh nghiệm từ lần trước nên điều này không làm tôi sợ hãi mà chỉ tò mò đặt câu hỏi.

Người đàn ông không trả lời mà lao về phía tôi với đôi vuốt sắt trong tay,tôi sợ hãi nhảy lên và lao ra phía sau lưng hắn ta. Nhanh như gió, hắnquay người tiếp tục tấn công khiến tôi chống đỡ khá vất vả, chỉ hận mộtđiều là chân tay quá ngắn nên không thể tấn công lại hắn.

Kể ratứ chi mình dài ra một chút thì tốt quá… Ý nghĩ này vừa lướt qua đầu thì toàn thân như có luồng khí thổi qua làm căng phồng các mạch máu, lụcphủ ngũ tạng đảo lộn không ngừng.

Không biết những làn khói nhẹmàu gì đó, bao chùm cả toàn thân, khi luồng khí bao phủ lấy người tôidần tan biến, tôi phát hiện mình cao to hơn trước, tứ chi cũng dài ra rõ rệt.

Không đợi cho tôi kịp thích ứng, người đàn ông trước mặtdứt khoát thu động tác lại, đôi mắt màu đỏ của anh ta mở to như haichiếc chuông đồng. Đứng ngẩn tò te ra đấy, không nhúc nhích. Thế là tôinhân cơ hội này liền tung một đòn khiến hắn bắn ra xa hai mét, vội vàngco rúm người lại.

“Suýt tí nữa thì bị vẻ đẹp mê hoặc”. Người đàn ông đó đưa tay chùi vết máu trên mép và chuẩn bị cho một đợt tấn công mới.

Bốn chân bám chặt trên mặt đất, tôi cong lưng chuẩn bị phòng ngự, tôi bắt đầu cảm thấy vướng víu khó chịu.

Là quần áo, rất nhiều quần áo đang quấn chặt toàn thân làm tôi gờn gợn nổi da gà.

Tôi ghét mặc quần áo, trước đây cứ đến mùa đông là chủ nhân lại mua quần áo rồi ép tôi mặc, tôi phải nghĩ trăm phương nghìn kế để cởi chúng ra bằng được. Bây giờ cũng không ngoại lệ!

“Đợi một chút.” Tôi ngừngchiến với hắn ta rồi dùng tay xé toạc đống quần áo trên người, rất mayđống quần áo này mỏng như giấy nên sau vài đường cơ bản, đống quần áotrên người tôi đã bị lột sạch.

Mặt người đàn ông trước mặt tôibỗng chốc đỏ như tôm luộc, vừa lùi hắn vừa ấp úng nói: “Ngươi… Ngươi…Thật không biết xấu hổ… Hãy dừng tay lại!... Đừng cởi ra!… Đừng cởi…”

Không thèm để ý đến lời nói của hắn, tôi liền trút bỏ nốt mảnh vải cuối cùngtrên cơ thể, tôi chán nản khi phát hiện trên ngực bỗng dưng xuất hiệnhai cái bánh bao trắng, sờ vào thấy rất to và mềm, thật là khó chịu.

Tiếng kêu của người đàn ông thật chói tai, hắn quay lại và không dám nhìn thẳng vào kẻ thù.

Làm sao tôi có thể bỏ qua cơ hội tấn công tốt như thế được, lợi dụng khihắn đang hoảng loạn, tôi lao qua ôm hắn lăn mấy vòng trên mặt đất.

“AAA!!! Đừng như thế!” Tiếng kêu của hắn thấu cả trời xanh, hai mũi phun ra hai dòng máu, ánh mắt hắn bấn loạn nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây nhưng lạikhông dám nhìn tôi. Tôi ôm chặt không chịu buông tay và dùng răng cắntan chiếc áo giáp bằng da trên người hắn, để lộ phần ngực rắc chắc củahắn.

“Tha cho tôi đi! Tôi vẫn còn nguyên mà!” Người đàn ông cầu xin, máu mũi hắn chảy nhiều và vung vãi khắp cơ thể.

Cái gì mà vẫn cònnguyên? Bộ dạng đáng thương của hắn khiến tôi phải mủi lòng. Không ngờhắn lợi dụng phút giây tốt bụng của tôi rồi dùng một chiếc gậy dài đẩytôi ra.

“Định phản kháng?!” Biết được ý đồ đê tiện của hắn tôicàng thêm phẫn nộ, dùng hết sức cắn mạnh vào vai hắn, hàm răng sắc nhọnxuyên qua lớp áo giáp đâm thẳng vào da thịt, hắn đau đớn thét lên mộttiếng rồi lấy hết sức bình sinh vứt bỏ phần áo giáp còn lại và thoátkhỏi vòng khống chế của tôi.

Người đàn ông thở hổn hển rồi lùilại vài bước, lóng ngóng lấy tay che mũi lại, rồi lại ngượng nghịu chenửa thân dưới, mặt đỏ như tía, hắn đưa tay lên trời gọi một đám mây bayđến sau đó nhảy lên bay đi mất.

Miệng tôi ngậm lủng lẳng chiếnlợi phẩm là một chiếc áo giáp da rách nát, đầu nghiêng nghiêng nhìn vềhướng bay của hắn mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Dù saocũng đã chiến thắng rồi? Lại đánh thắng một con chó! Nghĩ đến đấy tôivui vẻ quẳng chiến lợi phẩm xuống đất định đưa chân lên gãi tai nhưthường lệ, nhưng sao đôi chân của mình không như trước đây.

Không có lông… Trên chân không có lông… Đám lông dễ thương của tôi đâu rồi?Tôi kinh sợ quan sát khắp cơ thể, ngoài đầu và một số vùng rất ít trêncơ thể ra thì không hề có lông và hình thù cơ thể trở nên rất kì lạ.

Những chiếc râu dài hai bên má và những đốm màu hồng ở bàn chân đều biến mất, thay thế vào đó là mớ tóc dài màu đen tím và một thân thể mịn màng nhưlụa, ngoài đôi tai và cái đuôi còn ngọ nguậy được thì dường như tất cảcác bộ phận khác đều giống hệt con người, rõ ràng mình là mèo cơ mà.

Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào đây? Đang trong cơn hỗn loạn thì từ đằng xa vọng đến hai tiếng ngạc nhiên.

“Lão đại!”

“Nghĩa muội!”

Với vẻ mặt đầy thương tâm, tôi từ từ ngẩng đầu lên, quả nhiên anh chàngthiếu niên mặc áo trắng và một người mặt đen không biết tên đứng gần đóđang nhìn tôi với vẻ mặt rất ngạc nhiên.

Mặt của họ cũng từ từ biến thành màu đỏ, rất đỏ…

Tôi thốt lên một tiếng kêu oai oán: “Meo woo…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương