Hoa Lê Rụng Trong Sân
Chương 22: Nhân duyên ngàn dặm

Mưa dầm, mưa dầm…

Mấy ngày mưa liên tiếp, Bạch Thiên Thiên cảm giác mình sắp nảy mầm, đặc biệt là Phùng Chí Tề nghiêm khắcđề nghị thiếu phu nhân ít nhất ngây ngốc trên xe lăn nửa tháng, kiếp sống tàn tật của nàng bắt đầu vì vậy.

Hôm đó sau khi cuộc cờ kết thúc, Bạch Thiên Thiên rõ ràng phát giác giữa nàng và đại thiếu gia biến hóa màu nhiệm, Sở Thành Dực từ ngày đến thăm đã phát triển thành hàng đêm ngủ lại Tê Hương các, mặc dù không ép buộc nàng cùng ngủ, chỉ nói mấy câu với thê tử vào buổi chiều rồi ngủ ngoài phòng, nhưng xét thấy biểu hiện không lương của nam tử này mấy ngày trước, mỗi đêm Bạch Thiên Thiên vẫn sợ hết hồn hết vía như cũ, đêm ngủ không yên.

Sáng ngày hôm đó, sau khi đại thiếu gia đánh răng rửa mặt xong lại đẩy xe lăn của thê tử mình đến bắt đầu truyền thụ kiến thức buôn bán, Bạch Thiên Thiên bị hắn tàn phá như vậy vài ngày, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ngươi dạy ta mấy chuyện này để làm gì? Ta lại không dùng tới.”

Sở Thành Dực cười không đáp.

Thiếu phu nhân bất đắc dĩ méo miệng.

Lúc nha đầu Thanh nhi trong phòng Lưu Mộng Dao lảo đảo xông tới, đại thiếu gia đang vì Bạch Thiên Thiên đầu gỗ mà tức giận, mà thiếu phu nhân lại có kích động muốn quơ chân múa tay tát bay đại nam nhân này.

“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, bụng bát di thái không cẩn thận đụng phải góc bàn, lúc này đang bị đau đấy…” Thanh nhi hoảng hốt, Bạch Thiên Thiên lại cảm thấy có chút xem thường mọi chuyện.

Đau bụng tìm Phùng Chí Tề chứ, đại thiếu gia không phải đại phu.

Thiếu phu nhân cắn bút lông dieendaanleequuydonn cũng không ngẩng đầu lên, Sở Thành Dực ở bên cạnh lại đứng phắt dậy, vạt áo đụng vào bút lông trong tay Bạch Thiên Thiên, một vết mực nhỏ uốn lượn leo lên gò má.

“Muốn sinh sao?” Trong mắt đại thiếu gia lóe ra ánh sáng rực rỡ.

“Nô tỳ không biết…” Thanh nhi cúi đầu, ngập ngừng nói: “Bát di thái chỉ nói vô cùng đau đớn, mời đại thiếu gia ngài đi qua nhìn một chút…”

“Được! Ta tới liền đây…” Sở Thành Dực xoay người định đi, bỗng nhớ ra cái gì nghiêng đầu dặn dò: “Mạt Nhi…” Đại thiếu gia dừng lại, mở to hai mắt nhìn, thở dài nói: “Nàng đi rửa mặt trước đi.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi.

Bạch Thiên Thiên khẽ ném bút lông trong tay, thở dài nói: “Thật đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn, tháng này mới là tháng thứ chín, khó có được người tin tưởng chuyện ma quỷ của nàng ta.”

Nàng mới vừa nói lời này xong, đã thấy Khánh Vinh lén lút ghé đầu vào trong Tê Hương các, vừa mới thấy thiếu phu nhân lập tức nheo mắt lại cười nói: “Thiếu gia nhà nô tài dặn dò mang đồ tới, thiếu phu nhân xem một chút có thích không, tiểu nhân trở về báo cáo.”

Hắn giống như ảo thuật móc một cái hộp từ phía ra ra, đặt lên bàn như hiến vật quý,mặt khác ý bảo Bạch Thiên Thiên mở ra.

Lại nói kể từ sau khi Lâu Tuyết Trần chính tay đâm Nguyên tổng quản, Sở Thành Tường lòng lại không phục lao tới Vận Châu, lão thái gia cũng hoàn toàn đóng cửa giam hãm Tuyết Trần cô nương, còn thiếu đóng đinh lên cửa Tư Khanh các, dán giấy niêm phong.

Mà nhị thiếu gia thỉnh thoảng đưa chút vật phẩm từ Vận Châu tới Tê Hương các.

Mở hộp ra, là vài sợi chỉ thêu, Bạch Thiên Thiên dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê, nhẵn nhụi bóng loáng, tuyệt đối là chất liệu thượng hạng, Khánh Vinh ở bên cạnh đã sớm thao thao bất tuyệt thổi phồng, cái gì mà sản vật Cô Tô, Tây Vực gia công.

Ngón tay nhỏ nhắn khẽ gẩy, phía dưới sợi chỉ màu sắc khác nhau lại có thể cất giấu một nhúm gấm đen màu như sợi tóc, dưới ánh mặt trời chiếu sáng hiện ra ánh sáng ấm áp.

Tình cảnh đêm đó túm tóc hắn làm chỉ thêu giày hiện lên trước mắt.

Bạch Thiên Thiên ấm áp trong lòng, cười đáp: “Ta thích màu đen nhất.”

Khánh Vinh nghe vậy vui vẻ đi bẩm báo lại, không biết vì một câu nói ngây thơ này khiến nhị thiếu gia thiếu chút nữa biến mình thành kẻ ngốc hói đầu.

Mà trong phòng Bạch Thiên Thiên đã may vá thành thạo xong một hà bao, lúc nàng cầm những sợi chỉ này lên luôn có cảm giác đường nhân duyên ngàn dặm quanh co, hai người vốn không chút liên hệ nào lại bởi vì chút xíu ràng buộc đến cùng một chỗ, duyên phận như vậy quả nhiên thật kỳ diệu.

Thời tiết lúc quang đãng lúc mưa, trái dương mai năm nay mới đưa vào phủ đã bị mấy di phu nhân phân chia sạch sẽ, thiếu phu nhân thật vất vả mới cắt xén được rổ, lúc này thừa dịp bốn phía không người nào thỏa mãn thói thèm ăn ngon, lão phu nhân lại phân nhiệm vụ xuống, nói sắp đến Tết Đoan ngọ, để thiếu phu nhân chuẩn bị chút bánh chưng cỏ ngải các loại, đến lúc đó cả nhà trên dưới phải tới sông bơi lội.

Bạch Thiên Thiên không thể không bỏ thức ăn ngon xuống tới phòng bếp hậu viện giám sát một phen.

Phòng bếp của Sở phủ ở một tiểu viện độc lập, tận góc đông nam, vả lại ngoài viện có dẫn một dòng suối nhỏ đi vào, lần đầu tiên khi Bạch Thiên Thiên nhìn thấy đã thấy rất có hơi thở nhà nông.

Vào lúc này, chúng nha đầu die.enda`nle.equ'ydonn đang bên khe suối nhỏ rửa sạch lá tre, Chỉ Vân đẩy xe vào đúng lúc nghe được các nàng ríu rít thảo luận ngồi lê đôi mách, buôn dưa lê bán dưa hấu.

Bạch Thiên Thiên cũng nhặt một bó lá tre tiến tới ngồi rửa bên cạnh các nàng, cầm nửa ngày cảm thấy có phải không có sức lực, luôn muốn tìm bàn giặt và chày giặt quần áo lớn.

“Các ngươi biết không, nhị thiếu gia và thiếu phu nhân…” Lời một tiểu nha đầu non nớt còn chưa hết đã bị mọi người xuỵt ngăn cản rồi.

“Ngươi tụt hậu…” Mọi người đánh giá.

Bạch Thiên Thiên im lặng, nếu tất cả mọi người đều không để ý đến sự tồn tại của nàng, nàng vẫn nên coi mình là trong suốt thì tốt hơn.

“Đại thiếu gia sủng ái thiếu phu nhân mới gọi là kỳ quái đấy…”

“Tại sao?”

“Các ngươi có thể không biết mẫu thân tôn thiếu gia, chính là Khanh Âm, nhớ ngày đó ta với nàng ấy cùng được mua vào Sở phủ, khi đó mới là nha đầu mười mấy tuổi, vừa vào phủ đã được phân đến phòng đại thiếu gia, Khanh Âm cũng có phúc, được cưng chiều không nói, còn có thai, nhưng sau lại…” Một nha đầu hơi lớn tuổi rửa lá tre, lắc đầu mà thở dài.

“Sau thế nào?” Tiểu nha đầu trẻ tuổi bắt đầu ồn ào lộn xộn hỏi tới.

“Bên Hạ gia gây khó khăn đủ đường, lúc đầu thiếu phu nhân thà chết cũng không gả, nhưng lão thái gia lại nhận đúng người con dâu này, lúc đầu đại thiếu gia cũng phản kháng, sau thì không có cảm xúc, thật ra cũng trách Khanh Âm nóng nảy bướng bỉnh, tính tình quá mức tinh tế hơi nhạy cảm chút…”

Mọi người thổn thức than thở, Bạch Thiên Thiên nhẹ nhàng để lá tre xuống, rón rén đẩy xe lăn ra ngoài, thuận tiện ra hiệu cho Chỉ vân, làm động tác chớ lên tiếng.

Hai người còn chưa rời khỏi sân, sau lưng lại truyền tới giọng nói: “Lão thái gia nhìn trúng thiếu phu nhân cũng có nguyên nhân, các ngươi đại khái không thấy, trong thư viện có bức vẽ chân dung bảy tám phần tương tự thiếu phu nhân…”

“Ta đã nhìn thấy bức họa, chỉ có điều mấy năm rồi lão thái gia không động tới, phủ một lớp bụi dầy, cuối năm trước ta cùng Liên di lau hồi lâu, thấy Liên di nói, đó không phải mẫu thân của thiếu phu nhân, đuôi chân mày phu nhân Hạ gia có nốt ruồi, nhưng nữ nhân trên bức họa không có…”

Tay đẩy xe lăn của Bạch Thiên Thiên dừng lại, bị một ngụm nước miếng nghẹn, nhịn hồi lâu rồi ho khan kịch liệt.

Mọi người đang trò chuyện vô cùng cao hứng bị dọa câm như hến, rối rít đứng dậy nhìn, thiếu phu nhân đang ở trên xe lăn liều mạng ho, Chỉ Vân nhanh chóng vỗ tới vỗ lui.

Lâu sau, Bạch Thiên Thiên ho khan đủ rồi, gương mặt hồng hào nói với mọi người, “Các ngươi tiếp tục tán gẫu đi, cái gì ta cũng không nghe thấy.” Nàng xoay người đẩy xe lăn đi ra ngoài, đi không được mấy bước lại quay đầu dặn dò: “Các ngươi chia đều lá tre một chút, gạo nếp còn có táo đỏ đưa đến Tê Hương các.”

Chúng nha đầu vẫn sợ giữ im lặng không lên tiếng, cho đến khi thiếu phu nhân dần đi xa, vị nha đầu hơi lớn tuổi kia mới ngạc nhiên lên tiếng: “Người tốt vô cùng, sao lại truyền thành ba đầu sáu tay, mặt xanh nanh vàng…”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết ai nói một câu: “Bát di thái lại té ngã trên người thiếu phu nhân.”

Không ngờ rằng, lúc này bát di thái lịch sự tao nhã đang ôm bụng bự lăn lộn gào thét trên giường, gào thét di end anleq uydon khàn giọng lại bắt đầu khóc, khóc khô lại tiếp tục gào thét, đại thiếu gia gấp gáp đến mức đi tới đi lui trước giường, sau đó dứt khoát đưa tay để nàng ta túm chặt lấy.

Lúc Phùng Chí Tề chạy đến viện của Lưu Mộng Dao, cánh tay đại thiếu gia đã cục xanh cục tím, gần như tê liệt nửa người.

“Phu quân đại nhân, thiếp đau quá…” Bát di thái nước mắt lưng tròng nói.

Sở Thành Dực buồn bực trong đầu, “Ta cũng đau vậy.”

Phùng Chí Tề liếc mắt nhìn tình hình trước mắt, quyết định chẩn bệnh cho đại thiếu gia trước, hắn không nói hai lời bắt đầu kéo cánh tay bầm đen của đại thiếu gia rồi bắt đầu bôi thuốc, Sở Thành Dực nổi đóa, hắng giọng quát: “Cũng không phải ta sinh con, người trông nom ta làm cái gì!!!”

Thân thể khô héo của lão đại phu chấn động, run rẩy nâng cánh ta bát di thái lên, bắt đầu bắt mạch.

Xem mạch mất thời gian vài ly trà, sắc mặt Lưu Mộng Dao đã tái nhợt, sức cùng lực kiệt xụi lơ trên giường.

Đại thiếu gia đi tới đi lui đi lui đi tới trước giường, cuối cùng lượn quanh khiến chính mình cũng hôn mê.

Phùng Chí Tề nổi tiếng chậm, nhưng mà rõ ràng muốn sinh con, bắt mạch có lợi ích gì.

Sở Thành Dực nóng nảy, cuối cùng không nhịn được vén tay áo lên bắt đầu rục rịch, chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao? Đại thiếu gia đa tài đa nghệ tin chắc ép mình nóng nảy cũng sẽ đỡ đẻ.

“Chậc…” Phùng Chí Tề vân vê râu lắc đầu, sắc mặt bát di thái lập tức bị dọa trắng không còn chút máu.

“Ngày hôm nay di phu nhân đã ăn những gì?” Lão đại phu ngẩng đầu hỏi người làm hầu hạ bên cạnh.

Thanh nhi sốt ruột bắt đầu báo thực đơn lên: “Cháo gạo nếp thịt viên trân châu, sủi cảo tôm nõn hành lá, ba phần vịt hầm củ sen, năm phần gà cay, thịt dê hầm cải bó xôi đậu hũ, khoai từ sốt mật ong anh đào, vịt xào hải sâm, nấm xào, chân giò xông khói..” Tiểu nha đầu nuốt nước miếng bổ sung: “Đây là điểm tâm và cơm trưa, sau lại ăn một rổ dương mai, cộng thêm…”

Đại thiếu gia bắt đầu day trán, không cần đại phu nói hắn cũng biết điểm mấu chốt.

Cảm thấy nàng ăn quá no…

Sắc mặt Phùng Chí Tề vẫn thâm trầm như trước, nói rõ ràng: “Đau bụng, tiêu chảy, bụng trướng…” Sở Thành Dực cắt lời hắn đúng lúc, làm hành động tiễn khách.

Vẻ mặt lão đại phu không cam lòng, “Thật ra thì quả dương mai là thức ăn tính nóng, nữ nhân có thai có thể ăn, nhưng mà…”

Đại thiếu gia vung tay lên, gã sai vặt chờ bên ngoài nhanh chân lẹ tay túm lấy lão nhân gia đang thao thao bất tuyệt, kéo ra ngoài, trước khi kéo ra tới cửa thì Phùng Chí Tề cuối cùng đã đau buồn rồi, thầy thuốc có tấm lòng phụ mẫu, thầy thuốc có tấm lòng phụ mẫu, dù thế nào thì các người cũng phải thông cảm với ý chí từ bi lần này, lão nhân gia khô quắt dùng ngôn ngữ phổ thông nhất bao gồm tất cả bệnh trạng: “Bát di thái nàng ấy… Đau bụng…”

Đơn giản dễ hiểu một lời trúng đích.

Vì vậy bát di thái thật sự không có mặt gặp người, dùng cái chết để đe dọa rồi…

Lúc Bạch Thiên Thiên nghe được đoạn chuyện này đã cười ngã nghiêng ngã ngửa, thì ra mỹ nhân mềm mại nâng bụng cũng có lúc đương nhân bất nhượng * mãnh liệt!

(*) đương nhân bất nhượng: việc nhân đức không nhường ai, việc đáng làm thì phải làm, việc tốt không nhường cho người

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương