Hoa Hồng Đỏ Và Súng
52: Sự Cứu Rỗi


Editor: Yyan
Beta: LinhNhi
Tình cảm của cô đối với Kỷ Y Bắc so với ban đầu cô nghĩ còn sâu nặng hơn nhiều.

Hóa ra Hạ Nam Chi nghĩ chỉ cần ở cùng nhau thì cho dù sau này có chia tay cũng đủ để cô nhớ cả đời, nhưng hiện tại cô đến cả chia tay cũng đều không muốn nghĩ.
Vốn dĩ Hạ Nam Chi đã đem toàn thân mình trang bị đến đầy đủ, trước người khác cô có thể cười, nhưng sau lưng cô lúc nào cũng lạnh lùng.

Cô đem bản thân trở nên không tim không phổi, từ đầu đến cuối xa cách với người khác.
Toàn bộ dân mạng khinh bỉ cũng sẽ không có ảnh hưởng đến cô, thậm chí bạn tốt phản bội cũng đều không làm cô khó chịu.

Cô đã quen một mình rồi.
Duy chỉ có Kỷ Y Bắc là một trường hợp ngoại lệ.
Rất lâu trước kia, ngay cả chính bản thân cô đều chưa ý thức được, Kỷ Y Bắc chính là trường hợp ngoại lệ duy nhất trong lòng cô.
Bây giờ trong lòng cô lại vì ngoại lệ này mà cầu xin không cần rời khỏi cô.
“Đừng chia tay với em.” Trong lòng Hạ Nam Chi nghĩ thầm.
Trên mặt cô thành kính, trong mắt tràn ra nước mắt và tia sáng nào đó không biết tên, lúc sáng lúc tối, hóa thành một làn hơi nước uyển chuyển và ấm áp, bao trùm lấy Kỷ Y Bắc.
Một giây tiếp theo, đột nhiên eo của Hạ Nam Chi bị chặn ngang và ôm lên, một đôi tay to ôm lấy bắp đùi, trói chặt xương sống của cô, đôi môi bị gặm cắn dữ dội.
Cô bị ép ở trên tường, sau lưng lập tức nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, toàn thân như bị điện giật, từ ngón chân đến linh hồn đều cuộn lại, kêu gào muốn dùng sức để đối đãi.
Kỷ Y Bắc nâng cô lên, cảm nhận thấy giữa eo bị hai chân của cô kẹp chặt, lung tung mà hôn lên cánh môi của cô.
Âm thanh lẩm bẩm mơ hồ tràn ra từ khóe miệng của Hạ Nam Chi.
Kỷ Y Bắc chịu không nổi nhất chính là cô như thế.
Một tay ôm cô, một tay khác đặt ở mông của cô không ngừng di chuyển, va va chạm chạm mà đi vào phòng ngủ, dùng chân đóng cửa.
Anh tì vào bên tai cô, âm thanh tràn ngập dục vọng: “Khốn nạn, coi lòng chân thành của anh trai em xem thành lòng lang dạ sói* hả!”
*Lòng lang dạ sói: Nói người bề ngoài trông tử tế nhưng trong lòng lại độc ác, thâm hiểm.
Đột nhiên Hạ Nam Chi nghe thấy một câu như vậy, thân thể so với tầm hồn phản ứng càng nhanh càng thành thật hơn, cô còn chưa hiểu được hàm ý trong câu nói kia thì ngay lập tức chìa tay véo vào thắt lưng của Kỷ Y Bắc.
“Cùm cụp” một tiếng, âm thanh kim loại giống như một sợi dây cung, phát trúng mớ hỗn độn trong lòng cô.
Cô hơi mở to mắt, mở miệng thở dốc.
Trong phòng lúc đầu vẫn là tiếng rên rỉ vỡ vụn.


Đến sau đó biến thành âm thanh khóc nức nở mang theo cầu xin.
Cùng với âm thanh chịu đựng của người đàn ông.
“Hạ Nam Chi, em cam đoan cho anh, sau này không được làm ra loại chuyện này nữa!”
Động tác của người đàn ông tàn nhẫn nhưng lại thân mật mà chạm vào cánh môi bị cắn đến đỏ của Hạ Nam Chi, vén ra sợi tóc dính ẩm ướt trên mặt cô gái nhỏ.
Trên làn da nhẵn nhụi của cô nổi lên một tầng mồ hôi, trơn nhẵn trắng nõn, ở dưới ánh đèn mờ tối gợi cảm đến nói không nên lời.
Không biết qua bao nhiêu lâu, toàn thân của Hạ Nam Chi bị mồ hôi làm ướt nhẹp, trên giường một đống ẩm ướt dính dính, khi cô đột nhiên giật mình thì cuối cùng Kỷ Y Bắc cũng lui ra ngoài.
Đồng thời anh cúi ở bên tai cô, trầm giọng nói: “Em ngoan một chút thì không chia tay với em.”
Vành mắt của Hạ Nam Chi càng đỏ, nằm không còn sức lực.
Kỷ Y Bắc dùng khăn ấm xử lý qua loa nơi ẩm ướt ở giữa hai chân cô, lại hôn xuống trán của cô, đem cô từ trên giường kéo lên.
“Đi, đi tắm rửa.”
Hạ Nam Chi ngồi ở cuối giường, mũi chân chạm đất, sau khi cọ xát một lúc rồi ngước mắt, âm thanh mềm mại: “Chân em không còn sức rồi.”
Kỷ Y Bắc cưng chiều mà xoa tóc của cô, khom người một tay ôm lấy cô đi vào nhà tắm.
Trong bồn tắm lớn đã xả đầy nước, Kỷ Y Bắc cẩn thận ôm cô đi vào, đem khăn mặt thấm ướt rồi giúp cô lau người, lại kiên nhẫn xoa lên một lớp bọt, rồi cầm vòi hoa sen rửa sạch lại một lần nữa.
“Đứng lên trước đã, anh lau khô cho em.”
Hạ Nam Chi miễn cưỡng đứng thẳng lên, ngón tay bám chặt vai của Kỷ Y Bắc để mượn lực, hai chân run rẩy, trước ngực một vùng tím đỏ.
Kỷ Y Bắc nhíu mày, cầm khăn tắm lau khô nước trên người cô, bản thân hối hận ban nãy không kiềm chế sức lực, lúc lau nước trên đùi cô, đột nhiên nghe thấy Hạ Nam Chi nhẹ nhàng hít vào một tiếng.
“Đau sao?”
Hai má Hạ Nam Chi bị hơi nước trong phòng tắm nhuộm lên ửng đỏ, cô nhìn Kỷ Y Bắc rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Sáng sớm nay cô mới được lần đầu nếm trải chuyện làm tình này, căn bản tiếp nhận không nổi đối đãi hung ác tàn nhẫn như vậy của anh.
Kỷ Y Bắc thò người ra nhìn, đều sưng lên rồi, lúc này lông mày anh nhíu càng thêm sâu: “Ban nãy làm sao lại không nói với anh là anh làm em đau hả?”
“…”
Đột nhiên Hạ Nam Chi bị hỏi một câu như vậy, cảm thấy vô cùng oan ức, ngước mắt nhìn khuôn mặt vẫn bình tĩnh của Kỷ Y Bắc, càng thêm oan ức, đến cả giọng nói cũng đều phát run.
“Em nói với anh rồi mà, anh cũng không nghe em nói.”
Kỷ Y Bắc nhẹ nhàng hôn cô một cái, quấn khăn tắm lên: “Xin lỗi, anh… Ban nãy anh thật sự là không có lý trí.”
Hạ Nam Chi lắc đầu, chủ động dựa vào gần để anh ôm, Kỷ Y Bắc ôm cô lên giường lần nữa.
Một lúc sau, Kỷ Y Bắc cũng tắm xong đi ra ngoài.
Liền thấy Hạ Nam Chi ngồi ở đầu giường, gập chân, hai tay ôm đầu gối, cô ngước mắt nhìn thấy Kỷ Y Bắc liền nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Anh trai.”

Kỷ Y Bắc hơi mềm lòng, cảm thấy ban nãy bản thân đúng là thằng khốn nạn, anh nằm vào trong chăn ôm Hạ Nam Chi qua, ở trên lưng của cô vỗ hai cái như an ủi: “Ngủ đi.”
Hạ Nam Chi ở trong ngực anh giãy đầu ra, trên lông mi của cô gái nhỏ vẫn còn đọng nước mắt, không biết là lúc khóc ở phòng khách đọng lại hay là lúc cầu xin ở trên giường.
“Anh không hỏi em nữa hả?”
Kỷ Y Bắc nhắm mắt, ngón tay vân vê ở trên bả vai cô, hỏi lại: “Em muốn nói sao?”
Hạ Nam Chi trầm mặc.
Trên đỉnh đầu có một tiếng than nhẹ: “Không muốn nói thì thôi, vậy khẩu súng kia anh tịch thu.”
Một lúc lâu, trước ngực của Kỷ Y Bắc bị từng sợi tóc mềm mại của cô cọ xát.
“Hử?”
Ngón tay của cô hơi lạnh, đi gảy lỗ tai của anh.
“Khẩu súng kia với việc em khóc lần trước có quan hệ.” Hạ Nam Chi đắn đo mở miệng, cô nhạy bén quan sát thấy hô hấp của Kỷ Y Bắc lập tức nhẹ lại.
“Hồi còn nhỏ chắc là em từng tận mắt thấy qua một vụ án đấu súng, nhưng em không có ấn tượng.

Đây là em nhìn thấy ở trong giấc mơ, em lấy được khẩu súng từ trên người đàn ông đã chết đó, em đem nó giấu ở dưới bia mộ của cha mẹ em.”
Vốn dĩ Kỷ Y Bắc còn ngủ gật liền nhanh chóng bị đánh bay, không tiếng động mở mắt ra, trầm giọng nói: “Vụ đấu súng là chuyện khi nào?”
“… Chắc là năm đầu tiên em đến nhà anh.” Hạ Nam Chi hơi lưỡng lự.
Cô còn nhớ bộ váy màu hồng mà cô bé mặc trong mơ kia, chính là bộ quần áo đầu tiên Trần Khê mua cho cô.
Kỷ Y Bắc nghiêm mặt, anh cũng biết được Hạ Nam Chi từng là mục tiêu của đám người kia, sau ba năm điều tra vụ án, muốn tìm chút manh mối để lại.
Nhưng không có vụ đấu súng gì đó.
Từ khi bọn buôn bán vũ khí kia mắc lưới, mấy năm nay Cảnh Thành hầu như đều không xuất hiện vụ án liên quan.
Bây giờ xem ra, ngược lại là cố ý không xuất đầu lộ diện để cho cảnh sát nhìn thấy.
“Vậy còn khóc, vì sao lại khóc?”
“Ngày hôm đó em nằm mơ, anh, em nói nếu như…” Đột nhiên cổ họng Hạ Nam Chi nghẽn lại, hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói: “Em nói, nếu như suýt chút nữa em giết người, không phải là hôm nay, là lúc nhỏ kia…”
“Trong mơ, em dùng súng ngắm vào huyệt thái dương của người đàn ông kia rồi ấn cò súng, chỉ là lúc đó em không biết dùng súng, không mở chốt an toàn, cho nên mới là ‘suýt chút nữa’.

Anh không cảm thấy em đáng sợ sao? Em… Em còn nhỏ như vậy đã muốn giết người, hơn nữa em cũng không thay đổi.

Anh xem, hôm nay em còn…”
“Đừng nói nữa.”

Đột nhiên Kỷ Y Bắc lại gần bên tai cô xuỵt một tiếng, vỗ về nói: “Triệu Phong hại chết cha em, người đàn ông trong mơ chắc chắn cũng từng làm chuyện xấu gì đó, hơn nữa hôm nay em cũng không bóp cò súng.”
Dứt lời, Kỷ Y Bắc hôn cái trán của cô: “Cô gái ngoan, có tiến bộ.

Hiện tại khẩu súng kia anh tịch thu rồi, sau này em cũng không thể có cơ hội làm cái loại chuyện kia nữa.

Không cần sợ.”
Hạ Nam Chi ngốc nghếch nhìn Kỷ Y Bắc, quả thật cô có chút mơ hồ.
Ở trong dự tính của cô, nếu như Kỷ Y Bắc biết những chuyện này rồi, nhất định sẽ cảm thấy cô là một con quái vật, một con quái vật từ sau vụ hỏa hoạn kia gánh vác mối thù hận còn lưu lại.
Nhưng mà anh không có.
Một chút cũng không, đến cả chuyện tính trước cũng không có.
Ví dụ ‘vì sao em không cứu người đàn ông kia’, ‘vì sao nổ súng với một người đàn ông xa lạ’, thậm chí ngay cả một câu trách móc cô vì sao bây giờ mới chịu nói cũng không có.
Chỉ có hai câu hỏi.
Một là vụ đấu súng từ lúc nào.
Hai là tại sao lại khóc.
Tay Hạ Nam Chi vòng ở trên eo anh từ từ ôm chặt.
“Có biết không, đối với em mà nói muốn quang minh hướng về phía trước không phải là chuyện dễ dàng.

Rất nhiều lần em đã muốn bỏ cuộc, cứ như thế mà sa vào.

Em không thích cảnh sát, không thích cho nên bất an.

Nhưng mỗi lần em nhìn thấy anh, nhìn thấy những người anh em đó của anh, em lại cảm thấy không nên như thế.”
Giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, giống như cầm bàn chải gãi qua lòng của Kỷ Y Bắc.
“Sống như vậy cũng rất mệt, mệt mỏi đến nỗi mí mắt cũng không chống đỡ nổi nữa, nhưng vẫn phải chống.”
Một cái hôn rơi ở trên mắt cô.
Kỷ Y Bắc: “Đừng chống nữa.”
Hạ Nam Chi mở mắt ra nhìn Kỷ Y Bắc, ánh sáng trong mắt lúc sáng lúc tối, có một ngọn lửa, giống như câu tiếp theo của Kỷ Y Bắc sẽ ảnh hưởng đến việc nó sẽ bốc cháy hay là dập tắt.
Sau đó cô nghe thấy Kỷ Y Bắc nói.
“Muốn ngủ thì ngủ đi, ngủ đủ rồi anh sẽ gọi em dậy.”
Buổi tối hôm đó cô ngủ cũng không yên, may là không bị cơn ác mộng quấy rầy nữa, thuận theo chân tướng nổi lên mặt nước, nút thắt lúc trước của Hạ Nam Chi đang dần dần được tháo gỡ.
Lúc rạng sáng, cô trằn trọc tỉnh lại, mê man từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, sắc trời đã hửng sáng, đại não giống như dây cót lâu năm chưa được tu sửa.
Một buổi tối xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho cô trong chốc lát thậm chí không rõ đấy là mộng hay là thực.

Theo tiềm thức giơ tay chạm vào người ấm áp bên cạnh nhưng lại trống không, Hạ Nam Chi lập tức tỉnh lại, từ trên giường ngồi dậy, tay áo đong đưa bọc lấy thân thể gầy yếu của cô, dưới đôi mắt đen nháy đè nén sự ngang bướng và sợ hãi.
Sau đó trong nháy mắt ngước mắt lên, một lần nữa ổn định lại tâm trạng, trái tim trở về chỗ cũ, từ từ chìm xuống, tìm được cảm giác thuộc về.
Kỷ Y Bắc đứng ở trên ban công ngoài phòng ngủ, lưng đối diện với cô, hai cánh tay chống ở trên lan can, hơi ngửa đầu nhìn nơi xa, kéo ra một cái cằm sắc nhọn, đầu ngón tay của anh kẹp lấy điếu thuốc, khói thuốc nhanh chóng bị gió thổi tan, hòa nhập vào màn đêm.
Hạ Nam Chi nhìn một lúc, xuống giường đi dép, đẩy cửa ra, giữa hai chân còn có chút đau.
“Anh trai?” Cô ôm lấy quần áo, không biết vì sao có một chút khó chịu mà nắm chặt mép cửa, ở cự ly cách anh ba mét thì đứng lại.
“Sao đã tỉnh rồi?” Kỷ Y Bắc nhanh chóng dập thuốc, một tay kéo cô qua, sau đó dùng áo khoác ngủ của mình quấn chặt cô: “Lạnh không?”
Sau lưng truyền đến nhiệt độ và xúc cảm quen thuộc, cùng với mùi vị thân mật chưa qua, mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi sữa tắm hương cỏ xanh, mềm mại lại quyến luyến bọc lấy cô.
Bỗng nhiên Hạ Nam Chi cảm thấy vành mắt lại có chút nóng.
Đồng thời, áo giáp cứng rắn nỗ lực đắp nặn mười năm qua của cô cũng từng tầng bong ra, ban đầu thân thể siết chặt được buông lỏng xuống, quá khứ đau khổ hay tương lai không xác định đều ở ngay khoảnh khắc ôm chặt nhau của bây giờ mà tan biến.
Hạ Nam Chi biết bất kể như thế nào thì bản thân cũng không thể lại quen cuộc sống không có Kỷ Y Bắc nữa rồi.
“Không lạnh.” Cô nhẹ giọng nói, mang theo nghẹn ngào.
Tư thế bây giờ là Kỷ Y Bắc từ sau lưng ôm chặt eo của cô, nhìn không thấy rốt cuộc cô có khóc hay không.
Nghe thấy giọng nói của cô, Kỷ Y Bắc thở dài, giơ tay lau mặt của cô, may mà không khóc, anh cúi đầu cọ cọ trên đỉnh đầu của cô, hạ xuống một cái hôn cưng chiều mà dịu dàng.
“Hạ Nam Chi, anh rất thích em.” Anh ở đằng sau nhẹ giọng nói, mang theo than thở, cuối cùng đầu hàng khuất phục.
Hạ Nam Chi, anh rất thích em.
Cho dù trước đây anh chú ý đến mình là cảnh sát nên tận lực kéo ra khoảng cách với em, nhưng anh cũng không khống chế nổi bản thân đến gần em.
Cho dù em làm ra chuyện phụ tấm chân tình của anh như vậy, anh cũng vẫn cứ thích em như thế.
Sau khi Hạ Nam Chi nghe thấy câu nói kia thì ngơ ngác, thật sự là phản ứng gì cũng không có.
Nói đến quan hệ của cô với Kỷ Y Bắc được thiết lập cũng qua loa, đến cả một cái thông báo với đồng ý nghiêm túc cũng không có, nhưng trước giờ Hạ Nam Chi không để ý, ở trong lòng cô, nhiều năm nay Kỷ Y Bắc là ánh sáng ở trong lòng khó mà đuổi kịp, có thể ở cùng một chỗ cũng đã không thể tưởng tượng nổi rồi.
Đột nhiên nghe thấy một câu thông báo như vậy, đối với Hạ Nam Chi mà nói so với lúc đầu ở bên nhau thậm chí còn kích động hơn.
Kỷ Y Bắc cầm lấy tay cô, ngón tay vuốt ve, hai má nhích lại gần cái gáy của cô.
“Anh chưa từng nghĩ qua sẽ thích một người như vậy, lúc nãy đứng ở đây anh nghĩ, có phải là anh làm không đủ nên mới để em cảm thấy em đối với anh mà nói là có cũng được không có cũng được hay không, nên mới đi làm một chuyện không thể cứu vãn như thế.”
Anh dừng lại một chút, cảm thấy người trong lòng đang run rẩy, lại bọc lấy quần áo chặt hơn một chút.
“Anh biết em không bỏ xuống được cái chết của chú và dì, nhưng chuyện như này giao cho anh làm có được không?”
Độ nhiên một giọt nước mắt nóng hổi rơi ở trên mu bàn tay của Kỷ Y Bắc, Hạ Nam Chi hơi cong lưng, đem mặt chôn vào lòng bàn tay, lại cũng không kiềm chế nữa, tiếng khóc truyền ra từ trong lòng bàn tay.
Kỷ Y Bắc ngoài đau lòng ra thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước Hạ Nam Chi không khóc không náo, thậm chí bộ dạng tươi cười càng làm anh lo lắng hơn, đến thỉnh thoảng khóc cũng rất kiềm chế âm thanh.
Hiện giờ như vậy, lại như một sự cứu rỗi.
Cứu rỗi sai lầm của bản thân, cứu rỗi sai lầm của người khác đối với cô, cứu rỗi tất cả cố chấp và e dè.
Kỷ Y Bắc nắm lấy bả vai của cô đem người cô xoay lại, đè cái ót của cô sát vào trong ngực mình, trước ngực nhanh chóng cảm giác được một mảnh ẩm ướt.
“Khóc đi.”
Khóc ra được thì tốt rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương