Hòa Ly
-
Chương 6: Xem ra, ta của năm đó thực sự rất rất thích ngươi
"Ta" trong gương ngây ra nhìn Tạ Trạc thật lâu, sau đó trừng mắt mím môi, hai má phồng lên vì tức giận, "ta" nhảy lên chọc vào mắt Tạ Trạc.
Tạ Trạc không biết đang mải nghĩ gì, cũng bất giác ngây ra, không hề đề phòng một chiêu này, trực tiếp bị "ta" chọc vào mắt. Đau đớn khiến hắn phải ôm mắt cúi đầu.
“Ta” mắng Tạ Trạc xối xả: "Ai xấu! Ai xấu? Ai dạy ngươi nói chuyện với cô nương nhà người ta như vậy hả?"
Ta nhìn chính mình trong gương nhảy đổng lên dùng nắm đấm nói chuyện với Tạ Trạc mà lo lắng không thôi, trong lòng không ngừng mặc niệm, đừng đánh đừng đánh, hắn cực kỳ hung bạo, công pháp so với nhà ngươi mạnh hơn ngàn vạn lần, còn đánh nữa thì ngươi toi đời, mà ngươi chết thì ta cũng chết, thôi xong rồi...
“Ta” hùng hổ đấm mấy cái mới chịu dừng tay: “Tạ Huyền Thanh, ngươi bị bệnh à mà nói ra mấy câu đáng ghét như thế? Hay là chân ngươi bị thương cũng làm đầu ngươi hỏng luôn rồi?" Dứt lời, "ta" dùng tay sờ trán Tạ Trạc, "Để ta xem xem, chân của ngươi ta chữa khỏi được thì đầu óc ta cũng có thể chữa giúp ngươi..."
Trong gương, ta quá khứ đang ôm mặt Tạ Trạc, có vẻ muốn áp lên trán hắn.
Ta nhìn động tác của "ta" liền sửng sốt.
Trong trí nhớ của ta, ngoại trừ cùng Tạ Trạc “đánh nhau”, đã rất nhiều năm rồi ta không cùng Tạ Trạc tiếp xúc thân thể như vậy.
Tình yêu thuở ban đầu sớm đã bị những chuyện vụn vặt trong năm trăm năm bào mòn, ta nào có tâm tư cùng Tạ Trạc ôm ấp.
Tạ Trạc rõ ràng cũng bị dọa đến thất thần.
Hắn để "ta" tùy ý nhào nặn khuôn mặt mình, sau vài giây ngắn ngủi mới đột nhiên lùi lại một bước.
Hắn đứng thẳng người, mang theo vẻ xa cách.
"Ta" khó hiểu nhìn hắn, rốt cuộc mới bắt đầu nghiêm túc: “Tạ Huyền Thanh ngươi đây là như thế nào? Mới vừa rồi vẫn còn tốt, ngươi lại đang làm cái gì vậy? Gây bất ngờ kiểu này không vui đâu.”
Tạ Trạc trầm mặc nhìn chằm chằm “ta”, sau đó hơi nghiêng đầu tránh đi.
Ta ở trong gương nhìn thấy hướng Tạ Trạc quay đầu, thế mà lại là nhìn về phía ta!
Để tránh bị bản thân ở quá khứ phát hiện, ta lập tức thu gương về. Lúc ôm gương trong ngực, ta chợt nghe Tạ Trạc thấp giọng, bình tĩnh nói ra một câu:
“Ta không thích ngươi.”
Dựa theo những gì ta vừa dạy, hắn đã nói ra câu này.
Nhưng đến khi thật sự nghe từ miệng hắn, trong lòng ta lại nổi lên ý vị khác.
Những lời này của Tạ Trạc, không phải là nói với ta, mà cũng giống như là nói với ta. Suy cho cùng, những lời này của hắn, xét từ góc độ nào, cũng chính là nói với ta.
Tâm trạng của ta khi nghe những lời này hay bối cảnh mà Tạ Trạc nói đều phức tạp như nhau.
“Ta” bên ngoài cũng bất động.
Qua nửa ngày, nàng mới nói: “Ta… Ta cũng không thích ngươi! Ngươi hôm nay thật đáng ghét, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ta đi đây.”
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ta rời đi, bước chân càng lúc càng xa, đến ta cũng cho rằng “ta” cứ như vậy mà đi rồi. Ta đang chuẩn bị từ bên cửa sổ đứng dậy, nhưng lại nghe thấy bước chân “lạch bạch lạch bạch” vội vã chạy về.
Ta lần nữa ngồi thụp xuống trốn sau cửa sổ, vì quá tò mò, ta lại đem gương thò ra ngoài quan sát.
Trong gương phản chiếu hình ảnh bên ngoài.
Thân ảnh “ta” từ xa chạy tới, thở hổn hển đứng trước mặt Tạ Trạc.
Tạ Trạc trầm mặc nhìn “ta”.
“Ta” khẩn trương nói với Tạ Trạc: “Những điều ta vừa nói không phải sự thật, ta đã thích ngươi rồi. Nếu ngươi không thích ta, ngươi cũng không cần cố tình nói ra, bởi vì… Ta sẽ đau lòng.”
Ánh mắt Tạ Trạc khẽ động.
“Ta” giữ chặt tay Tạ Trạc, đem giỏ tre trong tay nhét vào tay Tạ Trạc: "Ta cảm thấy tâm tình ngươi hôm nay nhất định không tốt nên mới nói ra những câu như vậy, ta cho ngươi chỗ măng ta mới đào, ngâm ớt ăn rất ngon, hoàn toàn không giống loại trúc già ta cho ngươi ăn trước đây, hi vọng ngươi ăn hết cái này tâm trạng sẽ tốt lên!"
“Ta” nói liến thoắng: “Thân thể ngươi hiện tại đã ổn rồi, cũng có một căn nhà nhỏ, ngươi có thể tự lo cho mình không cần ta đến giúp ngươi nữa, ta quả thực bị những lời ngươi vừa nói làm tổn thương rồi, ta phải quay về điều tiết một chút. Hi vọng ngày mai ta tới thăm ngươi, ngươi có thể không cần hỏi ta là thứ gì, cũng sẽ không nói ta xấu, tốt nhất nếu có thể thì hãy nói ngươi thích ta." Dứt lời, "ta" lưu loát phất tay, "Đi đây."
Tạ Trạc sửng sốt, ta cũng ngỡ ngàng.
Nhưng so với Tạ Trạc ta vẫn phản ứng nhanh hơn.
Ta nắm chặt gương đồng trong tay, nhằm hướng "ta" vừa rời đi mà ném.
Gương đồng trực tiếp nện xuống đầu "ta" quá khứ, chờ khi Tạ Trạc khôi phục lại thần trí, "ta" đã "Rầm" một tiếng ngã sõng soài trên mặt đất.
Ta vội vàng trốn trong phòng cao giọng nói: “Mau đem ta ra ngoài. Dùng chút thủ đoạn khiến cho ta tưởng rằng ta vừa nằm mơ. Bằng không chuyện ngày hôm nay, ngày mai không cách nào giải thích."
Tạ Trạc ở bên ngoài trầm mặc một hồi, sau đó ta nghe thấy một trận tiếng gió.
Khi cơ thể ta trở nên nhẹ nhõm hơn, ta biết, Tạ Trạc đã đưa ta quá khứ rời khỏi sân.
Ta ngẩng đầu lên từ cửa sổ, trông thấy khoảng sân nhỏ yên tĩnh cùng với kết giới Tạ Trạc bố trí bên ngoài ngôi nhà, ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó bắt đầu chỉ trích Tạ Trạc: “Quá bất cẩn, sao trước đó ngươi không bày kết giới? Nhỡ đâu ta quá khứ cứ thế đẩy cửa xông vào, trực tiếp mặt đối mặt với ta, vậy chẳng phải bây giờ ta đã biến thành cái xác rồi sao?"
Ta làu bàu nửa ngày, bấy giờ mới chú ý đến tuyết măng vừa rồi "ta" để lại cho Tạ Trạc.
Hắn im lặng một lúc lâu, chỉ nhìn giỏ măng kia, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó. Rốt cuộc, hắn ngẩng đầu nhìn ta: “Ngươi trước kia rất thích ăn cái này?”
“Đúng vậy.”
“Về sau tại sao không ăn nữa?"
“Tuyết măng không thêm cay, ăn chay chắc?”
Tạ Trạc lại nửa ngày không nói tiếng nào, giống như đang nghĩ đến nguyên nhân chúng ta hòa ly.
Ta từ cửa sổ nhảy ra, nhìn tuyết măng trong tay Tạ Trạc, bên trong đều là những búp măng non mềm, ta nhiều năm rồi chưa được thưởng thưởng mỹ vị, nghĩ đến thứ đồ ăn thần tiên giòn tan cay nồng ấy, ta bất giác muốn chảy nước miếng. Ta nuốt nước bọt, lại quay sang hướng Tạ Trạc vừa đưa "ta" đi.
Ta tin tưởng, dựa vào tính cách của ta năm đó, chỉ cần ta tỉnh dậy không tìm thấy căn nhà nhỏ này trong Tuyết Trúc Lâm, "ta" nhất định sẽ cho rằng toàn bộ chuyện xảy ra đều là một giấc mộng. Có lẽ còn sẽ hùng hổ chạy đi tìm Tạ Huyền Thanh của thời không này, kể khổ than phiền chuyện mình tự tay đánh mất giỏ măng tươi ngon bậc nhất.
“Ta cũng có điểm thất sách, không nghĩ tới một tiểu cô nương như ta của năm đó, bị ngươi nói quá đáng như vậy còn không chịu từ bỏ, ngược lại còn cho ngươi giỏ măng tốt." Ta than khẽ, “Xem ra, ta của năm đó thực sự rất rất thích ngươi.”
“Sau lại, vì sao không còn thích nữa?" Tạ Trạc quay sang nhìn ta.
Ta trầm mặc, tâm trí trống rỗng sau khoảnh khắc ngắn ngủi nhanh chóng hiện lên vô số hình ảnh trong suốt năm trăm năm qua, từng sự thất vọng nho nhỏ dần trở thành nỗi tuyệt vọng to lớn, từng câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống thường nhật, tất cả đều là những hồi ức ta không muốn nhớ lại. Mà những khoảnh khắc đó, lại không cách nào diễn đạt thành lời.
Từ tình yêu khắc cốt ghi tâm ban đầu, cho đến lãnh đạm của hiện tại, chính những khoảnh khắc nhỏ bé ấy đã xây nên một cây cầu, mà ta, chỉ là bước qua cây cầu ấy sang đến bờ bên kia.
Sự kết thúc cho một đoạn nhân duyên đến thật chóng vánh.
Có quá nhiều tiểu tiết không thể nói rõ với người ngoài, dưới sự an bài của vận mệnh và năm tháng, mối quan hệ dần xuất hiện những kẽ hở, cuối cùng khiến cho sợi chỉ đỏ giữa chúng ta hoàn toàn đứt lìa.
Ta trầm mặc rất lâu, liếc nhìn bầu trời, sau đó nhàn nhạt nói một câu: “Bởi vì ta càng thích ăn cay hơn.”
Ngoại trừ lý do bề ngoài ấy, giờ khắc này, ta lại không thể nói ra những lý do khác.
“Bước này không thành, mau đến bàn xem bước tiếp theo nên đi thế nào." Ta gọi Tạ Trạc, “Sớm cắt đứt nhân duyên này, chúng ta càng sớm ngày trở về.”
Ta giả bộ tiêu sái xoay người về phòng, không thấy được tròng mắt Tạ Trạc rũ xuống cùng biểu cảm trầm mặc khó đoán của hắn.
Tạ Trạc không biết đang mải nghĩ gì, cũng bất giác ngây ra, không hề đề phòng một chiêu này, trực tiếp bị "ta" chọc vào mắt. Đau đớn khiến hắn phải ôm mắt cúi đầu.
“Ta” mắng Tạ Trạc xối xả: "Ai xấu! Ai xấu? Ai dạy ngươi nói chuyện với cô nương nhà người ta như vậy hả?"
Ta nhìn chính mình trong gương nhảy đổng lên dùng nắm đấm nói chuyện với Tạ Trạc mà lo lắng không thôi, trong lòng không ngừng mặc niệm, đừng đánh đừng đánh, hắn cực kỳ hung bạo, công pháp so với nhà ngươi mạnh hơn ngàn vạn lần, còn đánh nữa thì ngươi toi đời, mà ngươi chết thì ta cũng chết, thôi xong rồi...
“Ta” hùng hổ đấm mấy cái mới chịu dừng tay: “Tạ Huyền Thanh, ngươi bị bệnh à mà nói ra mấy câu đáng ghét như thế? Hay là chân ngươi bị thương cũng làm đầu ngươi hỏng luôn rồi?" Dứt lời, "ta" dùng tay sờ trán Tạ Trạc, "Để ta xem xem, chân của ngươi ta chữa khỏi được thì đầu óc ta cũng có thể chữa giúp ngươi..."
Trong gương, ta quá khứ đang ôm mặt Tạ Trạc, có vẻ muốn áp lên trán hắn.
Ta nhìn động tác của "ta" liền sửng sốt.
Trong trí nhớ của ta, ngoại trừ cùng Tạ Trạc “đánh nhau”, đã rất nhiều năm rồi ta không cùng Tạ Trạc tiếp xúc thân thể như vậy.
Tình yêu thuở ban đầu sớm đã bị những chuyện vụn vặt trong năm trăm năm bào mòn, ta nào có tâm tư cùng Tạ Trạc ôm ấp.
Tạ Trạc rõ ràng cũng bị dọa đến thất thần.
Hắn để "ta" tùy ý nhào nặn khuôn mặt mình, sau vài giây ngắn ngủi mới đột nhiên lùi lại một bước.
Hắn đứng thẳng người, mang theo vẻ xa cách.
"Ta" khó hiểu nhìn hắn, rốt cuộc mới bắt đầu nghiêm túc: “Tạ Huyền Thanh ngươi đây là như thế nào? Mới vừa rồi vẫn còn tốt, ngươi lại đang làm cái gì vậy? Gây bất ngờ kiểu này không vui đâu.”
Tạ Trạc trầm mặc nhìn chằm chằm “ta”, sau đó hơi nghiêng đầu tránh đi.
Ta ở trong gương nhìn thấy hướng Tạ Trạc quay đầu, thế mà lại là nhìn về phía ta!
Để tránh bị bản thân ở quá khứ phát hiện, ta lập tức thu gương về. Lúc ôm gương trong ngực, ta chợt nghe Tạ Trạc thấp giọng, bình tĩnh nói ra một câu:
“Ta không thích ngươi.”
Dựa theo những gì ta vừa dạy, hắn đã nói ra câu này.
Nhưng đến khi thật sự nghe từ miệng hắn, trong lòng ta lại nổi lên ý vị khác.
Những lời này của Tạ Trạc, không phải là nói với ta, mà cũng giống như là nói với ta. Suy cho cùng, những lời này của hắn, xét từ góc độ nào, cũng chính là nói với ta.
Tâm trạng của ta khi nghe những lời này hay bối cảnh mà Tạ Trạc nói đều phức tạp như nhau.
“Ta” bên ngoài cũng bất động.
Qua nửa ngày, nàng mới nói: “Ta… Ta cũng không thích ngươi! Ngươi hôm nay thật đáng ghét, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ta đi đây.”
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ta rời đi, bước chân càng lúc càng xa, đến ta cũng cho rằng “ta” cứ như vậy mà đi rồi. Ta đang chuẩn bị từ bên cửa sổ đứng dậy, nhưng lại nghe thấy bước chân “lạch bạch lạch bạch” vội vã chạy về.
Ta lần nữa ngồi thụp xuống trốn sau cửa sổ, vì quá tò mò, ta lại đem gương thò ra ngoài quan sát.
Trong gương phản chiếu hình ảnh bên ngoài.
Thân ảnh “ta” từ xa chạy tới, thở hổn hển đứng trước mặt Tạ Trạc.
Tạ Trạc trầm mặc nhìn “ta”.
“Ta” khẩn trương nói với Tạ Trạc: “Những điều ta vừa nói không phải sự thật, ta đã thích ngươi rồi. Nếu ngươi không thích ta, ngươi cũng không cần cố tình nói ra, bởi vì… Ta sẽ đau lòng.”
Ánh mắt Tạ Trạc khẽ động.
“Ta” giữ chặt tay Tạ Trạc, đem giỏ tre trong tay nhét vào tay Tạ Trạc: "Ta cảm thấy tâm tình ngươi hôm nay nhất định không tốt nên mới nói ra những câu như vậy, ta cho ngươi chỗ măng ta mới đào, ngâm ớt ăn rất ngon, hoàn toàn không giống loại trúc già ta cho ngươi ăn trước đây, hi vọng ngươi ăn hết cái này tâm trạng sẽ tốt lên!"
“Ta” nói liến thoắng: “Thân thể ngươi hiện tại đã ổn rồi, cũng có một căn nhà nhỏ, ngươi có thể tự lo cho mình không cần ta đến giúp ngươi nữa, ta quả thực bị những lời ngươi vừa nói làm tổn thương rồi, ta phải quay về điều tiết một chút. Hi vọng ngày mai ta tới thăm ngươi, ngươi có thể không cần hỏi ta là thứ gì, cũng sẽ không nói ta xấu, tốt nhất nếu có thể thì hãy nói ngươi thích ta." Dứt lời, "ta" lưu loát phất tay, "Đi đây."
Tạ Trạc sửng sốt, ta cũng ngỡ ngàng.
Nhưng so với Tạ Trạc ta vẫn phản ứng nhanh hơn.
Ta nắm chặt gương đồng trong tay, nhằm hướng "ta" vừa rời đi mà ném.
Gương đồng trực tiếp nện xuống đầu "ta" quá khứ, chờ khi Tạ Trạc khôi phục lại thần trí, "ta" đã "Rầm" một tiếng ngã sõng soài trên mặt đất.
Ta vội vàng trốn trong phòng cao giọng nói: “Mau đem ta ra ngoài. Dùng chút thủ đoạn khiến cho ta tưởng rằng ta vừa nằm mơ. Bằng không chuyện ngày hôm nay, ngày mai không cách nào giải thích."
Tạ Trạc ở bên ngoài trầm mặc một hồi, sau đó ta nghe thấy một trận tiếng gió.
Khi cơ thể ta trở nên nhẹ nhõm hơn, ta biết, Tạ Trạc đã đưa ta quá khứ rời khỏi sân.
Ta ngẩng đầu lên từ cửa sổ, trông thấy khoảng sân nhỏ yên tĩnh cùng với kết giới Tạ Trạc bố trí bên ngoài ngôi nhà, ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó bắt đầu chỉ trích Tạ Trạc: “Quá bất cẩn, sao trước đó ngươi không bày kết giới? Nhỡ đâu ta quá khứ cứ thế đẩy cửa xông vào, trực tiếp mặt đối mặt với ta, vậy chẳng phải bây giờ ta đã biến thành cái xác rồi sao?"
Ta làu bàu nửa ngày, bấy giờ mới chú ý đến tuyết măng vừa rồi "ta" để lại cho Tạ Trạc.
Hắn im lặng một lúc lâu, chỉ nhìn giỏ măng kia, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó. Rốt cuộc, hắn ngẩng đầu nhìn ta: “Ngươi trước kia rất thích ăn cái này?”
“Đúng vậy.”
“Về sau tại sao không ăn nữa?"
“Tuyết măng không thêm cay, ăn chay chắc?”
Tạ Trạc lại nửa ngày không nói tiếng nào, giống như đang nghĩ đến nguyên nhân chúng ta hòa ly.
Ta từ cửa sổ nhảy ra, nhìn tuyết măng trong tay Tạ Trạc, bên trong đều là những búp măng non mềm, ta nhiều năm rồi chưa được thưởng thưởng mỹ vị, nghĩ đến thứ đồ ăn thần tiên giòn tan cay nồng ấy, ta bất giác muốn chảy nước miếng. Ta nuốt nước bọt, lại quay sang hướng Tạ Trạc vừa đưa "ta" đi.
Ta tin tưởng, dựa vào tính cách của ta năm đó, chỉ cần ta tỉnh dậy không tìm thấy căn nhà nhỏ này trong Tuyết Trúc Lâm, "ta" nhất định sẽ cho rằng toàn bộ chuyện xảy ra đều là một giấc mộng. Có lẽ còn sẽ hùng hổ chạy đi tìm Tạ Huyền Thanh của thời không này, kể khổ than phiền chuyện mình tự tay đánh mất giỏ măng tươi ngon bậc nhất.
“Ta cũng có điểm thất sách, không nghĩ tới một tiểu cô nương như ta của năm đó, bị ngươi nói quá đáng như vậy còn không chịu từ bỏ, ngược lại còn cho ngươi giỏ măng tốt." Ta than khẽ, “Xem ra, ta của năm đó thực sự rất rất thích ngươi.”
“Sau lại, vì sao không còn thích nữa?" Tạ Trạc quay sang nhìn ta.
Ta trầm mặc, tâm trí trống rỗng sau khoảnh khắc ngắn ngủi nhanh chóng hiện lên vô số hình ảnh trong suốt năm trăm năm qua, từng sự thất vọng nho nhỏ dần trở thành nỗi tuyệt vọng to lớn, từng câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống thường nhật, tất cả đều là những hồi ức ta không muốn nhớ lại. Mà những khoảnh khắc đó, lại không cách nào diễn đạt thành lời.
Từ tình yêu khắc cốt ghi tâm ban đầu, cho đến lãnh đạm của hiện tại, chính những khoảnh khắc nhỏ bé ấy đã xây nên một cây cầu, mà ta, chỉ là bước qua cây cầu ấy sang đến bờ bên kia.
Sự kết thúc cho một đoạn nhân duyên đến thật chóng vánh.
Có quá nhiều tiểu tiết không thể nói rõ với người ngoài, dưới sự an bài của vận mệnh và năm tháng, mối quan hệ dần xuất hiện những kẽ hở, cuối cùng khiến cho sợi chỉ đỏ giữa chúng ta hoàn toàn đứt lìa.
Ta trầm mặc rất lâu, liếc nhìn bầu trời, sau đó nhàn nhạt nói một câu: “Bởi vì ta càng thích ăn cay hơn.”
Ngoại trừ lý do bề ngoài ấy, giờ khắc này, ta lại không thể nói ra những lý do khác.
“Bước này không thành, mau đến bàn xem bước tiếp theo nên đi thế nào." Ta gọi Tạ Trạc, “Sớm cắt đứt nhân duyên này, chúng ta càng sớm ngày trở về.”
Ta giả bộ tiêu sái xoay người về phòng, không thấy được tròng mắt Tạ Trạc rũ xuống cùng biểu cảm trầm mặc khó đoán của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook