Hoa Hồng Đỏ
-
Chương 80
"Cho tôi chút thời gian."
Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, sự náo nhiệt cách đó không xa dần dần tan biến, Trần Tĩnh cúi đầu nhìn khớp xương rõ ràng trên tay anh, cũng nhìn thấy đầu ngón tay đang bị anh lôi kéo của mình. Cô ngước mắt lên, nhẹ nhàng di chuyển người về phía sau, rút tay ra, đè nén cảm xúc đang trào lên trong lòng.
Chị Lý đi tới, trên tay bưng bát mì.
Trần Tĩnh nhìn về hướng Phó Lâm Viễn: "Tổng giám đốc Phó, anh từ từ dùng bữa."
Cô đẩy đồ nướng về phía trước một chút, bàn tay bị cô đẩy ra của Phó Lâm Viễn lại đặt trên đùi, anh nhìn cô, Trần Tĩnh cũng nhìn anh trong vài giây.
Sau đó xoay người đi thẳng về phía bữa tiệc thịt nướng.
Chị Lý cúi mặt xuống, tò mò nhìn hai người bọn họ, chị ấy cũng thấy bóng lưng Trần Tĩnh rời đi. Phó Lâm Viễn thu tầm mắt lại, lấy đũa, vừa lau chùi vừa khẽ nói: "Cảm ơn."
Chị Lý nghe thấy, đáp lại rằng không có gì.
Nhưng chị ấy nghe ra được lời này có ý là không muốn chị ấy ở lại đây, chị ấy lau tay, đi vào trong quán mì.
_
Đêm nay gió rất lớn, Trần Tĩnh đi vào con ngõ nhỏ, đứng ở đầu ngõ, nhìn sự huyên náo trên bãi đất trống, Tiểu Mang lượn qua lượn lại như con thoi hỗ trợ mọi người bưng bê đồ nướng, Chu Thần Vĩ đứng sau quầy đồ nướng, luôn tay quét dầu, hai người mẹ trò chuyện rất hăng say, mấy chàng trai đứng bên cạnh chơi đoán số, trong đó có một người là nhân viên ở trong tiệm của Chu Thần Vĩ.
Những người trẻ tuổi sống ở thị trấn Chu đều thích cuộc sống tương đối an nhàn, lười ra ngoài bôn ba, giống như ba cô gái mà Trần Tĩnh vừa tuyển, ban đầu cô muốn mời họ tới đây, nhưng ba người họ đã rủ nhau đi chơi ở thành cổ trước rồi.
Vu Tùng cũng uống bia, thỉnh thoảng nói mấy câu với một chàng trai trong số đó.
Náo nhiệt, chân thực.
Trần Tĩnh đứng tại chỗ một lát, bình ổn lại tâm trạng mới bị nhiễu loạn của mình.
Con gái nhiều khi dễ xiêu lòng bởi lời ngon tiếng ngọt, huống chi người kia còn là người mà cô đã yêu đơn phương nhiều năm, vậy thì lại càng khó có sức chống cự. Vừa rồi thiếu chút nữa cô đã bỏ qua tất cả mà mạnh dạn tiến lên. Cô đứng một lát mới bình ổn được tâm trạng hiện tại của mình, cô đi về phía quầy thịt nướng, mùi hương tỏa ra rất thơm, ngào ngạt đến mức người ta chảy cả nước miếng.
Vu Tùng giương mắt nhìn Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh gật đầu với anh ta, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiếu Mai.
Tiếu Mai đẩy đồ nướng trên bàn sang cho Trần Tĩnh: "Vừa chín, là loại không xương mà con thích nhất."
Trần Tĩnh mỉm cười, cầm lên, cho vào trong miệng cắn.
Tiếu Mai hỏi: "Cậu Phó có ăn không?"
Trần Tĩnh uống một ngụm Coca Cola, gật đầu.
Tiếu Mai nói: "Vậy là tốt rồi."
Chỉ cần ăn được là được.
Trên bàn ăn rất náo nhiệt, mọi người trò chuyện rôm rả. Chu Thần Vĩ nướng một mình không kịp, một chàng trai xung phong đi hỗ trợ, Trần Tĩnh tiện tay giúp đỡ họ dọn dẹp lại đống lộn xộn trên bàn. Một lát sau, trong ngõ nhỏ có một bóng người cao lớn đi ra, là Phó Lâm Viễn, anh mang theo khay, đi về phía bên này.
Tiếu Mai nhanh mắt thấy được anh.
"Cậu Phó." ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Phó Lâm Viễn rất cao, cổ áo sơ mi đen bị gió thổi loạn, anh vén tay áo lên, để lộ ra cánh tay và đồng hồ, anh đi đến bên cạnh bàn, Vu Tùng nhận lấy cái khay từ trong tay anh.
Khi anh đến, ngay tức khắc, không khí trên bàn trở nên yên tĩnh.
Phó Lâm Viễn nhìn Tiếu Mai, nhẹ nhàng nói: "Sức khỏe của dì đã khá hơn chút nào chưa ạ?"
Giọng nói của anh cực kỳ êm tai, như thể nó được phát ra từ phát thanh viên của đài tiếng nói. Tiếu Mai sững sờ, bà ấy không nghĩ anh sẽ chủ động chào hỏi, thậm chí còn hỏi thăm bà ấy.
Tiếu Mai cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu Phó đã quan tâm, cậu Phó ăn xong chưa? Muốn ngồi xuống ăn thêm chút nữa không?"
"Không ạ. Cháu ăn no rồi." Phó Lâm Viễn đáp lại, đôi mắt thoáng nhìn về phía Trần Tĩnh, Trần Tĩnh cầm một lon bia trong tay, định mở nhưng mãi mà vẫn không mở ra được.
Phó Lâm Viễn đưa tay về phía cô.
Trước những ánh nhìn chằm chằm của mọi người, anh lấy cái lon bia kia, mở bằng một tay, đặt trên bàn cho Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh ngồi yên mấy giây. Phó Lâm Viễn thu tay lại, nói với Tiếu Mai: "Mọi người ăn đi, cháu đi trước."
Lúc này Tiếu Mai hoàn hồn kể từ lúc anh mở lon bia cho Trần Tĩnh, mỉm cười nói: "Cậu Phó đi thong thả."
Phó Lâm Viễn gật đầu. Anh quay người rời đi, bóng lưng anh cao ráo, anh lấy điện thoại di động ra, có vẻ như nghe điện thoại, cứ như vậy mà rời khỏi tầm mắt của mọi người. Rất nhiều người thất thần nhìn theo hướng anh rời đi, Chu Thần Vĩ cầm cọ quét dầu đứng sau quầy đồ nướng, nhìn về phía đó, những người còn lại thì nhìn về phía Trần Tĩnh.
Dưới nhiều ánh mắt nhìn về phía mình như vậy, sắc mặt Trần Tĩnh bình thản, cầm lon bia lên uống một ngụm.
Tiểu Mang hoàn hồn, thốt lên "oa", khoác tay lên bả vai Trần Tĩnh nói: "Anh Phó thật là ân cần!"
Tiếu Mai lập tức nói: "Nhìn cậu Phó thì biết cậu ấy được gia đình nuôi dạy rất cẩn thận, chẳng lẽ cậu ấy xuất thân từ gia đình thư hương?"
Vu Tùng ngồi phía đối diện cười cười tiếp lời: "Cũng có thể coi như vậy ạ, mẹ của anh Phó trước kia là nhân viên nghiên cứu khoa học, mấy năm trước mới rút khỏi ngành."
"Cha của anh ấy thì là người sáng lập tập đoàn Phó Hằng, ông nội lại là quân nhân."
Những người ở đó nghe được thì ồ lên, Tiểu Mang còn chống cằm. Có chàng trai hỏi rằng có phải tổng giám đốc Phó thi đỗ đại học vào năm mười sáu tuổi không, Vu Tùng gật đầu đáp "phải", anh ta nói rằng trường đại học mà anh từng theo học là Đại học Bắc Kinh mà Trần Tĩnh đã tốt nghiệp, tính ra thì Trần Tĩnh chính là đàn em khóa dưới của tổng giám đốc. Lại có thêm mấy người nữa nhìn về phía Trần Tĩnh, sau đó lại khen cô.
Đúng là người tài giỏi, có thể thi đậu trường đại học đỉnh như vậy.
Tiếu Mai vừa cười vừa vuốt mái tóc Trần Tĩnh, nói: "Tự bản thân con bé nỗ lực để thi đỗ, tôi với cha con bé đều không hỗ trợ được gì nhiều."
Lâm Tú Lệ cười nói: "Trần Tĩnh thật sự quá ưu tú, nghe nói Đại học Bắc Kinh là một trường đại học rất tốt."
Ở thị trấn Chu, Trần Tĩnh thường xuyên được khen, đây không phải là lần đầu tiên nên sắc mặt cô vẫn như thường, cô cầm lon bia lên uống. Tiếu Mai chủ động chuyển chủ đề nói chuyện, không có ai còn chú ý đến việc vừa rồi Phó Lâm Viễn khui lon bia cho Trần Tĩnh, coi như đó là thuận tay giúp.
Chu Thần Vĩ cầm đồ nướng đi đến.
Sau đó đứng cạnh bàn hàn huyên một lát rồi rời đi.
Lâm Tú Lệ nhìn sang phía Trần Tĩnh, đưa cho Trần Tĩnh một xâu thịt gà, Trần Tĩnh mỉm cười cảm ơn bà.
Tối muộn.
Tiểu Mang xách theo bánh ga-tô, là cái mà giữa trưa Trần Tĩnh dặn cô ấy đi đặt trước, mọi người vây quanh Chu Thần Vĩ, bảo anh ấy ước. Chu Thần Vĩ cười tít mắt, đứng đối diện Trần Tĩnh, ước rất nhiều nguyện vọng, sau đó thổi nến, ăn bánh kem. Ăn xong, Tiếu Mai thấy mệt, Trần Tĩnh đỡ bà ấy trở về.
Tiểu Mang đẩy xe lăn tới.
Tiếu Mai ngồi trên xe lăn, đẩy về phía cầu thang, được cô đỡ đi lên lầu.
Bà ấy cũng chưa tắm rửa gì.
Trần Tĩnh giúp Tiếu Mai tắm táp, lau khô tóc, đỡ bà ấy vào phòng. Tiếu Mai ngồi xuống bên giường, bà ấy nắm lấy tay Trần Tĩnh, định hỏi cô vài chuyện.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt vẫn thản nhiên như không của con gái mình.
Tiếu Mai lại cảm thấy, có lẽ là người sống ở thành phố lớn đều ga lăng như vậy, tiện tay mở hộ một lon bia mà thôi, ở nơi công cộng, đàn ông giúp đỡ phụ nữ một chút cũng là chuyện thường tình. Cho nên Tiếu Mai nghĩ một chút, vẫn không hỏi nhiều, bà ấy vỗ tay Trần Tĩnh.
"Đi ngủ sớm một chút."
"Vâng ạ."
Trần Tĩnh đắp kín chăn cho bà ấy, rời khỏi gian phòng. Sau khi đóng cửa lại, cô đột nhiên rất muốn uống cà phê, cô đi đến phía bàn, bắt đầu pha chế cà phê, Tiểu Mang tắm xong đi ra, vừa đi vừa lau tóc, nhìn thấy cà phê của Trần Tĩnh, cô ấy cũng muốn một tách.
Trần Tĩnh cười đồng ý.
Tiểu Mang nhìn dáng vẻ Trần Tĩnh pha cà phê, nghĩ thầm "có cảm giác chị Trần Tĩnh rất khác với mọi khi".
Cà phê nhanh chóng được pha xong, mỗi người một tách cà phê, Tiểu Mang trở về phòng, có vẻ lại chuẩn bị chơi trò chơi. Sau khi Trần Tĩnh uống mấy ngụm thì cầm quần áo đi tắm rửa, tắm xong lại cầm tách cà phê về phòng, cô còn có chút việc chưa làm xong, chủ yếu là muốn bán tháo một ít cổ phiếu để lấy tiền mặt.
Bởi vì số tiền còn dư của cô đều đã đầu tư hết vào khách sạn.
Trong tay không còn tiền mặt.
Cô bận rộn đến tận tối muộn, tóc cũng đã khô.
Sau đó cô leo lên giường ngủ, đêm nay ngủ cũng không được ngon lắm. Buổi sáng hôm sau, khi mơ màng tỉnh lại, điện thoại hiện hai tin nhắn trên ứng dụng WeChat.
Cô mở ra xem.
Phó Lâm Viễn: [Tôi chuẩn bị về Bắc Kinh một chuyến.]
Phó Lâm Viễn: [Em muốn mua gì không?]
Anh nhắn hai tin như vậy, Trần Tĩnh không biết phải trả lời thế nào, cô nhắn lại: [Tổng giám đốc Phó, chú ý an toàn.]
Bây giờ vẫn còn sớm, tin nhắn của anh được gửi đến từ một giờ trước, có nghĩa là anh đã xuất phát trở về Bắc Kinh từ sáng tinh mơ. Lúc này không ở trên đường cao tốc thì chắc cũng đang ở trên máy bay nên anh không phản hồi.
Trần Tĩnh để điện thoại di động xuống.
Cô xoay người, lấy gối ôm, định ngủ thêm một giấc.
Ước chừng đến chín giờ rưỡi, khi Trần Tĩnh rời giường một lần nữa, cô đi vào phòng tắm rửa mặt, xong xuôi đi ra, trở về phòng thay quần áo. Lúc này, điện thoại vang lên tiếng "tinh ting", cô cầm lên nhìn.
Tưởng Hòa gửi tới mấy tấm ảnh chụp màn hình.
Tưởng Hòa: [Cục cưng Tĩnh Tĩnh, nhìn đi nè, tiểu sử của tổng giám đốc Phó trên WeChat thay đổi kìa.]
Trần Tĩnh ấn mở tấm ảnh chụp màn hình đó ra.
Dưới khoảnh khắc của Phó Lâm Viễn cũng chính là dưới tấm ảnh chân dung có thêm một hàng chữ.
Seulement vous.
Dòng chữ được viết bằng tiếng Pháp, mang ý nghĩa: Chỉ có mình em.
Trước kia, khoảnh khắc của anh không có bất cứ dòng giới thiệu nào, đột nhiên xuất hiện cái này, giống như đang thông báo với mọi người về tình trạng tình cảm hiện tại của bản thân anh, cũng tựa như đang tỏ tình với người nào đó, và công khai chuyện đó với tất cả mọi người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook