Hoa Lê Rụng Trong Sân
-
Chương 35: Lòng ta như ngọc
Chỉ Vân bị bắt, Lâu Tuyết Trần tung tích không rõ, sau khi Bạch Thiên Thiên về phủ tinh thần vẫn hơi không tập trung, ngồi đến giờ lên đèn, đại thiếu gia vội vã đến, dặn dò Tố di nhanh chóng tìm bộ sách của Chu Tử Hà còn lại ở Sở gia.
Bạch Thiên Thiên nhìn hắn ngồi bên bàn cau mày trầm tư, ngón tay thon nhẹ gõ lên mặt bàn, thong thả mà đều đều.
Thật lâu, hai người đều có tâm sự riêng, đều không nói trước.
Tố di đưa bản “Thoát thai hoán cốt” sau khi tìm được dưới đáy rương trình cho Sở Thành Dực, lặng lẽ lui ra.
Đại thiếu gia cúi đầu từ từ lật xem, Bạch Thiên Thiên nhớ tới lời Lâu Tuyết Trần nói, nhắc nhở: “Ngươi có thể thả sách vào trong nước ngâm, mấy tờ cuối cùng đại khái sẽ tìm được phương pháp của Chu Tử Hà.”
Sở Thành Dực gập sách lại, nghiêng đầu quan sát thê tử của mình, nhìn tỉ mỉ một vòng từ đầu đến chân rồi nói: “Ta hiểu được, hôm nay đại khái nàng bị dọa sợ, sớm đi ngủ đi.” Dứt lời đứng dậy rời khỏi Tê Hương các.
Bạch Thiên Thiên hơi hoảng hốt nhìn theo bóng lưng của hắn, trực giác hắn đã bắt đầu hoài nghi thân phận của mình, ban ngày ở trên thuyền lúc tình thế cấp bách, nàng và Sở Thành Tường không chút nào che giấu quan tâm lẫn nhau, trước khi Lâu Tuyết Trần nhảy xuống nước còn nói câu như vậy, bao nhiêu cặp mắt cùng nhìn vào đấy.
Xoa trán một cái vừa định nghỉ ngơi, Tố di lại gõ cửa nói, nhị thiếu gia tới, hẹn nàng đi ra ngoài sân ngắm hoa.
Bạch Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, tình thế như thế mà hắn còn vài phần nhàn hạ thoải mái ngắm hoa, ngẩng đầu nhìn quan song cửa sổ thấy Sở Thành Tường cầm bầu rượu đi vào sâu trong rừng hoa lê, trong ánh trăng sáng mông lung như tranh vẽ.
Bạch Thiên Thiên suy nghĩ một chút rồi ôm tiểu Tuyết Nhi đi vào sân, nam tử ở sâu trong rừng vẫy tay với nàng, ý cười thật sâu trên khóe môi.
“Chàng không đi cứu Tuyết Trần tỷ và Chỉ Vân, tới đây làm gì?” Bạch Thiên Thiên oán trách trong miệng, nhưng lại nhấc chân chậm rãi đi tới.
Sở Thành Tường vẫn cười như cũ, cười rực rỡ: “Ta tới nói cho nàng, ta nghĩ thông suốt rồi, nhân tình Lâu Tuyết Trần thiếu ta đã trả; gia sản ta cũng không muốn tranh giành nữa, trong việc làm ăn quả thật ta không khôn khéo bằng đại ca, càng không duy trì bình thản như phụ thân, ngược lại khiến các người rơi vào tình cảnh nguy hiểm…” Nói xong hắn vén vạt áo ngồi trên đất, giống như ảo thuật móc hay ly rượu từ trong tay áo ra giơ lên, nói: “Theo ta uống rượu có được không?”
Bạch Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hình như hắn đúng là nghĩ thông suốt, nhận lấy ly rượu ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói: “Được.”
Hai người ngồi bên gốc hoa lê ngươi một ly ta một ly uống đến thoải mái, Sở Thành Tường khác thường không cãi vã với Bạch Thiên Thiên, hắn chỉ nhìn nữ tử bên cạnh cười cười, mặt khác die3nda`nle3qu'ydo0n lẩm bẩm nói nhỏ: “Đại ca lớn hơn ta năm tuổi, kẻ từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, cũng biết đại ca rất ưu tú, phụ thân thiên vị con trưởng, mọi việc đều để cho đại ca tiếp quản trước, mà ta giống như cậu ấm nhà giàu bình thường, sống trong hào quang của đại ca, vì vậy ta đã tranh giành với đại ca từ nhỏ, tranh giành tất cả thứ có thể tranh…” Hắn nhấp một ngụm rượu, nhếch miệng cười: “Ta còn từng tranh thê tử của đại ca, Mạt Nhi tỷ tỷ của nàng…”
Bạch Thiên Thiên hé miệng khẽ uống một ngụm, không lên tiếng.
Sở Thành Tường lau khóe miệng, nghiêng người dựa vào cây, cười đến mập mờ: “Ta biết ngay nàng sẽ ghen, ta chờ nàng túm tay áo ta hỏi, nhưng nàng ngược lại luôn giữ bình thản.”
“Ta đâu bình thản…” Bạch Thiên Thiên lắc ly rượu, nhẹ giọng nói ra: “Ta chỉ biết mình bắt đầu thích chàng, không thích rối rắm chuyện đã trở thành quá khứ mà thôi.”
“Nàng thích ta vì cái gì?” Sở Thành Tường đưa tay túm lấy cổ tay nữ tử, lại chạm vàoly rượu trong tay, Bạch Thiên Thiên “Ối” một tiếng nhào vào trong ngực hắn, từ chối mấy cái rồi hỏi ngược lại: “Vậy chàng thích ta vì cái gì?”
Trong rừng hoa lê thanh khiết yên tĩnh, hai người không trả lời, nữ tử rúc vào trước ngực nam tử, ngẩng đầu nhìn sao trên trời, thật lâu, nàng hỏi: “Nếu như không có Mạt Nhi tỷ tỷ, chúng ta sẽ không gặp nhau, tương lai làm thế nào?”
“Nếu ta không phải là thiếu gia Sở phủ, nàng còn có thể yêu thích ta sao?” Ngón tay Sở Thành Tường vuốt sợi tóc của nữ tử, hỏi sâu kín “Nếu như ta không có gia tài bạc vạn, không thể tạo điều kiện cho nàng cẩm y ngọc thực *, nàng còn có thể yêu thích ta sao?” Hỏi câu cuối cùng, chính hắn cũng cười: “Chờ sau khi Hạ Mạt Nhi trở lại, ta sẽ đi theo nàng, buôn bán cũng làm từ đầu, nàng nói có được không?”
(*) cẩm y ngọc thực: cuộc sống giàu sang
“Được!” Bạch Thiên Thiên gật đầu dặn dò: “Sở Thành Dực đại khái bắt đầu hoài nghi thân phận của ta, chàng giúp ta che giấu, ngàn vạn lần không thể để cho hắn tra ra đầu mối, mặt khác nhất định phải cứu Chỉ Vân, nàng ấy vì ta mới bị bắt.”
“Nàng yên tâm, nha đầu ngốc…” Sở Thành Tường khẽ nhéo chóp mũi của nàng, cúi đầu hôn tóc lên tóc đen, “Sao ta có thể để cho nàng thân rơi vào nguy hiểm, chịu chút xíu uất ức…” Giọng nói trầm thấp, giống như phát ra từ nội tâm.
Trong lòng Bạch Thiên Thiên khẽ động, hoảng hốt nhớ lại cảnh tượng phụ mẫu ngồi tựa sát vào nhau dưới gốc cây hoa lê, vì vậy nàng đưa tay ôm lấy Sở Thành Tường, gò má áp sát trong lồng ngực nóng bỏng, nam tử cũng đưa tay ôm nàng trong khuỷu tay, không vành tai tóc mai chạm nhau như ngày thường, răng môi giao nhau, nhưng trong đáy lòng hiện ra yên bình, ấm áp.
Trăng sáng trong, gió nhẹ thổi qua, mảng lớn cánh hoa trắng muốt rối rít bay xuống, như tuyết rơi.
Bạch Thiên Thiên đưa tay lấy ngọc giác mang theo trong người, nhẹ nhàng vuốt ve trong chốc lát rồi đặt vào lòng bàn tay Sở Thành Tường, trịnh trọng nói: “Ngọc như lòng ta, không xa không rời!”
Sở Thành Tường nhìn chằm chằm ngọc giác trong tay, lật tay nắm chặt tay nữ tử, mười ngón tay đan xen, không hề có khe hở.
Một đêm này, Bạch Thiên Thiên die enda anle equ uydonn ngủ thiếp đi trong rừng hoa lê, ngày hôm sau khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, trên người chỉ có áo trong trước lúc ngủ, gò má khẽ ửng hồng, đưa tay vuốt ve rồi rời giường.
Vừa dùng xong bữa trưa, lão phu nhân đã sai người mời thiếu phu nhân đến Thương Giản các.
Bạch Thiên Thiên biết chuyện này quả thật náo loạn hơi lớn, nên ngoan ngoãn sang yên lặng chờ đợi lão phunhân phát biểu, lão thái gia vẫn dáng vẻ không để tới mọi việc như thường ngày, trồng hoa, tưới hoa, cắt hoa, giống như kiếp nạn gặp phải ngày hôm qua chỉ như một giấc mộng.
Buổi tối lúc đại thiếu gia đến theo lệ cũ, chưa từng ngủ qua đêm, chỉ nhàn nhạt nói: “Chu Tử Hà vốn trước đúng là người đọc sách, sau cuộc sống quẫn bách vào rừng làm cướp, làm trò giết người cướp của, nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc trộm cũng có nguyên tắc, danh tiếng vẫn rất tốt…” Nói xong, Sở Thành Dực cười, đứng dậy vỗ bả vai thê tử, an ủi: “Cho nên Chỉ Vân sẽ không có nguy hiểm, tung tích Tuyết Trần cô nương không rõ, ta sẽ hết sức điều tra kỹ.”
Bạch Thiên Thiên vừa định tránh ra, đại thiếu gia lại buông lỏng tay trước, “Đừng suy nghĩ quá nhiều, sớm đi ngủ đi.” Nói xong không ngờ ngoan ngoãn rời khỏi Tê Hương các.
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt lạnh nhạt của Sở Thành Dực, Bạch Thiên Thiên hơi khó hiểu, hơn nữa liên tiếp mấy ngày hắn luôn chuyên tâm điều tra chuyện gặp tập kích, cũng không có cử động gì khác thường.
Chẳng biết tại sao, ngược lại công việc của Sở Thành Tường lu bu lên, thỉnh thoảng buổi tối đến Tê Hương các thì thường Bạch Thiên Thiên đã ngủ, mơ hồ chỉ nhớ rõ hắn đứng đầu giường, nhìn hồi lâu, dịch góc chăn rồi lại đi, lời nói nghiêm chỉnh cũng không nói thêm mấy câu.
Như thế mười mấy ngày, cuộc sống ngược lại thanh nhàn hơn trước lúc gặp kiếp nạn, mấy vị di phu nhân cuối cùng phát hiện thiếu phu nhân này có năng lượng lớn không thể lường được, vì vậy không hề trêu chọc mỗi ngày nữa, lão phu nhân vẫn không buông tha cho con dâumình, ngày ngày phát biểu, gió mặc gió.
Cuối tháng sáu, tin tức xấu cuối cùng truyền đến, Tuyết Trần cô nương vất vả chạy nạn bất hạnh rơi vào tay Nguyên gia, vị tổng quản bị thiến mấy lần muốn đẩy nàng ta vào chỗ chết, lại không biết vì sao đều dừng lại, cuối cùng gửi phong thư cho Sở gia, có lẽ muốn cửa hàng tiền tài các loại.
Cụ thể muốn bao nhiêu, đại thiếu gia chưa nói, chỉ có điều lúc lão thái gia thấy thư thì thở dài một câu: “Yêu cầu của Nguyên gia hơi quá mức…”
Bạch Thiên Thiên lập tức hiểu được, có thể chọc cho lão thái gia nói câu này, quả thật rất quá mức!
Nhưng rốt cuộc có cho hay không? Bạch Thiên Thiên dieendaanleequuydonn đúng là đắn đo khó xác định, lão thái gia nói để hai nhi tử thương lượng, đại thiếu gia nhìn Bạch Thiên Thiên khóe miệng khẽ nhếch lên, miệng đồng ý, nhị thiếu gia chỉ nói chờ một chút, chờ một chút.
Bạch Thiên Thiên hiểu được, Sở Thành Dực ban ơn lấy lòng mình, hôm gặp kiếp nạn nàng đã từng nói phải trả nợ Lâu Tuyết Trần, mà nay nàng ấy gặp kiếp nạn, dĩ nhiên là lúc báo đáp tốt nhất.
Nhưng nếu như vậy, thiếu nợ Sở Thành Dực phải trả như thế nào?
Một ngày đầu tháng bảy, Bạch Thiên Thiên đang trong nhà thêu hoa, nàng định thêu rừng hoa lê này, bởi vì thời gian nở hoa đã qua, mỗi một ngày hoa trên cây cũng ít đi nhiều, gần đây Sở Thành Tường cũng không thường tới, vì vậy nàng muốn thêu lại thời khắc đẹp nhất lưu lại qua ít ngày cho hắn xem.
Chẳng biết từ lúc nào, đại thiếu gia vào phòng, hắn lẳng lặng đứng bên cửa nhìn nàng thêu một hồi lâu, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Vì sao nàng thích hoa lê?”
Vì sao nàng thích hoa lê? Lúc mới vào phủ Sở Thành Tường cũng từng hỏi như thế, lúc ấy Bạch Thiên Thiên nói thích lê, cho nên mới thích hoa lê…
Hồi tưởng lại chuyện này, Bạch Thiên Thiên mỉm cười, nàng ngừng thêu thùa, quay đầu lại nghiêm túc nói với Sở Thành Dực: “Hoa lê trắng như tuyết đại biểu cho tình yêu ngây thơ và chờ đợi cả đời.”
Đại thiếu gia sững sờ, sắc mặt hơi âm trầm, “Không phải nàng cho rằng hắn không có năng lực bảo vệ cho nàng sao?”
“Đại khái chúng ta có thể chờ đợi lẫn nhau…” Nói tới đây, nàng không nói tiếp nữa, dù sao thân phận hiện tại của nàng là thiếu phu nhân, nói nhiều sai nhiều.
“Nàng là thê tử của ta.” Sở Thành Dực trịnh trọng nói.
“Ừ.”
“Mặc dù bây giờ không phải…” Hắn chăm chú nhìn Bạch Thiên Thiên chằm chằm, ánh mắt đột nhiên thay đổi nóng bỏng, “Một ngày nào đó sẽ là!”
“Hả!?” Bạch Thiên Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, cuống quýt hỏi: “Ngươi nói cái gì?!”
“Ta nói…” Sở Thành Dực tiến thêm một bước ôm lấy thê tử mình, chậm rãi ấn xuống một nụ hôn lên trán nàng, giống như tuyên bố tất cả của mình, “Ta nói, nếu ta cứu Tuyết Trần cô nương, nàng lấy thân báo đáp được không?”
Thân thể Bạch Thiên Thiên cứng đờ, hắn lại cười quyến rũ mờ ám nói: “Lấy thân báo đáp cũng không phải nhà bình thường, nàng kháng cự ta hơn bốn tháng, ta đều tôn trọng ý nguyện của nàng chưa từng chạm vào nàng, nhưng nàng phải biết, sự nhẫn nại của nam nhân có mức độ!”
Câu nói sau cùng giống như sấm sét, chấn động Bạch Thiên Thiên đầu váng mắt hoa.
Thật là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến.
Bạch Thiên Thiên nhìn hắn ngồi bên bàn cau mày trầm tư, ngón tay thon nhẹ gõ lên mặt bàn, thong thả mà đều đều.
Thật lâu, hai người đều có tâm sự riêng, đều không nói trước.
Tố di đưa bản “Thoát thai hoán cốt” sau khi tìm được dưới đáy rương trình cho Sở Thành Dực, lặng lẽ lui ra.
Đại thiếu gia cúi đầu từ từ lật xem, Bạch Thiên Thiên nhớ tới lời Lâu Tuyết Trần nói, nhắc nhở: “Ngươi có thể thả sách vào trong nước ngâm, mấy tờ cuối cùng đại khái sẽ tìm được phương pháp của Chu Tử Hà.”
Sở Thành Dực gập sách lại, nghiêng đầu quan sát thê tử của mình, nhìn tỉ mỉ một vòng từ đầu đến chân rồi nói: “Ta hiểu được, hôm nay đại khái nàng bị dọa sợ, sớm đi ngủ đi.” Dứt lời đứng dậy rời khỏi Tê Hương các.
Bạch Thiên Thiên hơi hoảng hốt nhìn theo bóng lưng của hắn, trực giác hắn đã bắt đầu hoài nghi thân phận của mình, ban ngày ở trên thuyền lúc tình thế cấp bách, nàng và Sở Thành Tường không chút nào che giấu quan tâm lẫn nhau, trước khi Lâu Tuyết Trần nhảy xuống nước còn nói câu như vậy, bao nhiêu cặp mắt cùng nhìn vào đấy.
Xoa trán một cái vừa định nghỉ ngơi, Tố di lại gõ cửa nói, nhị thiếu gia tới, hẹn nàng đi ra ngoài sân ngắm hoa.
Bạch Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, tình thế như thế mà hắn còn vài phần nhàn hạ thoải mái ngắm hoa, ngẩng đầu nhìn quan song cửa sổ thấy Sở Thành Tường cầm bầu rượu đi vào sâu trong rừng hoa lê, trong ánh trăng sáng mông lung như tranh vẽ.
Bạch Thiên Thiên suy nghĩ một chút rồi ôm tiểu Tuyết Nhi đi vào sân, nam tử ở sâu trong rừng vẫy tay với nàng, ý cười thật sâu trên khóe môi.
“Chàng không đi cứu Tuyết Trần tỷ và Chỉ Vân, tới đây làm gì?” Bạch Thiên Thiên oán trách trong miệng, nhưng lại nhấc chân chậm rãi đi tới.
Sở Thành Tường vẫn cười như cũ, cười rực rỡ: “Ta tới nói cho nàng, ta nghĩ thông suốt rồi, nhân tình Lâu Tuyết Trần thiếu ta đã trả; gia sản ta cũng không muốn tranh giành nữa, trong việc làm ăn quả thật ta không khôn khéo bằng đại ca, càng không duy trì bình thản như phụ thân, ngược lại khiến các người rơi vào tình cảnh nguy hiểm…” Nói xong hắn vén vạt áo ngồi trên đất, giống như ảo thuật móc hay ly rượu từ trong tay áo ra giơ lên, nói: “Theo ta uống rượu có được không?”
Bạch Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hình như hắn đúng là nghĩ thông suốt, nhận lấy ly rượu ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói: “Được.”
Hai người ngồi bên gốc hoa lê ngươi một ly ta một ly uống đến thoải mái, Sở Thành Tường khác thường không cãi vã với Bạch Thiên Thiên, hắn chỉ nhìn nữ tử bên cạnh cười cười, mặt khác die3nda`nle3qu'ydo0n lẩm bẩm nói nhỏ: “Đại ca lớn hơn ta năm tuổi, kẻ từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, cũng biết đại ca rất ưu tú, phụ thân thiên vị con trưởng, mọi việc đều để cho đại ca tiếp quản trước, mà ta giống như cậu ấm nhà giàu bình thường, sống trong hào quang của đại ca, vì vậy ta đã tranh giành với đại ca từ nhỏ, tranh giành tất cả thứ có thể tranh…” Hắn nhấp một ngụm rượu, nhếch miệng cười: “Ta còn từng tranh thê tử của đại ca, Mạt Nhi tỷ tỷ của nàng…”
Bạch Thiên Thiên hé miệng khẽ uống một ngụm, không lên tiếng.
Sở Thành Tường lau khóe miệng, nghiêng người dựa vào cây, cười đến mập mờ: “Ta biết ngay nàng sẽ ghen, ta chờ nàng túm tay áo ta hỏi, nhưng nàng ngược lại luôn giữ bình thản.”
“Ta đâu bình thản…” Bạch Thiên Thiên lắc ly rượu, nhẹ giọng nói ra: “Ta chỉ biết mình bắt đầu thích chàng, không thích rối rắm chuyện đã trở thành quá khứ mà thôi.”
“Nàng thích ta vì cái gì?” Sở Thành Tường đưa tay túm lấy cổ tay nữ tử, lại chạm vàoly rượu trong tay, Bạch Thiên Thiên “Ối” một tiếng nhào vào trong ngực hắn, từ chối mấy cái rồi hỏi ngược lại: “Vậy chàng thích ta vì cái gì?”
Trong rừng hoa lê thanh khiết yên tĩnh, hai người không trả lời, nữ tử rúc vào trước ngực nam tử, ngẩng đầu nhìn sao trên trời, thật lâu, nàng hỏi: “Nếu như không có Mạt Nhi tỷ tỷ, chúng ta sẽ không gặp nhau, tương lai làm thế nào?”
“Nếu ta không phải là thiếu gia Sở phủ, nàng còn có thể yêu thích ta sao?” Ngón tay Sở Thành Tường vuốt sợi tóc của nữ tử, hỏi sâu kín “Nếu như ta không có gia tài bạc vạn, không thể tạo điều kiện cho nàng cẩm y ngọc thực *, nàng còn có thể yêu thích ta sao?” Hỏi câu cuối cùng, chính hắn cũng cười: “Chờ sau khi Hạ Mạt Nhi trở lại, ta sẽ đi theo nàng, buôn bán cũng làm từ đầu, nàng nói có được không?”
(*) cẩm y ngọc thực: cuộc sống giàu sang
“Được!” Bạch Thiên Thiên gật đầu dặn dò: “Sở Thành Dực đại khái bắt đầu hoài nghi thân phận của ta, chàng giúp ta che giấu, ngàn vạn lần không thể để cho hắn tra ra đầu mối, mặt khác nhất định phải cứu Chỉ Vân, nàng ấy vì ta mới bị bắt.”
“Nàng yên tâm, nha đầu ngốc…” Sở Thành Tường khẽ nhéo chóp mũi của nàng, cúi đầu hôn tóc lên tóc đen, “Sao ta có thể để cho nàng thân rơi vào nguy hiểm, chịu chút xíu uất ức…” Giọng nói trầm thấp, giống như phát ra từ nội tâm.
Trong lòng Bạch Thiên Thiên khẽ động, hoảng hốt nhớ lại cảnh tượng phụ mẫu ngồi tựa sát vào nhau dưới gốc cây hoa lê, vì vậy nàng đưa tay ôm lấy Sở Thành Tường, gò má áp sát trong lồng ngực nóng bỏng, nam tử cũng đưa tay ôm nàng trong khuỷu tay, không vành tai tóc mai chạm nhau như ngày thường, răng môi giao nhau, nhưng trong đáy lòng hiện ra yên bình, ấm áp.
Trăng sáng trong, gió nhẹ thổi qua, mảng lớn cánh hoa trắng muốt rối rít bay xuống, như tuyết rơi.
Bạch Thiên Thiên đưa tay lấy ngọc giác mang theo trong người, nhẹ nhàng vuốt ve trong chốc lát rồi đặt vào lòng bàn tay Sở Thành Tường, trịnh trọng nói: “Ngọc như lòng ta, không xa không rời!”
Sở Thành Tường nhìn chằm chằm ngọc giác trong tay, lật tay nắm chặt tay nữ tử, mười ngón tay đan xen, không hề có khe hở.
Một đêm này, Bạch Thiên Thiên die enda anle equ uydonn ngủ thiếp đi trong rừng hoa lê, ngày hôm sau khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, trên người chỉ có áo trong trước lúc ngủ, gò má khẽ ửng hồng, đưa tay vuốt ve rồi rời giường.
Vừa dùng xong bữa trưa, lão phu nhân đã sai người mời thiếu phu nhân đến Thương Giản các.
Bạch Thiên Thiên biết chuyện này quả thật náo loạn hơi lớn, nên ngoan ngoãn sang yên lặng chờ đợi lão phunhân phát biểu, lão thái gia vẫn dáng vẻ không để tới mọi việc như thường ngày, trồng hoa, tưới hoa, cắt hoa, giống như kiếp nạn gặp phải ngày hôm qua chỉ như một giấc mộng.
Buổi tối lúc đại thiếu gia đến theo lệ cũ, chưa từng ngủ qua đêm, chỉ nhàn nhạt nói: “Chu Tử Hà vốn trước đúng là người đọc sách, sau cuộc sống quẫn bách vào rừng làm cướp, làm trò giết người cướp của, nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc trộm cũng có nguyên tắc, danh tiếng vẫn rất tốt…” Nói xong, Sở Thành Dực cười, đứng dậy vỗ bả vai thê tử, an ủi: “Cho nên Chỉ Vân sẽ không có nguy hiểm, tung tích Tuyết Trần cô nương không rõ, ta sẽ hết sức điều tra kỹ.”
Bạch Thiên Thiên vừa định tránh ra, đại thiếu gia lại buông lỏng tay trước, “Đừng suy nghĩ quá nhiều, sớm đi ngủ đi.” Nói xong không ngờ ngoan ngoãn rời khỏi Tê Hương các.
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt lạnh nhạt của Sở Thành Dực, Bạch Thiên Thiên hơi khó hiểu, hơn nữa liên tiếp mấy ngày hắn luôn chuyên tâm điều tra chuyện gặp tập kích, cũng không có cử động gì khác thường.
Chẳng biết tại sao, ngược lại công việc của Sở Thành Tường lu bu lên, thỉnh thoảng buổi tối đến Tê Hương các thì thường Bạch Thiên Thiên đã ngủ, mơ hồ chỉ nhớ rõ hắn đứng đầu giường, nhìn hồi lâu, dịch góc chăn rồi lại đi, lời nói nghiêm chỉnh cũng không nói thêm mấy câu.
Như thế mười mấy ngày, cuộc sống ngược lại thanh nhàn hơn trước lúc gặp kiếp nạn, mấy vị di phu nhân cuối cùng phát hiện thiếu phu nhân này có năng lượng lớn không thể lường được, vì vậy không hề trêu chọc mỗi ngày nữa, lão phu nhân vẫn không buông tha cho con dâumình, ngày ngày phát biểu, gió mặc gió.
Cuối tháng sáu, tin tức xấu cuối cùng truyền đến, Tuyết Trần cô nương vất vả chạy nạn bất hạnh rơi vào tay Nguyên gia, vị tổng quản bị thiến mấy lần muốn đẩy nàng ta vào chỗ chết, lại không biết vì sao đều dừng lại, cuối cùng gửi phong thư cho Sở gia, có lẽ muốn cửa hàng tiền tài các loại.
Cụ thể muốn bao nhiêu, đại thiếu gia chưa nói, chỉ có điều lúc lão thái gia thấy thư thì thở dài một câu: “Yêu cầu của Nguyên gia hơi quá mức…”
Bạch Thiên Thiên lập tức hiểu được, có thể chọc cho lão thái gia nói câu này, quả thật rất quá mức!
Nhưng rốt cuộc có cho hay không? Bạch Thiên Thiên dieendaanleequuydonn đúng là đắn đo khó xác định, lão thái gia nói để hai nhi tử thương lượng, đại thiếu gia nhìn Bạch Thiên Thiên khóe miệng khẽ nhếch lên, miệng đồng ý, nhị thiếu gia chỉ nói chờ một chút, chờ một chút.
Bạch Thiên Thiên hiểu được, Sở Thành Dực ban ơn lấy lòng mình, hôm gặp kiếp nạn nàng đã từng nói phải trả nợ Lâu Tuyết Trần, mà nay nàng ấy gặp kiếp nạn, dĩ nhiên là lúc báo đáp tốt nhất.
Nhưng nếu như vậy, thiếu nợ Sở Thành Dực phải trả như thế nào?
Một ngày đầu tháng bảy, Bạch Thiên Thiên đang trong nhà thêu hoa, nàng định thêu rừng hoa lê này, bởi vì thời gian nở hoa đã qua, mỗi một ngày hoa trên cây cũng ít đi nhiều, gần đây Sở Thành Tường cũng không thường tới, vì vậy nàng muốn thêu lại thời khắc đẹp nhất lưu lại qua ít ngày cho hắn xem.
Chẳng biết từ lúc nào, đại thiếu gia vào phòng, hắn lẳng lặng đứng bên cửa nhìn nàng thêu một hồi lâu, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Vì sao nàng thích hoa lê?”
Vì sao nàng thích hoa lê? Lúc mới vào phủ Sở Thành Tường cũng từng hỏi như thế, lúc ấy Bạch Thiên Thiên nói thích lê, cho nên mới thích hoa lê…
Hồi tưởng lại chuyện này, Bạch Thiên Thiên mỉm cười, nàng ngừng thêu thùa, quay đầu lại nghiêm túc nói với Sở Thành Dực: “Hoa lê trắng như tuyết đại biểu cho tình yêu ngây thơ và chờ đợi cả đời.”
Đại thiếu gia sững sờ, sắc mặt hơi âm trầm, “Không phải nàng cho rằng hắn không có năng lực bảo vệ cho nàng sao?”
“Đại khái chúng ta có thể chờ đợi lẫn nhau…” Nói tới đây, nàng không nói tiếp nữa, dù sao thân phận hiện tại của nàng là thiếu phu nhân, nói nhiều sai nhiều.
“Nàng là thê tử của ta.” Sở Thành Dực trịnh trọng nói.
“Ừ.”
“Mặc dù bây giờ không phải…” Hắn chăm chú nhìn Bạch Thiên Thiên chằm chằm, ánh mắt đột nhiên thay đổi nóng bỏng, “Một ngày nào đó sẽ là!”
“Hả!?” Bạch Thiên Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, cuống quýt hỏi: “Ngươi nói cái gì?!”
“Ta nói…” Sở Thành Dực tiến thêm một bước ôm lấy thê tử mình, chậm rãi ấn xuống một nụ hôn lên trán nàng, giống như tuyên bố tất cả của mình, “Ta nói, nếu ta cứu Tuyết Trần cô nương, nàng lấy thân báo đáp được không?”
Thân thể Bạch Thiên Thiên cứng đờ, hắn lại cười quyến rũ mờ ám nói: “Lấy thân báo đáp cũng không phải nhà bình thường, nàng kháng cự ta hơn bốn tháng, ta đều tôn trọng ý nguyện của nàng chưa từng chạm vào nàng, nhưng nàng phải biết, sự nhẫn nại của nam nhân có mức độ!”
Câu nói sau cùng giống như sấm sét, chấn động Bạch Thiên Thiên đầu váng mắt hoa.
Thật là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook