A Vũ? Một cây gai chôn ở trong lòng Vân Khanh, nhổ sẽ rất đau, nhưng mà không nhổ cũng sẽ đau, chỉ có đem nó kẹt ở nơi đó, không đau cũng không nhứt, lâu dần, nó thì hòa vào máu thịt.
Bầu không khí ngột ngạt trầm thấp bao phủ toàn bộ biệt uyển.
Nguyễn Nguyệt nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai Vân Khanh, vẫn cười, ánh mắt ngậm mấy phần hoảng hốt, chậm rãi nói rằng: "Vân Khanh, giờ khắc này an bình của biệt uyển là nàng phí hết tâm tư mới làm được, nổi khổ trong lòng ngươi nàng là biết được, mà khổ trong lòng nàng ngươi là có biết được hay không?"
Lời nói này ngươi hiểu ta không hiểu, ánh mắt Mục Vân Khanh ảm đạm đi, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Nguyễn Nguyệt, nhíu mày nói: "Cô cô, ngươi có phải biết cái gì hay không, có thể nói ta biết hay không."
Nguyễn Nguyệt cười nói: "Ngươi nhất định muốn biết sao? Cái này cũng là suy đoán của ta, dù sao quá mức làm người nghe kinh hãi."
Mục Vân Khanh gật gù.
Ngoài phòng mưa sa gió giật, trong phòng Nguyễn Nguyệt cười nhạt một tiếng, nhợt nhạt ấm áp lượn quanh thân nàng, nàng xem hiểu việc người, nhưng không cách nào thấy rõ chuyện của chính mình.

Ánh mắt nhu hòa của nàng nhìn về phía chân nến trên bàn, nơi đó hòa tan sông băng, tiếng nói ấm áp nói: "Ngươi vừa rồi nói năm trước thái hậu là trúng độc, mà toàn cung trên dưới đều biết nàng là nhiễm bệnh vì sao chênh lệch lớn như vậy, còn nữa thái hậu trúng độc chuyện lớn cỡ nào, bệ hạ vì sao không truy tra hung thủ.

Các loại dấu hiệu nói rõ, thái hậu là tự mình uống thuốc độc, không liên quan chuyện người khác.

Còn về vì sao uống thuốc độc, vậy thì phải hỏi thái hậu, là cái gì làm cho nàng tâm ý lạnh tuyệt như vậy, nàng đã là nhất quốc chi mẫu, thế gian còn có chuyện gì làm cho nàng không làm nổi, ta cả gan suy đoán, chắc là việc sinh tử."
Đưa tay đem sợi tóc ướt nhẹp thái dương của Vân Khanh vuốt thuận, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt hơi lạnh của nàng, than thở: "Vân Khanh, chuyện ra sao làm cho nàng kiên quyết như vậy, ngươi nên rõ trong lòng hơn ta, trong lòng nàng khổ không thể ít hơn ngươi, vừa rồi Hồng Cừ nói rất đúng, ngươi đang đồng thời dằn vặt nàng, trong lòng ngươi chẳng lẽ lại vui vẻ sao, chuyện của Tần Vũ dĩ nhiên oán nàng, nhưng đao kiếm thất thủ nàng cũng là bất đắc dĩ.

Vân Khanh, bỏ qua Tần Vũ một bên, hỏi một chút lòng của chính ngươi, ngươi là có tha thứ cho nàng hay không, duyên phận gương vỡ lại lành không phải người nào đều có."
Ngạc nhiên, ngoại trừ cái này còn có cái gì, là vô tận đau lòng.

Hai con mắt Mục Vân Khanh bỗng nhiên trở nên u tối, trong lòng đâm nhói, mi dày buông xuống, rơi xuống bóng râm nhàn nhạt, lúc ngước mắt, giọt nước mắt thuận thế mà xuống.

Cực kỳ lâu trước đây, nàng thì từng nhắc nhở chính mình, khóc không thể giải quyết bất cứ chuyện gì, chỉ có thể mang đến phiền phức.

Mà giờ khắc này nàng ngoại trừ nước mắt ra, nàng không biết mình còn có phương pháp khác gì.
Thái hậu nói cô một năm trước đã biết thân phận thực sự của nàng, cô tìm chính mình một năm, không tìm được liền muốn kết thúc quãng đời còn lại của cô.
Thì ra, cô cũng ngốc..
Nguyễn Nguyệt giơ tay lau đi nước mắt ngưng tụ khóe mắt của Vân Khanh, trong lòng an ủi không ít, cười yếu ớt nói: "Lừa mình dối người không phải phong cách của ngươi, mười năm qua ngươi thuận theo tâm mà làm, vì sao không thuận theo tâm một lần nữa."
Nàng luôn biết được tâm ý của Mục Vân Khanh, trái tim tinh khiết hiếu thuận, ảnh hưởng của thái hậu đối với nàng quá sâu sắc.
"Cô cô, ta mệt mỏi quá," Một tiếng nói nhỏ, dưới lớp vỏ cứng rắn, Vân Khanh toát ra một mặt cực kỳ yếu ớt.

Từ đáy lòng tỏa ra ủ rũ nồng đậm, tràn ngập ở xung quanh Nguyễn Nguyệt, tâm bỗng dưng căng thẳng, đưa tay đem Vân Khanh ôm vào lòng, bất đắc dĩ nói: "Thái hậu sẽ không sao, điểm này ta bảo đảm."
Vừa dứt lời, A Lục phong trần mệt mỏi đi vào, trên người nước mưa không dứt, trên mặt đất cũng ướt lộc cộc theo, nàng cũng không để ý chút nào, bẩm: "Thái hậu tối hôm qua nghỉ ở trong cung, ngày mai liền có thể trở về."
Ngày mai? Trời cũng sắp sáng rồi, chắc là hôm nay rồi.
Lời của A Lục để Mục Vân Khanh ở trong bóng tối đốt một cây nến hy vọng, nàng nghiêng mắt nhìn phía nước mưa tràn đầy trời đất ngoài phòng, giọt mưa tí tách tí tách nện ở trong lòng nàng, nhắm mắt lại, trong lòng phức tạp khôn kể, một lúc lâu, lặng yên thở dài một tiếng: A Vũ, thật xin lỗi.
Ninh An cung.
Thái hậu nghe xong lời của Tô Đồng, vừa thức dậy không lâu khuôn mặt trắng nõn nổi lên nụ cười không thể dễ dàng xem xét, trong lòng là không nhẫn nại được mừng rỡ, không tự giác hỏi lần nữa: "Ngươi nói nàng không yên lòng, nửa đêm phái người đến tra hỏi ta có phải ở trong cung hay không?"
"Vâng, đêm qua tới là A Lục, nàng chính miệng nói," Tô Đồng hồi bẩm, thấy khóe môi hơi cong lên của thái hậu, nụ cười nhợt nhạt, nàng theo hầu thái hậu mười năm, nàng chỉ cảm thấy thái hậu quá mức lạnh lùng.

Ở khi đối với Tịnh Huyên quận chúa mới có thỉnh thoảng ôn nhu, giờ khắc này nàng lại thấy được ôn nhu càng sâu hơn, trong lòng kinh ngạc, hỏi: "Thẩm đại phu kia đúng là trưởng công chúa?"
Tô Đồng tới lui trong thâm cung và ám vệ các, vẫn chưa theo thái hậu đi biệt uyển, nguyên do trong đó nàng cảm thấy khó biết được.
Thái hậu hoàn hồn, thấy không thể tin tưởng trong mắt Tô Đồng, liền sáng tỏ tâm tư của nàng.


Ngẫm lại trước đây khi gặp Vân Khanh, yên lặng thở dài một hơi, gật gù, không có trả lời.
Tô Đồng nhẹ nhàng phun ra một hơi, từ một năm trước sau khi tra ra Mục Vân Khanh mới là thân phận con gái ruột của thái hậu, nàng không có một ngày không ái náy nữa.

Giờ khắc này nàng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng mà không mấy chốc, thái hậu làm cho nàng để nàng không có cách nào tiêu tan tiếp nữa.
Thái hậu nhếch miệng lên một vệt nụ cười tự giễu: "Nhưng mà nàng không nhận ta, bất luận ta làm thế nào, nàng đều như đối xử người lạ đối với ta như vậy.

Tô Đồng, có lẽ đây cũng là báo ứng của ta."
Cô thường xuyên căm hận chính mình, căm hận sự thù hận trong lòng mình.
Tô Đồng thấy trong thần sắc thái hậu tất cả đều là hối hận, nàng không cách nào khuyên lơn, chỉ đành đổi chủ đề: "Ngài hôm nay về biệt uyển không?"
Thái hậu nói: "Trở về," Hôm qua mưa gió quá lớn, vì vậy cô nghỉ ở trong cung, hôm nay bất luận thế nào cũng nên trở về.

Nhưng mà tưởng tượng tốt đẹp, sự thực lại có chút cản trở.
Cung nhân đến bẩm Tấn An Hầu cầu kiến.
Thời khắc cuối cùng ở khi cô rời cung, trùng hợp hay là cố ý?
Tiêu Cẩn Nam một thân quan phục màu tím, ngọc quan vấn tóc, lững thững bước vào trong điện, giữa lông mày lộ ra thông minh lanh lợi, chìm nổi quan trường ba mươi năm, bên môi mang theo nụ cười đắc ý, quay về phía thái hậu khiêm tốn hành lễ.
Đi thẳng vào vấn đề, cũng không vòng vo nữa: "Thái hậu có biết Phạm Giai qua đời, chức Hữu Tướng trống chỗ không."
Thái hậu ngồi trên chủ vị nhìn về phía Tiêu Cẩn Nam, bình tĩnh nói: "Chuyện lớn như vậy, ta tất nhiên là biết được."
Tiêu Cẩn Nam rất quen tính tình thái hậu, biết nàng luôn luôn lành lạnh như vậy, cũng không nghĩ cái khác, vì vậy lại nói: "Tiên đế băng hà hơn mười năm rồi, Tiêu gia tuy là ngoại thích, nhưng năm gần đây bảo thủ, triều đình trên dưới hoàn toàn cười nhạo, càng là mượn không được ngoại lực.


Phụ thân năm đó đưa ngài vào cung, không nằm ngoài dựa thế mà làm.

Nhưng ngài lại đang làm cái gì."
Ngắn gọn sáng tỏ: Vị trí Hữu Tướng, hắn nhất định cần.
Đề cập chuyện năm đó, tâm thần thái hậu rối loạn, ánh mắt xoay một cái, không tiếp tục nhìn về phía Tiêu Cẩn Nam, không thèm để ý nói: "Ta từ lâu không liên quan đến việc triều đình, đại ca hôm nay đến nhầm địa phương, ngươi nên đi Thừa Minh điện mới phải."
Nghe vậy, Tiêu Cẩn Nam sắc mặt ảm đạm, trầm giọng nói: "Ngài nếu ra lời, bệ hạ nhất định sẽ nghe theo, hoàn toàn vâng theo."
Vẻ mặt thái hậu như xưa, lạnh nhạt nói: "Tính cách hắn đa nghi, ngươi cả ngày ở chung cùng hắn, nên là biết nhiều hơn ta.

Hắn từ lâu thân chính, ta tất nhiên là không nên can thiệp.

Gần vua như gần cọp, điểm đạo lý ấy ta còn là hiểu," Dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Cẩn Nam pha thêm một tia lạnh giá, lại nói: "Hắn không phải con ruột ta, điểm này ngươi rõ ràng hơn ai khác, tình cảnh mẹ hiền con hiếu một khi bị xé rách, Tiêu gia có hại không lợi."
Nhà đế vương, mẹ con thân sinh đều sẽ bởi vì quyền thế mà bất hòa, không có quan hệ máu mủ.
Tam hoàng tử năm đó vốn là trưởng nữ Tiêu gia Tiêu Cẩn Thường sinh, đáng tiếc sau khi sinh băng huyết mà chết.

Mới có Tiêu Cẩn Hoa sau đó vào cung, tiếp nhận vị trí của tỷ, tam hoàng tử chuyện đương nhiên quy về dưới gối cô.
Tiêu Cẩn Nam dường như biết thái hậu sẽ từ chối như thế, tiến lên một bước, hai con mắt âm tà chuyển động, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ, cất cao giọng nói: "Nghe nói trưởng công chúa trở về rồi."
Một buổi mưa xuân, liễu rơi vạn sợi, nắng tạnh bên ngói, yến tử nghiêng mà về.
Mưa xuân ngừng lại, không khí trong lành, vạn cỏ ngàn hoa nở như mở tiệc, hoa lê đình viện chưa lộ cành.

Mục Vân Khanh ngồi ở dưới hành lang, toàn bộ thân thể nghiêng dựa vào trên cây cột, cầm trong tay quyển sách, con mắt không biết nhìn phía nơi nào, tinh thần tự do ở bên ngoài, ánh mắt rất ngắn cũng không ở lại trên sách.
Thái hậu từ bên ngoài trở về, thì thấy được Mục Vân Khanh ngồi ở chỗ đó, cả người lười nhát rời rạc, điềm tĩnh an hòa, theo ánh mắt của nàng nhìn sang, dừng lại ở trên cây lê.


Phong vũ một đêm, vạn vật sinh sôi, cây lê lại không động tĩnh nở hoa, cũng như cành khô ngày đông.
Tiến tới vừa nghĩ chắc là thời gian còn chưa tới.

Tháng ba đào yểu, tháng bốn hoa lê, hiện nay còn sớm.
Trong một năm ngày ngày nằm ở trong bóng tối, thính lực ngày càng nhạy cảm, cho dù bây giờ đã có thể nhìn thấy, thính giác vẫn là thắng người bình thường.

Cảm giác phía sau có người ở đến gần phía nàng, bỗng nhiên ngừng lại, tiếng hít thở nhỏ không thể nghe được, nụ cười nhàn nhạt trên dung nhan Mục Vân Khanh hơi dừng lại.
Đứng dậy quay lại thân thể, nhìn người đến, cong môi cười nói: "Ngài trở về rồi."
Nụ cười này quá mức tự nhiên, ánh mắt trong suốt như ngọc bích, độ cong khóe môi hoàn mỹ như ánh trăng non, sợi tóc hơi bị gió thổi lên.
Rất nhiều năm trước, đứa trẻ chiều cao chưa tới bên hông cô ngày ngày chạy trốn ở dưới hành lang Vị Ương Cung, mắt to mang đầy nụ cười chuyển động qua lại, kêu cô nương thân, từng tiếng ngọt mềm, tay ôm lấy cô không hề buông.
Thái hậu gật gật đầu, ôn thanh nói: "Đêm qua mưa gió quá mức, ta thì không có trở lại, cũng quên sai người thông báo ngươi biết, hại ngươi lo lắng rồi."
Vân Khanh nở nụ cười, sắc mặt đỏ mấy phần, nói: "Đêm qua bị mộng thức tỉnh, quấy nhiễu cô cô cùng A Lục các nàng đều không thể cố gắng ngủ yên, là ta không tốt."
Chẳng biết vì sao, thái hậu luôn cảm giác người trước mắt so với bình thường có một chút không giống, tính tình nhu hòa rất nhiều, không hề lãnh đạm như trước đây.

Cô tiến lên đưa tay ra muốn sờ người trước mắt, bàn tay đến giữa không trung, chợt thấy không đúng, sợ gặp phải chống đối của nàng, trong lúc nhất thời cứng lại ở giữa không trung, có chút băn khoăn, khi cô muốn thu hồi lại, Vân Khanh lại tiến lên một bước, nắm chặt tay của cô.
Cô ngẩng đầu dừng ở người trước mắt, đáy mắt mừng rỡ chảy xuôi không gì sánh kịp, như uống suối ngọt, nắm lòng bàn tay của nàng, ân cần nói: "Đêm qua ngươi dầm mưa rồi? Có đáng ngại không? Kêu đại phu xem không?"
Mi mắt giống như bươm bướm chớp chớp, trong lời nói thái hậu là quan tâm nồng đậm, không biết quan tâm sẽ bị loạn đạo lý, nàng vốn là đại phu, hà tất lại nhờ người khác đến xem.

Trong ngước mắt mấy tấc, thấy được vài sợi tóc bạc trên thái dương thái hậu, trong lòng chua xót, nắm tay cô liền không muốn buông nữa.
Trong bất giác, quan hệ hai người đã xảy ra một chút biến hóa tế nhị.
Khi Vân Khanh buông ra tay của thái hậu, lùi về sau vài bước, nhìn ánh mắt kinh ngạc của thái hậu, khóe môi cong lên, uốn gối quỳ xuống, dập đầu chấm đất, lại tiếp tục thẳng người lên, giọng thanh thúy kêu: "Nương thân."
Thái hậu ngưng trệ ở lập tức, một tiếng kêu này không ngừng lượn vòng ở trong đầu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương