Hòa Ly
-
Chương 75
#Vy
Sau chủ vị ở điện Tây Vương Mẫu còn có một mật thất, đó là bí mật ngày còn ở Côn Luân ta chưa từng hay biết.
Tây Vương Mẫu giấu thạch kính bên trong mật thất.
Đêm ngày 2 tháng 6, Tạ Trạc giấu "ta" đến trước thạch kính gặp Tây Vương Mẫu.
Ban ngày, Tạ Trạc ở trên điện cùng ta hành lễ với Tây Vương Mẫu, nhưng khi bí mật gặp nhau, hắn lại không hành lễ.
Tây Vương Mẫu vừa thấy Tạ Trạc, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, cũng không hỏi chuyện hôn sự giữa "ta" và Tạ Trạc.
“Hắn bị ngươi phong ấn rồi?”
Những năm gần đây, các Sơn Chủ Thần đều đã nghe danh Tạ Trạc, chỉ là có người từng gặp có người chưa.
Tây Vương Mẫu trước đây chưa được gặp trực tiếp Tạ Trạc, nhưng bọn họ cũng không phải hoàn toàn xa lạ.
Tạ Trạc hơi gật đầu xem như trả lời Tây Vương Mẫu, sau đó, hắn quay sang nhìn thạch kính.
Tây Vương Mẫu thấy vậy cũng nhìn theo.
“Ngươi không giấu nổi hắn đâu, ra đây đi."
Một khuôn mặt cười tủm tỉm ló ra từ đằng sau thạch kính, là lão hồ ly Tần Thư Nhan.
“Tạ Trạc công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.Tại hạ Tần Thư Nhan, là thủ ngôn nhân ở Côn Luân.”
Thủ ngôn nhân, là những người được các Chủ Thần sắp xếp khắp thế gian, phụ trách mạng lưới tình báo.
Bọn họ chịu trách nhiệm che giấu chuyện yêu tà, đem những người vô tình biết chân tướng tới Bất Tử thành.
Linh phách ta bay bên cạnh Tạ Trạc, thấy một màn này, cuối cùng cũng hiểu tại sao sau khi thành thân với ta, Tạ Trạc lại quen biết Tần Thư Nhan, hơn nữa còn tuyệt đối tin tưởng hắn.
Bởi vì... Bọn họ đều là những kẻ lừa gạt nhân thế, tiên phong đi trong bóng tối.
Tần Thư Nhan, Thúy Hồ Đài, một nơi hỗn loạn dễ xuất hiện yêu tà hay trành quỷ, cũng là nơi lý tưởng để thu thập tin tức về thế lực hắc ám.
“Mấy tháng trước, đột nhiên không nghe được tin tức của ngươi và Tà Thần, Chủ Thần và bọn ta vô cùng lo lắng." Tần Thư Nhan phe phẩy cây quạt, "Nếu không phải thấy tà khí ngày một suy yếu, chúng ta đã nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi."
Tạ Trạc liếc Tần Thư Nhan một cái, đồng thời nói: “Ta phong ấn hắn bên trong một huyệt động dung nham ở Côn Luân."
Tây Vương Mẫu nhíu mày: “Tạm thời chỉ có thể phong ấn? Liệu có cách nào hoàn toàn tiêu diệt hắn không?"
Tạ Trạc lắc đầu.
Ta kích động bay vòng vòng.
Ta có cách! Nhưng mà cách của ta còn phải chờ năm trăm năm nữa.
Năm trăm năm sau, đợi Tạ Trạc có thể chơi đùa với Rìu Bàn Cổ như đồ chơi, đợi đến khi công pháp của hắn đạt tới ngưỡng cao nhất, ta sẽ nói với hắn!
Một chút nữa thôi, ngày đó rất nhanh sẽ tới!
Nhưng bây giờ ta không thể nói chuyện này với bọn họ.
Tần Thư Nhan thấy Tây Vương Mẫu và Tạ Trạc đều trầm xuống, lại tươi cười lên tinh thần cho họ:
“Hiện giờ hắn đã bị phong ấn, tà khí suy yếu rất nhiều, nói đi nói lại đây vẫn là chuyện tốt. Mấy ngày trước người canh giữ bên ngoài Bất Tử thành cũng truyền tin tới, Chủ Thần Tễ xuất hiện trên kết giới giữa gió tuyết, báo rằng tà khí trong thành đã giảm trên diện rộng, hành động phong ấn của Tạ công tử thực sự rất có ý nghĩa."
Tạ Trạc nghe vậy chỉ im lặng gật đầu.
“Tạm thời vẫn ổn, nhưng bắt buộc phải tìm ra cách giải quyết triệt để chuyện này."
“Nhưng mà ta có một câu hỏi.” Tần Thư Nhan cười đầy ẩn ý nhìn Tạ Trạc, "Tại sao Tạ Trạc công tử thân mang trọng trách lại muốn tới Côn Luân cưới một tiểu tiên?"
Tần Thư Nhan vừa dứt lời, Tây Vương Mẫu cũng hiếu kỳ nhìn hắn.
Ta càng chú ý từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt Tạ Trạc.
Mà Tạ Trạc chỉ nghiêm mặt nói với Tần Thư Nhan:
“Nàng đã trở thành thượng tiên.”
Nói thật, nghe được câu trả lời này, ta ngẩn ra một hồi.
Tạ Trạc, hắn có quan tâm ta, tựa hồ còn có chút thiên vị ta...
“Cửu Hạ phi thăng thượng tiên là chuyện tốt. Nhưng nếu không có ngươi tương trợ, nó... liệu có độ kiếp thành công không?" Ánh mắt sắc bén của Tây Vương Mẫu như nhìn thấu tất thảy.
Tạ Trạc không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, giọng điệu vẫn vững vàng kiên định: “Nàng có thể.”
“Nếu có thể, vậy sao ngươi phải giúp?” Tần Thư Nhan cũng khéo léo dò hỏi.
Tạ Trạc trầm mặc: “Nàng có thể, nhưng sẽ hao tổn hết khí lực."
Tần Thư Nhan lại hỏi: “Ngươi không muốn nàng vì độ kiếp mà trọng thương?”
“Ta không muốn.”
“Tại sao?”
Tạ Trạc im lặng.
“Ngươi là thật lòng yêu Phục Cửu Hạ?" Tần Thư Nhan từng bước dồn ép.
“Ta...” Tạ Trạc nhíu mày, bắt đầu do dự, vẻ mặt giống như rất khó xác định, "Ta không biết.” Hắn hoang mang nhìn Tần Thư Nhan: “Ta không biết. Thấy thiên lôi đánh xuống, khi ta nhận thức được, ta đã cùng nàng ký huyết thề."
Tần Thư Nhan nghe câu trả lời lạc đề của Tạ Trạc cũng có phần khó xử, suy nghĩ một lát mới nói:
“Vậy đúng là ngươi yêu nàng rồi.”
“Thế nào là yêu?”
Tần Thư Nhan bị hỏi đến nghẹn họng.
Tạ Trạc tiếp tục hỏi một tràng: "Nếu không phải thì sao? Nếu đây chỉ là cảm xúc nhất thời, không thể gọi tên thì cũng coi là yêu sao?"
Tây Vương Mẫu cùng Tần Thư Nhan đưa mắt nhìn nhau.
Linh phách ta đứng bên cạnh cũng nín thinh.
Ta...
Ngàn vạn lần không ngờ tới!
Ta và Tạ Trạc thành thân năm trăm năm, ta đã hỏi câu này vô số lần, tuy trực giác đã lý giải được một phần, nhưng không ngờ hôm nay chính tai nghe được câu trả lời của Tạ Trạc, lại biến thành triết lý cao siêu nhường này!
Đây...
Để mà nói rõ ràng, thì quả thực ta cũng không thể trả lời chính xác, trước đây khi ta và Tạ Trạc thành thân, rốt cuộc là ưa thích, kích động, ham muốn nhất thời, hay là chữ "yêu" thâm sâu khó dò.
Ta...
Ta lấy lại bình tĩnh, nhìn Tạ Trạc hãy còn mông lung, đột nhiên hiểu ra.
Vì cớ gì hắn lại đặt ra câu hỏi này.
Bởi lẽ, suốt tháng năm dài đằng đẵng, chưa từng có ai cho hắn một tình yêu lâu dài, kiên định, không toan tính.
Mẹ hắn chưa từng, tộc nhân chưa từng, hay đến cả Chủ Thần Tễ và người Thước Sơn sau này cũng chỉ là những sinh mệnh ngắn ngủi lướt qua đời hắn.
Hắn cảm thụ nhân thế, cảm thụ tang thương, cảm thụ phong hoa tuyết nguyệt, học được dịu dàng, đọc qua sách vở, đi vạn dặm trường, nhưng chưa từng cảm nhận được tình yêu bền vững.
Hắn...
Đang hoài nghi chính mình.
Không thể đem tình cảm của bản thân định nghĩa bằng bất cứ từ ngữ nào trên thế gian.
“Vậy... Nếu là người khác gặp nguy hiểm, ngươi có ký huyết thề với người đó không?"
Tây Vương Mẫu vẫn luôn lẳng lặng nghe Tần Thư Nhan và Tạ Trạc nói chuyện, bấy giờ mới chen ngang.
“Nhiều năm qua, Tạ công tử gặp biết bao nhiêu người, có biết bao tính mạng cận kề cái chết, tại sao ngươi chưa từng đem lời thề của tuyết lang tộc ký với người khác?"
Tạ Trạc cau mày.
Tần Thư Nhan cũng gật đầu phụ họa: “Vậy mới nói, Tạ Trạc công tử sao lại chỉ đối xử đặc biệt với Cửu Hạ thượng tiên?"
Ta đánh giá vẻ mặt của Tạ Trạc.
Hắn dường như đang tự hỏi, tự hỏi rất lâu.
Mà ta cũng lờ mờ đoán được câu trả lời của hắn...
“Nàng...” Hắn nói, “Rất giống chó."
Ta biết mà!
Cảm ơn vì đã giống chó!
Ta có thể đoán được câu trả lời quen thuộc của Tạ Trạc, nhưng Tây Vương Mẫu và Tần Thư Nhan thì không.
Một câu "Rất giống chó" khiến cho cả mật thất chìm vào tĩnh lặng.
Qua một lúc lâu, Tây Vương Mẫu nghiêm túc bày tỏ:
“Tạ Trạc công tử, những việc ngươi đã làm để giết Tà Thần chúng ta đều khắc ghi trong lòng. Chủ Thần bốn phương đều cảm kích ngươi. Nhưng trên phương diện cá nhân, ta không muốn ngươi vì bất cứ lý do nào khác ngoại trừ tình yêu mà thành thân cùng Cửu Hạ."
Haiz, Chủ Thần nhà ta sao có thể nghe lọt tai câu trả lời như vậy, làm gì có ai ví thê tử sắp cưới của mình là chó!?
Linh phách ta bất lực thở dài.
Tuy rằng, ta hiểu ý Tạ Trạc, bởi vì ta... quả thực từng là chó...
Nhưng lời Tạ Trạc vào tai người khác nghe thật nực cười.
Tây Vương Mẫu tiếp tục nghiêm khắc nói: “Nó là người tu tiên ở Côn Luân ta, từ nhỏ đã sống tại Côn Luân, ta không muốn nó phải chịu sự khinh nhờn. Nếu ngươi chỉ muốn trêu đùa, vậy huyết thề, ngươi vẫn nên giải trừ thì hơn."
Tần Thư Nhan gật gù tán đồng, có lẽ cũng cảm thấy lời Tạ Trạc có phần quá đáng.
Tần Thư Nhan nói: “Hơn nữa, Tạ Trạc công tử thân phận đặc biệt. Ngươi và Phục Cửu Hạ ký huyết thề, tuy rằng ngươi không biết tình cảm của mình dành cho nàng ra sao, nhưng nếu để Tà Thần biết, hắn nhất định sẽ ra tay với Phục Cửu Hạ. Vẫn là giải trừ huyết thề sẽ tốt hơn cho nàng."
“Ta sẽ giấu chuyện này, không để nàng biết. Nhưng huyết thề của tuyết lang tộc không thể giải trừ."
Tây Vương Mẫu cau mày: “Nếu là vậy, Cửu Hạ cũng chưa biết đến sự tồn tại của huyết thề, thật ra ngươi không cần giải thích với nó chuyện này, chỉ cần không cùng nó thành thân ở Côn Luân là được..."
“Ta sẽ thành thân cùng nàng."
Tạ Trạc ngắt lời Tây Vương Mẫu.
“Có huyết thề, nàng chính là thê tử của ta. Hôn lễ, nhất định phải cử hành. Ta cũng sẽ bảo vệ tốt cho nàng."
Tạ Trạc vô cùng kiên định, Tây Vương Mẫu và Tần Thư Nhan liếc mắt nhìn nhau, thấy thái độ quyết liệt của hắn, xem chừng hoàn toàn không có ý coi hôn nhân là trò đùa.
Tây Vương Mẫu cân nhắc giây lát: “Tạ Trạc công tử, ta là Chủ Thần Côn Luân, mặc dù ngươi có ơn với thế gian, nhưng đối với chuyện của Cửu Hạ, ta sẽ không cho phép ngươi tùy tiện đối xử với nó."
Tạ Trạc gật đầu, không nói thêm nửa lời, ngầm ám chỉ hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của Tây Vương Mẫu.
Tần Thư Nhan thấy vậy càng thêm hiếu kỳ đánh giá Tạ Trạc.
Đã như vậy rồi, Tây Vương Mẫu không còn gì để nói, cuối cùng chỉ dặn dò một câu: "Ngươi phong ấn kẻ đó ở Côn Luân, tất nhiên ngươi lưu lại Côn Luân là tốt nhất, nhưng những chuyện này..."
“Phải giấu nàng, ta biết.”
Tây Vương Mẫu gật đầu: “Chỉ mong sau này ngươi có thể xác định tâm ý của mình."
Tạ Trạc dừng một bước, sau đó không nói gì thêm, nhanh chóng rời khỏi mật thất.
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
27 tháng 3
Nói thật, có hơi hoảng...
Nhưng ước mơ vẫn phải có.
Nếu...
Mị chỉ nói là nếu.
Nếu tháng 3 chưa thể kết thúc, vậy thì mị sẽ cố gắng kết thúc trong tháng 3 âm lịch.
Yêu các thím!
Ôm một cái nào!!! (Là kiểu vừa quỳ vừa ôm ấy)
Sau chủ vị ở điện Tây Vương Mẫu còn có một mật thất, đó là bí mật ngày còn ở Côn Luân ta chưa từng hay biết.
Tây Vương Mẫu giấu thạch kính bên trong mật thất.
Đêm ngày 2 tháng 6, Tạ Trạc giấu "ta" đến trước thạch kính gặp Tây Vương Mẫu.
Ban ngày, Tạ Trạc ở trên điện cùng ta hành lễ với Tây Vương Mẫu, nhưng khi bí mật gặp nhau, hắn lại không hành lễ.
Tây Vương Mẫu vừa thấy Tạ Trạc, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, cũng không hỏi chuyện hôn sự giữa "ta" và Tạ Trạc.
“Hắn bị ngươi phong ấn rồi?”
Những năm gần đây, các Sơn Chủ Thần đều đã nghe danh Tạ Trạc, chỉ là có người từng gặp có người chưa.
Tây Vương Mẫu trước đây chưa được gặp trực tiếp Tạ Trạc, nhưng bọn họ cũng không phải hoàn toàn xa lạ.
Tạ Trạc hơi gật đầu xem như trả lời Tây Vương Mẫu, sau đó, hắn quay sang nhìn thạch kính.
Tây Vương Mẫu thấy vậy cũng nhìn theo.
“Ngươi không giấu nổi hắn đâu, ra đây đi."
Một khuôn mặt cười tủm tỉm ló ra từ đằng sau thạch kính, là lão hồ ly Tần Thư Nhan.
“Tạ Trạc công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.Tại hạ Tần Thư Nhan, là thủ ngôn nhân ở Côn Luân.”
Thủ ngôn nhân, là những người được các Chủ Thần sắp xếp khắp thế gian, phụ trách mạng lưới tình báo.
Bọn họ chịu trách nhiệm che giấu chuyện yêu tà, đem những người vô tình biết chân tướng tới Bất Tử thành.
Linh phách ta bay bên cạnh Tạ Trạc, thấy một màn này, cuối cùng cũng hiểu tại sao sau khi thành thân với ta, Tạ Trạc lại quen biết Tần Thư Nhan, hơn nữa còn tuyệt đối tin tưởng hắn.
Bởi vì... Bọn họ đều là những kẻ lừa gạt nhân thế, tiên phong đi trong bóng tối.
Tần Thư Nhan, Thúy Hồ Đài, một nơi hỗn loạn dễ xuất hiện yêu tà hay trành quỷ, cũng là nơi lý tưởng để thu thập tin tức về thế lực hắc ám.
“Mấy tháng trước, đột nhiên không nghe được tin tức của ngươi và Tà Thần, Chủ Thần và bọn ta vô cùng lo lắng." Tần Thư Nhan phe phẩy cây quạt, "Nếu không phải thấy tà khí ngày một suy yếu, chúng ta đã nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi."
Tạ Trạc liếc Tần Thư Nhan một cái, đồng thời nói: “Ta phong ấn hắn bên trong một huyệt động dung nham ở Côn Luân."
Tây Vương Mẫu nhíu mày: “Tạm thời chỉ có thể phong ấn? Liệu có cách nào hoàn toàn tiêu diệt hắn không?"
Tạ Trạc lắc đầu.
Ta kích động bay vòng vòng.
Ta có cách! Nhưng mà cách của ta còn phải chờ năm trăm năm nữa.
Năm trăm năm sau, đợi Tạ Trạc có thể chơi đùa với Rìu Bàn Cổ như đồ chơi, đợi đến khi công pháp của hắn đạt tới ngưỡng cao nhất, ta sẽ nói với hắn!
Một chút nữa thôi, ngày đó rất nhanh sẽ tới!
Nhưng bây giờ ta không thể nói chuyện này với bọn họ.
Tần Thư Nhan thấy Tây Vương Mẫu và Tạ Trạc đều trầm xuống, lại tươi cười lên tinh thần cho họ:
“Hiện giờ hắn đã bị phong ấn, tà khí suy yếu rất nhiều, nói đi nói lại đây vẫn là chuyện tốt. Mấy ngày trước người canh giữ bên ngoài Bất Tử thành cũng truyền tin tới, Chủ Thần Tễ xuất hiện trên kết giới giữa gió tuyết, báo rằng tà khí trong thành đã giảm trên diện rộng, hành động phong ấn của Tạ công tử thực sự rất có ý nghĩa."
Tạ Trạc nghe vậy chỉ im lặng gật đầu.
“Tạm thời vẫn ổn, nhưng bắt buộc phải tìm ra cách giải quyết triệt để chuyện này."
“Nhưng mà ta có một câu hỏi.” Tần Thư Nhan cười đầy ẩn ý nhìn Tạ Trạc, "Tại sao Tạ Trạc công tử thân mang trọng trách lại muốn tới Côn Luân cưới một tiểu tiên?"
Tần Thư Nhan vừa dứt lời, Tây Vương Mẫu cũng hiếu kỳ nhìn hắn.
Ta càng chú ý từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt Tạ Trạc.
Mà Tạ Trạc chỉ nghiêm mặt nói với Tần Thư Nhan:
“Nàng đã trở thành thượng tiên.”
Nói thật, nghe được câu trả lời này, ta ngẩn ra một hồi.
Tạ Trạc, hắn có quan tâm ta, tựa hồ còn có chút thiên vị ta...
“Cửu Hạ phi thăng thượng tiên là chuyện tốt. Nhưng nếu không có ngươi tương trợ, nó... liệu có độ kiếp thành công không?" Ánh mắt sắc bén của Tây Vương Mẫu như nhìn thấu tất thảy.
Tạ Trạc không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, giọng điệu vẫn vững vàng kiên định: “Nàng có thể.”
“Nếu có thể, vậy sao ngươi phải giúp?” Tần Thư Nhan cũng khéo léo dò hỏi.
Tạ Trạc trầm mặc: “Nàng có thể, nhưng sẽ hao tổn hết khí lực."
Tần Thư Nhan lại hỏi: “Ngươi không muốn nàng vì độ kiếp mà trọng thương?”
“Ta không muốn.”
“Tại sao?”
Tạ Trạc im lặng.
“Ngươi là thật lòng yêu Phục Cửu Hạ?" Tần Thư Nhan từng bước dồn ép.
“Ta...” Tạ Trạc nhíu mày, bắt đầu do dự, vẻ mặt giống như rất khó xác định, "Ta không biết.” Hắn hoang mang nhìn Tần Thư Nhan: “Ta không biết. Thấy thiên lôi đánh xuống, khi ta nhận thức được, ta đã cùng nàng ký huyết thề."
Tần Thư Nhan nghe câu trả lời lạc đề của Tạ Trạc cũng có phần khó xử, suy nghĩ một lát mới nói:
“Vậy đúng là ngươi yêu nàng rồi.”
“Thế nào là yêu?”
Tần Thư Nhan bị hỏi đến nghẹn họng.
Tạ Trạc tiếp tục hỏi một tràng: "Nếu không phải thì sao? Nếu đây chỉ là cảm xúc nhất thời, không thể gọi tên thì cũng coi là yêu sao?"
Tây Vương Mẫu cùng Tần Thư Nhan đưa mắt nhìn nhau.
Linh phách ta đứng bên cạnh cũng nín thinh.
Ta...
Ngàn vạn lần không ngờ tới!
Ta và Tạ Trạc thành thân năm trăm năm, ta đã hỏi câu này vô số lần, tuy trực giác đã lý giải được một phần, nhưng không ngờ hôm nay chính tai nghe được câu trả lời của Tạ Trạc, lại biến thành triết lý cao siêu nhường này!
Đây...
Để mà nói rõ ràng, thì quả thực ta cũng không thể trả lời chính xác, trước đây khi ta và Tạ Trạc thành thân, rốt cuộc là ưa thích, kích động, ham muốn nhất thời, hay là chữ "yêu" thâm sâu khó dò.
Ta...
Ta lấy lại bình tĩnh, nhìn Tạ Trạc hãy còn mông lung, đột nhiên hiểu ra.
Vì cớ gì hắn lại đặt ra câu hỏi này.
Bởi lẽ, suốt tháng năm dài đằng đẵng, chưa từng có ai cho hắn một tình yêu lâu dài, kiên định, không toan tính.
Mẹ hắn chưa từng, tộc nhân chưa từng, hay đến cả Chủ Thần Tễ và người Thước Sơn sau này cũng chỉ là những sinh mệnh ngắn ngủi lướt qua đời hắn.
Hắn cảm thụ nhân thế, cảm thụ tang thương, cảm thụ phong hoa tuyết nguyệt, học được dịu dàng, đọc qua sách vở, đi vạn dặm trường, nhưng chưa từng cảm nhận được tình yêu bền vững.
Hắn...
Đang hoài nghi chính mình.
Không thể đem tình cảm của bản thân định nghĩa bằng bất cứ từ ngữ nào trên thế gian.
“Vậy... Nếu là người khác gặp nguy hiểm, ngươi có ký huyết thề với người đó không?"
Tây Vương Mẫu vẫn luôn lẳng lặng nghe Tần Thư Nhan và Tạ Trạc nói chuyện, bấy giờ mới chen ngang.
“Nhiều năm qua, Tạ công tử gặp biết bao nhiêu người, có biết bao tính mạng cận kề cái chết, tại sao ngươi chưa từng đem lời thề của tuyết lang tộc ký với người khác?"
Tạ Trạc cau mày.
Tần Thư Nhan cũng gật đầu phụ họa: “Vậy mới nói, Tạ Trạc công tử sao lại chỉ đối xử đặc biệt với Cửu Hạ thượng tiên?"
Ta đánh giá vẻ mặt của Tạ Trạc.
Hắn dường như đang tự hỏi, tự hỏi rất lâu.
Mà ta cũng lờ mờ đoán được câu trả lời của hắn...
“Nàng...” Hắn nói, “Rất giống chó."
Ta biết mà!
Cảm ơn vì đã giống chó!
Ta có thể đoán được câu trả lời quen thuộc của Tạ Trạc, nhưng Tây Vương Mẫu và Tần Thư Nhan thì không.
Một câu "Rất giống chó" khiến cho cả mật thất chìm vào tĩnh lặng.
Qua một lúc lâu, Tây Vương Mẫu nghiêm túc bày tỏ:
“Tạ Trạc công tử, những việc ngươi đã làm để giết Tà Thần chúng ta đều khắc ghi trong lòng. Chủ Thần bốn phương đều cảm kích ngươi. Nhưng trên phương diện cá nhân, ta không muốn ngươi vì bất cứ lý do nào khác ngoại trừ tình yêu mà thành thân cùng Cửu Hạ."
Haiz, Chủ Thần nhà ta sao có thể nghe lọt tai câu trả lời như vậy, làm gì có ai ví thê tử sắp cưới của mình là chó!?
Linh phách ta bất lực thở dài.
Tuy rằng, ta hiểu ý Tạ Trạc, bởi vì ta... quả thực từng là chó...
Nhưng lời Tạ Trạc vào tai người khác nghe thật nực cười.
Tây Vương Mẫu tiếp tục nghiêm khắc nói: “Nó là người tu tiên ở Côn Luân ta, từ nhỏ đã sống tại Côn Luân, ta không muốn nó phải chịu sự khinh nhờn. Nếu ngươi chỉ muốn trêu đùa, vậy huyết thề, ngươi vẫn nên giải trừ thì hơn."
Tần Thư Nhan gật gù tán đồng, có lẽ cũng cảm thấy lời Tạ Trạc có phần quá đáng.
Tần Thư Nhan nói: “Hơn nữa, Tạ Trạc công tử thân phận đặc biệt. Ngươi và Phục Cửu Hạ ký huyết thề, tuy rằng ngươi không biết tình cảm của mình dành cho nàng ra sao, nhưng nếu để Tà Thần biết, hắn nhất định sẽ ra tay với Phục Cửu Hạ. Vẫn là giải trừ huyết thề sẽ tốt hơn cho nàng."
“Ta sẽ giấu chuyện này, không để nàng biết. Nhưng huyết thề của tuyết lang tộc không thể giải trừ."
Tây Vương Mẫu cau mày: “Nếu là vậy, Cửu Hạ cũng chưa biết đến sự tồn tại của huyết thề, thật ra ngươi không cần giải thích với nó chuyện này, chỉ cần không cùng nó thành thân ở Côn Luân là được..."
“Ta sẽ thành thân cùng nàng."
Tạ Trạc ngắt lời Tây Vương Mẫu.
“Có huyết thề, nàng chính là thê tử của ta. Hôn lễ, nhất định phải cử hành. Ta cũng sẽ bảo vệ tốt cho nàng."
Tạ Trạc vô cùng kiên định, Tây Vương Mẫu và Tần Thư Nhan liếc mắt nhìn nhau, thấy thái độ quyết liệt của hắn, xem chừng hoàn toàn không có ý coi hôn nhân là trò đùa.
Tây Vương Mẫu cân nhắc giây lát: “Tạ Trạc công tử, ta là Chủ Thần Côn Luân, mặc dù ngươi có ơn với thế gian, nhưng đối với chuyện của Cửu Hạ, ta sẽ không cho phép ngươi tùy tiện đối xử với nó."
Tạ Trạc gật đầu, không nói thêm nửa lời, ngầm ám chỉ hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của Tây Vương Mẫu.
Tần Thư Nhan thấy vậy càng thêm hiếu kỳ đánh giá Tạ Trạc.
Đã như vậy rồi, Tây Vương Mẫu không còn gì để nói, cuối cùng chỉ dặn dò một câu: "Ngươi phong ấn kẻ đó ở Côn Luân, tất nhiên ngươi lưu lại Côn Luân là tốt nhất, nhưng những chuyện này..."
“Phải giấu nàng, ta biết.”
Tây Vương Mẫu gật đầu: “Chỉ mong sau này ngươi có thể xác định tâm ý của mình."
Tạ Trạc dừng một bước, sau đó không nói gì thêm, nhanh chóng rời khỏi mật thất.
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
27 tháng 3
Nói thật, có hơi hoảng...
Nhưng ước mơ vẫn phải có.
Nếu...
Mị chỉ nói là nếu.
Nếu tháng 3 chưa thể kết thúc, vậy thì mị sẽ cố gắng kết thúc trong tháng 3 âm lịch.
Yêu các thím!
Ôm một cái nào!!! (Là kiểu vừa quỳ vừa ôm ấy)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook