Hoa Lạc Vị Thức Quân
Chương 17: Phong lưu trướng chi Cảnh Ngã Phi – Phần 2

Edit: Hàn Tâm, Ly Tích Chiêu

Trăng lên giữa trời, tiệc rượu cũng tan. Ta dìu chủ nhân đã say khướt lên xe ngựa, dặn dò xa phu chậm rãi lái xe, vừa xoa huyệt Thái Dương giúp chủ nhân tỉnh rượu, vừa hỏi: “Tiên sinh định đáp ứng hôn sự này thật à?”

“Ta đã từ chối lão một lần, còn từ chối nữa, lão già kia không chừng sẽ thẹn quá thành giận, ngáng chân việc làm ăn của ta, ta cũng không muốn kết loại thù gia này.” Chủ nhân nửa khép mắt, mày nhíu chặt, hiển nhiên cũng cực kỳ đau đầu vì việc này, “Nhưng ngươi xem vẻ mặt của đại thiếu gia Trường gia kia, nếu ta thật sự cưới muội muội hắn, sợ là hắn sẽ ăn tươi nuốt sống ta. Ai, việc này để nói sau đi.”

Y thở phào một hơi, không nói nữa, sau một lúc lâu đột nhiên nhẹ giọng cười cười, nói: “Ta suýt nữa đã quên, đêm nay ta đã nói với Lưu Y sẽ qua chỗ hắn. Cảnh Vinh, bảo xa phu chuyển hướng quý phủ Thư công tử.”

Ta thấy y nhắc tới Thư công tử, sầu não ở đuôi mày khóe mắt y lập tức biến mất, chuyển thành ý cười, ta trong lòng chấn động, khẽ cắn môi, cắn răng nói: “Tiên sinh, đã qua canh hai, Thư công tử chỉ sợ đã ngủ rồi. Tiên sinh không bằng ngày mai lại đi.”

Này cũng là lần đầu ta vi phạm lời dặn của chủ nhân, y giật mình, lập tức nổi giận nói: “Cảnh Vinh, ngươi khi nào học được thay ta quyết định hả?” Y đẩy ta  ra, vén rèm, tự đi gọi xa phu thay đổi tuyến đường.

“Cảnh Vinh không dám, nhưng là, chẳng lẽ tiên sinh không thấy là gần đây ngài đến chỗ Thư công tử rất thường xuyên sao?” Nếu đã mở đầu, ta dứt khoát nói hết những lời bình thường cất giấu trong long ra. “Tiên sinh lúc ban đầu còn đề phòng hắn khắp nơi, hiện giờ lại ba ngày hai lượt đến biệt viện của hắn. Ta thấy Thư công tử kia là càng ngày càng đắc ý.”

“Cảnh Vinh!” Chủ nhân có chút giận, ta vẫn nói tiếp: “Tiên sinh nổi giận, ta cũng vẫn muốn nói. Phần đông sản nghiệp trong Thái Nguyên hiệu này, tiêu phí bao nhiêu tâm huyết của tiên sinh, tiên sinh nhẫn tâm nhìn nó rơi vào trong tay ngoại nhân à?”

Chủ nhân yên lặng một lát, mới nói: “Cảnh Vinh, ta biết ngươi trung tâm, nhưng Thư công tử tính tình đạm bạc, ngươi xem hắn mỗi ngày chỉ để tâm đến thi họa, nhàn nhã qua ngày, không giống kẻ luồn cúi tầm thường, sẽ không ngấp nghé Thái Nguyên hiệu của ta.”

“Đây mới là chỗ cao minh của Thư công tử.” Ta thật sự không nhìn được chủ nhân nói thay cho hắn, cho dù bị chủ nhân quở trách cũng muốn đánh thức y. “Thư công tử này rõ ràng là lạt mềm buộc chặt, dẫn tiên sinh vào cuộc. Tiên sinh không phải thường xuyên dạy bảo Cảnh Vinh, tri nhân tri diện bất tri tâm, tiên sinh ngài mới quen biết hắn hơn nửa năm, có thể hiểu biết hắn bao nhiêu? Tiên sinh ngài ngẫm lại xem, hắn đường đường là Đại công tử Thư gia, cũng không phải tiểu quan nơi chương đài(1) kỹ quán, nếu không có mưu đồ, sao lại cam tâm cho ngài bao dưỡng, còn đổi biện pháp cho ngài vui vẻ?”

Chủ nhân im lặng không nói, sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi.

Ta biết trong lòng y khổ sở, nhưng có mấy lời, như nghẹn tại yết hầu không nói không được. “Tiên sinh chẳng lẽ đã quên Thư công tử có tiếng là phong lưu phóng đãng, ngày đó ở Thấm Phương hoa uyển cợt nhả tiên sinh thế nào? Người như thế, cực am hiểu hoa ngôn xảo ngữ, thấy sắc đẹp liền theo đuổi không bỏ, nào có gì thật tình đáng nói? Cảnh Vinh chỉ sợ tiên sinh động tâm với hắn mà bị mắc mưu.”

“Đừng nói nữa!” Chủ nhân đột nhiên nổi giận quát một tiếng, gương mặt tuấn nhã có chút vặn vẹo.

Ta hoảng sợ ngậm miệng, cúi đầu chờ giáo huấn, nhưng bên tai chỉ nghe tiếng hít thở thật sâu đầy kìm nén của chủ nhân, thật lâu sau, y mới thấp giọng lập lại một câu: “Đừng nói nữa......”

Ta dù là thô nhân, cũng nghe thấy sự cô tịch trong lời y, vì y mà đau lòng, nhưng lại không nói một lời an ủi.

Một đêm kia, xe ngựa cuối cùng vẫn chạy về Cảnh phủ, không có đi biệt viện của Thư công tử.

Hôm sau, chủ nhân say rượu hoàn toàn thanh tỉnh, im lặng không đề cập tới chuyện tối qua, vội an bài công việc sau năm mới, kiểm kê đối chiếu sổ sách các phân hào nộp lên.

Mấy ngày sau, Trường viên ngoại kia cư nhiên tự mình đăng môn đến thăm, còn mang đến bức họa của chất tiểu thư.

Lão làm như vậy chính là tạo tình thế bắt buộc, chủ nhân ta tán thưởng người đẹp trong tranh kia, sau đó thực sảng khoái nhận lời cuối năm liền tới cửa cầu hôn.

Trường viên ngoại mừng rỡ, vừa lòng mà về. Ta cũng vừa mừng vừa sợ, càng cảm thấy ngoài ý muốn.

Chủ nhân cuộn bức họa lại, tiện tay ném lên bàn, thở dài, lộ vẻ mệt nỏi. “Ta năm nay ba mươi, cũng nên lưu hậu cho Cảnh gia, dù sao cũng phải cưới, không cần phải chọn tới chọn lui.” Y dừng một chút, bỗng ảm đạm cười nhẹ: “Cảnh Vinh, ngươi nói không sai, ta không nên để mặc mình quan tâm hắn. Chờ thành thân, ta cũng có thể cùng hắn kết thúc.”

Ta thấy may mắn, y cuối cùng không hề chấp mê bất ngộ.

Mấy ngày kế tiếp, trên dưới trong phủ đều bận rộn, chuẩn bị sính lễ cho chủ nhân.

Một đêm trừ tịch qua đi trong rối ren lộn xộn. Sáng sớm mùng một, đại tuyết tung bay, khí lạnh tận xương. Thư công tử lại phá lệ bước vào Cảnh phủ, tìm thấy chủ nhân đang viết thiệp mời ở thư phòng.

“Ngươi sao không ở biệt viện, đến nơi đây làm gì?” Chủ nhân cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết thiệp mời của y.

Thư công tử hiển nhiên không nghĩ tới thái độ chủ nhân lại lãnh đạm xa lánh như vậy, có chút kinh ngạc, “Cảnh Phi, ngày đó ngươi nói sẽ đến biệt viện, lại không đi. Mấy ngày này ta vẫn không thấy ngươi, ta còn nghĩ ngươi xảy ra chuyện gì......”

“Ngươi hiện tại không phải thấy rồi sao, ta rất tốt.” Chủ nhân viết xong nét bút cuối cùng, cầm lấy thiệp mời còn chưa khô nét mực đứng lên, phân phó ta mau sai hạ nhân chuẩn bị mã xa, đi đến nhà của Trường viên ngoại.

Y đã bước khỏi thư phòng, Thư công tử vẫn đứng bất động. Chủ nhân nhíu mày nói: “Ta phải ra ngoài, ngươi còn ở nơi này làm gì?”

Thư công tử cuối cùng yên lặng đi ra thư phòng, nhìn chủ nhân, bỗng nhiên cười cười, bình tĩnh nói: “Ngươi thật sự muốn đi cầu hôn?”

Ta chấn kinh, không biết là tôi tớ nào lắm miệng, lại lộ phong thanh với Thư công tử.

“Ngươi nếu đã biết, cần gì phải hỏi lại.” Chủ nhân xoay người bước đi, lại bị Thư công tử gọi lại.

“Chờ một chút.”

Ta lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt Thư công tử kia mất đi nụ cười quen thuộc, hắn chăm chú nhìn bong lưng chủ nhân, nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Phi, tâm ý của ta, ngươi không phải không rõ, ngươi thật muốn làm như thế?”

Chủ nhân không quay đầu, nhưng lại nín thở. Ta cũng không khỏi lo lắng, e sợ chủ nhân thay đổi chủ ý, lại xem nhẹ chủ nhân.

“...... Lưu Y, ngươi hỏi cũng thật buồn cười. Cảnh gia ta xưa nay nhất mạch đơn truyền, nhân đinh đơn bạc, ta là con trai độc nhất, đương nhiên phải lấy vợ sinh con.” Chủ nhân cười lạnh lùng: “Trường gia cũng là đại phú Thục trung, ta cùng nhà đó kết thông gia, không còn gì tốt hơn. Lưu Y ngươi nếu thân là nữ tử, ta thật ra cũng có thể lấy ngươi qua cửa, đáng tiếc ngươi không phải.”

Bên cạnh vừa lúc có vài tên tôi tớ đi qua, nghe được, đều liếc mắt nhìn nhau cười trộm, càng ngấm ngầm chỉ trỏ nghị luận sau lưng Thư công tử kia.

Khuôn mặt tuấn tú của Thư công tử hơi tái xanh, ta tuy rằng không mấy hảo cảm với hắn, nhưng thấy hắn như thế, ngược lại không hiểu sao nổi lên chút đồng tình, nói: “Thư công tử, mời trở về đi.”

Chủ nhân cất bước đi về hướng đại môn, cũng nói: “Ngươi quay về biệt viện đi. Nếu không muốn ở lại Thục trung, viện kia tính cả toàn bộ hạ nhân trong viện tùy ngươi buôn bán xử trí. Nếu thấy không đủ, muốn bao nhiêu ngân lượng, cứ đến phòng thu chi của ta mà lĩnh, chỉ cần đừng đào sạch Thái Nguyên hiệu là được.”

“Cảnh Ngã Phi” Thư công tử cuối cùng nổi giận biến sắc, giọng nói cũng khẽ run: “Ngươi, ngươi thế nhưng xem ta như vậy......”

Hắn tựa hồ quá tức giận, rốt cuộc nói không được.

Cước bộ chủ nhân đình trệ, cuối cùng không dừng lại, đi thẳng về phía trước. Ta đi theo hơn mười bước, nhịn không được quay đầu lại ──

Thư công tử vẫn đứng lặng tại chỗ, nhìn chằm chằm bên này. Sắc mặt của hắn còn trắng nhợt hơn tuyết đọng dưới chân.

Ta bỗng dưng sợ hãi, không dám nhìn vào mắt hắn, nhanh chân đuổi theo than ảnh chủ nhân phía trước.

Mặc cho ta cố gắng ra sao, nhiều ngày sau, ta đều không thể xua tan biểu tình ngày đó của Thư công tử ra khỏi đầu. Ta thậm chí nghĩ, nếu ngày ấy chủ nhân quay đầu, thấy bộ dáng này của Thư công tử, có thể sẽ đi Trường phủ cầu hôn hay không?......

Nhưng thế sự chưa từng có đạo lý quay lại.

Chủ nhân đưa sính lễ, ngày thành hôn định vào mùa xuân. Hai đại phú hào Thục trung kết thân, đương nhiên phải phô trương, ta lại vì việc hôn lễ bận tối mày tối mặt.

Một tháng vội vàng trôi qua, đồ vật cần mua đại khái đã mua sắm thỏa đáng, ta cuối cùng được nhàn hạ rỗi rãnh, ngồi vào chỗ của mình mới nhớ tới mấy ngày qua cũng không nghe thấy một chút tin tức của Thư công tử.

Hắn không phải nữ tử, đương nhiên không thể bắt chước thôn dã phụ nhân ban ngày ban mặt tới cửa khóc lóc chửi rủa, nhưng sóng êm gió lặng như thế, ngược lại khiến trong lòng ta lo lắng bất an.

Có thể nào hắn đã rời Thục trung? Ta thầm nghĩ, cân nhắc trước sau, quyết định vẫn là đi biệt viện tìm hiểu.

Phủ đệ yên tĩnh như trước, quản sự cũng vẫn là người cũ trước kia, thấy ta, liên tục giận dữ nói: “Cảnh quản gia, ngài tới rồi. Sao vậy, Cảnh đại tiên sinh không có tới sao? Ai, xem ra công tử hoàn toàn hết hi vọng rồi.”

Nghe ngụ ý của quản sự, Thư công tử vẫn còn ở biệt viện, ta hỏi tình hình gần đây của hắn, quản sự khuôn mặt đầy u sầu. “Không tốt. Sau mùng một trở về, công tử bệnh nặng một trận, mấy ngày hôm trước mới có khởi sắc.”

Lòng ta căng thẳng, “Thư công tử không phải luyện võ người sao? Sao lại dễ dàng bị bệnh?”

“Người luyện võ không phải cũng là người à. Là người, cũng sẽ mắc bệnh thôi!” Quản sự liên miên cằn nhằn nói: “Kỳ thật là năm trước đã có bệnh căn. Đêm đó công tử nói Cảnh đại tiên sinh sẽ đến, còn cố ý ở trong viện chuẩn bị rượu và thức ăn khuya, ai ngờ Cảnh đại tiên sinh chậm chạp không tới, công tử lại không nghe chúng ta khuyên, ở trong viện đợi suốt một đêm. Ngài nghĩ gió đêm rét lạnh như vậy, còn hơn cả đao rọc xương, hắn trải qua trận đông lạnh này, mùng một đại tuyết lại xuất môn, có thể không bị bệnh sao?”

Ta im lặng, theo quản sự chuyển qua hành lang, nghe được phía trước mơ hồ có tiếng đàn, ta nói khẽ với quản sự: “Ngươi đi làm việc đi, ta có chút chuyện phải nói một mình với Thư công tử.”

Quản sự biết điều rời đi, ta nhẹ chân tiếp tục đi tới trước, liền nhìn thấy Thư công tử ngồi trong lương đình đánh đàn.

Ta kỳ thật vốn không có gì để nói với hắn, chỉ là muốn trộm nhìn một chút hắn có phải bệnh nặng mới khỏi như lời quản sự nói hay không. Một tháng không thấy, mặt hắn gầy đi rất nhiều, trên mặt có vẻ còn chưa khỏi bệnh, khẽ vuốt Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm, lại nhắc lên bầu rượu trong tay mặc sức uống, bên chân hắn còn có hai bầu rượu rỗng.

Cứ uống như vậy, thần tiên cũng phải say. Ta không biết vì sao, nhớ tới ngày đó mới gặp Thư công tử, hắn say bí tỉ nằm giữa bụi mẫu đơn.

Lần đó, hắn lại là vì ai mà say?......

“...... Ha ha......” Hắn lắc lắc bầu rượu, lại cúi đầu cười, lẩm bẩm một mình. “Vì sao ta cuối cùng vẫn không giữ được các ngươi? Những gì ta làm chẳng lẽ còn không đủ?......”

Ta đột nhiên không đành lòng nhìn tiếp, muốn thối lui, lại vô tình giẫm lên một cành khô. Âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ khiến hắn cảnh giác, híp mắt nhìn về phía ta.

“Hóa ra là ngươi.” Hắn nhận ra cười, “Là tiên sinh nhà ngươi bảo ngươi tới? Xem ta có phải còn chưa chịu đi hay không à?”

“Không phải......” Ta phát hiện khi mình đối mặt hắn lại trở nên ăn nói vụng về.

Hắn khẽ thở dài, không hề hỏi ta cái gì, chỉ lo uống rượu, uống cạn giọt cuối cùng mới từ từ buông bầu rượu rỗng, lặng yên nhìn chăm chú Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm thật lâu, cuối cùng lẳng lặng nói: “Trở về nói cho tiên sinh nhà ngươi, ta sẽ đi, sẽ không tiếp tục làm phiền y.”

Hắn nói xong, liền nhắm hai mắt, bả vai hơi run rẩy, bắt đầu ho khan hục hặc đứt quãng từng cơn.

Ta ngây người một lát, khó chịu được bốn phía vắng lặng khiến người hít thở không thông, xoay người rời khỏi lương đình, đi chưa được mấy bước, chợt nghe hắn mãnh liệt ho một trận, xong lại bật cười.

Ta quay đầu, thấy hắn nâng tay lau khóe môi, trên cổ tay áo mơ hồ ẩn hiện vài điểm đỏ tươi.

Ta tự hỏi đi theo chủ nhân vào Nam ra Bắc, luôn luôn nhìn người chuẩn nhất, duy độc lần này, ta nghĩ ta đại khái nhìn lầm hắn rồi, càng làm sai rồi......

Nhưng mà sai thì cũng đã sai rồi, chẳng lẽ còn có thể bảo chủ nhân hủy hôn? Huống hồ kết hôn cũng là việc thuộc bổn phận của chủ nhân. Trên đường về phủ, ta nhiều lần từ tận đáy lòng nói với chính mình, cho dù chủ nhân tình cảm sâu đậm với Thư công tử, y chung quy phải vì Cảnh gia lưu lại con nối dòng.

Như thế, trong lòng ta mới như thoải mái một chút. Nhìn thấy trong phủ nơi nơi đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, ta vẫn không cảm giác được một chút vui sướng nên có, ngược lại trầm buồn khó chịu.

Chủ nhân tuần tra qua mấy chỗ hiệu buôn, buổi chiều trở về liền tự nhốt mình trong thư phòng nhìn sổ sách ngẩn người, lúc ta cho là y đi vào cõi tiên rồi, y lại bỗng nhiên vô thức mỉm cười.

Nụ cười ấm áp nhẹ nhàng thế này, y chỉ lộ ra khi ở trước mặt Thư công tử, hiện giờ, lại chỉ có thể cười với không khí lạnh lẽo trước người.

Ta nhất thời không nhịn được, xúc động nói: “Tiên sinh, muốn đi thăm Thư công tử không?”

Nói xong, ta mới nhận ra từ sau mùng một, ba chữ “Thư công tử” này liền thành cấm kỵ của chủ nhân, không cho ai ở trước mặt y nhắc tới.

Y chấn động, ngạc nhiên nhìn kỹ ta: “Cảnh Vinh, ngươi nói gì?”

“...... Trước đó, ta có đến biệt viện, nghe quản sự nói, Thư công tử gần đây bị bệnh, ta thấy khí sắc của hắn cũng không quá tốt......” Mắt thấy sắc mặt chủ nhân càng lúc càng kém, ta không khỏi thầm hận mình lắm miệng, lại càng không dám nói việc Thư công tử ho ra máu cho y.

Chủ nhân đã ngồi không yên, chưa đợi ta nói xong, liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Nhưng y cuối cùng vẫn chậm một bước.

Thư công tử đã không còn ở biệt viện. Dao cầm kia còn đặt trên cầm án trong lương đình, trong gió như vẫn còn hương rượu quẩn quanh.

“Cảnh quản gia, sau khi ngài đi không lâu, Thư công tử nói muốn đi ra ngoài giải sầu, cũng đi rồi.” Quản sự an ủi chủ nhân, “Ta thấy công tử hắn không đem theo gì cả, hẳn là sẽ không đi xa.”

Chủ nhân tựa như thất hồn lạc phách, căn bản không nghe thấy lời quản sự, sờ lên từng sợi dây đàn, rồi đột nhiên hỏi ta: “Cảnh Vinh, Thư công tử cuối cùng có nói gì với ngươi không? Đừng gạt ta.”

Ta lần đầu tiên thấy chủ nhân như thế, đành phải thành thật nói lại toàn bộ lời của Thư công tử.

“...... Sẽ không tiếp tục làm phiền ta......” Chủ nhân thì thào lặp lại, cười ầm lên một cách bất thường.

Ta cùng quản sự lo sợ không yên nhìn nhau, lại không biết nên khuyên y thế nào, chỉ có thể chờ tiếng cười chủ nhân dần dần hạ thấp, cuối cùng im lặng ngồi lên ghế đá, ngơ ngẩn nói: “Lưu Y hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không trở về.”

Trong lòng ta kỳ thật cũng biết rõ, Thư công tử sẽ không xuất hiện nữa, lại vẫn còn tồn một phần hy vọng trong lòng, cho đến sau khi hồi phủ, cuối cùng đành chết tâm.

Thông sự của phòng thu chi ở trong sảnh chờ chủ nhân đã lâu, trong tay cầm khế ước mua bán của biệt viện.”Đây là Thư công tử mới vừa rồi đưa tới, hắn nói lo lắng để ở biệt viện nhiều người hỗn tạp sẽ làm mất, muốn ta trả lại cho tiên sinh.”

Dưới khế ước mua bán còn có một xấp ngân phiếu thật dày, đều là hơn nửa năm nay, chủ nhân bảo ta giao cho Thư công tử tiêu dùng hằng ngày, hắn lại một xu cũng chưa động đến.

Ta hối hận chính mình từng xem thường bôi nhọ hắn, thỉnh tội với chủ nhân, chủ nhân lại đờ đẫn lắc đầu: “Ta nếu tin hắn, dù cho ngươi nói sai về hắn thế nào, ta cũng sẽ không thay đổi. Người sai, là ta.”

Ta sợ chủ nhân cũng sẽ như Thư công tử buồn phiền thành bệnh, liền đề nghị chủ nhân, cần phải tức khắc sai người đi khắp nơi tìm kiếm, tìm Thư công tử trở về.

Chủ nhân chỉ cười cười, thấp giọng hỏi lại ta: “Cảnh Vinh, ta còn mặt mũi gì đi cầu hắn lưu lại?”

Ta nghẹn lời.

Chủ nhân dù sao cũng có kiêu ngạo của y, có sản nghiệp to lớn mà y không thể không duy trì cùng sinh kế của hàng ngàn người bên dưới, còn phải ngày qua ngày giao thiệp nói cười cùng nhiều thương gia.

Khi hoa đào nở rộ, kiệu hoa của Trường gia tiểu thư tiến vào cửa.

Vị tân phu nhân này thật ra là một nữ tử tri thư đạt lễ, chủ nhân mới đầu đối với nàng cũng coi như lễ độ chu toàn, nhưng sau đó thật sự là tương kính như tân ── nàng trong cảm nhận của chủ nhân cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.

Được Trường gia tương trợ tài lực, việc làm ăn của Thái Nguyên hiệu càng mở rộng hừng hực khí thế. Khoảng chừng bốn năm đã bố trí phân hiệu khắp đại giang nam bắc, chỉ có chỗ Thư gia chủ nhân chưa từng đặt chân.

Đó là cấm địa không thể động tới trong long y.

Y không hề nhắc một chữ nào có liên quan tới Thư công tử, chỉ có vào tiết mẫu đơn khai hoa hàng năm, mặc kệ bận rộn ra sao, y đều sẽ bỏ xuống hết thảy, đến Lạc Dương ngắm hoa.

Cái bụng của phu nhân vẫn không có động tĩnh, chủ nhân cũng không lo lắng. Trường viên ngoại kia lại lòng nóng như lửa đốt, mời không ít danh y đến bắt mạch, kết quả chẩn trị phu nhân trời sinh thiếu khuyết, không thể thụ thai.

Trường viên ngoại thẹn trong lòng, càng tặng thêm nhiều ruộng đất của Trường gia cho chủ nhân, cũng vì giữ lại sủng ái cho chất tiểu thư kia của lão. Thậm chí còn mua vài mĩ cơ làm thiếp cho chủ nhân.

Mấy mĩ cơ này chủ nhân cũng không có hứng thú nhìn tới, cười hỏi ta có muốn chọn một hai người trong đó làm thê thiếp hay không, ta chỉ lắc đầu.

Ta nghĩ chỉ sợ cả đời, ta cũng không hiểu được thứ tình yêu tổn thương người nhất này, lại càng không muốn bước chân vào đó.

Chỉ cần có thể nhìn thấy chủ nhân lại nở nụ cười, ta đã thấy thỏa mãn.

_ _

Lại là một năm xuân phong ấm áp, từ Lạc Dương ngắm hoa trở về, ta nghe nói trong thành mới khai trương một tửu lâu khẩu vị rất được, liền đặt chỗ cho chủ nhân.

Thức ăn quả nhiên xuất sắc, nhưng tâm tư chủ nhân không đặt trên rượu và thức ăn, ngược lại liên tiếp nhìn về phía mấy người đàn hát mãi nghệ trong tửu lâu.

Ta không rõ nguyên do, thầm nghĩ bộ dáng ca cơ kia còn không bằng mấy người trong phủ, đến khi nhìn thấy thiếu niên đánh đàn ngồi cuối cùng, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ ──

Một thiếu niên mảnh khảnh điềm đạm, cầm nghệ bình thường, nhưng khi hắn cúi đầu, sườn mặt mơ hồ có một hai phân giống với Thư công tử.

Một hai phân, đã đủ.

Tiệc xong, thiếu niên đã ngồi trong thùng xe của chủ nhân, sợ hãi nhìn tân chủ nhân của mình.

“Như Y......” Chủ nhân gọi tên đã đặt cho thiếu niên, cười nói: “Đừng gọi ta lão gia, gọi tên ta Ngã Phi là được.”

Thiếu niên có chút sợ hãi, dưới sự thúc giục của chủ nhân, ngập ngừng một lát mới cẩn thận gọi chủ nhân một tiếng “Ngã Phi”.

Ta ở ngoài thùng xe nghe chủ nhân cuối cùng lại lần nữa thoải mái mỉm cười, lại không biết chính mình nên vui hay là nên buồn.

Như Y vào ở biệt viện.

Tòa biệt viện kia, từ sau khi Thư công tử rời đi vẫn khóa cho đến giờ. Mà nay, một lần nữa mở ra, lau dọn sửa chữa, dời hoa trồng cây, sắp xếp giống như trước kia.

______________________________________________________________

(1) Chương đài: Tên con đường ở thành Trường An thời xưa, cũng đồng nghĩa với kỹ viện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương