Hòa Ly
-
Chương 71
#Vy
Tình hình phương bắc tiếp tục chuyển biến xấu, Thước Sơn đã không thể chứa thêm người nữa.
Chủ Thần Tễ rốt cuộc hạ lệnh ——
Phong tỏa Thước Sơn.
Cổng thành hoàn toàn đóng lại, bên ngoài thị trấn Thước Sơn, những người chưa được vào thành đều điên cuồng đập cổng, có người khóc lóc thảm thiết, có người tê liệt kiệt sức, lại có người tuyệt vọng đi vào vùng đất đã chìm trong tà khí.
Trước cổng thành một màn thê lương, hệt như địa ngục trần gian.
Nhưng Chủ Thần Tễ không mảy may dao động, nhìn chúng sinh giãy giụa tìm đường sống, hắn chịu mọi lời oán hận, nhục mạ cùng phỉ nhổ.
Hắn không giải thích bất cứ điều gì.
Hắn dường như thực sự biến thành phật trong miếu, nghe hết nỗi khổ chúng sinh, nhưng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, thương xót không nói được thành lời.
Từ đó về sau, bầu không khí ở Thước Sơn cũng bắt đầu thay đổi.
Chợ không còn náo nhiệt, không người buôn bán lương thực thuốc thang. Nhóm nạn dân vào được Thước Sơn lại phải đối mặt với tương lai mờ mịt.
Quân sĩ mỗi ngày đều đi tuần tra, nhưng sĩ khí đã xuống rất thấp.
Duy nhất không thay đổi, dường như chỉ có Tạ Trạc.
Dọc đường không còn trẻ nhỏ đuổi theo hắn học công pháp, không còn lão nhân gia đưa hắn mũ áo, nhưng hắn vẫn kiên trì với bổn phận của mình —— tìm kiếm Chử Liên cùng dấu vết tà khí khắp hang cùng ngõ hẹp.
Ta ngày ngày bay bên cạnh hắn, bây giờ không tìm được dân chúng Thước Sơn nữa, ta chỉ có thể đến quân doanh, thử tìm vài người phù hợp, mượn cơ thể họ chốc lát, đến nói với Tạ Trạc, vất vả rồi, bảo trọng nhé.
Một ngày nọ, Tạ Trạc vừa hay đi điều tra gần quân doanh, ta liền bay vào trong tìm người có duyên.
Vào đến nơi, đúng lúc gặp được Chủ Thần Tễ, hắn cùng vài thượng tiên chưởng quản quân doanh đang vừa thảo luận vừa đi vào chủ trướng.
Ta bèn bay đến góc doanh tìm một tiểu binh có duyên.
Đúng là tìm được thật.
Tiểu binh gầy gò, áng chừng vẫn là một thiếu niên, mới vào quân doanh Thước Sơn chưa lâu, trên cổ vẫn đeo khăn màu lục. Không giống những quân sĩ khác đi tuần hoặc tham gia huấn luyện, hắn rúc vào một góc, ngồi bó gối không ngừng run rẩy.
Hắn chôn mặt xuống đầu gối, ta không nhìn rõ mặt hắn, nhưng lại nghe tiếng hắn rên rỉ:
“Sợ quá... Sợ quá... Ta không muốn biến thành những người bên ngoài..."
Thiếu niên tuổi còn nhỏ, dưới tình cảnh này chẳng trách lại hoảng sợ.
Ta có chút đồng cảm với hắn, liền thử tiến lại gần.
Ta vốn tưởng, chỉ bằng sự đồng cảm của ta với tâm trạng sợ hãi của hắn, e rằng không đủ để linh phách ta hòa hợp với hắn...
Nào ngờ, khi ta bay đến gần, đột nhiên có một lực hút cực lớn kéo ta vào cơ thể hắn!
Tình huống này trước nay ta chưa từng gặp.
Thời khắc linh phách ta dung nhập hoàn toàn vào cơ thể hắn, phút chốc trái tim ta co thắt lại, một cảm giác quen thuộc ập đến! Không phải sự ấm áp hữu lực như thường lệ, mà là hơi thở lạnh băng ướt át chạy dọc cơ thể, kinh mạch chúng ta tương thông, theo đó linh phách ta cũng bắt đầu đau đớn!
Đây là... Tà khí!
Trong cơ thể thiếu niên, có tà khí!
Ta lập tức muốn rời khỏi cơ thể này, nhưng lại phát hiện linh phách giống như bị nó cuốn lấy!
Tà khí khiến cơ thể rung bần bật, linh phách thiếu niên vốn đã tiếp nhận ta lại đột nhiên la hét:
“Ta sợ! Ta không muốn biến thành như vậy! Ta sợ!"
Ta một bên nghe tiếng thét chói tai của hắn, một bên cảm nhận được cơ thể không chịu sự khống chế của ta mà vùng dậy.
Dưới con mắt sung huyết của thiếu niên, ta trông thấy tà khí xé rách da thịt, ồ ạt giải phóng khỏi cơ thể.
“A!”
“Không được kêu!”
Ta ở trong cơ thể thiếu niên, dùng ý thức của linh phách quát hắn. Nhưng hiện giờ hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Hắn giơ tay sờ lên mặt: "Ta không muốn, ta không muốn!”
Ta tiếp tục quát lên ép hắn dừng lại: "Ngươi cứ bình tĩnh trước đã!"
Hồi ở Bất Tử Thành, lúc bị tà khí thao túng, ta nhớ rất rõ Tạ Trạc vẫn luôn bảo ta phải ổn định cảm xúc.
Thế nên ta liền hét lớn với linh phách cùng tồn tại trong cơ thể: "Ngươi phải khống chế cảm xúc của mình!"
“Ta rất sợ! Ta không khống chế được!” Hắn bấy giờ mới phản ứng lại, “Ngươi là ai! Tại sao ngươi lại ở trong đầu ta! Có phải ngươi là yêu tà muốn hại ta không! A a a!”
Đây là lần đầu tiên ta nói chuyện với linh phách vốn có của cơ thể trú ẩn.
Ta cũng có chút bất ngờ, nhưng vẫn mạnh mẽ trấn áp hắn:
“Ta muốn cứu ngươi! Tà khí có thể loại bỏ, ngươi không thể đánh mất lý trí, trước hết phải chiếm lại quyền kiểm soát cơ thể!"
“Ta sợ! Ta rất sợ!”
Thiếu niên lặp đi lặp lại câu này, khiến ta nghe mà phát bực.
Ta lập tức đưa ra quyết định, nếu đã không thoát được, vậy thì ta sẽ hoàn toàn làm chủ cơ thể này, giúp hắn loại bỏ tà khí!
Ta mặc kệ linh phách bị tà khí giằng xé, dung nhập vào từng kinh mạch.
Cho đến khi đầu ngón tay cuối cùng bị cái lạnh xâm chiếm, ta nâng tay, dùng thuật pháp Côn Luân kết ấn, tập trung hồn lực xung quanh, khống chế tà khí trong cơ thể.
Nhưng khi ta bắt đầu tập trung hồn lực, tim lại đột nhiên đau nhói.
Thiếu niên lại bắt đầu kêu rên: “Đau quá! Ngươi làm cái quái gì thế! Ngươi rõ ràng là yêu tà muốn giết ta!”
Ta không quan tâm hắn, thử lại lần nữa, lồng ngực quả nhiên càng thêm đau đớn.
Cơ thể đã bị tà khí khống chế... Không cách nào ngưng tụ hồn lực...
Có lẽ ta không thể loại bỏ tà khí khỏi cơ thể này rồi...
Đúng lúc ta đang tuyệt vọng, bạch quang chợt lóe lên trước mắt, hai ngón tay như kiếm nhẹ nhàng điểm vào trán "ta".
Thoáng chốc, như có một cơn gió thoảng qua, cuốn bay tất thảy bụi bẩn.
Tiếng la thất thanh của thiếu niên nhỏ dần, ta cũng nhanh chóng khôi phục tỉnh táo.
Bắt lấy thời cơ, ta thậm chí không có thời gian quan tâm người đến là ai, trực tiếp vận dụng thuật pháp Côn Luân, đuổi hết tà khí còn sót lại trong cơ thể ra ngoài.
Làm xong việc này, cơ thể lập tức ngã gục, không còn sức đứng lên.
“Thuật pháp Côn Luân?”
Ta hơi ngẩng đầu, ngược sáng trông thấy Chủ Thần Tễ.
Quả nhiên là hắn...
Tuy tà khí đã bị ta loại bỏ gần như toàn bộ, nhưng kinh mạch và nơi liên kết linh phách vẫn còn tàn dư, bởi lẽ đó, linh phách ta bị trói chặt trong cơ thể này, không thể tự thoát ra.
Ta mấp máy môi, ngay đến sức nói chuyện cũng chẳng còn. Hơn nữa, ta cũng không biết phải nói gì.
Một quân sĩ cấp thấp ở Thước Sơn sao có thể sử dụng thuật pháp của thượng tiên Côn Luân?
Người khác không nhìn ra, chẳng lẽ Chủ Thần Tễ lại không phát hiện?
“Trả lời.”
Hai chữ, mang theo thần lực của Chủ Thần, khiến cơ thể vốn đã yếu ớt này như vỡ ra từng mảnh.
Ta nghĩ, nếu ta không nói gì đó, khả năng cao Chủ Thần Tễ sẽ xem ta là yêu tà, một đao chém chết...
Dù sao, vừa nãy "ta" thực sự đã tỏa ra hắc khí.
Ta chỉ đành dốc hết sức ngẩng đầu, run rẩy nhìn thẳng vào Chủ Thần Tễ, lắp bắp phân bua: "Ta... ta còn cứu được..."
Ngàn vạn lần đừng giết ta!
Xin hãy cho ta thêm thời gian!
Nói không chừng ta sẽ có thể đẩy hết toàn bộ tà khí trong cơ thể ra ngoài...
Ánh mắt Chủ Thần Tễ lạnh lẽo, hỏi lại một lần nữa: “Tại sao ngươi biết thuật pháp Côn Luân?”
Từng chữ hắn nói đều mang theo thần lực, lục phủ ngũ tạng ta cơ hồ đã nát bét.
Ta nhìn hắn, nói không nên lời, ngay lúc ta cho rằng ta sẽ bị áp lực của Chủ Thần Tễ giết chết, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng một người khác.
“Hắn nói, hắn còn cứu được.”
Thanh âm vừa truyền đến tai, hốc mắt ta lập tức phiếm hồng, ta quay sang nhìn Tạ Trạc đứng sau lưng Chủ Thần Tễ.
Tạ Trạc nghiêng đầu, nhìn vào mắt ta trong giây lát, sau đó nói với Chủ Thần Tễ: "Hắn không có tà khí."
“Ta biết, hắn dùng thuật pháp Côn Luân loại bỏ tà khí." Chủ Thần Tễ tiếp, "Đáng lý ra hắn không thể biết thuật pháp Côn Luân."
Tạ Trạc lại nhìn ta, giống như muốn nói, ngươi mau giải thích đi.
Ta lập tức lên tiếng: “Ta... Trước kia may mắn gặp được tiên nhân Côn Luân, là bọn họ dạy ta."
Chủ Thần Tễ khẽ cau mày, điệu bộ không tin lời ta cho lắm.
Tạ Trạc ngồi xổm xuống trước mặt ta, giơ tay thăm dò mạch tượng của ta.
Tim ta đập thình thịch, chỉ im lặng nhìn Tạ Trạc.
Tạ Trạc thu tay về, quay đầu nói với Chủ Thần Tễ: "Đưa linh khí vào trong kinh mạch có thể tìm được chút tà khí, rất ít, có lẽ quả thực là..."
“Có lẽ!”
Ta vội vàng cướp lời Tạ Trạc, ta cảm thấy nếu đại bảo bối của ta còn nói thêm bất cứ điều gì nữa, Chủ Thần Tễ sẽ thực sự chém chết ta!
“Cho ta hai ngày, ta đảm bảo sẽ xử lý sạch sẽ tà khí trong người!"
Ta gắng gượng ngẩng cao đầu, nghẹn ngào nói:
“Ta biết chuyện ta dùng thuật pháp Côn Luân rất kỳ lạ, nhưng Côn Luân dù sao cũng là lãnh địa tiên gia, Tây Vương Mẫu cũng là Chủ Thần chính thống, thuật pháp Côn Luân cũng không phải tà ma ngoại đạo, mà ta quả thực cũng là quân sĩ Thước Sơn, nếu ta có thể tự cứu chính mình, thì ít nhất... Các ngươi sẽ không giết nhầm một người vô tội... Đúng chứ?"
Một hồi kể khổ, hai người trước mặt đều lâm vào trầm tư.
Tạ Trạc dường như cực kỳ nghiêm túc cân nhắc lời ta nói, hắn cảm thấy rất có đạo lý, bèn gật đầu hưởng ứng.
Ta nuốt nước bọt, giương mắt nhìn Chủ Thần Tễ.
Chủ Thần Tễ thu lại sát khí, vi diệu híp mắt đánh giá ta.
Ta không biết hắn đang suy tính điều gì, chỉ có thể lặng lẽ chờ phán quyết của hắn.
“Nếu đã như vậy,” Qua hồi lâu, Chủ Thần Tễ rốt cuộc mở miệng, “Ta mang ngươi về, cẩn thận tra xét."
Hả?
Chủ Thần Tễ mang ta về?
Ta lập tức nhìn về phía Tạ Trạc: Không cần mang, ta tự muốn đi.
Tạ Trạc lại hoàn toàn không để ý ánh mắt ta, chỉ gật đầu đồng ý với Chủ Thần Tễ.
“Ngươi đưa người về tra xét cẩn thận. Hai ngày tới ta sẽ đi thám thính bên ngoài Thước Sơn."
“Được.” Chủ Thần Tễ nói, “Ta để lại thuật pháp trên vòng cổ của ngươi, ngươi có thể tự do ra vào kết giới của ta."
Tạ Trạc gật đầu, xoay người rời đi, chỉ để lại một lời nhắn: "Hai ngày sau ta sẽ quay về kiểm tra mạch tượng của hắn."
Hả?
Quyết định xong rồi?
Ta nửa nằm nửa ngồi bất động nhìn Tạ Trạc rời xa, vừa quay đầu lại, một bàn tay thô lỗ túm ta từ dưới đất lên.
Chủ Thần Tễ nhìn ta.
“Vừa hay thạch kính Thước Sơn đang ở trong điện của ta, ngươi đến kiểm tra lại đi."
Hả?
Tra thạch kính thì tra thạch kính, nhưng ngươi nói "lại" là có ý gì???
Tình hình phương bắc tiếp tục chuyển biến xấu, Thước Sơn đã không thể chứa thêm người nữa.
Chủ Thần Tễ rốt cuộc hạ lệnh ——
Phong tỏa Thước Sơn.
Cổng thành hoàn toàn đóng lại, bên ngoài thị trấn Thước Sơn, những người chưa được vào thành đều điên cuồng đập cổng, có người khóc lóc thảm thiết, có người tê liệt kiệt sức, lại có người tuyệt vọng đi vào vùng đất đã chìm trong tà khí.
Trước cổng thành một màn thê lương, hệt như địa ngục trần gian.
Nhưng Chủ Thần Tễ không mảy may dao động, nhìn chúng sinh giãy giụa tìm đường sống, hắn chịu mọi lời oán hận, nhục mạ cùng phỉ nhổ.
Hắn không giải thích bất cứ điều gì.
Hắn dường như thực sự biến thành phật trong miếu, nghe hết nỗi khổ chúng sinh, nhưng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, thương xót không nói được thành lời.
Từ đó về sau, bầu không khí ở Thước Sơn cũng bắt đầu thay đổi.
Chợ không còn náo nhiệt, không người buôn bán lương thực thuốc thang. Nhóm nạn dân vào được Thước Sơn lại phải đối mặt với tương lai mờ mịt.
Quân sĩ mỗi ngày đều đi tuần tra, nhưng sĩ khí đã xuống rất thấp.
Duy nhất không thay đổi, dường như chỉ có Tạ Trạc.
Dọc đường không còn trẻ nhỏ đuổi theo hắn học công pháp, không còn lão nhân gia đưa hắn mũ áo, nhưng hắn vẫn kiên trì với bổn phận của mình —— tìm kiếm Chử Liên cùng dấu vết tà khí khắp hang cùng ngõ hẹp.
Ta ngày ngày bay bên cạnh hắn, bây giờ không tìm được dân chúng Thước Sơn nữa, ta chỉ có thể đến quân doanh, thử tìm vài người phù hợp, mượn cơ thể họ chốc lát, đến nói với Tạ Trạc, vất vả rồi, bảo trọng nhé.
Một ngày nọ, Tạ Trạc vừa hay đi điều tra gần quân doanh, ta liền bay vào trong tìm người có duyên.
Vào đến nơi, đúng lúc gặp được Chủ Thần Tễ, hắn cùng vài thượng tiên chưởng quản quân doanh đang vừa thảo luận vừa đi vào chủ trướng.
Ta bèn bay đến góc doanh tìm một tiểu binh có duyên.
Đúng là tìm được thật.
Tiểu binh gầy gò, áng chừng vẫn là một thiếu niên, mới vào quân doanh Thước Sơn chưa lâu, trên cổ vẫn đeo khăn màu lục. Không giống những quân sĩ khác đi tuần hoặc tham gia huấn luyện, hắn rúc vào một góc, ngồi bó gối không ngừng run rẩy.
Hắn chôn mặt xuống đầu gối, ta không nhìn rõ mặt hắn, nhưng lại nghe tiếng hắn rên rỉ:
“Sợ quá... Sợ quá... Ta không muốn biến thành những người bên ngoài..."
Thiếu niên tuổi còn nhỏ, dưới tình cảnh này chẳng trách lại hoảng sợ.
Ta có chút đồng cảm với hắn, liền thử tiến lại gần.
Ta vốn tưởng, chỉ bằng sự đồng cảm của ta với tâm trạng sợ hãi của hắn, e rằng không đủ để linh phách ta hòa hợp với hắn...
Nào ngờ, khi ta bay đến gần, đột nhiên có một lực hút cực lớn kéo ta vào cơ thể hắn!
Tình huống này trước nay ta chưa từng gặp.
Thời khắc linh phách ta dung nhập hoàn toàn vào cơ thể hắn, phút chốc trái tim ta co thắt lại, một cảm giác quen thuộc ập đến! Không phải sự ấm áp hữu lực như thường lệ, mà là hơi thở lạnh băng ướt át chạy dọc cơ thể, kinh mạch chúng ta tương thông, theo đó linh phách ta cũng bắt đầu đau đớn!
Đây là... Tà khí!
Trong cơ thể thiếu niên, có tà khí!
Ta lập tức muốn rời khỏi cơ thể này, nhưng lại phát hiện linh phách giống như bị nó cuốn lấy!
Tà khí khiến cơ thể rung bần bật, linh phách thiếu niên vốn đã tiếp nhận ta lại đột nhiên la hét:
“Ta sợ! Ta không muốn biến thành như vậy! Ta sợ!"
Ta một bên nghe tiếng thét chói tai của hắn, một bên cảm nhận được cơ thể không chịu sự khống chế của ta mà vùng dậy.
Dưới con mắt sung huyết của thiếu niên, ta trông thấy tà khí xé rách da thịt, ồ ạt giải phóng khỏi cơ thể.
“A!”
“Không được kêu!”
Ta ở trong cơ thể thiếu niên, dùng ý thức của linh phách quát hắn. Nhưng hiện giờ hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Hắn giơ tay sờ lên mặt: "Ta không muốn, ta không muốn!”
Ta tiếp tục quát lên ép hắn dừng lại: "Ngươi cứ bình tĩnh trước đã!"
Hồi ở Bất Tử Thành, lúc bị tà khí thao túng, ta nhớ rất rõ Tạ Trạc vẫn luôn bảo ta phải ổn định cảm xúc.
Thế nên ta liền hét lớn với linh phách cùng tồn tại trong cơ thể: "Ngươi phải khống chế cảm xúc của mình!"
“Ta rất sợ! Ta không khống chế được!” Hắn bấy giờ mới phản ứng lại, “Ngươi là ai! Tại sao ngươi lại ở trong đầu ta! Có phải ngươi là yêu tà muốn hại ta không! A a a!”
Đây là lần đầu tiên ta nói chuyện với linh phách vốn có của cơ thể trú ẩn.
Ta cũng có chút bất ngờ, nhưng vẫn mạnh mẽ trấn áp hắn:
“Ta muốn cứu ngươi! Tà khí có thể loại bỏ, ngươi không thể đánh mất lý trí, trước hết phải chiếm lại quyền kiểm soát cơ thể!"
“Ta sợ! Ta rất sợ!”
Thiếu niên lặp đi lặp lại câu này, khiến ta nghe mà phát bực.
Ta lập tức đưa ra quyết định, nếu đã không thoát được, vậy thì ta sẽ hoàn toàn làm chủ cơ thể này, giúp hắn loại bỏ tà khí!
Ta mặc kệ linh phách bị tà khí giằng xé, dung nhập vào từng kinh mạch.
Cho đến khi đầu ngón tay cuối cùng bị cái lạnh xâm chiếm, ta nâng tay, dùng thuật pháp Côn Luân kết ấn, tập trung hồn lực xung quanh, khống chế tà khí trong cơ thể.
Nhưng khi ta bắt đầu tập trung hồn lực, tim lại đột nhiên đau nhói.
Thiếu niên lại bắt đầu kêu rên: “Đau quá! Ngươi làm cái quái gì thế! Ngươi rõ ràng là yêu tà muốn giết ta!”
Ta không quan tâm hắn, thử lại lần nữa, lồng ngực quả nhiên càng thêm đau đớn.
Cơ thể đã bị tà khí khống chế... Không cách nào ngưng tụ hồn lực...
Có lẽ ta không thể loại bỏ tà khí khỏi cơ thể này rồi...
Đúng lúc ta đang tuyệt vọng, bạch quang chợt lóe lên trước mắt, hai ngón tay như kiếm nhẹ nhàng điểm vào trán "ta".
Thoáng chốc, như có một cơn gió thoảng qua, cuốn bay tất thảy bụi bẩn.
Tiếng la thất thanh của thiếu niên nhỏ dần, ta cũng nhanh chóng khôi phục tỉnh táo.
Bắt lấy thời cơ, ta thậm chí không có thời gian quan tâm người đến là ai, trực tiếp vận dụng thuật pháp Côn Luân, đuổi hết tà khí còn sót lại trong cơ thể ra ngoài.
Làm xong việc này, cơ thể lập tức ngã gục, không còn sức đứng lên.
“Thuật pháp Côn Luân?”
Ta hơi ngẩng đầu, ngược sáng trông thấy Chủ Thần Tễ.
Quả nhiên là hắn...
Tuy tà khí đã bị ta loại bỏ gần như toàn bộ, nhưng kinh mạch và nơi liên kết linh phách vẫn còn tàn dư, bởi lẽ đó, linh phách ta bị trói chặt trong cơ thể này, không thể tự thoát ra.
Ta mấp máy môi, ngay đến sức nói chuyện cũng chẳng còn. Hơn nữa, ta cũng không biết phải nói gì.
Một quân sĩ cấp thấp ở Thước Sơn sao có thể sử dụng thuật pháp của thượng tiên Côn Luân?
Người khác không nhìn ra, chẳng lẽ Chủ Thần Tễ lại không phát hiện?
“Trả lời.”
Hai chữ, mang theo thần lực của Chủ Thần, khiến cơ thể vốn đã yếu ớt này như vỡ ra từng mảnh.
Ta nghĩ, nếu ta không nói gì đó, khả năng cao Chủ Thần Tễ sẽ xem ta là yêu tà, một đao chém chết...
Dù sao, vừa nãy "ta" thực sự đã tỏa ra hắc khí.
Ta chỉ đành dốc hết sức ngẩng đầu, run rẩy nhìn thẳng vào Chủ Thần Tễ, lắp bắp phân bua: "Ta... ta còn cứu được..."
Ngàn vạn lần đừng giết ta!
Xin hãy cho ta thêm thời gian!
Nói không chừng ta sẽ có thể đẩy hết toàn bộ tà khí trong cơ thể ra ngoài...
Ánh mắt Chủ Thần Tễ lạnh lẽo, hỏi lại một lần nữa: “Tại sao ngươi biết thuật pháp Côn Luân?”
Từng chữ hắn nói đều mang theo thần lực, lục phủ ngũ tạng ta cơ hồ đã nát bét.
Ta nhìn hắn, nói không nên lời, ngay lúc ta cho rằng ta sẽ bị áp lực của Chủ Thần Tễ giết chết, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng một người khác.
“Hắn nói, hắn còn cứu được.”
Thanh âm vừa truyền đến tai, hốc mắt ta lập tức phiếm hồng, ta quay sang nhìn Tạ Trạc đứng sau lưng Chủ Thần Tễ.
Tạ Trạc nghiêng đầu, nhìn vào mắt ta trong giây lát, sau đó nói với Chủ Thần Tễ: "Hắn không có tà khí."
“Ta biết, hắn dùng thuật pháp Côn Luân loại bỏ tà khí." Chủ Thần Tễ tiếp, "Đáng lý ra hắn không thể biết thuật pháp Côn Luân."
Tạ Trạc lại nhìn ta, giống như muốn nói, ngươi mau giải thích đi.
Ta lập tức lên tiếng: “Ta... Trước kia may mắn gặp được tiên nhân Côn Luân, là bọn họ dạy ta."
Chủ Thần Tễ khẽ cau mày, điệu bộ không tin lời ta cho lắm.
Tạ Trạc ngồi xổm xuống trước mặt ta, giơ tay thăm dò mạch tượng của ta.
Tim ta đập thình thịch, chỉ im lặng nhìn Tạ Trạc.
Tạ Trạc thu tay về, quay đầu nói với Chủ Thần Tễ: "Đưa linh khí vào trong kinh mạch có thể tìm được chút tà khí, rất ít, có lẽ quả thực là..."
“Có lẽ!”
Ta vội vàng cướp lời Tạ Trạc, ta cảm thấy nếu đại bảo bối của ta còn nói thêm bất cứ điều gì nữa, Chủ Thần Tễ sẽ thực sự chém chết ta!
“Cho ta hai ngày, ta đảm bảo sẽ xử lý sạch sẽ tà khí trong người!"
Ta gắng gượng ngẩng cao đầu, nghẹn ngào nói:
“Ta biết chuyện ta dùng thuật pháp Côn Luân rất kỳ lạ, nhưng Côn Luân dù sao cũng là lãnh địa tiên gia, Tây Vương Mẫu cũng là Chủ Thần chính thống, thuật pháp Côn Luân cũng không phải tà ma ngoại đạo, mà ta quả thực cũng là quân sĩ Thước Sơn, nếu ta có thể tự cứu chính mình, thì ít nhất... Các ngươi sẽ không giết nhầm một người vô tội... Đúng chứ?"
Một hồi kể khổ, hai người trước mặt đều lâm vào trầm tư.
Tạ Trạc dường như cực kỳ nghiêm túc cân nhắc lời ta nói, hắn cảm thấy rất có đạo lý, bèn gật đầu hưởng ứng.
Ta nuốt nước bọt, giương mắt nhìn Chủ Thần Tễ.
Chủ Thần Tễ thu lại sát khí, vi diệu híp mắt đánh giá ta.
Ta không biết hắn đang suy tính điều gì, chỉ có thể lặng lẽ chờ phán quyết của hắn.
“Nếu đã như vậy,” Qua hồi lâu, Chủ Thần Tễ rốt cuộc mở miệng, “Ta mang ngươi về, cẩn thận tra xét."
Hả?
Chủ Thần Tễ mang ta về?
Ta lập tức nhìn về phía Tạ Trạc: Không cần mang, ta tự muốn đi.
Tạ Trạc lại hoàn toàn không để ý ánh mắt ta, chỉ gật đầu đồng ý với Chủ Thần Tễ.
“Ngươi đưa người về tra xét cẩn thận. Hai ngày tới ta sẽ đi thám thính bên ngoài Thước Sơn."
“Được.” Chủ Thần Tễ nói, “Ta để lại thuật pháp trên vòng cổ của ngươi, ngươi có thể tự do ra vào kết giới của ta."
Tạ Trạc gật đầu, xoay người rời đi, chỉ để lại một lời nhắn: "Hai ngày sau ta sẽ quay về kiểm tra mạch tượng của hắn."
Hả?
Quyết định xong rồi?
Ta nửa nằm nửa ngồi bất động nhìn Tạ Trạc rời xa, vừa quay đầu lại, một bàn tay thô lỗ túm ta từ dưới đất lên.
Chủ Thần Tễ nhìn ta.
“Vừa hay thạch kính Thước Sơn đang ở trong điện của ta, ngươi đến kiểm tra lại đi."
Hả?
Tra thạch kính thì tra thạch kính, nhưng ngươi nói "lại" là có ý gì???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook