Hoa Hồng Đỏ
Chương 34

Đau chứ, nhưng chỉ là lúc đầu, là lúc cô bị đẩy nhất. Hơn nữa còn say rượu, sau đó thì đỡ hơn chút. Bản thân Trần Tĩnh không suy nghĩ cẩn thận những điều này, cô ngước mắt nhìn anh vài giây, lắc đầu, Phó Lâm Viễn nắm chặt eo cô.

Anh nhướng mày, hơi cúi người, ghé vào tai cô nói: “May là tôi kiên nhẫn.”

Đầu ngón tay nắm cổ áo anh của Trần Tĩnh siết chặt, cổ áo siết chặt cổ anh, Phó Lâm Viễn lui về sau một chút, nhìn về phía mặt cô, Trần Tĩnh nhìn anh, tim đập nhanh hơn, giống như rơi vào tay giặc.

Cô vuốt ve cổ áo anh.

Cầu thang yên tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp của cô, có thể từ ánh mắt cô mang theo chút hơi nước nhìn thấy bóng dáng anh, bàn tay nắm eo cô của Phó Lâm Viễn đột nhiên siết chặt.

Anh nhìn chằm chằm vào cô.

Trần Tĩnh cảm nhận được nhiệt độ trên eo.

Cánh tay cô ôm lấy cổ anh, nhón chân nghiêng đầu, hôn đôi môi mỏng của anh. Phó Lâm Viễn bất động, cụp mắt nhìn cô càng ngày càng gần, cho đến khi đôi môi đỏ mọng của cô dán lên, Trần Tĩnh khẽ há miệng, mút anh một cái, không hề có kỹ xảo, chỉ là theo bản năng, lúc này Phó Lâm Viễn mới đột nhiên ngậm chặt môi cô.

Đầu lưỡi trực tiếp thâm nhập.

Ở góc độ này, đường nét hàm dưới của người đàn ông rất rõ ràng, anh đuổi theo hôn lấy cô. Gáy của Trần Tĩnh chống vào vách tường, bị hôn đến mức trong mắt đầy nước.

Hai người quấn quýt trong góc cầu thang một lúc.

Đúng lúc này thang máy có người đi xuống.

Là một gia đình lớn, mang theo trẻ em, giống như rất hiếm khi thấy, đứa nhỏ thò đầu nhìn về phía này, những người lớn khác cũng tò mò nhìn ngó. Mặt Trần Tĩnh đỏ bừng, cô rời khỏi đôi môi mỏng của Phó Lâm Viễn, trốn vào trong lòng anh. Phó Lâm Viễn khẽ nhếch môi, ôm chặt lấy cô, dùng thân thể chắn giúp cô, hoàn toàn bao phủ lấy Trần Tĩnh,

Chỉ để lại chút vạt áo bên ngoài.

“Mẹ ơi, họ đang hôn nhau.” Cậu bé nhìn xong, chỉ vào họ trong góc rồi nói với mẹ. Thanh âm quanh quẩn ở cầu thang, mẹ cậu bé cũng ngượng ngùng, vội vàng kéo cậu bé đi, chị cậu bé nắm tay bà nội cũng tò mò nhìn bên này.

Nghe thấy chữ hôn kia, tai Trần Tĩnh đỏ bừng. Mặt cô cũng đỏ bừng.

Phó Lâm Viễn nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ này của cô, tối hôm qua cô cũng như vậy, da thịt ửng hồng. Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, sau khi xe chạy đi, Trần Tĩnh nâng mắt, hơi đẩy anh: “Tổng giám đốc Phó, tôi lên đây."

Phó Lâm Viễn thuận theo sức lực của cô, buông cô ra một chút, ừ một tiếng.

Anh bước hai bước, đưa tay bấm thang máy.

Trần Tĩnh xách túi đi vào thang máy, Phó Lâm Viễn đút tay vào trong túi quần, yên lặng nhìn cô, thang máy chậm rãi khép lại, cho đến khi hoàn toàn khép lại, lúc này Phó Lâm Viễn mới ra khỏi lối vào cầu thang, Vu Tùng lái xe tới rồi dừng lại, Phó Lâm Viễn khom lưng ngồi vào, xe khởi động, chỉ chốc lát sau liền rời khỏi hầm xe.

_

Trần Tĩnh trở về phòng, thay dép lê, ngồi xuống sô pha.

Nhịp tim dần dần bình tĩnh lại, hai má cũng không còn nóng như trước, cô cầm máy tính bảng lên, mở lịch trình của Phó Lâm Viễn, ngày mốt anh phải đi công tác ở Lê Thành, gặp một giám đốc ngân hàng.

Cô lật sang trang, lúc này di động đột ngột vang lên.

Cô cầm lên nhìn, người gọi điện thoại là Tiếu Mai.

Trần Tĩnh nghe máy.

Tiếu Mai: "Gần đây bận rộn như vậy? Ngay cả gọi điện thoại cũng không gọi cho mẹ.”

Trần Tĩnh cười nói: "Không phải đã gửi tin nhắn cho mẹ rồi sao?”

“Phải, nói con chuyển tiền vào rồi, sau đó không nói không rằng gì? Ngay cả gọi điện thoại nói chuyện trực tiếp cũng không có thời gian.” 

Trần Tĩnh bất đắc dĩ nói: "Mẹ, nhận được lương lập tức chuyển tiền cho mẹ còn không tốt sao.”

Tiếu Mai hừ một tiếng.

“Đúng rồi, gần đây con và Chu Bạc Vĩ không liên lạc gì à?”

Trần Tĩnh suy nghĩ một chút, nói: "Thỉnh thoảng sẽ bấm thích ở vòng bạn bè.”

“Mẹ cũng hỏi mẹ cậu ta về chuyện của cậu ta, nói là đàn em chung trường, quấn lấy cậu ta một khoảng thời gian rất dài rồi, cậu ta không từ chối, cuối cùng cũng ở bên nhau rồi.”

Trần Tĩnh nhướng mày: “Mẹ xem, vậy đúng rồi còn gì?”

Tiếu Mai nghe ngữ khí của cô, lập tức nói: "Chu Bạc Vĩ vẫn muốn chia tay, chỉ là không chia tay được, cô gái này đã bị như vậy, còn quấn lấy người ta, cũng rất xấu hổ, con ở bên ngoài, nhất định không thể giống vậy! Trên đời này thiếu gì đàn ông chứ!”

Trần Tĩnh ừ ừ hai tiếng.

“Con biết rồi.”

Tiếu Mai lại nói tiếp: "Nói cho cùng còn không phải do Chu Bạc Vĩ không đủ quả quyết, nếu thực sự muốn chia tay thì làm sao không làm được chứ."

Trần Tĩnh lại ừ ừ hai tiếng.

Chỉ biết phụ họa theo.

Tiếu Mai nói cũng mệt, lại nói với Trần Tĩnh chút chuyện hàng xóm láng giềng, có lúc tính cách bà ấy rất nóng, dễ đắc tội với người khác, Trần Tĩnh ít nhiều hơi lo lắng cho bà ấy, nhưng hiện tại bà ấy cũng có bạn bè tốt, ví dụ như mẹ của Chu Bạc Vĩ, tuy rằng xảy ra chuyện của Chu Bạc Vĩ, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến quan hệ tốt đẹp của hai người bọn họ, lúc này Trần Tĩnh mới yên tâm. Tiếu Mai nói với Trần Tĩnh: "Mẹ của Bạc Vĩ cảm thấy có lỗi, luôn đến tìm mẹ, mẹ cũng muốn tha thứ cho bà ấy."

Trần Tĩnh cười rộ lên, dịu dàng nói.

“Vâng, mẹ là tốt nhất rồi.”

Sau đó, hai mẹ con lại hàn huyên một lát mới cúp điện thoại, Trần Tĩnh để điện thoại xuống, xoa cổ, sau đó đứng dậy lấy áo ngủ đi tắm, tắm xong đi ra, Tưởng Hòa đã về, cô ấy vừa ngáp vừa xem TV, Trần Tĩnh lau tóc: “Nhanh như vậy sao?"

Tưởng Hòa ôm gối trong lòng, cười liếc cô một cái: “Cậu không đi thì chả có ý nghĩa gì, anh ta chẳng qua là muốn thăm dò chuyện của cậu, tớ cũng muốn nhìn xem rốt cuộc anh ta để ý cậu tới đâu."

Trần Tĩnh vừa lau tóc vừa rót nước, sắc mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Tưởng Hòa bấm TV đổi kênh, nói: "Vừa rồi ở trong quán bar, có không ít cô gái đến gần anh ta, anh ta đều từ chối, Tĩnh Tĩnh, cậu nói xem, lãng tử thực sự có thể quay đầu lại sao?"

Trần Tĩnh đưa nước cho Tưởng Hòa.

Tưởng Hòa nhận lấy nhìn cô: “Không muốn phát biểu ý kiến à?”

Trần Tĩnh lau cổ, lấy máy sấy ra, nói: "Tớ đã từ chối anh ta rồi."

Tưởng Hòa chậc vài tiếng.

Cô ấy thu hồi tầm mắt, uống nước, nói: "Cậu từ chối anh ta, nhất định không phải bởi vì anh ta là lãng tử, mà là bởi vì anh ta không phải người cậu thích."

Trần Tĩnh cắm máy sấy, bắt đầu sấy tóc, cười cười không trả lời.

Tưởng Hòa nhìn ánh sáng trên TV, lại nhớ được bí mật lần trước Trần Tĩnh mới nói một nửa.

_

Ngày hôm sau.

Lại là ngày đi làm.

Hôm nay thời tiết rất lạnh, có lẽ sắp có tuyết rơi rồi. Trần Tĩnh và Tưởng Hòa đến Phó Hằng, hai người lên lầu, Trần Tĩnh để túi xuống dọn dẹp phòng làm việc của anh.

Anh vẫn chưa tới.

Bận rộn xong, pha xong cà phê, đã hơn chín giờ rưỡi, văn phòng vẫn rất yên tĩnh. Trần Tĩnh ngồi xuống, bắt đầu bận rộn công việc, đám người Phùng Chí đi lên, đưa văn kiện cho cô, sau đó Trần Tĩnh đưa đến văn phòng của anh. Phùng Chí hơi nhàm chán, đứng ở bên cạnh bàn tán gẫu với cô, nói chuyện về mười tám vị La Hán kia, cậu gõ bàn nói: "CEO của Đằng Vũ làm như vậy, hình như tổng giám đốc Phó cũng không quá tức giận."

Trần Tĩnh cầm cà phê, nghe vậy nói: "Tổng giám đốc Phó không có ý định muốn quyền khống chế bọn họ."

Phùng Chí gật đầu: "Tôi có thể nhận ra, nhưng ông ta làm như vậy hiển nhiên là nhắm vào tổng giám đốc Phó, trước kia còn nói tổng giám đốc Phó là Bá Nhạc của ông ta, dập đầu cảm ơn tổng giám đốc Phó, làm như này rõ ràng là muốn nhắm vào tổng giám đốc Phó."

Trần Tĩnh: "Ông ta không chỉ nhắm vào tổng giám đốc Phó, mà là ông ta nhắm vào tất cả các nhà đầu tư."

Phùng Chí chậc một tiếng: “Không biết lấy đâu ra mặt mũi làm vậy nữa, nếu lúc trước không phải tổng giám đốc Phó cứu vớt ông ta, hiện tại ông ta ở đâu còn chưa biết đâu."

Trần Tĩnh cười cười.

Phùng Chí: "Bản lĩnh không lớn nhưng tham vọng không nhỏ.”

Hiển nhiên anh ta rất chướng mắt CEO Đằng Vũ, chủ yếu Đằng Vũ là công ty đầu tiên Phó Lâm Viễn đầu tư khi vào thị trường Mỹ, lúc ấy là lấy thân phận giúp đỡ để đầu tư, sau đó Phó Lâm Viễn tiếp nhận chức vụ ở Phó Hằng, việc đầu tư vào Đằng Vũ chuyển thành đầu tư của tập đoàn Phó Hằng, Phó Hằng là cổ đông.

Các cổ đông cũng có nhiều ý kiến với công ty này.

Trò chuyện một lúc, cửa thang máy mở ra, Phó Lâm Viễn đi ra từ trong thang máy ra, thời tiết lạnh, đuôi lông mày anh mang theo vài phần lạnh lùng, anh nâng mắt nhìn, Trần Tĩnh tiếp xúc với ánh mắt của anh, chẳng biết vì sao bên tai hơi nóng, nhưng mặt cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, đôi mắt Phó Lâm Viễn dừng ở trên mặt cô vài giây: “Cà phê."

Sau đó, anh quét mắt nhìn Phùng Chí: “Vào trong."

Phùng Chí ai một tiếng, cầm lấy văn kiện vừa đưa cho Trần Tĩnh rồi đuổi theo.

Trần Tĩnh cũng lập tức đi đến văn phòng, pha cà phê cho anh. Cô bưng cà phê đặt bên tay anh, Phó Lâm Viễn cầm văn kiện trong tay, nghe Phùng Chí báo cáo.

Trần Tĩnh chuẩn bị cà phê xong thì định đi.

Phó Lâm Viễn liếc cô một cái, cổ áo sơ mi của anh hơi mở, cà vạt phía trên buông xuống, Trần Tĩnh bị anh nhìn, vẻ mặt cô hơi khựng lại, một tay Phó Lâm Viễn nâng lên cài lại cổ áo đang mở rộng. Sau khi cài xong chỉ còn chưa thắt cà vạt, Trần Tĩnh tiến lên, lấy cà vạt của anh ra, đầu ngón tay trắng nõn tinh tế quấn cà vạt.

Phó Lâm Viễn rũ mắt nhìn cô.

Mà phía sau là Phùng Chí đang báo cáo.

Sắc mặt Trần Tĩnh điềm tĩnh, cẩn thận thắt lại, hôm nay cô bôi son môi màu nhạt, màu môi hồng nhuận, chóp mũi rất thẳng, lông mi cũng rất cong, nhẹ nhàng chuyển động.

Cổ cô trắng nõn, đeo một sợi dây chuyền vòng xoắn màu vàng, nó dán vào da thịt cô.

Phùng Chí không phát hiện ra gì cả.

Anh ta còn đưa tay chỉ vào văn kiện để Phó Lâm Viễn nhìn rõ.

Phó Lâm Viễn thu hồi tầm mắt từ trên mặt Trần Tĩnh lại, nhìn về phía văn kiện, mà trước mặt có mùi nước hoa nhàn nhạt,  đó là mùi trên người cô. Sau khi thắt xong, Trần Tĩnh buông tay ra, lui về phía sau một bước, Phó Lâm Viễn liếc mắt nhìn cô: “Mua vé máy bay bay ngày mai tới Lê Thành, hai vé."

Trần Tĩnh đáp lời.

“Vâng ạ.”

Trần Tĩnh xoay người đi ra khỏi văn phòng, mới vừa đi tới bàn làm việc.

Cửa thang máy lại mở ra.

Tay Lục Thần cầm hai bó hoa đi tới, cười đưa cho cô: “Tối hôm qua thua cô."

Trần Tĩnh khẽ ngẩn người.

“Anh Lục, chuyện nhỏ như vậy không cần phải nhớ đâu.”

Lục Thần cười trực tiếp nhét hoa vào trong lòng cô: “Tưởng Hòa cũng có, là bó kia, cô đưa cho cô ấy."

Trần Tĩnh không biết nên làm gì.

Tay trái tay phải của cô đều là hoa, cô đành phải buông xuống trước, hai bó này đều là hoa hồng, Lục Thần quả thật không thiên vị, đều là hoa hồng màu đỏ, rất diễm lệ.

Lục Thần đưa hoa xong, nhìn cô vài giây, nói: "Tôi vào tìm tổng giám đốc Phó của các cô."

Nói xong, anh ta liền đi vào văn phòng. Mà màn anh ta tặng hoa kia, đã bị người trong phòng làm việc nhìn thấy, vẻ mặt Phùng Chí thổn thức, Phó Lâm Viễn dựa vào bàn, liếc nhìn bên kia một cái, sắc mặt lạnh lùng.

Lục Thần vào cửa, cười hỏi: “Đang bận à?”

Phùng Chí cười trả lời Lục Thần: “Đúng vậy, giám đốc Lục, chúng tôi đang bận.”

Phó Lâm Viễn bưng cà phê lên, uống một ngụm, không để ý tới Lục Thần. Lục Thần ngồi thẳng xuống sô pha, Phùng Chí nhìn về phía Phó Lâm Viễn, muốn hỏi có muốn để anh ta đi trước hay không, đợi lát nữa lại đến. Phó Lâm Viễn buông cà phê, liếc mắt nhìn Phùng Chí: “Tiếp tục.”

Phùng Chí ồ một tiếng.

Tiếp tục chủ đề vừa rồi.

Tay Phó Lâm Viễn đút túi quần, quét mắt nhìn về phía Trần Tĩnh đang ngắm hoa.

Lục Thần dựa vào sô pha, đợi một lát, Phùng Chí vẫn chưa đi, anh ta ngồi một lúc cũng có chút nhàm chán, đứng dậy ra cửa, muốn đi tìm Trần Tĩnh nói chuyện.

Nhưng Trần Tĩnh rất bận, Trần Tĩnh ngước mắt nhìn Lục Thần, cười nói: "Nếu không thì buổi chiều anh Lục lại đến?"

Lục Thần đứng bên cạnh bàn.

Cười nói: "Không cần, tôi chủ yếu là tới tặng hoa cho cô, Phó Lâm Viễn gần đây đúng là bận thật."

Trần Tĩnh cười cười.

Lục Thần thấy Trần Tĩnh còn một đống công việc trong tay, cũng không tiện quấy rầy nữa, gõ bàn, bảo Trần Tĩnh cất kỹ hoa hồng rồi rời đi trước.

Sau khi anh ta đi.

Tưởng Hòa mới đi lên, Tưởng Hòa oa một tiếng ôm lấy bó hoa hồng kia.

“Hình như đã lâu không nhận được hoa hồng.”

Trần Tĩnh đặt vé máy bay xong, cười nói: “Lần sau tớ đặt cho cậu một bó."

“Được." Tưởng Hòa ôm hoa hồng xoay người định đi, Phùng Chí quay người lại nhìn thấy Tưởng Hòa, cười chỉ vào bó hoa hồng trong lòng cô ấy: “Sao vậy? Gám đốc Lục cũng tặng cho cô à?”

Tưởng Hòa cười gật đầu.

Cô ấy nhìn thấy Phó Lâm Viễn, chào một tiếng tổng giám đốc Phó.

Phó Lâm Viễn châm một điếu thuốc, cắn ở trong miệng, mặt mũi lạnh lùng. Phùng Chí tò mò, hỏi Tưởng Hòa: “Không phải giám đốc Lục theo đuổi Trần Tĩnh sao, vậy hoa của cô là… tặng kèm?”

Tưởng Hòa ho một tiếng.

Đến gần Phùng Chí, nói: "Đúng làm hàng tặng kèm, tối hôm qua giám đốc Lục cố ý chơi trò chơi với chúng tôi, chính là trò thẻ bài, đoán trúng sẽ tặng hoa."

Phùng Chí vừa nghe vậy thì nói: “Thủ đoạn hay.”

Anh ta kéo Tưởng Hòa, hai người cùng nhau đi vào thang máy, cảm thán giám đốc Lục theo đuổi phụ nữ.

Sau khi họ đi.

Tầng cao nhất yên tĩnh lại, Trần Tĩnh tùy tiện đặt hoa hồng lên cạnh bàn. Phó Lâm Viễn cắn điếu thuốc trở về bàn, mở laptop ra, ngón tay thon dài bấm vào.

Thứ gọi là trò chơi thẻ bài.

Chẳng qua là trò anh chơi chán rồi.

_

Nửa giờ sau, cửa thang máy mở ra.

Trần Tĩnh ngước mắt lên.

Vu Tùng mang theo một chàng trai đi ra khỏi thang máy, bọn họ cầm không ít hoa, nhất là bó hoa trong tay Vu Tùng, phối màu sắc vô cùng xinh đẹp, vô cùng bắt mắt.

Anh ta cười nói: "Vừa rồi đi ngang qua cửa hàng hoa, tổng giám đốc Phó bảo tôi tiện đường mua."

Anh ta đặt ở trên bàn Trần Tĩnh, thuận tay lấy bó hoa hồng đỏ kia đi, anh ta cắm cả bó hoa hồng hồng nhạt xinh đẹp vào trong bình hoa trên bàn Trần Tĩnh.

Vu Tòng nói: "Văn phòng có hoa sẽ khiến cho người khác cảm thấy tâm trạng vui vẻ."

Trần Tĩnh liếc nhìn đóa hồng bắt mắt kia.

Không chỉ màu hồng nhạt, mà còn có màu vàng nhạt, vài màu đan xen vào nhau. Cô dừng một chút, nhìn một chàng trai còn lại đi vào phòng trà nước, thuận tiện cũng đặt mấy bó hồng sâm banh xinh đẹp phối hợp cùng với hoa tulip và hướng dương vào bên trong, toàn bộ văn phòng lạnh như băng thoáng chốc trở nên có sức sống.

Vu Tùng mở hoa hồng Lục Thần tặng ra.

Sau khi tháo ra, cắm ở đây một ít, cắm ở kia một ít, chỉ chốc lát sau, hoa hồng màu đỏ diễm lệ đã bị tách ra cắm rải rác khắp nơi, hoàn toàn không thể khôi phục dáng vẻ ban đầu. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương