Hoa Hồng Dại
-
Chương 92: Phiên ngoại Chu Văn Hiên x Khương Nghiên (3)
Editor: Dì Annie
Khi Khương Nghiên tốt nghiệp đại học, ba mẹ chuyển công tác từ quê nhà đến Giang Thành, cơ hội phát triển ở đây không tệ, cô cũng đến Giang Thành đoàn tụ với ba mẹ, ký hợp đồng với nhà truyền thông chuyên mảng kinh tế tài chính.
Vì năng lực bản thân không tệ, ba mẹ lại có chút quan hệ, công việc của cô khá thuận lợi, nhận chức chưa đến hai tháng đã từ một phụ tá nhỏ trở thành phóng viên chính.
Đối với cô, Chu Văn Hiên đã là một hồi ức buồn cười mà đáng yêu, dù thỉnh thoảng cũng có nhớ đến nhưng không liên quan gì đến chuyện tình yêu.
Thật ra cô cũng không chắc chắn, câu chuyện tự cho là mối tình đầu năm đó rốt cuộc có phải là tình yêu không?
Nhưng nếu nói Chu Văn Hiên không ảnh hưởng đến cô chút nào thì chắc chắn là giả.
Từ sau khi lên đại học, cô cũng sẵn sàng để yêu đương, nhưng vì mối tình đầu có ảnh hưởng quá lớn, lúc đại học không ai có thể khiến cô để vào mắt.
Có một câu nói rất hay, lúc còn trẻ không nên gặp người quá tuyệt vời.
Cô chính là ví dụ sống đẫm máu điển hình.
Dáng vẻ đẹp trai thì tính cách không tốt như anh, tính cách tốt hơn anh thì không đẹp trai bằng anh, nếu có cả hai thì đã sớm bị người ta cướp mất, nào có đến lượt cô nhặt được đồ tốt.
Sau khi tốt nghiệp, ra ngoài xã hội càng gặp phải những loại người thực dụng khiến người ta phát ngấy.
Cô có cảm giác con đường tình duyên của mình thật tăm tối.
Nữ sinh mười bốn tuổi năm đó tỏ tình với nam sinh cao trung vậy mà lại độc thân hơn hai mươi mấy năm.
Có còn công bằng nữa không?
Nhiều lúc nghĩ tới mà phát giận, cô muốn lên chùa xuống tóc làm ni cô.
*
Không ngờ ở thành phố này cô lại gặp được Chu Văn Hiên.
Hôm đó hẹn phỏng vấn một giám đốc doanh nghiệp, sau khi kết thúc phỏng vấn, cô ra khỏi công ty, lúc chuẩn bị xuống lầu, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, cô lớn tiếng gọi: "Xin chờ một chút!"
Người đàn ông trong thang máy đưa tay nhấn mở cửa.
Cô thở hồng hộc chạy vào, cười nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Giọng nói của người đàn ông ôn hòa mà giàu từ tính.
Khương Nghiên hơi sửng sốt, đã nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn rất quen thuộc giọng nói này.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhất thời ngơ ngẩn, cả buổi mới ngập ngừng: "Anh..." Cô đang chuẩn bị gọi anh trai, nhưng lớn thế này còn gọi như thế thì đúng là không thích hợp, vì thế cô nhanh chóng đổi giọng, "Chu Văn Hiên?"
Chu Văn Hiên nhìn cô, hơi híp mắt lại, dường như đang lục trong trí nhớ xem cô gái cao gầy xinh đẹp trước mặt là ai.
Khương Nghiên cười: "Anh không nhận ra em hả? Em là Khương Nghiên đây ạ."
Chu Văn Hiên bừng tỉnh: "Bạn... Khương Nghiên." Suýt chút nữa thì anh đã gọi là bạn nhỏ, nhưng anh nhận ra cô gái trước mặt đã không phải đứa nhỏ năm đó, anh vội đổi giọng, cười nói, "Là em hả, suýt chút nữa anh không nhận ra!"
Chuyện này cũng không trách được anh.
Lần cuối cùng gặp bạn nhỏ Khương Nghiên là năm hai đại học, khi ấy anh về quê lo liệu chuyện tang sự của ông, tiểu nha đầu vừa mới lên năm nhất, dáng dấp vẫn mũm mĩm, so với mỹ nhân thành thị cao gầy thon thả như bây giờ tưởng chừng như hai người.
Con gái mười tám tuổi trưởng thành, càng lớn càng xinh đẹp, quả thật người xưa nói không sai.
Khương Nghiên cũng biết mình thay đổi rất nhiều so với lúc còn bé, đương nhiên không so đo với anh.
Ngay cả chuyện anh hứa với cô đợi cô lên đại học sẽ nói chuyện yêu đương cô còn không so đo nữa mà.
Cô cười tủm tỉm hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Chu Văn Hiên trả lời: "Anh làm việc ở đây."
Người đàn ông trước mặt trừ thành thục hơn hồi cấp ba một chút thì tướng mại không thay đổi gì mấy, vẫn là dáng vẻ anh tuấn trăng thanh gió mát.
Khương Nghiên nghĩ, mấy năm nay mình không tìm được người thích hợp cũng có lí do.
Đó là vì dường như cô nhất kiến chung tình với Chu Văn Hiên.
"Thật à? Em cũng làm việc ở đây." Cô lấy lại tinh thần, kinh ngạc nói.
"Trùng hợp vậy sao?" Chu Văn Hiên cũng hơi bất ngờ.
Khương Nghiên lại hỏi: "Bây giờ anh là luật sư ạ?"
Chu Văn Hiên gật đầu: "Ừ, anh làm ở đoàn luật sư, hôm nay đến đây bàn công việc."
Khương Nghiên nói: "Bây giờ em là phóng viên chuyên mảng kinh tế tài chính, hôm nay cũng đến đây phỏng vấn."
Chu Văn Hiên cười nói: "Vậy đúng là rất có duyên phận."
Còn không phải sao? Khương Nghiên thầm nghĩ, ngay khi con đường tình duyên của mình vô vọng, đại ca nhà anh lại bất ngờ xuất hiện trước mặt em, thế không gọi là duyên phận chứ là gì?
Dường như Khương Nghiên thấy được thần Cupid đang kéo mũi tên tình yêu nhắm bắn mình.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra: "Vậy chúng ta add Wechat đi ạ, có gì thì liên lạc."
Chu Văn Hiên gật đầu, quét Wechat của cô, nhìn bên dưới avatar của cô có để trạng thái độc thân, cười nói: "Sao? Còn chưa có bạn trai hả?"
Anh hỏi vấn đề này cô mới nhớ tới chuyện chính, vừa gặp được mối tình đầu, cô hưng phấn, quên mất hỏi người ta có còn độc thân không.
Cô gật đầu, thăm dò hỏi: "Còn anh thì sao? Hẳn là có bạn gái rồi ạ?"
Chu Văn Hiên nhún vai, cười nói: "Cũng giống em, còn độc thân!"
"À –" Khương Nghiên kéo dài giọng ra vẻ tiếc nuối, thực tế trong lòng mừng rỡ không thôi, "Điều kiện của anh tốt như vậy, sao lại chưa có bạn gái? Có phải là quá kén chọn không?"
Chu Văn Hiên cười nói: "Thu nhập của anh bình thường, không cha không mẹ thì điều kiện tốt gì chứ."
Khương Nghiên nói: "Đó là anh khiêm tốn thôi."
Hai người đi đến bãi đỗ xe, vì còn đang phải làm việc, bây giờ cô có kích động thế nào cũng không thể làm gì được. Huống chi đã có vết xe đổ từ lần trước, lần này bất luận thế nào cũng không thể ngu ngốc tấn công như vậy được.
Cô vẫy tay tạm biệt Chu Văn Hiện: "Đúng rồi, ba mẹ em cũng ở Giang Thành, hôm nào anh rảnh thì đến nhà em ăn cơm."
"Được." Chu Văn Hiên đáp.
Ở chung tiểu khu mấy năm, đương nhiên anh cũng biết ba Khương mẹ Khương, nhưng khi ấy không quá thân với hàng xóm, câu này chẳng qua chỉ là khách sáo thôi.
Nhưng mà Khương Nghiên mặc kệ có phải là khách sáo hay không, cô cảm thấy đã đến lúc bắt đầu lên kế hoạch mời người ta về nhà ăn cơm.
Đương nhiên cô cũng biết bây giờ hai người vẫn chưa thân lắm, mọi chuyện vẫn nên bàn tính kỹ hơn.
Vì thế cô không vội vã hẹn người ta, chỉ là mỗi ngày lén lút theo dõi vòng bạn bè của anh, thỉnh thoảng lại nhắn tin trò chuyện vài ba câu, đợi khi thân hơn lại tính tiếp.
Cô làm công việc này, bản lĩnh khác thì không có, chứ chuyện điều tra tin tức thì tuyệt đối là một cao thủ.
Gần nửa tháng, cô tranh thủ lúc rảnh rỗi điều tra rõ ràng rành mạch tình trạng của Chu Văn Hiên, bao gồm cả nơi sinh sống và chỗ làm việc.
Cũng biết thỉnh thoảng anh sẽ cùng bạn đến sân vận động đánh tennis.
Vừa hay, cô cũng thích đánh tennies, chơi cũng không tệ.
Thực tế, từ lúc lên sơ trung bắt đầu giảm cân, cô liền trở thành người yêu vận động, bây giờ cũng được coi như vận động viên, môn thể thao nào cũng chơi không tê.
Vì thế cô lại giống như mười năm trước, lên kế hoạch tình cờ gặp gỡ Chu Văn Hiên.
Cô không ngờ người bạn chơi tennis cùng anh là Tần Mặc.
Vì chuyên về mảng kinh tế, người này gần đây rất nổi tiếng vì là ngôi sao trẻ khởi nghiệp, cô đã chuẩn bị phỏng vấn từ lâu, có điều nhìn vào tư liệu bối cạnh của công ty, cô càng cảm thấy hứng thú với thành viên nữ Diệp Mân hơn.
Thứ nhất là phụ nữ khởi nghiệp trong giới khoa học kỹ thuật rất hiếm thấy, thứ hai Diệp Mân là học tỷ của cô.
Diệp Mân học trên cô ba khóa, cô có nghe qua danh tiếng cô ấy, còn đối phương chắc chắn là không biết cô, làm gì có học sinh cấp ba nào lại chú ý đến một học sinh nhỏ sơ trung.
Tiếc là học tỷ này rất ít khi nhận lời phỏng vấn, cô vẫn chưa tìm được cơ hội, bây giờ vừa hay Chu Văn Hiên quen Tần Mặc, cô muốn nhân tiện thông qua vị Tần tổng này để hẹn phỏng vấn.
Không ngờ Tần thiếu gia nổi tiếng phong lưu bên ngoài lại rất cảnh giác với phụ nữ, sợ cô lại lợi dụng anh, cư xử với cô rất lạnh lùng, không cho Wechat của anh, cũng không cho Wechat của Diệp Mân, chỉ đẩy cho cô danh thiếp của đồng sự mình là Lâm Khải Phong.
Cô thật sự muốn haha vào mặt đối phương.
Mặc dù anh ta là một thanh niên tài tuấn, là một soái ca ngàn dặm mới tìm được một.
Nhưng mẫu người cô thích là Chu Văn Hiên đấy được không?
Cô cố ý không lái xe, sau khi chơi bóng xong, Chu Văn Hiên sẽ phát huy tính ga lăng đưa cô một đoạn đường.
Lên xe, cô phàn nàn: "Vị Tần tổng này cũng thật là, em xin Wechat mà anh ta cũng không cho!"
Chu Văn Hiên nhìn cô, cười nói: "Sao? Em để ý cậu ta rồi hả?"
Mặc dù đã gặp nhau ở thành phố này vài lần nhưng anh vẫn chưa quen với việc cô gái trước mặt này là tiểu cô nương mũm mĩm năm đó chạy vào lớp tỏ tình với anh,
Cô bé trong ấn tượng năm đó đáng yêu ngây thơ, bây giờ lại là một người phụ nữ rực rỡ xinh đẹp.
Nếu quan sát dưới góc độ một người đàn ông, cô ấy là một người phụ nữ đầy quyến rũ.
Khương Nghiên định lên tiếng phủ nhận, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đảo mắt hỏi: "Em thấy trên mạng nói anh ta là công tử phong lưu, bây giờ anh ấy có bạn gái không ạ?"
Chu Văn Hiên nói: "Trước kia có lẽ là hơi phong lưu, nhưng theo anh được biết, bây giờ cậu ta đang nghiêm túc theo đuổi một cô gái tốt."
"Thật ạ?" Khương Nghiên làm vẻ suy tư, gật đầu, "Nhưng mà chỉ cần chưa kết hôn thì sẽ còn có cơ hội."
Chu Văn Hiên nhìn cô, buồn cười nói: "Sao? Em muốn theo đuổi cậu ấy thật à? Chuyện này có lẽ hơi khó đó."
Khương Nghiên nắm tay nói: "Trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ người không có ý chí."
Chu Văn Hiên nhìn dáng vẻ tươi cười của cô gái, có chút phiền não, quả nhiên lời nói năm đó chỉ là lời nói nhất thời hưng phấn của đứa trẻ.
Phải!
Trên đời này làm gì có ai thật lòng để ý anh?
Người bình thường đều sẽ hướng về mặt trời, là kiểu rực rỡ như Tần Mặc.
Ai lại đi thích một người đau khổ giãy dụa trong lớp bùn đất mục nát?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc dù là truyện ngắn, nhưng mỗ sẽ cố gắng viết hoàn chính, mỗ muốn thay đổi cuộc đời của Chu học trưởng, dù sao lúc đầu anh ấy từ nam chính biến thành nam phụ.
Khi Khương Nghiên tốt nghiệp đại học, ba mẹ chuyển công tác từ quê nhà đến Giang Thành, cơ hội phát triển ở đây không tệ, cô cũng đến Giang Thành đoàn tụ với ba mẹ, ký hợp đồng với nhà truyền thông chuyên mảng kinh tế tài chính.
Vì năng lực bản thân không tệ, ba mẹ lại có chút quan hệ, công việc của cô khá thuận lợi, nhận chức chưa đến hai tháng đã từ một phụ tá nhỏ trở thành phóng viên chính.
Đối với cô, Chu Văn Hiên đã là một hồi ức buồn cười mà đáng yêu, dù thỉnh thoảng cũng có nhớ đến nhưng không liên quan gì đến chuyện tình yêu.
Thật ra cô cũng không chắc chắn, câu chuyện tự cho là mối tình đầu năm đó rốt cuộc có phải là tình yêu không?
Nhưng nếu nói Chu Văn Hiên không ảnh hưởng đến cô chút nào thì chắc chắn là giả.
Từ sau khi lên đại học, cô cũng sẵn sàng để yêu đương, nhưng vì mối tình đầu có ảnh hưởng quá lớn, lúc đại học không ai có thể khiến cô để vào mắt.
Có một câu nói rất hay, lúc còn trẻ không nên gặp người quá tuyệt vời.
Cô chính là ví dụ sống đẫm máu điển hình.
Dáng vẻ đẹp trai thì tính cách không tốt như anh, tính cách tốt hơn anh thì không đẹp trai bằng anh, nếu có cả hai thì đã sớm bị người ta cướp mất, nào có đến lượt cô nhặt được đồ tốt.
Sau khi tốt nghiệp, ra ngoài xã hội càng gặp phải những loại người thực dụng khiến người ta phát ngấy.
Cô có cảm giác con đường tình duyên của mình thật tăm tối.
Nữ sinh mười bốn tuổi năm đó tỏ tình với nam sinh cao trung vậy mà lại độc thân hơn hai mươi mấy năm.
Có còn công bằng nữa không?
Nhiều lúc nghĩ tới mà phát giận, cô muốn lên chùa xuống tóc làm ni cô.
*
Không ngờ ở thành phố này cô lại gặp được Chu Văn Hiên.
Hôm đó hẹn phỏng vấn một giám đốc doanh nghiệp, sau khi kết thúc phỏng vấn, cô ra khỏi công ty, lúc chuẩn bị xuống lầu, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, cô lớn tiếng gọi: "Xin chờ một chút!"
Người đàn ông trong thang máy đưa tay nhấn mở cửa.
Cô thở hồng hộc chạy vào, cười nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Giọng nói của người đàn ông ôn hòa mà giàu từ tính.
Khương Nghiên hơi sửng sốt, đã nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn rất quen thuộc giọng nói này.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhất thời ngơ ngẩn, cả buổi mới ngập ngừng: "Anh..." Cô đang chuẩn bị gọi anh trai, nhưng lớn thế này còn gọi như thế thì đúng là không thích hợp, vì thế cô nhanh chóng đổi giọng, "Chu Văn Hiên?"
Chu Văn Hiên nhìn cô, hơi híp mắt lại, dường như đang lục trong trí nhớ xem cô gái cao gầy xinh đẹp trước mặt là ai.
Khương Nghiên cười: "Anh không nhận ra em hả? Em là Khương Nghiên đây ạ."
Chu Văn Hiên bừng tỉnh: "Bạn... Khương Nghiên." Suýt chút nữa thì anh đã gọi là bạn nhỏ, nhưng anh nhận ra cô gái trước mặt đã không phải đứa nhỏ năm đó, anh vội đổi giọng, cười nói, "Là em hả, suýt chút nữa anh không nhận ra!"
Chuyện này cũng không trách được anh.
Lần cuối cùng gặp bạn nhỏ Khương Nghiên là năm hai đại học, khi ấy anh về quê lo liệu chuyện tang sự của ông, tiểu nha đầu vừa mới lên năm nhất, dáng dấp vẫn mũm mĩm, so với mỹ nhân thành thị cao gầy thon thả như bây giờ tưởng chừng như hai người.
Con gái mười tám tuổi trưởng thành, càng lớn càng xinh đẹp, quả thật người xưa nói không sai.
Khương Nghiên cũng biết mình thay đổi rất nhiều so với lúc còn bé, đương nhiên không so đo với anh.
Ngay cả chuyện anh hứa với cô đợi cô lên đại học sẽ nói chuyện yêu đương cô còn không so đo nữa mà.
Cô cười tủm tỉm hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Chu Văn Hiên trả lời: "Anh làm việc ở đây."
Người đàn ông trước mặt trừ thành thục hơn hồi cấp ba một chút thì tướng mại không thay đổi gì mấy, vẫn là dáng vẻ anh tuấn trăng thanh gió mát.
Khương Nghiên nghĩ, mấy năm nay mình không tìm được người thích hợp cũng có lí do.
Đó là vì dường như cô nhất kiến chung tình với Chu Văn Hiên.
"Thật à? Em cũng làm việc ở đây." Cô lấy lại tinh thần, kinh ngạc nói.
"Trùng hợp vậy sao?" Chu Văn Hiên cũng hơi bất ngờ.
Khương Nghiên lại hỏi: "Bây giờ anh là luật sư ạ?"
Chu Văn Hiên gật đầu: "Ừ, anh làm ở đoàn luật sư, hôm nay đến đây bàn công việc."
Khương Nghiên nói: "Bây giờ em là phóng viên chuyên mảng kinh tế tài chính, hôm nay cũng đến đây phỏng vấn."
Chu Văn Hiên cười nói: "Vậy đúng là rất có duyên phận."
Còn không phải sao? Khương Nghiên thầm nghĩ, ngay khi con đường tình duyên của mình vô vọng, đại ca nhà anh lại bất ngờ xuất hiện trước mặt em, thế không gọi là duyên phận chứ là gì?
Dường như Khương Nghiên thấy được thần Cupid đang kéo mũi tên tình yêu nhắm bắn mình.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra: "Vậy chúng ta add Wechat đi ạ, có gì thì liên lạc."
Chu Văn Hiên gật đầu, quét Wechat của cô, nhìn bên dưới avatar của cô có để trạng thái độc thân, cười nói: "Sao? Còn chưa có bạn trai hả?"
Anh hỏi vấn đề này cô mới nhớ tới chuyện chính, vừa gặp được mối tình đầu, cô hưng phấn, quên mất hỏi người ta có còn độc thân không.
Cô gật đầu, thăm dò hỏi: "Còn anh thì sao? Hẳn là có bạn gái rồi ạ?"
Chu Văn Hiên nhún vai, cười nói: "Cũng giống em, còn độc thân!"
"À –" Khương Nghiên kéo dài giọng ra vẻ tiếc nuối, thực tế trong lòng mừng rỡ không thôi, "Điều kiện của anh tốt như vậy, sao lại chưa có bạn gái? Có phải là quá kén chọn không?"
Chu Văn Hiên cười nói: "Thu nhập của anh bình thường, không cha không mẹ thì điều kiện tốt gì chứ."
Khương Nghiên nói: "Đó là anh khiêm tốn thôi."
Hai người đi đến bãi đỗ xe, vì còn đang phải làm việc, bây giờ cô có kích động thế nào cũng không thể làm gì được. Huống chi đã có vết xe đổ từ lần trước, lần này bất luận thế nào cũng không thể ngu ngốc tấn công như vậy được.
Cô vẫy tay tạm biệt Chu Văn Hiện: "Đúng rồi, ba mẹ em cũng ở Giang Thành, hôm nào anh rảnh thì đến nhà em ăn cơm."
"Được." Chu Văn Hiên đáp.
Ở chung tiểu khu mấy năm, đương nhiên anh cũng biết ba Khương mẹ Khương, nhưng khi ấy không quá thân với hàng xóm, câu này chẳng qua chỉ là khách sáo thôi.
Nhưng mà Khương Nghiên mặc kệ có phải là khách sáo hay không, cô cảm thấy đã đến lúc bắt đầu lên kế hoạch mời người ta về nhà ăn cơm.
Đương nhiên cô cũng biết bây giờ hai người vẫn chưa thân lắm, mọi chuyện vẫn nên bàn tính kỹ hơn.
Vì thế cô không vội vã hẹn người ta, chỉ là mỗi ngày lén lút theo dõi vòng bạn bè của anh, thỉnh thoảng lại nhắn tin trò chuyện vài ba câu, đợi khi thân hơn lại tính tiếp.
Cô làm công việc này, bản lĩnh khác thì không có, chứ chuyện điều tra tin tức thì tuyệt đối là một cao thủ.
Gần nửa tháng, cô tranh thủ lúc rảnh rỗi điều tra rõ ràng rành mạch tình trạng của Chu Văn Hiên, bao gồm cả nơi sinh sống và chỗ làm việc.
Cũng biết thỉnh thoảng anh sẽ cùng bạn đến sân vận động đánh tennis.
Vừa hay, cô cũng thích đánh tennies, chơi cũng không tệ.
Thực tế, từ lúc lên sơ trung bắt đầu giảm cân, cô liền trở thành người yêu vận động, bây giờ cũng được coi như vận động viên, môn thể thao nào cũng chơi không tê.
Vì thế cô lại giống như mười năm trước, lên kế hoạch tình cờ gặp gỡ Chu Văn Hiên.
Cô không ngờ người bạn chơi tennis cùng anh là Tần Mặc.
Vì chuyên về mảng kinh tế, người này gần đây rất nổi tiếng vì là ngôi sao trẻ khởi nghiệp, cô đã chuẩn bị phỏng vấn từ lâu, có điều nhìn vào tư liệu bối cạnh của công ty, cô càng cảm thấy hứng thú với thành viên nữ Diệp Mân hơn.
Thứ nhất là phụ nữ khởi nghiệp trong giới khoa học kỹ thuật rất hiếm thấy, thứ hai Diệp Mân là học tỷ của cô.
Diệp Mân học trên cô ba khóa, cô có nghe qua danh tiếng cô ấy, còn đối phương chắc chắn là không biết cô, làm gì có học sinh cấp ba nào lại chú ý đến một học sinh nhỏ sơ trung.
Tiếc là học tỷ này rất ít khi nhận lời phỏng vấn, cô vẫn chưa tìm được cơ hội, bây giờ vừa hay Chu Văn Hiên quen Tần Mặc, cô muốn nhân tiện thông qua vị Tần tổng này để hẹn phỏng vấn.
Không ngờ Tần thiếu gia nổi tiếng phong lưu bên ngoài lại rất cảnh giác với phụ nữ, sợ cô lại lợi dụng anh, cư xử với cô rất lạnh lùng, không cho Wechat của anh, cũng không cho Wechat của Diệp Mân, chỉ đẩy cho cô danh thiếp của đồng sự mình là Lâm Khải Phong.
Cô thật sự muốn haha vào mặt đối phương.
Mặc dù anh ta là một thanh niên tài tuấn, là một soái ca ngàn dặm mới tìm được một.
Nhưng mẫu người cô thích là Chu Văn Hiên đấy được không?
Cô cố ý không lái xe, sau khi chơi bóng xong, Chu Văn Hiên sẽ phát huy tính ga lăng đưa cô một đoạn đường.
Lên xe, cô phàn nàn: "Vị Tần tổng này cũng thật là, em xin Wechat mà anh ta cũng không cho!"
Chu Văn Hiên nhìn cô, cười nói: "Sao? Em để ý cậu ta rồi hả?"
Mặc dù đã gặp nhau ở thành phố này vài lần nhưng anh vẫn chưa quen với việc cô gái trước mặt này là tiểu cô nương mũm mĩm năm đó chạy vào lớp tỏ tình với anh,
Cô bé trong ấn tượng năm đó đáng yêu ngây thơ, bây giờ lại là một người phụ nữ rực rỡ xinh đẹp.
Nếu quan sát dưới góc độ một người đàn ông, cô ấy là một người phụ nữ đầy quyến rũ.
Khương Nghiên định lên tiếng phủ nhận, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đảo mắt hỏi: "Em thấy trên mạng nói anh ta là công tử phong lưu, bây giờ anh ấy có bạn gái không ạ?"
Chu Văn Hiên nói: "Trước kia có lẽ là hơi phong lưu, nhưng theo anh được biết, bây giờ cậu ta đang nghiêm túc theo đuổi một cô gái tốt."
"Thật ạ?" Khương Nghiên làm vẻ suy tư, gật đầu, "Nhưng mà chỉ cần chưa kết hôn thì sẽ còn có cơ hội."
Chu Văn Hiên nhìn cô, buồn cười nói: "Sao? Em muốn theo đuổi cậu ấy thật à? Chuyện này có lẽ hơi khó đó."
Khương Nghiên nắm tay nói: "Trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ người không có ý chí."
Chu Văn Hiên nhìn dáng vẻ tươi cười của cô gái, có chút phiền não, quả nhiên lời nói năm đó chỉ là lời nói nhất thời hưng phấn của đứa trẻ.
Phải!
Trên đời này làm gì có ai thật lòng để ý anh?
Người bình thường đều sẽ hướng về mặt trời, là kiểu rực rỡ như Tần Mặc.
Ai lại đi thích một người đau khổ giãy dụa trong lớp bùn đất mục nát?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc dù là truyện ngắn, nhưng mỗ sẽ cố gắng viết hoàn chính, mỗ muốn thay đổi cuộc đời của Chu học trưởng, dù sao lúc đầu anh ấy từ nam chính biến thành nam phụ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook