Hoa Máu
-
Chương 18
Trà Hồng Yên đánh ngáp một cái, cả cơ thể hoàn mĩ dựa hẳn vào vách tường bên cạnh trường học, lâu lâu lại ngó đồng hồ, mày liễu nhíu lại, vô cùng không hài lòng vì sự chậm trễ của tên đại ca giang hồ nào đó, tuyệt tình quăng xó sự có mặt của 4 nam nhân đang đứng cách đó không xa, nhìn cô gái xinh đẹp trong lòng bọn họ đang nhắm mắt dưỡng thần, trái tim đều lạc mất mấy nhịp.
Cô đứng hẳn người dậy, làm bọn họ giật mình, cô trợn mắt hừ lạnh một cái sau đó xoay người đi bộ trở về, kim phút đã qua số 12, cô ghét nhất là sự chậm trễ, Hắc Đình Khương vi phạm qui tắc của cô, cô cũng chẳng cần phải nể mặt mũi hắn to lớn ra sao, trực tiếp đi về.
-“ Yên Yên...” Gấu thúi không kìm được lòng liền lớn mật gọi cô, bọn họ thật sự bị cô làm cho khiếp đảm, có thể nói đây là lần đầu cô phát hoả lớn như thế, 4 người chưa từng thấy cô nghiêm túc lạnh nhạt với bọn hắn như thế, triệt để ăn một chút trừng phạt đến điếng người.
-“...” Bước chân cô hơi dừng lại, đầu khẽ nghiêng về phía sau, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh đến thấu xương, sau đó liền không quan tâm hướng về phía trước.
**
-“ Chết tiệt” Hắc Đình Khương nhổ ra thuỷ tinh găm vào cánh tay mình, không ngờ còn có kẻ dám phục kích hắn,nhìn mười mấy cái xác chết năm dưới chân hắn, hắn cười lạnh một tiếng, xem ra hắn cần thanh tẩy một chút.
-“ Đại ca” Bạch Tuân cùng đàn em chạy đến, Bạch Tuân vô cùng không đồng ý việc Hắc Đình Khương tự mình lái xe đến đón cô, nhưng làm sao dám cãi lời của đại ca, bị cặp mắt sói trừng đến lông tơ cả người dợn hết cả lên, hắn còn dám mở miệng sao, đúng như Bạch Tuân lo lắng, Hắc Đình Khương lại bị ám sát. Bọn chuột này đánh hơi cũng thật nhanh, không khí đầy mùi máu xung quanh cùng mùi khói đạn hoà vào nhau làm Bạch Tuân càng khâm phục đại ca của mình, nhìn một bọn người không muốn sống tìm đến đại ca, cũng không biết lượng sức.
-“ Đại ca, mau trở về, em đã gọi bác sĩ cho anh rồi” Bạch Tuân nhìn huyết nhục mơ hồ hiện ra ở cánh tay của Hắc Đình Khương, bộ vest màu đen đã không còn nguyên vẹn, liền lo lắng không thôi.
-“ Chết tiệt” Nhìn đồng hồ vàng trên tay, thấy kim phút đa chỉ đến số 10, lòng hắn vô cùng tức giận.
-“ Đại....” Chưa kịp nói gì hết, Bạch Tuân liền bị đá bay sang một bên, Hắc Đình Khương liền lên một chiếc xe đen của thuộc hạ, mặc lời ngăn cản ồn ào của bọn họ, đạp ga....phóng xe lao ra đường cao tốc.
**
Trà Hồng Yên dừng tại một quán cà phê nhỏ bên đường, nhấm nháp hương vị ngọt ngào của trà sữa, nhìn điện thoại trên bàn run đến N lần, khoé miệng không tự chủ nhếch lên một nụ cười coi thường, cửa kính trong suốt phảng chiếu hình ảnh bên trong quán cà phê, bốn tên nam nhân vẫn không bỏ cuộc, quyết định cuốc bộ theo cô, đang ngồi đằng sau cô, tầm mắt như keo dán, dán chặt vào cô, nhìn đến độ, sống lưng cô nổi hết cả da gà lên.
Quán cà phê “ My Lord” hôm nay vô cùng đông khách, chủ quán hai mắt đều là đồng tiền đang bay lên xuống không ngừng, nhìn đám nam nhân câu hoa đào đến cho quán, ô trời phù hộ cho đám mỹ nam này ngày ngày tháng tháng đều đến đi a.
Đúng như thế, hiện tại trong quán cà phê hình thành cảnh tượng hết sức quái dị, có thể đây là một quán cà phê không lớn không nhỏ, cũng không phải nơi sang trọng gì cho cam, nếu là bình thường bốn người cao ngạo như bọn hắn đến liếc cũng không thèm liếc, thế nhưng hôm nay nơi bình thường này lại có mĩ nam a, nữ nhân kéo đến như vũ bão, ngồi đầy trong quán, người không có phúc thì ngồi ở ngoài quán, không ngừng dí màn hình điện thoại về phía bọn họ. Trà Hồng Yên lông mày giựt giựt, muốn tìm một nơi thanh tịnh yên lặng cũng không yên, bám theo như oan hồn ấy,trong đầu là nghĩ như thế, nhưng lòng cao ngạo cùng tính cách biến thái của Trà Hồng Yên vô cùng, vô cùng thoả mãn a. TING TING!!! Tiếng tin nhắn vang lên, cô vươn bàn tay trắng nõn, ngón tay được cắt tỉa gọn gàng vuốt ve mặt điện thoại, dùng lực một chút, tin nhắn liền hiện lên.
-“ EM RỐT CUỘC ĐANG Ở ĐÂU, DÁM KHÔNG NGHE ĐIỆN THOẠI, TÔI LÀ CÓ CHUYỆN CHÍNH ĐÁNG NÊN MỚI ĐẾN TRỄ, KHÔNG CỐ Ý, MAU BẮT MÁY” Gì đây, trễ hẹn với cô, còn ăn nói ngạo mạng như thế, đúng là một con sói hoang chưa thuần chủng đang chờ cô đến dạy dỗ.
-“ Trễ giờ là trễ giờ, tôi không thích người trễ giờ, tạm biệt” Cô gõ một chút liền mỏi ngón tay, gọi cho tài xế sau đó phiền chán tắt nguồn rồi đặt một tờ tiền mệnh giá lớn lên bàn, khoát ba lô lên vai, đẩy cửa đi ra.
**
-“ Chết tiệt” Hắc Đình Khương vứt điện thoại xuống chân sau đó nghiền nát, mắt đã vằn lên tơ máu, chứng tỏ hắn rất tức giận, hắn rút ra một điếu thuốc, rít một hơi, làn khói bao lấy khuôn mặt tuấn mĩ góc cạnh nam tính của hắn, đôi mắt sau làn hơi mờ sáng rực lên như mắt sói vào đêm trăng tròn lạnh lẽo. Giang hồ đêm nay đầy biến động, các tổ chức hắc đạo chống đối Hắc Đình Khương dù là trong tối hay ngoài ánh sáng chỉ sau một ngày trăng liền biến mất, sự sống không còn, chỉ còn lại máu thấm đấm. Chỉ trách cái tên không biết điều chọc giận Hắc Đình Khương không đúng lúc, hắn là tên thích chơi trò vờn chuột, nhưng một khi đã chọt trúng tử huyệt của hắn, hắn sẵn sàng dẫm nát món đồ chơi của mình dưới chân, nhìn sinh mệnh của nó từng chút một vụt tắt.
-“ Trà Hồng Yên – tôi nhất định phải có được em” Gương mặt Hắc Đình Khương bị bóng tối trong phòng che mất đi một nửa, một nửa khuôn miệng của hắn nhếch lên, đôi mắt đầy dục vọng chiếm đoạt.
**
Tại London – Anh
-“ Thác Lan....con tỉnh rồi, dì lo cho con quá” Mộc Nhu Nhu gương mặt trang điểm kĩ càng, không có nửa điểm nào không hoàn hảo, nhưng khoé mắt đầy giả dối căm ghét, nhìn đứa con gái riêng của chồng đã mở mắt, khuôn mặt tuyệt trần của nó khiến bà muốn dùng dao nghiến sâu vào da thịt nó, thật giống mẹ nó.
-“ Bà....tôi còn sống” Đôi mắt trong trẻo như nước chỉ loé lên chút ánh sáng thất thần sau đó liền như mặt nước trong hồ sâu bị ném một hòn đá, khẽ động một chút rồi trở nên yên tĩnh, Ưng Hoàng Thác Lan – đại tiểu thư Ưng Thị .... ĐÃ TRÙNG SINH.
-“ Thác Lan.... con tỉnh rồi” Ưng Tổng đôi mắt đục ngầu, sự lạnh lẽo tuyệt tình ngày thường dường như bị sự già cỗi đau đớn cắn nuốt, Thác Lan lòng khẽ động, nhưng gương mặt không chút cảm xúc, đôi mắt lạnh lướt qua Mộc Nhu Nhu khiến bà ta lạnh run, bà ta ngạc nhiên, đây là Thác Lan mềm mại như tơ, dịu dàng như nước sao.
-“ Cha” Thác Lan từ miệng phun ra một từ khiến cho Ưng Hoàng Khanh vui mừng, đã bao lâu con gái ông chưa gọi ông một tiếng cha.
-“ Con...con gái” Ưng Hoàng Khanh tay già run run
-“ Bà ra ngoài đi” Thác Lan lạnh lùng ra lệnh, không để bà ta mở miệng, khí thế áp bức trên người cô khiến cho bà ta toát cả mồ hôi lạnh
-“ Em ra ngoài trước đi” Dù có chút không hài lòng với con gái nhưng lí trí ông nói rằng không nên làm con ông giận thêm nữa
-“ Vâng” Bàn tay bà ta nắm chặt lại, sau khi đóng cửa gương mặt ác độc, đầy ghen tị, xảo trá hiện lên, ngón tay liền nhấn một dãy số, gọi cho con gái bà ta.
--
-“ Đau” Đầu Trà Hồng Yên nhói lên một cái, khiến cho cả bàn ăn hoảng looạn cả lên, cha mẹ Trà bị doạ đến tái mắt, nhìn con gái ôm đầu gục xuống bàn, hai ông bà mau chóng đến bên con gái, Trà Thiên Phúc đang nhắn tin cho vợ cũng giật mình quăng luôn điện thoại qua một bên, thấy em gái ngất xỉu, tim liền run lên, sợ hãi kêu gia nhân mau chóng đưa đến bệnh viện. Nhà Họ Trà từ gia chủ đến người làm cả đêm đều mất ngủ. Nhạc Ly Ly vừa về đến cửa nghe người làm báo, hốt ha hốt hoảng, quăng cả giầy cao gót, lao lên taxi đến bệnh viện
Trà Hồng Yên bị đau đến bất tỉnh, sự liên kết này đã bao lâu mất đi, cô cũng không biết, khi còn ở trong tổ chức, mỗi nhóm gồm 5 người sẽ được tiêm vào một loại độc, loại độc này nếu ai có thể chịu đựng được sẽ sống, không chịu đựng được sẽ chết, khi qua đi, người sống sẽ phải tiêm tiếp một loại huyết thanh được lấy từ xương tuỷ của những người trong nhóm hoà vào sau đó tiêm trở về xương tuỷ trong khi ý thức tỉnh tảo, nỗi đau đó, cô cả đời cũng không quên, cũng chính vì thế, những thành viên trong nhóm sẽ có sự liên kết với nhau, khi bắt đầu liên kết, là những cái đau đầu đến ngất xỉu này....Không lẽ..... Đó là suy nghĩ của Trà Hồng Yên khi ý thức còn tỉnh táo.
**
-“ Trà Hồng Yên...nhập viện” Tin tức bùng nổ trong học viện Lưu Tư Lan, giấy phép nghỉ học của Trà Hồng Yên gửi đến nhà trường thông qua hội học sinh, sau đó cả trường đều biết.
RẦM
-“ Cậu nói cái gì?” Triệu Tử Phong đá bàn đứng dậy, đôi mắt tràn ngập lo lắng, khuôn ngực đã trở nên phập phồng.
-“ Nói bậy bạ cái gì thế hả” Gấu thúi cơ bắp cứng vô cùng, dạo này tính tình vô cùng nóng nảy, khuôn miệng hay cười ngu ngốc câu tim thiếu nữ cũng bị đông cứng đến mức doạ sợ mọi người, hắn nhấc nam sinh ham hố đến báo tin mong sẽ nhận được sự chú ý.
-“ Chết tiệt tên Hồng Lân đó hèn chi lúc nãy chạy như điên ra khỏi trường, cmn cũng không nói một tiếng, chêt tiệt, chết tiệt, không được tớ phải đến bệnh viện” An Nhĩ Kỳ tức đến nghiến răng, cmn đây là lợi ích khi làm ở hội học sinh giống như cái đầu vào của thông tin, cái gì cũng biết trước bọn hắn, hận a
-“ Không cần cậu nói” Gấu thúi cùng Triệu Tử Phong đồng thanh đáp sau đó như thế trốn tiết đi thăm người yêu.
Hoàng Ân tiểu tử có lẽ là nam nhân biết đầu tiên đi, bởi vì mỹ nhân Nhạc Ly Ly đã thông báo cho cậu ta vào lúc cậu ta mới bảnh mắt ra, ngay cả bữa sáng cũng không thèm ăn, trực tiếp mặc luôn bộ đồ ngủ chạy như điên đến bệnh viện ( uẩy vậy ảnh đánh răng chưa).
**
-“ Đại...khụ...đại ca” Bạch Tuân một tay che lỗ tai phải lại, hiện tại Hắc Đình Khương đang tập bắn, tiếng súng đinh tai trong một căn phòng trống và rộng thế này quả thật không hề dễ nghe, chỉ có đại ca hắn lỗ tai trâu mới có thể chịu đựng nổi, khụ nếu lời này bị đại ca biêt được xem hắn còn sống để lết ra khỏi cửa hay không đây.
-“ Chuyện gì” Hắc Đình Khương đang tập trung cao độ, nòng súng không ngừng nả về phía hình nộm được đánh dấu đồng tâm màu đỏ, đã có mấy chục đến mấy trăm lỗ trên mỗi con rồi.
-“ Là...Trà Hồng Yên” Haizz đại ca a, tại sao em lại trở thành kẻ chuyên rình mò chứ, em rõ ràng là thư kí là quản lí của anh a, sao lại bắt em đi theo dõi một con nhóc chứ. Cứ như chuyện mấy tên đàn ông theo đuổi tình yêu vậy.
-“ Sao” Nghe đến tử huyệt của mình, Hắc Đình Khương quay người đối diện với Bạch Tuân dáng vẻ vô cùng chăm chú, ô ô đại ca, nếu chuyện trong bang anh cũng chăm chú như thế có phải tốt hơn không.
-“ Là...Trà Hồng Yên nhập viện, cô ấy....” Chưa nói hết, bóng dáng Hắc Đình Khương đã biến mất trước mặt Bạch Tuân. Mình đúng là bị coi thường 55555
Dọc theo dãy hành lang được lót gạch men trắng trong suốt vô cùng sạch sẽ, người đi lại bận rộn không tả xiết, tại phòng
bệnh VIP, xuất hiện tình cảnh vô cùng bắt mắt, Trà Thiên Phúc trừng mắt, hai tay giang ra như gà mẹ bảo vệ gà con, quyết
tuyệt ngăn cản bước chân của mấy tên nam nhân đang có ý định đi vào trong, hai mắt anh đã đục ngầu vì mệt mỏi, cả đêm
không ngủ, hôm nay cũng không đến trường, điện thoại cũng vứt ở nhà, vừa lo cho em gái, lại bất đắc dĩ không gọi được
cho vợ của mình, sợ em ấy lo lắng nên tâm trạng cũng vô cùng tăm tối hơn, không phúc hậu đem mọi tội lỗi đổ lên đầu của
bốn tên nam nhân đang hai mắt đã mất kiên nhẫn, vừa nóng vội cũng vừa bất đắc dĩ, thật sự cả bốn người vô cùng muốn
đem Trà Thiên Phúc ném sang một bên, nhưng căn bản là không dám, bởi vì đây là anh trai của Trà Hồng Yên, bọn họ sao
lại không biết người yêu của bọn họ vô cùng “ cưng chiều” anh trai mình, đến mức đôi lúc họ cũng thật sự ghen tị vì điều
đó.
-“ Hội trưởng, anh mau cho bọn em qua, bọn em vô cùng sốt ruột” Đôi mắt màu tím của An Nhĩ Kỳ lộ ra ý cầu xin, bộ dạng
này nếu bị người ta thấy sẽ vô cùng doạ người đi, một con người cao ngạo như hắn tuy có lúc tuỳ ý, nhưng thật sự chưa
bao giờ hắn hạ mình với bất kì ai, trừ Trà Hồng Yên.
-“ Các cậu mau đi về đi, em gái tôi không vừa ý chút nào với các cậu, nhìn thấy các cậu con bé đang yếu sẽ không vui vẻ
gì?” Trà Thiên Phúc lạnh lùng nói
-“ Không được, hôm nay tụi em quyết vào bằng được” Bạch Chính Lăng thân hình cao lớn, cơ bắp đã giựt giựt, tính tình vô
cùng không tốt, hắn như một quả núi lửa đang chuẩn bị bùng nổ
-“ Nếu anh không tránh ra đừng trách tụi em” Hồng Lân vô cùng không kiên nhẫn, giọng nói càng lạnh đi, đáy mắt giấu sau
tròng kính đã gợn sóng, mồ hôi trên trán li ti
-“ ...” Triệu Tử Phong tay đút vào túi quần nhìn chằm chằm vào Trà Thiên Phúc, đôi mắt đỏ ngầu lên như một con dã thú
chuẩn bị cắn mồi.
Không khí vô cùng căng thẳng bên ngoài, nhưng bên trong phòng bệnh...lại vô cùng thoải mái
-“ Thật là phiền” Trà Hồng Yên nhai miếng táo trong miệng đã được ướp lạnh, đầu tựa hồ vẫn còn đau nhức, bàn tay thon
dài trắng nõn đa nhay nhay hai mi tâm cô từ đằng sau, Hoàng Ân vô cùng vui vẻ ngồi phía sau lưng cô mát xa đầu cho cô,
Nhạc Ly Ly thì ngủ như heo bên ghế salon, mệt mỏi lo lắng một đêm nên cô ngủ say như chết, sợ rằng trời sập cũng
chẳng đủ để đánh thức cô dậy.
-“ Không ngờ cậu vẫn có cái tài này” Trà Hồng Yên nheo nheo mắt thoải mái, hừ lạnh coi thường tiếng ầm ĩ bên ngoài
-“ Cậu thích là được, nếu cậu muốn lúc nào tớ cũng sẽ giúp cậu mát xa” Tròng mắt màu trà đầy ôn nhu, gương mặt trắng
nõn thanh tú đầy thư sinh vô cùng hạnh phúc, thế nhưng lời nói lại đáng ghét, hừ được của rồi còn khoe mẽ, rõ ràng đang
ăn đậu hũ sung sướng muốn lên tiên, còn ta đây. Trà Hồng Yên đảo mắt coi thường.
Hưởng thụ không khí trong lành trong phòng bệnh, như bà hoàng nhắm mắt dưỡng thần, một loạt tiếng bước chân vang
lên làm cô khẽ hé mắt, gì đây...anh hai thật sự bị ném ra ngoài, nhưng bên ngoài làm gì có tiếng động đả thương nhau.
-“ Yên Yên, em vẫn khoẻ chứ” Gấu thúi đôi mắt lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của cô, vài sợi tóc rủ trước trán vô cùng
nhếch nhác nhưng làm hắn trở nên vô cùng phong tình nam tính, làn da màu đồng dưới ánh nắng buổi sáng từ khung cửa
thuỷ tinh ánh lên màu sắc vô cùng đẹp mắt, da thịt rắn chắc, thật sự làm cô muốn cắn một miếng.
-“ Em không sao chứ?” Triệu Tử Phong lo lắng vọt đến trước giường của cô, thấy tình cảnh thân mật giữa cô vào tên tiểu
bạch kiểm đáng ghét chiếm được nhiều lợi nhất kể từ ngày cô giận bọn hắn, đáy mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào
gương mặt thư sinh của tiểu bạch kiểm, Hoàng Ân cũng không sợ hãi, đáy mắt trong trẻo nghiêm túc chống lại cái nhìn sắc
lẹm như dao của Triệu Tử Phong.
-“ Yên Yên, em làm tôi sợ muốn chết” Nuốt xuống cảm giác chua lè đang dâng lên đến tận ngực, làm như không thấy bàn
tay đang để ở mi tâm của cô, An Nhĩ Kỳ lộ ra nụ cười vô cùng khó coi, đáy mắt đều là bất đắc dĩ
Chỉ có Hồng Lân vẫn im lìm không nói, đôi mắt tham lam đem gương mặt của cô khắc sâu vào đáy mắt của mình, nỗi nhớ
cắn nuốt hắn đến điên cuồng, ông trời dường như trêu hắn, Hồng Lân sinh ra có sức tự chủ kinh người, trong chuyện khác
có thể đó là điểm mạnh của hắn, thế nhưng đứng trước Trà Hồng Yên đó là nhược điểm chết người, bởi vì Trà Hồng Yên
vô cùng không thích người khác đi lệch ý mình, sự bá đạo và tàn nhẫn khi được rèn luyện trong tổ chức của cô đã ngấm
thật sâu vào máu của cô. Ngay cả Thác Lan – tiểu đội trưởng của cô cũng phải chịu thua cô và bất đắc dĩ nhường cô trong
mọi chuyện.
-“ Dường như các người vô cùng nghe không hiểu tiếng nói của tôi” Trà Hồng Yên thản nhiên nói, đôi mắt tìm kiếm nhìn ra
cửa, không phải là anh hai bị họ giết người diệt khẩu quăng xác ở đâu rồi chứ. Thật là, mà cũng chẳng trách được bốn
người bọn hắn chỉ một mình gấu thúi cũng đủ đem anh hai ném xó rồi.
-“ Em không cần lo, anh hai của em đi tìm chị dâu rồi” Triệu Tử Phong lạnh giọng nói, sự kiên nhẫn của hắn dành cho cô
đã không còn, nếu như cô không để hắn ôn nhu yêu cô, vậy thì cứ bá đạo mà chiếm lấy cô vậy
-“ Gì?” CMN chứ anh hai ham sắc bỏ em gái, mà khoan đã, Triệu Tử Phong dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô.
Con chó nhỏ của cô bắt đầu biết phản kháng.
-“ Trà Hồng Yên, tôi chịu đủ em rồi, lần này dù em có đe doạ như thế nào, có chết một tất cũng không xa em, em muốn
chuyển trường, được, tôi đi theo em, tôi không tin với thế lực nhà họ Triệu không bám theo được dấu vết của em” Triệu Tử
Phong bá đạo nói, nhưng đôi mắt vẫn ôn nhu nhìn ngắm gương mặt của cô.
-“ Phải đó, chúng tôi không chịu đựng được việc phải ở cách xa em như thế, tôi không tin với thế lực Bạch gia việc theo
chân em là khó” Bạch Chính Lăng tính tình cũng biến đổi không ít, cả mấy ngày nay bị cô giày vò, việc không được chạm
vào cô, nói chuyện với cô như thuốc độc ngấm sâu vào người hắn, làm hắn đau nhức, cái đau âm ỉ kéo dài vô cùng khó
chịu,
-“ Tôi cũng chịu không nổi rồi Trà Hồng Yên, dù có trả cái giá đắt thế nào, tôi cũng quyết không buông em ra đâu” An Nhĩ
Kỳ khôi phục bộ dáng tự ti, khí chất hoàng tộc thoát ra từ trong xương cốt của mình, đôi mắt màu tím sáng lên như tìm
được hi vọng, nụ cười mê người vô cùng chói mắt.
Mắt phải của cô giựt giựt, cmn ngày khởi nghĩa sao, dám làm phản. Đúng như vậy, sao cô có thể quên mất hiện giờ cô là
Trà Hồng Yên chứ không phải là một sát thủ của tổ chức ngầm, việc che dấu thông tin sẽ khó hơn rất nhiều, lại nghĩ đến
bối cảnh của bốn con cua trước mắt này =.= cmn lời mình đe doạ như lời của con nít ranh ba tuổi, có thể lúc đầu bọn hắn
vì tôn trọng cô nên mới nghe lời, nhưng cái giới hạn chịu đựng vô cùng ngắn, cô thật sự chọt vào điểm tử của họ. CMN cô
thầm chửi mình lại cư xử như một đứa con nít. Nhạc Ly Ly xem ra mắng cô là đồ con nít chính xác nhỉ. Đúng là điên mất thôi.
-“ Cút” Cô giơ tay ném đĩa trái cây về phía An Nhĩ Kỳ, nhưng thật không may, cái đĩa lại chệch hướng va thẳng vào đầu
của Hồng Lân, cái đĩa vỡ ra thành trăm mảnh, rơi xuống chân hắn. Máu từ vết thương trên đầu chảy xuống gò má hắn,
màu máu đỏ chói dưới ánh sáng càng trở nên quỷ mị, trên gương mặt trắng nõn, tuyệt luân như thiên sứ không thuộc về
trần gian của Hồng Lân, vết máu như loại ấn kí ma quỷ đầy mê hoặc đày hắn xuống trần gian, một thiên sứ bị đoạ, hắn bị
đoạ bởi dấu ấn mà Trà Hồng Yên khảm sâu vào lòng hắn. Hồng Lân dường như không cảm thấy đau đớn, gương mặt vẫn
lạnh nhạt đứng ở đó, tròng mắt như hồ nước bình yên ngắm nhìn cô, từ đâu tới cuối đều lấy sự im lặng tôn trọng cô, bàn
tay cô rơi giữa không trung dường như trở nên bất động, sự tức giận, hay còn gọi là sự nhục nhã về chính mình dường
như bị vết máu nóng của Hồng Lân nhấn chìm, cô không ngờ việc làm bị thương động vật nhỏ của mình là vô cùng không
dễ chịu, nhìn hắn cam chịu không nói tiếng nào đứng ở đó, từ đầu tới cuối, hắn chỉ biết làm theo lời cô, không phải cô
muốn như thế sao, ở Hồng Lân, Trà Hồng Yên muốn chinh phục hắn, không phải muốn nhìn hắn cam chịu mà cô muốn
khơi gọi dục cảm bên trong hắn, muốn hắn trở nên nóng giận vì cô, điên lên vì cô, nhưng không phải thái độ cam chịu im
lặng như vậy. Cả hai đều đi ngược lại ý của nhau, Hồng Lân sợ cô tức giận nên chiều ý cô, còn cô muốn hắn phản kháng
lại nhưng hắn laị không.
-“ Còn đứng đó làm gì, mau đi tìm y tá đi” Trà Hồng Yên nhắm mắt lại đè cảm giác khó chịu xuống, lần nữa mở mắt ra, đôi
mắt đầy vô cảm
Đúng cái lúc mọi người như nghẹt thở, một nhân vật không muốn mời đến lại tự động bước vào, Hắc Đình Khương nãy
giờ đứng ngoài cửa, nhìn một màn này vô cùng kinh ngạc, xem ra việc đám người Triệu Tử Phong ngay cả tên thiên sứ kia
cũng đã quỳ xuống dưới gót chân của Trà Hồng Yên.
-“ Xem ra chuyện này vô cùng thú vị nhỉ, lâu rồi không gặp, Hồng Lân tiểu tử” Tiếng nói nam tính trầm thấp vang lên, khiến
đám người Triệu Tử Phong hơi động, Hồng Lân quay lưng về đằng sau, nhìn người luôn nhìn mình như kẻ thù, mày khẽ
nheo một cái, nhưng sau đó làm một cái động tác vô cùng đáng hận, quay lưng lại với Hắc Đình Khương tiếp tục im lặng
trực tiếp đem hắn xem thành không khí, bộ dạng vô cảm đó của Hồng Lân làm cho Hắc Đình Khương vô cùng tức giận, lại
nhìn đến nữ nhân đang ngồi trên giường, hắn hơi ngây ra một lát. Khuôn mặt hơi tròn tái nhợt, ngũ quan tuyệt mĩ vô cùng
được ông trời ưu ái, người đẹp Hắc Đình Khương đã thấy qua không ít, nhưng người có khí chất như Trà Hồng Yên thì
tựa như một viên bảo thạch hiếm có, đôi mắt trong suốt lạnh lùng không sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, khí thế bức người toả
ra hơi lạnh đầy sát khí, khoé miệng mân lên một nụ cười hư ảo vô tình cũng hữu tình, người bên ngoài còn đáng giá hơn
cả khi nhìn trong hình, nhưng xem ra hắn gặp rất nhiều trở ngại đây, nhưng hứng thú vô cùng.
Thấy Hắc Đình Khương nhìn chằm chằm mình như một miếng mồi ngon, Trà Hồng Yên thật sự không mấy vui vẻ, lại nhìn
đến người đàn ông tuyệt mĩ trước mắt, cô than thầm một tiêng, kiếp này cô có thật nhiều hoa đào, còn cao hơn cả anh hai,
đúng là một bộ dạng hắc đạo nguy hiểm, gương mặt góc cạnh đầy nam tính, đôi mắt như cả một trời hắc ám bao trùm,
thâm trầm đầy ý vị, khoé môi mỏng nhếch lên một nụ cười thú vị, mày kiếm mũi cao, bên dưới cái cổ thon dài một hình
xăm hình long vô cùng tinh tế uốn lượn sống động như ôm lấy cổ hắn.
-“ Mày làm gì ở đây” Nhìn thấy Hắc Đình Khương tầm mắt dán vào người yêu hắn, Triệu Tử Phong một bước chắn trước
cô, đem thân thể của mình che khuất tầm mắt của Hắc Đình Khương, đôi mắt lạnh lùng, giọng nói tràn đầy nguy hiểm.
-“ Tao làm gì ở đây cần thông báo với mày sao, Triệu Tử Phong” Hắc Đình Khương cười khích một cái, bước chân chậm
rãi đến gần Triệu Tử Phong, hai đôi mắt giao nhau bắn toé lên vị căm ghét.
Trà Hồng Yên cảm thấy ngày tháng sau này của mình chắc chắn sẽ ồn ào không chịu nổi.
Cô đứng hẳn người dậy, làm bọn họ giật mình, cô trợn mắt hừ lạnh một cái sau đó xoay người đi bộ trở về, kim phút đã qua số 12, cô ghét nhất là sự chậm trễ, Hắc Đình Khương vi phạm qui tắc của cô, cô cũng chẳng cần phải nể mặt mũi hắn to lớn ra sao, trực tiếp đi về.
-“ Yên Yên...” Gấu thúi không kìm được lòng liền lớn mật gọi cô, bọn họ thật sự bị cô làm cho khiếp đảm, có thể nói đây là lần đầu cô phát hoả lớn như thế, 4 người chưa từng thấy cô nghiêm túc lạnh nhạt với bọn hắn như thế, triệt để ăn một chút trừng phạt đến điếng người.
-“...” Bước chân cô hơi dừng lại, đầu khẽ nghiêng về phía sau, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh đến thấu xương, sau đó liền không quan tâm hướng về phía trước.
**
-“ Chết tiệt” Hắc Đình Khương nhổ ra thuỷ tinh găm vào cánh tay mình, không ngờ còn có kẻ dám phục kích hắn,nhìn mười mấy cái xác chết năm dưới chân hắn, hắn cười lạnh một tiếng, xem ra hắn cần thanh tẩy một chút.
-“ Đại ca” Bạch Tuân cùng đàn em chạy đến, Bạch Tuân vô cùng không đồng ý việc Hắc Đình Khương tự mình lái xe đến đón cô, nhưng làm sao dám cãi lời của đại ca, bị cặp mắt sói trừng đến lông tơ cả người dợn hết cả lên, hắn còn dám mở miệng sao, đúng như Bạch Tuân lo lắng, Hắc Đình Khương lại bị ám sát. Bọn chuột này đánh hơi cũng thật nhanh, không khí đầy mùi máu xung quanh cùng mùi khói đạn hoà vào nhau làm Bạch Tuân càng khâm phục đại ca của mình, nhìn một bọn người không muốn sống tìm đến đại ca, cũng không biết lượng sức.
-“ Đại ca, mau trở về, em đã gọi bác sĩ cho anh rồi” Bạch Tuân nhìn huyết nhục mơ hồ hiện ra ở cánh tay của Hắc Đình Khương, bộ vest màu đen đã không còn nguyên vẹn, liền lo lắng không thôi.
-“ Chết tiệt” Nhìn đồng hồ vàng trên tay, thấy kim phút đa chỉ đến số 10, lòng hắn vô cùng tức giận.
-“ Đại....” Chưa kịp nói gì hết, Bạch Tuân liền bị đá bay sang một bên, Hắc Đình Khương liền lên một chiếc xe đen của thuộc hạ, mặc lời ngăn cản ồn ào của bọn họ, đạp ga....phóng xe lao ra đường cao tốc.
**
Trà Hồng Yên dừng tại một quán cà phê nhỏ bên đường, nhấm nháp hương vị ngọt ngào của trà sữa, nhìn điện thoại trên bàn run đến N lần, khoé miệng không tự chủ nhếch lên một nụ cười coi thường, cửa kính trong suốt phảng chiếu hình ảnh bên trong quán cà phê, bốn tên nam nhân vẫn không bỏ cuộc, quyết định cuốc bộ theo cô, đang ngồi đằng sau cô, tầm mắt như keo dán, dán chặt vào cô, nhìn đến độ, sống lưng cô nổi hết cả da gà lên.
Quán cà phê “ My Lord” hôm nay vô cùng đông khách, chủ quán hai mắt đều là đồng tiền đang bay lên xuống không ngừng, nhìn đám nam nhân câu hoa đào đến cho quán, ô trời phù hộ cho đám mỹ nam này ngày ngày tháng tháng đều đến đi a.
Đúng như thế, hiện tại trong quán cà phê hình thành cảnh tượng hết sức quái dị, có thể đây là một quán cà phê không lớn không nhỏ, cũng không phải nơi sang trọng gì cho cam, nếu là bình thường bốn người cao ngạo như bọn hắn đến liếc cũng không thèm liếc, thế nhưng hôm nay nơi bình thường này lại có mĩ nam a, nữ nhân kéo đến như vũ bão, ngồi đầy trong quán, người không có phúc thì ngồi ở ngoài quán, không ngừng dí màn hình điện thoại về phía bọn họ. Trà Hồng Yên lông mày giựt giựt, muốn tìm một nơi thanh tịnh yên lặng cũng không yên, bám theo như oan hồn ấy,trong đầu là nghĩ như thế, nhưng lòng cao ngạo cùng tính cách biến thái của Trà Hồng Yên vô cùng, vô cùng thoả mãn a. TING TING!!! Tiếng tin nhắn vang lên, cô vươn bàn tay trắng nõn, ngón tay được cắt tỉa gọn gàng vuốt ve mặt điện thoại, dùng lực một chút, tin nhắn liền hiện lên.
-“ EM RỐT CUỘC ĐANG Ở ĐÂU, DÁM KHÔNG NGHE ĐIỆN THOẠI, TÔI LÀ CÓ CHUYỆN CHÍNH ĐÁNG NÊN MỚI ĐẾN TRỄ, KHÔNG CỐ Ý, MAU BẮT MÁY” Gì đây, trễ hẹn với cô, còn ăn nói ngạo mạng như thế, đúng là một con sói hoang chưa thuần chủng đang chờ cô đến dạy dỗ.
-“ Trễ giờ là trễ giờ, tôi không thích người trễ giờ, tạm biệt” Cô gõ một chút liền mỏi ngón tay, gọi cho tài xế sau đó phiền chán tắt nguồn rồi đặt một tờ tiền mệnh giá lớn lên bàn, khoát ba lô lên vai, đẩy cửa đi ra.
**
-“ Chết tiệt” Hắc Đình Khương vứt điện thoại xuống chân sau đó nghiền nát, mắt đã vằn lên tơ máu, chứng tỏ hắn rất tức giận, hắn rút ra một điếu thuốc, rít một hơi, làn khói bao lấy khuôn mặt tuấn mĩ góc cạnh nam tính của hắn, đôi mắt sau làn hơi mờ sáng rực lên như mắt sói vào đêm trăng tròn lạnh lẽo. Giang hồ đêm nay đầy biến động, các tổ chức hắc đạo chống đối Hắc Đình Khương dù là trong tối hay ngoài ánh sáng chỉ sau một ngày trăng liền biến mất, sự sống không còn, chỉ còn lại máu thấm đấm. Chỉ trách cái tên không biết điều chọc giận Hắc Đình Khương không đúng lúc, hắn là tên thích chơi trò vờn chuột, nhưng một khi đã chọt trúng tử huyệt của hắn, hắn sẵn sàng dẫm nát món đồ chơi của mình dưới chân, nhìn sinh mệnh của nó từng chút một vụt tắt.
-“ Trà Hồng Yên – tôi nhất định phải có được em” Gương mặt Hắc Đình Khương bị bóng tối trong phòng che mất đi một nửa, một nửa khuôn miệng của hắn nhếch lên, đôi mắt đầy dục vọng chiếm đoạt.
**
Tại London – Anh
-“ Thác Lan....con tỉnh rồi, dì lo cho con quá” Mộc Nhu Nhu gương mặt trang điểm kĩ càng, không có nửa điểm nào không hoàn hảo, nhưng khoé mắt đầy giả dối căm ghét, nhìn đứa con gái riêng của chồng đã mở mắt, khuôn mặt tuyệt trần của nó khiến bà muốn dùng dao nghiến sâu vào da thịt nó, thật giống mẹ nó.
-“ Bà....tôi còn sống” Đôi mắt trong trẻo như nước chỉ loé lên chút ánh sáng thất thần sau đó liền như mặt nước trong hồ sâu bị ném một hòn đá, khẽ động một chút rồi trở nên yên tĩnh, Ưng Hoàng Thác Lan – đại tiểu thư Ưng Thị .... ĐÃ TRÙNG SINH.
-“ Thác Lan.... con tỉnh rồi” Ưng Tổng đôi mắt đục ngầu, sự lạnh lẽo tuyệt tình ngày thường dường như bị sự già cỗi đau đớn cắn nuốt, Thác Lan lòng khẽ động, nhưng gương mặt không chút cảm xúc, đôi mắt lạnh lướt qua Mộc Nhu Nhu khiến bà ta lạnh run, bà ta ngạc nhiên, đây là Thác Lan mềm mại như tơ, dịu dàng như nước sao.
-“ Cha” Thác Lan từ miệng phun ra một từ khiến cho Ưng Hoàng Khanh vui mừng, đã bao lâu con gái ông chưa gọi ông một tiếng cha.
-“ Con...con gái” Ưng Hoàng Khanh tay già run run
-“ Bà ra ngoài đi” Thác Lan lạnh lùng ra lệnh, không để bà ta mở miệng, khí thế áp bức trên người cô khiến cho bà ta toát cả mồ hôi lạnh
-“ Em ra ngoài trước đi” Dù có chút không hài lòng với con gái nhưng lí trí ông nói rằng không nên làm con ông giận thêm nữa
-“ Vâng” Bàn tay bà ta nắm chặt lại, sau khi đóng cửa gương mặt ác độc, đầy ghen tị, xảo trá hiện lên, ngón tay liền nhấn một dãy số, gọi cho con gái bà ta.
--
-“ Đau” Đầu Trà Hồng Yên nhói lên một cái, khiến cho cả bàn ăn hoảng looạn cả lên, cha mẹ Trà bị doạ đến tái mắt, nhìn con gái ôm đầu gục xuống bàn, hai ông bà mau chóng đến bên con gái, Trà Thiên Phúc đang nhắn tin cho vợ cũng giật mình quăng luôn điện thoại qua một bên, thấy em gái ngất xỉu, tim liền run lên, sợ hãi kêu gia nhân mau chóng đưa đến bệnh viện. Nhà Họ Trà từ gia chủ đến người làm cả đêm đều mất ngủ. Nhạc Ly Ly vừa về đến cửa nghe người làm báo, hốt ha hốt hoảng, quăng cả giầy cao gót, lao lên taxi đến bệnh viện
Trà Hồng Yên bị đau đến bất tỉnh, sự liên kết này đã bao lâu mất đi, cô cũng không biết, khi còn ở trong tổ chức, mỗi nhóm gồm 5 người sẽ được tiêm vào một loại độc, loại độc này nếu ai có thể chịu đựng được sẽ sống, không chịu đựng được sẽ chết, khi qua đi, người sống sẽ phải tiêm tiếp một loại huyết thanh được lấy từ xương tuỷ của những người trong nhóm hoà vào sau đó tiêm trở về xương tuỷ trong khi ý thức tỉnh tảo, nỗi đau đó, cô cả đời cũng không quên, cũng chính vì thế, những thành viên trong nhóm sẽ có sự liên kết với nhau, khi bắt đầu liên kết, là những cái đau đầu đến ngất xỉu này....Không lẽ..... Đó là suy nghĩ của Trà Hồng Yên khi ý thức còn tỉnh táo.
**
-“ Trà Hồng Yên...nhập viện” Tin tức bùng nổ trong học viện Lưu Tư Lan, giấy phép nghỉ học của Trà Hồng Yên gửi đến nhà trường thông qua hội học sinh, sau đó cả trường đều biết.
RẦM
-“ Cậu nói cái gì?” Triệu Tử Phong đá bàn đứng dậy, đôi mắt tràn ngập lo lắng, khuôn ngực đã trở nên phập phồng.
-“ Nói bậy bạ cái gì thế hả” Gấu thúi cơ bắp cứng vô cùng, dạo này tính tình vô cùng nóng nảy, khuôn miệng hay cười ngu ngốc câu tim thiếu nữ cũng bị đông cứng đến mức doạ sợ mọi người, hắn nhấc nam sinh ham hố đến báo tin mong sẽ nhận được sự chú ý.
-“ Chết tiệt tên Hồng Lân đó hèn chi lúc nãy chạy như điên ra khỏi trường, cmn cũng không nói một tiếng, chêt tiệt, chết tiệt, không được tớ phải đến bệnh viện” An Nhĩ Kỳ tức đến nghiến răng, cmn đây là lợi ích khi làm ở hội học sinh giống như cái đầu vào của thông tin, cái gì cũng biết trước bọn hắn, hận a
-“ Không cần cậu nói” Gấu thúi cùng Triệu Tử Phong đồng thanh đáp sau đó như thế trốn tiết đi thăm người yêu.
Hoàng Ân tiểu tử có lẽ là nam nhân biết đầu tiên đi, bởi vì mỹ nhân Nhạc Ly Ly đã thông báo cho cậu ta vào lúc cậu ta mới bảnh mắt ra, ngay cả bữa sáng cũng không thèm ăn, trực tiếp mặc luôn bộ đồ ngủ chạy như điên đến bệnh viện ( uẩy vậy ảnh đánh răng chưa).
**
-“ Đại...khụ...đại ca” Bạch Tuân một tay che lỗ tai phải lại, hiện tại Hắc Đình Khương đang tập bắn, tiếng súng đinh tai trong một căn phòng trống và rộng thế này quả thật không hề dễ nghe, chỉ có đại ca hắn lỗ tai trâu mới có thể chịu đựng nổi, khụ nếu lời này bị đại ca biêt được xem hắn còn sống để lết ra khỏi cửa hay không đây.
-“ Chuyện gì” Hắc Đình Khương đang tập trung cao độ, nòng súng không ngừng nả về phía hình nộm được đánh dấu đồng tâm màu đỏ, đã có mấy chục đến mấy trăm lỗ trên mỗi con rồi.
-“ Là...Trà Hồng Yên” Haizz đại ca a, tại sao em lại trở thành kẻ chuyên rình mò chứ, em rõ ràng là thư kí là quản lí của anh a, sao lại bắt em đi theo dõi một con nhóc chứ. Cứ như chuyện mấy tên đàn ông theo đuổi tình yêu vậy.
-“ Sao” Nghe đến tử huyệt của mình, Hắc Đình Khương quay người đối diện với Bạch Tuân dáng vẻ vô cùng chăm chú, ô ô đại ca, nếu chuyện trong bang anh cũng chăm chú như thế có phải tốt hơn không.
-“ Là...Trà Hồng Yên nhập viện, cô ấy....” Chưa nói hết, bóng dáng Hắc Đình Khương đã biến mất trước mặt Bạch Tuân. Mình đúng là bị coi thường 55555
Dọc theo dãy hành lang được lót gạch men trắng trong suốt vô cùng sạch sẽ, người đi lại bận rộn không tả xiết, tại phòng
bệnh VIP, xuất hiện tình cảnh vô cùng bắt mắt, Trà Thiên Phúc trừng mắt, hai tay giang ra như gà mẹ bảo vệ gà con, quyết
tuyệt ngăn cản bước chân của mấy tên nam nhân đang có ý định đi vào trong, hai mắt anh đã đục ngầu vì mệt mỏi, cả đêm
không ngủ, hôm nay cũng không đến trường, điện thoại cũng vứt ở nhà, vừa lo cho em gái, lại bất đắc dĩ không gọi được
cho vợ của mình, sợ em ấy lo lắng nên tâm trạng cũng vô cùng tăm tối hơn, không phúc hậu đem mọi tội lỗi đổ lên đầu của
bốn tên nam nhân đang hai mắt đã mất kiên nhẫn, vừa nóng vội cũng vừa bất đắc dĩ, thật sự cả bốn người vô cùng muốn
đem Trà Thiên Phúc ném sang một bên, nhưng căn bản là không dám, bởi vì đây là anh trai của Trà Hồng Yên, bọn họ sao
lại không biết người yêu của bọn họ vô cùng “ cưng chiều” anh trai mình, đến mức đôi lúc họ cũng thật sự ghen tị vì điều
đó.
-“ Hội trưởng, anh mau cho bọn em qua, bọn em vô cùng sốt ruột” Đôi mắt màu tím của An Nhĩ Kỳ lộ ra ý cầu xin, bộ dạng
này nếu bị người ta thấy sẽ vô cùng doạ người đi, một con người cao ngạo như hắn tuy có lúc tuỳ ý, nhưng thật sự chưa
bao giờ hắn hạ mình với bất kì ai, trừ Trà Hồng Yên.
-“ Các cậu mau đi về đi, em gái tôi không vừa ý chút nào với các cậu, nhìn thấy các cậu con bé đang yếu sẽ không vui vẻ
gì?” Trà Thiên Phúc lạnh lùng nói
-“ Không được, hôm nay tụi em quyết vào bằng được” Bạch Chính Lăng thân hình cao lớn, cơ bắp đã giựt giựt, tính tình vô
cùng không tốt, hắn như một quả núi lửa đang chuẩn bị bùng nổ
-“ Nếu anh không tránh ra đừng trách tụi em” Hồng Lân vô cùng không kiên nhẫn, giọng nói càng lạnh đi, đáy mắt giấu sau
tròng kính đã gợn sóng, mồ hôi trên trán li ti
-“ ...” Triệu Tử Phong tay đút vào túi quần nhìn chằm chằm vào Trà Thiên Phúc, đôi mắt đỏ ngầu lên như một con dã thú
chuẩn bị cắn mồi.
Không khí vô cùng căng thẳng bên ngoài, nhưng bên trong phòng bệnh...lại vô cùng thoải mái
-“ Thật là phiền” Trà Hồng Yên nhai miếng táo trong miệng đã được ướp lạnh, đầu tựa hồ vẫn còn đau nhức, bàn tay thon
dài trắng nõn đa nhay nhay hai mi tâm cô từ đằng sau, Hoàng Ân vô cùng vui vẻ ngồi phía sau lưng cô mát xa đầu cho cô,
Nhạc Ly Ly thì ngủ như heo bên ghế salon, mệt mỏi lo lắng một đêm nên cô ngủ say như chết, sợ rằng trời sập cũng
chẳng đủ để đánh thức cô dậy.
-“ Không ngờ cậu vẫn có cái tài này” Trà Hồng Yên nheo nheo mắt thoải mái, hừ lạnh coi thường tiếng ầm ĩ bên ngoài
-“ Cậu thích là được, nếu cậu muốn lúc nào tớ cũng sẽ giúp cậu mát xa” Tròng mắt màu trà đầy ôn nhu, gương mặt trắng
nõn thanh tú đầy thư sinh vô cùng hạnh phúc, thế nhưng lời nói lại đáng ghét, hừ được của rồi còn khoe mẽ, rõ ràng đang
ăn đậu hũ sung sướng muốn lên tiên, còn ta đây. Trà Hồng Yên đảo mắt coi thường.
Hưởng thụ không khí trong lành trong phòng bệnh, như bà hoàng nhắm mắt dưỡng thần, một loạt tiếng bước chân vang
lên làm cô khẽ hé mắt, gì đây...anh hai thật sự bị ném ra ngoài, nhưng bên ngoài làm gì có tiếng động đả thương nhau.
-“ Yên Yên, em vẫn khoẻ chứ” Gấu thúi đôi mắt lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của cô, vài sợi tóc rủ trước trán vô cùng
nhếch nhác nhưng làm hắn trở nên vô cùng phong tình nam tính, làn da màu đồng dưới ánh nắng buổi sáng từ khung cửa
thuỷ tinh ánh lên màu sắc vô cùng đẹp mắt, da thịt rắn chắc, thật sự làm cô muốn cắn một miếng.
-“ Em không sao chứ?” Triệu Tử Phong lo lắng vọt đến trước giường của cô, thấy tình cảnh thân mật giữa cô vào tên tiểu
bạch kiểm đáng ghét chiếm được nhiều lợi nhất kể từ ngày cô giận bọn hắn, đáy mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào
gương mặt thư sinh của tiểu bạch kiểm, Hoàng Ân cũng không sợ hãi, đáy mắt trong trẻo nghiêm túc chống lại cái nhìn sắc
lẹm như dao của Triệu Tử Phong.
-“ Yên Yên, em làm tôi sợ muốn chết” Nuốt xuống cảm giác chua lè đang dâng lên đến tận ngực, làm như không thấy bàn
tay đang để ở mi tâm của cô, An Nhĩ Kỳ lộ ra nụ cười vô cùng khó coi, đáy mắt đều là bất đắc dĩ
Chỉ có Hồng Lân vẫn im lìm không nói, đôi mắt tham lam đem gương mặt của cô khắc sâu vào đáy mắt của mình, nỗi nhớ
cắn nuốt hắn đến điên cuồng, ông trời dường như trêu hắn, Hồng Lân sinh ra có sức tự chủ kinh người, trong chuyện khác
có thể đó là điểm mạnh của hắn, thế nhưng đứng trước Trà Hồng Yên đó là nhược điểm chết người, bởi vì Trà Hồng Yên
vô cùng không thích người khác đi lệch ý mình, sự bá đạo và tàn nhẫn khi được rèn luyện trong tổ chức của cô đã ngấm
thật sâu vào máu của cô. Ngay cả Thác Lan – tiểu đội trưởng của cô cũng phải chịu thua cô và bất đắc dĩ nhường cô trong
mọi chuyện.
-“ Dường như các người vô cùng nghe không hiểu tiếng nói của tôi” Trà Hồng Yên thản nhiên nói, đôi mắt tìm kiếm nhìn ra
cửa, không phải là anh hai bị họ giết người diệt khẩu quăng xác ở đâu rồi chứ. Thật là, mà cũng chẳng trách được bốn
người bọn hắn chỉ một mình gấu thúi cũng đủ đem anh hai ném xó rồi.
-“ Em không cần lo, anh hai của em đi tìm chị dâu rồi” Triệu Tử Phong lạnh giọng nói, sự kiên nhẫn của hắn dành cho cô
đã không còn, nếu như cô không để hắn ôn nhu yêu cô, vậy thì cứ bá đạo mà chiếm lấy cô vậy
-“ Gì?” CMN chứ anh hai ham sắc bỏ em gái, mà khoan đã, Triệu Tử Phong dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô.
Con chó nhỏ của cô bắt đầu biết phản kháng.
-“ Trà Hồng Yên, tôi chịu đủ em rồi, lần này dù em có đe doạ như thế nào, có chết một tất cũng không xa em, em muốn
chuyển trường, được, tôi đi theo em, tôi không tin với thế lực nhà họ Triệu không bám theo được dấu vết của em” Triệu Tử
Phong bá đạo nói, nhưng đôi mắt vẫn ôn nhu nhìn ngắm gương mặt của cô.
-“ Phải đó, chúng tôi không chịu đựng được việc phải ở cách xa em như thế, tôi không tin với thế lực Bạch gia việc theo
chân em là khó” Bạch Chính Lăng tính tình cũng biến đổi không ít, cả mấy ngày nay bị cô giày vò, việc không được chạm
vào cô, nói chuyện với cô như thuốc độc ngấm sâu vào người hắn, làm hắn đau nhức, cái đau âm ỉ kéo dài vô cùng khó
chịu,
-“ Tôi cũng chịu không nổi rồi Trà Hồng Yên, dù có trả cái giá đắt thế nào, tôi cũng quyết không buông em ra đâu” An Nhĩ
Kỳ khôi phục bộ dáng tự ti, khí chất hoàng tộc thoát ra từ trong xương cốt của mình, đôi mắt màu tím sáng lên như tìm
được hi vọng, nụ cười mê người vô cùng chói mắt.
Mắt phải của cô giựt giựt, cmn ngày khởi nghĩa sao, dám làm phản. Đúng như vậy, sao cô có thể quên mất hiện giờ cô là
Trà Hồng Yên chứ không phải là một sát thủ của tổ chức ngầm, việc che dấu thông tin sẽ khó hơn rất nhiều, lại nghĩ đến
bối cảnh của bốn con cua trước mắt này =.= cmn lời mình đe doạ như lời của con nít ranh ba tuổi, có thể lúc đầu bọn hắn
vì tôn trọng cô nên mới nghe lời, nhưng cái giới hạn chịu đựng vô cùng ngắn, cô thật sự chọt vào điểm tử của họ. CMN cô
thầm chửi mình lại cư xử như một đứa con nít. Nhạc Ly Ly xem ra mắng cô là đồ con nít chính xác nhỉ. Đúng là điên mất thôi.
-“ Cút” Cô giơ tay ném đĩa trái cây về phía An Nhĩ Kỳ, nhưng thật không may, cái đĩa lại chệch hướng va thẳng vào đầu
của Hồng Lân, cái đĩa vỡ ra thành trăm mảnh, rơi xuống chân hắn. Máu từ vết thương trên đầu chảy xuống gò má hắn,
màu máu đỏ chói dưới ánh sáng càng trở nên quỷ mị, trên gương mặt trắng nõn, tuyệt luân như thiên sứ không thuộc về
trần gian của Hồng Lân, vết máu như loại ấn kí ma quỷ đầy mê hoặc đày hắn xuống trần gian, một thiên sứ bị đoạ, hắn bị
đoạ bởi dấu ấn mà Trà Hồng Yên khảm sâu vào lòng hắn. Hồng Lân dường như không cảm thấy đau đớn, gương mặt vẫn
lạnh nhạt đứng ở đó, tròng mắt như hồ nước bình yên ngắm nhìn cô, từ đâu tới cuối đều lấy sự im lặng tôn trọng cô, bàn
tay cô rơi giữa không trung dường như trở nên bất động, sự tức giận, hay còn gọi là sự nhục nhã về chính mình dường
như bị vết máu nóng của Hồng Lân nhấn chìm, cô không ngờ việc làm bị thương động vật nhỏ của mình là vô cùng không
dễ chịu, nhìn hắn cam chịu không nói tiếng nào đứng ở đó, từ đầu tới cuối, hắn chỉ biết làm theo lời cô, không phải cô
muốn như thế sao, ở Hồng Lân, Trà Hồng Yên muốn chinh phục hắn, không phải muốn nhìn hắn cam chịu mà cô muốn
khơi gọi dục cảm bên trong hắn, muốn hắn trở nên nóng giận vì cô, điên lên vì cô, nhưng không phải thái độ cam chịu im
lặng như vậy. Cả hai đều đi ngược lại ý của nhau, Hồng Lân sợ cô tức giận nên chiều ý cô, còn cô muốn hắn phản kháng
lại nhưng hắn laị không.
-“ Còn đứng đó làm gì, mau đi tìm y tá đi” Trà Hồng Yên nhắm mắt lại đè cảm giác khó chịu xuống, lần nữa mở mắt ra, đôi
mắt đầy vô cảm
Đúng cái lúc mọi người như nghẹt thở, một nhân vật không muốn mời đến lại tự động bước vào, Hắc Đình Khương nãy
giờ đứng ngoài cửa, nhìn một màn này vô cùng kinh ngạc, xem ra việc đám người Triệu Tử Phong ngay cả tên thiên sứ kia
cũng đã quỳ xuống dưới gót chân của Trà Hồng Yên.
-“ Xem ra chuyện này vô cùng thú vị nhỉ, lâu rồi không gặp, Hồng Lân tiểu tử” Tiếng nói nam tính trầm thấp vang lên, khiến
đám người Triệu Tử Phong hơi động, Hồng Lân quay lưng về đằng sau, nhìn người luôn nhìn mình như kẻ thù, mày khẽ
nheo một cái, nhưng sau đó làm một cái động tác vô cùng đáng hận, quay lưng lại với Hắc Đình Khương tiếp tục im lặng
trực tiếp đem hắn xem thành không khí, bộ dạng vô cảm đó của Hồng Lân làm cho Hắc Đình Khương vô cùng tức giận, lại
nhìn đến nữ nhân đang ngồi trên giường, hắn hơi ngây ra một lát. Khuôn mặt hơi tròn tái nhợt, ngũ quan tuyệt mĩ vô cùng
được ông trời ưu ái, người đẹp Hắc Đình Khương đã thấy qua không ít, nhưng người có khí chất như Trà Hồng Yên thì
tựa như một viên bảo thạch hiếm có, đôi mắt trong suốt lạnh lùng không sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, khí thế bức người toả
ra hơi lạnh đầy sát khí, khoé miệng mân lên một nụ cười hư ảo vô tình cũng hữu tình, người bên ngoài còn đáng giá hơn
cả khi nhìn trong hình, nhưng xem ra hắn gặp rất nhiều trở ngại đây, nhưng hứng thú vô cùng.
Thấy Hắc Đình Khương nhìn chằm chằm mình như một miếng mồi ngon, Trà Hồng Yên thật sự không mấy vui vẻ, lại nhìn
đến người đàn ông tuyệt mĩ trước mắt, cô than thầm một tiêng, kiếp này cô có thật nhiều hoa đào, còn cao hơn cả anh hai,
đúng là một bộ dạng hắc đạo nguy hiểm, gương mặt góc cạnh đầy nam tính, đôi mắt như cả một trời hắc ám bao trùm,
thâm trầm đầy ý vị, khoé môi mỏng nhếch lên một nụ cười thú vị, mày kiếm mũi cao, bên dưới cái cổ thon dài một hình
xăm hình long vô cùng tinh tế uốn lượn sống động như ôm lấy cổ hắn.
-“ Mày làm gì ở đây” Nhìn thấy Hắc Đình Khương tầm mắt dán vào người yêu hắn, Triệu Tử Phong một bước chắn trước
cô, đem thân thể của mình che khuất tầm mắt của Hắc Đình Khương, đôi mắt lạnh lùng, giọng nói tràn đầy nguy hiểm.
-“ Tao làm gì ở đây cần thông báo với mày sao, Triệu Tử Phong” Hắc Đình Khương cười khích một cái, bước chân chậm
rãi đến gần Triệu Tử Phong, hai đôi mắt giao nhau bắn toé lên vị căm ghét.
Trà Hồng Yên cảm thấy ngày tháng sau này của mình chắc chắn sẽ ồn ào không chịu nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook