Hoa Hồng Tặng Em
Chương 48: Chúng ta sống cùng nhau, được không?

Hàn Tiểu Anh ngơ ngác nhìn lắc tay lấp lánh được khắc tên cậu, trong đầu một mớ suy nghĩ ngổn ngang. Rốt cuộc cậu vì đang quá hạnh phúc nên sinh ra ảo giác có phải không? Hay là đã lâu không được ai đó yêu thương nên cậu thèm khát thứ gọi là hạnh phúc kia?

Hoa hồng toả hương rực rỡ trước mắt cậu, sự lạnh lẽo của chiếc lắc tay bạc, gió biển mắt lạnh tạt vào mặt, ánh trăng cùng hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Và hơn hết, người mà cậu yêu đang đứng trước mặt cậu.

Đây... không phải là mơ có đúng không?

"Hải... Hải Thiên, em, em đang mơ có đúng không?" Hàn Tiểu Anh rời mắt nhìn Lâm Hải Thiên.

Lâm Hải Thiên mỉm cười vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của bé cưng, "Nếu đây là mơ, tôi nguyện ý không bao giờ tỉnh giấc. Nếu đây là mơ, tôi nguyện cùng em đắm chìm vào đó."

Xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay to lớn bao lấy cơ thể cứng đờ của Hàn Tiểu Anh, người này, giọng nói này, sự ấm áp chỉ dành cho mình cậu. Đây... thật sự không phải là mơ.

Cậu không biết bản thân đã khóc từ bao giờ, mắt ướt nhoè khiến xung quanh mờ nhạt, từng giọt nước mắt lăn dài trên má đọng xuống khoé môi, thật mặn mà cũng thật ngọt.

"Tiểu Anh đừng khóc, em khóc tôi xót." Lâm Hải Thiên nâng mặt Hàn Tiểu Anh, hôn lên môi cậu rồi đến má, hôn từng giọt nước mắt và mi tâm cậu.

"Em, em không có khóc." Cậu không muốn thừa nhận mình khóc một chút nào, cũng lớn tồng ngồng rồi, ai còn khóc nữa.

"Ừm, bé cưng ngoan, bé cưng không có khóc." Lâm Hải Thiên nguyện ý chiều theo bé cưng.

"Hải Thiên..." Nước mắt cậu vẫn không chịu dừng lại, càng nói càng khóc. Cậu ôm lấy Lâm Hải Thiên, rúc vào lồng ngực ấm áp của hắn.

"Ừm, em nói đi."

"Em hạnh phúc lắm, cảm ơn ngài."

"Giữa chúng ta không nên nói những lời như vậy, chỉ cần là em tôi đều luôn sẵn lòng."

"Em... em yêu ngài, yêu ngài rất nhiều."

Bỗng nhiên Hàn Tiểu Anh khóc lớn khiến Lâm Hải Thiên giật mình, hắn vội buông bé cưng ra xem tình hình của cậu. Lâm Hải Thiên một tay lau nước mắt cho cậu, tay còn lại không ngừng vuốt ve để cậu dễ chịu.

"Sắp thành bé mít ướt rồi, bé cưng ngoan nào." Lâm Hải Thiên cũng muốn bất lực với bé cưng của mình, dỗ đã không xong lại còn thấy người ta khóc cũng dễ thương. "Tôi cũng yêu bé cưng lắm, ngoan."

Hàn Tiểu Anh cứ hệt như đứa trẻ con ba tuổi, bấu víu quần áo Lâm Hải Thiên mà khóc lớn, nước mắt nước mũi dây hết vào tây trang của hắn. Cậu khóc vì quá đỗi hạnh phúc, hạnh phúc đến mức cậu tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Nhưng thật may, Lâm Hải Thiên vẫn luôn ở đây, vẫn luôn kề cạnh bên cậu từng giây từng phút để cậu có thể cảm nhận sự hạnh phúc này một cách chân thực và ấm áp nhất.

Bé khóc nhè Hàn Tiểu Anh được Lâm Hải Thiên bế lên ôm vào lòng, xoa tấm lưng mềm mại nhỏ nhắn của cậu, lau đi giọt nước mắt hạnh phúc. Kiên nhẫn dịu dàng âu yếm, dỗ dành bé cưng đến khi cậu hết khóc mới thôi.



"Em thích hoa hồng lắm, cực kì thích." Hàn Tiểu Anh được Lâm Hải Thiên ẵm, cậu dựa vai vào vai hắn thủ thỉ.

Lâm Hải Thiên nhìn từng cành hoa hồng lấp lánh được xếp ngay ngắn, nhỏ giọng bên tai bé cưng, "Khi tôi còn nhỏ, mẹ đã nói với tôi rằng, nếu như tôi yêu một người, vậy thì hãy tặng người ấy thật nhiều hoa hồng. Nó như là một biểu tượng của tình yêu vậy."

"Mẹ em... cũng từng nói với em như vậy."

"Vậy thì mẹ của chúng ta nhất định đang rất vui."

Hàn Tiểu Anh rời khỏi vòng tay Lâm Hải Thiên, cậu đi đến bên cạnh những cành hoa cầm một bông lên ngắm nhìn. Thật đẹp, thật lấp lánh và cũng thật ấm áp, chúng đang không ngừng toả hương, không ngừng khoe sắc.

Chỉ cần một bông thôi cũng đủ khiến Hàn Tiểu Anh cậu thấy hạnh phúc rồi, nhưng Lâm Hải Thiên lại vì cậu mà dịu dàng tận tâm chuẩn bị thật nhiều. Cậu không thể hình dung ra được một vị tổng tài cao ngạo như hắn lại tỉ mỉ chọn hoa, xếp hoa để làm cậu vui vẻ.

Cậu đưa tay sờ lên chiếc dây chuyền lành lạnh nơi cổ, cúi nhẹ xuống thôi là có thể thấy được ánh bạc lấp lánh, bên trong được khắc tên của cậu. Chiếc lắc tay rung rinh tạo ra tiếng động nhẹ nhàng cũng được khắc tên cậu.

Đây không phải là quà sinh nhật bình thường, đối với cậu mà nói, nó là món quà tuyệt vời và vô giá. Là tấm lòng, là sự cưng chiều yêu thương của Lâm Hải Thiên dành cho cậu.

Hoa hồng hay chiếc dây chuyền, và cả chiếc lắc tay này, cậu nhất định sẽ dành cả đời để trân quý chúng. Là món quà đầu tiên và cũng là sinh nhật đầu tiên cậu được trải qua cùng người mình yêu. Nếu được thì cậu mong sao, khoảnh khắc hạnh phúc này sẽ mãi luôn hiện hữu, mãi luôn trường tồn.

"Hải Thiên, chỉ hôm nay thôi, cho phép em được nói những lời quá phận. Em yêu cầu ngài từ giờ đến mãi mãi, phải luôn chiều em, phải luôn quan tâm em, phải luôn yêu em. Không cho phép ngài làm em buồn, em khóc, không cho phép ngài ngừng yêu em. Đời này kiếp này của ngài chỉ được phép có một mình Hàn Tiểu Anh này mà thôi." Hàn Tiểu Anh cầm bông hồng đi đến trước mặt Lâm Hải Thiên, nhón chân lên chạm môi cùng hắn. "Chỉ hôm nay thôi, cho phép em."

Lâm Hải Thiên có thể cảm nhận được cơ thể bé cưng run rẩy nhẹ nhàng nhưng lại sợ hãi nắm tay hắn.

Tấm lòng của bé cưng sao hắn lại không thể hiểu, không cần hôm nay, không cần đời này kiếp này. Đời đời kiếp kiếp của Lâm Hải Thiên hắn cũng sẽ chỉ yêu một Hàn Tiểu Anh mà thôi.

Hắn ước gì bé cưng của mình có thể thoải mái nói ra những điều trong lòng, không cần bận tâm người khác có nghĩ như thế nào, chỉ cần yên tâm vui vẻ ở bên cạnh hắn là được rồi.

Những thứ còn lại, cứ để hắn giúp bé con hoàn thành.

"Tôi nhận lệnh." Lâm Hải Thiên nâng tay bé cưng, trịnh trọng đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng.

______________

Hàn Tiểu Anh nói muốn trồng những bông hồng này thành một vườn hồng rực rỡ nhưng nơi cậu ở lại không tiện.

"Vậy thì đem về biệt thự đi, ở đó có một nhà kính, rất thích hợp cho em trồng."

Hàn Tiểu Anh nghe vậy cũng gật đầu đáp dạ, lên xe rồi đi về nơi mà Lâm Hải Thiên đang sống. Trước đây cậu đã từng thấy qua nơi này, đó là lúc còn làm thêm ở quán của ông chủ Hào, là lần đưa rượu đó. Ngày hôm đó, cậu nhớ rõ vô cùng.



Vì đã đêm muộn nên dì Mai đã đi ngủ trước, cả hai không vội vào nhà mà thay nhau chuyển từng bó hồng đến nhà kính phía sau.

"Em cũng muốn giúp mà." Hàn Tiểu Anh bất lực, Lâm Hải Thiên không chịu cho cậu đụng vào dù chỉ một chút, tự mình di chuyển hết. "Em cũng đâu còn nhỏ nữa, ngài đừng coi em như trẻ con."

Lâm Hải Thiên liếc nhìn bé cưng, bật cười, "Vậy lúc nãy bé cưng nào ôm tôi rồi khóc như mưa thế kia hả?"

Hàn Tiểu Anh nghe thế thì bĩu môi, xụ mặt. "Bình thường em không có khóc đâu, hôm nay như thế là do ngài."

"Ừm, lỗi của tôi."

Khu vườn phía sau chỉ có một ít cây hoa cảnh, nhưng lại có rất nhiều cây quả như cây cà chua bi, cây ớt, cây chanh, vv...

"Là dì Mai trong nhà trồng, là người ở cạnh chăm tôi từ bé. Ngày mai sẽ nói với em." Lâm Hải Thiên đặt bó hồng cuối cùng xuống, thở một hơi.

Là người chăm ngài Lâm từ hồi ngài ấy còn nhỏ sao, mình cũng muốn được gặp và chào hỏi dì ấy. Hàn Tiểu Anh suy nghĩ.

"Bé cưng đang nghĩ gì vậy?" Lâm Hải Thiên đi đến trước mặt Hàn Tiểu Anh, nhéo má cậu.

Hàn Tiểu Anh bật cười nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi của Lâm Hải Thiên, "Để em giúp cho thì không chịu, ngài xem trán đầy mồ hôi rồi này. Ngài mệt không ạ?" Cậu nhón chân lau đi mồ hồi trên trán Lâm Hải Thiên.

"Bé hôn anh một cái là hết mệt." Lâm Hải Thiên nhõng nhẽo, cọ má vào lòng bàn tay của bé cưng.

Hàn Tiểu Anh nhìn một Lâm Hải Thiên đáng yêu thế này mà lòng mềm nhũn, sự yêu thích trong lòng lại càng dâng lên. Cậu ra hiệu bé làm nũng Hải Thiên cúi đầu rồi tặng bé một nụ hôn.

"Em trồng luôn bây giờ, được không ạ?"

"Muộn rồi, ngày mai hẵng trồng. Giờ lên nhà đi tắm rồi nghỉ ngơi, hôm nay vất vả cho em rồi." Lâm Hải Thiên ôm eo bé cưng từ đằng sau, tựa cằm lên đầu cậu.

"Muộn thật rồi nhỉ, ngài lên nghỉ ngơi đi, em tự bắt xe về." Trong đầu Hàn Tiểu Anh bây giờ đang suy nghĩ nên trồng hoa hồng theo kiểu nào thì bắt mắt.

"Về đâu?" Lâm Hải Thiên thắc mắc.

"Về phòng trọ của em." Hàn Tiểu Anh mặt tỉnh bơ đáp lại.

Đằng sau không còn tiếng động, chỉ có tiếng côn trùng kêu lí nhí xung quanh. Hàn Tiểu Anh thấy Lâm Hải Thiên không nói gì, quay đầu nhìn hắn. Đang định mở lời thì bị hắn chặn môi, cả hai triền miên trong cái hôn đầy dịu dàng mà chiếm đoạt này.

Cánh môi hai người tách ra, sợi chỉ bạc ánh nước kéo dài một ngắt quãng. Lâm Hải Thiên ôm chặt bé cưng, nghiêm túc nhìn cậu.

"Tiểu Anh à, chúng ta sống cùng nhau, có được không em?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương