Hoa Hồng Đỏ
-
Chương 74
Suốt hai mươi bảy năm qua, đây là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ làm dao động tâm trí.
Chỉ là một cái xưng hô mà thôi nhưng lại khiến anh khó chịu tới thế.
Anh hiểu, đây là Trần Tĩnh công tư phân minh.
Nhưng càng hiểu thì lại càng thấy gai mắt.
_
Thành phố Chu.
Tiếu Mai ngủ thiếp đi, phát ra tiếng ngáy khò khò. Trần Tĩnh ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó cẩn thận ngồi xuống ghế sô pha, đặt laptop lên trước mặt. Thấy điện thoại sáng lên, cô bèn cầm lên xem.
Người đàn ông gửi hai từ tới: [Ngủ rồi?]
Anh hỏi một cách rất tùy ý.
Nhưng Phó Lâm Viễn chưa bao giờ gửi tin nhắn kiểu này. Từ trước đến nay, anh có chuyện gì là nói ngay, hơn nữa còn đi thẳng vào công việc. Nhưng hình như gần đây anh thay đổi rất nhiều.
Trần Tĩnh cầm điện thoại lên. Cô im lặng vài giây, sau đó bắt đầu soạn tin: [Tổng giám đốc Phó, chào buổi tối.]
Khoảng một phút sau, người đàn ông lại gửi tin nhắn tới.
Phó Lâm Viễn: [Trần Tĩnh, nhất định phải trả lời như vậy sao?]
Trần Tĩnh: [Tổng giám đốc Phó có chuyện gì cần nói ạ?]
Đầu bên kia im lặng, không trả lời cô nữa. Trần Tĩnh nhẹ nhàng buông điện thoại xuống, tiếp tục chăm chú nhìn màn hình máy tính. Sau khi bận bịu một lát, điện thoại lại vang lên.
Lần này không phải tin WeChat gì, mà là nhóm ba người Trần Tĩnh, Tưởng Hòa và Kiều Tích. Ban đầu Trần Tĩnh định rời khỏi nhóm nhưng Tưởng Hòa không đồng ý. Cô ấy nói là giữ lại làm kỷ niệm.
Thỉnh thoảng thấy cô vẫn còn trong nhóm, cô ấy sẽ có cảm giác như cô vẫn còn ở tập đoàn Phó Hằng, cũng yên tâm hơn.
Sau khi không từ mà biệt khiến Tưởng Hòa khóc, Trần Tĩnh vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn nên cô không rời nhóm. Lúc này, đêm vẫn chưa quá khuya, tin nhắn trong nhóm bỗng nhiều lên.
Cô bấm mở ra xem.
Kiều Tích: [Mọi người có biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?]
Tưởng Hòa: [Chuyện gì?]
Kiều Tích: [Không phải gần đây các đơn vị bán khống đang như hổ rình mồi sao? Nhưng tổng giám đốc Phó không có ở công ty, thế là ông Phó nổi giận, nói thành phố Chu đầu tư ít như vậy, cần gì phải đích thân tổng giám đốc Phó đi.]
Kiều Tích: [Tổng giám đốc Phó nói rằng anh ấy đi vì một người.]
Kiều Tích: [Đi vì một người đấy.]
Kiều Tích: [Hai người phân tích câu này đi, phân tích đi!]
Kiều Tích: [Chắc chắn là vì một người phụ nữ! Bây giờ toàn bộ công ty đều thảo luận về vấn đề này, ai cũng muốn biết người phụ nữ kia là ai! Tôi xem lịch trình của Cố Quỳnh rồi, hiện giờ cô ta đang ở Bắc Kinh, không hề tới thành phố Chu!]
Tưởng Hòa: [...]
Kiều Tích: [@Trần Tĩnh, cô biết không? Có phải tổng giám đốc Phó tới thành phố Chu khảo sát hạng mục, sau đó thích người phụ nữ nào ở đó không?]
Trần Tĩnh nhìn vài giây, nhưng cô không trả lời.
Tin nhắn riêng vang lên.
Cô mở ra, là Tưởng Hòa gửi tới.
Tưởng Hòa: [Quả thật số tiền đầu tư hạng mục của thành phố Chu không đủ để tổng giám đốc Phó phải tự mình đi. Anh ấy chẳng để vào mắt số tiền này đâu, phê duyệt một cái là xong.]
Tưởng Hòa: [Tĩnh Tĩnh, cậu từng là thư ký của anh ấy, có lẽ cậu là người rõ ràng nhất.]
Trần Tĩnh im lặng, không lập tức trả lời.
Tưởng Hòa: [Anh ấy đi vì cậu.]
Tưởng Hòa: [Anh ấy có tới tìm cậu không?]
Trần Tĩnh còn chưa kịp trả lời thì Tưởng Hòa đã trực tiếp gọi điện tới khiến cô không kịp phản ứng lại. Trần Tĩnh sợ làm ồn đến Tiếu Mai, bèn đeo tai nghe vào rồi mới bắt máy.
Sau khi kết nối, hai người im lặng vài giây, Tưởng Hòa mới lên tiếng: "Cục cưng Tĩnh Tĩnh, có phải tổng giám đốc Phó tới tìm cậu không?”
Trần Tĩnh nhớ tới đêm đó.
Cô nói: "Anh ấy có đến, nhưng không thể chắc chắn rằng anh ấy tới tìm tớ.”
Tưởng Hòa: "Cậu còn muốn tự lừa mình dối người à? Ngoài cậu, anh ấy còn có thể đi gặp ai nữa chứ?”
Trần Tĩnh nói: "Sao tớ biết được, thành phố Chu cũng đâu có nhỏ.”
Đầu bên kia, Tưởng Hòa im lặng vài giây.
Sau đó, cô ấy cười nói: "Có muốn cá cược không? Tổng giám đốc Phó thích cậu đấy. Tĩnh Tĩnh, lúc trước tớ đã nói rồi, cậu tốt như vậy, chỉ cần là người từng có được cậu thì sẽ không ai dễ dàng buông tay đâu.”
"Cậu biết không, sau khi cậu rời đi, tổng giám đốc Phó đi công tác hoặc đi làm gì đó đều không dẫn theo Diêu Đào, anh ấy chỉ dẫn Vu Tùng theo."
Trần Tĩnh không biết nên nói gì.
Sự việc giống như không phải như vậy nhưng lại có vẻ đúng là vậy.
Tưởng Hòa giống một người xem kịch, bây giờ nhìn thấy cảnh này thì chỉ muốn vỗ tay khen hay. Cuối cùng bạn thân của cô ấy đã có thể hoàn thành được ước mơ của mình, tên đàn ông đáng chết kia thích cô, hơn nữa còn vì thế mà làm nhiều chuyện không hợp với lẽ thường. Tưởng Hòa cười ha ha.
Ở đầu dây bên này, Trần Tĩnh nghe thấy tiếng cười của cô ấy, bèn bất đắc dĩ nói: "Tưởng Hòa.”
"Alo! Tớ đây!”
Trần Tĩnh im lặng.
Ở bên kia, Tưởng Hòa cười nói: "Được rồi, không nói tới đề tài này nữa, mọi người trong công ty đang đồn thổi lung tung, bọn họ không nghĩ tới cũng không đoán ra đâu.”
Trần Tĩnh ừ một tiếng.
Sau đó, cô hỏi Tưởng Hòa gần đây thế nào, Tưởng Hòa nói Phùng Chí không có ở đây nên cô ấy rất bận rộn, tháng sau còn phải tham gia tiệc đầy tháng của con Phùng Chí.
Cô ấy lại hỏi Trần Tĩnh bên này thế nào.
Trần Tĩnh nói bên cô cũng rất thuận lợi.
Cô không nói với Tưởng Hòa chuyện Tiếu Mai nhập viện, chủ yếu là sợ Tưởng Hòa lo lắng. Thế nên hai người trò chuyện một lát rồi cúp máy.
Cô tháo tai nghe ra, để điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.
_
Ngày hôm sau.
Trần Tĩnh vừa ngủ dậy đã nhận được một cuộc điện thoại, nói là có hàng được giao tới. Trần Tĩnh đi rửa mặt, đầu tóc rối bù, đi xuống lầu. Một anh shipper đứng trước cửa, tay này cầm giỏ hoa quả, tay kia ôm một bó hoa hồng đỏ rực, thấy cô xuống thì nhét thẳng vào lòng cô.
Trần Tĩnh còn còn hơi mơ màng, sau khi nhận lấy mới ngước mắt lên.
"Xin hỏi là ai gửi thế ạ?"
"Có thiệp đấy, cô tự xem đi nhé! Tôi đi đây." Anh chàng kia lên xe rời đi, buổi sáng khá lạnh, Trần Tĩnh kéo lại cổ áo khoác.
Lúc này, hoa hồng đỏ cực kỳ phù hợp với khí sắc của cô.
Cô quét mắt một vòng, sau đó quay người lên lầu.
Tiếu Mai vẫn chưa tỉnh, Trần Tĩnh đặt giỏ hoa quả lên bàn, thả bó hoa hồng xuống rồi cầm lấy tấm thiệp bên trong.
Bên trong tấm thiệp chỉ ghi một chữ "Phó".
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, cô bèn cầm lên nhìn.
Anh gửi tin nhắn tới.
Phó Lâm Viễn: [Em không cho rằng tôi sẽ tặng hoa hồng cho cấp dưới đấy chứ?]
Tuy anh không nói thẳng ra nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.
Trần Tĩnh im lặng vài giây.
Cô đi tới thùng rác bên cạnh, ném hoa hồng vào trong. Sau đó, cô chụp một bức ảnh rồi gửi qua.
Cho anh nhìn xem, kết cục của bó hoa hồng này!
Đầu bên kia, Phó Lâm Viễn không trả lời.
Lúc này Trần Tĩnh mới xoay người đi tới bên cạnh Tiếu Mai. Tiếu Mai đã tỉnh lại, bà ấy liếc thấy giỏ hoa quả kia, bèn ngáp một cái rồi hỏi: "Ai tặng giỏ hoa quả kia vậy?”
Trần Tĩnh quay đầu nhìn.
Hoa quả không phải hoa, rất khó để vứt nó đi. Cô quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Tổng giám đốc Phó tặng.”
Nghe vậy, Tiếu Mai cười nói: "Cậu Phó rất có tâm.”
Trần Tĩnh mỉm cười, không trả lời.
Cô đỡ Tiếu Mai xuống giường đi vệ sinh. Thật ra bác sĩ đã nói, nếu mấy hôm nay bà ấy không có việc gì thì có thể xuất viện, về nhà chăm sóc tốt là được, chỉ cần tới tái khám định kỳ. Thế nên, hôm nay Trần Tĩnh định cùng Tiểu Mang đưa Tiếu Mai về, cô dự định thuê Tiểu Mang làm thêm một thời gian nữa.
Cho dù về nhà, Tiếu Mai vẫn cần người chăm sóc.
Tiểu Mang cũng đồng ý tiếp tục làm.
Tám giờ hơn, Chu Thần Vĩ mang bữa sáng đến, Lâm Tú Lệ cũng dự định xuất viện vào hôm nay. Thật ra bà ấy phải ở thêm vài ngày nhưng bà ấy sợ tốn tiền, lại cảm thấy cơ thể của mình đã tốt rồi, nên nhất quyết muốn xuất viện cùng một ngày với Tiếu Mai. Trần Tĩnh vừa ăn sáng vừa bàn bạc với Chu Thần Vĩ, quyết định buổi chiều sẽ làm thủ tục xuất viện.
Lâm Tú Lệ đeo khẩu trang, nhìn thấy Tiếu Mai bèn tiến lên đỡ bà ấy, mỉm cười, nói: "Không sao chứ?”
Tiếu Mai nở nụ cười, nắm tay bà ấy, nói: "Không sao đâu, trái lại là chị đấy, đã khá hơn chưa?”
Lâm Tú Lệ ho một cái, nói: "Không có vấn đề gì lớn cả, về nhà tĩnh dưỡng là được.”
Trần Tĩnh và Chu Thần Vĩ mở cửa xe cho hai bà mẹ, đưa bọn họ lên xe. Sau khi đóng cửa xe lại, hai người nhìn nhau mỉm cười, ngồi lên ghế lái và ghế lái phụ, sau đó khởi động xe, đi về phía thị trấn Chu.
Cuối cùng cũng được về nhà rồi.
_
Bắc Kinh.
Sáng sớm tập đoàn Phó Hằng đã có một cuộc hội nghị kéo dài đến hai tiếng. Mấy ngày nay phải đối phó với đơn vị bán khống, tất cả tài liệu đã chuẩn bị đầy đủ, người sáng lập Hoa Huy đã tự chặt đứt hai tay*, dâng thành quả nghiên cứu mới nhất cho tập đoàn Phó Hằng, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp sẽ công bố ra bên ngoài.
*Chương trước có nhắc tới, ở đây là vợ và anh em thân thiết.
Mấy ngày nay, Phó Lâm Viễn rất bận rộn.
Thời gian anh ở lại văn phòng cũng nhiều hơn.
Anh cũng biết tin mẹ Trần Tĩnh đã xuất viện. Buổi chiều hôm đó, Phùng Chí vội vàng quay về tập đoàn Phó Hằng, cùng Tề Mậu Thăng đến văn phòng Phó Lâm Viễn họp.
Phùng Chí đến Lê Thành thăm vợ nên cũng không nhàn rỗi.
Bọn họ ký kết hợp tác một hạng mục rất lớn với tập đoàn Chu thị, sau khi hạng mục này nổ ra sẽ khiến các đơn vị bán khống phải khóc lớn. Đây cũng là chiêu cuối cùng mà Phó Lâm Viễn chuẩn bị.
Sau khi bàn chuyện công việc xong, Tề Mậu Thăng đi trước, Phùng Chí hoàn thành báo cáo công tác cuối cùng. Phó Lâm Viễn dựa vào bàn, quay đầu dập tắt điếu thuốc, nói với Phùng Chí bằng giọng trầm thấp: "Đi gọi Trần..."
Chữ ‘Tĩnh’ không được thốt ra.
Đầu ngón tay của Phó Lâm Viễn khựng lại, Phùng Chí cũng sững sờ.
Bầu không khí yên tĩnh vài giây, lúc này Phó Lâm Viễn mới chậm rãi dập tắt điếu thuốc, mở miệng nói: "Gọi Diêu Đào vào.”
Phùng Chí nhìn góc nghiêng lạnh lùng của tổng giám đốc Phó, thầm nghĩ tổng giám đốc Phó vẫn chưa quen với việc thay đổi nhân sự.
Phùng Chí nhớ đến những tin đồn gần đây trong công ty, cảm thấy mình đã tiến gần hơn tới sự thật, bèn nói: "Được."
Sau đó Phùng Chí thò đầu ra ngoài, gọi Diêu Đào. Diêu Đào nghe xong thì ồ lên, lập tức đi vào. Phó Lâm Viễn ngước mắt, đưa tài liệu trên bàn cho cô ấy.
"Đưa đến phòng tài vụ."
Diêu Đào gật đầu, tiến lên nhận lấy tài liệu, sau đó bước nhanh ra khỏi văn phòng, đi về phía thang máy.
Dáng người cô ấy yểu điệu, gương mặt cũng rất xinh đẹp.
Nhưng dù sao vẫn không giống Trần Tĩnh. Nghĩ đến đây, Phùng Chí thu hồi tầm mắt, sau khi báo cáo công việc với Phó Lâm Viễn xong thì cũng rời khỏi văn phòng.
Phó Lâm Viễn dựa vào ghế một lát.
Anh ngước mắt, nhìn về phía chỗ ngồi của Trần Tĩnh.
Hiện giờ, chỗ ngồi của cô vẫn giống y như lúc cô rời đi.
Sau khi cô đi, thứ thay đổi không chỉ là thói quen, mà còn nhiều điều khác nữa.
Anh trở lại bàn làm việc, ngồi xuống rồi mở laptop ra, đầu ngón tay thon dài trượt trên bảng cảm ứng, hai mắt chăm chú nhìn vào màn hình. Vu Tùng đi vào văn phòng, anh ta lau mồ hôi, đứng trước bàn làm việc. Nhìn người đàn ông đang chuyên tâm làm việc, anh ta đắn đo một chút, cuối cùng vẫn tiến lên một bước.
Anh ta nói: "Tổng giám đốc Phó, đầu tư ở thành phố Chu, Chu Thần Vĩ mua cổ phiếu chui.”
Đầu ngón tay Phó Lâm Viễn khựng lại.
Anh ngước mắt, vẻ mặt lạnh lùng.
Vu Tùng hít sâu một hơi, nói: "Hiện giờ, thị trấn Chu có tin đồn rằng sau này khách sạn sẽ trở thành nhà trọ gia đình, hai người họ cùng nhau kinh doanh.”
Một lúc lâu sau, Phó Lâm Viễn duỗi tay, ngón tay thon dài giữ màn hình rồi đóng mạnh xuống. Anh đứng lên, cầm lấy điếu thuốc bên cạnh và bật lửa, sau đó cắn điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Tách.
Ánh lửa vàng cam vụt sáng.
Không biết tại sao, Vu Tùng theo bản năng đi qua đóng cửa phòng làm việc lại. Anh ta muốn bảo vệ lòng tự tôn của tổng giám đốc Phó. Phó Lâm Viễn thuận tay cầm lấy điện thoại trên bàn, đi đến bên cửa sổ, đứng đó nhìn tòa nhà Tinh Tọa cách đó không xa.
Anh bấm gọi vào số Trần Tĩnh, sau đó đặt điện thoại bên tai.
Chỉ một lát sau, đầu kia bắt máy, giọng nói của Trần Tĩnh truyền đến: "Tổng giám đốc Phó, chào buổi chiều.”
Nghe thấy giọng nói của cô, Phó Lâm Viễn im lặng vài giây, sau đó hạ thấp giọng nói: "Trần Tĩnh, em muốn ép điên tôi à.”
Trần Tĩnh hơi sững sờ.
Không đợi cô lên tiếng, Phó Lâm Viễn đã nói: "Nếu em và Chu Thần Vĩ dám kết hôn, vậy đừng trách tôi.”
Trần Tĩnh sửng sốt vài giây, lập tức nói.
"Phó Lâm Viễn, anh bình tĩnh lại."
Đầu ngón tay anh búng tàn thuốc, lạnh lùng nói: "Tôi không bình tĩnh được.”
Trần Tĩnh im lặng vài giây.
Sau đó.
Tút tút tút…
Cô cúp máy.
Chỉ là một cái xưng hô mà thôi nhưng lại khiến anh khó chịu tới thế.
Anh hiểu, đây là Trần Tĩnh công tư phân minh.
Nhưng càng hiểu thì lại càng thấy gai mắt.
_
Thành phố Chu.
Tiếu Mai ngủ thiếp đi, phát ra tiếng ngáy khò khò. Trần Tĩnh ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó cẩn thận ngồi xuống ghế sô pha, đặt laptop lên trước mặt. Thấy điện thoại sáng lên, cô bèn cầm lên xem.
Người đàn ông gửi hai từ tới: [Ngủ rồi?]
Anh hỏi một cách rất tùy ý.
Nhưng Phó Lâm Viễn chưa bao giờ gửi tin nhắn kiểu này. Từ trước đến nay, anh có chuyện gì là nói ngay, hơn nữa còn đi thẳng vào công việc. Nhưng hình như gần đây anh thay đổi rất nhiều.
Trần Tĩnh cầm điện thoại lên. Cô im lặng vài giây, sau đó bắt đầu soạn tin: [Tổng giám đốc Phó, chào buổi tối.]
Khoảng một phút sau, người đàn ông lại gửi tin nhắn tới.
Phó Lâm Viễn: [Trần Tĩnh, nhất định phải trả lời như vậy sao?]
Trần Tĩnh: [Tổng giám đốc Phó có chuyện gì cần nói ạ?]
Đầu bên kia im lặng, không trả lời cô nữa. Trần Tĩnh nhẹ nhàng buông điện thoại xuống, tiếp tục chăm chú nhìn màn hình máy tính. Sau khi bận bịu một lát, điện thoại lại vang lên.
Lần này không phải tin WeChat gì, mà là nhóm ba người Trần Tĩnh, Tưởng Hòa và Kiều Tích. Ban đầu Trần Tĩnh định rời khỏi nhóm nhưng Tưởng Hòa không đồng ý. Cô ấy nói là giữ lại làm kỷ niệm.
Thỉnh thoảng thấy cô vẫn còn trong nhóm, cô ấy sẽ có cảm giác như cô vẫn còn ở tập đoàn Phó Hằng, cũng yên tâm hơn.
Sau khi không từ mà biệt khiến Tưởng Hòa khóc, Trần Tĩnh vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn nên cô không rời nhóm. Lúc này, đêm vẫn chưa quá khuya, tin nhắn trong nhóm bỗng nhiều lên.
Cô bấm mở ra xem.
Kiều Tích: [Mọi người có biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?]
Tưởng Hòa: [Chuyện gì?]
Kiều Tích: [Không phải gần đây các đơn vị bán khống đang như hổ rình mồi sao? Nhưng tổng giám đốc Phó không có ở công ty, thế là ông Phó nổi giận, nói thành phố Chu đầu tư ít như vậy, cần gì phải đích thân tổng giám đốc Phó đi.]
Kiều Tích: [Tổng giám đốc Phó nói rằng anh ấy đi vì một người.]
Kiều Tích: [Đi vì một người đấy.]
Kiều Tích: [Hai người phân tích câu này đi, phân tích đi!]
Kiều Tích: [Chắc chắn là vì một người phụ nữ! Bây giờ toàn bộ công ty đều thảo luận về vấn đề này, ai cũng muốn biết người phụ nữ kia là ai! Tôi xem lịch trình của Cố Quỳnh rồi, hiện giờ cô ta đang ở Bắc Kinh, không hề tới thành phố Chu!]
Tưởng Hòa: [...]
Kiều Tích: [@Trần Tĩnh, cô biết không? Có phải tổng giám đốc Phó tới thành phố Chu khảo sát hạng mục, sau đó thích người phụ nữ nào ở đó không?]
Trần Tĩnh nhìn vài giây, nhưng cô không trả lời.
Tin nhắn riêng vang lên.
Cô mở ra, là Tưởng Hòa gửi tới.
Tưởng Hòa: [Quả thật số tiền đầu tư hạng mục của thành phố Chu không đủ để tổng giám đốc Phó phải tự mình đi. Anh ấy chẳng để vào mắt số tiền này đâu, phê duyệt một cái là xong.]
Tưởng Hòa: [Tĩnh Tĩnh, cậu từng là thư ký của anh ấy, có lẽ cậu là người rõ ràng nhất.]
Trần Tĩnh im lặng, không lập tức trả lời.
Tưởng Hòa: [Anh ấy đi vì cậu.]
Tưởng Hòa: [Anh ấy có tới tìm cậu không?]
Trần Tĩnh còn chưa kịp trả lời thì Tưởng Hòa đã trực tiếp gọi điện tới khiến cô không kịp phản ứng lại. Trần Tĩnh sợ làm ồn đến Tiếu Mai, bèn đeo tai nghe vào rồi mới bắt máy.
Sau khi kết nối, hai người im lặng vài giây, Tưởng Hòa mới lên tiếng: "Cục cưng Tĩnh Tĩnh, có phải tổng giám đốc Phó tới tìm cậu không?”
Trần Tĩnh nhớ tới đêm đó.
Cô nói: "Anh ấy có đến, nhưng không thể chắc chắn rằng anh ấy tới tìm tớ.”
Tưởng Hòa: "Cậu còn muốn tự lừa mình dối người à? Ngoài cậu, anh ấy còn có thể đi gặp ai nữa chứ?”
Trần Tĩnh nói: "Sao tớ biết được, thành phố Chu cũng đâu có nhỏ.”
Đầu bên kia, Tưởng Hòa im lặng vài giây.
Sau đó, cô ấy cười nói: "Có muốn cá cược không? Tổng giám đốc Phó thích cậu đấy. Tĩnh Tĩnh, lúc trước tớ đã nói rồi, cậu tốt như vậy, chỉ cần là người từng có được cậu thì sẽ không ai dễ dàng buông tay đâu.”
"Cậu biết không, sau khi cậu rời đi, tổng giám đốc Phó đi công tác hoặc đi làm gì đó đều không dẫn theo Diêu Đào, anh ấy chỉ dẫn Vu Tùng theo."
Trần Tĩnh không biết nên nói gì.
Sự việc giống như không phải như vậy nhưng lại có vẻ đúng là vậy.
Tưởng Hòa giống một người xem kịch, bây giờ nhìn thấy cảnh này thì chỉ muốn vỗ tay khen hay. Cuối cùng bạn thân của cô ấy đã có thể hoàn thành được ước mơ của mình, tên đàn ông đáng chết kia thích cô, hơn nữa còn vì thế mà làm nhiều chuyện không hợp với lẽ thường. Tưởng Hòa cười ha ha.
Ở đầu dây bên này, Trần Tĩnh nghe thấy tiếng cười của cô ấy, bèn bất đắc dĩ nói: "Tưởng Hòa.”
"Alo! Tớ đây!”
Trần Tĩnh im lặng.
Ở bên kia, Tưởng Hòa cười nói: "Được rồi, không nói tới đề tài này nữa, mọi người trong công ty đang đồn thổi lung tung, bọn họ không nghĩ tới cũng không đoán ra đâu.”
Trần Tĩnh ừ một tiếng.
Sau đó, cô hỏi Tưởng Hòa gần đây thế nào, Tưởng Hòa nói Phùng Chí không có ở đây nên cô ấy rất bận rộn, tháng sau còn phải tham gia tiệc đầy tháng của con Phùng Chí.
Cô ấy lại hỏi Trần Tĩnh bên này thế nào.
Trần Tĩnh nói bên cô cũng rất thuận lợi.
Cô không nói với Tưởng Hòa chuyện Tiếu Mai nhập viện, chủ yếu là sợ Tưởng Hòa lo lắng. Thế nên hai người trò chuyện một lát rồi cúp máy.
Cô tháo tai nghe ra, để điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.
_
Ngày hôm sau.
Trần Tĩnh vừa ngủ dậy đã nhận được một cuộc điện thoại, nói là có hàng được giao tới. Trần Tĩnh đi rửa mặt, đầu tóc rối bù, đi xuống lầu. Một anh shipper đứng trước cửa, tay này cầm giỏ hoa quả, tay kia ôm một bó hoa hồng đỏ rực, thấy cô xuống thì nhét thẳng vào lòng cô.
Trần Tĩnh còn còn hơi mơ màng, sau khi nhận lấy mới ngước mắt lên.
"Xin hỏi là ai gửi thế ạ?"
"Có thiệp đấy, cô tự xem đi nhé! Tôi đi đây." Anh chàng kia lên xe rời đi, buổi sáng khá lạnh, Trần Tĩnh kéo lại cổ áo khoác.
Lúc này, hoa hồng đỏ cực kỳ phù hợp với khí sắc của cô.
Cô quét mắt một vòng, sau đó quay người lên lầu.
Tiếu Mai vẫn chưa tỉnh, Trần Tĩnh đặt giỏ hoa quả lên bàn, thả bó hoa hồng xuống rồi cầm lấy tấm thiệp bên trong.
Bên trong tấm thiệp chỉ ghi một chữ "Phó".
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, cô bèn cầm lên nhìn.
Anh gửi tin nhắn tới.
Phó Lâm Viễn: [Em không cho rằng tôi sẽ tặng hoa hồng cho cấp dưới đấy chứ?]
Tuy anh không nói thẳng ra nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.
Trần Tĩnh im lặng vài giây.
Cô đi tới thùng rác bên cạnh, ném hoa hồng vào trong. Sau đó, cô chụp một bức ảnh rồi gửi qua.
Cho anh nhìn xem, kết cục của bó hoa hồng này!
Đầu bên kia, Phó Lâm Viễn không trả lời.
Lúc này Trần Tĩnh mới xoay người đi tới bên cạnh Tiếu Mai. Tiếu Mai đã tỉnh lại, bà ấy liếc thấy giỏ hoa quả kia, bèn ngáp một cái rồi hỏi: "Ai tặng giỏ hoa quả kia vậy?”
Trần Tĩnh quay đầu nhìn.
Hoa quả không phải hoa, rất khó để vứt nó đi. Cô quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Tổng giám đốc Phó tặng.”
Nghe vậy, Tiếu Mai cười nói: "Cậu Phó rất có tâm.”
Trần Tĩnh mỉm cười, không trả lời.
Cô đỡ Tiếu Mai xuống giường đi vệ sinh. Thật ra bác sĩ đã nói, nếu mấy hôm nay bà ấy không có việc gì thì có thể xuất viện, về nhà chăm sóc tốt là được, chỉ cần tới tái khám định kỳ. Thế nên, hôm nay Trần Tĩnh định cùng Tiểu Mang đưa Tiếu Mai về, cô dự định thuê Tiểu Mang làm thêm một thời gian nữa.
Cho dù về nhà, Tiếu Mai vẫn cần người chăm sóc.
Tiểu Mang cũng đồng ý tiếp tục làm.
Tám giờ hơn, Chu Thần Vĩ mang bữa sáng đến, Lâm Tú Lệ cũng dự định xuất viện vào hôm nay. Thật ra bà ấy phải ở thêm vài ngày nhưng bà ấy sợ tốn tiền, lại cảm thấy cơ thể của mình đã tốt rồi, nên nhất quyết muốn xuất viện cùng một ngày với Tiếu Mai. Trần Tĩnh vừa ăn sáng vừa bàn bạc với Chu Thần Vĩ, quyết định buổi chiều sẽ làm thủ tục xuất viện.
Lâm Tú Lệ đeo khẩu trang, nhìn thấy Tiếu Mai bèn tiến lên đỡ bà ấy, mỉm cười, nói: "Không sao chứ?”
Tiếu Mai nở nụ cười, nắm tay bà ấy, nói: "Không sao đâu, trái lại là chị đấy, đã khá hơn chưa?”
Lâm Tú Lệ ho một cái, nói: "Không có vấn đề gì lớn cả, về nhà tĩnh dưỡng là được.”
Trần Tĩnh và Chu Thần Vĩ mở cửa xe cho hai bà mẹ, đưa bọn họ lên xe. Sau khi đóng cửa xe lại, hai người nhìn nhau mỉm cười, ngồi lên ghế lái và ghế lái phụ, sau đó khởi động xe, đi về phía thị trấn Chu.
Cuối cùng cũng được về nhà rồi.
_
Bắc Kinh.
Sáng sớm tập đoàn Phó Hằng đã có một cuộc hội nghị kéo dài đến hai tiếng. Mấy ngày nay phải đối phó với đơn vị bán khống, tất cả tài liệu đã chuẩn bị đầy đủ, người sáng lập Hoa Huy đã tự chặt đứt hai tay*, dâng thành quả nghiên cứu mới nhất cho tập đoàn Phó Hằng, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp sẽ công bố ra bên ngoài.
*Chương trước có nhắc tới, ở đây là vợ và anh em thân thiết.
Mấy ngày nay, Phó Lâm Viễn rất bận rộn.
Thời gian anh ở lại văn phòng cũng nhiều hơn.
Anh cũng biết tin mẹ Trần Tĩnh đã xuất viện. Buổi chiều hôm đó, Phùng Chí vội vàng quay về tập đoàn Phó Hằng, cùng Tề Mậu Thăng đến văn phòng Phó Lâm Viễn họp.
Phùng Chí đến Lê Thành thăm vợ nên cũng không nhàn rỗi.
Bọn họ ký kết hợp tác một hạng mục rất lớn với tập đoàn Chu thị, sau khi hạng mục này nổ ra sẽ khiến các đơn vị bán khống phải khóc lớn. Đây cũng là chiêu cuối cùng mà Phó Lâm Viễn chuẩn bị.
Sau khi bàn chuyện công việc xong, Tề Mậu Thăng đi trước, Phùng Chí hoàn thành báo cáo công tác cuối cùng. Phó Lâm Viễn dựa vào bàn, quay đầu dập tắt điếu thuốc, nói với Phùng Chí bằng giọng trầm thấp: "Đi gọi Trần..."
Chữ ‘Tĩnh’ không được thốt ra.
Đầu ngón tay của Phó Lâm Viễn khựng lại, Phùng Chí cũng sững sờ.
Bầu không khí yên tĩnh vài giây, lúc này Phó Lâm Viễn mới chậm rãi dập tắt điếu thuốc, mở miệng nói: "Gọi Diêu Đào vào.”
Phùng Chí nhìn góc nghiêng lạnh lùng của tổng giám đốc Phó, thầm nghĩ tổng giám đốc Phó vẫn chưa quen với việc thay đổi nhân sự.
Phùng Chí nhớ đến những tin đồn gần đây trong công ty, cảm thấy mình đã tiến gần hơn tới sự thật, bèn nói: "Được."
Sau đó Phùng Chí thò đầu ra ngoài, gọi Diêu Đào. Diêu Đào nghe xong thì ồ lên, lập tức đi vào. Phó Lâm Viễn ngước mắt, đưa tài liệu trên bàn cho cô ấy.
"Đưa đến phòng tài vụ."
Diêu Đào gật đầu, tiến lên nhận lấy tài liệu, sau đó bước nhanh ra khỏi văn phòng, đi về phía thang máy.
Dáng người cô ấy yểu điệu, gương mặt cũng rất xinh đẹp.
Nhưng dù sao vẫn không giống Trần Tĩnh. Nghĩ đến đây, Phùng Chí thu hồi tầm mắt, sau khi báo cáo công việc với Phó Lâm Viễn xong thì cũng rời khỏi văn phòng.
Phó Lâm Viễn dựa vào ghế một lát.
Anh ngước mắt, nhìn về phía chỗ ngồi của Trần Tĩnh.
Hiện giờ, chỗ ngồi của cô vẫn giống y như lúc cô rời đi.
Sau khi cô đi, thứ thay đổi không chỉ là thói quen, mà còn nhiều điều khác nữa.
Anh trở lại bàn làm việc, ngồi xuống rồi mở laptop ra, đầu ngón tay thon dài trượt trên bảng cảm ứng, hai mắt chăm chú nhìn vào màn hình. Vu Tùng đi vào văn phòng, anh ta lau mồ hôi, đứng trước bàn làm việc. Nhìn người đàn ông đang chuyên tâm làm việc, anh ta đắn đo một chút, cuối cùng vẫn tiến lên một bước.
Anh ta nói: "Tổng giám đốc Phó, đầu tư ở thành phố Chu, Chu Thần Vĩ mua cổ phiếu chui.”
Đầu ngón tay Phó Lâm Viễn khựng lại.
Anh ngước mắt, vẻ mặt lạnh lùng.
Vu Tùng hít sâu một hơi, nói: "Hiện giờ, thị trấn Chu có tin đồn rằng sau này khách sạn sẽ trở thành nhà trọ gia đình, hai người họ cùng nhau kinh doanh.”
Một lúc lâu sau, Phó Lâm Viễn duỗi tay, ngón tay thon dài giữ màn hình rồi đóng mạnh xuống. Anh đứng lên, cầm lấy điếu thuốc bên cạnh và bật lửa, sau đó cắn điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Tách.
Ánh lửa vàng cam vụt sáng.
Không biết tại sao, Vu Tùng theo bản năng đi qua đóng cửa phòng làm việc lại. Anh ta muốn bảo vệ lòng tự tôn của tổng giám đốc Phó. Phó Lâm Viễn thuận tay cầm lấy điện thoại trên bàn, đi đến bên cửa sổ, đứng đó nhìn tòa nhà Tinh Tọa cách đó không xa.
Anh bấm gọi vào số Trần Tĩnh, sau đó đặt điện thoại bên tai.
Chỉ một lát sau, đầu kia bắt máy, giọng nói của Trần Tĩnh truyền đến: "Tổng giám đốc Phó, chào buổi chiều.”
Nghe thấy giọng nói của cô, Phó Lâm Viễn im lặng vài giây, sau đó hạ thấp giọng nói: "Trần Tĩnh, em muốn ép điên tôi à.”
Trần Tĩnh hơi sững sờ.
Không đợi cô lên tiếng, Phó Lâm Viễn đã nói: "Nếu em và Chu Thần Vĩ dám kết hôn, vậy đừng trách tôi.”
Trần Tĩnh sửng sốt vài giây, lập tức nói.
"Phó Lâm Viễn, anh bình tĩnh lại."
Đầu ngón tay anh búng tàn thuốc, lạnh lùng nói: "Tôi không bình tĩnh được.”
Trần Tĩnh im lặng vài giây.
Sau đó.
Tút tút tút…
Cô cúp máy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook