Hoa Miêu Miêu
-
Chương 114: Ngân Tử cầu thân
Trông rất giống tôi? Nữ nhi bỏ nhà ra đi? Tôi với Hướng Thanh đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều đã có đáp án.
Nhưng… nếu bảo Tiểu Trà ra nhận cha nhận mẹ thì hôn sự khó khăn lắm mới hủyđược nói không chừng lại thành. Nếu không cho nàng ta ra thì hai ngườigià bọn họ phải chịu nỗi đau mất con. Tôi với Hướng Thanh đều lâm vàotình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng chàng kéo tay tôi:
“Miêu Miêu, làm người không thể dối trá.”
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, gật đầu đồng ý với chàng. Thế là bèn bảo Diệp lão hai người ở lại chờ, Hướng Thanh quay về gọi người, không lâu sau thì TiểuTrà nhảy nhót đi tới, nàng ta nhìn thấy người đứng đầy một nhà thì nhấtthời thất sắc, quay đầu định chạy nhưng bị tôi đứng chặn trước cửa.
“Muội… muội…” Nàng ta tiến thoái lưỡng nan, cứ cố co người về phía tôi, che mặt mình đi. “Muội không muốn về.”
Diệp lão thái gia trợn mắt lên nhìn, ông lại gần, kéo Tiểu Trà ra, một cái bạt tai rất mạnh vung ra:
“Đồ nghịch nữ bất hiếu, ngươi làm mất mặt cả nhà ta.”
“Ông đánh gì chứ… khó khăn lắm mới tìm được con gái…” Bà lão vội vàng laotới, ôm lấy Tiểu Trà mà khóc. “Con ơi, con ở ngoài có khổ lắm không?”
“Loại con gái này còn cần làm gì? Cứ coi như là nó đã chết!” Diệp lão tháigia vẫn không chịu buông tha, mẹ chồng tôi thì cứ đứng một bên an ủi.
Tôi thấy thật kỳ lạ, bèn thì thào hỏi Hướng Thanh:
“Vừa nãy trông ông ấy còn có vẻ rất buồn bã, sao vừa nhìn thấy Tiểu Trà đãnổi giận như vậy. Hơn nữa Tiểu Trà ngày nào cũng khóc đòi về nhà, nói là không tìm được nhà mình, vì sao lại là con gái của Diệp gia? Có họ cótên chẳng phải rất dễ tìm sao?”
“Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ.” Hướng Thanh kéo tay tôi. “Việc gì không biết thì đừng nói bừa.”
Tiểu Trà ở trong vòng tay bà lão, thần sắc bất an, hình như vừa ăn năn vừasợ hãi, mấy lần vừa định mở miệng ra giải thích nhưng lại không nói nênlời.
Cuối cùng, Diệp lão thái gia lên tiếng nói với mẹ chồng:
“Cũng đành, con gái tôi đã tìm lại được, hơn nữa còn ở gia phủ của bà thì tốt quá. Nếu bà không chê hay là cứ tiếp tục hôn sự này, nếu mà hủy hôn thì thanh danh của hai đứa đều không tốt lắm.”
“Chuyện này…” Mẹ chồng đang định lên tiếng.
“Không!” Tiểu Trà đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Diệp lão thái, hét lên: “Tôi không muốn lấy chồng!”
Diệp lão gia lại nổi giận, lại vung ra một cái bạt tai:
“Ngươi còn chê nhà ta chưa đủ mất mặt sao?”
Tiểu Trà bị đánh sưng vù hai má, miệng vẫn khóc lóc:
“Tôi không phải con gái của hai người! Tôi không muốn lấy chồng! Cũng khôngmuốn vì thể diện của hai người mà lấy một người tôi không quen biết!”
“Ngươi… ngươi…” Diệp lão gia tức giận quá nên ngất đi.
Tôi thấy Tiểu Trà khóc đáng thương quá bèn lại gần lau nước mắt cho nàngta, sau đó đẩy bọn bộc nhân đang định tới bắt nàng ra, tò mò hỏi:
“Tiểu Trà, muội muốn cưới ai?”
Tiểu Trà lúc này đã ngồi bệt trên đất, kéo lấy váy tôi không chịu buông, ra sức cầu khẩn:
“Miêu Miêu tỷ tỷ, cứu muội với. Họ hứa hôn muội cho một nam nhân mà muộikhông quen biết, nam nhân đó ngày nào cũng sống chung với ma với quỷ,nghe nói còn có răng nanh, mặt thì xanh lét, trông vô cùng đáng sợ, hơnnữa là còn khát máu hiếu sát, thô lỗ bạo lực. Đáng sợ, đáng sợ lắm. Muội sợ lắm.”
“Có nam nhân như thế sao?” Tôi trở nên phẫn nộ. “TiểuTrà đừng sợ, ta sẽ giúp muội giết chết hắn! Để xem hắn còn dám cưới muội không?”
Nói xong, tôi liếc ra xung quanh, những bộc nhân có mắt ở đó thấy tôi hung hãn đều không dám lại gần, mấy gã khác can đảm hơn một chút thì đều bị nam nhân mà tôi gặp hôm qua ngăn lại. Hướng Thanh hokhẽ một tiếng, lại gần tôi thì thầm:
“Miêu Miêu… cho dù nàng không giết chết ta thì ta cũng không dám cưới Tiểu Trà đâu…”
“Hả?” Tôi lập tức vỡ lẽ ra.
Tiểu Trà cũng há hốc miệng, nhìn Hướng Thanh ngơ ngác:
“Chẳng nhẽ đối tượng định thân của muội là… huynh?”
Hướng Thanh ngượng ngùng nói:
“Nếu muội là người nhà Diệp gia, mà Diệp gia lại không còn người con gái nào khác thì cái gã mặt xanh lét có răng ấy chắc là ta rồi…”
“Thếthì hay quá.” Tiểu Trà lập tức đứng phắt dậy, túm lấy Hướng Thanh lắclấy lắc để. “Huynh nói cho muội biết đi, huynh không cưới muội đúngkhông?” Một lúc sau, nàng ta lại sực tỉnh lại, ngượng ngùng nói: “Huynhkhông phải là gả nam nhân mặt xanh lét có răng ranh đáng sợ, muội nóiliên thiên, huynh đừng để bụng.”
Diệp lão gia chống gậy lại gần, tách hai người họ ra, phẫn nộ nói:
“Ai nói với con rằng phu quân tương lai của con là người như thế?”
“Là tam ca!” Tiểu Trà quay người lại, chỉ vào một tiểu thiếu gia nhỏ tuổi đứng lẫn trong đám người.
Tiểu thiếu gia đang lấm lấm lét lét định chuồn đi nhưng bị mọi người nhận ra, đành đỏ mặt khai báo:
“Khi đó con thấy muội muội bệnh nặng quá nên định dọa muội ấy… xem biết đâu lại khỏe hơn, không ngờ muội ấy tưởng thật…”
“Thật… thật là hoang đường!” Diệp lão gia có sở thích lấy gậy đánh người khác, ông lại giơ gậy lên đánh vị tiểu thiếu gia kia, khiến đầu hắn nổi đầyu.
Hai nam nhân khác có vẻ như là con trai ông ta đều vội vàng chạy tới khuyên nhủ cha:
“Cha, cha đừng tức giận nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tôi nhìn vị tiểu thiếu gia mắt ngân ngấn nước, bị thương khá nặng, rồi lạinhìn Diệp lão gia mặt đỏ bừng bừng, thực sự không phân biệt nổi là sứckhỏe của ai không tốt…
Diệp lão thái nắm tay Tiểu Trà khuyên nhủ:
“Con gái ngốc, con ở nhà người ta bao lâu nay, nếu không cưới người ta thì sau này làm gì có ai chịu cưới con nữa?”
“Tôi, tôi làm bà cô già cả đời, không cưới ai.” Tiểu Trà khẩn cầu.
“Muội không lấy là không lấy à?” Nhị thiếu gia lại gần, lắc đầu nói với nàngta, “Muội phải biết Thái Tông Hoàng Đế hạ chiếu thư, nam tử hai mươi, nữ tử mười lăm trở lên buộc phải dựng vợ gả chồng. Nếu không quan phủ sẽban hôn, muội không lấy Hướng Thanh, chẳng nhẽ sau này định lấy một thôn phu nhà quê không rõ nhân phẩm, đạo đức sao?”
“Thế thì tôi xuấtgia làm ni cô!” Tiểu Trà vẫn khóc. “Hướng đại ca thích Miêu Miêu cônương, kiên quyết đòi lấy nàng. Tôi lại không thích Hướng đại ca, huốnghồ làm người thứ ba, phá hoại tình cảm vợ chồng người ta thì thà khônglấy chồng còn hơn.”
“Con bé này, toàn nói linh tinh.” Diệp lão thái vừa lo vừa tức, nhất thời ngắc ngứ, không biết phải nói gì.
“Cô rảnh rang không việc gì làm nên xuất gia à?” Kèm theo giọng nói lảnhlót tức giận là một thiếu niên áo trắng chậm rãi đi vào. Cử chỉ vô cùngtao nhã, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Hắn thong thả hành lễchào tất cả mọi người, trông vô cùng dịu dàng, nhưng gương mặt lại thểhiện sự kiên định khiến không ai dám coi thường, khiến người ta bất giác nảy sinh thiện cảm, và khó có thể kháng cự được lời hắn nói.
Haiz, đó chính là chiếc mặt nạ của Ngân Tử khi ra ngoài gặp khách… Tất cả đều là lừa người…
“Chàng tới rồi…” Tiểu Trà ngừng khóc, nhìn hắn vừa trông đợi vừa sợ hãi.
Ngân Tử đi tới trước mặt Diệp lão thái gia, hành lễ một lần nữa, sau đó nói bằng giọng khẳng định và quả quyết:
“Xin hãy gả Tiểu Trà cô nương cho tại hạ.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ban đầu là mẹ chồng tôi:
“Ngân Tử… cô… cô chẳng phải là một cô nương sao? Là muội muội của Miêu Miêu.”
Ngân Tử cười nói:
“Đó là muội muội song sinh của tôi, tên Kim Tử, thường thích mượn tên của tôi ra ngoài gây chuyện, mong bà tha thứ.”
“Nhưng rõ ràng nàng ta từng nói Hoa gia chỉ có hai người là nàng ta với Miêu Miêu.” Đại tẩu mau mồm mau miệng, hỏi tiếp.
Ngân Tử tùy cơ ứng biến, trả lời mà mặt không biến sắc:
“Hồi nhỏ tôi được đưa tới một nhà họ hàng không có con cái, nên tôi theo họMạc, không được tính là người của Hoa gia, chuyện này Miêu Miêu cũngbiết.”
Tôi… tôi có biết gì đâu, nhưng lúc này không biết thì cũng đành giả bộ là biết thôi.
Nhưng… nếu bảo Tiểu Trà ra nhận cha nhận mẹ thì hôn sự khó khăn lắm mới hủyđược nói không chừng lại thành. Nếu không cho nàng ta ra thì hai ngườigià bọn họ phải chịu nỗi đau mất con. Tôi với Hướng Thanh đều lâm vàotình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng chàng kéo tay tôi:
“Miêu Miêu, làm người không thể dối trá.”
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, gật đầu đồng ý với chàng. Thế là bèn bảo Diệp lão hai người ở lại chờ, Hướng Thanh quay về gọi người, không lâu sau thì TiểuTrà nhảy nhót đi tới, nàng ta nhìn thấy người đứng đầy một nhà thì nhấtthời thất sắc, quay đầu định chạy nhưng bị tôi đứng chặn trước cửa.
“Muội… muội…” Nàng ta tiến thoái lưỡng nan, cứ cố co người về phía tôi, che mặt mình đi. “Muội không muốn về.”
Diệp lão thái gia trợn mắt lên nhìn, ông lại gần, kéo Tiểu Trà ra, một cái bạt tai rất mạnh vung ra:
“Đồ nghịch nữ bất hiếu, ngươi làm mất mặt cả nhà ta.”
“Ông đánh gì chứ… khó khăn lắm mới tìm được con gái…” Bà lão vội vàng laotới, ôm lấy Tiểu Trà mà khóc. “Con ơi, con ở ngoài có khổ lắm không?”
“Loại con gái này còn cần làm gì? Cứ coi như là nó đã chết!” Diệp lão tháigia vẫn không chịu buông tha, mẹ chồng tôi thì cứ đứng một bên an ủi.
Tôi thấy thật kỳ lạ, bèn thì thào hỏi Hướng Thanh:
“Vừa nãy trông ông ấy còn có vẻ rất buồn bã, sao vừa nhìn thấy Tiểu Trà đãnổi giận như vậy. Hơn nữa Tiểu Trà ngày nào cũng khóc đòi về nhà, nói là không tìm được nhà mình, vì sao lại là con gái của Diệp gia? Có họ cótên chẳng phải rất dễ tìm sao?”
“Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ.” Hướng Thanh kéo tay tôi. “Việc gì không biết thì đừng nói bừa.”
Tiểu Trà ở trong vòng tay bà lão, thần sắc bất an, hình như vừa ăn năn vừasợ hãi, mấy lần vừa định mở miệng ra giải thích nhưng lại không nói nênlời.
Cuối cùng, Diệp lão thái gia lên tiếng nói với mẹ chồng:
“Cũng đành, con gái tôi đã tìm lại được, hơn nữa còn ở gia phủ của bà thì tốt quá. Nếu bà không chê hay là cứ tiếp tục hôn sự này, nếu mà hủy hôn thì thanh danh của hai đứa đều không tốt lắm.”
“Chuyện này…” Mẹ chồng đang định lên tiếng.
“Không!” Tiểu Trà đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Diệp lão thái, hét lên: “Tôi không muốn lấy chồng!”
Diệp lão gia lại nổi giận, lại vung ra một cái bạt tai:
“Ngươi còn chê nhà ta chưa đủ mất mặt sao?”
Tiểu Trà bị đánh sưng vù hai má, miệng vẫn khóc lóc:
“Tôi không phải con gái của hai người! Tôi không muốn lấy chồng! Cũng khôngmuốn vì thể diện của hai người mà lấy một người tôi không quen biết!”
“Ngươi… ngươi…” Diệp lão gia tức giận quá nên ngất đi.
Tôi thấy Tiểu Trà khóc đáng thương quá bèn lại gần lau nước mắt cho nàngta, sau đó đẩy bọn bộc nhân đang định tới bắt nàng ra, tò mò hỏi:
“Tiểu Trà, muội muốn cưới ai?”
Tiểu Trà lúc này đã ngồi bệt trên đất, kéo lấy váy tôi không chịu buông, ra sức cầu khẩn:
“Miêu Miêu tỷ tỷ, cứu muội với. Họ hứa hôn muội cho một nam nhân mà muộikhông quen biết, nam nhân đó ngày nào cũng sống chung với ma với quỷ,nghe nói còn có răng nanh, mặt thì xanh lét, trông vô cùng đáng sợ, hơnnữa là còn khát máu hiếu sát, thô lỗ bạo lực. Đáng sợ, đáng sợ lắm. Muội sợ lắm.”
“Có nam nhân như thế sao?” Tôi trở nên phẫn nộ. “TiểuTrà đừng sợ, ta sẽ giúp muội giết chết hắn! Để xem hắn còn dám cưới muội không?”
Nói xong, tôi liếc ra xung quanh, những bộc nhân có mắt ở đó thấy tôi hung hãn đều không dám lại gần, mấy gã khác can đảm hơn một chút thì đều bị nam nhân mà tôi gặp hôm qua ngăn lại. Hướng Thanh hokhẽ một tiếng, lại gần tôi thì thầm:
“Miêu Miêu… cho dù nàng không giết chết ta thì ta cũng không dám cưới Tiểu Trà đâu…”
“Hả?” Tôi lập tức vỡ lẽ ra.
Tiểu Trà cũng há hốc miệng, nhìn Hướng Thanh ngơ ngác:
“Chẳng nhẽ đối tượng định thân của muội là… huynh?”
Hướng Thanh ngượng ngùng nói:
“Nếu muội là người nhà Diệp gia, mà Diệp gia lại không còn người con gái nào khác thì cái gã mặt xanh lét có răng ấy chắc là ta rồi…”
“Thếthì hay quá.” Tiểu Trà lập tức đứng phắt dậy, túm lấy Hướng Thanh lắclấy lắc để. “Huynh nói cho muội biết đi, huynh không cưới muội đúngkhông?” Một lúc sau, nàng ta lại sực tỉnh lại, ngượng ngùng nói: “Huynhkhông phải là gả nam nhân mặt xanh lét có răng ranh đáng sợ, muội nóiliên thiên, huynh đừng để bụng.”
Diệp lão gia chống gậy lại gần, tách hai người họ ra, phẫn nộ nói:
“Ai nói với con rằng phu quân tương lai của con là người như thế?”
“Là tam ca!” Tiểu Trà quay người lại, chỉ vào một tiểu thiếu gia nhỏ tuổi đứng lẫn trong đám người.
Tiểu thiếu gia đang lấm lấm lét lét định chuồn đi nhưng bị mọi người nhận ra, đành đỏ mặt khai báo:
“Khi đó con thấy muội muội bệnh nặng quá nên định dọa muội ấy… xem biết đâu lại khỏe hơn, không ngờ muội ấy tưởng thật…”
“Thật… thật là hoang đường!” Diệp lão gia có sở thích lấy gậy đánh người khác, ông lại giơ gậy lên đánh vị tiểu thiếu gia kia, khiến đầu hắn nổi đầyu.
Hai nam nhân khác có vẻ như là con trai ông ta đều vội vàng chạy tới khuyên nhủ cha:
“Cha, cha đừng tức giận nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tôi nhìn vị tiểu thiếu gia mắt ngân ngấn nước, bị thương khá nặng, rồi lạinhìn Diệp lão gia mặt đỏ bừng bừng, thực sự không phân biệt nổi là sứckhỏe của ai không tốt…
Diệp lão thái nắm tay Tiểu Trà khuyên nhủ:
“Con gái ngốc, con ở nhà người ta bao lâu nay, nếu không cưới người ta thì sau này làm gì có ai chịu cưới con nữa?”
“Tôi, tôi làm bà cô già cả đời, không cưới ai.” Tiểu Trà khẩn cầu.
“Muội không lấy là không lấy à?” Nhị thiếu gia lại gần, lắc đầu nói với nàngta, “Muội phải biết Thái Tông Hoàng Đế hạ chiếu thư, nam tử hai mươi, nữ tử mười lăm trở lên buộc phải dựng vợ gả chồng. Nếu không quan phủ sẽban hôn, muội không lấy Hướng Thanh, chẳng nhẽ sau này định lấy một thôn phu nhà quê không rõ nhân phẩm, đạo đức sao?”
“Thế thì tôi xuấtgia làm ni cô!” Tiểu Trà vẫn khóc. “Hướng đại ca thích Miêu Miêu cônương, kiên quyết đòi lấy nàng. Tôi lại không thích Hướng đại ca, huốnghồ làm người thứ ba, phá hoại tình cảm vợ chồng người ta thì thà khônglấy chồng còn hơn.”
“Con bé này, toàn nói linh tinh.” Diệp lão thái vừa lo vừa tức, nhất thời ngắc ngứ, không biết phải nói gì.
“Cô rảnh rang không việc gì làm nên xuất gia à?” Kèm theo giọng nói lảnhlót tức giận là một thiếu niên áo trắng chậm rãi đi vào. Cử chỉ vô cùngtao nhã, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Hắn thong thả hành lễchào tất cả mọi người, trông vô cùng dịu dàng, nhưng gương mặt lại thểhiện sự kiên định khiến không ai dám coi thường, khiến người ta bất giác nảy sinh thiện cảm, và khó có thể kháng cự được lời hắn nói.
Haiz, đó chính là chiếc mặt nạ của Ngân Tử khi ra ngoài gặp khách… Tất cả đều là lừa người…
“Chàng tới rồi…” Tiểu Trà ngừng khóc, nhìn hắn vừa trông đợi vừa sợ hãi.
Ngân Tử đi tới trước mặt Diệp lão thái gia, hành lễ một lần nữa, sau đó nói bằng giọng khẳng định và quả quyết:
“Xin hãy gả Tiểu Trà cô nương cho tại hạ.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ban đầu là mẹ chồng tôi:
“Ngân Tử… cô… cô chẳng phải là một cô nương sao? Là muội muội của Miêu Miêu.”
Ngân Tử cười nói:
“Đó là muội muội song sinh của tôi, tên Kim Tử, thường thích mượn tên của tôi ra ngoài gây chuyện, mong bà tha thứ.”
“Nhưng rõ ràng nàng ta từng nói Hoa gia chỉ có hai người là nàng ta với Miêu Miêu.” Đại tẩu mau mồm mau miệng, hỏi tiếp.
Ngân Tử tùy cơ ứng biến, trả lời mà mặt không biến sắc:
“Hồi nhỏ tôi được đưa tới một nhà họ hàng không có con cái, nên tôi theo họMạc, không được tính là người của Hoa gia, chuyện này Miêu Miêu cũngbiết.”
Tôi… tôi có biết gì đâu, nhưng lúc này không biết thì cũng đành giả bộ là biết thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook