Hoa Hồng Dại
Chương 88: Phiên ngoại bánh bao: Nuôi bé con

Editor: Dì Annie

Một chiều tối cuối thu, bảy rưỡi tối trời đã tối đen, văn phòng ở thung lũng Silicon thu nhỏ vẫn còn bận rộn, đèn đuốc sáng trưng.

Trong thang máy, một đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu ngoan ngoãn đứng một góc, sau lưng đeo cặp sách con con, trước ngực treo một bình nước. Cậu bé ngẩng cái đầu nhỏ, đôi mắt đen to tròn lúng liếng, nghiêm túc nhìn chữ số nhảy trên vách thang máy.

Đến tầng hai mươi, cửa thang máy ding một tiếng, vài người bước ra ngoài, cậu bé mới nắm tay người phụ nữ trung niên ưu nhã bên cạnh, chân ngắn bước nhỏ ra khỏi thang máy.

Tiểu gia hỏa lần đầu tiên tới công ty ba mẹ, ra khỏi thang máy, ngẩng đầu nhìn bà nội, thấy đối phương gật đầu với mình, đứa nhỏ hít sâu một hơi, đi đến quầy lễ tân lễ phép nói: "Chị ơi, em muốn tìm Diệp tổng và Tần tổng."

Lúc này ở Khoa học kỹ thuật Tương Lai chỉ có một tiểu cô nương trực quầy lễ tân, đang buồn chán xem điện thoại. Nghe được giọng nói non nớt của trẻ con, cô gái bối rối, vội vàng đứng thẳng người nhìn phía dưới quầy. Thấy một cậu nhóc nho nhỏ xinh xắn, cô cười hỏi: "Em tìm ai?"

Móa, con nhà ai mà đáng yêu thế này!!!

Cô gái chưa từng gặp đứa nhỏ này nên không biết đây là con của hai boss công ty mình, nhưng lúc hỏi câu này, cô lại nhìn thấy Tiết nữ sĩ đứng cách đó không xa.

Cô gái nhận ra Tiết nữ sĩ, lập tức đoán được thân phận của đứa nhỏ.

Đứa nhỏ lại nghiêm túc nói: "Em tìm Diệp Mân và Tần Mặc ạ."

Ôi mẹ ơi! Hai boss nam soái nữ xinh thông minh tài giỏi thì không nói, vì sao con cái cũng đáng yêu thế này.

Nhìn chỉ muốn nhéo cho vài cái!

Nhưng cuối cùng tiểu cô nương lễ tân vẫn khống chế được ma trảo của mình, đi tới quét thẻ mở cửa kính cho hai người, chỉ vào bên phải: "Tần tổng và Diệp tổng đang có một cuộc họp ở phòng hội nghị trong cùng, cũng sắp kết thúc rồi ạ."

Đứa nhỏ gật đầu, lễ phép nói: "Cảm ơn chị!"

Ôi ôi ôi, sao lại đáng yêu như thế chứ?

Cô gái lễ tân suýt chút thì ngất bởi sự chững chạc nghiêm túc quá đáng yêu của tiểu chính thái.

Nhìn một lớn một nhỏ đi xa, cô gái mới lưu luyến trở lại chỗ ngồi.

Cửa phòng họp còn đóng, Tiết Thanh kéo tay cháu nội đứng bên cửa, nói: "Lạc Lạc, chúng ta đợi mọi người đi ra rồi hẵng vào, không nên quấy rầy công việc của người ta."

Lạc Lạc gật đầu, lại nói: "Bà ơi, con hơi khát, con có thể uống nước ở đây không ạ?"

Tiết Thanh cười nói: "Đương nhiên là được, có cần bà mở bình nước cho con không?"

Lạc Lạc lắc đầu: "Con tự mở được ạ."

Cậu nhóc cầm bình nước nhỏ nhân vật hoạt hình cẩn thận vặn nắp, ngậm lấy ống hút uống mấy ngụm, ý thức được âm thanh hơi lớn, tốc độ uống chậm lại.

Tiết Thanh ân cần nhìn cháu trai nhu thuận, khóe miệng và khóe mắt đều cong lên.

Lúc đứa nhỏ này vừa được sinh ra, bà có chút không chấp nhận được chuyện mình lên chức bà nội, dù sao bà cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ.

Nhưng ngày ngày con trẻ lớn lên, càng ngày bà càng thích ứng với thân phận bà nội này. Nhất là so với đứa con trai nghịch ngợm của mình khi còn bé, quả thật Lạc Lạc là tiểu thiên sứ, thông minh hiểu chuyện lại lễ phép, cứ như một ông cụ non, không giống Tần đại bảo chút nào, hẳn là đứa nhỏ này giống mẹ.

Lạc Lạc uống nước xong, cẩn thận vặn nắp bình, tiếp tục ngoan ngoãn đứng ở cửa.

Mấy phút sau, cửa phòng họp mở ra, có người lục đục ra ngoài, thấy Tiết Thanh và đứa nhỏ đứng ở cửa đều cười chào hỏi.

Lạc Lạc cũng sẽ vẫy tay đáp lại.

Đợi người ra gần hết, được sự cho phép của Tiết Thanh, tiểu gia hỏa mới đi vào phòng.

Lúc này trong phòng họp chỉ còn lại ba bốn người, Diệp Mân đang ngồi trên ghế uống nước, thấy con trai đến, kinh ngạc nói: "Lạc Lạc, sao con lại đến đây?"

Lạc Lạc nhanh chóng chạy đến trước mặt cô, nhẹ nhàng ghé vào phần bụng nhô cao của cô, giọng non nớt: "Mẹ ơi, con tới đón mẹ và em gái tan làm."

Tần Mặc bên cạnh liếc nhìn tiểu gia hỏa, xùy một tiếng: "Lạc Lạc, sao con chỉ đón mỗi mẹ với em thôi vậy? Có phải quên ba rồi không?"

Lạc Lạc đang ghé vào bụng mẹ ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày nhìn anh: "Trong bụng ba không có tiểu bảo bảo, đương nhiên không cần con đón rồi."

Hai trợ lý trong phòng họp cười chào tạm biệt, chỉ còn lại một nhà bốn người.

Trả lời ba xong, Lạc Lạc lại nhìn Diệp Mân: "Mẹ ơi, mẹ mang theo em gái làm việc cả ngày rất mệt mỏi đúng không ạ?"

Diệp Mân cười nói: "Cũng không mệt lắm, nhất là khi Lạc Lạc đến đây, mẹ liền không mệt chút nào."

Tần Mặc lại xùy một tiếng, oán thầm vợ mình trước giờ chưa từng dịu dàng với mình như thế, cả con trai cũng thế.

Lạc Lạc lại dán mặt lên bụng cô, nói: "Mẹ có em gái mà vẫn phải làm việc, đúng là quá vất vả."

Diệp Mân: "Không vất vả đâu con."

Lạc Lạc nhè nhẹ vỗ lên bụng cô: "Em gái, em ở trong bụng mẹ phải ngoan nha, đừng để mẹ quá vất vả, nếu không anh sẽ không thích em đâu."

Tần Mặc nói: "Lỡ không phải em gái thì sao?"

Lạc Lạc nói: "Nhất định là em gái."

Tiết Thanh nói: "Miệng trẻ con linh lắm, nói là em gái thì chắc chắn là em gái."

Tần Mặc định phản bác nhưng lại thôi, dù sao anh cũng muốn có con gái.

Lạc Lạc lại nghĩ đến gì đó, đau lòng nói: "Ba, bụng mẹ đã lớn như vậy mà vẫn phải làm việc, đều tại ba không có bản lĩnh."

Tần Mặc: "Ba..."

"Không biết ở công ty ba có chăm sóc tốt cho mẹ không nữa. Nhưng mà không sao, đợi con trưởng thành con sẽ chăm sóc cho mẹ, không cần ba nữa."

Tần Mặc hít sâu một hơi, kiềm chế cơn xúc động muốn đánh con, nói: "Không cần, vợ ba ba sẽ tự chăm sóc."

Lạc Lạc nhìn anh, lắc đầu cảm thán: "Ba, ba đừng có nói khoác."

Tiết Thanh một bên mừng rỡ ra mặt: "Lạc Lạc của chúng ta thật hiểu chuyện, xem ra là không giống ba rồi."

Tần Mặc càng giận không kiềm được, cuối cùng Diệp Mân vỗ vỗ an ủi anh, lại sờ đầu tiểu gia hỏa nói: "Lạc Lạc, không được nói ba như vậy, ba rất lợi hại cũng rất vất vả. Mẹ đi làm là vì mẹ yêu công việc, không phải vì ba không có bản lĩnh."

Lạc Lạc chu môi nói: "Thật ạ?" Đương nhiên là không đáng tin lắm.

"Được rồi, Lạc Lạc đã đến đón mẹ, chúng ta tan làm về nhà nào."

Diệp Mân vịn bàn đứng dậy, Tần Mặc nhanh chóng đỡ lấy cô: "Em cẩn thận một chút."

Thật ra bây giờ Tần Mặc đã có kinh nghiệm nên tốt hơn nhiều, lúc trước Diệp Mân mang thai Lạc Lạc, anh mới thật sự sốt sắng. Vừa rời tầm mắt anh hơn hai mươi phút là anh liền lo lắng, đến cả khi làm việc hai người cũng phải ở cùng một văn phòng.

*

Cả nhà xuống bãi đỗ xe dưới tầng.

Tài xế đã chờ sẵn trong xe, thấy người đi tới, xuống xe mở cửa sau.

Tần Mặc muốn bế con trai lên xe, lại bị Lạc Lạc từ chối: "Con tự lên được."

Nói rồi cậu nhóc dùng cả tay chân bò lên ghế sau, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, còn tự mình cài dây an toàn.

Tần Mặc yên lặng nhìn động tác của tiểu gia hỏa, thầm nghĩ đứa nhỏ này trăm phần trăm là giống Diệp Mân, y hệt ông cụ non, cái gì cũng muốn tự làm.

Anh bĩu môi, đỡ Diệp Mân lên xe, rồi ngồi vào cô.

Tiểu gia hỏa kéo tay Diệp Mân, nói: "Mẹ, để con nói cho mẹ biết hôm nay ở trường mẫu giáo con học gì nha, được không ạ?"

Diệp Mân còn chưa gật đầu, Tần Mặc đã nói trước: "Cả ngày mẹ làm việc đã rất mệt mỏi, con để mẹ nghỉ ngơi đi."

Diệp Mân yên lặng liếc người đàn ông bên cạnh.

Tần Mặc: "Đúng là vậy mà."

Lạc Lạc thở dài, nói: "Được rồi, vậy mẹ nghỉ ngơi đi ạ, dù sao làm việc cùng ba cũng rất mệt mỏi."

Tần Mặc: "..."

Đứa nhỏ này làm sao thế? Mới gần bốn tuổi mà đã có kỹ năng nói xéo ba ruột cao thâm vậy à?

Về đến nhà, đợi ba mẹ ăn cơm xong, Lạc Lạc lại quấn lấy mẹ.

Thật ra cũng không trách được con trẻ, ban ngày phải đi học ở trường mẫu giáo, thời gian ở cùng mẹ và em gái chỉ có ngần ấy, tiểu gia hỏa nhất định phải giành giật từng giây, nếu không mẹ lại bị ba độc chiếm.

Người ba này đúng là khiến cho người ta đau lòng, làm gì cũng phải cùng mẹ, đi làm cùng nhau còn chưa đủ, ngay cả ngủ cũng ngủ với mẹ.

Bây giờ cậu nhóc đã có thể tự ngủ một mình rồi.

Ba hơn ba mươi tuổi vây mà còn không bằng bảo bảo chưa tới bốn tuổi.

Thế là đến giờ ngủ, Lạc Lạc ôm gối đầu nhỏ đi vào phòng ngủ chính, chân ngắn bò lên giường lớn, Tần Mặc đỡ vợ vừa tắm xong về phòng thấy thế, lông mày dựng lên: "Oắt con, con làm gì vậy?"

Lạc Lạc bò lên giường, nói: "Ba, hôm nay con muốn ngủ với mẹ, ba ngủ một bên đi ạ."

Tần Mặc cười lạnh: "Ba muốn chăm sóc mẹ, con có chăm sóc được không?"

"Đương nhiên là được, chắc chắn là còn chăm sóc tốt hơn ba."

Mắt Tần Mặc thiếu điều trợn trắng, anh cẩn thận đỡ Diệp Mân ngồi xuống giường, lại xách tên oắt con xuống: "Con có thể cái rắm!"

Diệp Mân nhíu mày: "Tần Mặc! Sao lại nói tục như vậy trước mặt con!"

Lạc Lạc nhảy nhót trên đất, nói: "Không sai, không văn minh!"

Tần Mặc chỉ vào cửa: "Con... Mau về phòng của mình ngủ đi, đừng quấy rầy mẹ nghỉ ngơi."

Lạc Lạc nhíu mày, không yên tâm hỏi: "Mẹ ơi, mẹ thật sự không cần con chăm sóc sao ạ?"

Diệp Mân nói: "Lạc Lạc còn nhỏ, không chăm sóc được cho mẹ, bây giờ để ba con chăm sóc mẹ trước, sau này Lạc Lạc trưởng thành thì lại chăm sóc cho mẹ, có được không?"

Lạc Lạc gật đầu: "Được ạ, đợi con trưởng thành thì không cần ba nữa."

Tần Mặc hung ác nói: "Vợ ba ba tự chăm sóc, bây giờ cũng thế sau này cũng thế, oắt con mau về phòng đi."

Lạc Lạc không sợ cũng không giận, chỉ bĩu môi nói: "Ba, vậy ba phải chăm sóc cho mẹ thật tốt, biết không ạ?"

"Biết rồi!"

Móa? Bị con trai bốn tuổi giáo dục thì có cảm giác gì đây?

Nhưng không đợi anh đáp trả, tiểu gia hỏa đã tự ôm gối, không yên tâm lắm ra cửa.

Tần Mặc bò lên giường, vừa xoa bóp chân cho Diệp Mân vừa tức giận nói: "Chắc chắn là thằng ranh con này ở cùng mẹ anh quá nhiều nên học được bảy tám phần kỹ năng nói xéo anh của bà."

Diệp Mân nói: "Sao lại trách mẹ được? Còn không phải vì lúc nào anh cũng không ra dáng một người cha sao?"

"Sao anh lại không ra dáng?"

Diệp Mân cười: "Anh còn ngây thơ hơn cả Lạc Lạc ấy."

Tần Mặc khinh thường xùy một tiếng: "Có phải khi còn bé em cũng thế này không?"

Diệp Mân nói: "Ai mà nhớ đâu."

"Chắc chắn là vậy."

Diệp Mân: "Anh đừng có nói xấu em."

Tần Mặc tự bổ não dáng vẻ của Diệp Mân khi còn bé, bỗng vui vẻ nói: "Không biết làm sao nữa, nghĩ đến dáng vẻ em và oắt con giống nhau anh lại thấy em đáng yêu, vì sao oắt con cứ muốn ăn đòn như vậy?"

Diệp Mân lườm anh.

Tần Mặc cười hì hì: "Tháng sau là ngày dự sinh, chúng ta không đi làm nữa! Nếu không mỗi ngày con trai đều nói anh vô dụng, mặt mũi của anh biết đặt ở đâu đây?"

Diệp Mân gật đầu: "Ừ, dự án trong tay em cũng sắp xếp ổn thỏa rồi, không cần phải đi làm đúng giờ, đợi nghỉ sinh xong thì lại đi."

"Anh cũng sắp xếp xong rồi."

"Anh?" Diệp Mân nghi ngờ nhìn anh.

Tần Mặc nói: "Anh cũng tự sắp xếp cho mình ba tháng nghỉ sinh cùng em."

Diệp Mân: "Mặc dù em rất ủng hộ đàn ông nghỉ sinh cùng phụ nữ, nhưng trước mắt nhà nước không có chính sách này, anh đang lạm quyền làm việc tư đó."

Tần Mặc nói: "Chính vì nhà nước không có chính sách nghỉ sinh cho đàn ông nên anh mới muốn mở đầu đó, để đồng bào cả nước nhận thức được đàn ông hẳn cũng nên nghỉ thai sản." Không đợi Diệp Mân mở miệng, anh lại nói, "Em yên tâm, bây giờ công ty chúng ta đã vào quỹ đạo, hai chúng ta không có mặt vài tháng cũng không ảnh hưởng mấy, hơn nữa không phải còn có thể làm việc từ xa sao? Có chuyện gì quan trọng cần đến công ty thì cũng mất có nửa giờ ngồi xe."

"Nói thì nói thế thôi..."

Tần Mặc nói: "Không lẽ em không muốn anh nghỉ cùng em sao?"

"Anh có thể giúp em đương nhiên là tốt."

"Vậy thì được rồi! Hơn nữa anh chăm sóc con cũng không thua kém gì em, lúc Lạc Lạc được hai tháng, em thấy cơ thể con quá mềm, không dám tắm rửa cho con, toàn là anh và dì giúp việc* thay phiên tắm cho con đấy thôi."

*nguyên văn là月嫂 (yuè sǎo): người giúp việc bà đẻ ở cữ

Diệp Mân nhớ anh chăm sóc con cũng không tệ lắm, gật đầu: "Được, vậy chúng ta cùng nhau nghỉ sinh."

Anh yên lặng dời ra sau xoa bóp bả vai cho cô: "Sinh xong lần này anh sẽ đi thắt ống, anh không muốn em lại phải sinh nữa đâu. Thai này có thể sẽ là con gái."

Diệp Mân nói: "Anh cho rằng con gái thì sẽ mềm mại đáng yêu mỗi ngày đều dính lấy anh hả?"

"Đương nhiên rồi."

Diệp Mân: "Vậy thì đúng là anh nghĩ quá nhiều rồi."

Tần Mặc khinh thường hừ một tiếng, sau đó bắt đầu tự bổ não hình ảnh con gái trắng trẻo mũm mĩm, mỗi ngày đều quấn lấy anh gọi ba ơi.

Sự thật chứng mình, lý tưởng lớn bao nhiêu, hiện thực sẽ tàn khốc bấy nhiêu.

Lại ba năm nữa trôi qua.

Khó khăn lắm mới có một ngày cuối tuần rảnh rỗi, Diệp Mân ở thư phòng đọc sách, Lạc Lạc ngồi bên cạnh cô ngoan ngoãn làm bài tập. Trong phòng khách thỉnh thoảng có tiếng binh binh bang bang.

Không lâu sau, nghe tiếng Tần Mặc gào lên: "Vợ ơi, cứu anh!"

Diệp Mân nhíu mày, đang định đứng dậy xem xét tình hình, lại nghe con trai bên cạnh nói: "Chắc chắn là em lại đánh ba rồi."

Quả nhiên có tiếng Tần Mặc truyền tới: "Vợ ơi, con gái em muốn đánh chết chồng em, em còn không mau tới cứu người!"

Diệp Mân thở dài buông quyển sách trong tay, đi ra phòng khách, Lạc Lạc cũng đi theo cô.

Cảnh tượng trước mắt đúng là vô cùng thê thảm.

Trên thảm phía trước ghế số pha, đồ chơi bị quăng tứ tung. Tần Mặc nằm trên sàn nhà, Điềm Điềm hai tuổi rưỡi đang ngồi trên cổ anh, một tay nắm tóc anh, một tay cầm cái trống bỏi gõ lên đầu anh.

Hơn nữa, gõ còn rất có tiết tấu.

Nhìn thấy mẹ và anh trai đến xem, tiểu gia hỏa càng cười khanh khách, dùng sức gõ.

Tần Mặc đau đến kêu gào thảm thiết, lại không dám dùng sức xốc con gái lên.

Lạc Lạc thở dài nói: "Sao lần nào ba đánh nhau với em cũng thua thế này!"

Diệp Mân lắc đầu, bước tới bế con gái lên, tiểu cô nương vẫn không quên tranh thủ đá lên mặt Tần Mặc một cái.

Tần Mặc bi phẫn ngồi dậy, xoa cái trán đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khuê nữ của chúng ta sao lại hổ báo như thế chứ? Không biết là giống ai nữa?"

Diệp Mân nói: "Anh nói thử xem?"

Tần Mặc lập tức vô lực: "Dù sao thì cũng không phải anh."

Diệp Mân nói: "Thế mà em nghe mẹ nói, hồi còn bé ngày nào anh cũng cưỡi trên đầu ba làm mưa làm gió."

"Bà ấy nói xấu anh đó."

Diệp Mân cười lạnh hừ hai tiếng, ôm con gái vào lòng nói: "Điềm Điềm, sao con lại đánh ba?"

Điềm Điềm dùng âm thanh non nớt còn hơi sữa nói: "Ba không ngoan."

"Sao ba lại không ngoan?"

Điềm Điềm nói: "Ba uống cà phê mà không cho con uống."

Diệp Mân bật cười: "Bạn nhỏ thì không thể uống cà phê, chỉ có người lớn mới có thể uống thôi con."

"Dạ." Điềm Điềm nhu thuận gật đầu.

Tần Mặc: ???

Nhìn con gái trắng nõn đáng yêu như thiên sứ, lòng Tần Mặc tràn đầy bi phẫn.

Lúc sinh con gái, anh đã cố ý lấy nhũ danh là Điềm Điềm, hi vọng dáng dấp con gái mềm mại đáng yêu như cục cưng bé nhỏ mỗi ngày đều ôm chân anh nũng nịu.

Nào ngờ con gái trắng trẻo đáng yêu chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong thì là một tiểu ác ma. Hơn nữa chỉ bắt nạt mỗi mình anh, ngày nào đều đuổi theo đuôi đánh anh.

Còn trước mặt mẹ và anh trai thì hết lần này đến lần khác đều rất ngoan ngoãn.

Nhưng nhìn con gái đáng yêu, anh lại nhịn không được vươn tay nói: "Điềm Điềm, để ba ôm một cái nào."

Vừa dứt lời, trống bỏi trong tay Điềm Điềm lại hung hăng đập vào đầu anh.

Diệp Mân cũng không kịp cản.

Tần Mặc đau đến hít một hơi lạnh, tức giận duỗi cành ô liu về phía con trai: "Lạc Lạc, ba dẫn con đi đánh cờ."

Ông cụ non Lạc Lạc bảy tuổi vậy mà lắc đầu: "Không được, con còn phải làm bài tập."

Nói xong, lại phóng khoáng trở về thư phòng.

Tần Mặc bị đả kích sâu sắc, ngồi bên cạnh Diệp Mân, thở dài nói: "Hai tiểu bạch nhãn lang này thật là, chỉ có vợ là tốt nhất."

Vừa nói xong, đầu lại ăn một quả đấm thịt nhỏ của Điềm Điềm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương