Hoa Hồng Dại
-
Chương 72: Hôn
Editor: Dì Annie
Trải qua nửa năm sóng gió, bảo vệ luận án tốt nghiệp đối với Diệp Mân là chuyện nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đơn giản chỉ là tổng kết lại hoàn chỉnh chặng đường đại học bảy năm của mình, đương nhiên cô không quá lo lắng.
Con chip bọn họ nghiên cứu sẽ được tung ra thị trường dùng cho thiết bị đầu cuối, bất kể là luận án của cô hay của Tần Mặc so với những người khác đều không thành vấn đề, thậm chí trường còn có thể dùng để khoe khoang thành tích giáo dục.
Buổi bảo vệ luận án diễn ra vào chiều thứ hai, vì hai người họ bây giờ là nhân vật phong vân nên thu hút số lượng lớn học đệ học muội tới dự thính, nhóm người chen lấn từ hội trường ra đến hành lang chật như nêm, cuối cùng mấy giáo viên khác trong trường phải xuống giải tán đám đông, chỉ chừa lại thầy Vương Tranh Minh và một số sinh viên.
Diệp Mân bảo vệ luận án trước, bầu không khí rất nhẹ nhàng, không giống như một buổi bảo vệ luận án mà cứ như là các giám khảo đang thoải mái thảo luận với cô, còn cô thì khiêm nhường hỏi gì đáp nấy, hơn nửa giờ sau thì thuận lợi thông qua.
Sau khi cô kết thúc, đến lượt Tần Mặc ra sân.
Lúc Diệp Mân đi xuống, người này cũng không quên ra dấu tay OK với cô.
Diệp Mân cười lắc đầu, ngồi xuống cạnh mấy học đệ học muội.
"Học tỷ, chị lợi hại quá à!" Một sư muội thấp giọng nói.
Diệp Mân cười, ngẩng đầu yên lặng nhìn người đàn ông đang trình bày tóm tắt luận án.
Hôm nay anh cố ý mặc áo sơ mi trắng chỉn chu, hiếm khi có chút dáng vẻ của sinh viên.
Hơn nửa năm qua, khí chất thiếu niên kiêu ngạo một thời của anh đã dần biến mất, thay vào đó là sự thành thục trầm ổn theo năm tháng.
Con người rồi cũng sẽ trưởng thành, nhất là khi bị cưỡng ép ném vào chiến trường của sự trưởng thành thì sẽ càng tự lĩnh hội được nhiều điều.
Dù cho tâm hồn anh có vô tư thế nào đi nữa, thật ra cũng không còn giống với sự ngây thơ trước đây, anh có thể giữ nguyên sự chân thành của mình trước mặt bạn bè đã là điều khó có được.
"Chào các vị giám khảo, tôi là Tần Mặc, nghiên cứu sinh ngành Công nghệ kỹ thuật điện tử truyền thông, chuyên ngành thiết kế vi mạch tích hợp 1x... Xin được cảm ơn thầy Vương đã tận tình hướng dẫn đề cương luận án của tôi, đồng thời cũng cảm ơn bạn học Diệp Mân đã hỗ trợ và đóng góp ý kiến cho tôi..."
Diệp Mân: "..."
Cô nhìn người đàn ông đang thuyết trình trầm ổn nghiêm túc, có chút cạn lời, khóe miệng co rút. Bảo vệ thì bảo vệ cho tốt đi, còn lôi vấn đề cá nhân lên làm gì?
Ngoại trừ việc giúp anh sửa lại cách trình bày thì cô không giúp gì hết, luận án của anh dựa trên công trình nghiên cứu của riêng anh, cô cũng đâu đưa ra bất kỳ lời khuyên nào. Thực tế, xét về giá trị nội dung thì luận án của anh còn cao hơn cô.
Sau khi trình bày xong, không biết là vô tình hay cố ý, anh nghiêng mắt nhìn về phía cô bên này, còn nhân lúc mọi người không chú ý mà nhướn mày.
Đương nhiên Diệp Mân giả vờ như không thấy.
Buổi bảo vệ của Tần Mặc càng giống buổi nghiên cứu thảo luận chuyên nghiệp hơn. Anh không khiêm nhường như Diệp Mân, đến mức về sau đổi thành anh cẩn thận giảng giải cho các giám khảo, bầu không khí có chút náo nhiệt. Hơn một giờ sau, được thầy Vương Tranh Minh nhắc nhở, mấy vị giáo sư khác mới hài lòng kết thúc chủ đề.
Đương nhiên kết quả là các vị giám khảo nhất trí bỏ phiếu thông qua.
Như thường lệ, sau khi luận án được thông qua, sinh viên sẽ mời giáo sư hướng dẫn và các giám khảo liên hoan. Chiếu theo tác phong bình dân, mọi người vẫn chọn một nhà hàng gia đình tầm trung cạnh trường như cũ, thêm vài sư huynh sư muội, vừa hay gộp thành một bàn lớn.
Người vui vẻ nhất hôm nay đương nhiên là thầy Vương Tranh Minh.
Đồng chí Vương dẫn dắt Diệp Mân và Tần Mặc từ khi là Phó giáo sư*, vốn là hai học trò cưng của ông, nhưng vì Tần gia xảy ra chuyện, hơn nửa năm qua, bất kể là hai sinh viên này hay bản thân ông đều trải qua những biến đổi bất ngờ.
*nguyên văn là giáo sư cấp 1, mình tra gg thì có vẻ đó là cách gọi cũ của Phó giáo sư
May mắn là đến hôm nay, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc, người lái đò như ông cũng coi như công đức viên mãn.
Cả buổi lão Vương đều hào hứng, lúc gần ăn xong, ông gọi một bình rượu Nhị Oa Đầu*, không yêu cầu người khác uống đã tự rót đầy chén, cười hì hì kính rượu từng người một.
*một loại rượu trắng nổi tiếng của Trung Quốc
Có giáo sư cười nịnh nọt: "Giáo sư như chúng tôi mấy năm có thể đào tạo được nhân tài như Tần Mặc và Diệp Mân đã là ghê gớm rồi. Phó giáo sư Vương lại đào tạo ra tận hai người, đúng là rất đáng chúc mừng!"
Vương Tranh Minh khiêm tốn, khoát tay: "Là vì các em ấy xuất sắc, giáo viên như tôi không dám tranh công. Hơn nữa vạn lý trường chinh mới ở bước đầu, về sau các em ấy còn phải đi đường dài mà." Nói xong lại châm cho mình một chén rượu, nâng tay với hai học trò bên cạnh, "Hai đứa phải nhớ là không được ngạo mạn, tự mãn nghe không, bất kể tương lai gặp phải khó khăn gì đều phải nhớ đến tình nghĩa bạn học cùng nhau phấn đấu đi lên từ con số không, không được giống người khác vì lợi ích mà toan tính bất hòa."
Tần Mặc vừa uống cùng ông một chén rượu trắng, lúc này đôi mắt đã hơi phiếm hồng.
Lời của thầy Vương hiển nhiên đã khiến tâm tình anh rộn rạo, anh đứng lên tự rót rượu cho mình, cười to nói: "Thầy Vương, em nhất định sẽ nghe lời dạy của thầy, không phụ sự kỳ vọng của thầy." Anh nâng chén uống một ngụm, vì rượu trắng cay mà hít hà một hơi, "Thầy Vương, điều em biết ơn nhất trong cuộc đời là thầy đã đem Diệp Mân đến dự án của bọn em, nếu như ngày ấy thầy không sáng suốt sắp xếp thì sẽ không có em của ngày hôm nay. Ngay tại đây, trước mặt các thầy cô và bạn học, em xin gửi lời cảm ơn chân thành đến thầy."
Nói xong, anh cúi người kính thầy Vương Tranh Minh.
Việc anh trịnh trọng cúi đầu khiến thầy Vương cũng cảm động, không khỏi nhớ lại những ngày qua, mắt ông hồng hồng, bất bình nói: "Lúc trước nhà em xảy ra chuyện, mỗi ngày trên mạng đều mắng thầy lợi dụng chức quyền làm chuyện tư, còn có người viết thư gửi cho ban lãnh đạo trường. Lão Vương khoa điện tử tôi cả đời quang minh lỗi lạc, lần duy nhất thiên vị là lần sắp xếp cho Diệp Mân gia nhập nhóm của em. Cũng may các em đều nỗ lực lấy lại danh dự cho thầy. Nếu không thì chuyện Diệp Mân bị thầy kéo chân chính là vết nhơ duy nhất trong đời giáo viên của thầy."
Diệp Mân cười nói: "Thầy Vương, em cũng muốn cảm ơn thầy, nếu ngày ấy thầy không thiên vị em thì có thể bây giờ em còn chưa xác định con đường tương lai của mình."
Vương Tranh Minh cười tủm tỉm nói: "Các em có thể có được ngày hôm nay đều là nhờ vào năng lực của bản thân, thầy rất vui mừng."
Tần Mặc loạng choạng bước lên, hơi choáng váng xoa trán, ngồi xuống vịn vai thầy, thái độ càn rỡ nói: "Thầy Vương, thầy không biết là em biết ơn thầy thế nào đâu, bất cứ ngôn từ nào cũng không thể diễn tả được, thầy chính là phụ mẫu tái sinh, là quý nhân nhất lớn nhất đời em, cuộc đời em vì quyết định ban đầu của thầy mà hoàn toàn thay đổi."
Diệp Mân nhíu mày nhìn anh, dù dáng vẻ sắc mặt anh vẫn bình thường, nhưng đôi mắt mê man kia và lời nói cử chỉ ngày càng càn rỡ, cô biết chắc chắn là anh say rồi.
Cô có chút nhức đầu đỡ trán, nếu cứ tiếp tục như vậy không biết chừng sẽ làm ra cái gì, nói ra cái gì.
Quả nhiên đúng như điều cô lo lắng, nói xong câu này Tần Mặc liền ôm thầy Vương hôn mạnh hai cái.
Diệp Mân: "..."
Cả bàn cười vang.
Vương Tranh Minh lau mặt cười mắng: "Cái thằng nhóc này say thật rồi!"
Tần Mặc khoát tay, dùng sức ôm thầy: "Em không say, em chỉ muốn cảm ơn thầy Vương thôi, cảm ơn thầy đã giao Diệp Mân cho em..."
Diệp Mân không nhìn nổi nữa, dùng sức kéo người ra giải cứu cho lão Vương đáng thương, lặng lẽ nhéo phần thịt mềm trong cánh tay anh khiến anh than nhẹ một tiếng, nói: "Thầy Vương, tửu lượng của Tần Mặc kém, em sợ cậu ấy uống nữa sẽ mượn rượu làm càn, không dễ khống chế đâu ạ."
Vương Tranh Minh nhìn đồng hồ, nói: "Được rồi, vậy các em về trước đi, em tranh thủ đưa cậu ấy về. Lớn tướng như thế rồi, nếu say rượu làm loạn đúng là phiền phức lắm."
Lúc này Tần Mặc lại không giống người say, đứng thẳng người ngoan ngoãn cúi chào Vương Tranh Minh rồi lại vẫy tay với các giáo viên, sinh viên khác: "Các thầy cô, học đệ học muội, hẹn gặp lại."
Nhưng người hiểu anh sẽ biết, nếu là lúc tỉnh táo, tuyệt đối anh sẽ không có dáng vẻ nhu thuận thế này.
Diệp Mân thanh toán xong, dẫn người đi ra ngoài.
Gió đêm ấm áp thổi qua, cô thoải mái thở dài, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, thấy sắc mặt anh bình tĩnh, ôn hòa, chỉ có ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Diệp Mân cười: "Bây giờ cậu có tỉnh chưa vậy?"
Tần Mặc khẽ cười không đáp.
Diệp Mân lại nói: "Vậy cậu có gục thì đợi lát nữa xe đến rồi gục, cậu mà bất tỉnh tôi không đỡ được đâu."
Tần Mặc vẫn không nói lời nào.
Cô đi đến chỗ đậu xe, người phía sau tiếp tục ngoan ngoãn đi theo, dáng đi vững vàng dường như không hề say.
Đến cạnh xe, cô mở cửa ghế sau, xoay người nói: "Đi vào đi!"
Tần Mặc vẫn đứng bất động trước mặt cô, tiếp tục nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách vì chuếnh choáng mà hơi phiếm hồng, lấp lánh như sao sáng dưới ánh đèn đường.
"Sao vậy? Mau lên xe đi!" Diệp Mân nhíu mày, cảm thấy anh có chút kì quái.
Ánh mắt Tần Mặc khẽ lay động, lồng ngực nóng lên, miệng đắng lưỡi khô. Cảm xúc như dời non lấp bể khiến lòng anh ngứa ngáy không chịu nổi, như thể anh phải làm gì đó mới có thể bình tĩnh lại được.
Nhất định phải làm gì đó.
Anh nghĩ.
Trước khi ý nghĩ đó trở nên rõ ràng, anh đã bước lên trước, nhưng không lên xe mà bỗng đưa tay nắm chặt bả vai của cô gái trước mặt.
Trong chớp mắt, gương mặt anh tuấn kia bỗng cúi xuống.
Diệp Mân chưa kịp phản ứng, môi đã bị một đôi môi nóng rực khác mút lấy.
Anh không dừng lại lâu nhưng hôn rất sâu, môi lưỡi mang theo mùi rượu chuếnh choáng mút lấy môi cô, lưu lại hơi thở và xúc cảm ướt át trên môi lưỡi, sau đó ngẩng đầu.
Diệp Mân chỉ cảm thấy đầu óc ong lên, bỗng dưng trống rỗng, đợi cô lấy lại tinh thần, kẻ gây họa đã rời đi, đôi mắt mê man nhìn cô, con ngươi chứa đầy nồng tình mật ý.
Chỉ có dấu vết ướt át lấp lánh trên môi là bằng chứng phạm tội.
"Tần Mặc!" Diệp Mân không ngờ anh to gan lớn mật như vậy, dám đánh lén mình ngày trên đường lớn, cô khẽ quát, thẹn quá hóa giận che miệng lại.
Cái tên khốn này!
Tần Mặc không hề hay biết lửa giận của cô, chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên xoay người đi đến trước một gốc cây bên đường, giang tay dùng sức ôm thân cây dãi dầu sương gió: "Tiểu Diệp học bá, anh nhất định sẽ theo đuổi được em."
Diệp Mân trợn mắt nhìn con ma men kia, dùng mu bàn tay lau môi, nhưng không thể nào lau hết được xúc cảm nóng bỏng và mùi rượu thoang thoảng không thuộc về cô vương trên môi.
Người này dường như hoàn toàn không hay biết mình đã làm gì, vỗ về thân cây rồi lại đi về xe, tự mình leo vào ghế sau, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Diệp Mân sập mạnh cửa lại, vòng qua xe ngồi vào ghế lái, vừa khởi động máy vừa gọi anh: "Tần Mặc!"
Tần Mặc mơ màng nói mớ, dường như đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Diệp Mân: "Say thật hả?"
Tần Mặc giả vờ ngáy khe khẽ.
Diệp Mân nhìn qua kính chiếu hậu, người đàn ông đang lặng lẽ he hé một mắt, cô cười lạnh hừ một tiếng.
Cậu cứ giả vờ đi!
*
Tác giả lời muốn nói:
Ha ha ha ha hôn rồi – cẩu tử không dễ dàng gì, ngày mai chờ quỳ ván giặt đồ.
Trải qua nửa năm sóng gió, bảo vệ luận án tốt nghiệp đối với Diệp Mân là chuyện nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đơn giản chỉ là tổng kết lại hoàn chỉnh chặng đường đại học bảy năm của mình, đương nhiên cô không quá lo lắng.
Con chip bọn họ nghiên cứu sẽ được tung ra thị trường dùng cho thiết bị đầu cuối, bất kể là luận án của cô hay của Tần Mặc so với những người khác đều không thành vấn đề, thậm chí trường còn có thể dùng để khoe khoang thành tích giáo dục.
Buổi bảo vệ luận án diễn ra vào chiều thứ hai, vì hai người họ bây giờ là nhân vật phong vân nên thu hút số lượng lớn học đệ học muội tới dự thính, nhóm người chen lấn từ hội trường ra đến hành lang chật như nêm, cuối cùng mấy giáo viên khác trong trường phải xuống giải tán đám đông, chỉ chừa lại thầy Vương Tranh Minh và một số sinh viên.
Diệp Mân bảo vệ luận án trước, bầu không khí rất nhẹ nhàng, không giống như một buổi bảo vệ luận án mà cứ như là các giám khảo đang thoải mái thảo luận với cô, còn cô thì khiêm nhường hỏi gì đáp nấy, hơn nửa giờ sau thì thuận lợi thông qua.
Sau khi cô kết thúc, đến lượt Tần Mặc ra sân.
Lúc Diệp Mân đi xuống, người này cũng không quên ra dấu tay OK với cô.
Diệp Mân cười lắc đầu, ngồi xuống cạnh mấy học đệ học muội.
"Học tỷ, chị lợi hại quá à!" Một sư muội thấp giọng nói.
Diệp Mân cười, ngẩng đầu yên lặng nhìn người đàn ông đang trình bày tóm tắt luận án.
Hôm nay anh cố ý mặc áo sơ mi trắng chỉn chu, hiếm khi có chút dáng vẻ của sinh viên.
Hơn nửa năm qua, khí chất thiếu niên kiêu ngạo một thời của anh đã dần biến mất, thay vào đó là sự thành thục trầm ổn theo năm tháng.
Con người rồi cũng sẽ trưởng thành, nhất là khi bị cưỡng ép ném vào chiến trường của sự trưởng thành thì sẽ càng tự lĩnh hội được nhiều điều.
Dù cho tâm hồn anh có vô tư thế nào đi nữa, thật ra cũng không còn giống với sự ngây thơ trước đây, anh có thể giữ nguyên sự chân thành của mình trước mặt bạn bè đã là điều khó có được.
"Chào các vị giám khảo, tôi là Tần Mặc, nghiên cứu sinh ngành Công nghệ kỹ thuật điện tử truyền thông, chuyên ngành thiết kế vi mạch tích hợp 1x... Xin được cảm ơn thầy Vương đã tận tình hướng dẫn đề cương luận án của tôi, đồng thời cũng cảm ơn bạn học Diệp Mân đã hỗ trợ và đóng góp ý kiến cho tôi..."
Diệp Mân: "..."
Cô nhìn người đàn ông đang thuyết trình trầm ổn nghiêm túc, có chút cạn lời, khóe miệng co rút. Bảo vệ thì bảo vệ cho tốt đi, còn lôi vấn đề cá nhân lên làm gì?
Ngoại trừ việc giúp anh sửa lại cách trình bày thì cô không giúp gì hết, luận án của anh dựa trên công trình nghiên cứu của riêng anh, cô cũng đâu đưa ra bất kỳ lời khuyên nào. Thực tế, xét về giá trị nội dung thì luận án của anh còn cao hơn cô.
Sau khi trình bày xong, không biết là vô tình hay cố ý, anh nghiêng mắt nhìn về phía cô bên này, còn nhân lúc mọi người không chú ý mà nhướn mày.
Đương nhiên Diệp Mân giả vờ như không thấy.
Buổi bảo vệ của Tần Mặc càng giống buổi nghiên cứu thảo luận chuyên nghiệp hơn. Anh không khiêm nhường như Diệp Mân, đến mức về sau đổi thành anh cẩn thận giảng giải cho các giám khảo, bầu không khí có chút náo nhiệt. Hơn một giờ sau, được thầy Vương Tranh Minh nhắc nhở, mấy vị giáo sư khác mới hài lòng kết thúc chủ đề.
Đương nhiên kết quả là các vị giám khảo nhất trí bỏ phiếu thông qua.
Như thường lệ, sau khi luận án được thông qua, sinh viên sẽ mời giáo sư hướng dẫn và các giám khảo liên hoan. Chiếu theo tác phong bình dân, mọi người vẫn chọn một nhà hàng gia đình tầm trung cạnh trường như cũ, thêm vài sư huynh sư muội, vừa hay gộp thành một bàn lớn.
Người vui vẻ nhất hôm nay đương nhiên là thầy Vương Tranh Minh.
Đồng chí Vương dẫn dắt Diệp Mân và Tần Mặc từ khi là Phó giáo sư*, vốn là hai học trò cưng của ông, nhưng vì Tần gia xảy ra chuyện, hơn nửa năm qua, bất kể là hai sinh viên này hay bản thân ông đều trải qua những biến đổi bất ngờ.
*nguyên văn là giáo sư cấp 1, mình tra gg thì có vẻ đó là cách gọi cũ của Phó giáo sư
May mắn là đến hôm nay, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc, người lái đò như ông cũng coi như công đức viên mãn.
Cả buổi lão Vương đều hào hứng, lúc gần ăn xong, ông gọi một bình rượu Nhị Oa Đầu*, không yêu cầu người khác uống đã tự rót đầy chén, cười hì hì kính rượu từng người một.
*một loại rượu trắng nổi tiếng của Trung Quốc
Có giáo sư cười nịnh nọt: "Giáo sư như chúng tôi mấy năm có thể đào tạo được nhân tài như Tần Mặc và Diệp Mân đã là ghê gớm rồi. Phó giáo sư Vương lại đào tạo ra tận hai người, đúng là rất đáng chúc mừng!"
Vương Tranh Minh khiêm tốn, khoát tay: "Là vì các em ấy xuất sắc, giáo viên như tôi không dám tranh công. Hơn nữa vạn lý trường chinh mới ở bước đầu, về sau các em ấy còn phải đi đường dài mà." Nói xong lại châm cho mình một chén rượu, nâng tay với hai học trò bên cạnh, "Hai đứa phải nhớ là không được ngạo mạn, tự mãn nghe không, bất kể tương lai gặp phải khó khăn gì đều phải nhớ đến tình nghĩa bạn học cùng nhau phấn đấu đi lên từ con số không, không được giống người khác vì lợi ích mà toan tính bất hòa."
Tần Mặc vừa uống cùng ông một chén rượu trắng, lúc này đôi mắt đã hơi phiếm hồng.
Lời của thầy Vương hiển nhiên đã khiến tâm tình anh rộn rạo, anh đứng lên tự rót rượu cho mình, cười to nói: "Thầy Vương, em nhất định sẽ nghe lời dạy của thầy, không phụ sự kỳ vọng của thầy." Anh nâng chén uống một ngụm, vì rượu trắng cay mà hít hà một hơi, "Thầy Vương, điều em biết ơn nhất trong cuộc đời là thầy đã đem Diệp Mân đến dự án của bọn em, nếu như ngày ấy thầy không sáng suốt sắp xếp thì sẽ không có em của ngày hôm nay. Ngay tại đây, trước mặt các thầy cô và bạn học, em xin gửi lời cảm ơn chân thành đến thầy."
Nói xong, anh cúi người kính thầy Vương Tranh Minh.
Việc anh trịnh trọng cúi đầu khiến thầy Vương cũng cảm động, không khỏi nhớ lại những ngày qua, mắt ông hồng hồng, bất bình nói: "Lúc trước nhà em xảy ra chuyện, mỗi ngày trên mạng đều mắng thầy lợi dụng chức quyền làm chuyện tư, còn có người viết thư gửi cho ban lãnh đạo trường. Lão Vương khoa điện tử tôi cả đời quang minh lỗi lạc, lần duy nhất thiên vị là lần sắp xếp cho Diệp Mân gia nhập nhóm của em. Cũng may các em đều nỗ lực lấy lại danh dự cho thầy. Nếu không thì chuyện Diệp Mân bị thầy kéo chân chính là vết nhơ duy nhất trong đời giáo viên của thầy."
Diệp Mân cười nói: "Thầy Vương, em cũng muốn cảm ơn thầy, nếu ngày ấy thầy không thiên vị em thì có thể bây giờ em còn chưa xác định con đường tương lai của mình."
Vương Tranh Minh cười tủm tỉm nói: "Các em có thể có được ngày hôm nay đều là nhờ vào năng lực của bản thân, thầy rất vui mừng."
Tần Mặc loạng choạng bước lên, hơi choáng váng xoa trán, ngồi xuống vịn vai thầy, thái độ càn rỡ nói: "Thầy Vương, thầy không biết là em biết ơn thầy thế nào đâu, bất cứ ngôn từ nào cũng không thể diễn tả được, thầy chính là phụ mẫu tái sinh, là quý nhân nhất lớn nhất đời em, cuộc đời em vì quyết định ban đầu của thầy mà hoàn toàn thay đổi."
Diệp Mân nhíu mày nhìn anh, dù dáng vẻ sắc mặt anh vẫn bình thường, nhưng đôi mắt mê man kia và lời nói cử chỉ ngày càng càn rỡ, cô biết chắc chắn là anh say rồi.
Cô có chút nhức đầu đỡ trán, nếu cứ tiếp tục như vậy không biết chừng sẽ làm ra cái gì, nói ra cái gì.
Quả nhiên đúng như điều cô lo lắng, nói xong câu này Tần Mặc liền ôm thầy Vương hôn mạnh hai cái.
Diệp Mân: "..."
Cả bàn cười vang.
Vương Tranh Minh lau mặt cười mắng: "Cái thằng nhóc này say thật rồi!"
Tần Mặc khoát tay, dùng sức ôm thầy: "Em không say, em chỉ muốn cảm ơn thầy Vương thôi, cảm ơn thầy đã giao Diệp Mân cho em..."
Diệp Mân không nhìn nổi nữa, dùng sức kéo người ra giải cứu cho lão Vương đáng thương, lặng lẽ nhéo phần thịt mềm trong cánh tay anh khiến anh than nhẹ một tiếng, nói: "Thầy Vương, tửu lượng của Tần Mặc kém, em sợ cậu ấy uống nữa sẽ mượn rượu làm càn, không dễ khống chế đâu ạ."
Vương Tranh Minh nhìn đồng hồ, nói: "Được rồi, vậy các em về trước đi, em tranh thủ đưa cậu ấy về. Lớn tướng như thế rồi, nếu say rượu làm loạn đúng là phiền phức lắm."
Lúc này Tần Mặc lại không giống người say, đứng thẳng người ngoan ngoãn cúi chào Vương Tranh Minh rồi lại vẫy tay với các giáo viên, sinh viên khác: "Các thầy cô, học đệ học muội, hẹn gặp lại."
Nhưng người hiểu anh sẽ biết, nếu là lúc tỉnh táo, tuyệt đối anh sẽ không có dáng vẻ nhu thuận thế này.
Diệp Mân thanh toán xong, dẫn người đi ra ngoài.
Gió đêm ấm áp thổi qua, cô thoải mái thở dài, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, thấy sắc mặt anh bình tĩnh, ôn hòa, chỉ có ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Diệp Mân cười: "Bây giờ cậu có tỉnh chưa vậy?"
Tần Mặc khẽ cười không đáp.
Diệp Mân lại nói: "Vậy cậu có gục thì đợi lát nữa xe đến rồi gục, cậu mà bất tỉnh tôi không đỡ được đâu."
Tần Mặc vẫn không nói lời nào.
Cô đi đến chỗ đậu xe, người phía sau tiếp tục ngoan ngoãn đi theo, dáng đi vững vàng dường như không hề say.
Đến cạnh xe, cô mở cửa ghế sau, xoay người nói: "Đi vào đi!"
Tần Mặc vẫn đứng bất động trước mặt cô, tiếp tục nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách vì chuếnh choáng mà hơi phiếm hồng, lấp lánh như sao sáng dưới ánh đèn đường.
"Sao vậy? Mau lên xe đi!" Diệp Mân nhíu mày, cảm thấy anh có chút kì quái.
Ánh mắt Tần Mặc khẽ lay động, lồng ngực nóng lên, miệng đắng lưỡi khô. Cảm xúc như dời non lấp bể khiến lòng anh ngứa ngáy không chịu nổi, như thể anh phải làm gì đó mới có thể bình tĩnh lại được.
Nhất định phải làm gì đó.
Anh nghĩ.
Trước khi ý nghĩ đó trở nên rõ ràng, anh đã bước lên trước, nhưng không lên xe mà bỗng đưa tay nắm chặt bả vai của cô gái trước mặt.
Trong chớp mắt, gương mặt anh tuấn kia bỗng cúi xuống.
Diệp Mân chưa kịp phản ứng, môi đã bị một đôi môi nóng rực khác mút lấy.
Anh không dừng lại lâu nhưng hôn rất sâu, môi lưỡi mang theo mùi rượu chuếnh choáng mút lấy môi cô, lưu lại hơi thở và xúc cảm ướt át trên môi lưỡi, sau đó ngẩng đầu.
Diệp Mân chỉ cảm thấy đầu óc ong lên, bỗng dưng trống rỗng, đợi cô lấy lại tinh thần, kẻ gây họa đã rời đi, đôi mắt mê man nhìn cô, con ngươi chứa đầy nồng tình mật ý.
Chỉ có dấu vết ướt át lấp lánh trên môi là bằng chứng phạm tội.
"Tần Mặc!" Diệp Mân không ngờ anh to gan lớn mật như vậy, dám đánh lén mình ngày trên đường lớn, cô khẽ quát, thẹn quá hóa giận che miệng lại.
Cái tên khốn này!
Tần Mặc không hề hay biết lửa giận của cô, chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên xoay người đi đến trước một gốc cây bên đường, giang tay dùng sức ôm thân cây dãi dầu sương gió: "Tiểu Diệp học bá, anh nhất định sẽ theo đuổi được em."
Diệp Mân trợn mắt nhìn con ma men kia, dùng mu bàn tay lau môi, nhưng không thể nào lau hết được xúc cảm nóng bỏng và mùi rượu thoang thoảng không thuộc về cô vương trên môi.
Người này dường như hoàn toàn không hay biết mình đã làm gì, vỗ về thân cây rồi lại đi về xe, tự mình leo vào ghế sau, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Diệp Mân sập mạnh cửa lại, vòng qua xe ngồi vào ghế lái, vừa khởi động máy vừa gọi anh: "Tần Mặc!"
Tần Mặc mơ màng nói mớ, dường như đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Diệp Mân: "Say thật hả?"
Tần Mặc giả vờ ngáy khe khẽ.
Diệp Mân nhìn qua kính chiếu hậu, người đàn ông đang lặng lẽ he hé một mắt, cô cười lạnh hừ một tiếng.
Cậu cứ giả vờ đi!
*
Tác giả lời muốn nói:
Ha ha ha ha hôn rồi – cẩu tử không dễ dàng gì, ngày mai chờ quỳ ván giặt đồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook