Hòa Ly
-
Chương 53
#Vy
Sau khi gặp Chử Liên, ta bắt đầu điều chỉnh trạng thái của mình, một lần nữa quay về gánh vác trọng trách thượng tiên, quản lý quân thủ vệ.
Côn Luân vẫn luôn tốt đẹp, bình yên từ cuối xuân vượt qua mùa hè, sau đó lại nghênh đón những ngày đầu thu.
Sau đó...
Thế gian rục rịch xảy ra biến cố.
Tây Vương Mẫu cùng các Chủ Thần che giấu sự tồn tại của Bất Tử thành, khắp thế gian bố trí tai mắt của Lão Tần, bắt những người vô tình phát hiện ra chân tướng vào Bất Tử thành.
Chuyện này vẫn luôn là chủ đề bàn cãi khắp trong ngoài Côn Luân.
Ban đầu chỉ là cuộc thảo luận trên phố, sau đó các thượng tiên cũng có cái nhìn trái chiều, có người cho rằng các Chủ Thần không làm sai, lại có người khăng khăng các Chủ Thần dù vô tình hay cố ý đều đã hại chết rất nhiều người vô tội, sai lầm của họ không khác gì Tà Thần.
Ta chưa từng đưa ra ý kiến về vấn đề này, cũng quán triệt quân thủ vệ không được bàn tán lung tung.
Ta đã thấy cảnh tượng thảm khốc trong Bất Tử thành, nhìn từ góc độ của ta, ta không thể phán xét hành vi của Tạ Trạc và các Chủ Thần là đúng hay sai, ta chỉ có thể cùng quân thủ vệ tiếp tục giữ vững hòa bình hiện tại.
Nhưng sự bất đồng sẽ không vì ta giữ im lặng mà biến mất.
Côn Luân, hoặc giả nói thế gian này trước sau gì cũng nổi lên sóng gió, sự bình yên ngắn ngủi chẳng duy trì được bao lâu.
Một người bán hàng rong ở Chợ Tây xảy ra xích mích với một khách quen. Tranh cãi dẫn đến xô xát, người bán hàng rong trong lúc nóng giận đã đánh chết người khách kia.
Người bán hàng rong sau khi bình tĩnh lại từ cơn giận đã vô cùng hoảng sợ, sau đó hắn liền...
Phát điên.
Hắn liên tiếp đả thương mấy chục người ở Chợ Tây, lúc ta nhận được tin báo còn lấy làm lạ, chỉ là một người bán hàng rong bình thường lại có thể gây ra động tĩnh lớn đến vậy, hơn nữa còn không bị chế phục, xem ra những người đến Côn Luân không chỉ là tiểu yêu hay địa tiên nữa rồi.
Nhưng khi đến hiện trường, ta lập tức hiểu ra.
Người bán hàng rong bị đám đông vây xung quanh, ai nấy đều đề phòng nhìn hắn nhưng tuyệt nhiên không dám bước lên, bởi vì hai mắt người bán hàng rong đã hóa đen, trông rất đáng sợ, quanh thân hắn tản ra hắc khí mà mọi người đều quen thuộc...
Tà khí.
Người bán hàng rong bị xử chết.
Ta là người ra tay.
Hắn hóa thành làn khói đen biến mất dưới mũi kiếm của ta, ta cầm kiếm hồi lâu, quên cả thu kiếm vào vỏ.
Ta ý thức được một chuyện kinh khủng đang xảy ra ——
Tà khí, đã quay về thế gian.
Ta lập tức bẩm báo Tây Vương Mẫu.
Tây Vương Mẫu sau khi nghe xong mặt mày biến sắc, người bảo ta khởi động lại kết giới Côn Luân, tuy không còn Rìu Bàn Cổ trấn thủ nhưng kết giới có thể kết nối với vô số trận pháp xung quanh Côn Luân, tạo thành một lá chắn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Tây Vương Mẫu dặn dò ta nghiêm cấm người bên ngoài tiến vào Côn Luân, cũng lệnh cho các thượng tiên khác khẩn trương dò xét nội tức của cấp dưới.
Sau đó người nói với ta một chuyện càng đáng sợ ——
“Vài ngày trước, Chủ Thần Tễ phương bắc vừa truyền tin đến." Tây Vương Mẫu nhìn ta, "Hắn nói, trên tường ngoại thành Bất Tử thành, lại xuất hiện thi thể mới."
Xương hàm ta cứng lại.
Dạ dày cuộn lên lạnh buốt.
“Hắn vốn tưởng rằng là do có người bất mãn với việc các Chủ Thần làm trước đây, nhưng giờ xem ra... là yêu tà tái thế."
Ta cụp mắt, bàn tay bên người nắm chặt thành quyền: "Tà Thần, chưa bị tiêu diệt hoàn toàn."
Ta lấy lại bình tĩnh: “Chử Liên nhất định biết chuyện gì đó, ta đi tìm hắn."
Tây Vương Mẫu gật đầu: “Gọi Tần Thư Nhan cùng đi. Cẩn thận chút."
Vì vậy, ta lần nữa cùng Lão Tần đến động dung nham. Lần trước rời đi vốn tưởng rằng cả đời sẽ không phải bước chân vào nơi chết tiệt này nữa.
Vừa đến cửa động, ta mơ hồ phát hiện có gì đó không đúng.
Cửa động dung nham truyền tới một luồng khí, nhưng luồng khí này thanh tịnh hơn trước rất nhiều, cảm giác giống như... rừng băng ta từng đến, có thể loại bỏ mọi tạp chất.
Ta và Lão Tần đưa mắt nhìn nhau, lập tức vào trong động.
Gặp lại Chử Liên, ta sửng sốt ngây ra như phỗng.
Hắn hiện tại toàn thân phủ trắng tuyết, từ tóc, lông mi đến từng tấc da thịt đều trắng muốt như nhau.
Ta có thể thấy rất rõ dưới da hắn là mạch máu đỏ tươi.
Thật kỳ lạ, máu của hắn vậy mà lại là màu đỏ...
“Chử Liên.” Lão Tần lạnh mặt tiến lên phía trước, hắn đứng cách lồng giam dùng quạt thi pháp, cơ thể cuộn tròn trên đất của Chử Liên bị một sức mạnh vô hình nhấc bổng lên, Lão Tần tra hỏi hắn, "Ngươi muốn làm gì?"
“Không phải ta muốn làm gì.”
Sắc mặt Chử Liên tái mét, ngữ khí cũng yếu ớt vô lực, nhìn như sắp tan biến, nhưng khóe miệng hắn vẫn treo nụ cười, "Các ngươi nên hỏi, Tà Thần muốn làm gì."
“Không cần nói lời vô nghĩa.” Mặt Lão Tần sắc lạnh như băng, hồ ly ngàn năm vào lúc này cũng lộ ra sát khí, "Ta biết ngươi một lòng muốn chết, nhưng ta cũng có rất nhiều cách khiến ngươi sống không bằng chết."
Chử Liên nghe vậy giống như bị chọc cười, vừa ho khan vừa nói: "Không cần ép ta, ta cũng sẽ nói cho các ngươi biết." Hắn nhìn ta qua song sắt lồng giam, "Đệ muội, tới đây."
Lão Tần quay đầu lại: “Cẩn thận có bẫy."
Ta niệm quyết hộ thể, tiến lên hai bước.
Chử Liên nói: “Viên đá trên cổ Tạ Trạc, ngươi biết chứ?"
Ta trầm mặc, ta đương nhiên biết, đó là vật bất ly thân của Tạ Trạc, thậm chí trước đây sau nhiều lần "diệt nhân duyên" thất bại, hắn phải lấy nó ra dùng, lần đó đã dẫn đến không ít rắc rối...
“Mấy ngàn năm trước, tộc trưởng tộc ta dùng cấm thuật thượng cổ triệu hồi Tà Thần, bằng cách mượn sức mạnh núi sông, đem toàn bộ bẩn thỉu bụi bặm khắp núi sông tụ về một điểm, mới gọi được linh phách Tà Thần. Từ đó, mảnh đất kia trở thành nơi sạch sẽ nhất trên thế gian. Suốt ngàn năm sau, bất kể là yêu tà hay trành quỷ, chỉ cần đặt chân đến đó sẽ bị tịnh khí thanh tẩy, hóa thành sương khói."
Ta nhìn động dung nham đằng sau, mặt đất cũng bắt đầu mất đi màu sắc, hệt như cơ thể Chử Liên...
Ta nghiến răng nhìn Chử Liên:
“Ngươi định học theo tộc trưởng tuyết lang yêu tộc, hiến tế bản thân cùng mảnh đất này, triệu hồi linh phách Tà Thần!?"
Chử Liên cười khẽ: “Ta lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy, ta nói rồi, là Tà Thần."
Hắn tiếp tục nói: “Viên đá trên cổ Tạ Trạc lấy từ mảnh đất kia. Hắn mượn sức mạnh của viên đá dựng kết giới phong tuyết bên ngoài Bất Tử thành, cũng mượn sức mạnh đó phong ấn ta ở đây."
“Sau này, hắn hấp thụ toàn bộ tà khí trong thiên hạ vào cơ thể, đem những thứ dơ bẩn trả về núi sông. Thế nên khi tà khí biến mất, viên đá biến mất, phong ấn của hắn tự nhiên cũng biến mất theo..." Chử Liên đảo mắt quanh lồng giam, "Bởi vậy bọn chúng mới phải dùng đống sắt vụn này giam giữ ta..."
“Đống sắt vụn này có thể giam giữ ngươi, chứng minh ngươi chỉ là một kẻ phế vật." Lão Tần lạnh nhạt nói, "Ta hỏi ngươi, chuyện tà khí hiện tại là thế nào?"
“Đừng vội.” Chử Liên chỉ nhìn chằm chằm vào ta, cười khẽ, “Trước khi Tạ Trạc mang ngươi xuyên không về quá khứ, bất luận là Tạ Trạc, Tây Vương Mẫu hay các Chủ Thần đều không biết chuyện này. Thế nên bọn chúng không có cách nào giải quyết tà khí trong thiên hạ. Nhưng sau khi Tạ Trạc trở về năm trăm năm trước lại tìm ra cách, ngươi không tò mò hắn phát hiện ra lúc nào sao?"
Ta nhìn Chử Liên, dòng thời gian không ngừng quay ngược về thời điểm ta cùng Tạ Trạc trở về năm trăm năm trước.
Nghĩ một hồi, ta liền phát hiện, quãng thời gian đó chúng ta gần như đều ở cùng nhau, lần duy nhất tách ra... Là lần thứ hai hắn bổ thời không, hắn tìm được Tạ Huyền Thanh trước ta một bước, sau đó lên kế hoạch, bị trọng thương, rồi tính kế ta...
Tạ Trạc tranh thủ thời gian vài ngày sắp xếp Ngô Trừng ngáng đường ta, liên hệ Tần Thư Nhan, để Tần Thư Nhan cho hồ yêu đi cứu Tạ Huyền Thanh.
Còn có...
Hắn bị thương.
Theo dòng thời gian nguyên bản, Tạ Huyền Thanh sẽ truy sát Chử Liên đến Côn Luân, Tạ Huyền Thanh và Chử Liên quyết chiến một trận, lưỡng bại câu thương, nhưng hắn vẫn phong ấn được Chử Liên ngay tại Côn Luân. Sau đó, hắn đến rừng tuyết trúc và gặp ta.
Nhưng bởi vì chúng ta trở về quá khứ nên mọi thứ đã bị đảo lộn.
Tạ Trạc vì ngăn cản Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh gặp nhau nên đã nhúng tay vào trận chiến giữa Tạ Huyền Thanh và Chử Liên.
Ta không biết hắn đã làm gì, nhưng hắn thành công giấu Tạ Huyền Thanh đến động băng, thành công phong ấn Chử Liên, sau đó trọng thương chạy đến rừng tuyết trúc gặp lại ta...
Khoảng thời gian duy nhất Tạ Trạc không ở cạnh ta chỉ có vài ngày ngắn ngủi.
Trong khoảng thời gian ấy hắn đã phát hiện ra điều gì?
Chử Liên nhìn vẻ mặt suy nghĩ mông lung của ta, hắn cười càng quỷ dị, "Ngươi nhớ ra chưa? Là thời gian nào?"
Ta nhìn thẳng vào hắn: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
“Năm trăm năm trước, Tạ Trạc và ta đang quyết đấu, thời điểm then chốt đột nhên xuất hiện một hắc y nhân tham chiến, chiêu thức hắn dùng không khác Tạ Trạc là bao. Nếu ta vẫn tiếp tục đánh với Tạ Trạc thì sẽ không có cơ hội phản kích, nhưng hắc y nhân tới, hắn đánh ngất Tạ Trạc, cho ta thời gian nghỉ ngơi, ta bèn nghe theo mệnh lệnh của linh phách Tà Thần trong cơ thể, mượn lực núi sông hấp thụ tà khí, công kích hắc y nhân. Đó là lần duy nhất ta sử dụng sức mạnh của Tà Thần."
Ta im lặng nhìn Chử Liên, sương trắng từng đợt thoát ra từ miệng hắn.
“Nhưng cơ thể ta rốt cuộc vẫn không chịu được sức mạnh của Tà Thần, hắc y nhân tuy bị ta đánh trọng thương nhưng hắn vẫn đủ khả năng đánh bại ta, phong ấn ta ở chỗ này."
Sau đó hắc y nhân, cũng chính là Tạ Trạc năm trăm năm sau, mang theo thương tích đến rừng tuyết trúc, "gặp lại" ta.
Còn Tạ Huyền Thanh dưới sự sắp xếp của Tạ Trạc cũng được hồ yêu cứu, nhưng ý trời đã định, cuối cùng Tạ Huyền Thanh vẫn gặp Hạ Hạ.
“Sau khi bị phong ấn, ta không biết hắc y nhân là ai..." Lời Chử Liên kéo ta về hiện thực, hắn cười điên dại, "Nhưng ngươi cho rằng, vị kia trong cơ thể ta cũng không biết sao?"
Vị kia trong cơ thể hắn...
Chẳng lẽ khi ấy Tà Thần đã biết hắc y nhân là Tạ Trạc năm trăm năm sau?
“Hắn sớm đã biết! Thời điểm đó trên thế gian có hai Tạ Trạc, một là Tạ Trạc bình thường, hai là Tạ Trạc đến từ tương lai. Hắn vẫn luôn đợi, đợi ngày hôm nay!"
Chử Liên gần như hóa điên:
“Tà Thần biết, sau khi Tạ Trạc thấy cấm thuật của Tà Thần nhất định sẽ nghiên cứu cách tiêu trừ tà khí trong thiên hạ. Thế nên hắn vẫn luôn đợi Tạ Trạc trở về từ quá khứ, hắn biết, một khi Tạ Trạc trở về nhất định sẽ lựa chọn hi sinh bản thân để chôn vùi tà khí!"
Nghe những lời này, ta và Lão Tần đều phải rùng mình.
Tà Thần đã tiên liệu được những việc Tạ Trạc làm, hắn biết Tạ Trạc sẽ biến mất với tà khí trong thiên hạ, so với Tạ Trạc, hắn còn chuẩn bị nhiều hơn năm trăm năm...
“Năm trăm năm qua, ta bị phong ấn ở đây, thời thời khắc khắc đều muốn chết, không phải vì Tạ Trạc, mà bởi vì Tà Thần vẫn luôn không ngừng sửa đổi cơ thể ta. Hắn mượn tà khí bên ngoài bức điên Tạ Trạc, mặt khác lại ở trong linh hồn tra tấn ta. Hắn suy nghĩ rất chu toàn. Tạ Trạc phát điên, hắn sẽ dùng cơ thể Tạ Trạc quay về nhân thế. Tạ Trạc không điên... Hắn đã chết, vậy thì ta..."
Chử Liên càng nói, sắc mặt càng thêm trắng bệch, mạch máu trong cơ thể hắn dần chuyển thành màu trắng ngay trước mắt ta và Lão Tần.
Đột nhiên, ta cảm thấy mặt đất dưới chân rung lên, bên ngoài truyền đến tiếng động cực lớn, lệnh bài quân thủ vệ Côn Luân trên thắt lưng ta đột nhiên vỡ vụn.
Ta biết, kết giới Côn Luân đã bị... Phá.
“Thời khắc hắn thông qua ta trở về nhân thế... sắp đến rồi..." Tiếng Chử Liên trở nên thều thào, như sắp bị rút cạn sinh khí, "Tà khí vĩnh viễn sẽ không biến mất, nó ở ngay trong lòng các ngươi... Chỉ lát nữa thôi, không kẻ nào có thể tránh khỏi kiếp nạn của Tà Thần..."
Lão Tần gập quạt lại, Chử Liên bên trong lồng giam toàn thân đã biến thành màu trắng, mặt đất dưới chân hắn, bốn phía hang động, toàn bộ đều không còn màu sắc.
Nơi này dần trở nên thuần khiết hệt như rừng tuyết kia.
"Tất cả các ngươi sẽ biến thành vật chứa của hắn, mà thế gian này, đã không còn Tạ Trạc..."
Chử Liên để lại một câu sau cùng, không trung lại lặng ngắt như tờ.
Ta nhìn Chử Liên như biến thành một khối băng, trong lòng dậy lên trăm vị phức tạp, để mặc Lão Tần kéo tay: "Không thể ở đây thêm nữa!"
Lão Tần kéo ta bay ra khỏi động.
Khi chúng ta ngự phong ra đến cửa động, kết giới Côn Luân đang dần vụn vỡ, bên ngoài Côn Luân tà khí như đám mây đen khổng lồ che trời kéo đến.
Câu cuối cùng của Chử Liên như một lời nguyền vang vọng bên tai ta.
“Tất cả các ngươi sẽ biến thành vật chứa của hắn...”
“Mà thế gian này, đã không còn Tạ Trạc...”
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ chuyển sang giai đoạn mới ~
Mị bảo đảm, Tạ Cún của các cưng sẽ được lên sàn.
Nhưng ngày mai mị vô cùng bận, không viết chương mới được.
Cả nhà chịu khó đợi chút nha ~
Sau khi gặp Chử Liên, ta bắt đầu điều chỉnh trạng thái của mình, một lần nữa quay về gánh vác trọng trách thượng tiên, quản lý quân thủ vệ.
Côn Luân vẫn luôn tốt đẹp, bình yên từ cuối xuân vượt qua mùa hè, sau đó lại nghênh đón những ngày đầu thu.
Sau đó...
Thế gian rục rịch xảy ra biến cố.
Tây Vương Mẫu cùng các Chủ Thần che giấu sự tồn tại của Bất Tử thành, khắp thế gian bố trí tai mắt của Lão Tần, bắt những người vô tình phát hiện ra chân tướng vào Bất Tử thành.
Chuyện này vẫn luôn là chủ đề bàn cãi khắp trong ngoài Côn Luân.
Ban đầu chỉ là cuộc thảo luận trên phố, sau đó các thượng tiên cũng có cái nhìn trái chiều, có người cho rằng các Chủ Thần không làm sai, lại có người khăng khăng các Chủ Thần dù vô tình hay cố ý đều đã hại chết rất nhiều người vô tội, sai lầm của họ không khác gì Tà Thần.
Ta chưa từng đưa ra ý kiến về vấn đề này, cũng quán triệt quân thủ vệ không được bàn tán lung tung.
Ta đã thấy cảnh tượng thảm khốc trong Bất Tử thành, nhìn từ góc độ của ta, ta không thể phán xét hành vi của Tạ Trạc và các Chủ Thần là đúng hay sai, ta chỉ có thể cùng quân thủ vệ tiếp tục giữ vững hòa bình hiện tại.
Nhưng sự bất đồng sẽ không vì ta giữ im lặng mà biến mất.
Côn Luân, hoặc giả nói thế gian này trước sau gì cũng nổi lên sóng gió, sự bình yên ngắn ngủi chẳng duy trì được bao lâu.
Một người bán hàng rong ở Chợ Tây xảy ra xích mích với một khách quen. Tranh cãi dẫn đến xô xát, người bán hàng rong trong lúc nóng giận đã đánh chết người khách kia.
Người bán hàng rong sau khi bình tĩnh lại từ cơn giận đã vô cùng hoảng sợ, sau đó hắn liền...
Phát điên.
Hắn liên tiếp đả thương mấy chục người ở Chợ Tây, lúc ta nhận được tin báo còn lấy làm lạ, chỉ là một người bán hàng rong bình thường lại có thể gây ra động tĩnh lớn đến vậy, hơn nữa còn không bị chế phục, xem ra những người đến Côn Luân không chỉ là tiểu yêu hay địa tiên nữa rồi.
Nhưng khi đến hiện trường, ta lập tức hiểu ra.
Người bán hàng rong bị đám đông vây xung quanh, ai nấy đều đề phòng nhìn hắn nhưng tuyệt nhiên không dám bước lên, bởi vì hai mắt người bán hàng rong đã hóa đen, trông rất đáng sợ, quanh thân hắn tản ra hắc khí mà mọi người đều quen thuộc...
Tà khí.
Người bán hàng rong bị xử chết.
Ta là người ra tay.
Hắn hóa thành làn khói đen biến mất dưới mũi kiếm của ta, ta cầm kiếm hồi lâu, quên cả thu kiếm vào vỏ.
Ta ý thức được một chuyện kinh khủng đang xảy ra ——
Tà khí, đã quay về thế gian.
Ta lập tức bẩm báo Tây Vương Mẫu.
Tây Vương Mẫu sau khi nghe xong mặt mày biến sắc, người bảo ta khởi động lại kết giới Côn Luân, tuy không còn Rìu Bàn Cổ trấn thủ nhưng kết giới có thể kết nối với vô số trận pháp xung quanh Côn Luân, tạo thành một lá chắn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Tây Vương Mẫu dặn dò ta nghiêm cấm người bên ngoài tiến vào Côn Luân, cũng lệnh cho các thượng tiên khác khẩn trương dò xét nội tức của cấp dưới.
Sau đó người nói với ta một chuyện càng đáng sợ ——
“Vài ngày trước, Chủ Thần Tễ phương bắc vừa truyền tin đến." Tây Vương Mẫu nhìn ta, "Hắn nói, trên tường ngoại thành Bất Tử thành, lại xuất hiện thi thể mới."
Xương hàm ta cứng lại.
Dạ dày cuộn lên lạnh buốt.
“Hắn vốn tưởng rằng là do có người bất mãn với việc các Chủ Thần làm trước đây, nhưng giờ xem ra... là yêu tà tái thế."
Ta cụp mắt, bàn tay bên người nắm chặt thành quyền: "Tà Thần, chưa bị tiêu diệt hoàn toàn."
Ta lấy lại bình tĩnh: “Chử Liên nhất định biết chuyện gì đó, ta đi tìm hắn."
Tây Vương Mẫu gật đầu: “Gọi Tần Thư Nhan cùng đi. Cẩn thận chút."
Vì vậy, ta lần nữa cùng Lão Tần đến động dung nham. Lần trước rời đi vốn tưởng rằng cả đời sẽ không phải bước chân vào nơi chết tiệt này nữa.
Vừa đến cửa động, ta mơ hồ phát hiện có gì đó không đúng.
Cửa động dung nham truyền tới một luồng khí, nhưng luồng khí này thanh tịnh hơn trước rất nhiều, cảm giác giống như... rừng băng ta từng đến, có thể loại bỏ mọi tạp chất.
Ta và Lão Tần đưa mắt nhìn nhau, lập tức vào trong động.
Gặp lại Chử Liên, ta sửng sốt ngây ra như phỗng.
Hắn hiện tại toàn thân phủ trắng tuyết, từ tóc, lông mi đến từng tấc da thịt đều trắng muốt như nhau.
Ta có thể thấy rất rõ dưới da hắn là mạch máu đỏ tươi.
Thật kỳ lạ, máu của hắn vậy mà lại là màu đỏ...
“Chử Liên.” Lão Tần lạnh mặt tiến lên phía trước, hắn đứng cách lồng giam dùng quạt thi pháp, cơ thể cuộn tròn trên đất của Chử Liên bị một sức mạnh vô hình nhấc bổng lên, Lão Tần tra hỏi hắn, "Ngươi muốn làm gì?"
“Không phải ta muốn làm gì.”
Sắc mặt Chử Liên tái mét, ngữ khí cũng yếu ớt vô lực, nhìn như sắp tan biến, nhưng khóe miệng hắn vẫn treo nụ cười, "Các ngươi nên hỏi, Tà Thần muốn làm gì."
“Không cần nói lời vô nghĩa.” Mặt Lão Tần sắc lạnh như băng, hồ ly ngàn năm vào lúc này cũng lộ ra sát khí, "Ta biết ngươi một lòng muốn chết, nhưng ta cũng có rất nhiều cách khiến ngươi sống không bằng chết."
Chử Liên nghe vậy giống như bị chọc cười, vừa ho khan vừa nói: "Không cần ép ta, ta cũng sẽ nói cho các ngươi biết." Hắn nhìn ta qua song sắt lồng giam, "Đệ muội, tới đây."
Lão Tần quay đầu lại: “Cẩn thận có bẫy."
Ta niệm quyết hộ thể, tiến lên hai bước.
Chử Liên nói: “Viên đá trên cổ Tạ Trạc, ngươi biết chứ?"
Ta trầm mặc, ta đương nhiên biết, đó là vật bất ly thân của Tạ Trạc, thậm chí trước đây sau nhiều lần "diệt nhân duyên" thất bại, hắn phải lấy nó ra dùng, lần đó đã dẫn đến không ít rắc rối...
“Mấy ngàn năm trước, tộc trưởng tộc ta dùng cấm thuật thượng cổ triệu hồi Tà Thần, bằng cách mượn sức mạnh núi sông, đem toàn bộ bẩn thỉu bụi bặm khắp núi sông tụ về một điểm, mới gọi được linh phách Tà Thần. Từ đó, mảnh đất kia trở thành nơi sạch sẽ nhất trên thế gian. Suốt ngàn năm sau, bất kể là yêu tà hay trành quỷ, chỉ cần đặt chân đến đó sẽ bị tịnh khí thanh tẩy, hóa thành sương khói."
Ta nhìn động dung nham đằng sau, mặt đất cũng bắt đầu mất đi màu sắc, hệt như cơ thể Chử Liên...
Ta nghiến răng nhìn Chử Liên:
“Ngươi định học theo tộc trưởng tuyết lang yêu tộc, hiến tế bản thân cùng mảnh đất này, triệu hồi linh phách Tà Thần!?"
Chử Liên cười khẽ: “Ta lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy, ta nói rồi, là Tà Thần."
Hắn tiếp tục nói: “Viên đá trên cổ Tạ Trạc lấy từ mảnh đất kia. Hắn mượn sức mạnh của viên đá dựng kết giới phong tuyết bên ngoài Bất Tử thành, cũng mượn sức mạnh đó phong ấn ta ở đây."
“Sau này, hắn hấp thụ toàn bộ tà khí trong thiên hạ vào cơ thể, đem những thứ dơ bẩn trả về núi sông. Thế nên khi tà khí biến mất, viên đá biến mất, phong ấn của hắn tự nhiên cũng biến mất theo..." Chử Liên đảo mắt quanh lồng giam, "Bởi vậy bọn chúng mới phải dùng đống sắt vụn này giam giữ ta..."
“Đống sắt vụn này có thể giam giữ ngươi, chứng minh ngươi chỉ là một kẻ phế vật." Lão Tần lạnh nhạt nói, "Ta hỏi ngươi, chuyện tà khí hiện tại là thế nào?"
“Đừng vội.” Chử Liên chỉ nhìn chằm chằm vào ta, cười khẽ, “Trước khi Tạ Trạc mang ngươi xuyên không về quá khứ, bất luận là Tạ Trạc, Tây Vương Mẫu hay các Chủ Thần đều không biết chuyện này. Thế nên bọn chúng không có cách nào giải quyết tà khí trong thiên hạ. Nhưng sau khi Tạ Trạc trở về năm trăm năm trước lại tìm ra cách, ngươi không tò mò hắn phát hiện ra lúc nào sao?"
Ta nhìn Chử Liên, dòng thời gian không ngừng quay ngược về thời điểm ta cùng Tạ Trạc trở về năm trăm năm trước.
Nghĩ một hồi, ta liền phát hiện, quãng thời gian đó chúng ta gần như đều ở cùng nhau, lần duy nhất tách ra... Là lần thứ hai hắn bổ thời không, hắn tìm được Tạ Huyền Thanh trước ta một bước, sau đó lên kế hoạch, bị trọng thương, rồi tính kế ta...
Tạ Trạc tranh thủ thời gian vài ngày sắp xếp Ngô Trừng ngáng đường ta, liên hệ Tần Thư Nhan, để Tần Thư Nhan cho hồ yêu đi cứu Tạ Huyền Thanh.
Còn có...
Hắn bị thương.
Theo dòng thời gian nguyên bản, Tạ Huyền Thanh sẽ truy sát Chử Liên đến Côn Luân, Tạ Huyền Thanh và Chử Liên quyết chiến một trận, lưỡng bại câu thương, nhưng hắn vẫn phong ấn được Chử Liên ngay tại Côn Luân. Sau đó, hắn đến rừng tuyết trúc và gặp ta.
Nhưng bởi vì chúng ta trở về quá khứ nên mọi thứ đã bị đảo lộn.
Tạ Trạc vì ngăn cản Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh gặp nhau nên đã nhúng tay vào trận chiến giữa Tạ Huyền Thanh và Chử Liên.
Ta không biết hắn đã làm gì, nhưng hắn thành công giấu Tạ Huyền Thanh đến động băng, thành công phong ấn Chử Liên, sau đó trọng thương chạy đến rừng tuyết trúc gặp lại ta...
Khoảng thời gian duy nhất Tạ Trạc không ở cạnh ta chỉ có vài ngày ngắn ngủi.
Trong khoảng thời gian ấy hắn đã phát hiện ra điều gì?
Chử Liên nhìn vẻ mặt suy nghĩ mông lung của ta, hắn cười càng quỷ dị, "Ngươi nhớ ra chưa? Là thời gian nào?"
Ta nhìn thẳng vào hắn: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
“Năm trăm năm trước, Tạ Trạc và ta đang quyết đấu, thời điểm then chốt đột nhên xuất hiện một hắc y nhân tham chiến, chiêu thức hắn dùng không khác Tạ Trạc là bao. Nếu ta vẫn tiếp tục đánh với Tạ Trạc thì sẽ không có cơ hội phản kích, nhưng hắc y nhân tới, hắn đánh ngất Tạ Trạc, cho ta thời gian nghỉ ngơi, ta bèn nghe theo mệnh lệnh của linh phách Tà Thần trong cơ thể, mượn lực núi sông hấp thụ tà khí, công kích hắc y nhân. Đó là lần duy nhất ta sử dụng sức mạnh của Tà Thần."
Ta im lặng nhìn Chử Liên, sương trắng từng đợt thoát ra từ miệng hắn.
“Nhưng cơ thể ta rốt cuộc vẫn không chịu được sức mạnh của Tà Thần, hắc y nhân tuy bị ta đánh trọng thương nhưng hắn vẫn đủ khả năng đánh bại ta, phong ấn ta ở chỗ này."
Sau đó hắc y nhân, cũng chính là Tạ Trạc năm trăm năm sau, mang theo thương tích đến rừng tuyết trúc, "gặp lại" ta.
Còn Tạ Huyền Thanh dưới sự sắp xếp của Tạ Trạc cũng được hồ yêu cứu, nhưng ý trời đã định, cuối cùng Tạ Huyền Thanh vẫn gặp Hạ Hạ.
“Sau khi bị phong ấn, ta không biết hắc y nhân là ai..." Lời Chử Liên kéo ta về hiện thực, hắn cười điên dại, "Nhưng ngươi cho rằng, vị kia trong cơ thể ta cũng không biết sao?"
Vị kia trong cơ thể hắn...
Chẳng lẽ khi ấy Tà Thần đã biết hắc y nhân là Tạ Trạc năm trăm năm sau?
“Hắn sớm đã biết! Thời điểm đó trên thế gian có hai Tạ Trạc, một là Tạ Trạc bình thường, hai là Tạ Trạc đến từ tương lai. Hắn vẫn luôn đợi, đợi ngày hôm nay!"
Chử Liên gần như hóa điên:
“Tà Thần biết, sau khi Tạ Trạc thấy cấm thuật của Tà Thần nhất định sẽ nghiên cứu cách tiêu trừ tà khí trong thiên hạ. Thế nên hắn vẫn luôn đợi Tạ Trạc trở về từ quá khứ, hắn biết, một khi Tạ Trạc trở về nhất định sẽ lựa chọn hi sinh bản thân để chôn vùi tà khí!"
Nghe những lời này, ta và Lão Tần đều phải rùng mình.
Tà Thần đã tiên liệu được những việc Tạ Trạc làm, hắn biết Tạ Trạc sẽ biến mất với tà khí trong thiên hạ, so với Tạ Trạc, hắn còn chuẩn bị nhiều hơn năm trăm năm...
“Năm trăm năm qua, ta bị phong ấn ở đây, thời thời khắc khắc đều muốn chết, không phải vì Tạ Trạc, mà bởi vì Tà Thần vẫn luôn không ngừng sửa đổi cơ thể ta. Hắn mượn tà khí bên ngoài bức điên Tạ Trạc, mặt khác lại ở trong linh hồn tra tấn ta. Hắn suy nghĩ rất chu toàn. Tạ Trạc phát điên, hắn sẽ dùng cơ thể Tạ Trạc quay về nhân thế. Tạ Trạc không điên... Hắn đã chết, vậy thì ta..."
Chử Liên càng nói, sắc mặt càng thêm trắng bệch, mạch máu trong cơ thể hắn dần chuyển thành màu trắng ngay trước mắt ta và Lão Tần.
Đột nhiên, ta cảm thấy mặt đất dưới chân rung lên, bên ngoài truyền đến tiếng động cực lớn, lệnh bài quân thủ vệ Côn Luân trên thắt lưng ta đột nhiên vỡ vụn.
Ta biết, kết giới Côn Luân đã bị... Phá.
“Thời khắc hắn thông qua ta trở về nhân thế... sắp đến rồi..." Tiếng Chử Liên trở nên thều thào, như sắp bị rút cạn sinh khí, "Tà khí vĩnh viễn sẽ không biến mất, nó ở ngay trong lòng các ngươi... Chỉ lát nữa thôi, không kẻ nào có thể tránh khỏi kiếp nạn của Tà Thần..."
Lão Tần gập quạt lại, Chử Liên bên trong lồng giam toàn thân đã biến thành màu trắng, mặt đất dưới chân hắn, bốn phía hang động, toàn bộ đều không còn màu sắc.
Nơi này dần trở nên thuần khiết hệt như rừng tuyết kia.
"Tất cả các ngươi sẽ biến thành vật chứa của hắn, mà thế gian này, đã không còn Tạ Trạc..."
Chử Liên để lại một câu sau cùng, không trung lại lặng ngắt như tờ.
Ta nhìn Chử Liên như biến thành một khối băng, trong lòng dậy lên trăm vị phức tạp, để mặc Lão Tần kéo tay: "Không thể ở đây thêm nữa!"
Lão Tần kéo ta bay ra khỏi động.
Khi chúng ta ngự phong ra đến cửa động, kết giới Côn Luân đang dần vụn vỡ, bên ngoài Côn Luân tà khí như đám mây đen khổng lồ che trời kéo đến.
Câu cuối cùng của Chử Liên như một lời nguyền vang vọng bên tai ta.
“Tất cả các ngươi sẽ biến thành vật chứa của hắn...”
“Mà thế gian này, đã không còn Tạ Trạc...”
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ chuyển sang giai đoạn mới ~
Mị bảo đảm, Tạ Cún của các cưng sẽ được lên sàn.
Nhưng ngày mai mị vô cùng bận, không viết chương mới được.
Cả nhà chịu khó đợi chút nha ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook