Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
-
Chương 174: Tuổi trẻ cháy lên đi
Ở đại học, Thủy Liên Y đã từng tham gia cuộc thi biện luận của sinh viên! Cũng từng bởi vì tướng mạo và vóc người mà bị người ta chất vấn đầu óc, nên nàng lên BBS (diễn đàn) phun ra cho hả giận!
Vì vậy cho nên, tài ăn nói của nàng cũng không phải bình thường, bản lĩnh mắng chửi người của nàng cũng không vừa! Không cần biết tên lưu manh trước mắt này có hiểu được lời nàng nói hay không! Hôm nay, nếu nàng không mắng cho hắn chui vào ống nước, nàng không mang họ Thủy!
Lại nói.... Cổ đại hình như không có ống nước.
"Nữ nhân thối! Dám vô lễ đối với Vũ Văn thiếu gia của chúng ta?" Vừa nghe thấy Vũ Văn Sâm mắng tiện nhân. Bầy chó điên dưới tay hắn cũng bắt đầu kêu gào!
"Bản thiếu gia anh tuấn tiêu sái, lỗi lạc bất phàm! Toàn bộ nữ nhân Xích Thành có ai không muốn chui lên giường của bản thiếu gia! Ngươi giả bộ cái gì! Lên giường rồi thì chính là một tiểu dâm phụ!" Vũ Văn Sâm thấy thuộc hạ cũng tới đây giúp, khí thế liền tăng cao!
Thủy Liên Y thiếu chút nữa há miệng ói! Tên này cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem.
"Ngươi không biết xấu hổ! Gương mặt như quả hồng dập, ngũ quan giống như đóng xi măng mà người ta quấy trong máy bê tông nửa ngày, vặn vẹo, không giống mặt người! Cười so với khóc còn khó xem hơn, thống khổ giống như đi đại tiện không ra hoặc đi xe đạp thì bị phát bệnh trĩ! Tên khốn, còn không mau đi tìm chỗ chết đi!"
O o... Vũ Văn Sâm giận đến run rẩy! Tức giận nhào tới trước mặt Thủy Liên Y. Hận không thể đánh lên gương mặt tuyệt mỹ của nàng! Chỉ là, chờ hắn giơ tay lên mới phát hiện người ta đã đánh hắn trước.
"A...!" Theo một tiếng hét thảm thiết của Vũ Văn Sâm, Thủy Liên Y giật giật cái chân đang nâng lên. Một cước của nàng vừa đúng đá ngay vào mặt của Vũ Văn Sâm, đáy một chiếc giày thêu khắc trên mặt Vũ Văn Sâm.
"Mẹ kiếp! Bắt con tiện nhân này cho ta, không giết nàng, lão tử không mang họ Vũ Văn!"
Thủy Liên Y hừ lạnh "Ta xem ngươi cũng không phải mang họ Vũ Văn! Ngươi không có cha thụ tinh, không có mẹ sinh! Không biết phụ mẫu ngươi nhặt được ngươi ở đâu! Ngươi chỉ là một con cá mập cũng muốn học người ta cá chép vượt long môn! Ta khinh... Ngươi là thái giám không có của quý, chứ chưa nói đến lão tử? Đời này ngươi còn có thể làm lão tử sao? Ta thấy ngươi làm Đông Phương Bất Bại thì có! Ta khinh... Ta khinh khinh khinh khinh chết ngươi!"
Cũng may Vũ Văn Sâm không có bệnh tim, nếu có bệnh tim thì lúc này đã bị trọc tức đến phát bệnh! Hắn giận đến cả người run rẩy!
"Bắt lấy tiện nhân này cho ta...."
Thủy Liên Y thấy đám người kia nhào về phía mình, lắc lắc đùi đẹp đá một cái, đạp một cái! Nàng cũng không phải là nữ tử yếu đuối! Nàng biết karate đó!
A a gào khóc! Một đámm người che mặt, ôm bụng, che của quý của mình! Ngổn ngang ngã một đống.
Vũ Văn Sâm sửng sốt, nữ nhân này không hề nhu nhược như bề ngoài! Suy nghĩ một chút, nửa năm trước, nàng còn là người đạp méo cằm của mình! Chỉ là, thời gian đó trong ngực của nàng có một đứa bé, tựa hồ sợ ném chuột vỡ bình không dám mạnh tay! Hôm nay nàng có một mình, dường như không có gì phải cố kỵ!
Thủy Liên Y dậm chân một cái, đôi tay nắm quyền.
"Ngươi còn dám đắc chí không? Tới đây!" Nàng ngoắc ngoắc Vũ Văn Sâm.
Vũ Văn Sâm nuốt một ngụm nước bọt, mẹ nó, mới một khắc, nàng đã tiêu diệt đội thị vệ bên cạnh hắn!
Thấy Thủy Liên Y ép sát từng bước từng bước, Vũ Văn Sâm ngược lại lui về sau từng bước!
Lúc này phố lớn ngõ nhỏ đều có người tràn ra! Các lão bách tính vây xem!
Không được... Vũ Văn gia đại thiếu gia, một trong những người gieo họa cho Xích Thành đang bị người cuồng đạp ngoài đường phố.... Cả răng cũng bị đá rơi ra... Mọi người mau đến xem... Có người diệt hắn... có người khiêu khích quyền uy của Vũ Văn phủ...! Dân chúng đều điên rồi!
Thủy Liên Y cảm thấy bên cạnh có rất nhiều người vây xem, một cơn gió mạnh thổi qua, nàng liền lăng loạn! Đây là thế giới gì, xã hội gì! Các lão bách tính mềm thì khi dễ, cứng thì sợ hãi! Hôm nay có người vừa ra mặt, bọn họ đều xuất hiện! Vừa rồi nàng bị vây đuổi chặn đường, bọn dân chúng này lại chả lên tiếng!
Vũ Văn Sâm thấy tình thế không ổn, hắn luôn luôn hoành hành Xích Thành, dân chúng hận hắn thấu xương! Hôm nay bọn họ vây xem, đều là muốn xem chuyện cười!
"Các ngươi đều không muốn sống nữa có phải không? Ta tìm người nhốt các ngươi vào đại lao! A....." Một quả trứng gà thúi bay tới đây, vừa đúng vỡ trên mặt hắn.
Theo sát còn có một đống rau, đồ hư mốc, còn có người dùng xẻng xúc đống phân hòa nước tiểu mà con chó vừa thải ra quăng vào người hắn.
Vũ Văn Sâm thảm rồi! Thủ hạ bên cạnh hắn cũng không tốt hơn. Bị dân chúng cầm gậy gộc phang lên người!
Thủy Liên Y nhìn thấy mọi người nổi giận, vỗ hai tay, đắc ý thối lui ra khỏi đám người.
Hô hô! Dám kêu gào với lão nương! Lão nương ta tiêu diệt ngươi! Hừ!
Nàng đắc ý đi trên đường phố Xích Thành, cùng lúc này người của Thần vương phủ vẫn còn đang lục tung Xích thành tìm vương phi!
Thủy Liên Y vốn cho là thiên hạ thái bình rồi, nàng định đi bộ một lát rồi trở lại vương phủ, dọa tiểu tử thúi Ân Thần Tinh một chút!
Đi tới cửa Xích Thành, móc ra lệnh bài Thần vương phủ, binh tướng giữ cửa không có ngăn trở nàng, để cho nàng ra khỏi thành.
Con đường này nhìn rất quen mắt! Cũng không biết đây là cửa nào của Xích thành? Thủy Liên Y đi ra ngoài thành, quay đầu lại liếc mắt nhìn tường thành thật cao.
Hơi than thở, nàng thật không ngờ giận dỗi đến tình trạng này. Không biết Ân Thần Tinh có ra ngoài tìm nàng hay không.
Bảo nàng tự giác trở về, không được! Da mặt nàng không dày như thế! Nếu rời nhà trốn đi thì nhất định phải có người đi cầu nàng trở về.
Đi bộ trên đường đất ngoài Xích Thành, giầy thêu màu trắng cũng dính bụi bậm, Thủy Liên Y mệt mỏi, tìm một khối đá lớn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, trên đường lớn xa xa có một đội quân đi qua.
Vốn là mỗi người đi một bên đường, Thủy Liên Y cũng không cảm thấy mình ngồi ở trên tảng đá lớn có gì không thỏa đáng. Quân đội vừa xuất hiện, dân chúng vốn đang đi lại trên đường cũng mau chóng biến mất! Cả con đường lập tức trống rỗng!
Bình thường gặp phải quan binh, dân chúng có thể tránh đều tránh. Ai cũng không muốn trêu chọc những vị quan lớn kia.
Chỉ có Thủy Liên Y đứng ở giữa đường.
Thủy Liên Y đứng lên muốn né tránh, bởi vì dân chúng chung quanh đều tránh!
Nhưng mà khi thấy nam nhân đi ở phía trước đội ngũ, cưỡi tuấn mã màu đen, mặc áo đen, nàng liền ngẩn ra.
Nam nhân trên tuấn mã màu đen, gương mặt lạnh lẽo, khí thế vương giả, hơi thở khát máu từ trong tỏa ra khiến hắn có vẻ như sứ giả từ địa ngục tới! Giống như satan mang đến không khí đầy mùi tử vong cho người xung quanh.
Sở Mị Dạ thấy dân chúng trên đường phía trước đều tranh nhau chạy đi, chỉ có một nữ tử áo trắng đứng ở giữa đường.
Thủy Liên Y mặc áo trắng hơn tuyết, đôi mắt như nước, ánh mắt lưu chuyển động lòng người, môi son hé mở, da thịt như ngọc, duyên dáng yêu kiều. Đâu chỉ dùng từ tuyệt sắc có thể hình dung được! Nhất là hai mắt rất sống động kia làm cho người ta chỉ nhìn một cái liền khó có thể dời đi ánh mắt.
Binh tướng thấy nàng cũng ngơ ngẩn.
Sở Mị Dạ híp đôi mắt đen, trái tim sắp nhảy ra cổ họng.
Khi ánh mắt của hai người giao nhau, trái tim của Sở Mị Dạ lộp bộp một chút. Sẽ không! Sao có thể gặp nàng ở đây? Đây là một giấc mộng! Lúc này hai mắt thâm thúy lạnh như băng của hắn dấy lên hai ngọn lửa.
Thủy Liên Y phát hiện nam nhân trên tuấn mã dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn mình, cúi đầu quan sát người mình một chút! Không có gì kỳ quái! Sao hắn lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng?
Vừa rồi mình sao vậy? Tại sao khoảnh khắc thấy hắn thì trợn tròn mắt! Thủy Liên Y cảm thán mình đã ăn cơm trong bát lại còn xem trong nồi, lão công mình đủ đẹp trai rồi, nàng lại vẫn lộ vẻ háo sắc đối với một nam nhân xa lạ! Cũng không phải là chưa từng thấy trai đẹp, stop!
Liếc mắt nhìn đại quân hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, không biết có phải đi đánh giặc hay không?
Thủy Liên Y lui sang một bên, không ngẩng đầu nhìn Sở Mị Dạ nữa, xoay người đi trở về.
"Tiểu...!" Sở Mị Dạ vừa mới há mồm, nhíu mày lại cắn đôi môi! Vung tay lên, binh tướng sau lưng cũng theo hắn rời đi.
Tiểu Y! Nửa năm rồi, nàng đã đi đâu? Trái tim Sở Mị Dạ co rút đau đớn. Vừa nghĩ tới lúc nãy Thủy Liên Y coi thường hắn, sự xa lạ trong mắt nàng, tim của hắn liền bị xé rách! Cảm giác tan lòng nát dạ đó khiến cho hắn không chịu nổi thở dài.
"Vương Gia!". Tướng lãnh bên cạnh cưỡi ngựa đi tới trước mặt Sở Mị Dạ. "Hôm nay chúng ta hạ trại ở đâu? Thuyền bè còn cần mấy ngày nữa mới có thể tạo xong, chuyện đi Mặc thành còn cần trì hoãn mấy ngày!"
Sở Mị Dạ híp mắt, "Truyền lệnh xuống, hạ trại ở bờ sông Thâm Du. Cách Xích Thành xa một chút! Đừng để Ân Ám Nguyệt phòng bị đối với chúng ta!"
"Dạ! Vương Gia!"
Ánh mắt Sở Mị Dạ vẫn nhìn chằm chằm vào phương hướng Thủy Liên Y rời đi, trong lòng dời sông lấp biển.
"Ngươi không xứng có được tình yêu của Tiểu Y! Từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ yêu ngươi nữa! Vĩnh viễn cũng sẽ không!" Đột nhiên nhớ lại lời nói của nam tử áo trắng nửa năm trước! Nàng sẽ không bao giờ thương hắn nữa sao?
Đôi tay nắm quyền, trên trán bật ra gân xanh. Tiểu Y! Nàng sẽ tin tưởng ta sao? Sau khi ta tổn thương nàng như thế, khi ta vì ích lợi của người khác mà làm thương tổn người ta yêu nhất, nàng còn có thể tha thứ cho ta hay không?
Nhớ tới đứa bé bị Vũ Văn Thiển dùng kiếm đâm bị thương, nhớ đến Thủy Liên Y bị mất tích nửa năm trước, lại bị nam tử áo trắng đoạt đi nữ nhi sống chết chưa biết! Khóe mắt Sở Mị Dạ co quắp, ánh lệ nổi lên.
Thủy Liên Y xoay người rời đi, đi về Xích Thành. Ngoài thành quá nguy hiểm, trở về tốt hơn!
Chỉ là tầm mắt cực nóng sau lưng là sao đây? Là nam nhân tuấn tú đó sao?
Trước mắt của nàng hiện lên hình ảnh của nam nhân lạnh lùng vừa rồi. Tại sao nàng rõ ràng chưa từng gặp hắn, lại cảm thấy hắn quen thuộc như vậy? Thủy Liên Y nghi hoặc, cho đến khi cảm thấy tầm mắt đó biến mất, nàng mới có gan quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Con tuấn mã màu đen đã trở nên rất nhỏ, nam nhân trên ngựa càng thêm mờ ảo. Không biết vì sao, trong lòng của Thủy Liên Y lại trống trải, giống như có cái gì tiến vào chiếm giữ lòng của nàng, lại đột nhiên biến mất rồi!
Lắc đầu một cái, bỏ đi cảm giác không giải thích được đó! Nàng mới đi đến cái thế giới này hơn nửa năm mà thôi, làm sao có thể có cảm tình với nam nhân xa lạ!
Chớ suy nghĩ lung tung nữa, mau trở về tìm Tiểu Thần! Có lẽ hắn cũng đang tìm nàng!
Thủy Liên Y ổn định tâm thần, sải bước đi về phía Xích Thành.
Vì vậy cho nên, tài ăn nói của nàng cũng không phải bình thường, bản lĩnh mắng chửi người của nàng cũng không vừa! Không cần biết tên lưu manh trước mắt này có hiểu được lời nàng nói hay không! Hôm nay, nếu nàng không mắng cho hắn chui vào ống nước, nàng không mang họ Thủy!
Lại nói.... Cổ đại hình như không có ống nước.
"Nữ nhân thối! Dám vô lễ đối với Vũ Văn thiếu gia của chúng ta?" Vừa nghe thấy Vũ Văn Sâm mắng tiện nhân. Bầy chó điên dưới tay hắn cũng bắt đầu kêu gào!
"Bản thiếu gia anh tuấn tiêu sái, lỗi lạc bất phàm! Toàn bộ nữ nhân Xích Thành có ai không muốn chui lên giường của bản thiếu gia! Ngươi giả bộ cái gì! Lên giường rồi thì chính là một tiểu dâm phụ!" Vũ Văn Sâm thấy thuộc hạ cũng tới đây giúp, khí thế liền tăng cao!
Thủy Liên Y thiếu chút nữa há miệng ói! Tên này cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem.
"Ngươi không biết xấu hổ! Gương mặt như quả hồng dập, ngũ quan giống như đóng xi măng mà người ta quấy trong máy bê tông nửa ngày, vặn vẹo, không giống mặt người! Cười so với khóc còn khó xem hơn, thống khổ giống như đi đại tiện không ra hoặc đi xe đạp thì bị phát bệnh trĩ! Tên khốn, còn không mau đi tìm chỗ chết đi!"
O o... Vũ Văn Sâm giận đến run rẩy! Tức giận nhào tới trước mặt Thủy Liên Y. Hận không thể đánh lên gương mặt tuyệt mỹ của nàng! Chỉ là, chờ hắn giơ tay lên mới phát hiện người ta đã đánh hắn trước.
"A...!" Theo một tiếng hét thảm thiết của Vũ Văn Sâm, Thủy Liên Y giật giật cái chân đang nâng lên. Một cước của nàng vừa đúng đá ngay vào mặt của Vũ Văn Sâm, đáy một chiếc giày thêu khắc trên mặt Vũ Văn Sâm.
"Mẹ kiếp! Bắt con tiện nhân này cho ta, không giết nàng, lão tử không mang họ Vũ Văn!"
Thủy Liên Y hừ lạnh "Ta xem ngươi cũng không phải mang họ Vũ Văn! Ngươi không có cha thụ tinh, không có mẹ sinh! Không biết phụ mẫu ngươi nhặt được ngươi ở đâu! Ngươi chỉ là một con cá mập cũng muốn học người ta cá chép vượt long môn! Ta khinh... Ngươi là thái giám không có của quý, chứ chưa nói đến lão tử? Đời này ngươi còn có thể làm lão tử sao? Ta thấy ngươi làm Đông Phương Bất Bại thì có! Ta khinh... Ta khinh khinh khinh khinh chết ngươi!"
Cũng may Vũ Văn Sâm không có bệnh tim, nếu có bệnh tim thì lúc này đã bị trọc tức đến phát bệnh! Hắn giận đến cả người run rẩy!
"Bắt lấy tiện nhân này cho ta...."
Thủy Liên Y thấy đám người kia nhào về phía mình, lắc lắc đùi đẹp đá một cái, đạp một cái! Nàng cũng không phải là nữ tử yếu đuối! Nàng biết karate đó!
A a gào khóc! Một đámm người che mặt, ôm bụng, che của quý của mình! Ngổn ngang ngã một đống.
Vũ Văn Sâm sửng sốt, nữ nhân này không hề nhu nhược như bề ngoài! Suy nghĩ một chút, nửa năm trước, nàng còn là người đạp méo cằm của mình! Chỉ là, thời gian đó trong ngực của nàng có một đứa bé, tựa hồ sợ ném chuột vỡ bình không dám mạnh tay! Hôm nay nàng có một mình, dường như không có gì phải cố kỵ!
Thủy Liên Y dậm chân một cái, đôi tay nắm quyền.
"Ngươi còn dám đắc chí không? Tới đây!" Nàng ngoắc ngoắc Vũ Văn Sâm.
Vũ Văn Sâm nuốt một ngụm nước bọt, mẹ nó, mới một khắc, nàng đã tiêu diệt đội thị vệ bên cạnh hắn!
Thấy Thủy Liên Y ép sát từng bước từng bước, Vũ Văn Sâm ngược lại lui về sau từng bước!
Lúc này phố lớn ngõ nhỏ đều có người tràn ra! Các lão bách tính vây xem!
Không được... Vũ Văn gia đại thiếu gia, một trong những người gieo họa cho Xích Thành đang bị người cuồng đạp ngoài đường phố.... Cả răng cũng bị đá rơi ra... Mọi người mau đến xem... Có người diệt hắn... có người khiêu khích quyền uy của Vũ Văn phủ...! Dân chúng đều điên rồi!
Thủy Liên Y cảm thấy bên cạnh có rất nhiều người vây xem, một cơn gió mạnh thổi qua, nàng liền lăng loạn! Đây là thế giới gì, xã hội gì! Các lão bách tính mềm thì khi dễ, cứng thì sợ hãi! Hôm nay có người vừa ra mặt, bọn họ đều xuất hiện! Vừa rồi nàng bị vây đuổi chặn đường, bọn dân chúng này lại chả lên tiếng!
Vũ Văn Sâm thấy tình thế không ổn, hắn luôn luôn hoành hành Xích Thành, dân chúng hận hắn thấu xương! Hôm nay bọn họ vây xem, đều là muốn xem chuyện cười!
"Các ngươi đều không muốn sống nữa có phải không? Ta tìm người nhốt các ngươi vào đại lao! A....." Một quả trứng gà thúi bay tới đây, vừa đúng vỡ trên mặt hắn.
Theo sát còn có một đống rau, đồ hư mốc, còn có người dùng xẻng xúc đống phân hòa nước tiểu mà con chó vừa thải ra quăng vào người hắn.
Vũ Văn Sâm thảm rồi! Thủ hạ bên cạnh hắn cũng không tốt hơn. Bị dân chúng cầm gậy gộc phang lên người!
Thủy Liên Y nhìn thấy mọi người nổi giận, vỗ hai tay, đắc ý thối lui ra khỏi đám người.
Hô hô! Dám kêu gào với lão nương! Lão nương ta tiêu diệt ngươi! Hừ!
Nàng đắc ý đi trên đường phố Xích Thành, cùng lúc này người của Thần vương phủ vẫn còn đang lục tung Xích thành tìm vương phi!
Thủy Liên Y vốn cho là thiên hạ thái bình rồi, nàng định đi bộ một lát rồi trở lại vương phủ, dọa tiểu tử thúi Ân Thần Tinh một chút!
Đi tới cửa Xích Thành, móc ra lệnh bài Thần vương phủ, binh tướng giữ cửa không có ngăn trở nàng, để cho nàng ra khỏi thành.
Con đường này nhìn rất quen mắt! Cũng không biết đây là cửa nào của Xích thành? Thủy Liên Y đi ra ngoài thành, quay đầu lại liếc mắt nhìn tường thành thật cao.
Hơi than thở, nàng thật không ngờ giận dỗi đến tình trạng này. Không biết Ân Thần Tinh có ra ngoài tìm nàng hay không.
Bảo nàng tự giác trở về, không được! Da mặt nàng không dày như thế! Nếu rời nhà trốn đi thì nhất định phải có người đi cầu nàng trở về.
Đi bộ trên đường đất ngoài Xích Thành, giầy thêu màu trắng cũng dính bụi bậm, Thủy Liên Y mệt mỏi, tìm một khối đá lớn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, trên đường lớn xa xa có một đội quân đi qua.
Vốn là mỗi người đi một bên đường, Thủy Liên Y cũng không cảm thấy mình ngồi ở trên tảng đá lớn có gì không thỏa đáng. Quân đội vừa xuất hiện, dân chúng vốn đang đi lại trên đường cũng mau chóng biến mất! Cả con đường lập tức trống rỗng!
Bình thường gặp phải quan binh, dân chúng có thể tránh đều tránh. Ai cũng không muốn trêu chọc những vị quan lớn kia.
Chỉ có Thủy Liên Y đứng ở giữa đường.
Thủy Liên Y đứng lên muốn né tránh, bởi vì dân chúng chung quanh đều tránh!
Nhưng mà khi thấy nam nhân đi ở phía trước đội ngũ, cưỡi tuấn mã màu đen, mặc áo đen, nàng liền ngẩn ra.
Nam nhân trên tuấn mã màu đen, gương mặt lạnh lẽo, khí thế vương giả, hơi thở khát máu từ trong tỏa ra khiến hắn có vẻ như sứ giả từ địa ngục tới! Giống như satan mang đến không khí đầy mùi tử vong cho người xung quanh.
Sở Mị Dạ thấy dân chúng trên đường phía trước đều tranh nhau chạy đi, chỉ có một nữ tử áo trắng đứng ở giữa đường.
Thủy Liên Y mặc áo trắng hơn tuyết, đôi mắt như nước, ánh mắt lưu chuyển động lòng người, môi son hé mở, da thịt như ngọc, duyên dáng yêu kiều. Đâu chỉ dùng từ tuyệt sắc có thể hình dung được! Nhất là hai mắt rất sống động kia làm cho người ta chỉ nhìn một cái liền khó có thể dời đi ánh mắt.
Binh tướng thấy nàng cũng ngơ ngẩn.
Sở Mị Dạ híp đôi mắt đen, trái tim sắp nhảy ra cổ họng.
Khi ánh mắt của hai người giao nhau, trái tim của Sở Mị Dạ lộp bộp một chút. Sẽ không! Sao có thể gặp nàng ở đây? Đây là một giấc mộng! Lúc này hai mắt thâm thúy lạnh như băng của hắn dấy lên hai ngọn lửa.
Thủy Liên Y phát hiện nam nhân trên tuấn mã dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn mình, cúi đầu quan sát người mình một chút! Không có gì kỳ quái! Sao hắn lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng?
Vừa rồi mình sao vậy? Tại sao khoảnh khắc thấy hắn thì trợn tròn mắt! Thủy Liên Y cảm thán mình đã ăn cơm trong bát lại còn xem trong nồi, lão công mình đủ đẹp trai rồi, nàng lại vẫn lộ vẻ háo sắc đối với một nam nhân xa lạ! Cũng không phải là chưa từng thấy trai đẹp, stop!
Liếc mắt nhìn đại quân hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, không biết có phải đi đánh giặc hay không?
Thủy Liên Y lui sang một bên, không ngẩng đầu nhìn Sở Mị Dạ nữa, xoay người đi trở về.
"Tiểu...!" Sở Mị Dạ vừa mới há mồm, nhíu mày lại cắn đôi môi! Vung tay lên, binh tướng sau lưng cũng theo hắn rời đi.
Tiểu Y! Nửa năm rồi, nàng đã đi đâu? Trái tim Sở Mị Dạ co rút đau đớn. Vừa nghĩ tới lúc nãy Thủy Liên Y coi thường hắn, sự xa lạ trong mắt nàng, tim của hắn liền bị xé rách! Cảm giác tan lòng nát dạ đó khiến cho hắn không chịu nổi thở dài.
"Vương Gia!". Tướng lãnh bên cạnh cưỡi ngựa đi tới trước mặt Sở Mị Dạ. "Hôm nay chúng ta hạ trại ở đâu? Thuyền bè còn cần mấy ngày nữa mới có thể tạo xong, chuyện đi Mặc thành còn cần trì hoãn mấy ngày!"
Sở Mị Dạ híp mắt, "Truyền lệnh xuống, hạ trại ở bờ sông Thâm Du. Cách Xích Thành xa một chút! Đừng để Ân Ám Nguyệt phòng bị đối với chúng ta!"
"Dạ! Vương Gia!"
Ánh mắt Sở Mị Dạ vẫn nhìn chằm chằm vào phương hướng Thủy Liên Y rời đi, trong lòng dời sông lấp biển.
"Ngươi không xứng có được tình yêu của Tiểu Y! Từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ yêu ngươi nữa! Vĩnh viễn cũng sẽ không!" Đột nhiên nhớ lại lời nói của nam tử áo trắng nửa năm trước! Nàng sẽ không bao giờ thương hắn nữa sao?
Đôi tay nắm quyền, trên trán bật ra gân xanh. Tiểu Y! Nàng sẽ tin tưởng ta sao? Sau khi ta tổn thương nàng như thế, khi ta vì ích lợi của người khác mà làm thương tổn người ta yêu nhất, nàng còn có thể tha thứ cho ta hay không?
Nhớ tới đứa bé bị Vũ Văn Thiển dùng kiếm đâm bị thương, nhớ đến Thủy Liên Y bị mất tích nửa năm trước, lại bị nam tử áo trắng đoạt đi nữ nhi sống chết chưa biết! Khóe mắt Sở Mị Dạ co quắp, ánh lệ nổi lên.
Thủy Liên Y xoay người rời đi, đi về Xích Thành. Ngoài thành quá nguy hiểm, trở về tốt hơn!
Chỉ là tầm mắt cực nóng sau lưng là sao đây? Là nam nhân tuấn tú đó sao?
Trước mắt của nàng hiện lên hình ảnh của nam nhân lạnh lùng vừa rồi. Tại sao nàng rõ ràng chưa từng gặp hắn, lại cảm thấy hắn quen thuộc như vậy? Thủy Liên Y nghi hoặc, cho đến khi cảm thấy tầm mắt đó biến mất, nàng mới có gan quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Con tuấn mã màu đen đã trở nên rất nhỏ, nam nhân trên ngựa càng thêm mờ ảo. Không biết vì sao, trong lòng của Thủy Liên Y lại trống trải, giống như có cái gì tiến vào chiếm giữ lòng của nàng, lại đột nhiên biến mất rồi!
Lắc đầu một cái, bỏ đi cảm giác không giải thích được đó! Nàng mới đi đến cái thế giới này hơn nửa năm mà thôi, làm sao có thể có cảm tình với nam nhân xa lạ!
Chớ suy nghĩ lung tung nữa, mau trở về tìm Tiểu Thần! Có lẽ hắn cũng đang tìm nàng!
Thủy Liên Y ổn định tâm thần, sải bước đi về phía Xích Thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook