Hoa Hồng Nhỏ Của Anh
-
Chương 29
Edit: Meimei
Cuối cùng, Lục Cảnh Hành mở miệng nói, trong giọng nói mang theo một chút cầu xin: “Em đừng như vậy.”
Kiều Gia Thuần ngồi xuống đất, nước mắt chảy xuống: “Em thích sạch sẽ, người khác mặc qua quần áo của em, em đều không muốn —“
Cô khóc rất bi thương, giống như lúc bọn họ chia tay vậy.
Cho đến giờ, Lục Cảnh Hành vẫn nhớ dáng vẻ của cô khóc khi anh lái xe rời đi.
Lục Cảnh Hành cúi người, hai tay ôm mặt cô, dùng ngón cái lau đi nước mắt của cô. Nhưng nước mắt cứ rơi xuống lại rơi xuống, làm ướt cả mu bàn tay anh.
Anh không biết giờ phút này bản thân anh nghĩ gì, anh nâng cằm Kiều Gia Thuần lên, hôn xuống.
Trên môi của cô, có mùi mặn của nước mắt.
Kiều Gia Thuần bất động, mà nụ hôn của anh càng hôn càng sâu, đầu lưỡi của anh đi vào công thành chiếm đất.
Cả người Kiều Gia Thuần giống như đang mông lung, đầu cô choáng váng. Cô mở mắt, gương mặt của anh cách cô rất gần, không thấy rõ.
Kiều Gia Thuần giãy giụa, nhưng tay của Lục Cảnh Hành nắm rất chặt, giống như cô càng giãy giụa thì càng thị thắt chặt.
Cô giùng giằng đánh anh nhưng rất nhanh tay của cô bị anh chế trụ, kéo ra sau lưng.
Anh xoa nắn thân thể cô, rất nhanh cô liền đầu hàng, miệng của cô phát ra từng tiếng nhỏ giống như mèo kêu vậy.
Lục Cảnh Hành buông tay Kiều Gia Thuần ra, đặt tay của cô lên cổ anh, cuốn lấy anh, hai chân cũng quấn chặt lấy anh, giống như giây leo cuốn chặt lấy thân cây.
Một đêm này, trong phòng thì xuân sắc khôn cùng, bên ngoài thì mưa to không ngừng.
Sáng sớm ngày hôm sau, mưa tạnh, trời trong.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ và rèm chiếu vào phòng ngủ.
Kiều Gia Thuần từ trong giấc mộng tỉnh lại. Cô ôm đầu, cơ thể cuộn tròn lại, ngủ không ngon giấc làm cho cô bị đau đầu.
Cô muốn ngủ thêm một chút nữa nhưng rất nhanh cô lại cảm nhận thấy thân thể cô khác thường, cả người bủn rủn.
Như bị sét đánh trúng, cô lập tức thanh tỉnh.
Mở mắt ra, cô nhìn thấy Lục Cảnh Hành đứng bên mép giường, đang mặc áo sơ mi vào.
Kiều Gia Thuần nhìn thấy một bên cổ áo còn chưa được cài, sau đó anh lấy tay phải đưa lên cài nút cổ áo bên trái, “ken két” một tiếng, anh đeo đồng hồn lên tay. Kiều Gia Thuần thấy anh sửa lại một chút trên cổ áo.
Cô chợt nhớ đến một từ y quan cầm thú.
Trong lòng Kiều Gia Thuần hối tiếc không thôi, nhưng chuyện đã làm giống như bát nước đã hất ra ngoài, không thể có thuốc hối hận được.
Ánh mắt Lục Cảnh Hành nhìn qua bên giường, anh biết Kiều Gia Thuần đã tỉnh.
Kiều Gia Thuần nhìn Lục Cảnh Hành, cô nhìn chằm chằm anh, gằn lên từng chữ: “Tôi hận anh.”
“Hận đi, anh quả thật là một người xấu xa.” Thanh âm của Lục Cảnh Hành nhàn nhạt nói.
“A, anh thừa nhận.”
“Ban đầu chính anh cũng không biết anh là một người xấu xa như vậy…” Lục Cảnh Hành dùng giọng điệu hời hợt nói, giống như không phải anh đang nói bản thân mình mà đang nói về một người khác, “…tồi tệ, hèn hạ.” Anh nhìn thẳng vào mắt Kiều Gia Thuần: “Cho nên em hận anh là đúng.”
Nói xong Lục Cảnh Hành bước ra khỏi phòng.
Kiều Gia Thuần rất nhanh mặc quần áo vào, đi ra phòng ngủ. Cô cầm túi xách của mình lên tìm chìa khóa. Trong túi xách đựng nhiều đồ lung tung, tìm một hồi vẫn không thấy.
Lục Cảnh Hành đứng bên cạnh xem cô đang muốn làm gì.
Kiều Gia Thuần đêm đồ trong túi xách đổ ra trên ghế salon. Lục Cảnh Hành nhìn sang thấy son, khăn giấy, dây cột tóc, một đống đồ trang sức… Bỗng nhiên anh thấy một cái thiệp cưới, trong lòng anh nhảy lên một cái, có dự cảm xấu.
Lục Cảnh Hành đưa tay chụp lấy tờ thiệp cưới, mở ra xem. Kiều Gia Thuần thấy vậy lập tức đưa tay đoạt lại.
Kiều Gia Thuần tuy lấy được nhưng mấy giây đó cũng đủ để Lục Cảnh Hành nhìn thấy nội dung trên tấm thiệp kia.
Kiều Gia Thuần, Lý Tuấn, hai cái tên được đặt cùng một chỗ, rất nhức mắt, mắt của anh giống như đang bị nỏng vậy, trong lòng cũng bộp bộp.
Lục Cảnh Hành nhớ tới ngày hôm đó gặp cô ở cục dân chính, lúc đó Kiều Gia Thuần có chút ấp úng. Cô nói cô cũng mua nhà nên tới cục dân chính nhận giấy chứng nhận nhưng lúc anh hỏi cô mua nhà ở chung cư nào thì cô không nói. Bây giờ nhìn lại, lúc đó cô ấy không phải đến lấy giấy chứng nhận mua nhà mà tới làm giấy kết hôn. Nếu không bây giờ tấm thiệp mời này phải giải thích làm sao đây?
Não Lục Cảnh Hành bây giờ giống như sấm sét giữa trời quang, trong lòng cảm thấy tội ác ngày càng sâu hơn.
Anh đã làm cái gì?
Thì ra so với tưởng tượng, anh còn vô sỉ hơn, anh thật không phải là người.
Kiều Gia Thuần tìm được chìa khóa, ném xuống bàn trong phòng khách, đem những đồ vật lúc nãy bỏ lại vào trong túi xách, bao gồm cả tờ thiệp cưới kia.
Trước khi đi, cô nói: “Tôi hy vọng tối hôm qua anh hãy xem như chưa hề phát sinh chuyện gì, tôi cũng vậy. Còn nữa, sau này chúng ta sẽ không liên lạc gì với nhau, coi như có gặp nhau ở trên đường thì cũng mời anh coi như không nhận ra tôi.”
Sau đó “bành” một tiếng, Kiều Gia Thuần rời đi.
Lục Cảnh Hành cầm chìa khóa trên bàn mà Kiều Gia Thuần để lại, phía trên tựa như còn lưu lại nhiệt độ của cô.
Anh nắm chặt quả đấm, chìa khóa đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau này mới có thể làm cho lòng anh thấy dễ chịu hơn.
—
Kiều Gia Thuần hận Lục Cảnh Hành, càng hận chính bản thân mình hơn, hận tối hôm qua không khống chế được chính mình.
Rõ ràng trước đó đã bị ăn tua thiệt từ anh, tại sao lại không nhớ hả?
Kiều Gia Thuần tâm tình sa sút đem hành lý đến nhà Quan San, sau đó trở về nhà.
Kiều mẹ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với mợ và chị họ.
Chỉ nghe thấy thanh âm của Kiều mẹ: “Chuyện tốt a, Vương Đệ đây là được lên chức, so với Kiều Gia Thuần của chúng tôi còn giỏi hơn. Con từ nhỏ đều học rất tốt, còn rất ngoan nữa, một chút cũng không để mẹ con bận tâm.”
Mợ nói: “Gia Thuần cũng tốt.”
“Gia Thuần a, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, toàn dựa vào vào chị và ba nó. Chị chỉ có thể tìm một người đàn ông tốt cho nó, nếu không sau này chị sẽ lo lắng không yên.”
Mợ vội vàng nói: “Lý Tuấn rất tốt, cùng với Gia Thuần chính là trai tài gái sắc. Nó không phải còn quản lý một công ty lớn sao.”
Dì giúp việc bưng một dĩa dưa hấu lên, Kiều mẹ nói mọi người cùng ăn dưa hấu, vừa quay đầu thì nhìn thấy Kiều Gia Thuần mới từ bên ngoài trở về.
Kiều Gia Thuần chào hỏi mợ và chị họ, ngồi nói chuyện với bọn họ một lúc rồi mới lên phòng, nếu không mẹ cô sẽ nói cô không lẽ phép.
Chị họ hỏi Kiều Gia Thuần: “Gia Thuần, em không nóng sao?”
Kiều mẹ lúc này mới để ý thấy Kiều Gia Thuần đang mặc một cái áo khoác mỏng.
Hôm nay trời bỗng nhiên rất nóng, nóng không chịu được, thế mà Kiều Gia Thuần còn mặc áo khoác mỏng.
Thấy mẹ nhìn chằm chằm, Kiều Gia Thuần ăn một miếng dưa hấu, giống như che giấu nói: “Không a, cơ thể em thuộc thể hàn a.”
Kiều Gia Thuần ăn một miếng dưa hấu nữa thì đi lên phòng.
Cô nằm trên giường ngẩn người, hối hận, nhưng không chống đỡ được thân thể mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Kiều mẹ mở cửa đi vào, động tĩnh này làm cho Kiều Gia Thuần tỉnh lại.
“Mẹ.”
Kiều mẹ nói: “Sau này kết hôn rồi thì đừng qua nhà Quan San ngủ lại, Lý Tuấn sẽ có ý kiến.”
Kiều mẹ giữ mợ và Vương Đệ ở lại ăn cơm. Mợ ở lại nhưng Vương Đệ có việc nên phải rời đi trước.
Vương Đệ ở trong tiểu khu thì gặp Lý Tuấn.
Trước đó Vương Đệ đã thấy Lý Tuấn một lần lúc anh ra mắt nhà Kiều Gia Thuần, đó là một chàng trai trẻ tuổi.
Vương Đệ cùng anh hàn huyên.
“Đến tìm Gia Thuần?”
“Ừ, em gọi điện thoại cho cô ấy nhưng cô ấy không có nhận, cho nên liền đến nhà xem sao.”
“Ừ, em ấy ở nhà. Có điều hình thư cơ thể không thoải mái.”
“Cô ấy bị sao?” Lý Tuấn ân cần hỏi.
“Chị cũng không rõ lắm. Em ấy nói cơ thể em ấy thuộc thể hàn, trời nóng nực còn mặc áo khoác. Rảnh rỗi thì mang em ấy đi khám một chút. Trung y có nói thể hàn nhưng không biết đó là cái gì, em có thể đưa em ấy đi khám xem sao, có thể mà mạch máu bị co rút lại, thân thể không tốt.”
Lý Tuấn cảm thấy Vương Đệ nói chuyện có chút kỳ quái, vì vậy anh chỉ cười cười.
“Tối hôm qua Gia Thuần ngủ ở nhà Quan San. Em cũng nên nói với em ấy một chút, Quan San có bạn trai, em ấy qua đó nhiều cũng không tiện.”
Lý Tuấn ăn cơm tối ở nhà Kiều Gia Thuần, sau đó hai người đi tản bộ đến của hàng tổng hợp gần nhà Kiều Gia Thuần.
Đi ngang qua rất nhiều tiệm quần áo mỹ phẩm mà mấy cô gái trẻ yêu thích, Lý Tuấn cũng rất muốn nói Kiều Gia Thuần vào xem một chút, có điều hiện tại Kiều Gia Thuần một chút hứng thú cúng không có.
Kiều Gia Thuần đang có hút lúng túng, vô duyên vô cớ làm sao có thể nói ra hai chữ “chia tay”. Lý Tuấn nhất định sẽ hận chết cô, làm sao giải thích với ba mẹ đây?
Kiều Gia Thuần đau đầu. Ban đầu đáp ứng yêu cầu kết hôn này thật quá hấp tấp, cô căn bản chưa suy nghĩ rõ ràng. Nếu như thật sự cùng Lý Tuấn kết hôn, cả đời cô sẽ sống trong áy náy, như vậy rất không công bằng cho Lý Tuấn.
Cô bây giờ thật sự không muốn kết hôn. Chỉ một ngày ngắn ngủi, cô hình như đã cảm nhận được kết hôn sẽ mang đến trói buộc cùng phiền toái.
Không thể ngủ lại ở nhà bạn thân, không thể làm như thế này, không thể làm như thế kia.
Quan trọng nhất là, không thể làm làm nũng hay giả vờ với người đàn ông khác ngoại trừ chồng của mình.
Nếu hôn nhân chính là như vậy thì cảm giác một chút cũng không hạnh phúc.
Vậy tại sao cô tại tự đưa bản thân mình vào nhà tù?
Cô có tiền, cái gì cũng không thiếu, vậy tại sao cô lại phải kết hôn?
Kiều Gia Thuần cái gì cũng không muốn, điều này làm cho Lý Tuấn thấy khó khăn.
Hai người đi đến khu vui chơi, nhìn thấy một đám con nít đang xếp hàng ở máy gắp thú.
Lý Tuấn đột phát linh cảm nói: “Anh gắp cho em một con gấu bông nha.”
Kiều Gia Thuần từ chối cho ý kiến.
Lý Tuấn đi đến máy đổi xu tự động để đổi xu chơi trò chơi. Anh rất nhanh gắp được một con khỉ nhỏ, đưa cho Kiều Gia Thuần. Anh hỏi Kiều Gia Thuần có muốn chơi không, cô lắc đầu.
“Vậy để anh gắp thêm một con cho em.” Lý Tuấn lại bắt đầu chơi gắp gấu bông, cuối cùng cũng gắp được thêm một con gấu bông nữa. Đợi gấu bông rớt xuống ô, Kiều Gia Thuần nghiêng người xuống lấy.
Gắp được con gấu bông này thì vừa đúng lúc hết xu.
Lý Tuấn nhìn về phía Kiều Gia Thuần, từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấu qua cổ áo của cô, nhìn thấy một mảnh xuân quang trước ngực Kiều Gia Thuần.
Ngô, là áo nịt ngực màu xanh.
Nhưng mà trong chớp mắt, tâm tình vui vẻ liền biến mất, bởi vì trên da thịt của Kiều Gia Thuần có một dấu đỏ rất nổi bật phía trên áo nịt ngực.
Lý Tuấn có ngu đến mấy cũng viết đó là dấu gì.
Chẳng trách, chẳng trách trời nóng như vậy mà cô lại mặc áo khoác.
Chẳng trách Quan San đã có bạn trai mà cô còn muốn đến đó ngủ lại. Hóa ra cô căn bản không phải đến nhà Quan San, nơi đó chỉ là nơi cô dùng làm ngụy trang mà thôi.
Bất tri bất giác, Lý Tuấn siết chặt nắm đấm.
Kiều Gia Thuần đứng lên, thấy Lý Tuấn đang ngẩn người: “Này, anh sao thế?”
Vốn Lý Tuấn đang nghiến chặt răng thì tỉnh mộng, anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không có gì, em có khát hay không, có muốn đi uống gì không?”
Cuối cùng, Lục Cảnh Hành mở miệng nói, trong giọng nói mang theo một chút cầu xin: “Em đừng như vậy.”
Kiều Gia Thuần ngồi xuống đất, nước mắt chảy xuống: “Em thích sạch sẽ, người khác mặc qua quần áo của em, em đều không muốn —“
Cô khóc rất bi thương, giống như lúc bọn họ chia tay vậy.
Cho đến giờ, Lục Cảnh Hành vẫn nhớ dáng vẻ của cô khóc khi anh lái xe rời đi.
Lục Cảnh Hành cúi người, hai tay ôm mặt cô, dùng ngón cái lau đi nước mắt của cô. Nhưng nước mắt cứ rơi xuống lại rơi xuống, làm ướt cả mu bàn tay anh.
Anh không biết giờ phút này bản thân anh nghĩ gì, anh nâng cằm Kiều Gia Thuần lên, hôn xuống.
Trên môi của cô, có mùi mặn của nước mắt.
Kiều Gia Thuần bất động, mà nụ hôn của anh càng hôn càng sâu, đầu lưỡi của anh đi vào công thành chiếm đất.
Cả người Kiều Gia Thuần giống như đang mông lung, đầu cô choáng váng. Cô mở mắt, gương mặt của anh cách cô rất gần, không thấy rõ.
Kiều Gia Thuần giãy giụa, nhưng tay của Lục Cảnh Hành nắm rất chặt, giống như cô càng giãy giụa thì càng thị thắt chặt.
Cô giùng giằng đánh anh nhưng rất nhanh tay của cô bị anh chế trụ, kéo ra sau lưng.
Anh xoa nắn thân thể cô, rất nhanh cô liền đầu hàng, miệng của cô phát ra từng tiếng nhỏ giống như mèo kêu vậy.
Lục Cảnh Hành buông tay Kiều Gia Thuần ra, đặt tay của cô lên cổ anh, cuốn lấy anh, hai chân cũng quấn chặt lấy anh, giống như giây leo cuốn chặt lấy thân cây.
Một đêm này, trong phòng thì xuân sắc khôn cùng, bên ngoài thì mưa to không ngừng.
Sáng sớm ngày hôm sau, mưa tạnh, trời trong.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ và rèm chiếu vào phòng ngủ.
Kiều Gia Thuần từ trong giấc mộng tỉnh lại. Cô ôm đầu, cơ thể cuộn tròn lại, ngủ không ngon giấc làm cho cô bị đau đầu.
Cô muốn ngủ thêm một chút nữa nhưng rất nhanh cô lại cảm nhận thấy thân thể cô khác thường, cả người bủn rủn.
Như bị sét đánh trúng, cô lập tức thanh tỉnh.
Mở mắt ra, cô nhìn thấy Lục Cảnh Hành đứng bên mép giường, đang mặc áo sơ mi vào.
Kiều Gia Thuần nhìn thấy một bên cổ áo còn chưa được cài, sau đó anh lấy tay phải đưa lên cài nút cổ áo bên trái, “ken két” một tiếng, anh đeo đồng hồn lên tay. Kiều Gia Thuần thấy anh sửa lại một chút trên cổ áo.
Cô chợt nhớ đến một từ y quan cầm thú.
Trong lòng Kiều Gia Thuần hối tiếc không thôi, nhưng chuyện đã làm giống như bát nước đã hất ra ngoài, không thể có thuốc hối hận được.
Ánh mắt Lục Cảnh Hành nhìn qua bên giường, anh biết Kiều Gia Thuần đã tỉnh.
Kiều Gia Thuần nhìn Lục Cảnh Hành, cô nhìn chằm chằm anh, gằn lên từng chữ: “Tôi hận anh.”
“Hận đi, anh quả thật là một người xấu xa.” Thanh âm của Lục Cảnh Hành nhàn nhạt nói.
“A, anh thừa nhận.”
“Ban đầu chính anh cũng không biết anh là một người xấu xa như vậy…” Lục Cảnh Hành dùng giọng điệu hời hợt nói, giống như không phải anh đang nói bản thân mình mà đang nói về một người khác, “…tồi tệ, hèn hạ.” Anh nhìn thẳng vào mắt Kiều Gia Thuần: “Cho nên em hận anh là đúng.”
Nói xong Lục Cảnh Hành bước ra khỏi phòng.
Kiều Gia Thuần rất nhanh mặc quần áo vào, đi ra phòng ngủ. Cô cầm túi xách của mình lên tìm chìa khóa. Trong túi xách đựng nhiều đồ lung tung, tìm một hồi vẫn không thấy.
Lục Cảnh Hành đứng bên cạnh xem cô đang muốn làm gì.
Kiều Gia Thuần đêm đồ trong túi xách đổ ra trên ghế salon. Lục Cảnh Hành nhìn sang thấy son, khăn giấy, dây cột tóc, một đống đồ trang sức… Bỗng nhiên anh thấy một cái thiệp cưới, trong lòng anh nhảy lên một cái, có dự cảm xấu.
Lục Cảnh Hành đưa tay chụp lấy tờ thiệp cưới, mở ra xem. Kiều Gia Thuần thấy vậy lập tức đưa tay đoạt lại.
Kiều Gia Thuần tuy lấy được nhưng mấy giây đó cũng đủ để Lục Cảnh Hành nhìn thấy nội dung trên tấm thiệp kia.
Kiều Gia Thuần, Lý Tuấn, hai cái tên được đặt cùng một chỗ, rất nhức mắt, mắt của anh giống như đang bị nỏng vậy, trong lòng cũng bộp bộp.
Lục Cảnh Hành nhớ tới ngày hôm đó gặp cô ở cục dân chính, lúc đó Kiều Gia Thuần có chút ấp úng. Cô nói cô cũng mua nhà nên tới cục dân chính nhận giấy chứng nhận nhưng lúc anh hỏi cô mua nhà ở chung cư nào thì cô không nói. Bây giờ nhìn lại, lúc đó cô ấy không phải đến lấy giấy chứng nhận mua nhà mà tới làm giấy kết hôn. Nếu không bây giờ tấm thiệp mời này phải giải thích làm sao đây?
Não Lục Cảnh Hành bây giờ giống như sấm sét giữa trời quang, trong lòng cảm thấy tội ác ngày càng sâu hơn.
Anh đã làm cái gì?
Thì ra so với tưởng tượng, anh còn vô sỉ hơn, anh thật không phải là người.
Kiều Gia Thuần tìm được chìa khóa, ném xuống bàn trong phòng khách, đem những đồ vật lúc nãy bỏ lại vào trong túi xách, bao gồm cả tờ thiệp cưới kia.
Trước khi đi, cô nói: “Tôi hy vọng tối hôm qua anh hãy xem như chưa hề phát sinh chuyện gì, tôi cũng vậy. Còn nữa, sau này chúng ta sẽ không liên lạc gì với nhau, coi như có gặp nhau ở trên đường thì cũng mời anh coi như không nhận ra tôi.”
Sau đó “bành” một tiếng, Kiều Gia Thuần rời đi.
Lục Cảnh Hành cầm chìa khóa trên bàn mà Kiều Gia Thuần để lại, phía trên tựa như còn lưu lại nhiệt độ của cô.
Anh nắm chặt quả đấm, chìa khóa đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau này mới có thể làm cho lòng anh thấy dễ chịu hơn.
—
Kiều Gia Thuần hận Lục Cảnh Hành, càng hận chính bản thân mình hơn, hận tối hôm qua không khống chế được chính mình.
Rõ ràng trước đó đã bị ăn tua thiệt từ anh, tại sao lại không nhớ hả?
Kiều Gia Thuần tâm tình sa sút đem hành lý đến nhà Quan San, sau đó trở về nhà.
Kiều mẹ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với mợ và chị họ.
Chỉ nghe thấy thanh âm của Kiều mẹ: “Chuyện tốt a, Vương Đệ đây là được lên chức, so với Kiều Gia Thuần của chúng tôi còn giỏi hơn. Con từ nhỏ đều học rất tốt, còn rất ngoan nữa, một chút cũng không để mẹ con bận tâm.”
Mợ nói: “Gia Thuần cũng tốt.”
“Gia Thuần a, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, toàn dựa vào vào chị và ba nó. Chị chỉ có thể tìm một người đàn ông tốt cho nó, nếu không sau này chị sẽ lo lắng không yên.”
Mợ vội vàng nói: “Lý Tuấn rất tốt, cùng với Gia Thuần chính là trai tài gái sắc. Nó không phải còn quản lý một công ty lớn sao.”
Dì giúp việc bưng một dĩa dưa hấu lên, Kiều mẹ nói mọi người cùng ăn dưa hấu, vừa quay đầu thì nhìn thấy Kiều Gia Thuần mới từ bên ngoài trở về.
Kiều Gia Thuần chào hỏi mợ và chị họ, ngồi nói chuyện với bọn họ một lúc rồi mới lên phòng, nếu không mẹ cô sẽ nói cô không lẽ phép.
Chị họ hỏi Kiều Gia Thuần: “Gia Thuần, em không nóng sao?”
Kiều mẹ lúc này mới để ý thấy Kiều Gia Thuần đang mặc một cái áo khoác mỏng.
Hôm nay trời bỗng nhiên rất nóng, nóng không chịu được, thế mà Kiều Gia Thuần còn mặc áo khoác mỏng.
Thấy mẹ nhìn chằm chằm, Kiều Gia Thuần ăn một miếng dưa hấu, giống như che giấu nói: “Không a, cơ thể em thuộc thể hàn a.”
Kiều Gia Thuần ăn một miếng dưa hấu nữa thì đi lên phòng.
Cô nằm trên giường ngẩn người, hối hận, nhưng không chống đỡ được thân thể mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Kiều mẹ mở cửa đi vào, động tĩnh này làm cho Kiều Gia Thuần tỉnh lại.
“Mẹ.”
Kiều mẹ nói: “Sau này kết hôn rồi thì đừng qua nhà Quan San ngủ lại, Lý Tuấn sẽ có ý kiến.”
Kiều mẹ giữ mợ và Vương Đệ ở lại ăn cơm. Mợ ở lại nhưng Vương Đệ có việc nên phải rời đi trước.
Vương Đệ ở trong tiểu khu thì gặp Lý Tuấn.
Trước đó Vương Đệ đã thấy Lý Tuấn một lần lúc anh ra mắt nhà Kiều Gia Thuần, đó là một chàng trai trẻ tuổi.
Vương Đệ cùng anh hàn huyên.
“Đến tìm Gia Thuần?”
“Ừ, em gọi điện thoại cho cô ấy nhưng cô ấy không có nhận, cho nên liền đến nhà xem sao.”
“Ừ, em ấy ở nhà. Có điều hình thư cơ thể không thoải mái.”
“Cô ấy bị sao?” Lý Tuấn ân cần hỏi.
“Chị cũng không rõ lắm. Em ấy nói cơ thể em ấy thuộc thể hàn, trời nóng nực còn mặc áo khoác. Rảnh rỗi thì mang em ấy đi khám một chút. Trung y có nói thể hàn nhưng không biết đó là cái gì, em có thể đưa em ấy đi khám xem sao, có thể mà mạch máu bị co rút lại, thân thể không tốt.”
Lý Tuấn cảm thấy Vương Đệ nói chuyện có chút kỳ quái, vì vậy anh chỉ cười cười.
“Tối hôm qua Gia Thuần ngủ ở nhà Quan San. Em cũng nên nói với em ấy một chút, Quan San có bạn trai, em ấy qua đó nhiều cũng không tiện.”
Lý Tuấn ăn cơm tối ở nhà Kiều Gia Thuần, sau đó hai người đi tản bộ đến của hàng tổng hợp gần nhà Kiều Gia Thuần.
Đi ngang qua rất nhiều tiệm quần áo mỹ phẩm mà mấy cô gái trẻ yêu thích, Lý Tuấn cũng rất muốn nói Kiều Gia Thuần vào xem một chút, có điều hiện tại Kiều Gia Thuần một chút hứng thú cúng không có.
Kiều Gia Thuần đang có hút lúng túng, vô duyên vô cớ làm sao có thể nói ra hai chữ “chia tay”. Lý Tuấn nhất định sẽ hận chết cô, làm sao giải thích với ba mẹ đây?
Kiều Gia Thuần đau đầu. Ban đầu đáp ứng yêu cầu kết hôn này thật quá hấp tấp, cô căn bản chưa suy nghĩ rõ ràng. Nếu như thật sự cùng Lý Tuấn kết hôn, cả đời cô sẽ sống trong áy náy, như vậy rất không công bằng cho Lý Tuấn.
Cô bây giờ thật sự không muốn kết hôn. Chỉ một ngày ngắn ngủi, cô hình như đã cảm nhận được kết hôn sẽ mang đến trói buộc cùng phiền toái.
Không thể ngủ lại ở nhà bạn thân, không thể làm như thế này, không thể làm như thế kia.
Quan trọng nhất là, không thể làm làm nũng hay giả vờ với người đàn ông khác ngoại trừ chồng của mình.
Nếu hôn nhân chính là như vậy thì cảm giác một chút cũng không hạnh phúc.
Vậy tại sao cô tại tự đưa bản thân mình vào nhà tù?
Cô có tiền, cái gì cũng không thiếu, vậy tại sao cô lại phải kết hôn?
Kiều Gia Thuần cái gì cũng không muốn, điều này làm cho Lý Tuấn thấy khó khăn.
Hai người đi đến khu vui chơi, nhìn thấy một đám con nít đang xếp hàng ở máy gắp thú.
Lý Tuấn đột phát linh cảm nói: “Anh gắp cho em một con gấu bông nha.”
Kiều Gia Thuần từ chối cho ý kiến.
Lý Tuấn đi đến máy đổi xu tự động để đổi xu chơi trò chơi. Anh rất nhanh gắp được một con khỉ nhỏ, đưa cho Kiều Gia Thuần. Anh hỏi Kiều Gia Thuần có muốn chơi không, cô lắc đầu.
“Vậy để anh gắp thêm một con cho em.” Lý Tuấn lại bắt đầu chơi gắp gấu bông, cuối cùng cũng gắp được thêm một con gấu bông nữa. Đợi gấu bông rớt xuống ô, Kiều Gia Thuần nghiêng người xuống lấy.
Gắp được con gấu bông này thì vừa đúng lúc hết xu.
Lý Tuấn nhìn về phía Kiều Gia Thuần, từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấu qua cổ áo của cô, nhìn thấy một mảnh xuân quang trước ngực Kiều Gia Thuần.
Ngô, là áo nịt ngực màu xanh.
Nhưng mà trong chớp mắt, tâm tình vui vẻ liền biến mất, bởi vì trên da thịt của Kiều Gia Thuần có một dấu đỏ rất nổi bật phía trên áo nịt ngực.
Lý Tuấn có ngu đến mấy cũng viết đó là dấu gì.
Chẳng trách, chẳng trách trời nóng như vậy mà cô lại mặc áo khoác.
Chẳng trách Quan San đã có bạn trai mà cô còn muốn đến đó ngủ lại. Hóa ra cô căn bản không phải đến nhà Quan San, nơi đó chỉ là nơi cô dùng làm ngụy trang mà thôi.
Bất tri bất giác, Lý Tuấn siết chặt nắm đấm.
Kiều Gia Thuần đứng lên, thấy Lý Tuấn đang ngẩn người: “Này, anh sao thế?”
Vốn Lý Tuấn đang nghiến chặt răng thì tỉnh mộng, anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không có gì, em có khát hay không, có muốn đi uống gì không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook