Hoa Hồng Tặng Em
19: Đi Chơi1


Hàn Tiểu Trúc gọi điện nói với Hàn Tiểu Anh tuần sau cô nàng sẽ qua chỗ cậu chơi vài ngày.

Hàn Tiểu Anh rất vui, cậu sắp xếp lịch học, lịch làm thêm trong tuần sau thật hợp lí để có thể đi chơi cùng em gái.

"Tiểu Anh đợi lâu chưa?" Hàn Tiểu Trúc nhảy xuống trạm xe, hai tay cầm hai túi đồ.

"Anh vừa mới tới thôi.

Có mệt không?" Hàn Tiểu Anh thương em gái, đưa tay vén sợi tóc vướng trước trán cô.

"Không mệt tí nào.

Hì hì." Cô đưa một túi đồ cho anh trai cầm, "Này là ít đồ ăn mẹ làm bảo em đưa lên cho Tiểu Anh."
"Cho anh gửi lời cảm ơn đến dì nhé." Cậu cười tươi ấm áp.

Hai anh em cũng khá lâu không nói chuyện, ở với nhau quen rồi nên lúc xa nhau có chút cô đơn, nói chuyện trong nhà một hồi, Hàn Tiểu Anh gọi xe rồi cả hai cùng về nhà trọ của cậu.

Trên đường về trọ, Hàn Tiểu Trúc vô cùng thích thú ló đầu ra cửa sổ xe ngắm nhìn thành phố lướt qua.

Hàn Tiểu Anh biết em mình rất vui nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô chú ý một chút.

Tuy cũng không khác lắm thành phố ở chỗ họ nhưng dù sao được đi chơi khiến Hàn Tiểu Trúc vô cùng háo hức.

Đây là nơi anh trai ở và học tập, cô muốn biết Tiểu Anh ở đây sống có tốt không, ăn uống có đầy đủ không, học tập có bị áp lực không, hay là chỉ mải lo kiếm tiền mà quên chăm sóc bản thân.

Cả hai anh em về đến nơi, Hàn Tiểu Trúc nằm gọn trên ghế thở dài, Hàn Tiểu Anh lấy cho cô một cốc nước để giải khát.

Hàn Tiểu Trúc ngắm nhìn nơi anh trai sống, rất gọn gàng ngăn nắp hệt như khi còn ở nhà.

Anh trai cô vốn gọn gàng, còn cô thì y như mấy đứa choai choai hay vứt đồ lung tung.


Cô chỉ ở lại chơi ba bốn ngày rồi về, sắp tới thi cuối kì nên nhà trường cho nghỉ một tuần để ôn tập nên cô tranh thủ dành ít ngày qua chơi với Hàn Tiểu Anh, cô sợ anh trai sẽ buồn.

"Mochi lần trước có ngon không?" Hàn Tiểu Anh lấy ra từ trong tủ lạnh một hộp mochi, nhưng mochi lần này là mứt dâu.

"Dạ ngon lắm." Hàn Tiểu Trúc cười cười nhận lấy hộp bánh từ tay anh trai, tuy không phải là mochi matcha mà cô thích nhưng vị mứt dâu này cũng không tệ.

"Em nằm ngủ lúc đi, lát nữa dậy rồi cả hai cùng đi siêu thị.

Siêu thị ở đây to cực kì." Cậu nhấn mạnh câu cuối, gương mặt bừng bừng hứng khởi nhìn Hàn Tiểu Trúc mà khoe khoang.

"To hơn cả siêu thị chỗ mình?" Cô nàng nghi ngờ, biểu cảm kia của anh trai hình như hơi quá rồi đó.

Hàn Tiểu Anh gật đầu lia lịa, "To gấp đôi, à không to gấp mười mới đúng."
Hàn Tiểu Trúc nghe xong vô cùng tò mò, cô muốn bây giờ ngay lập tức đi siêu thị luôn nhưng Hàn Tiểu Anh sợ cô mệt.

"Cha với dì ở nhà vẫn khoẻ chứ? Việc học của em thế nào rồi?" Hàn Tiểu Anh mua một ít quýt, cậu ngồi xuống cạnh Hàn Tiểu Trúc bóc từng quả cho cô ăn.
"Mọi người đều khoẻ cả, em thì vẫn vậy thôi.

Anh ở đây có thấy thoải mái không? Có bị chèn ép cái gì không?" Hàn Tiểu Trúc nhận từng miếng quýt Hàn Tiểu Anh đưa đến cho vào miệng nhai.

"Anh vẫn rất tốt.

Không có ai làm gì anh cả, em đừng lo." Cậu cười dịu dàng nhìn Hàn Tiểu Trúc ngồi nhai chóp chép.
Khoảng hơn một tiếng sau, cả hai chuẩn bị một chút rồi cùng nhau ra ngoài, thời tiết hôm nay vô cùng trong lành, không nắng gắt, trời trong xanh.
Khi nhìn thấy cái siêu thị khổng lồ kia thì Hàn Tiểu Trúc mới tin lời anh trai nói là thật.

Nó to gấp chục lần cái ở quê nhà.

Cô không kìm nổi lòng vui sướng kéo tay cậu chạy vào bên trong.

Không những to mà đồ ở đây còn đa dạng phong phú hơn nhiều.


Hàn Tiểu Trúc đi hết gian hàng này đến gian hàng khác, Hàn Tiểu Anh bảo cô thích gì thì cứ mua.

Hàn Tiểu Trúc rất ít khi từ chối anh trai, nghe cậu nói vậy thì tung tăng mua một số thứ mình thích, chủ yếu toàn là đồ con gái.

Nhưng cô vẫn không quên mua một ít cho anh trai và cha mẹ ở nhà.

Đi chơi mà, không thể về tay không được.

Hàn Tiểu Trúc nắm tay anh trai, tốc độ đi có hơi nhanh nên lúc đi vào khúc ngoặt thì va phải người ta.

Cả hai vội vàng cúi người nói xin lỗi.

"Chúng mày bị mù à? Đường to như thế cứ phải đâm vào tao mới chịu được à? Lũ ranh con này." Gã đàn ông tuy béo tốt nhưng chiều cao lại có hạn, cậy thế mình to hơn và lên giọng với người ta.

Hàn Tiểu Anh vội xông lên trước, liên tục cúi đầu, "Làm ảnh hưởng đến anh, chúng tôi thật xin lỗi, từ giờ chúng tôi sẽ chú ý, mong anh tha lỗi cho."
"Xin lỗi một câu là xong à, bọn mày làm ảnh hưởng đến tao." Gã kia càng nói càng hăng, chỉ tay vào mặt hai anh em họ Hàn chửi bới lung tung.

"Chúng tôi đã xin lỗi rồi, chú việc gì phải chuyện bé xé ra to nhờ, trưởng thành lên." Hàn Tiểu Trúc nhìn không nổi bộ dáng xấc xược coi trời bằng vung của tên đàn ông bặm trợn đằng trước.

Xin lỗi không muốn thì muốn cái gì.
Gã kia trừng mắt nhìn Hàn Tiểu Trúc liếc mắt nhìn mình như kiểu phán xét, máu nóng xộc lên não quát lớn: "Mày...!mày nói ai là chú? Bố mẹ mày ỏ nhà dạy mày ra đường ăn nói với người lớn thế hả?"
Hàn Tiểu Anh biết tính cách em mình dễ nổi nóng, ăn ngay nói thẳng chẳng kiêng nể một ai.

Để tình huống xấu nhất không xảy ra, cậu vội vàng khuyên lơi, "Được rồi Tiểu Trúc, chúng ta đi thôi." Sau đó cậu quay người lại nói thêm một câu xin lỗi nữa với gã đàn ông kia.

"Chúng mày đứng lại đó." Gã kia tức tối không có chỗ nào phát tiết liền chạy xồng xộc nắm cổ áo Hàn Tiểu Anh, cổ áo bị siết chặt khiến cậu có chút đau.

Hàn Tiểu Trúc không nhịn nổi nữa, xông lên đấm thẳng vào mặt gã to con lùn tịt béo ú kia một đấm, tay đấm miệng cũng không quên nhiệm vụ, "Đ*m ông chứ được nước lấn tới à, đã xin lỗi tử tế rồi biết đường im mồm chim cút ngay đi thì đã không đến nỗi này.


Ăn cho lắm rồi mập *** ra như con lợn rừng, lớn xác đéo lớn não.

Dám đụng anh tôi hả, đ*m ông chứ đụng."
Những người gần đó cũng không dám chạy vào ngăn cản, chỉ sợ không may nhiều chuyện bị ăn một đấm thì oan uổng lắm.

Chết rồi chết rồi.

Hàn Tiểu Anh lẩm bẩm trong miệng, ngay cả cậu cũng không dám vào can.

Chỉ đành đứng bên ngoài hét lớn, "Tiểu Trúc đủ rồi, không được vô lễ như thế."
Hàn Tiểu Trúc dừng động tác trên tay, cười khinh với gã kia rồi phủi tay đi về phía anh trai.

"Em có làm gì đâu, tại gã đó thích ăn đấm của em chứ bộ." Cô cười toe toét như chưa hề có chuyện gì.

Gã đàn ông bị cô đấm khoé miệng rách ra, một bên mặt bầm tím.

Miệng không ngừng lung tung chửi bới bị cô tặng cho một cái liếc mắt rồi im re.
Hàn Tiểu Anh hết cách chỉ đàng cúi đầu nắm tay cô đi thật xa nơi ồn ào hỗn loạn kia.

Nếu cậu không hét lớn thật sự cô em gái lực điền này sẽ đấm người ta nhập viện mất.

Nhớ tới việc này, cậu lại nghĩ đến hồi cậu còn học lớp mười.

Khi đó có mấy đứa con trai bằng tuổi thường xuyên hùa nhau trêu chọc Hàn Tiểu Anh, lúc thì nói cậu là con gái, có khi lại đụng chạm đến chuyện gia đình cậu.

Nhưng tất cả đều được cậu bỏ ngoài tai để qua một bên.

Bọn chúng còn theo cậu về tận nhà trêu đùa, mồm năm miệng mười nói không ngừng nghỉ.

Hàn Tiểu Trúc đúng lúc đi học về, thấy vậy liền vứt cặp sách qua một bên xông lên đấm vào mồm tên nói nhiều nhất.

Hàn Tiểu Anh lúc đó sợ hãi nhào vào ngăn cản em gái liền bị cô không may thúc cùi chỏ vào mắt, đau đớn khiến cho Hàn Tiểu Anh lùi ra xa không dám lại gần, chỉ có thể ôm một bên mắt đứng nhìn đại chiến giữa em gái cùng bọn kia.

Tên lắm mồm nhất bị cô nhóc đấm gãy hai răng cửa, "Một lần nữa mà để tao nghe được những lời bẩn thỉu từ miệng mày thì hai cái răng này không là gì đâu.


Tốt nhất tránh xa anh tao ra, cả chúng mày cũng thế, muốn giống nó thì cứ tiếp tục đi." Cô nàng lau khoé miệng lúc nãy bị tên kia cào phải, liếc nhìn đám còn lại khiến chúng bỏ chạy mất dép.

Nhớ lại kỉ niệm trước kia, Hàn Tiểu Anh rùng mình một cái, cậu cũng có chút sợ cô em gái này của mình.

Nhưng hơn cả thế, Hàn Tiểu Trúc như này là vì muốn bảo vệ cậu mà thôi.

Hàn Tiểu Anh nhìn cô cười.
"Anh cười cái gì?" Cô biết Hàn Tiểu Nah đnag nhìn mình nhưng lại không biết cậu cười vì cái gì.

"Tay có đau không?" Cậu nâng tay của Hàn Tiểu Trúc lên nhìn, mu bàn tay bị đỏ một ảng.

Cô xoa xoa tay, mỉm cười lắc đầu nói không với cậu, "Nếu được ăn hai cái mochi matcha thì sẽ không đau nữa."
Hàn Tiểu Anh nhìn cô cưng chiều, cười tươi gật đầu rồi cả hai tiếp tục cuộc chu du bên trong siêu thị.

Ở nơi xa xa, một cặp mắt dán chặt vào hai anh em từ lúc cuộc đánh đấm kia bắt đầu.

Giang Quỳnh nhoẻn miệng cười nguy hiểm, ý tứ sâu xa nhìn chằm chằm vào Hàn Tiểu Trúc, "Cô bé này thật thú vị."
Giang Quỳnh vô cùng hứng thú, bắt đầu tìm cách tiếp cận con mồi.

Hàn Tiểu Anh cho toàn bộ đồ vừa mua vào chỗ tính tiền, cậu mua một ít đồ hộp, đồ ăn vặt và còn có ít hộp bánh mochi của Hàn Tiểu Trúc.

Hàn Tiểu Trúc đứng đằng sau, nãy giờ ít nhiều cũng có người đang nhìn cô vì sự việc lúc nãy, bàn tán vô cùng sôi động.

Người thì nói cô cá tính mạnh mẽ, người thì nói cô không lễ phép.

Hàn Tiểu Trúc chẳng lọt tai câu nào.

Giang Quỳnh tiến lại gần, vô tình làm đổ giỏ hàng ngay bên cạnh chân Hàn Tiểu Trúc, "Ôi tôi xin lỗi."
Hàn Tiểu Trúc nói không sao rồi cúi xuống nhặt đồ giúp Giang Quỳnh, trong đầu không ngừng cảm thán chị gái này vô cùng xinh đẹp, giọng nói dịu dàng, đã thế lại cao nữa, có khi còn cao hơn cả Tiểu Anh nhà cô cũng nên.
Giang Quỳnh nói cảm ơn với cô, mỉm cười một cái rồi quay người đi tới quầy tính tiền.

Quả nhiên là cô bé thú vị mà.

Giang Quỳnh cô trúng số rồi, vừa mới về nước mà đã có đồ ngon dâng tận miệng chỉ cần mình đến ăn thì còn gì sung sướng bằng.
Hàn Tiểu Trúc cũng không nghĩ đến rằng, sau vẻ ngoài xinh đẹp yêu kiều kia, bên trong lại là một con hồ ly thành tinh đang rình trộm mình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương