Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng
-
Chương 2: Chiến tranh của phụ nữ.
Chương 2. Chiến tranh của phụ nữ.
Nếu Hàn Linh Hi nói giúp đỡ, Đỗ Dật dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra là giúp gì, chuyện này tần suất rất cao, cứ cách ba năm tuần nhất định sẽ diễn ra, thường xuyên, anh cùng Hàn Linh Hi tạo thành ăn ý, bất kỳ thời điểm nào cũng có thể nhập vai tốt nhất.
Sau bữa tối, Đỗ Dật lái xe chở em gái mình về nhà, cùng Hàn Linh Hi đến Wanda International Cinemas, mới biết được đêm này ngoài mình ra còn hẹn người đàn ông thứ hai.
Lúc này, người đàn ông xa lạ kia đang cầm một bó hoa hồng đỏ đứng trước lối vào rạp chiếu phim, nhìn xung quanh đợi chủ nhân của nó.
Không cần Hàn Linh Hi giải thích, Đỗ Dật đã ngầm hiểu, tìm được nơi đậu xe, mở cửa xe đưa tay về phía Hàn Linh Hi.
Hàn Linh Hi khoác cánh tay Đỗ Dật, bình tĩnh thong thả đi đến chỗ người kia.
"À, Linh Hi, anh biết nhất định em sẽ..."
Người đàn ông thấy Hàn Linh Hi vui mừng đến mặt mày hớn hở, liếc sang Đỗ Dật bên cạnh cô thì sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Đây là..."
Ánh mắt Hàn Linh Hi hờ hững, vừa không dịu dàng vừa không khéo léo nói: "Đây là bạn trai tôi."
Đỗ Dật ôm Hàn Linh Hi vào lòng, một tay thân mật vuốt tóc cô, giọng nói ấm áp thì thầm hỏi: "Linh Hi, em biết người này à?"
Người sống một đời toàn dựa vào hành động, động tác này lưu loát sinh động, giống như đôi nam nữ yêu nhau tha thiết.
Trong bụng Hàn Linh Hi sinh khó chịu, không chút biến sắc quay đầu đi.
"Em, em thật sự có bạn trai?"
Người đàn ông không thể tin được mở to hai mắt, sắc mặt từ trắng thành đỏ, lại từ đỏ thành xanh, sau cùng trực tiếp vứt hoa xuống đất, thở hổn hển đi thẳng.
Lần này dùng thời gian ngắn nhất, chỉ có ba phút. Đỗ Dật nhìn bóng lưng người đàn ông kia đi xa, dào dạt hứng thú hỏi: "Lần này tên này từ đâu tới thế? Em cũng thật là, nếu như không thích, không nên đồng ý cùng người ta đi xem phim chứ, chắc chắn anh ta đợi rất lâu rồi."
"Một đồng nghiệp, xem phim là tự anh ta nói, em đâu có đồng ý. Lần sau đừng chạm vào tóc em, sao anh mờ ám nhiều vậy? Em cho anh làm vậy à?"
Hàn Linh Hi bị Đỗ Dật vuốt xù cả tóc, vuốt lại tóc lần nữa, trong lòng thoải mái hơn nhiều, sớm dứt khoát thì được? Tự cho là lãng mạn gửi tới một tin nhắn đưa tình ẩn ý, cuối tin còn ghi chú không gặp không về, mảnh tin nhắn như thế Hàn Linh Hi sớm đã thấy ở cấp ba, chép đi chép lại như thế không sáng tạo. Rõ ràng lần đầu bày tỏ đã bị từ chối, còn dây dưa tới cùng, còn coi loại hành vi này là "si tình" và "kiên trì".
Cô không thích nhất là loại người áp đặt cảm xúc của mình lên người người khác, nói là yêu đối phương, lại không suy nghĩ đến cảm nhận của đối phương, tự cho là cảm động trời cảm động đất, đến cuối cùng thật ra chỉ cảm động chính họ.
Đến nơi hẹn không phải đau lòng người đàn ông thật sự đứng một đêm trước rạp chiếu phim, chẳng qua là muốn nhanh chóng chấm dứt hành động ngu si của anh ta cứ mỗi khi trời mưa lại đứng chờ dưới lầu công ty mình đọc thư tình, mắt không thấy tâm được sạch, đỡ phải bị mấy người tò mò trong công ty thảo luận.
"Ôi trời, hung hăng như thế làm gì nha, không phải là vì muốn làm chân thật một chút sao..."
Cái đẹp từ trước đến nay luôn rất có sức hấp dẫn với phái nam, Hàn Linh Hi chính là loại người rất giỏi dùng ưu thế của phụ nữ, Đỗ Dật phải thừa nhận, ngay cả mình cũng từng động lòng, nhưng mà người con gái người này so với tiêu chuẩn tình yêu của mình kém hơn nhiều, tâm trạng lúc nào cũng thay đổi thất thường đa dạng, càng được rất nhiều người theo đuổi làm hư, ở bên cô chỉ sợ tế bào não chưa kịp chết, anh đã làm đủ loại chuyện tự tử điên rồ.
"Anh nói em đó, rốt cuộc lúc nào mới có thể yên ổn vậy, mấy năm nay bạn trai yêu đương không ít, một người xác định cũng không có."
Anh vỗ vỗ vai Hàn Linh Hi, nói một cách nghiêm túc: "Đẹp là lợi thế của em, tuổi thanh xuân của con gái rất ngắn, chờ đến khi em ba mươi tuổi, lấy gì so với mấy cô bé tuổi trẻ xinh đẹp đây? Yêu cầu đừng cao quá nha, quan trọng nhất phải xem phẩm chất con người."
"Khác biệt lớn nhất của em với mấy cô bé đó là, khi họ vẫn đang mắc kẹt trong mấy phim thần tượng não tàn chờ bạch mã hoàng tử, em đã biết tình yêu không thể xem như bánh bao."
Hàn Linh Hi lấy son môi ra chỉnh lại lớp son, nở nụ cười quyến rũ, tràn đầy tự tin, "Đến lúc em ba mươi tuổi còn tới bốn năm, trong bốn năm này, em sẽ tìm được chân mệnh thiên tử của em."
"Là ba năm."
"Không cần anh nhắc em! Chưa tới sinh nhật là bốn năm‼"
Nắm được thực tế khác nhau, đứng ở gốc độ người xem, Hàn Linh Hi chính là loại phụ nữ "vật chất" lại "thực tế", làm thế nào không để cho phụ nữ ghen ghét đàn ông ghi hận. Làm một người bạn cô là người có nghĩa khí, nhưng đối với tình yêu tuyệt đối là kén cá chọn canh, lý do chia tay cũng đủ loại, theo quan điểm của cô, tốt nhất luôn luôn là người tiếp theo.
Chỉ là trong cuộc sống tuyệt vời này rốt cuộc có một người làm cho Hàn Linh Hi động lòng hay không, có lẽ chỉ có mình cô biết.
Đỗ Dật hết cách, "Vâng vâng vâng, anh nói không lại em, việc cũng giải quyết rồi, anh đưa em về nhà."
"Gấp gì chứ, nếu tới rồi, đi dạo đi."
"Hơ?"
Đỗ Dật kêu khổ không ngừng, sở thích lớn nhất của vị đại tiểu thư này là đi dạo phố, lần nào không cần thiết thì một giờ, mà mỗi lần đi dạo phố, tuyệt đối sẽ không về tay không, quan trọng là hôm trước cô mới mua quần áo mới giày mới, làm gì có món nào cần phải mua?
"Anh nói em dùng tiền tiết kiệm chút đi, những thứ không cần thiết, đừng..."
"Anh thì biết cái gì, quần áo và đồ trang sức là vũ khí của phụ nữ, em muốn giữ gìn lưỡi dao sắc bén thường xuyên."
Hàn Linh Hi mặc kệ Đỗ Dật lải nhải ở phía sau, đã đi trước rảo bước tiến vào một tiệm giày, Đỗ Dật biết khuyên không được, đành phải đi vào theo.
Xem lướt qua giày rực rỡ muôn màu xung quanh quầy hàng, tầm mắt của Hàn Linh Hi dừng lại chốc lát trêи đôi giày màu hồng nạm kim cương giữa cửa hàng.
Lúc vươn tay ra, đôi giày kia bất ngờ bị một đôi tay khác đoạt đi.
"Anh yêu, đôi giày này đẹp quá à! Anh mua cho em được không?"
Nói thật, đôi giày kia phong cách cũng không tính là rất đặc biệt, tạo hình cũng không có nhiều điểm sáng, trong tủ giày của Hàn Linh Hi đã có hai đôi tương tự, thật ra cô chỉ đơn giản thưởng thức đánh giá, hoàn toàn không phải muốn mua, nhưng cảm giác món đồ mình chọn trúng bị người khác cướp trước, khiến tâm trạng Hàn Linh Hi vốn đang vui vẻ sinh ra nhiều khó chịu.
Vì vậy cô ôm hai tay, kiêu ngạo nhìn cô gái đang cầm đôi giày, trầm giọng nói: "Thật ngại quá, quý cô, đôi giày này tôi thấy trước. Phục vụ, tôi muốn đôi này, số 37."
Người đàn ông bên cạnh cô gái nghe thấy giọng nói này hơi sửng sốt, nhìn qua, ngạc nhiên nói: "Ơ? Linh Hi?"
Hàn Linh Hi giật mình, người đàn ông trước mắt này có vẻ quen mắt, Hàn Linh Hi cũng biết là mình có quen, nhưng không nhớ được anh ta tên là gì.
Ngược lại, cô gái kia nhìn Hàn Linh Hi, lại nhìn bạn trai mình, chợt nhận ra nói: "Linh Hi, Hàn Linh Hi? Ồ, Lâm Vũ, cô ta chính là bạn gái cũ mà anh nhớ mãi không quên à?"
Thông qua nhắc nhở của cô ta, Hàn Linh Hi nhớ ra, trong nhóm bạn trai cũ có một người đàn ông tên là Lâm Vũ, nhưng hai người chia tay cách đây ba... nhiều năm rồi, đã cắt đứt liên lạc từ sớm, cho nên mới tạm thời không nhớ ra.
Thật trùng hợp, lại đụng mặt ở đây.
"Ha ha, chuyện đã qua lâu rồi, em nói vậy làm chi..." Lâm Vũ cười ngại ngùng, "Linh Hi, nếu em thấy trước, vậy thì để cho em. Tiểu Tiểu, em chọn một đôi khác được không?"
"Tại sao?!"
Cô gái gọi Tiểu Tiểu cực kỳ không vui, cô quay mặt nhìn Hàn Linh Hi, trong mắt có sự thù địch rõ ràng, "Cô nhìn thấy trước, thì sẽ là của cô à? Cô trả tiền chưa? Ai tính tiền trước mới là của người đó! Cô, tôi cũng muốn đôi này, số 37!"
Cô bán hàng có chút khó xử, "Thật ngại thưa hai cô, số 37 chỉ còn một đôi, hai người ai muốn?"
"Tiểu Tiểu, vậy quên đi ha..."
"Em không chịu, anh đừng phiền em..."
Con nhỏ chết tiệt kia, cầm món đồ mình chọn trúng, lại còn ngang ngược.
Tròng mắt Hàn Linh Hi chuyển động, chợt thay đổi thái độ, cô cười khẽ, làm bộ mặt khó xử nói: "Ha ha, xem ai đây, nếu là bạn gái Lâm Vũ, đáng lý ra đôi này phải nhường cho cô, nhưng mà đôi giày này lại vừa khớp hợp với bộ lễ phục dự tiệc của tôi vào ngày mai, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ..."
Lâm vũ vốn vì bạn gái cầm đôi giày Hàn Linh Hi chọn trúng mà có chút áy náy, vừa nghe cô nói như vậy càng xấu hổ hơn, vội vàng nhún nhường, "Không sao không sao, đây vốn là giày của em, Tiểu Tiểu, em tặng cho Linh Hi đi, anh mua đôi khác cho em được không?"
"Lâm Vũ, rốt cuộc anh là bạn trai của ai hả?"
Lần này, Tiểu Tiểubộc phát ghen tuông, hét lên với Lâm Vũ: "Bây giờ anh muốn thế nào, làm tôi khó xử trước mặt bạn gái cũ của anh? Có phải anh còn muốn quay lại với cô ta không? Được thôi, chẳng trách chúng ta bên nhau anh luôn nhắc tới cô ta, hừ, nói gì mà cực kỳ xinh đẹp, tôi thấy, chúng ta bên nhau một năm còn không bằng một tháng các người bên nhau? Tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn đôi giày này! Phục vụ! Đóng gói đôi này cho tôi! Số 37!"
Người xung quanh đang khó hiểu nhìn về phía bên này, Lâm Vũ xấu hổ đến mặt đỏ tía tai, cao giọng nói: "Tiểu Tiểu, em đừng vô lý được không!"
"Anh hét tôi, anh thật sự hét lên với tôi? Chúng ta yêu nhau nhiều ngày như vậy anh chưa từng cãi nhau với tôi lần nào, bây giờ vì bạn gái cũ của anh mà to giọng với tôi?"
Tiểu Tiểu chỉ vào Lâm Vũ run rẩy tức giận, nước mắt tràn ngập viền mắt, "Được thôi, chúng ta chia tay, anh đến với cô ta đi!"
Bạn gái khóc bỏ chạy, Lâm Vũhoảng loạn, anh ta bối rối bỏ giày lại quầy hàng, lúng túng xin lỗi: "Xin lỗi, Linh Hi, giày cho em, anh có việc đi trước!"
Cô bán hàng không hiểu ra sao, quay đầu hỏi Hàn Linh Hi: "Thưa cô, vậy đôi giày này... tôi đóng gói cho cô?"
"À, để tôi nhìn kỹ một chút, không phải kiểu tôi thích." Hàn Linh Hi giữ nguyên vẻ mặt bình thản, sửa sang tóc mai, "Thật ngại quá, không cần."
Vừa rồi Đỗ Dật chỉ đứng bên cạnh, tất nhiên thấy rõ trước sau sự việc, anh trợn mắt cứng họng hỏi: "Em không cần, vừa nãy sao không cho người ta?"
Người con gái trước mặt tự lo nghịch móng tay, vừa tự hỏi có nên thêm một bộ móng tay mới hay không, vừa chậm rãi thong thả trả lời: "Ai bảo cô ta giành với em."
Đỗ Dật thở dài, liên tục lắc đầu, cực kỳ khó hiểu nói: "Đôi khi anh thật không hiểu nổi phụ nữ các em, có người giành đồ thì thôi không phải tốt hơn à?"
Cái tính hiếu chiến này của con bé không biết học từ hồi nào nữa, luôn luôn cùng người khác phân cao thấp, mặc kệ món đồ đó có phải thật sự muốn hay không, một khi có người đối đầu với cô, cô nhất định giành cho bằng được. Chết vì sĩ diện thì thôi đi, còn bướng bỉnh không chịu nổi, ngay cả khi thua cũng không thừa nhận, lâu dài, tất nhiên sẽ làm mất lòng một số người, làm bạn tốt của cô, Đỗ Dật lo lắng sau này Hàn Linh Hi sẽ té ngã vì vấn đề trong tính cách, Hàn Linh Hi lại không đồng ý.
Cô chỉ khẽ cười và nói: "Có người giành không thể thôi được, có người giành, vậy chứng minh nó cũng không kém lắm."
***
Nếu Hàn Linh Hi nói giúp đỡ, Đỗ Dật dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra là giúp gì, chuyện này tần suất rất cao, cứ cách ba năm tuần nhất định sẽ diễn ra, thường xuyên, anh cùng Hàn Linh Hi tạo thành ăn ý, bất kỳ thời điểm nào cũng có thể nhập vai tốt nhất.
Sau bữa tối, Đỗ Dật lái xe chở em gái mình về nhà, cùng Hàn Linh Hi đến Wanda International Cinemas, mới biết được đêm này ngoài mình ra còn hẹn người đàn ông thứ hai.
Lúc này, người đàn ông xa lạ kia đang cầm một bó hoa hồng đỏ đứng trước lối vào rạp chiếu phim, nhìn xung quanh đợi chủ nhân của nó.
Không cần Hàn Linh Hi giải thích, Đỗ Dật đã ngầm hiểu, tìm được nơi đậu xe, mở cửa xe đưa tay về phía Hàn Linh Hi.
Hàn Linh Hi khoác cánh tay Đỗ Dật, bình tĩnh thong thả đi đến chỗ người kia.
"À, Linh Hi, anh biết nhất định em sẽ..."
Người đàn ông thấy Hàn Linh Hi vui mừng đến mặt mày hớn hở, liếc sang Đỗ Dật bên cạnh cô thì sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Đây là..."
Ánh mắt Hàn Linh Hi hờ hững, vừa không dịu dàng vừa không khéo léo nói: "Đây là bạn trai tôi."
Đỗ Dật ôm Hàn Linh Hi vào lòng, một tay thân mật vuốt tóc cô, giọng nói ấm áp thì thầm hỏi: "Linh Hi, em biết người này à?"
Người sống một đời toàn dựa vào hành động, động tác này lưu loát sinh động, giống như đôi nam nữ yêu nhau tha thiết.
Trong bụng Hàn Linh Hi sinh khó chịu, không chút biến sắc quay đầu đi.
"Em, em thật sự có bạn trai?"
Người đàn ông không thể tin được mở to hai mắt, sắc mặt từ trắng thành đỏ, lại từ đỏ thành xanh, sau cùng trực tiếp vứt hoa xuống đất, thở hổn hển đi thẳng.
Lần này dùng thời gian ngắn nhất, chỉ có ba phút. Đỗ Dật nhìn bóng lưng người đàn ông kia đi xa, dào dạt hứng thú hỏi: "Lần này tên này từ đâu tới thế? Em cũng thật là, nếu như không thích, không nên đồng ý cùng người ta đi xem phim chứ, chắc chắn anh ta đợi rất lâu rồi."
"Một đồng nghiệp, xem phim là tự anh ta nói, em đâu có đồng ý. Lần sau đừng chạm vào tóc em, sao anh mờ ám nhiều vậy? Em cho anh làm vậy à?"
Hàn Linh Hi bị Đỗ Dật vuốt xù cả tóc, vuốt lại tóc lần nữa, trong lòng thoải mái hơn nhiều, sớm dứt khoát thì được? Tự cho là lãng mạn gửi tới một tin nhắn đưa tình ẩn ý, cuối tin còn ghi chú không gặp không về, mảnh tin nhắn như thế Hàn Linh Hi sớm đã thấy ở cấp ba, chép đi chép lại như thế không sáng tạo. Rõ ràng lần đầu bày tỏ đã bị từ chối, còn dây dưa tới cùng, còn coi loại hành vi này là "si tình" và "kiên trì".
Cô không thích nhất là loại người áp đặt cảm xúc của mình lên người người khác, nói là yêu đối phương, lại không suy nghĩ đến cảm nhận của đối phương, tự cho là cảm động trời cảm động đất, đến cuối cùng thật ra chỉ cảm động chính họ.
Đến nơi hẹn không phải đau lòng người đàn ông thật sự đứng một đêm trước rạp chiếu phim, chẳng qua là muốn nhanh chóng chấm dứt hành động ngu si của anh ta cứ mỗi khi trời mưa lại đứng chờ dưới lầu công ty mình đọc thư tình, mắt không thấy tâm được sạch, đỡ phải bị mấy người tò mò trong công ty thảo luận.
"Ôi trời, hung hăng như thế làm gì nha, không phải là vì muốn làm chân thật một chút sao..."
Cái đẹp từ trước đến nay luôn rất có sức hấp dẫn với phái nam, Hàn Linh Hi chính là loại người rất giỏi dùng ưu thế của phụ nữ, Đỗ Dật phải thừa nhận, ngay cả mình cũng từng động lòng, nhưng mà người con gái người này so với tiêu chuẩn tình yêu của mình kém hơn nhiều, tâm trạng lúc nào cũng thay đổi thất thường đa dạng, càng được rất nhiều người theo đuổi làm hư, ở bên cô chỉ sợ tế bào não chưa kịp chết, anh đã làm đủ loại chuyện tự tử điên rồ.
"Anh nói em đó, rốt cuộc lúc nào mới có thể yên ổn vậy, mấy năm nay bạn trai yêu đương không ít, một người xác định cũng không có."
Anh vỗ vỗ vai Hàn Linh Hi, nói một cách nghiêm túc: "Đẹp là lợi thế của em, tuổi thanh xuân của con gái rất ngắn, chờ đến khi em ba mươi tuổi, lấy gì so với mấy cô bé tuổi trẻ xinh đẹp đây? Yêu cầu đừng cao quá nha, quan trọng nhất phải xem phẩm chất con người."
"Khác biệt lớn nhất của em với mấy cô bé đó là, khi họ vẫn đang mắc kẹt trong mấy phim thần tượng não tàn chờ bạch mã hoàng tử, em đã biết tình yêu không thể xem như bánh bao."
Hàn Linh Hi lấy son môi ra chỉnh lại lớp son, nở nụ cười quyến rũ, tràn đầy tự tin, "Đến lúc em ba mươi tuổi còn tới bốn năm, trong bốn năm này, em sẽ tìm được chân mệnh thiên tử của em."
"Là ba năm."
"Không cần anh nhắc em! Chưa tới sinh nhật là bốn năm‼"
Nắm được thực tế khác nhau, đứng ở gốc độ người xem, Hàn Linh Hi chính là loại phụ nữ "vật chất" lại "thực tế", làm thế nào không để cho phụ nữ ghen ghét đàn ông ghi hận. Làm một người bạn cô là người có nghĩa khí, nhưng đối với tình yêu tuyệt đối là kén cá chọn canh, lý do chia tay cũng đủ loại, theo quan điểm của cô, tốt nhất luôn luôn là người tiếp theo.
Chỉ là trong cuộc sống tuyệt vời này rốt cuộc có một người làm cho Hàn Linh Hi động lòng hay không, có lẽ chỉ có mình cô biết.
Đỗ Dật hết cách, "Vâng vâng vâng, anh nói không lại em, việc cũng giải quyết rồi, anh đưa em về nhà."
"Gấp gì chứ, nếu tới rồi, đi dạo đi."
"Hơ?"
Đỗ Dật kêu khổ không ngừng, sở thích lớn nhất của vị đại tiểu thư này là đi dạo phố, lần nào không cần thiết thì một giờ, mà mỗi lần đi dạo phố, tuyệt đối sẽ không về tay không, quan trọng là hôm trước cô mới mua quần áo mới giày mới, làm gì có món nào cần phải mua?
"Anh nói em dùng tiền tiết kiệm chút đi, những thứ không cần thiết, đừng..."
"Anh thì biết cái gì, quần áo và đồ trang sức là vũ khí của phụ nữ, em muốn giữ gìn lưỡi dao sắc bén thường xuyên."
Hàn Linh Hi mặc kệ Đỗ Dật lải nhải ở phía sau, đã đi trước rảo bước tiến vào một tiệm giày, Đỗ Dật biết khuyên không được, đành phải đi vào theo.
Xem lướt qua giày rực rỡ muôn màu xung quanh quầy hàng, tầm mắt của Hàn Linh Hi dừng lại chốc lát trêи đôi giày màu hồng nạm kim cương giữa cửa hàng.
Lúc vươn tay ra, đôi giày kia bất ngờ bị một đôi tay khác đoạt đi.
"Anh yêu, đôi giày này đẹp quá à! Anh mua cho em được không?"
Nói thật, đôi giày kia phong cách cũng không tính là rất đặc biệt, tạo hình cũng không có nhiều điểm sáng, trong tủ giày của Hàn Linh Hi đã có hai đôi tương tự, thật ra cô chỉ đơn giản thưởng thức đánh giá, hoàn toàn không phải muốn mua, nhưng cảm giác món đồ mình chọn trúng bị người khác cướp trước, khiến tâm trạng Hàn Linh Hi vốn đang vui vẻ sinh ra nhiều khó chịu.
Vì vậy cô ôm hai tay, kiêu ngạo nhìn cô gái đang cầm đôi giày, trầm giọng nói: "Thật ngại quá, quý cô, đôi giày này tôi thấy trước. Phục vụ, tôi muốn đôi này, số 37."
Người đàn ông bên cạnh cô gái nghe thấy giọng nói này hơi sửng sốt, nhìn qua, ngạc nhiên nói: "Ơ? Linh Hi?"
Hàn Linh Hi giật mình, người đàn ông trước mắt này có vẻ quen mắt, Hàn Linh Hi cũng biết là mình có quen, nhưng không nhớ được anh ta tên là gì.
Ngược lại, cô gái kia nhìn Hàn Linh Hi, lại nhìn bạn trai mình, chợt nhận ra nói: "Linh Hi, Hàn Linh Hi? Ồ, Lâm Vũ, cô ta chính là bạn gái cũ mà anh nhớ mãi không quên à?"
Thông qua nhắc nhở của cô ta, Hàn Linh Hi nhớ ra, trong nhóm bạn trai cũ có một người đàn ông tên là Lâm Vũ, nhưng hai người chia tay cách đây ba... nhiều năm rồi, đã cắt đứt liên lạc từ sớm, cho nên mới tạm thời không nhớ ra.
Thật trùng hợp, lại đụng mặt ở đây.
"Ha ha, chuyện đã qua lâu rồi, em nói vậy làm chi..." Lâm Vũ cười ngại ngùng, "Linh Hi, nếu em thấy trước, vậy thì để cho em. Tiểu Tiểu, em chọn một đôi khác được không?"
"Tại sao?!"
Cô gái gọi Tiểu Tiểu cực kỳ không vui, cô quay mặt nhìn Hàn Linh Hi, trong mắt có sự thù địch rõ ràng, "Cô nhìn thấy trước, thì sẽ là của cô à? Cô trả tiền chưa? Ai tính tiền trước mới là của người đó! Cô, tôi cũng muốn đôi này, số 37!"
Cô bán hàng có chút khó xử, "Thật ngại thưa hai cô, số 37 chỉ còn một đôi, hai người ai muốn?"
"Tiểu Tiểu, vậy quên đi ha..."
"Em không chịu, anh đừng phiền em..."
Con nhỏ chết tiệt kia, cầm món đồ mình chọn trúng, lại còn ngang ngược.
Tròng mắt Hàn Linh Hi chuyển động, chợt thay đổi thái độ, cô cười khẽ, làm bộ mặt khó xử nói: "Ha ha, xem ai đây, nếu là bạn gái Lâm Vũ, đáng lý ra đôi này phải nhường cho cô, nhưng mà đôi giày này lại vừa khớp hợp với bộ lễ phục dự tiệc của tôi vào ngày mai, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ..."
Lâm vũ vốn vì bạn gái cầm đôi giày Hàn Linh Hi chọn trúng mà có chút áy náy, vừa nghe cô nói như vậy càng xấu hổ hơn, vội vàng nhún nhường, "Không sao không sao, đây vốn là giày của em, Tiểu Tiểu, em tặng cho Linh Hi đi, anh mua đôi khác cho em được không?"
"Lâm Vũ, rốt cuộc anh là bạn trai của ai hả?"
Lần này, Tiểu Tiểubộc phát ghen tuông, hét lên với Lâm Vũ: "Bây giờ anh muốn thế nào, làm tôi khó xử trước mặt bạn gái cũ của anh? Có phải anh còn muốn quay lại với cô ta không? Được thôi, chẳng trách chúng ta bên nhau anh luôn nhắc tới cô ta, hừ, nói gì mà cực kỳ xinh đẹp, tôi thấy, chúng ta bên nhau một năm còn không bằng một tháng các người bên nhau? Tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn đôi giày này! Phục vụ! Đóng gói đôi này cho tôi! Số 37!"
Người xung quanh đang khó hiểu nhìn về phía bên này, Lâm Vũ xấu hổ đến mặt đỏ tía tai, cao giọng nói: "Tiểu Tiểu, em đừng vô lý được không!"
"Anh hét tôi, anh thật sự hét lên với tôi? Chúng ta yêu nhau nhiều ngày như vậy anh chưa từng cãi nhau với tôi lần nào, bây giờ vì bạn gái cũ của anh mà to giọng với tôi?"
Tiểu Tiểu chỉ vào Lâm Vũ run rẩy tức giận, nước mắt tràn ngập viền mắt, "Được thôi, chúng ta chia tay, anh đến với cô ta đi!"
Bạn gái khóc bỏ chạy, Lâm Vũhoảng loạn, anh ta bối rối bỏ giày lại quầy hàng, lúng túng xin lỗi: "Xin lỗi, Linh Hi, giày cho em, anh có việc đi trước!"
Cô bán hàng không hiểu ra sao, quay đầu hỏi Hàn Linh Hi: "Thưa cô, vậy đôi giày này... tôi đóng gói cho cô?"
"À, để tôi nhìn kỹ một chút, không phải kiểu tôi thích." Hàn Linh Hi giữ nguyên vẻ mặt bình thản, sửa sang tóc mai, "Thật ngại quá, không cần."
Vừa rồi Đỗ Dật chỉ đứng bên cạnh, tất nhiên thấy rõ trước sau sự việc, anh trợn mắt cứng họng hỏi: "Em không cần, vừa nãy sao không cho người ta?"
Người con gái trước mặt tự lo nghịch móng tay, vừa tự hỏi có nên thêm một bộ móng tay mới hay không, vừa chậm rãi thong thả trả lời: "Ai bảo cô ta giành với em."
Đỗ Dật thở dài, liên tục lắc đầu, cực kỳ khó hiểu nói: "Đôi khi anh thật không hiểu nổi phụ nữ các em, có người giành đồ thì thôi không phải tốt hơn à?"
Cái tính hiếu chiến này của con bé không biết học từ hồi nào nữa, luôn luôn cùng người khác phân cao thấp, mặc kệ món đồ đó có phải thật sự muốn hay không, một khi có người đối đầu với cô, cô nhất định giành cho bằng được. Chết vì sĩ diện thì thôi đi, còn bướng bỉnh không chịu nổi, ngay cả khi thua cũng không thừa nhận, lâu dài, tất nhiên sẽ làm mất lòng một số người, làm bạn tốt của cô, Đỗ Dật lo lắng sau này Hàn Linh Hi sẽ té ngã vì vấn đề trong tính cách, Hàn Linh Hi lại không đồng ý.
Cô chỉ khẽ cười và nói: "Có người giành không thể thôi được, có người giành, vậy chứng minh nó cũng không kém lắm."
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook