Hòa Ly
-
Chương 11: Hỏng rồi, lại lệch khỏi quỹ đạo rồi
Ta và Tạ Trạc lại lần nữa thắp nến thâu đêm. Giống như hai con cá chết nằm bẹp trên ghế.
Hạ Hạ hôm nay đưa Tạ Trạc đi đâu làm gì, nhìn vẻ mặt của hắn ta cũng lười hỏi.
“Cứ như vậy thì không ổn.” Ta ngồi thẳng dậy, không biết đây là lần thứ bao nhiêu ta cổ vũ bản thân lấy lại sĩ khí.
Nhưng Tạ Trạc thì không, hắn dựa vào thành ghế, khuôn mặt đờ đẫn, chẳng biết đang nghĩ gì.
Ta tìm một khoảng trống trên mặt bàn Tạ Trạc bày đầy đồ chơi, gõ mấy tiếng, "Ngươi tỉnh táo lại đi! Ngươi như vậy không được! Nhân duyên này ngươi còn muốn cắt nữa hay không!"
Những lời này đã thắp lên ánh sáng trong mắt Tạ Trạc, hắn cũng ngồi thẳng dậy, nói chắc như đinh đóng cột: "Cắt."
Vẫn còn ý chí chiến đấu, rất tốt.
“Ngày mai.” Tạ Trạc phá lệ lên tiếng trước, hắn tư vấn cho ta, “Ngươi quấn lấy hắn kể chuyện xưa...”
“Vô ích.” Ta xua tay, bác bỏ ý kiến này, “Hắn sẽ không bởi vì ta quấy rầy hắn nghỉ ngơi mà tức giận...” Nhắc tới chuyện này, ta lại bốc hỏa, “Ngươi rốt cuộc có hiểu bản thân mình không thế? Làm sao mới có thể khiến ngươi nổi giận, ngươi không biết trong lòng ngươi thực ra đang nghĩ gì à? Ngươi là Phật hả?"
Tạ Trạc trước sau như một phớt lờ oán giận của ta: “Ép hắn kể cho ngươi.”
Ồ, cái này mới!
Tạ Trạc bảo ta ép Tạ Trạc quá khứ kể chuyện xưa, hơn nữa còn cho rằng chuyện này nhất định sẽ khiến hắn tức giận.
“Ngươi xác định?” Ta hoài nghi nhìn hắn, “Lý do tức giận này của ngươi cũng nhảm nhí quá đấy? Chẳng lẽ ngươi nói chuyện sẽ đau à?"
Tạ Trạc hơi nhếch môi, hắn không giải thích gì thêm, "Cứ thử đi."
Ta lắc đầu, âm thầm nhận định Tạ Trạc chẳng hiểu gì về bản thân, loại chuyện vớ vẩn như thế hắn cũng nghĩ ra. Ta trực tiếp gỡ Âm Dương Ngư bên hông xuống: "Ta nghĩ ra một cách đáng tin cậy hơn nhiều."
Tạ Trạc nhướng mày, ra vẻ đối với hai chữ "đáng tin" của ta cực kỳ hoài nghi.
“Chúng ta thay đổi sách lược một chút. Ta đoán rằng ngày mai Tạ Huyền Thanh vẫn chưa đứng dậy nổi. Chúng ta có thể tạm thời mặc kệ hắn, ta, sẽ dốc toàn lức giúp ngươi đối phó với "ta". Chính là dùng cái này." Ta ấn vào mắt con cá trắng.
Cá đen bên hông Tạ Trạc liền rung nhẹ.
“Lấy ra đây." Ta sai bảo hắn, "Ta sửa cho ngươi." Ta bắt đầu mày mò món đồ chơi nhỏ trong tay, "Cái này ấy à, vốn dĩ chỉ có thể trò chuyện, nhưng ngươi không thích nói chuyện, cho nên cái này với ngươi thành ra vô dụng. Bây giờ ta giúp ngươi điều chỉnh kết cấu trận pháp bên trong, như vậy..."
Ta đưa cá đen cho hắn: "Như vậy thông qua mắt cá ta có thể thấy được tình huống chỗ ngươi, hình ảnh sẽ truyền trực tiếp đến cho ta."
Ta giúp hắn ấn hai lần lên mắt cá đen, mắt cá sáng lên, đồng thời trên thân cá trắng cũng phát ra ánh sáng, hình ảnh hai bàn tay hiện ra, cũng chính là hình ảnh ở chỗ cá đen.
“Ấn một lần truyền âm thanh, ấn hai lần truyền hình ảnh, ai ấn trước sẽ xem được hình ảnh của bên kia, có thể lập tức cho đối phương thấy sự tình vừa phát sinh."
Ta giải thích xong, tràn đầy đắc ý nhìn Tạ Trạc.
“Thế nào. Có thứ này, ngày mai ta chỉ cần ngồi trong phòng, làm quân sư từ xa, giúp ngươi cách ngàn dặm quyết thắng cùng ta quá khứ!" Ta không khỏi thán phục trước trí tuệ của mình, thở dài, “Ta quả là thiên tài mà."
Tạ Trạc liếc ta một cái, không nói một lời trực tiếp móc mắt con cá đen ra.
Ta khiếp sợ: “Ngươi...”
Tạ Trạc cũng không thèm thương lượng với ta đã cướp lấy con cá trắng trong tay ta, tương tự móc hai mắt cá xuống, trước tiên hắn đem mắt cá đen gắn lên vành tai phải, cá đen hóa ra làn khói cuối cùng biến thành một chấm đen trên vành tai hắn. Sau đó hắn không nhiều lời cũng gắn mắt cá trắng lên vành tai trái của ta.
Trên lỗ tai ta cũng lập tức xuất hiện một chấm trắng.
“Ngươi làm gì thế!?”
“Như vậy càng tiện hơn.” Tạ Trạc chạm nhẹ vào vành tai phải, chỉ một thoáng, ta nhìn thấy một loạt hình ảnh xông vào đại não, chính là góc nhìn của Tạ Trạc - ta đang ngồi đần mặt như con gà gỗ, trong đầu thậm chí còn vang lên tiếng của hắn, "Sẽ không có sơ hở.”
Ta lắc lắc đầu, thích ứng với cảm giác thần thức đột ngột bị xâm lấn...
Yêu quái hắn...
Không ra tay thì còn tưởng là kẻ vô hại, đã ra tay liền cho ta một bất ngờ lớn...
“Được, vậy cũng tiện.” Ta nói với Tạ Trạc, “Ngày mai ngươi mở thứ đồ chơi này ra, ta sẽ chỉ đạo toàn bộ hành động của ngươi, nhất định khiến ngươi đắc tội ta đến muôn đời muôn kiếp không muốn gặp lại."
“Hy vọng là như thế.”
Mấy chữ này của hắn, ở bên tai ta, cũng ở trong đầu ta.
Ta vội vàng xua tay với hắn: "Tắt ngay, tắt ngay lập tức."
Tạ Trạc lần nữa chạm vào vành tai, tự mình đứng dậy trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, ta tiễn Tạ Trạc xuất chinh, rót cho hắn một chén sương đọng trên tuyết trúc: "Tạ Trạc, thành bại tại lần hành động này, ngươi nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của ta."
Tạ Trạc lạnh nhạt liếc cái chén trong tay ta, không thèm để ý ta, thẳng thừng xoay người rời đi.
Đoán được hắn sẽ phản ứng như vậy, ta một chút cũng không tức giận, vẫn nhìn theo bóng lưng hắn dặn dò, "Ta nói cái gì ngươi làm cái đó! Không cần có chủ kiến! Ngươi làm một hình nhân là được rồi! Nhớ kỹ nhé! Hình nhân!"
Ta quay về phòng, ngồi nghiêm chỉnh bày trận sẵn sàng nghênh địch.
Đồ trên bàn toàn bộ đã bị Tạ Trạc cho vào túi Càn Khôn mang đi, như vậy chờ khi hắn gặp Hạ Hạ, ta sẽ có rất nhiều cơ hội bảo hắn đập đồ.
Chỉ một lát sau, đốm trắng trên tai ta sáng lên, trong đầu ta bỗng nhiên xuất hiện một khung hình, Tạ Trạc không xuất hiện trong hình, mà chỉ có ta của năm trăm năm trước. Từ góc độ của Tạ Trạc mà nhìn thì quá mức lùn...
Ngày thường ta đã quen nhìn Tạ Trạc cao hơn ta một cái đầu, không hề thấy có vấn đề gì, nào ngờ nhìn từ góc độ của hắn, khoảng cách chênh lệch một cái đầu lại tạo ra cảm giác muốn bảo vệ như vậy...
Tuy rằng ta cũng không cần hắn bảo vệ...
Không đúng, cái này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là bọn họ lại ở chợ...
Lại muốn mua!?
Ta vô cùng đau đớn, cảm thấy bản thân năm trăm năm trước quả thực đã moi hết ruột gan ra đối đãi với Tạ Trạc.
Ta chạm nhẹ vành tai: “Nói với nàng, ngươi không cần.”
Hình nhân Tạ Trạc mở miệng: “Ta không cần.”
Hạ Hạ trước mặt Tạ Trạc ngẩn ra: "Nhưng... hôm nay ta không phải đưa ngươi đến để mua đồ."
Ngại quá...
“Mau bổ sung một câu, ngươi nói ngươi không cần là những thứ đồ mấy hôm trước."
Dựa vào bài học vừa nãy, lần này Tạ Trạc suy nghĩ chốc lát, cho rằng đây là một câu có thể nói, hắn mới tiếp tục mở miệng, "Những thứ hôm trước ta không cần."
Hạ Hạ chớp mắt nhìn hắn: “Thứ nào không cần?”
“Mau!” Ta ra lệnh, “Tùy tiện tìm vài cái ném xuống đất dẫm nát."
Tạ Trạc lại ngập ngừng, ta nghe thấy tiếng hít thở có chút khó khăn của hắn, sau đó hắn duỗi tay từ trong túi Càn Khôn lấy ra con chuồn chuồn tre, Tạ Trạc không nhiều lời thẳng tay ném chuồn chuồn tre xuống đất.
Chuồn chuồn “rắc rắc” liền vỡ nát.
Lực ném rất mạnh, tâm tình ta cũng theo đó mà hồ hởi!
Làm được rồi! Hắn làm được rồi! Hắn vùng dậy rồi!
“A!” Hạ Hạ quả nhiên kinh hô một tiếng.
Ánh mắt Tạ Trạc từ chuồn chuồn tre dời đến trên mặt Hạ Hạ, biểu cảm của Hạ Hạ từ thất thần, khó hiểu, sau cùng chuyển thành phẫn nộ.
Đúng, là như thế này.
Mưu kế của chúng ta rốt cuộc cũng đi đúng quỹ đạo rồi!
Ta! Cực! Kỳ! Thỏa! Mãn!
Chỉ thấy Hạ Hạ nhặt chuồn chuồn tre gãy kia lên, phẫn nộ thở phì phì: "Được lắm, ta biết ngay tên cá nheo thành tinh ở tây nhị phố không đáng tin mà! Dám lấy chuồn chuồn tre bình thường giả làm tiên khí lừa gạt lão nương!"
Hả!?
Hạ Hạ nắm chặt chuồn chuồn tre trong tay, nhìn sang Tạ Trạc liền thu lại cơn thịnh nộ, dỗ dành hắn: "Ta cũng bị lừa thôi, không phải cố ý mua hàng nhái cho ngươi. Ngươi đừng giận."
Hỏng rồi, lại lệch khỏi quỹ đão rồi.
Tạ Trạc trầm mặc.
Ta cũng trầm mặc.
Hạ Hạ tiếp tục nói: “Đi, chúng ta đi tìm cá nheo tinh kia tính sổ! Còn dám lừa một khối linh thạch của ta! Hôm nay lão nương nhất định phải cẩn thận dạy dỗ hắn!”
Ta nhìn ta quá khứ trong mắt Tạ Trạc, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi trước, trong lòng chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Đấu với trời, đấu với đất, đều không bằng giờ khắc này đấu với chính mình.
“Ngăn lại nàng!” Ta không bỏ cuộc, tiếp tục ra lệnh, "Đừng cho nàng đi! Đem tất cả đồ trong túi Càn Khôn ném xuống đất!"
Tạ Trạc theo lời tiến lên chặn đường Hạ Hạ.
“Sao thế?” Hạ Hạ hỏi Tạ Trạc.
Tạ Trạc lại khó khăn hít một hơi.
Hắn mở túi Càn Khôn, dốc tất cả đồ bên trong ra.
Ta tiếp tục chỉ đạo: “Nói ngươi đều không cần.”
“... Ta... Đều không cần.”
Mà Hạ Hạ lúc này đã chìm đắm trong nỗi tiếc nuối với khối linh thạch bị lừa mất, nàng ngồi xổm trước đống đồ, bắt đầu tìm kiếm: "Đúng vậy, phải lấy tất cả ra xem có thêm hàng giả kém chất lượng nào không, sau đó nhanh chóng đến tìm ông chủ hoàn trả, quá thời gian lão ta sẽ không cho đổi nữa! Chúng ta cũng không cần mấy thứ hàng dởm này!"
Tạ Trạc yên lặng đứng một bên.
Ta nhìn hình ảnh trong đầu Tạ Trạc, cũng trầm mặc dựa vào thành ghế.
“Ngươi đá vào đầu ta một cái đi." Ta không thể nhịn được nữa.
“Không được.” Tạ Trạc nói.
Hạ Hạ ngẩng đầu lên: “Hả? Cái gì không được?”
“Mắng nàng!” Ta đập bàn, “Nói nàng chỉ biết mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, tất cả đều không được!"
Hình ảnh Hạ Hạ ngồi xổm trên mặt đất ngửa cổ nhìn Tạ Trạc dừng lại rất lâu. Sau đó Tạ Trạc mở miệng.
“Đồ ngươi mua đều không được." Hắn giản lược câu nói của ta.
Hạ Hạ ngơ ngác nhìn Tạ Trạc.
Ánh mắt Tạ Trạc không biết vì sao lại nhìn sang chỗ khác.
... Sau đó hắn liền bị đánh.
Hình ảnh trong đầu không ngừng rung lắc, Hạ Hạ luôn tay luôn chân vừa đấm vừa đá hắn.
“Ta mua đồ cho ngươi ngươi còn ghét bỏ! Bảo ngươi tự chọn thì ngươi không chọn! Không phải linh thạch của ngươi ngươi không tiếc phải không!"
Toàn bộ quá trình ta không chen vào nổi lấy một câu, Tạ Trạc như thường lệ tránh né công kích của "ta", sau đó Hạ Hạ tức giận nhặt chuồn chuồn tre lên: "Không phải chỉ bất cẩn ham rẻ mua phải hàng giả sao! Ngươi sao có thể nói ta như vậy! Tức chết ta! Con cá nheo chết tiệt kia, dám làm lão nương mất mặt! Hôm nay lão nương nhất định phải đập tan quán của hắn!"
“Ta” cũng như thường lệ không cho Tạ Trạc cơ hội giải thích, nóng nảy bỏ đi.
Nhưng ta tức giận như vậy, đương nhiên sẽ không đến nỗi cả đời không qua lại cùng Tạ Trạc nữa, có lẽ sau khi đòi nợ ở chỗ cá nheo tinh về còn tìm đến cảm tạ Tạ Trạc phát hiện ra hàng giả...
Ta gõ vành tai ba cái, ngắt kết nối với Tạ Trạc.
Ta vỗ vỗ ngực, hít một hơi thật sâu.
Không thể tin được, lại có ngày bị chính mình làm cho tức chết.
Ta vẫn nên thử đến tìm Tạ Huyền Thanh ép hắn kể chuyện xưa xem sao.
Hạ Hạ hôm nay đưa Tạ Trạc đi đâu làm gì, nhìn vẻ mặt của hắn ta cũng lười hỏi.
“Cứ như vậy thì không ổn.” Ta ngồi thẳng dậy, không biết đây là lần thứ bao nhiêu ta cổ vũ bản thân lấy lại sĩ khí.
Nhưng Tạ Trạc thì không, hắn dựa vào thành ghế, khuôn mặt đờ đẫn, chẳng biết đang nghĩ gì.
Ta tìm một khoảng trống trên mặt bàn Tạ Trạc bày đầy đồ chơi, gõ mấy tiếng, "Ngươi tỉnh táo lại đi! Ngươi như vậy không được! Nhân duyên này ngươi còn muốn cắt nữa hay không!"
Những lời này đã thắp lên ánh sáng trong mắt Tạ Trạc, hắn cũng ngồi thẳng dậy, nói chắc như đinh đóng cột: "Cắt."
Vẫn còn ý chí chiến đấu, rất tốt.
“Ngày mai.” Tạ Trạc phá lệ lên tiếng trước, hắn tư vấn cho ta, “Ngươi quấn lấy hắn kể chuyện xưa...”
“Vô ích.” Ta xua tay, bác bỏ ý kiến này, “Hắn sẽ không bởi vì ta quấy rầy hắn nghỉ ngơi mà tức giận...” Nhắc tới chuyện này, ta lại bốc hỏa, “Ngươi rốt cuộc có hiểu bản thân mình không thế? Làm sao mới có thể khiến ngươi nổi giận, ngươi không biết trong lòng ngươi thực ra đang nghĩ gì à? Ngươi là Phật hả?"
Tạ Trạc trước sau như một phớt lờ oán giận của ta: “Ép hắn kể cho ngươi.”
Ồ, cái này mới!
Tạ Trạc bảo ta ép Tạ Trạc quá khứ kể chuyện xưa, hơn nữa còn cho rằng chuyện này nhất định sẽ khiến hắn tức giận.
“Ngươi xác định?” Ta hoài nghi nhìn hắn, “Lý do tức giận này của ngươi cũng nhảm nhí quá đấy? Chẳng lẽ ngươi nói chuyện sẽ đau à?"
Tạ Trạc hơi nhếch môi, hắn không giải thích gì thêm, "Cứ thử đi."
Ta lắc đầu, âm thầm nhận định Tạ Trạc chẳng hiểu gì về bản thân, loại chuyện vớ vẩn như thế hắn cũng nghĩ ra. Ta trực tiếp gỡ Âm Dương Ngư bên hông xuống: "Ta nghĩ ra một cách đáng tin cậy hơn nhiều."
Tạ Trạc nhướng mày, ra vẻ đối với hai chữ "đáng tin" của ta cực kỳ hoài nghi.
“Chúng ta thay đổi sách lược một chút. Ta đoán rằng ngày mai Tạ Huyền Thanh vẫn chưa đứng dậy nổi. Chúng ta có thể tạm thời mặc kệ hắn, ta, sẽ dốc toàn lức giúp ngươi đối phó với "ta". Chính là dùng cái này." Ta ấn vào mắt con cá trắng.
Cá đen bên hông Tạ Trạc liền rung nhẹ.
“Lấy ra đây." Ta sai bảo hắn, "Ta sửa cho ngươi." Ta bắt đầu mày mò món đồ chơi nhỏ trong tay, "Cái này ấy à, vốn dĩ chỉ có thể trò chuyện, nhưng ngươi không thích nói chuyện, cho nên cái này với ngươi thành ra vô dụng. Bây giờ ta giúp ngươi điều chỉnh kết cấu trận pháp bên trong, như vậy..."
Ta đưa cá đen cho hắn: "Như vậy thông qua mắt cá ta có thể thấy được tình huống chỗ ngươi, hình ảnh sẽ truyền trực tiếp đến cho ta."
Ta giúp hắn ấn hai lần lên mắt cá đen, mắt cá sáng lên, đồng thời trên thân cá trắng cũng phát ra ánh sáng, hình ảnh hai bàn tay hiện ra, cũng chính là hình ảnh ở chỗ cá đen.
“Ấn một lần truyền âm thanh, ấn hai lần truyền hình ảnh, ai ấn trước sẽ xem được hình ảnh của bên kia, có thể lập tức cho đối phương thấy sự tình vừa phát sinh."
Ta giải thích xong, tràn đầy đắc ý nhìn Tạ Trạc.
“Thế nào. Có thứ này, ngày mai ta chỉ cần ngồi trong phòng, làm quân sư từ xa, giúp ngươi cách ngàn dặm quyết thắng cùng ta quá khứ!" Ta không khỏi thán phục trước trí tuệ của mình, thở dài, “Ta quả là thiên tài mà."
Tạ Trạc liếc ta một cái, không nói một lời trực tiếp móc mắt con cá đen ra.
Ta khiếp sợ: “Ngươi...”
Tạ Trạc cũng không thèm thương lượng với ta đã cướp lấy con cá trắng trong tay ta, tương tự móc hai mắt cá xuống, trước tiên hắn đem mắt cá đen gắn lên vành tai phải, cá đen hóa ra làn khói cuối cùng biến thành một chấm đen trên vành tai hắn. Sau đó hắn không nhiều lời cũng gắn mắt cá trắng lên vành tai trái của ta.
Trên lỗ tai ta cũng lập tức xuất hiện một chấm trắng.
“Ngươi làm gì thế!?”
“Như vậy càng tiện hơn.” Tạ Trạc chạm nhẹ vào vành tai phải, chỉ một thoáng, ta nhìn thấy một loạt hình ảnh xông vào đại não, chính là góc nhìn của Tạ Trạc - ta đang ngồi đần mặt như con gà gỗ, trong đầu thậm chí còn vang lên tiếng của hắn, "Sẽ không có sơ hở.”
Ta lắc lắc đầu, thích ứng với cảm giác thần thức đột ngột bị xâm lấn...
Yêu quái hắn...
Không ra tay thì còn tưởng là kẻ vô hại, đã ra tay liền cho ta một bất ngờ lớn...
“Được, vậy cũng tiện.” Ta nói với Tạ Trạc, “Ngày mai ngươi mở thứ đồ chơi này ra, ta sẽ chỉ đạo toàn bộ hành động của ngươi, nhất định khiến ngươi đắc tội ta đến muôn đời muôn kiếp không muốn gặp lại."
“Hy vọng là như thế.”
Mấy chữ này của hắn, ở bên tai ta, cũng ở trong đầu ta.
Ta vội vàng xua tay với hắn: "Tắt ngay, tắt ngay lập tức."
Tạ Trạc lần nữa chạm vào vành tai, tự mình đứng dậy trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, ta tiễn Tạ Trạc xuất chinh, rót cho hắn một chén sương đọng trên tuyết trúc: "Tạ Trạc, thành bại tại lần hành động này, ngươi nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của ta."
Tạ Trạc lạnh nhạt liếc cái chén trong tay ta, không thèm để ý ta, thẳng thừng xoay người rời đi.
Đoán được hắn sẽ phản ứng như vậy, ta một chút cũng không tức giận, vẫn nhìn theo bóng lưng hắn dặn dò, "Ta nói cái gì ngươi làm cái đó! Không cần có chủ kiến! Ngươi làm một hình nhân là được rồi! Nhớ kỹ nhé! Hình nhân!"
Ta quay về phòng, ngồi nghiêm chỉnh bày trận sẵn sàng nghênh địch.
Đồ trên bàn toàn bộ đã bị Tạ Trạc cho vào túi Càn Khôn mang đi, như vậy chờ khi hắn gặp Hạ Hạ, ta sẽ có rất nhiều cơ hội bảo hắn đập đồ.
Chỉ một lát sau, đốm trắng trên tai ta sáng lên, trong đầu ta bỗng nhiên xuất hiện một khung hình, Tạ Trạc không xuất hiện trong hình, mà chỉ có ta của năm trăm năm trước. Từ góc độ của Tạ Trạc mà nhìn thì quá mức lùn...
Ngày thường ta đã quen nhìn Tạ Trạc cao hơn ta một cái đầu, không hề thấy có vấn đề gì, nào ngờ nhìn từ góc độ của hắn, khoảng cách chênh lệch một cái đầu lại tạo ra cảm giác muốn bảo vệ như vậy...
Tuy rằng ta cũng không cần hắn bảo vệ...
Không đúng, cái này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là bọn họ lại ở chợ...
Lại muốn mua!?
Ta vô cùng đau đớn, cảm thấy bản thân năm trăm năm trước quả thực đã moi hết ruột gan ra đối đãi với Tạ Trạc.
Ta chạm nhẹ vành tai: “Nói với nàng, ngươi không cần.”
Hình nhân Tạ Trạc mở miệng: “Ta không cần.”
Hạ Hạ trước mặt Tạ Trạc ngẩn ra: "Nhưng... hôm nay ta không phải đưa ngươi đến để mua đồ."
Ngại quá...
“Mau bổ sung một câu, ngươi nói ngươi không cần là những thứ đồ mấy hôm trước."
Dựa vào bài học vừa nãy, lần này Tạ Trạc suy nghĩ chốc lát, cho rằng đây là một câu có thể nói, hắn mới tiếp tục mở miệng, "Những thứ hôm trước ta không cần."
Hạ Hạ chớp mắt nhìn hắn: “Thứ nào không cần?”
“Mau!” Ta ra lệnh, “Tùy tiện tìm vài cái ném xuống đất dẫm nát."
Tạ Trạc lại ngập ngừng, ta nghe thấy tiếng hít thở có chút khó khăn của hắn, sau đó hắn duỗi tay từ trong túi Càn Khôn lấy ra con chuồn chuồn tre, Tạ Trạc không nhiều lời thẳng tay ném chuồn chuồn tre xuống đất.
Chuồn chuồn “rắc rắc” liền vỡ nát.
Lực ném rất mạnh, tâm tình ta cũng theo đó mà hồ hởi!
Làm được rồi! Hắn làm được rồi! Hắn vùng dậy rồi!
“A!” Hạ Hạ quả nhiên kinh hô một tiếng.
Ánh mắt Tạ Trạc từ chuồn chuồn tre dời đến trên mặt Hạ Hạ, biểu cảm của Hạ Hạ từ thất thần, khó hiểu, sau cùng chuyển thành phẫn nộ.
Đúng, là như thế này.
Mưu kế của chúng ta rốt cuộc cũng đi đúng quỹ đạo rồi!
Ta! Cực! Kỳ! Thỏa! Mãn!
Chỉ thấy Hạ Hạ nhặt chuồn chuồn tre gãy kia lên, phẫn nộ thở phì phì: "Được lắm, ta biết ngay tên cá nheo thành tinh ở tây nhị phố không đáng tin mà! Dám lấy chuồn chuồn tre bình thường giả làm tiên khí lừa gạt lão nương!"
Hả!?
Hạ Hạ nắm chặt chuồn chuồn tre trong tay, nhìn sang Tạ Trạc liền thu lại cơn thịnh nộ, dỗ dành hắn: "Ta cũng bị lừa thôi, không phải cố ý mua hàng nhái cho ngươi. Ngươi đừng giận."
Hỏng rồi, lại lệch khỏi quỹ đão rồi.
Tạ Trạc trầm mặc.
Ta cũng trầm mặc.
Hạ Hạ tiếp tục nói: “Đi, chúng ta đi tìm cá nheo tinh kia tính sổ! Còn dám lừa một khối linh thạch của ta! Hôm nay lão nương nhất định phải cẩn thận dạy dỗ hắn!”
Ta nhìn ta quá khứ trong mắt Tạ Trạc, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi trước, trong lòng chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Đấu với trời, đấu với đất, đều không bằng giờ khắc này đấu với chính mình.
“Ngăn lại nàng!” Ta không bỏ cuộc, tiếp tục ra lệnh, "Đừng cho nàng đi! Đem tất cả đồ trong túi Càn Khôn ném xuống đất!"
Tạ Trạc theo lời tiến lên chặn đường Hạ Hạ.
“Sao thế?” Hạ Hạ hỏi Tạ Trạc.
Tạ Trạc lại khó khăn hít một hơi.
Hắn mở túi Càn Khôn, dốc tất cả đồ bên trong ra.
Ta tiếp tục chỉ đạo: “Nói ngươi đều không cần.”
“... Ta... Đều không cần.”
Mà Hạ Hạ lúc này đã chìm đắm trong nỗi tiếc nuối với khối linh thạch bị lừa mất, nàng ngồi xổm trước đống đồ, bắt đầu tìm kiếm: "Đúng vậy, phải lấy tất cả ra xem có thêm hàng giả kém chất lượng nào không, sau đó nhanh chóng đến tìm ông chủ hoàn trả, quá thời gian lão ta sẽ không cho đổi nữa! Chúng ta cũng không cần mấy thứ hàng dởm này!"
Tạ Trạc yên lặng đứng một bên.
Ta nhìn hình ảnh trong đầu Tạ Trạc, cũng trầm mặc dựa vào thành ghế.
“Ngươi đá vào đầu ta một cái đi." Ta không thể nhịn được nữa.
“Không được.” Tạ Trạc nói.
Hạ Hạ ngẩng đầu lên: “Hả? Cái gì không được?”
“Mắng nàng!” Ta đập bàn, “Nói nàng chỉ biết mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, tất cả đều không được!"
Hình ảnh Hạ Hạ ngồi xổm trên mặt đất ngửa cổ nhìn Tạ Trạc dừng lại rất lâu. Sau đó Tạ Trạc mở miệng.
“Đồ ngươi mua đều không được." Hắn giản lược câu nói của ta.
Hạ Hạ ngơ ngác nhìn Tạ Trạc.
Ánh mắt Tạ Trạc không biết vì sao lại nhìn sang chỗ khác.
... Sau đó hắn liền bị đánh.
Hình ảnh trong đầu không ngừng rung lắc, Hạ Hạ luôn tay luôn chân vừa đấm vừa đá hắn.
“Ta mua đồ cho ngươi ngươi còn ghét bỏ! Bảo ngươi tự chọn thì ngươi không chọn! Không phải linh thạch của ngươi ngươi không tiếc phải không!"
Toàn bộ quá trình ta không chen vào nổi lấy một câu, Tạ Trạc như thường lệ tránh né công kích của "ta", sau đó Hạ Hạ tức giận nhặt chuồn chuồn tre lên: "Không phải chỉ bất cẩn ham rẻ mua phải hàng giả sao! Ngươi sao có thể nói ta như vậy! Tức chết ta! Con cá nheo chết tiệt kia, dám làm lão nương mất mặt! Hôm nay lão nương nhất định phải đập tan quán của hắn!"
“Ta” cũng như thường lệ không cho Tạ Trạc cơ hội giải thích, nóng nảy bỏ đi.
Nhưng ta tức giận như vậy, đương nhiên sẽ không đến nỗi cả đời không qua lại cùng Tạ Trạc nữa, có lẽ sau khi đòi nợ ở chỗ cá nheo tinh về còn tìm đến cảm tạ Tạ Trạc phát hiện ra hàng giả...
Ta gõ vành tai ba cái, ngắt kết nối với Tạ Trạc.
Ta vỗ vỗ ngực, hít một hơi thật sâu.
Không thể tin được, lại có ngày bị chính mình làm cho tức chết.
Ta vẫn nên thử đến tìm Tạ Huyền Thanh ép hắn kể chuyện xưa xem sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook