Hoa hồng mềm gai
Chương 1:

Chương 1: Xin chào cô Lâm, tôi là bác sĩ tâm lý của cô, Đào Mục Chi.

“Bữa tiệc của Lục tổng đương nhiên là tôi muốn đi, nhưng tối nay tôi còn có công việc mà.”

“Cái gì cơ? Ngài muốn đích thân nói với ông chủ chúng tôi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Được ạ, vậy tôi chờ tin tức của ngài. Tối gặp.”

Tháng 9, thành phố A còn chưa vào thu. Trong studio chụp hình, điều hòa ở giữa kêu vù vù thổi xuống, trong studio nhân viên công tác cùng các dụng cụ chụp hình bày ngổn ngang, tất cả đều đang chờ tiểu hoa (1) lưu lượng trước sân khấu chụp hình nói chuyện điện thoại xong.

(1) Chỉ chung tất cả nữ diễn viên còn trẻ tuổi, không phân biệt tuyến, người mới vào nghề cũng có thể gọi là tiểu hoa, tuy nhiên chưa có thành tựu chuyên môn nổi bật.

Công việc của studio chụp hình hôm nay là chụp trang bìa tạp chí nổi tiếng nào đó trong nước, ngoại trừ vị tiểu hoa lưu lượng đang gọi điện thoại này ra, còn có một vị người mẫu nam quốc tế đang hot. Vốn dĩ trang điểm và các công tác chuẩn bị đều đã hoàn thành, tiểu hoa này lại đột nhiên cầm điện thoại gọi điện cho phía nhà đầu tư bộ phim trước.

Phía đầu tư là tên phú nhị đại (2), tuổi trẻ tài cao, bộ phim trước của tiểu hoa sau khi hot lên, scandal liên quan đến hai người cũng truyền ra. Nhìn thái độ hôm nay gọi điện thoại, hai người còn chưa bên nhau, nhưng cũng đang ở giai đoạn mập mờ. Tiểu hoa lưu lượng ở trong giới không hiếm thấy, nhưng tiểu hoa lưu lượng trèo lên được nhà đầu tư, người có mắt nhìn sẽ không đi đắc tội, chỉ có thể thuận theo. Trong giới tư bản làm vua, nào biết khi nào đắc tội người ta sẽ bị mất việc, thậm chí phong sát (3).

(2) Thế hệ giàu có đời thứ hai, là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc.

(3) Là hành động một cơ quan tổ chức hay một cá nhân nào đó dùng quyền lực của mình để phong bế nghệ sĩ, không cho nghệ sĩ xuất hiện trước công chúng, ngăn chặn tài nguyên đến với nghệ sĩ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc tiểu hoa lưu lượng gọi điện thoại, người đại diện ở ngay bên cạnh khoan dung chờ đợi. Chờ gọi điện thoại xong, anh ta hỏi: “Có thể chụp rồi sao?”

Tiểu hoa cầm di động vừa nói chuyện điện thoại xong vô cùng chán nản liếc nhìn, tiện tay quơ quơ. Nhận được tin xác nhận, sau khi người đại diện cho nhân viên công tác một ánh mắt, nhìn về phía bệ cửa sổ cách đó không xa.

Một người phụ nữ ngồi trên bệ cửa sổ, cô ấy mặc T-shirt trắng đơn giản và quần yếm lao động, dây đeo một bên vì cô ấy ngồi nghiêng nhìn máy ảnh trong tay mà rủ xuống một bên bả vai mảnh khảnh. Cùng với đai đeo rủ xuống, còn có mái tóc đen dày của người phụ nữ này. Tóc của cô ấy rất dày, rất bồng bềnh, vài lọn tóc nhỏ mang theo không khí nghệ thuật, dưới mái tóc dày như vậy, gương mặt người phụ nữ tựa như lớn chừng bàn tay, trắng nõn như sứ.

Mà trên gương mặt giống như đồ sứ trắng tinh tế này, là dung mạo xinh đẹp trang điểm tỉ mỉ. Lông mày như than vẽ, môi đỏ như đào, chiếc mũi nhỏ nhắn ưỡn thẳng, phía trên là đôi mắt hồ ly đuôi mắt nhướng lên, ẩn núp dưới hàng lông mi dày và dài, từ xa xa nhìn lại, giống như hồ nước trong mưa bụi Giang Nam, khẽ động một chút, đều khiến lòng người dậy sóng.

Thân hình của cô ấy cực kỳ nhỏ nhắn xinh xắn, ôm máy ảnh trong ngực cô ấy cũng có vẻ hơi lớn, đôi chân dài mảnh khảnh của cô ấy đặt ở một bên bệ cửa sổ, ở phía xa xa nhìn lại thế này, cùng cảnh sắc tự nhiên ngoài cửa sổ như hòa vào làm một thể, từng cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, mang đi sương mù trắng sương khói màu trắng cô thở ra bên môi, còn có hoa văn trong mắt cô.

Người đại diện tung hoành giới giải trí nhiều năm như vậy, đã nhìn quen người đẹp, thế nhưng gặp lại Lâm Tố, cũng vẫn bị dung mạo của cô ấy kinh diễm.

Cô và nữ minh tinh trong giới giải trí có vẻ đẹp không giống nhau, cô càng thêm linh động xinh đẹp, minh tinh của giới giải trí giống như chim hoàng yến trong lồng, mà cô lại giống như ngựa hoang trên thảo nguyên, dưới thân thể nhỏ nhắn gầy yếu mang theo sự tự do và cuồng dã của nghệ thuật gia, lại giống như hồ ly trong rừng cây, mang theo sự tự tại cùng giảo hoạt.

Người đại diện là lần đầu tiên liên hệ với Lâm Tố, nhưng cũng biết địa vị của Lâm Tố trong giới nhiếp ảnh. Tuy cô mới 22 tuổi, nhưng đã là nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Ảnh bìa tạp chí do cô chụp chính, vào khoảnh mắc mở bán sẽ bị tranh cướp mua sạch sẽ.

Chính vì cô là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, mời cô chụp chính cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tiểu hoa lưu lượng nhà anh ta cũng bởi vì sau khi bộ phim trước siêu hot, mới có cơ hội hợp tác cùng Lâm Tố. Vừa rồi đều chuẩn bị chụp, tiểu hoa đột nhiên lên cơn đi gọi điện thoại, Lâm Tố cũng không nói gì, quay người ngồi trên bệ cửa sổ, vừa ngồi xuống là ngồi đến bây giờ.

Vấn đề là từ nghệ sĩ nhà mình mà ra, thái độ của người đại diện áy náy mà khiêm tốn, anh ta đi đến trước bệ cửa sổ, tự mình đến mời Lâm Tố, trước tiên gọi cô một tiếng.

“Cô Lâm.”

Người đại diện gọi xong, ánh mắt của người phụ nữ trên bệ cửa sổ khẽ nâng. Cô có một đôi mắt hồ ly cực kỳ động lòng người, vào lúc ngước mắt nhìn qua, con mắt màu trà (6) phản chiếu ánh sáng, cho dù không có thần sắc gì, nhưng cũng cực kỳ quyến rũ.

(6) Tiếng Anh là tawny, có màu từ nâu nhạt đến nâu cam.


“Chơi trò bệnh ngôi sao xong rồi?”

Bị người phụ nữ này nhìn thoáng qua một cái, xương cốt của người đại diện đều có chút mềm oặt, giọng cô cũng rất êm tai, không phải là kiểu ngọt ngào trong veo, mang theo chút mềm mại, giống như kẹo mềm trái cây vừa bóp đã đàn hồi.

“Đúng vậy, thật sự là có lỗi rồi, bây giờ có thể chụp ảnh rồi…” Dẫu sao cũng là lỗi sai của nghệ sĩ nhà mình, người đại diện lúng túng nói xin lỗi.

“Ai nói có thể chụp hình rồi?”

Người đại diện còn chưa xin lỗi xong, người phụ nữ trên bệ cửa sổ co cánh tay khoác trên đầu gối lại hỏi anh ta một câu. Cô vừa hỏi như vậy, khiến cho người đại diện đang bị hỏi, ngước mắt lên nhìn cô, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Giữa lúc người đại diện đang sững sờ, Lâm Tố từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống.

Dáng người cô nhẹ nhàng, thân hình nhanh nhẹn, lúc đang nhảy xuống, kéo theo luồng khí xung quanh phun trào, mùi đào mật thơm ngọt nhàn nhạt tản ra, khiến trong bầu không khí cũng mang theo chút ngọt ngào.

Sau khi nhảy xuống từ bệ cửa sổ, Lâm Tố cũng không thèm nhìn tiểu hoa cùng người mẫu nam đang chờ chụp hình bên kia chút nào, cô cầm lấy máy ảnh, nói với người đại diện.

“Bây giờ nên đến lượt tôi giở bệnh ngôi sao rồi.”

Nói xong, Lâm Tô cấy máy ảnh đi, thu lại tầm mắt đầu cũng không quay lại rời đi khỏi studio chụp ảnh.

Người đại diện vốn là đi gọi nhiếp ảnh gia tới chụp hình, nhưng sau khi đi cùng nhiếp ảnh gia nói mấy câu, nhiếp ảnh gia đột nhiên đầu cũng không thèm quay lại đi luôn. Tiểu hoa còn nhớ mãi không quên bữa tiệc tối nay, nhìn bóng lưng Lâm Tố mỏng manh không bị trói buộc rời đi, nói với người đại diện/

“Cô ấy muốn làm gì thế? Sẽ không phải còn muốn em đợi cô ấy chứ?”

Tiểu hoa mất kiên nhẫn nói xong, người mẫu nam đứng bên cạnh nhìn theo bóng lưng Lâm Tố rời đi nhìn cô ta một cái, mỉm cười với cô ta. Người mẫu nam nếu đã có thể đạt đến độ nổi tiếng quốc tế, dáng người cùng tướng mạo vẫn phải có, được người đàn ông như vậy nhìn một cái, cho dù là tiểu hoa cũng không khỏi đỏ mặt.

Nhìn thấy tiểu hoa đỏ mặt, người mẫu nam đi tới bên cạnh cô ta, giọng điệu ôn hòa nói: “Cô ấy sẽ không chụp cho chúng ta.”

Người mẫu nam nói xong, mắt tiểu hoa thoáng chốc trợn to, không thể tin được nói: “Nói đùa cái gì vậy? Cô ấy chỉ là một nhiếp ảnh gia, nói không chụp thì không chụp sao? Cô ấy là một nhiếp ảnh gia nhỏ, còn giở thói bệnh ngôi sao?”

“Cô ấy cũng không phải là một nhiếp ảnh gia bình thường.” Người mẫu nam nói với tiểu hoa, “Cô ấy là người rất nổi tiếng trong giới chụp ảnh, giới người mẫu chúng tôi cũng lấy chuyện được cô ấy chụp ảnh làm vinh hạnh. Chỉ là tính tình cô ấy không tốt lắm, không vừa ý thì dừng chụp.”

Nghe xong người mẫu nam phổ cập, tiểu hoa vẫn không đặt Lâm Tố ở trong lòng, cô ta chẳng thèm để tâm cười lạnh một tiếng nói: “Lợi hại thế nào đi nữa còn không phải là một nhiếp ảnh gia thôi sao, chỉ cần trả nhiều tiền, còn sợ cô ấy không chụp? Lại nói, tính tình cô ấy kém như vậy, không chụp thì không chụp, trong giới nhiếp ảnh gia nhiều như vậy, cũng không thiếu một người như cô ấy.”

Tiểu hoa nói đến cực kỳ không biết trời cao đất dày, mà phần không biết trời cao đất rộng này ngược lại cũng lộ ra chút hồn nhiên của cô ta. Nghe được lời cô ta nói, người mẫu nam hơi gật đầu, giống như công nhận cách nói của cô ta. Sau khi tán thành, anh ta nhìn về phía tiểu hoa nói: “Tôi tên Lại Tân.”

Đối phương nho nhã lễ phép, ánh mắt tiểu hoa nảy mầm, đưa tay nắm lấy tay anh ta: “Tôi tên Ngô Lăng.”

Lại Tân mỉm cười: “Tôi biết, phim truyền hình cô diễn rất không tồi.”

Lại Tâm là người mẫu nam quốc tế, dáng người và khí chất đều không chê vào đâu được, khi anh chụp ảnh, lạnh lùng tuấn tú, mà giao tiếp với người ngoài lại ôn hòa nho nhã, thật sự là một thân sĩ rất dịu dàng.

Chỉ nói hai ba câu, trái tim của Ngô Lăng đã như nan con chạy loạn.

-

Sau khi Lâm Tố rời khỏi studio chụp ảnh, lái xe trở về nhà.


Làm một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, thu nhập của Lâm Tố không tệ. Cô ở thành Tây thành phố A mua một căn hộ chung cư 150m2, trong căn hộ chỉ có mình cô ở, căn bản ở chẳng hết.

Sau khi về nhà, Lâm Tố cởi giày ra, đi chân trần vào trong tủ lạnh cầm bình rượu. Mở nắp bình, Lâm Tố ngửa đầu uống. Một hơi hết sạch nửa bình rượu, Lâm Tố không nếm ra được một chút hương vị nào.

Cô đặt bình rượu xuống, xác nhận liếc mắt nhìn độ cồn trên bình.

Độ cao cửa rượu, có dán nhãn chống hàng giả, không phải rượu giả. Hai ngày trước, cô còn có thể nếm ra hương vị cực kỳ khó uống từ rượu này, cho nên mới mua cả một tủ lạnh. Nhưng hiện tại, rượu trong tủ lạnh còn chưa uống hết một nửa, cô đã không nếm ra hương vị gì.

Lâm Tố uống nốt nửa bình còn lại giống như uống nước vậy, lại mở một bình, châm điếu thuốc. Làm xong những chuyện này, cô đi chân trần tới trước sofa trước cửa sổ sát đất phòng khách, như con cá nhảy vọt, Lâm Tố mang theo rượu và thuốc lá nhảy vào trong ghế sofa.

Nằm bò trên sofa, Lâm Tố hít một hơi thuốc lá, khói thuốc tung bay, Lâm Tố nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ánh nắng chẳng có tý nhiệt độ gì, bò trên sofa ngẩn người.

Thuốc còn chưa hút xong nửa điếu, điện thoại của người đại diện Đại Cương gọi đến. Lâm Tố ấn nghe điện thoại, giọng Đại Cương truyền đến.

“Chị ơi…”

Câu nói kế tiếp sau từ “chị ơi” Đại Cương còn chưa nói ra được, Lâm Tố đã ngắt lời trước: “Gọi tổ tông chị cũng không quay lại chụp.”

Đại Cương: “...”

Hiển nhiên khi cậu ấy gọi điện thoại đến đây cô đã biết mục đích của cậu ấy. Bị từ chối thẳng thừng, Đại Cương giống như bị băng dán miệng, một lúc lâu không thở nổi.

“Chúng ta đã ký hợp đồng rồi, nếu như chị không chụp, phải chi trả bồi thường tổn thất đấy.” Đại Cương hiểu chi lấy tình, động chi lấy lý (4).

(4) Dùng tình cảm để cảm hóa trái tim người khác, và dùng lý trí để khiến người khác hiểu.

Cậu ấy vừa nói như vậy, Lâm Tố ngược lại vui vẻ, cô nói: “Cậu bảo bọn họ thử làm thế xem.”

Đại Cương không nói lời nào, tạp chí thật sự không dám để Lâm Tố trả bồi thường tổn thất.

Nói ra thì, Lâm Tố cùng bên tạp chí này không phải là lần đầu tiên hợp tác, mỗi lần có bìa tạp chí Lâm Tố chụp, lượng tiêu thụ tạp chí đều một bước leo cao. Lần này Lâm Tố bỏ chụp, phương pháp khắc phục của tạp chí nhiều lắm thì làm tìm một nhiếp ảnh gia khác chụp thay, ngàn vạn lần sẽ không thật sự tới tìm Lâm Tố thưa kiện trả phí bồi thường tổn thất. Bởi vì tạp chí cũng biết, nếu đã đắc tội với Lâm Tố, về sau cô sẽ không hợp tác với tạp chí bọn họ nữa, đây là một tổn thất lớn của tạp chí.

Nếu đã nói đến đây, Đại Cương cũng không giấu diếm nữa, cậu nói: “Tạp chí bên kia gọi điện thoại đến nói sẽ không thu khoản phí bồi thường tổn thất, nhưng bọn họ hy vọng chị có thể trở lại tiếp tục chụp hình, bởi vì từ lúc trước khi chụp, bọn họ đã thả ra tin tức chị chụp chính, hiện tại muốn thay người khác chắc chắn không tốt lắm. Cho nên phía tạp chí hy vọng em có thể khuyên nhủ chị.”

“Bọn họ sớm biết như vậy, thì nên chọn một người mẫu ngoan một chút.” Lâm Tố nói.

Khi phía tạp chí gọi điện thoại qua, Đại Cương cũng hỏi rõ tình huống. Lâm Tố mặc dù tính tình không tốt, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ bỏ chụp. Lần này là bởi vì cô tiểu hoa lưu lượng giữa chừng chụp hình lại đi gọi điện thoại, Lâm Tố mới thôi chụp, vấn đề này xác thực xuất hiện từ bên kia.

Nói là như vậy, nhưng Đại Cương vẫn khuyên Lâm Tố, nói: “Haizz, tiểu minh tinh như vậy chúng ta đã gặp nhiều rồi, ỷ có chút lưu lượng thì tùy ý làm bậy, thật sự coi mình là mâm đồ ăn, đến lúc nào đó làm sao bị cháy khét cũng không biết. Để mặc cô ta làm làm trò đi, lần này chúng ta nuông chiều cô ta, nhìn cây bút lông Hồ Châu như cô ta làm sao tự mình tìm chết, có được không?”

Đại Cương áp dụng chiến thuật quanh co, Lâm Tố vòng vèo trả lại cậu.

“Không được.”

Đại Cương: “...”


Được, trong cái giới này chỉ có người khác nuông chiều tổ tông này, chưa bao giờ tổ tông này nuông chiều người khác.

Biết không khuyên nổi, Đại Cương cũng không phí lời thêm nữa, đổi đề tài.

“Vị bác sĩ tâm lý lần trước không nhận hẹn trước của chị, em lại đổi cho chị một vị bác sĩ tâm lý khác.” Nói đến đây, Đại Cương rõ ràng mới 20 xuân xanh, nhưng lại có sự lao lực về thể xác của tâm thần của người 40 tuổi.

“Chị à, ta đừng làm, khám bệnh cẩn thận đã, đừng để bác sĩ tâm lý tức đến bỏ đi được không. Nếu chị tiếp tục thế này, nội bộ tư vấn tâm lý của toàn bộ thành phố A đều muốn kéo chị vào danh sách đen.”

Nghe được sự tận tình khuyên bảo của Đại Cương, Lâm Tố cười một tiếng: “Chị vốn cũng không muốn đi mà.”

Đại Cương: “...”

Vấn đề tâm lý và trạng thái tinh thần của Lâm Tố đã rất kém, nếu như không đi khám bác sĩ tâm lý, cứ bỏ mặc cô tiếp tục như thế, có thể Lâm Tố sẽ nát vụn ở trong nhà.

Cô vốn là nhiếp ảnh gia có thiên phú như vậy.

Nghĩ đến đủ kiểu gần đây của cô, Đại Cương thở dài, nói: “Chị à, coi như là em cầu xin chị đấy, đi khám bác sĩ tử tế đi mà. Chị tiếp tục như vậy nữa, em thật sự sợ chị sẽ phạm pháp gây tội đấy.”

Đại Cương thấm thía khuyên bảo, trong lời nói là sự lo âu và thành khẩn, Lâm Tố nghe xong, ý thức chết lặng ngược lại có chút bị đánh động.

“Được.” Lâm Tố đồng ý.

“Ài, được.” Giọng điệu sa sút của Đại Cương bị quét sạch, mừng rỡ nói: “Vậy em đưa số điện thoại của chị cho bác sĩ tâm lý mới của chị, bảo anh ấy liên hệ hẹn trước với chị ha, ngoài ra, chuyện này chị cũng đồng ý rồi, nếu không thì quay lại studio chụp ảnh…”

“Tút” điện thoại dập máy.

Đại Cương: “...”

Cậu biết cậu không nên được voi đòi tiên.

Sau khi Lâm Tố cúp điện thoại của Đại Cương thì vứt chuyện khám bác sĩ tâm lý ra sau gáy. Cô xoay người trên ghế sofa, muốn đổi một tư thế thoải mái tiếp tục uống rượu. Lúc xoay người, thân thể kéo theo quần áo, lộ ra bụng dưới bằng phẳng nhẵn mịn của cô.

Lâm Tố rất gầy, nằm ngang lộ ra bụng cưới sẽ có cầu xương hông (5), cạnh cầu xương hông, bên trái bụng dưới, có một vết sẹo dài cỡ ngón trỏ cắt đứt chiếc “cầu” này.

(5) Bikini bridge, chỉ những người có vùng bụng phẳng lì, không mỡ thừa, thậm chí còn hơi lõm xuống khi nằm và phần hông săn chắc mới dễ nhận thấy được phần xương hông lồi lên rõ nét. Khi nằm, phần quần bikini sẽ “bắc ngang” qua xương hông tạo nên hình ảnh giống như một chiếc cầu.

Vết sẹo đột nhiên không có chuẩn bị xông thẳng vào trong tầm mắt cô, ánh mắt như tro tàn của Lâm Tố lóe lên một cái, đưa tay kéo góc áo xuống, che lại vết sẹo kia.

Làm xong những chuyện này, Lâm Tố nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

-

Mặc dù nhắm mắt lại nhưng Lâm Tố lại không có chút buồn ngủ nào. Ngược lại lúc nhắm mắt, ký ức hỗn tạp cùng ở trong đầu, va chạm trong não bộ, đâm đến thần kinh của Lâm Tố cũng sắp nứt ra.

Lâm Tố mở mắt, từ trời sáng cho đến khi trời tối.

Trong sự yên lặng này, Lâm Tố nhìn trần nhà ngẩn người, đã không có khái niệm gì về thời gian. Trời dần tối, thành phố A cũng sáng lên. Phong cảnh ngoài cửa sổ thay đổi, cách lớp kính, Lâm Tố giống như sống ở trong lồng thủy tinh, và thế giới này là do tách rời tạo nên.

Nằm lâu như vậy, Lâm Tố nằm đến thân thể cũng thấy đau, cô chuẩn bị đứng dậy đi lấy chút rượu uống. Vào lúc đứng dậy, di động của cô vang lên một tiếng.

Tiếng vang của di động trong không gian yên tĩnh giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào thần kinh não của cô, mi tâm Lâm Tố nhíu chặt, vừa đi lấy rượu trong tủ lạnh, vừa cầm di động nhìn thoáng qua.

Cô nhận được một tin nhắn, là của người mẫu nam quốc tế Lại Tân ở studio chụp ảnh hôm nay gửi.


Lúc ở studio chụp ảnh, Lại Tân chủ động qua tìm cô chào hỏi, muốn phương thức liên lạc, Lâm Tố tiện tay đưa danh thiếp của mình cho anh ta.

[Lại Tân: Hôm nay vất vả rồi, có muốn cùng đi uống một ly không?]

Lâm Tố là nhiếp ảnh gia, cũng coi như là người bước vào nửa giới người mẫu, ngửa giới giải trí. Ở trong hai giới này, nam nữ, hào quang xinh đẹp, cảm giác đạo đức và những phương diện khác cũng sẽ buông thả rất thấp,

Lâm Tố cầm bình rượu, đáp lại ba chữ.

[Lâm Tố: Muốn ngủ sao?]

Cô trả lời trắng ra xong, đối phương cũng không vòng vèo, gửi tin nhắn mới qua.

[Lại Tân: Có thể, nhà cô hay là nhà tôi, hoặc là khách sạn?]

Xem xong tin nhắn này, đôi mắt Lâm Tố hơi co lại, cô lấy bình rượu rồi khéo tủ lạnh lại, mở bình rượu ra trút vào miệng, trả lời tin nhắn qua cho Lại Tân.

[Lâm Tố: Chỗ nào cũng không được, tôi lãnh cảm.]

Gửi tin nhắn xong, Lâm Tố cầm rượu cùng di động trở lại trên sofa, cô nhảy vào sofa, ném di động sang một bên, bắt đầu ngắm cảnh đêm uống rượu.

Lần từ chối này của cô, cho dù là ai cũng không tin, Lại Tân đối với Lâm Tố, là nhất định phải có được, bám riết không tha, sau khi anh ta nhận được tin nhắn của Lâm Tố, dứt khoát gọi điện thoại qua đây.

Chuông điện thoại vang lên, âm thanh kích thích huyệt thái dương của Lâm Tố giật giật nảy lên. Lông mày cô nhíu chặt, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại, trực tiếp ấn từ chối, ném điện thoại sang một bên.

Nhưng vừa ném di động xong, điện thoại lại có cuộc gọi đến.

Do mất ngủ tinh thần căng thẳng, tình cờ nhìn thấy vết sẹo hồi ức xông đến, còn có độ cồn của rượu, ba tầng kích thích khiến dây cung thần kinh căng cứng của Lâm Tố tại thời khắc này đứt phựt. Cô đứng lên từ ghế sofa, cầm điện thoại ấn nghe, chửi ầm lên với phía đầu bên kia điện thoại.

“Tôi nói rồi lãnh cảm, lãnh cảm, con mẹ nó anh nghe không hiểu tiếng người hay là không biết chữ hả!”

Lâm Tố mưa rền gió dữ mà chửi rủa xong, như là bầu trời tháng 6 đột nhiên trút xuống một trận mưa to, sau khi tạnh mưa, chân trời tĩnh lặng như tờ. Trong khoảnh khắc lặng yên như tờ đó, ống nghe truyền tới âm thanh của một người đàn ông.

“Xin chào cô Lâm, tôi là bác sĩ tâm lý của cô, Đào Mục Chi.”

Lâm Tố sau khi bùng nổ cảm xúc xong: “...”

Mặc dù chỉ có thể nghe được giọng nói của bác sĩ tâm lý của cô, nhưng thông qua giọng nói, Lâm Tố vậy mà có thể miêu tả ra trong đầu dáng vẻ khí chất của vị bác sĩ tâm lý này.

Trẻ tuổi, lạnh lùng, nhã nhặn… Giọng anh lạnh lẽo xa lạ, giống như là tảng đá trơn nhẵn ngâm trong đầm sâu, vậy mà có thể vồ về cảm xúc nóng nảy của Lâm Tố.

Cảm xúc gắt gỏng của Lâm Tố tản đi, cô im lặng.

Sau khi cô im lặng, bác sĩ tâm lý cũng im lặng một lát. Ở trong sự yên tĩnh này, giọng nói của bác sĩ tâm lý lại truyền đến lần nữa.

“Ngoại trừ không có ham muốn tình dục, còn có biểu hiện nào khác không?’

Lâm Tố: “...”

Lâm Tố cúp điện thoại.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tố: Tôi thật sự mất mặt quá đi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương