Hoa Hồng Hôn Tôi
Chương 9: C9: Chương 9

Trái tim của biên kịch Hạ Đào nhảy lên bình bịch.

Viết kịch bản cần thời gian, kịch bản cuộc đời càng cần chau chuốt từng câu chữ, kịch bản của Hạ Đào cô không cho phép có bất kỳ lỗi sai nào.

Vì thế, Hạ Đào bịt miệng toàn bộ bác sĩ, người phiên dịch cho tới người giúp việc, lại phí sức chín trâu hai hổ ở nơi tha hương xứ người tìm được một quyển 5 năm khoa cử 3 năm thi thử xuất bản năm 2003, để Tử Lộc “18 tuổi” ở trong bệnh viện múa bút thành văn làm đề.

Cô ấy tự hỏi phải làm sao để nói cho Tử Lộc biết sự thật.

Trên thực tế, Hạ Đào cũng đang do dự không ngừng.

Cô ấy cảm thấy Lộc Lộc có quyền được biết trong bảy năm qua chính mình đã trải qua những chuyện gì, nhưng mà Lộc Lộc đã bị tổn thương suốt bảy năm, hiện giờ ký ức quay trở về thời thiếu nữ ngây thơ, tốt đẹp khi còn chưa quen biết Tần chó già. Nếu biết đàn anh chính là Tần Lễ Sơ, chẳng phải sẽ lại thêm bảy năm tổn thương?

Vấp ngã trên người một người bảy năm đã đủ xui xẻo, nếu lại thêm bảy năm nữa, Lộc Lộc sẽ 32 tuổi.

Hạ Đào nhìn Tử Lộc đang giải đề toán mà cô ấy đã quên từ 800 năm trước trên giấy nháp, mũi cay cay, xoa xoa mắt, nói với phiên dịch viên: “Tử Lộc 18 tuổi chính là như vậy.”

Người phiên dịch nói: “Bà chủ, cô năm đó là học sinh kém, còn tiểu thư Tử Lộc là học thần phải không?”

Hạ Đào: “Đúng vậy.”

Người phiên dịch lại nói: “Cô lấy đâu ra tự tin cho rằng có thể giấu giếm tiểu thư Tử Lộc?”

Hạ Đào trợn trắng mắt: “Bảy năm kinh nghiệm cuộc đời. Này, đừng cậy có chú nhỏ chống lưng thì anh có thể sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi.”

Cũng là lúc này, Tử Lộc tính ra đáp án xong ngẩng đầu lên, chú ý tới hai người trong góc phòng bệnh.

Hạ Đào dặn dò phiên dịch viên: “Đừng nói bừa nữa, tiếp tục nói bừa thì đến chú nhỏ cũng không bảo vệ được anh đâu.”

Cô ấy tươi cười, bước tới, quan tâm hỏi: “Lộc Lộc, thân thể đã đỡ hơn chút nào chưa? Còn cảm thấy váng đầu không?”

“Làm xong vài tờ đề toán, không còn cảm thấy hoang mang nữa.”

Mặc dù đã qua bảy năm, Hạ Đào vẫn bị học thần đả kích như cũ, thở dài nói: “Vậy là tốt rồi, haiz, vốn dĩ chúng ta đến Mỹ để thả lỏng, rồi về nước tham gia kỳ thi đại học, không ngờ tới lại đụng phải chuyện này. Nhưng may là còn mạng, giống như cậu nói, không có gì quan trọng bằng tính mạng và sức khỏe, đó là vốn liếng của cả cuộc đời…”

Tử Lộc ngồi trên giường bệnh yên tĩnh nghe. Trải qua hơn nửa tháng trong bệnh viện, cả người gầy đi không ít, đồng phục bệnh nhân mặc trên người cũng rộng thùng thình, nhưng đôi mắt vẫn mang theo ngây thơ, quyến rũ, nhìn vừa thuần khiết vừa dụ hoặc.

“Đào Tử.”

“Hả?”


“Tần chó già là ai?”

“Tần chó già gì cơ?”

Tử Lộc nói: “Ngày hôm đó tớ vừa tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy cậu nói Tần chó già…”

Hạ Đào sợ tới mức sắc mặt không được tự nhiên, chống chế nói: “Con chó nhà tớ nuôi.”

“Chó nhà cậu không phải tên là Lemon à?”

Hạ Đào nói: “Mới nuôi…”

Tử Lộc nói: “Cho tớ xem với. Cậu đấy, trong điện thoại của những cô gái khác đều là ảnh selfie, chỉ có cậu là toàn là thú cưng đáng yêu.”

“……..Được, tớ cho cậu xem, là một con chó đi lạc, trông già, vừa hay tớ có ghét một người họ Tần, cho nên gọi nó là Tần chó già.”

Hạ Đào lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tải về một bức ảnh chó đi lạc ở trên mạng, sau đó đưa cho Tử Lộc xem.

Tử Lộc xem rất tỉ mỉ, sau một lúc lâu, ngẩng đầu lên, chỉ vào góc màn hình hiển thị ngày 30 tháng 5 năm 2020, hỏi Hạ Đào: “Hiện giờ là năm 2020?”

Sắc mặt Hạ Đào thay đổi.

Tử Lộc lôi kéo tay Hạ Đào, nói từng câu từng chữ: “Tớ hiện tại không thể nào 18 tuổi, cơ thể tớ thay đổi rõ ràng, ngực bây giờ ít nhất cũng phải là cup C, tớ nhớ rõ trước đây là B. Đường nét trên mặt tớ tuy không thay đổi nhiều lắm nhưng cũng không hoàn toàn giống năm 18 tuổi. Còn có điện thoại của cậu, hãng điện thoại thì vẫn như cũ nhưng lúc trước là Iphone 5, bây giờ là 11. Đào Tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu thành thật nói cho tớ biết, tớ có thể chấp nhận.”

Hạ Đào cẩn thận nói: “Vậy tớ nói nhé…”

Tử Lộc nói: “Cậu nói đi, tớ có thể tiếp thu.”

Hạ Đào: “Cậu phải nhớ kỹ, cho dù xảy ra chuyện gì, tớ vẫn sẽ luôn ở bên cậu.”

Tử Lộc nói: “Được.”

Hạ Đào hít sâu một hơi: “Đúng vậy, bây giờ đang là năm 2020, không phải năm 2013, tớ sợ nói ra sẽ k1ch thích cậu, cho nên vẫn luôn không dám nói, định chờ cậu khỏe hẳn rồi nói sau. Năm 2013 chúng ta cùng nhau thi đỗ đại học, sau đó trải qua quãng thời gian vui vẻ. Vì muốn theo đuổi Lâm Dịch Thâm nên cậu quyết định ra tay từ chỗ người anh em của anh ta trước. Đáng tiếc Lâm Dịch Thâm lại có bạn gái, cậu buồn bực không vui, thời điểm tốt nghiệp liền đồng ý liên hôn gia tộc, kết hôn với một ông chồng hờ. Hai người trải qua ba năm hôn nhân nhàm chán, cuối cùng nhận ra thật sự không hợp nhau, đầu tháng này đã ly hôn. Để chúc mừng ly hôn, cậu quyết định dẫn theo vệ sĩ Giản Du đi du lịch, không ngờ lại gặp tai nạn giao thông, chuyện sau đó cậu cũng biết rồi…”

Tử Lộc nghe xong, cả người trầm mặc.

Hạ Đào nín thở, nhìn cô chăm chú.


Cô ấy cảm thấy bản thân đã giải thích vô cùng hoàn mỹ.

Cho dù Lộc Lộc không tin mà đi điều tra cũng không sao, thời gian bốn năm đại học, mọi người đều biết Lộc Lộc thường xuyên xuất hiện bên cạnh Tần Lễ Sơ, cũng có thể giải thích là muốn tới gần Lâm Dịch Thâm nên mới tiếp xúc với Tần Lễ Sơ. Hiện tại Tần chó già đã xóa sạch tin tức về Tử Lộc ở trên mạng, có tra cũng không tra ra được cái gì. Hơn nữa biết được ông chồng hờ là Tần Lễ Sơ cũng không vấn đề gì, liên hôn thương mại, sau khi ly hôn mỗi người đều mạnh khỏe, gặp phải bạn bè cũ lắm miệng nhắc tới chuyện trước khi kết hôn cũng không đáng ngại. Không phải người trong cuộc ai mà biết được cụ thể?

Hạ Đào càng nghĩ càng tự tin.

Tử Lộc yên lặng 10 phút, sau đó chậc một tiếng hỏi: “Tớ có tiền không?”

Hạ Đào vội vàng gật đầu: “Có có, cho dù không đi làm, chỉ dựa vào quỹ đầu tư cũng đủ để cậu tiêu xài phung phí hai đời.”

Tử Lộc nói: “Ồ.”

Hạ Đào hỏi: “Có câu hỏi gì khác không?”

Tử Lộc nói: “Có.”

“Cậu nói đi.”

“Bác sĩ có nói khi nào tớ sẽ khôi phục ký ức không?”

“Nói không chắc, có thể là ngày mai, cũng có thể là mười năm nữa. Chờ chúng ta về nước, tớ lại tìm bác sĩ trong nhà kiểm tra giúp cậu một lần nữa.”

“Được.”

Tử Lộc nói xong, cúi đầu xoát lại đáp án đề toán.

Hạ Đào hỏi: “ Lộc Lộc, cậu có khỏe không?”

Tử Lộc ngẩng đầu lên nói: “Vẫn còn tốt, tuy rằng mất đi ký ức bảy năm, nhưng đấy đều là những thứ đã từng xuất hiện trong cuộc đời tớ. Dù tớ quên mất nhưng không thể phủ nhận chúng đã từng tồn tại. Mà hiện tại tớ có tiền, mặt đẹp, dáng người chưa bị biến dạng, còn có thân thể khỏe mạnh và tương lai vừa dài vừa rộng…”

Cô cười với Hạ Đào, trong mắt như có ánh sáng.

“……Không có gì không tốt, cậu không cần lo cho tớ.”

Hạ Đào không phải là cô gái đa sầu đa cảm, chỉ là bây giờ nhìn thấy Tử Lộc biến trở về lại thành thiếu nữ rực rỡ, tươi đẹp như ánh mặt trời kia, trong lòng đột nhiên cực kỳ căm hận Tần Lễ Sơ.

Tần chó già đáng chết! Xem một cô gái tốt như vậy đã bị anh ta giày vò thành cái dạng gì!


Lộc Lộc năm đó đến thuốc lá còn không biết hút!

Hạ Đào hít hít mũi, nặng nề gật đầu nói: “Được, mấy ngày nữa chúng ta về nước, cậu làm quen một chút đi. Tớ đi nói chuyện chuyển viện với bác sĩ.”

Tử Lộc nói: “Được.”

Bỗng nhiên, Tử Lộc lại hỏi: “Anh Dịch Thâm đã kết hôn chưa?”

Hạ Đào hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến Tần chó già, ngữ khí lại vô cùng kiên định nói: “ Chưa! Còn độc thân!”

Tử Lộc có vẻ suy tư.

Hạ Đào và phiên dịch viên rời khỏi phòng bệnh.

Phiên dịch viên nói: “Bà chủ, đây là kiến nghị nhỏ của tôi. Dù rằng cô có nhiều hơn tiểu thư Tử Lộc bảy năm kinh nghiệm sống, nhưng cô cũng đừng nên làm quá lố.”

Hạ Đào cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị chế giễu: “Tôi làm lố cái gì?”

“Ví dụ như nói tổng giám đốc Tần là chó đi lạc. Tổng giám đốc Tần mà biết được, chỉ sợ đến ông chủ cũng không cứu được cô đâu.”

Hạ Đào xem thường, thiếu điều trợn ngược hai mắt: “Đừng có mà lấy chú nhỏ ra dọa tôi! Tên khốn kiếp Tần chó già, Lộc Lộc đã hết hy vọng, cuộc sống mới sắp mở ra, tôi sẽ không để cho anh ta phá hỏng mọi thứ.”

Hạ Đào cân nhắc.

…Kỳ thật Lâm Dịch Thâm cũng không được. Dù sao cũng là anh em của Tần chó già, chính là cái gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Lại nói, Tần chó già và Lâm Dịch Thâm đều là đàn ông đã lớn tuổi, tuổi tâm lý hiện giờ của Lộc Lộc mới có 18 tuổi, nếu là sói nhỏ 20 tuổi thì vừa đẹp.

Hạ Đào trở về gửi tin nhắn cho trợ lý, để cô ấy hỗ trợ để ý xem có chàng trai nào tuổi từ 20-24 trẻ tuổi đẹp trai, ngoan ngoãn nghe lời, chỉnh lý thành tư liệu.

Chờ cô ấy về nước, tạo cho Lộc Lộc một cuộc gặp ở tình cờ lãng mạn, có thể lọt vào mắt xanh của Lộc Lộc.

Cùng lúc đó ở trong nước.

Quý Hiểu Lam báo cáo lịch trình cả ngày hôm nay xong, cuối cùng mới nói: “….Hôm nay Hạ tiểu thư không về nước, vợ cũ của ngài cũng không đăng vòng bạn bè.”

Từ sau khi tổng giám đốc Tần dặn anh ta lưu ý hành tung của Hạ Đào, mấy ngày đầu thỉnh thoảng sẽ lơ đãng hỏi một câu Tử Lộc đã về nước chưa?

Quý Hiểu Lam làm thư ký lâu rồi, đương nhiên là có mắt nhìn, chưa đến hai ngày đã bắt đầu chủ động báo cáo hành tung của Hạ Đào, tình cờ biết được tổng giám đốc Tần bị vợ cũ cho vào danh sách đen, còn nghĩ cách add Wechat của một chị em plastic của Tử Lộc, đi đường vòng cứu quốc cuối cùng cũng có được tin tức của Tử Lộc.

Quý Hiểu Lam cảm thấy tổng giám đốc Tần có chút đáng thương, đường đường là nhà giàu số một, vậy mà lại bị vợ chặn số.

Tần Lễ Sơ lại hỏi: “Hạ Đào đâu?”

Quý Hiểu Lam nói: “Hạ tiểu thư cũng không đăng vòng bạn bè, nhưng tạm hoãn tất cả những công việc sắp tới, đột ngột lùi lịch. Hiện tại công ty của Hạ tiểu thư đang do Hạ Bác lo liệu. Theo tôi hỏi thăm thì tám ngày trước, buổi tối Hạ tiểu thư vốn có buổi hẹn với đạo diễn Vương của công ty Tập Hiền bàn về dự án phim điện ảnh mới, thời gian hẹn là 8 giờ tối, nhưng đến 7 giờ 40 phút đạo diễn Vương lại mới nhận được điện thoại từ thư ký của Hạ tiểu thư, nói là có việc gấp đột xuất. Sau đó Hạ tiểu thư vội vàng tới sân bay, bắt chuyến bay sớm nhất tới New York, suốt tám ngày cũng không có tin tức.”


Một lúc sau, điện thoại của Quý Hiểu Lam vang lên, anh ta cúi đầu xem, khi ngẩng đầu lên mang theo ý cười trên mặt: “Tôi vừa mới nhận được tin tức từ bên đạo diễn Vương, ông ấy và Hạ tiểu thư sẽ hẹn gặp vào mười ngày sau, nói là hai ngày nữa Hạ tiểu thư sẽ về nước. Tôi đã tra chuyến bay, sẽ hạ cánh ở sân bay quốc tế Bắc Kinh vào 7 giờ tối ngày 1 tháng 6.”

Tần Lễ Sơ hỏi: “Ngày kia tôi có lịch trình gì?”

Quý Hiểu Lam nói: “Có hai cuộc họp video quốc tế, tham dự một buổi tiệc cùng giám đốc tài chính của công ty khoa học kỹ thuật Triệu Hưng, khảo sát công ty trò chơi Võng Động.”

Tần Lễ Sơ: “Đổi thành ngày hôm sau đi.”

Buổi tối Tần Lễ Sơ chủ động hẹn Lâm Dịch Thâm ăn cơm, nhà hàng do Quý Hiểu Lam đặt.

Thời điểm Lâm Dịch Thâm lật thực đơn, khen Quý Hiểu Lam không dứt miệng nói: “Kỷ đại nhân tốt thật, Kỷ đại nhân quá tài giỏi, đây mới là sự chuyên nghiệp mà một thư ký nên có. Thư ký giỏi nhất của em cũng không biết ứng xử khéo léo. Đồ ăn ở nhà hàng này nổi tiếng là ngon, anh có thể ăn, em cũng có thể ăn, hoàn cảnh còn yên tĩnh. Anh Sơ, mấy ngày trước em vừa mới sa thải một thư ký, tâm địa bất chính, trong đầu mấy cô gái nhỏ bây giờ toàn nghĩ cái gì thế không biết? Giường em tốt đến vậy sao mà cứ thích bò? May là định lực của em tốt, người đẹp ngồi trong lòng cũng không loạn. Em tính sẽ xào lại phòng nhân sự trong công ty, anh thấy thế nào?”

Tần Lễ Sơ: “ Tôi đã sớm nói giám đốc bộ phận nhân sự của công ty cậu không được.”

Lâm Dịch Thâm thở dài: “Cô ta là người do bác của em nhét vào, muốn xào cùng không dễ. Anh cũng biết trong nhà em loạn thế nào, thôi bỏ đi, không đề cập tới chuyện này nữa, nhắc tới lại thấy phiền lòng. Em không giúp ông ấy nhận người nữa, tự mình tuyển, phỏng vấn, thi viết đều do em tự mình giám sát.”

Người phục vụ bưng rượu lên.

Lâm Dịch Thâm tự rót cho mình một ly, không rót cho Tần Lễ Sơ.

Tần Lễ Sơ người này có sự tự chủ mạnh đến đáng sợ, không hút thuốc uống rượu, anh thà uống nước lọc còn hơn uống rượu. Anh ta liếc mắt nhìn anh một cái, hỏi: “Tối nay hẹn em ra đây ăn cơm, là có chuyện gì?”

Tần Lễ Sơ nhàn nhạt nói: “Ngày kia, vợ cũ của tôi sẽ về nước.”

Lâm Dịch Thâm hỏi: “Đàn em liên lạc với anh rồi? Đã hết giận?”

Tần Lễ Sơ không nói ra chuyện bị chặn, chỉ nói: “Không liên lạc.”

Lâm Dịch Thâm lại hỏi: “Anh muốn làm gì?”

“Đi đón cô ấy về nhà.”

“Nhưng hai người đã ly hôn rồi. Anh Sơ, nếu anh muốn đàn em hồi tâm chuyển ý, tốt nhất vẫn nên làm rõ nguyên nhân cô ấy giận, nghiêm túc nhận sai, bảo đảm về sau không tái phạm, nhất định phải tỏ ra vô cùng đau khổ, đều là do mình không tốt, mặc kệ bản thân có thật sự sai hay không, dù sao nhất định phải nhận sai. Nhận sai xong, còn phải tặng quà. Tặng quà cho phụ nữ là một môn học đấy. Người có xuất thân giống như đàn em, cần phải gãi đúng chỗ ngứa. Nếu không biết tặng gì thì có thể mua mỹ phẩm dưỡng da này, túi xách này. Quà tặng không được để thư ký chọn, phải tự mình chọn. Nếu không có thời gian mà để thư ký chọn thì cũng phải nói là chính mình chọn, tốn chút thời gian, khiến đàn em hiểu anh tuy rất bận nhưng vẫn quan tâm đ ến chuyện của đàn em…”

Lâm Dịch Thâm đ ĩnh đạc nói.

Tần Lễ Sơ hỏi: “Có đối tượng chưa?”

Lâm Dịch Thâm im miệng.

Tần Lễ Sơ bình luận: “Lý thuyết suông.”

Chó độc thân Lâm Dịch Thâm cảm thấy đã bị tổn thương, bị tức đến bật cười, nói: “Phụ nữ đều vậy, anh không làm theo, tuyệt đối không thể dỗ đàn em quay lại, hai người chắc chắn không thể phục hôn.”

Tần Lễ Sơ nói: “Cô ấy yêu tôi suốt 10 năm, bây giờ chỉ là đang giận dỗi thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương