Chương có nội dung bằng hình ảnh

Nhánh hồng thứ năm mươi lăm

Kỷ Tòng Kiêu rất muốn biết, Thịnh Hoài thân là sắc của cậu, tại sao anh lại có thể nói câu này một cách hiên ngang lẫm liệt như thế?

⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙

Thịnh Hoài đứng trước cửa phòng Kỷ Tòng Kiêu, đã định giơ tay lên gõ cửa mấy lần nhưng đều hạ xuống.

Anh muốn thân mật với Kỷ Tòng Kiêu hơn, nhưng lại không dám. Đây không phải hồi hộp mà là cảm giác bối rối thật sự.

Cuộc gặp tối hôm qua quá bất ngờ, chưa hề có sự chuẩn bị nào cả. Cứ thế tất cả hành vi và lời nói đều xuất phát từ chủ tâm, cũng không có bất kỳ mục đích nào. Anh như vậy, cậu bạn nhỏ cũng như vậy.

Nhưng hôm nay, một buổi tối đã trôi qua. Mọi tâm tư lắng đọng, hiện thực bị quẳng đi tối hôm qua, trở ngại bị coi nhẹ, lại một lần nữa trỗi dậy——

Anh muốn tới gần đối phương, nhưng đối phương lại muốn tránh xa anh.

Anh muốn bù đắp tâm nguyện của bản thân, nhưng lại không muốn vì thế mà đẩy cậu bạn nhỏ vào thế khó.

Đúng như tối hôm qua anh đã nói với Hàn Lược, anh yêu Kỷ Tòng Kiêu, anh cũng yêu bản thân mình, nhưng nếu hai bên xung đột, anh khẳng định mình sẽ chọn Kỷ Tòng Kiêu chứ không phải chính mình.

Nhưng tình hình hiện tại không phải chỉ đơn giản lựa chọn là giải quyết được. Bây giờ anh chọn bạn nhỏ, đồng nghĩa với việc anh phải trơ mắt chứng kiến đối phương luân hãm vào nơi gọi là địa ngục, không thể nào kiềm chế được, vĩnh viễn không giành được hạnh phúc. Đây không phải kết quả anh muốn thấy.

Lâu dài và hiện tại.

Tất nhiên là anh lựa chọn vế trước. Nhưng anh cũng không nỡ từ bỏ khiến Kỷ Tòng Kiêu thấp thỏm dè dặt. Câu nói "tán tỉnh một cách vô thức" tối hôm qua giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng tắp vào trái tim trong ngực anh, khiến thần kinh và toàn bộ cơ thể anh đang kêu gào vì đau đớn và hối hận.

Tay lại giơ lên một lần nữa rồi gõ cửa.

Dù có chần chừ thế nào đi chăng nữa cũng không thể tiếp tục lề mề trước cửa thế này. Thời gian không còn kịp nữa rồi.

Cuối cùng lần này cũng không dừng lại giữa chừng, chỉ là khi tay sắp chạm đến cánh cửa, cửa phòng đột nhiên được mở ra. Tiếng gõ chơi vơi giữa không trung.


"Ương Ương anh không ngốc, nhà hàng ở tầng ba, anh nhớ rồi..." Kỷ Tòng Kiêu mặc áo khoác, một tay còn chưa xỏ vào ống tay áo, nhìn thấy người ở cửa, cậu sửng sốt rồi mỉm cười.

"Anh Thịnh."

"Ừ." Thịnh Hoài nhìn cậu, mặt mày vô thức dịu dàng hẳn đi, "Đến nhà hàng không? Chúng ta đi cùng nhau đi."

...

Hai người sóng vai đi trên lối đi của khách sạn, bầu không khí vừa yên lặng lại vừa gượng gạo.

"Em ngủ thế nào?" Thịnh Hoài mở miệng trước, dùng chủ đề bình thường nhất để hỏi thăm.

"Cũng ổn, mùi tinh dầu của chương trình tốt lắm." Kỷ Tòng Kiêu dùng phương thức như vậy để cảm ơn đối phương, "Anh Thịnh ngủ không ngon sao?"

Cậu vẫn tò mò lắm, rốt cuộc vì sao đối phương cần dùng tinh dầu để hỗ trợ giấc ngủ.

Thịnh Hoài khựng lại, gật đầu bảo: "Ừ, anh lạ giường."

Kỷ Tòng Kiêu: "..."

Rõ ràng là mở mắt nói xạo, khi bọn họ từng ra ngoài chơi cũng không thiếu những lần tá túc bên ngoài. Sao hồi đó chưa từng thấy anh lạ giường?

Nếu là trước đây, chắc chắn cậu đã vạch trần lời nói dối của anh, nhưng bây giờ cậu không thể vạch trần gì cả, vì còn phải đề phòng bầu không khí trở nên xấu hổ, đành phải đáp lại một câu mang tính tượng trưng, "Ừm, may mà em không lạ giường."

Thịnh Hoài: "..."

Hóa ra ban đầu khi giữ cậu ở lại nhà mình, câu lạ giường chỉ là cậu tiện miệng nói... Uổng công anh ghi nhớ lâu như thế...

Kỷ Tòng Kiêu quan sát biểu cảm phức tạp trên mặt anh, im lặng nhớ lại, sau đó cậu cũng im bặt.

Cũng may nhà hàng ở trước mặt rồi.


Nhà hàng vẫn là nhà hàng bình thường, nhưng bữa sáng thì không phải bữa sáng bình thường.

Tổng đạo diễn nói, bây giờ đang thịnh hành một kiểu gọi là cuộc họp bữa trưa, ông cũng vội vã biến tấu thành buổi tọa đàm bữa sáng.

Bàn ghế thừa trong nhà hàng bị đẩy ra, chỉ còn lại vài chiếc sô pha nhỏ và bàn trà, xung quanh đặt vài máy quay phim, nhân viên đi qua đi lại.

Hai người chào hỏi những người khác rồi ngồi xuống. Chỉ chốc lát sau, có nhân viên bưng tới hai phần bữa sáng, ngoài ra còn có các món ăn vặt đặc sản địa phương như bánh bao chỉ(*) và bánh đậu xanh.

(*) Bánh bao chỉ: Một loại bánh bao được xuất phát từ Hồng Kông, Trung Quốc. Loại bánh này được làm bằng bột nếp với bốn loại nhân mè đen, dừa, đậu xanh, đậu phộng. Với âm gọi và hình dáng bánh tròn màu trắng cũng giống như cái bánh bao nên nó được gọi theo tiếng Việt là "bánh bao chỉ" để phân biệt với bánh bao bột mì.



"Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, chúng tôi phổ biến vài quy tắc trước." Tổng đạo diễn nhấp một ngụm sữa đậu nành, cười ha ha lấy ra một tờ bảng biểu, "Chương trình này của chúng ta chia nhóm hoạt động, nói cách khác, mọi người phải cùng bạn đồng hành của mình trải qua mười lăm ngày tiếp theo, sớm chiều ở chung."

Tổng đạo diễn nháy mắt, nở nụ cười khích lệ với tám người đang ngồi.

"Vừa khéo, trừ tôi ra, tám người đang ngồi chia thành bốn nhóm." Tổng đạo diễn cười nói: "Chúng tôi chia nhóm thế này——Tiêu Hợp Cẩm và Trịnh Thường, Lâm Hoãn và Mạnh Huề Y, Cố Đình và Tạ Nhiên, cuối cùng là Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu."

Ba nhóm trước đều là nam nữ phối hợp, chỉ có cặp Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu cuối cùng giống như đến nhầm trường quay.

"Có ai có ý kiến gì không?" Tổng đạo diễn hỏi.

Câu này vốn dĩ chỉ là một câu hỏi mang tính tượng trưng, nhưng ngoài dự liệu của ông, vừa dứt lời thì có người giơ tay lên.

"Tôi!" Người nói là Tiêu Hợp Cẩm, "Đạo diễn, tôi không muốn chung nhóm với Trịnh Thường. Người phụ nữ này có khuynh hướng bạo lực, tối hôm qua vừa gặp mặt, cô ta đã đánh tôi một trận!"

Anh ta nói như thể chuyện gì kinh khủng lắm, nhưng thật ra mọi người đều biết đây chỉ là chuyện cười. Tiêu Hợp Cẩm và Trịnh Thường là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, thuộc về kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau. Hai người vừa chạm mặt là cãi cọ đấm đá, nhưng quả thật tình cảm không hề tệ. Bên ngoài có rất nhiều scandal của bọn họ, chỉ tiếc hai người đều tỏ thái độ rất rõ ràng, rằng cả hai chỉ là bạn bè, đối phương không phải gu của mình, khiến cho giấc mơ của bao nhiêu fan CP tan thành mây khói.

Trịnh Thường lườm nguýt, cũng nhận luôn, "Tôi không thèm quan tâm đến cậu, tôi thích bạn nhỏ đáng yêu cơ. Tiểu Kỷ, theo chị đi mà ~"


Kỷ Tòng Kiêu bị gọi tên bèn thuận nước đẩy thuyền, "Đạo diễn, tôi muốn chơi cùng chị gái xinh đẹp!"

Ngọn lửa chiến tranh đã lan đến Thịnh Hoài.

Còn người nào đó thì chậm rãi nhấp một hớp sữa, "Trọng sắc khinh bạn là đặc quyền của tuổi trẻ."

"..."

Kỷ Tòng Kiêu rất muốn biết, Thịnh Hoài thân là sắc của cậu, tại sao anh lại có thể nói câu này một cách hiên ngang lẫm liệt như thế?

Đang lúc mọi người xôn xao bàn tán Thịnh Hoài quá dễ tính, không ai nhìn thấy khóe môi bị ly thủy tinh đè lên đang thoáng nhếch lên một độ cong.

Tối hôm qua anh tình cờ nghe thấy hai người Tiêu-Trịnh nói chuyện, Tiêu Hợp Cẩm yêu từ cái nhìn đầu tiên với Mạnh Huề Y thoát tục như tiên, không muốn bỏ lỡ nửa tháng được sớm chiều bên nhau dễ tăng hảo cảm, bởi vậy anh ta mới cùng Trịnh Thường lên kế hoạch chê bai lẫn nhau. Hai người vốn chỉ định thừa cơ mà quấy nhiễu việc chia nhóm, thế nhưng chẳng ai ngờ rằng, Kỷ Tòng Kiêu lại ra bài không theo bình thường, thuận thế đồng ý. Cứ như vậy, việc chia nhóm rất có khả năng hoán đổi như sau, Thịnh Hoài và Tiêu Hợp Cẩm là một nhóm, Kỷ Tòng Kiêu và Trịnh Thường là một nhóm. Nhưng sao Tiêu Hợp Cẩm có thể đồng ý?

Cuối cùng chương trình quyết định đảo lộn hết luôn, tiến hành bỏ phiếu trên Weibo chính thức của chương trình.

Chương trình này sử dụng phương thức quảng bá đơn giản mà hiệu quả, tận dụng toàn bộ sức nóng và tiếng tăm của những người đang ngồi ở đây, hiện tại đang là gameshow hot nhất.

Ê-kíp chương trình vốn dĩ còn định giấu kín tin tức Thịnh Hoài tham gia, đợi khi nào phát sóng mới cho mọi người sự bất ngờ thật lớn. Nhưng hôm qua Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài tình cờ gặp nhau ở sân bay đã bị các fan biến thân thành các trinh sát có hỏa nhãn kim tinh soi được, bọn họ lần được theo lịch trình của những người khác và đoán được mục đích chuyến bay này của cả hai. Thế là đêm hôm đó, tin tức Thịnh Hoài lần đầu tiên tham gia gameshow và lần đầu tiên CP Cầm Tinh hợp thể đã được tung lên, lập tức thu hút được làn sóng quan tâm.

Hiện tại mới chỉ trôi qua mười hai tiếng, phát động bỏ phiếu ngay khi chủ đề đang nóng hổi, chẳng bao lâu sau đã có kết quả.

Có người vui có người sầu——

Người vui là Thịnh Hoài, anh và bạn nhỏ đã bảo vệ thành công thế giới riêng của hai người.

Còn người sầu là Tiêu Hợp Cẩm. Cư dân mạng không hề bị anh ta mua chuộc một chút nào, chẳng những không được ghép chung với nữ thần theo như mong muốn của mình, trái lại anh ta còn bị trói chặt với Trịnh Thường. Bình luận toàn là "Tui thích xem bọn họ đấu đá lẫn nhau", "Biết đâu sơ sểnh một cái là cọ ra được đốm lửa tình" vân vân và mây mây, khiến anh ta chỉ hận không thể tẩn Trịnh Thường một trận... Đương nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ thôi.

Các nhóm còn lại đều tưởng rằng thành viên trong nhóm mình sẽ không có gì thay đổi, nhưng thật ra sự yên ổn của hai nhóm kia cũng bị phá hủy triệt để rồi.

Không biết cơn gió ác quỷ từ đâu thổi đến, nữ hoàng văn nghệ đầy tiên khí Mạnh Huề Y và cô em gái kiệm lời, chuyên gia phim hành động Tạ Nhiên lại được ghép thành đôi, tỷ lệ của cặp này còn bám cực sát hai nhóm phía trước, số phiếu cũng không hề thấp.

Sau khi tính đến nhiều yếu tố bất tiện cho các cô gái khi phải ra ngoài, đạo diễn hỏi ý kiến của Mạnh Huề Y và Tạ Nhiên, sau khi hai người cam đoan không có bất kỳ vấn đề gì thì chuyện chia nhóm mới được quyết định xong. Theo thứ tự là:

Nhóm Cầm Tinh: Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu.

Nhóm Vui Vẻ: Mạnh Huề Y và Tạ Nhiên.


Nhóm Thong Thả: Cố Đình và Lâm Hoãn.

Cùng với nhóm Thanh (Tương) Mai (Ái) Trúc (Tương) Mã (Sát): Tiêu Hợp Cẩm và Trịnh Thường.

Thành lập nhóm xong, phần tiếp theo là giới thiệu các quy tắc trò chơi——

Điểm xuất phát nằm ở một thị trấn nhỏ, điểm kết thúc lại ở một thị trấn xa xôi khác, ở giữa có hai điểm nghỉ ngơi. Việc bốn nhóm phải làm là bắt đầu từ điểm xuất phát, đi qua hai trạm trung gian rồi đến điểm kết thúc.

Ê-kíp chương trình sẽ cung cấp cho mỗi nhóm 3000 nhân dân tệ (~10.2tr) hỗ trợ. Trong quá trình tham gia chỉ được phép sử dụng số tiền này, nhưng nếu như tự kiếm thêm được lộ phí cho mình, chương trình cũng không cấm.

Ngoài ra, chương trình còn cung cấp bốn sự lựa chọn phương tiện giao thông: xe việt dã, tàu hỏa, xe buýt và xe mô-tô.

Ai cũng muốn được thoải mái nhất có thể.

Nhưng rốt cuộc đội nào đối đầu với đội nào, trước tiên họ phải thi đấu để phân thắng bại, xếp hạng nhất nhì ba tư.

Tất nhiên, không phải phương tiện nào cũng giống nhau, có sự cạnh tranh ở điểm xuất phát, nhưng tại hai trạm trung gian, việc sắp xếp được thực hiện theo nguyên tắc ai đến trước được phục vụ trước, có thể coi là một kiểu cạnh tranh ngầm.

"Quy tắc chỉ đơn giản vậy thôi, giống như một chuyến du lịch ngắn vậy." Tổng đạo diễn nói: "Nhưng mọi người có một nhiệm vụ."

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn ông ta.

Tổng đạo diễn đảo mắt qua gương mặt tất cả bọn họ, thu lại ý cười, ông ta nói——

"Hãy đi giúp đỡ những người mà mọi người cho rằng cần sự giúp đỡ."

"Chương trình không áp đặt bất kỳ yêu cầu bắt buộc nào về việc này, mọi việc tùy thuộc vào các bạn."

Người đã có mặt ở đây đương nhiên biết rõ mục đích thật sự của chương trình này. Dĩ nhiên lúc này bọn họ sẽ không coi đó là một lựa chọn ngẫu nhiên, mọi người đều nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Tổng đạo diễn nở nụ cười, lại trở về dáng vẻ hòa nhã dễ gần, "Được rồi, cuộc đấu đầu tiên của các bạn——Tìm xe việt dã. Ai tìm được trước thì xe thuộc về người đó!"

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Những gì liên quan đến chương trình hoàn toàn là hư cấu. Có gì không đúng thì mọi người cứ bỏ qua, chúng ta, ờm, cũng là vì phục vụ cho hai người họ yêu đương thôi mà khụ khụ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương