Hoa Hồng Sớm Mai
-
Quyển 1 - Chương 5
Hoàng hôn sau cơn mưa, bầu trời phía tây toàn bộ nhuộm thành ráng đỏ.
Đang là giờ tan tầm, xe cộ như nước người như sóng, một chiếc xe cảnh sát bật đèn ưu tiên hú còi vượt qua dòng xe cộ rồi dừng lại trước một cửa hàng bán đồ ăn vặt, người đi đường lũ lượt quay đầu lại xem.
"Sướng thật!" Mục Thắng Nam nhảy xuống xe rất gọn gàng, chìa khóa xe móc trên đầu ngón tay, vẻ mặt rất là kiêu ngạo.
"Ọe..." Mặt Thư Sướng trắng bệch, cô tháo dây an toàn, bò từ trong xe ra ôm chặt gốc cây ven đường nôn sạch những gì đã ăn buổi trưa.
"Phạm nhân này mi thanh mục tú, ngoại hình đúng là không tồi!"
"Ờ, đúng là không tồi, không biết là phạm tội gì. Ôi, quả thật con người không thể đánh giá qua bề ngoài!"
"Ơ, cô ta không đeo còng tay?"
Người qua đường đứng cách bọn họ hơn mười mét, ngươi một câu ta một câu, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mục Thắng Nam lắc lắc chân, nhếch miệng cười rất không phúc hậu.
Thư Sướng lau sạch miệng đứng dậy hung ác trợn mắt nhìn Thắng Nam, "Đúng vậy, thỏa mãn nguyện vọng làm anh hùng vĩ đại của bạn mà, đương nhiên là sướng rồi!" Thắng Nam đáng chết, quãng đường lẽ ra phải đi mất một tiếng thì cô chỉ cần chạy trong hai mươi phút, không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, người đi đường còn tưởng rằng trên xe là một phạm nhân quan trọng, vẻ mặt ai cũng tỏ ra sợ hãi.
Cô nàng đại đội trưởng này chỉ thích lợi dụng chức quyền để chơi trò chơi ngớ ngẩn này, hại cô lần nào cũng phải hy sinh.
Thư Sướng tức giận lườm Thắng Nam.
"Tối nay tớ cũng phải hy sinh nhan sắc vì bạn đấy". Thắng Nam cười ngọt ngào, lấy chai nước trên xe xuống cho cô súc miệng.
"Bạn phải ra vẻ thật lạnh lùng cho tớ, không được để lộ". Phụ nữ cùng bạn trai đến hộp đêm sẽ không làm người khác quá chú ý, có muốn quan sát xung quanh cũng tiện. "Bạn gọi điện cho An Dương bảo cậu ta lái xe tớ cẩn thận vào".
"Không phải chỉ là một con Chery A3 rách nát à?" Cô bảo Thư Sướng cùng ngồi xe cảnh sát với mình về nội thành còn xe của Thư Sướng để An Dương lái, Thư Sướng đi được một bước lại quay đầu lại nhìn chiếc Chery với vẻ lưu luyến, nghĩ đến cảnh này Thắng Nam lại thấy buồn cười.
"Bạn dám khinh thường xe của tớ?" Thư Sướng nhổ nước trong miệng ra như gặp chuyện vô cùng nhục nhã, "Nó theo tớ vào nam ra bắc, che gió che mưa cho tớ, nó rách nát ở chỗ nào?"
Thắng Nam giơ ngón tay trỏ lên đè môi lại, "Được rồi, được rồi, nó không rách nát, nó oai phong hơn kỵ sĩ, nó lạnh lùng hơn kiếm khách, nó đẹp đẽ hơn BMW, thế được chưa?"
Thư Sướng uống một ngụm nước rồi mới theo Thắng Nam đi vào cửa hàng ăn vặt.
Hai người gọi một bát sủi cảo và hai bát mì, cơ bản chỉ có một mình Thắng Nam ăn, Thư Sướng ăn không ngon miệng, cô chỉ ăn đúng một chiếc sủi cảo.
Ăn xong đi ra, Thắng Nam đưa Thư Sướng về nhà thay quần áo trước.
Trong nhà tối đen như mực, Thư Tổ Khang và Vu Phân ở bệnh viện còn chưa về, Thư Sướng gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, được biết hết thảy đều ổn. Cô lại nói chuyện mấy câu với Thư Thần rồi mới đi tắm, thay chiếc váy liền áo màu đen có thể phối hợp với mọi phong cách.
Làm phóng viên không thể không xuất hiện trong nhiều trường hợp khác nhau, trong tủ quần áo của mỗi người bao giờ cũng phải có vài bộ đồ ra hồn.
Thư Sướng là một người lười nhác, cô cảm thấy sắm riêng giầy và túi xách cho hợp với mỗi bộ quần áo là điều quá phiền phức. Màu đen quả thực là một màu sắc hoàn mỹ, bất kể giầy hay túi xách kiểu gì cũng có thể phối hợp rất hài hòa.
Chiếc váy đầm này có vai nhỏ, thắt eo, cắt may cẩn thận, đơn giản, phù hợp với mọi loại tuổi, mọi loại trường hợp. Thư Sướng cho rằng chỉ cần không rách thì cô có thể mặc chiếc váy này đến năm năm mươi tuổi.
Theo yêu cầu của Thư Sướng, Thắng Nam thay một chiếc áo phông màu đen rộng rãi, mặc quần jean, tóc vuốt keo dựng ngược, tai đeo tai nghe. Cô nghiêm mặt, nhìn qua chính là một anh chàng đẹp trai không hơn không kém.
Lúc hai người đi vào Đêm Paris lúc hơn tám giờ tối, khách khứa chưa nhiều, ánh đèn mờ mờ, ai ai cũng thì thầm nói chuyện như đang trao đổi công việc gì đó rất bí hiểm.
Đêm Paris trang trí rất chuyên nghiệp, bất kể sáng hay tối thì mỗi một góc đều có thể có những thứ khiến bạn cảm thấy bất ngờ: Một cây mạn đà la , một tấm biển hiệu bằng đồng loang lổ, những bức ảnh phục chế được làm cũ bằng nước trà hay vài tấm áp phích âm nhạc nước ngoài không biết từ năm nào tháng nào.
Tiếng saxophone thổi bài "Hoa lài" bồng bềnh trong đại sảnh, một bài dân ca Trung Quốc được diễn tấu bằng nhạc cụ phương Tây, một sự kết hợp rất thành công, tiếng kèn du dương thanh cao mang theo cảm giác buồn bã đau thương.
Mấy người đang ngồi trước quầy bar, có người lắc lư thân thể theo tiếng nhạc, có người thấp giọng nói chuyện, có người lim dim mắt uống rượu.
Thư Sướng và Thắng Nam tìm hai chỗ ngồi ở góc quầy bar, từ góc độ này có thể nhìn thấy người ra vào, cũng có thể nhìn rõ những người trong phòng.
Thư Sướng phát hiện bên trong còn có nhiều phòng riêng, tất cả đều đóng chặt cửa, một chiếc cầu thang xoắn chạm trổ hoa văn dẫn lên tầng hai, trên đó là nơi các ban nhạc biểu diễn.
Hai người ngồi xuống ghế, mỗi người gọi một li cocktail trái cây.
Thư Sướng liếc quanh, nếu quán bar này cung cấp thuốc lắc hay tài mà gì đó thì cũng phải đến sau nửa đêm, bây giờ còn cách thời điểm đó những mấy tiếng! Cô thu ánh mắt lại, chăm chú thưởng thức cocktail trong li.
Một chút ngọt, một chút cay, cũng ngon, cô chép chép miệng gật đầu.
Giá cả ở những hộp đêm này luôn luôn rất cao, bình thường Thư Sướng cũng rất ít khi đến nơi như thế này, bây giờ cô càng cần phải dè sẻn.
Vẻ mặt Thắng Nam rất đứng đắn như không muốn bị coi là cùng một giuộc với những người này, trong mắt người khác thì đây là một phong cách lạnh lùng, đã có ánh mắt lúng liếng của mấy người phụ nữ vô tình hay cố ý liếc về phía này.
Không thể chịu đựng được, Thắng Nam quay người sang đối diện với Thư Sướng.
Thư Sướng uống vài ngụm đã hết li cocktail, cậu phục vụ tinh mắt nhanh chóng đi tới hỏi cô có uống thêm li nữa hay không, Thư Sướng hơi giật mình, gật đầu.
"Rượu này êm nhưng ngấm lắm, giá cũng rất đắt". Thắng Nam ghé vào tai cô thì thầm.
"Đã đến đây thì không quan tâm đắt hay không đắt nữa", Thư Sướng cảm ơn cậu phục vụ, cầm lấy chiếc li nhấp một ngụm, "Thắng Nam, bạn có đối tượng hâm mộ rồi kìa".
"Bọn đàn bà ngớ ngẩn!" Thắng Nam thấp giọng rủa một câu, tửu lượng của cô rất khá, uống loại rượu nhẹ này sợ không đủ tầm nên lần nào cũng uống một hơi dài.
Thư Sướng nheo mắt cười, đột nhiên đưa tay sang vuốt mặt Thắng Nam. Mọi người vẫn khen Lí Vũ Xuân có vẻ đẹp trai trung tính, nhưng nói công bằng thì Thắng Nam còn đẹp trai hơn Lí Vũ Xuân nhiều, khí khái hào hùng trên gương mặt cô là thứ người khác không thể nào bắt chước được.
"Thắng Nam, nếu bạn là đàn ông thì có thể tớ sẽ yêu bạn mất". Cô vui đùa.
"Đánh rắm!"
"Không cho phép nói tục. Thật đấy, Thắng Nam, tớ với bạn đã biết nhau hai mươi mấy năm rồi, không rời không bỏ, tình cảm lúc nào cũng rất tốt. Có thể có bao nhiêu cặp vợ chồng được như chúng ta chứ?"
"Bạn bị kích động quá rồi! Nói với bạn nhé, mặc dù tớ mạnh mẽ hơn cả đàn ông nhưng tớ là phụ nữ xịn một trăm phần trăm. Tớ không chơi thủy tinh , chơi thủy tinh sẽ đứt tay". Thắng Nam cầm li rượu ngồi dịch sang bên cạnh.
Thư Sướng cười khanh khách, "Bạn sợ tớ sàm sỡ à?"
"Chết đi!" Thắng Nam cũng cười, lại ngồi dịch vào gần Thư Sướng, ánh mắt nhìn cô quan tâm, "Cãi nhau với Dương Phàm thật à?"
"Không phải cãi nhau!" Thư Sướng lắc đầu thì thào, "Bọn tớ chuẩn bị li hôn". Ngoài bố mẹ hai bên, Thắng Nam là người duy nhất được biết Thư Sướng và Dương Phàm đã đăng kí kết hôn.
Lúc tuyển dụng phóng viên nữ, Hoa Đông buổi chiều có một yêu cầu là trong vòng ba năm không được kết hôn. Ba năm, vừa dìu dắt được một phóng viên nữ lên quỹ đạo, đột nhiên lại cưới chồng sinh con, mười tháng mang thai, sau đó lại là mười tháng cho con bú. Coi như mất trắng hai năm, triển khai công việc kiểu gì?
Thư Sướng đăng kí kết hôn vào năm thứ ba, chưa hết thời hạn ước định nên không dám lộ ra mà chỉ làm lén lút.
Thắng Nam trợn mắt, "Vì sao? Hắn ta ngoại tình à? Để tớ cho hắn ta một trận".
"Không phải", Thư Sướng cúi đầu, ngón tay chậm rãi vẽ những vòng tròn trên quầy bar, "Đến tuổi như chúng ta rất nhiều người đều đã kết hôn, bề ngoài có vẻ rất thoải mái nhưng kì thực gia đình nào cũng phải nai lưng kéo cày trả nợ. Có điều cuộc đời vốn chính là như vậy mà, có rực rỡ đến mấy rồi cũng có lúc phải bình thản trở lại. Tớ cũng sẵn sàng sống bình thản như vậy, nhưng trong bình thản lại xuất hiện bất ngờ".
"Là Thư Thần à?"
Thư Sướng chỉ cười không đáp.
"Không phải chứ, có phải bây giờ Thư Thần mới xuất hiện đâu. Lúc bạn và hắn yêu nhau hắn cũng biết bạn có một người anh trai bị bệnh mà".
"Khi đó chỉ cần cho Thư Thần ăn no mặc ấm là được rồi, đáng mấy đồng tiền đâu. Bây giờ Thư Thần nằm trong bệnh viện, mỗi ngày đều phải chi tiền ngàn, tớ không muốn làm liên lụy anh ấy". Vẻ mặt Thư Sướng rất khổ tâm.
"Là bạn chủ động nói ra à?"
Thư Sướng uống một ngụm rượu, ậm ờ gật đầu. Mặc dù Thắng Nam là bạn tốt của cô nhưng cô vẫn không muốn nói về thái độ của người nhà Dương Phàm.
Chuyện như thế này xảy ra với ai thì người đó cũng không thể không suy nghĩ được, cô không trách Dương Phàm.
"Có thể là mấy hôm nữa sẽ đi làm thủ tục, ha ha, đăng kí còn chưa được ba tháng, cưới nhanh bỏ sớm, tớ sắp theo kịp trào lưu của các nghệ sĩ nổi tiếng rồi".
"Bạn còn cười được à?" Thắng Nam cũng thấy sốt ruột, "Bạn cho rằng bạn là người sắt chắc. Phụ nữ cần đàn ông để làm gì, không phải là để khi có chuyện sẽ có chỗ dựa dẫm sao?"
"Đây là chuyện của nhà tớ, anh ấy... cũng khó xử lắm".
"Thật không chịu nổi bạn nữa, không được, ngày mai tớ đi tìm Dương Phàm nói chuyện. Hắn ta là đàn ông, không thể để bạn tủi thân như vậy được".
"Nếu bạn dám đi thì tớ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bạn". Thư Sướng trừng mắt.
Thắng Nam ngây người.
"Thư Thần thực sự là một cái động không đáy, lo cho anh ấy không phải trách nhiệm của Dương Phàm". Thư Sướng cười bất đắc dĩ, li rượu của cô lại cạn sạch, cô vẫy tay ra hiệu cho phục vụ mang tới thêm một li nữa, "Thắng Nam này, yêu một người, cần khiến người đó cam tâm tình nguyện chấp nhận toàn bộ những gì thuộc về bạn chứ không phải mặt dày trói chặt đối phương. Bạn trói được thân thể người đó nhưng có trói được trái tim người ta không? Cứ cho là trói được thì bạn có trói được cả đời không? Chắc chắn là không!"
Dường như đã hiểu rõ, sắc mặt Thắng Nam trở nên nặng nề, cô thương cảm ôm lấy Thư Sướng, "Xướng Xướng, bạn thiếu tiền sao không nói với tớ một tiếng?"
"Đó không phải số tiền nhỏ mà là rất nhiều tiền, xếp lại một chỗ sẽ thành một đống lớn! Bố bạn cả đời liêm khiết, lại thích làm những chuyện không đâu, mẹ ốm nằm liệt giường, bạn lấy đâu ra tiền! Thắng Nam, thánh nhân nói tiền bạc là vật ngoài thân, phải xem tiền tài như rác rưởi. Nhưng không có loại rác rưởi này thì người ta sống thế nào được? Cái gọi là thanh cao đều là người có tiền giả vờ giả vịt, người không có tiền ai dám bày đặt thanh cao? Không khí không thể ăn thay cơm, không thể mặc thay áo, con người muốn sống là phải đứng trên mặt đất chứ không thể lơ lửng trên mây được".
Thư Sướng gục đầu vào vai Thắng Nam thì thầm.
Thắng Nam khẽ vỗ lưng cô, đột nhiên phát hiện có một người đàn ông ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ vẫn nhìn về phía hai người, cô trợn mắt nhìn anh ta.
Người đàn ông đó mỉm cười giơ li rượu trong tay lên.
Cô coi như không nhìn thấy.
"Thư Thần bây giờ thế nào?"
Thư Sướng ngồi lên, một tay chống cằm, ánh mắt hơi lờ mờ, khuôn mặt đỏ bừng. Bỗng dưng ợ một cái, cô xấu hổ vỗ vỗ ngực, "Đang đợi nguồn thận, sau đó có thể phẫu thuật ngay lập tức. Nhà tớ cũng gom góp đủ tiền rồi, sau này trả nợ dần dần! Không cần cả đời, mười mấy năm là trả hết thôi". Cô lắc lắc đầu, vẻ mặt u ám và mất mát, "Thắng Nam, trên đời này ngoài bố mẹ thật sự không thể dựa vào ai khác được".
"Tớ thì sao?" Thắng Nam trêu chọc.
"Đúng, đúng, tớ còn có bạn". Thư Sướng dang rộng hai tay ôm lấy Thắng Nam, "Cho nên bạn cưới tớ đi! Tớ không cần trang sức, không cần quần áo, không cần nhà ở, tớ sẽ yêu bạn toàn tâm toàn ý, được không?"
Thắng Nam biết tửu lượng của Thư Sướng có hạn, lúc này chắc là rượu đã ngấm nên cô bắt đầu nói năng lộn xộn, "Được, tớ cưới bạn, ngày mai cưới luôn". Cô nhẹ nhàng dỗ dành.
"Không được, cưới luôn hôm nay". Thư Sướng cong miệng.
"Được, hôm nay cưới!" Thắng Nam cười cười cạo mũi cô. Đúng lúc này cô thấy điện thoại di động trong túi quần rung lên.
"Tớ đi nghe điện thoại, bạn ngồi yên ở đây nhé!" Âm nhạc trong quán vừa đổi sang một bài nhạc jazz sôi động, Thắng Nam đành phải chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Thấy rượu trong li của Thư Sướng lại cạn sạch, cô dặn phục vụ không được lấy thêm rượu cho Thư Sướng nữa.
"Đi đi! Tớ chờ bạn!" Thư Sướng cười như hoa vẫy tay với Thắng Nam.
Thắng Nam đi ra ngoài, cô ngồi rất ngoan ngoãn. Không biết tại sao cô bỗng cảm thấy tất cả mọi thứ trong quán bar này đột nhiên lắc lư, bàn ghế lắc lư, người lắc lư, li rượu trên bàn cũng lắc lư.
Cô nhắm mắt lại rồi mở ra, vẫn thế, trong lòng cô cũng cuộn trào như dời sông lấp biển.
Cô lại ợ một cái nữa.
Không được rồi, cô cảm thấy một luồng chất dịch nóng bỏng từ dạ dày tràn ngược lên cổ họng, cô che miệng lại ú ớ ra hiệu với nhân viên phục vụ.
Đã quá quen với tình huống này, nhân viên phục vụ giơ tay chỉ về phía xa, "Nhà vệ sinh ở bên kia".
Thư Sướng nhảy xuống ghế loạng choạng bước thấp bước cao đi về hướng nhà vệ sinh, đến trước cửa một phòng riêng, cô đột nhiên va vào một người đi ngược chiều, luồng nước nóng bỏng đó cũng không giữ được nữa, toàn bộ phun vào người đối phương.
Mùi tanh hôi xộc lên mũi.
Chất lỏng màu vàng chảy dọc chiếc áo sơ mi tơ tằm rơi xuống đất.
Thư Sướng lắc lắc đầu, lập tức tỉnh táo lại. Mặt mũi xanh mét, cô từ từ ngẩng đầu lên, "Xin lỗi, tôi đền tiền giặt quần áo cho anh... A..." Một tiếng kêu sợ hãi bị cô cố gắng nuốt vào trong bụng.
"Em xác định là mình chỉ cần đền tiền giặt quần áo thôi à?" Bùi Địch Văn dùng hai ngón tay kéo ống tay áo ra cười hỏi.
"Em... Em..." Thư Sướng ngơ ngác, cả người như hóa đá.
Cửa gian phòng riêng bên cạnh mở ra, một người vừa lắc đầu vừa đi ra ngoài. Thư Sướng lơ đãng nhìn vào và kinh ngạc phát hiện trong phòng như có một đám ma quỷ nhảy múa điên cuồng, đã có mấy nam nữ cởi sạch áo rồi.
Cô lấy chiếc máy ảnh bỏ túi ra theo phản xạ có điều kiện, liên tiếp chụp mấy bức ảnh.
"Không nỡ bỏ lỡ à?" Bùi Địch Văn nhíu mày kéo cô tới, cô không đứng vững, ngã thẳng vào lòng Bùi Địch Văn.
Bây giờ thì công bằng rồi, chiếc váy đầm màu đen của cô cũng dính đầy nước nôn của chính mình.
Đang là giờ tan tầm, xe cộ như nước người như sóng, một chiếc xe cảnh sát bật đèn ưu tiên hú còi vượt qua dòng xe cộ rồi dừng lại trước một cửa hàng bán đồ ăn vặt, người đi đường lũ lượt quay đầu lại xem.
"Sướng thật!" Mục Thắng Nam nhảy xuống xe rất gọn gàng, chìa khóa xe móc trên đầu ngón tay, vẻ mặt rất là kiêu ngạo.
"Ọe..." Mặt Thư Sướng trắng bệch, cô tháo dây an toàn, bò từ trong xe ra ôm chặt gốc cây ven đường nôn sạch những gì đã ăn buổi trưa.
"Phạm nhân này mi thanh mục tú, ngoại hình đúng là không tồi!"
"Ờ, đúng là không tồi, không biết là phạm tội gì. Ôi, quả thật con người không thể đánh giá qua bề ngoài!"
"Ơ, cô ta không đeo còng tay?"
Người qua đường đứng cách bọn họ hơn mười mét, ngươi một câu ta một câu, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mục Thắng Nam lắc lắc chân, nhếch miệng cười rất không phúc hậu.
Thư Sướng lau sạch miệng đứng dậy hung ác trợn mắt nhìn Thắng Nam, "Đúng vậy, thỏa mãn nguyện vọng làm anh hùng vĩ đại của bạn mà, đương nhiên là sướng rồi!" Thắng Nam đáng chết, quãng đường lẽ ra phải đi mất một tiếng thì cô chỉ cần chạy trong hai mươi phút, không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, người đi đường còn tưởng rằng trên xe là một phạm nhân quan trọng, vẻ mặt ai cũng tỏ ra sợ hãi.
Cô nàng đại đội trưởng này chỉ thích lợi dụng chức quyền để chơi trò chơi ngớ ngẩn này, hại cô lần nào cũng phải hy sinh.
Thư Sướng tức giận lườm Thắng Nam.
"Tối nay tớ cũng phải hy sinh nhan sắc vì bạn đấy". Thắng Nam cười ngọt ngào, lấy chai nước trên xe xuống cho cô súc miệng.
"Bạn phải ra vẻ thật lạnh lùng cho tớ, không được để lộ". Phụ nữ cùng bạn trai đến hộp đêm sẽ không làm người khác quá chú ý, có muốn quan sát xung quanh cũng tiện. "Bạn gọi điện cho An Dương bảo cậu ta lái xe tớ cẩn thận vào".
"Không phải chỉ là một con Chery A3 rách nát à?" Cô bảo Thư Sướng cùng ngồi xe cảnh sát với mình về nội thành còn xe của Thư Sướng để An Dương lái, Thư Sướng đi được một bước lại quay đầu lại nhìn chiếc Chery với vẻ lưu luyến, nghĩ đến cảnh này Thắng Nam lại thấy buồn cười.
"Bạn dám khinh thường xe của tớ?" Thư Sướng nhổ nước trong miệng ra như gặp chuyện vô cùng nhục nhã, "Nó theo tớ vào nam ra bắc, che gió che mưa cho tớ, nó rách nát ở chỗ nào?"
Thắng Nam giơ ngón tay trỏ lên đè môi lại, "Được rồi, được rồi, nó không rách nát, nó oai phong hơn kỵ sĩ, nó lạnh lùng hơn kiếm khách, nó đẹp đẽ hơn BMW, thế được chưa?"
Thư Sướng uống một ngụm nước rồi mới theo Thắng Nam đi vào cửa hàng ăn vặt.
Hai người gọi một bát sủi cảo và hai bát mì, cơ bản chỉ có một mình Thắng Nam ăn, Thư Sướng ăn không ngon miệng, cô chỉ ăn đúng một chiếc sủi cảo.
Ăn xong đi ra, Thắng Nam đưa Thư Sướng về nhà thay quần áo trước.
Trong nhà tối đen như mực, Thư Tổ Khang và Vu Phân ở bệnh viện còn chưa về, Thư Sướng gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, được biết hết thảy đều ổn. Cô lại nói chuyện mấy câu với Thư Thần rồi mới đi tắm, thay chiếc váy liền áo màu đen có thể phối hợp với mọi phong cách.
Làm phóng viên không thể không xuất hiện trong nhiều trường hợp khác nhau, trong tủ quần áo của mỗi người bao giờ cũng phải có vài bộ đồ ra hồn.
Thư Sướng là một người lười nhác, cô cảm thấy sắm riêng giầy và túi xách cho hợp với mỗi bộ quần áo là điều quá phiền phức. Màu đen quả thực là một màu sắc hoàn mỹ, bất kể giầy hay túi xách kiểu gì cũng có thể phối hợp rất hài hòa.
Chiếc váy đầm này có vai nhỏ, thắt eo, cắt may cẩn thận, đơn giản, phù hợp với mọi loại tuổi, mọi loại trường hợp. Thư Sướng cho rằng chỉ cần không rách thì cô có thể mặc chiếc váy này đến năm năm mươi tuổi.
Theo yêu cầu của Thư Sướng, Thắng Nam thay một chiếc áo phông màu đen rộng rãi, mặc quần jean, tóc vuốt keo dựng ngược, tai đeo tai nghe. Cô nghiêm mặt, nhìn qua chính là một anh chàng đẹp trai không hơn không kém.
Lúc hai người đi vào Đêm Paris lúc hơn tám giờ tối, khách khứa chưa nhiều, ánh đèn mờ mờ, ai ai cũng thì thầm nói chuyện như đang trao đổi công việc gì đó rất bí hiểm.
Đêm Paris trang trí rất chuyên nghiệp, bất kể sáng hay tối thì mỗi một góc đều có thể có những thứ khiến bạn cảm thấy bất ngờ: Một cây mạn đà la , một tấm biển hiệu bằng đồng loang lổ, những bức ảnh phục chế được làm cũ bằng nước trà hay vài tấm áp phích âm nhạc nước ngoài không biết từ năm nào tháng nào.
Tiếng saxophone thổi bài "Hoa lài" bồng bềnh trong đại sảnh, một bài dân ca Trung Quốc được diễn tấu bằng nhạc cụ phương Tây, một sự kết hợp rất thành công, tiếng kèn du dương thanh cao mang theo cảm giác buồn bã đau thương.
Mấy người đang ngồi trước quầy bar, có người lắc lư thân thể theo tiếng nhạc, có người thấp giọng nói chuyện, có người lim dim mắt uống rượu.
Thư Sướng và Thắng Nam tìm hai chỗ ngồi ở góc quầy bar, từ góc độ này có thể nhìn thấy người ra vào, cũng có thể nhìn rõ những người trong phòng.
Thư Sướng phát hiện bên trong còn có nhiều phòng riêng, tất cả đều đóng chặt cửa, một chiếc cầu thang xoắn chạm trổ hoa văn dẫn lên tầng hai, trên đó là nơi các ban nhạc biểu diễn.
Hai người ngồi xuống ghế, mỗi người gọi một li cocktail trái cây.
Thư Sướng liếc quanh, nếu quán bar này cung cấp thuốc lắc hay tài mà gì đó thì cũng phải đến sau nửa đêm, bây giờ còn cách thời điểm đó những mấy tiếng! Cô thu ánh mắt lại, chăm chú thưởng thức cocktail trong li.
Một chút ngọt, một chút cay, cũng ngon, cô chép chép miệng gật đầu.
Giá cả ở những hộp đêm này luôn luôn rất cao, bình thường Thư Sướng cũng rất ít khi đến nơi như thế này, bây giờ cô càng cần phải dè sẻn.
Vẻ mặt Thắng Nam rất đứng đắn như không muốn bị coi là cùng một giuộc với những người này, trong mắt người khác thì đây là một phong cách lạnh lùng, đã có ánh mắt lúng liếng của mấy người phụ nữ vô tình hay cố ý liếc về phía này.
Không thể chịu đựng được, Thắng Nam quay người sang đối diện với Thư Sướng.
Thư Sướng uống vài ngụm đã hết li cocktail, cậu phục vụ tinh mắt nhanh chóng đi tới hỏi cô có uống thêm li nữa hay không, Thư Sướng hơi giật mình, gật đầu.
"Rượu này êm nhưng ngấm lắm, giá cũng rất đắt". Thắng Nam ghé vào tai cô thì thầm.
"Đã đến đây thì không quan tâm đắt hay không đắt nữa", Thư Sướng cảm ơn cậu phục vụ, cầm lấy chiếc li nhấp một ngụm, "Thắng Nam, bạn có đối tượng hâm mộ rồi kìa".
"Bọn đàn bà ngớ ngẩn!" Thắng Nam thấp giọng rủa một câu, tửu lượng của cô rất khá, uống loại rượu nhẹ này sợ không đủ tầm nên lần nào cũng uống một hơi dài.
Thư Sướng nheo mắt cười, đột nhiên đưa tay sang vuốt mặt Thắng Nam. Mọi người vẫn khen Lí Vũ Xuân có vẻ đẹp trai trung tính, nhưng nói công bằng thì Thắng Nam còn đẹp trai hơn Lí Vũ Xuân nhiều, khí khái hào hùng trên gương mặt cô là thứ người khác không thể nào bắt chước được.
"Thắng Nam, nếu bạn là đàn ông thì có thể tớ sẽ yêu bạn mất". Cô vui đùa.
"Đánh rắm!"
"Không cho phép nói tục. Thật đấy, Thắng Nam, tớ với bạn đã biết nhau hai mươi mấy năm rồi, không rời không bỏ, tình cảm lúc nào cũng rất tốt. Có thể có bao nhiêu cặp vợ chồng được như chúng ta chứ?"
"Bạn bị kích động quá rồi! Nói với bạn nhé, mặc dù tớ mạnh mẽ hơn cả đàn ông nhưng tớ là phụ nữ xịn một trăm phần trăm. Tớ không chơi thủy tinh , chơi thủy tinh sẽ đứt tay". Thắng Nam cầm li rượu ngồi dịch sang bên cạnh.
Thư Sướng cười khanh khách, "Bạn sợ tớ sàm sỡ à?"
"Chết đi!" Thắng Nam cũng cười, lại ngồi dịch vào gần Thư Sướng, ánh mắt nhìn cô quan tâm, "Cãi nhau với Dương Phàm thật à?"
"Không phải cãi nhau!" Thư Sướng lắc đầu thì thào, "Bọn tớ chuẩn bị li hôn". Ngoài bố mẹ hai bên, Thắng Nam là người duy nhất được biết Thư Sướng và Dương Phàm đã đăng kí kết hôn.
Lúc tuyển dụng phóng viên nữ, Hoa Đông buổi chiều có một yêu cầu là trong vòng ba năm không được kết hôn. Ba năm, vừa dìu dắt được một phóng viên nữ lên quỹ đạo, đột nhiên lại cưới chồng sinh con, mười tháng mang thai, sau đó lại là mười tháng cho con bú. Coi như mất trắng hai năm, triển khai công việc kiểu gì?
Thư Sướng đăng kí kết hôn vào năm thứ ba, chưa hết thời hạn ước định nên không dám lộ ra mà chỉ làm lén lút.
Thắng Nam trợn mắt, "Vì sao? Hắn ta ngoại tình à? Để tớ cho hắn ta một trận".
"Không phải", Thư Sướng cúi đầu, ngón tay chậm rãi vẽ những vòng tròn trên quầy bar, "Đến tuổi như chúng ta rất nhiều người đều đã kết hôn, bề ngoài có vẻ rất thoải mái nhưng kì thực gia đình nào cũng phải nai lưng kéo cày trả nợ. Có điều cuộc đời vốn chính là như vậy mà, có rực rỡ đến mấy rồi cũng có lúc phải bình thản trở lại. Tớ cũng sẵn sàng sống bình thản như vậy, nhưng trong bình thản lại xuất hiện bất ngờ".
"Là Thư Thần à?"
Thư Sướng chỉ cười không đáp.
"Không phải chứ, có phải bây giờ Thư Thần mới xuất hiện đâu. Lúc bạn và hắn yêu nhau hắn cũng biết bạn có một người anh trai bị bệnh mà".
"Khi đó chỉ cần cho Thư Thần ăn no mặc ấm là được rồi, đáng mấy đồng tiền đâu. Bây giờ Thư Thần nằm trong bệnh viện, mỗi ngày đều phải chi tiền ngàn, tớ không muốn làm liên lụy anh ấy". Vẻ mặt Thư Sướng rất khổ tâm.
"Là bạn chủ động nói ra à?"
Thư Sướng uống một ngụm rượu, ậm ờ gật đầu. Mặc dù Thắng Nam là bạn tốt của cô nhưng cô vẫn không muốn nói về thái độ của người nhà Dương Phàm.
Chuyện như thế này xảy ra với ai thì người đó cũng không thể không suy nghĩ được, cô không trách Dương Phàm.
"Có thể là mấy hôm nữa sẽ đi làm thủ tục, ha ha, đăng kí còn chưa được ba tháng, cưới nhanh bỏ sớm, tớ sắp theo kịp trào lưu của các nghệ sĩ nổi tiếng rồi".
"Bạn còn cười được à?" Thắng Nam cũng thấy sốt ruột, "Bạn cho rằng bạn là người sắt chắc. Phụ nữ cần đàn ông để làm gì, không phải là để khi có chuyện sẽ có chỗ dựa dẫm sao?"
"Đây là chuyện của nhà tớ, anh ấy... cũng khó xử lắm".
"Thật không chịu nổi bạn nữa, không được, ngày mai tớ đi tìm Dương Phàm nói chuyện. Hắn ta là đàn ông, không thể để bạn tủi thân như vậy được".
"Nếu bạn dám đi thì tớ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bạn". Thư Sướng trừng mắt.
Thắng Nam ngây người.
"Thư Thần thực sự là một cái động không đáy, lo cho anh ấy không phải trách nhiệm của Dương Phàm". Thư Sướng cười bất đắc dĩ, li rượu của cô lại cạn sạch, cô vẫy tay ra hiệu cho phục vụ mang tới thêm một li nữa, "Thắng Nam này, yêu một người, cần khiến người đó cam tâm tình nguyện chấp nhận toàn bộ những gì thuộc về bạn chứ không phải mặt dày trói chặt đối phương. Bạn trói được thân thể người đó nhưng có trói được trái tim người ta không? Cứ cho là trói được thì bạn có trói được cả đời không? Chắc chắn là không!"
Dường như đã hiểu rõ, sắc mặt Thắng Nam trở nên nặng nề, cô thương cảm ôm lấy Thư Sướng, "Xướng Xướng, bạn thiếu tiền sao không nói với tớ một tiếng?"
"Đó không phải số tiền nhỏ mà là rất nhiều tiền, xếp lại một chỗ sẽ thành một đống lớn! Bố bạn cả đời liêm khiết, lại thích làm những chuyện không đâu, mẹ ốm nằm liệt giường, bạn lấy đâu ra tiền! Thắng Nam, thánh nhân nói tiền bạc là vật ngoài thân, phải xem tiền tài như rác rưởi. Nhưng không có loại rác rưởi này thì người ta sống thế nào được? Cái gọi là thanh cao đều là người có tiền giả vờ giả vịt, người không có tiền ai dám bày đặt thanh cao? Không khí không thể ăn thay cơm, không thể mặc thay áo, con người muốn sống là phải đứng trên mặt đất chứ không thể lơ lửng trên mây được".
Thư Sướng gục đầu vào vai Thắng Nam thì thầm.
Thắng Nam khẽ vỗ lưng cô, đột nhiên phát hiện có một người đàn ông ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ vẫn nhìn về phía hai người, cô trợn mắt nhìn anh ta.
Người đàn ông đó mỉm cười giơ li rượu trong tay lên.
Cô coi như không nhìn thấy.
"Thư Thần bây giờ thế nào?"
Thư Sướng ngồi lên, một tay chống cằm, ánh mắt hơi lờ mờ, khuôn mặt đỏ bừng. Bỗng dưng ợ một cái, cô xấu hổ vỗ vỗ ngực, "Đang đợi nguồn thận, sau đó có thể phẫu thuật ngay lập tức. Nhà tớ cũng gom góp đủ tiền rồi, sau này trả nợ dần dần! Không cần cả đời, mười mấy năm là trả hết thôi". Cô lắc lắc đầu, vẻ mặt u ám và mất mát, "Thắng Nam, trên đời này ngoài bố mẹ thật sự không thể dựa vào ai khác được".
"Tớ thì sao?" Thắng Nam trêu chọc.
"Đúng, đúng, tớ còn có bạn". Thư Sướng dang rộng hai tay ôm lấy Thắng Nam, "Cho nên bạn cưới tớ đi! Tớ không cần trang sức, không cần quần áo, không cần nhà ở, tớ sẽ yêu bạn toàn tâm toàn ý, được không?"
Thắng Nam biết tửu lượng của Thư Sướng có hạn, lúc này chắc là rượu đã ngấm nên cô bắt đầu nói năng lộn xộn, "Được, tớ cưới bạn, ngày mai cưới luôn". Cô nhẹ nhàng dỗ dành.
"Không được, cưới luôn hôm nay". Thư Sướng cong miệng.
"Được, hôm nay cưới!" Thắng Nam cười cười cạo mũi cô. Đúng lúc này cô thấy điện thoại di động trong túi quần rung lên.
"Tớ đi nghe điện thoại, bạn ngồi yên ở đây nhé!" Âm nhạc trong quán vừa đổi sang một bài nhạc jazz sôi động, Thắng Nam đành phải chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Thấy rượu trong li của Thư Sướng lại cạn sạch, cô dặn phục vụ không được lấy thêm rượu cho Thư Sướng nữa.
"Đi đi! Tớ chờ bạn!" Thư Sướng cười như hoa vẫy tay với Thắng Nam.
Thắng Nam đi ra ngoài, cô ngồi rất ngoan ngoãn. Không biết tại sao cô bỗng cảm thấy tất cả mọi thứ trong quán bar này đột nhiên lắc lư, bàn ghế lắc lư, người lắc lư, li rượu trên bàn cũng lắc lư.
Cô nhắm mắt lại rồi mở ra, vẫn thế, trong lòng cô cũng cuộn trào như dời sông lấp biển.
Cô lại ợ một cái nữa.
Không được rồi, cô cảm thấy một luồng chất dịch nóng bỏng từ dạ dày tràn ngược lên cổ họng, cô che miệng lại ú ớ ra hiệu với nhân viên phục vụ.
Đã quá quen với tình huống này, nhân viên phục vụ giơ tay chỉ về phía xa, "Nhà vệ sinh ở bên kia".
Thư Sướng nhảy xuống ghế loạng choạng bước thấp bước cao đi về hướng nhà vệ sinh, đến trước cửa một phòng riêng, cô đột nhiên va vào một người đi ngược chiều, luồng nước nóng bỏng đó cũng không giữ được nữa, toàn bộ phun vào người đối phương.
Mùi tanh hôi xộc lên mũi.
Chất lỏng màu vàng chảy dọc chiếc áo sơ mi tơ tằm rơi xuống đất.
Thư Sướng lắc lắc đầu, lập tức tỉnh táo lại. Mặt mũi xanh mét, cô từ từ ngẩng đầu lên, "Xin lỗi, tôi đền tiền giặt quần áo cho anh... A..." Một tiếng kêu sợ hãi bị cô cố gắng nuốt vào trong bụng.
"Em xác định là mình chỉ cần đền tiền giặt quần áo thôi à?" Bùi Địch Văn dùng hai ngón tay kéo ống tay áo ra cười hỏi.
"Em... Em..." Thư Sướng ngơ ngác, cả người như hóa đá.
Cửa gian phòng riêng bên cạnh mở ra, một người vừa lắc đầu vừa đi ra ngoài. Thư Sướng lơ đãng nhìn vào và kinh ngạc phát hiện trong phòng như có một đám ma quỷ nhảy múa điên cuồng, đã có mấy nam nữ cởi sạch áo rồi.
Cô lấy chiếc máy ảnh bỏ túi ra theo phản xạ có điều kiện, liên tiếp chụp mấy bức ảnh.
"Không nỡ bỏ lỡ à?" Bùi Địch Văn nhíu mày kéo cô tới, cô không đứng vững, ngã thẳng vào lòng Bùi Địch Văn.
Bây giờ thì công bằng rồi, chiếc váy đầm màu đen của cô cũng dính đầy nước nôn của chính mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook