Hoa Hồng Dại
-
Chương 4: Vậy mà cũng gọi là được gọi là nữ sinh sao?
Editor: Dì Annie
Học kỳ trước Diệp Mân đi trao đổi nên kỳ này lớp nào trống cô đều đăng ký, lấp kín thời khóa biểu, bắt đầu cuộc sống bận rộn đuổi kịp lịch học.
Gặp lại Tần Mặc đã là một tuần sau, nói đúng hơn là gặp lại Tần Mặc và Triệu Đình.
Tối hôm đó tan học cô đến căn tin ăn cơm, đang định trở về chuẩn bị bài thuyết trình cho ngày mai, trên đường về ký túc xá lại nhìn thấy chiếc Lamborghini của Tần Mặc.
Cũng không phải chỉ mỗi anh có chiếc xe này, nhưng biển số xe rất đặc biệt. Trí nhớ Diệp Mân tốt, hôm đó ở Túy Tiên cư đã nhớ kỹ trong lòng tám số trên đuôi xe.
Nhìn chiếc xe đậu trơ trọi bên đường, theo bản năng cô quan sát xung quanh.
Bóng dáng Tần Mặc rất nhanh xuất hiện ở sau xe.
Vị thiếu gia này một tay đút túi quần, khuôn mặt mất kiên nhẫn bước về phía xe.
Triệu Đình mang giày cao gót đi sau lưng.
Đôi nam nữ cao gầy ngoại hình bắt mắt xứng đôi, quả là phong cảnh mỹ lệ trên sân trường.
Có điều cảnh này hình này có chút không thích hợp.
Triệu Đình đi sau thân mật kéo tay anh làm nũng lại bị anh hất ra, cô gái đuổi theo níu kéo, một lần nữa lại bị hất ra.
Về sau Tần Mặc đã ngồi vào xe, Triệu Đình vẫn đứng ngoài qua cửa xe níu kéo, không biết nói gì, điệu bộ tươi cười lấy lòng.
Rốt cục người đàn ông trong xe cũng động lòng, từ bi mở khóa xe.
Lúc Triệu Đình mở cửa xe, Diệp Mân thấy cô ấy thở phào một hơi.
Tình cảnh này không xa lạ lắm, từ năm năm trước Diệp Mân đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần.
Cô biết xưa nay Tần Mặc không phải là một người bạn trai tốt, người mà mỗi tháng thay một bạn gái vốn dĩ không thể gọi là bạn trai tốt.
Anh như một nguồn sáng, dù trong chuyện tình cảm có tệ hại đến đâu thì vẫn có những cô gái như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Cô nhớ lúc trước Triệu Đình quen Chung Dương khoa kế toán được nâng niu như công chúa. Bây giờ quen Tần Mặc, công chúa cũng không thể không hạ mình.
Khóe miệng cô trầm xuống, nghĩ thầm, tình yêu là vậy đó, một chuỗi đầy tàn khốc.
Cũng may cô không định tùy tiện dính vào.
Cô trở lại kí túc xá bật máy tính, chuẩn bị tài liệu cho buổi thuyết trình ngày mai xong lại nhớ ra một chuyện, mở hộp thư ra xem.
Hộp thư không có gì ngoài hai email quảng cáo.
Từ hôm ở văn phòng thầy Vương tới giờ đã một tuần lễ, bạn học "thân thiết" đương nhiên đã quên việc gửi tài liệu cho cô.
Có khi anh vốn không định gửi cho cô.
Diệp Mân trầm mặc trước máy tính một lúc, với tay lấy điện thoại trên bàn.
Cô không có Wechat của Tần Mặc nhưng giáo sư Vương đã lập một group chat cho nghiên cứu sinh và 10 tiến sĩ thạc sĩ, Tần Mặc cũng có trong group.
Nhóm trên Wechat không thể chat riêng, chỉ có thể thêm bạn bè trước. Cô tìm avatar của Tần Mặc trong nhóm, chuẩn bị gửi lời mời kết bạn, nhưng suy nghĩ một chút lại quay lại nhóm chat.
Đây là nhóm Wechat sinh viên, toàn là sinh viên trầm tĩnh ngành kỹ thuật, hầu như không ai nói chuyện phiếm. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có, giáo sư Vương kính yêu của bọn họ rất sôi nổi, ngoài việc quan tâm cuộc sống học tập của mọi người, mỗi ngày đều chia sẻ mấy tài liệu chuyên môn vào nhóm.
Chia sẻ thường xuyên đến nỗi Diệp Mân có cảm giác giáo sư Vương này sống trong Wechat.
Do dự một lát, cô nhắn tin vào group: @Tần Mặc, tôi vẫn chưa nhận được tài liệu dự án, làm phiền cậu có rảnh thì gửi cho tôi, cảm ơn!
Gửi xong cô lại bỏ di động trên mặt bàn.
Tin nhắn gửi đi như đá thả vào nước, nhóm chat vẫn không có động tĩnh gì.
Màn hình điện thoại yên lặng được ba phút, một chuỗi âm báo tin nhắn vang lên, màn hình lại sáng lên.
Diệp Mân mở ra, quả như cô dự đoán, thầy Vương Tranh Minh gửi tin nhắn liên tục trong nhóm.
Lão Vương khoa điện tử: @Tần Mặc, em chưa gửi tài liệu cho Diệp Mân sao? Em gửi sang cho bạn ấy xem qua một chút nhé!
Lão Vương khoa điện tử: @Tần Mặc, gần đây em bận rộn hả? Có vấn đề gì cứ nói với thầy.
Lão Vương khoa điện tử: @Tần Mặc, Diệp Mân xem tài liệu sớm có thể gia nhập nhóm các em sớm hơn một chút, chia sẻ công việc với các em.
Lão Vương khoa điện tử: @Diệp Mân, phòng thí nghiệm của Tần Mặc gần đây hơi bận rộn, có lẽ bạn ấy quên, em chờ một chút.
Diệp Mân nhếch môi, nhịn không được cười một tiếng.
Lợi thế của việc làm học bá là từ nhỏ đến lớn đều được giáo viên ưu đãi. Nhìn thầy Vương Tranh Minh khẩn trương, cô có chút áy náy vì lợi dụng sự bao che của thầy.
Nhưng chỉ có một chút thôi, dù sao vẫn không lợi dụng bằng thầy Vương Tranh Minh.
Cùng lúc đó điện thoại của Tần Mặc ở phòng thí nghiệm cũng rung lên không ngừng, mở Wechat nhìn, hàng mày anh tuấn nhíu lại, trầm thấp xì một tiếng: "Chết tiệt! Đúng là có bệnh mà!"
"Sao vậy?" Lâm Khải Phong bên cạnh hỏi.
Tần Mặc giễu cợt nói: "Tôi thấy đầu óc vị học bá kia đúng là có vấn đề, có chuyện gì không trực tiếp nhắn tin cho tôi lại nhắn tin vào nhóm của thầy Vương."
Lâm Khải Phong: "Học bá? Cậu nói Diệp Mân?"
"Ừ." Tần Mặc hờ hững trả lời.
Lâm Khải Phong tò mò hỏi: "Cô ấy tìm cậu làm gì?"
Tần Mặc bĩu môi, nói: "Hỏi tôi tài liệu dự án nhóm".
Lâm Khải Phong hớn hở nói: "Chắc là tại cô ấy không có Wechat của cậu."
"Thêm bạn bè bộ khó lắm hả?"
Lâm Khải Phong cười bỉ ổi: "Có thể là học bá lười kết bạn với cậu. Dù cậu có là một bụi cỏ đầy mị lực thì cũng nên chấp nhận sự thật là không phải cô gái nào cũng muốn kết bạn Wechat với cậu."
Tần Mặc nhìn cậu như thằng ngốc.
Lâm Khải Phong chợt nhớ ra điều gì, nói: "Không đúng, Diệp Mân hỏi cậu tài liệu dự án làm gì?"
Tần Mặc bĩu môi, không để ý nói: "Thầy Vương muốn để cô ấy tham gia dự án của chúng ta."
Ánh mắt Lâm Khải Phong sáng lên, trượt ghế đến cạnh anh, nói: "Đây là chuyện tốt mà! Khả năng xử lý của Diệp Mân rất tốt, phần mềm hay phần cứng đều trâu bò, còn được giải quốc gia, cô ấy vào nhóm mình, tạm thời cậu không cần tìm thêm người đâu."
Tần Mặc nâng mắt nhìn bạn tốt, lạnh lùng nói: "Một nữ sinh đến phòng nghiên cứu của chúng ta làm gì? Làm hậu cần hả?"
Lâm Khải Phong nói: "Đó là tại cậu có thành kiến với người ta, nữ sinh sao không làm nghiên cứu được? Cậu biết Diệp Mân là ai không? Điểm chuyên ngành bốn năm đại học đều đứng nhất."
Tần Mặc cười nhạt, ngữ khí xem thường: "Tôi công nhận nữ sinh này thi thố giỏi, nhưng mà làm nghiên cứu thì không xong."
Lâm Khải Phong hứ một tiếng: "Đại ca, bây giờ là thời đại nào rồi, sao cậu vẫn còn có cái thành kiến với nữ sinh như vậy?"
Tần Mặc nhún nhún vai, nói: "Tôi không có thành kiến với nữ sinh, bà ngoại tôi là bằng chứng sống đó thôi, chẳng qua con gái thời nay, tôi chưa gặp ai thật sự có khả năng làm nghiên cứu."
Lâm Khải Phong nói: "Đó là vì cậu không hiểu nữ sinh khoa mình. Tôi nói cậu biết, nữ sinh nghiên cứu khoa học ở trường chúng ta có năng lực rất tốt, Diệp Mân là người nổi trội nhất trong số đó. Hơn nữa thi cử cũng không phải dễ. Hồi học đại học, có mấy môn giáo viên cho đề rất biến thái, tôi liều mạng học cũng chỉ đạt tiêu chuẩn, cậu thì miễn cưỡng mới qua môn trong khi Diệp Mân toàn được 9/10 điểm trở lên."
"Thật hả?" Tần Mặc không để ý, tiện tay nhắn chữ "Được" vào nhóm, sau đó ném di động sang một bên.
Lâm Khải Phong nhìn cậu, nói: "Nói thật nha, tôi thấy đề nghị của thầy Vương rất đáng tin cậy. Tôi còn nghĩ không biết nhóm mình có lôi kéo được Diệp Mân không, chỉ sợ cô ấy không vui đó chứ."
Tần Mặc liếc cậu: "Không phải chỉ là một người giỏi thi cử thôi sao? Làm gì mà nổi đến mức đó?", khuôn mặt anh tuấn lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn, dựa vào lưng ghế, hai chân để trên bàn, nói: "Dù sao tôi vẫn thấy không được, nữ sinh phiền toái lắm, chuyện nhỏ nhặt cũng quấn lấy cậu làm nũng, nhờ cậu làm, tôi không muốn làm việc chung mà còn phải đi phục vụ."
Lâm Khải Phong cười to: "Đó là mấy cô bạn gái của cậu thôi, học bá của chúng ta sao giống vậy được."
"Cũng là nữ sinh, có khác gì đâu."
"Vậy mà khác nhiều đó. Dù sao thì tôi cũng ủng hộ hai tay hai chân việc Diệp Mân gia nhập nhóm. Cậu có biết nam nữ phối hợp làm việc sẽ giảm bớt mệt mỏi không?"
Trong đầu Tần Mặc hiện ra khuôn mặt đeo kính ngước lên của Diệp Mân, là bạn học một năm trời, ấn tượng với cô rất ít, rất khó hình dung ra mặt mũi.
Cái này cũng không trách anh được, chỉ trách gương mặt kia quá mờ nhạt, thứ duy nhất là anh nhớ được là cô rất trắng, cũng vì trắng nên mới thấy mờ nhạt.
Anh lấy ra cuốn sổ trong cặp, lật đến địa chỉ mail của Diệp Mân, gửi tài liệu dự án qua: "Vậy mà cũng được gọi là nữ sinh hả?"
"Không đúng." Lâm Khải Phong nghe anh nói có chút không vui, bênh vực học bá: "Cậu đúng ăn nhiều sơn hào hải vị nên không xem cháo trắng ra gì. Diệp Mân không so được với mấy cô bạn gái của cậu, nhưng cũng là một đóa hoa của khoa điện tử chúng ta. Hơn nữa người học giỏi không chú trọng cách ăn mặc hình thức, nếu cậu ấy ăn diện trang điểm, chắc chắn không thua kém ai."
Tần Mặc không cho là đúng, bĩu môi: "Vậy chắc phải mang cà kheo."
Lâm Khải Phong nghẹn họng, quay đầu nghiêm mặt, gằn từng tiếng: "Cậu nói mang giày vào mới được mét bảy là thấp, tôi bị tổn thương tâm lý rồi, cậu bồi thường đi."
"Được, mua cho cậu hai bình canxi uống cho cao."
Lâm Khải Phong: "..." Cậu cao thì tốt lắm hả.
Được rồi, đúng là rất tốt.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Cẩu cao 185cm (lúc thức dậy có thể là 186cm)
Học bá Diệp cao 160,5cm (buổi sáng 161cm, buổi tối 160cm)
Thấp thì sao? Thấp hơn mực nước biển thì lượng oxi nhiều hơn có hiểu không hả?
P.s: Thật ra chiều cao của nữ chính ở mức trung bình, chỉ là không phải mẫu người cao gầy thôi!
Học kỳ trước Diệp Mân đi trao đổi nên kỳ này lớp nào trống cô đều đăng ký, lấp kín thời khóa biểu, bắt đầu cuộc sống bận rộn đuổi kịp lịch học.
Gặp lại Tần Mặc đã là một tuần sau, nói đúng hơn là gặp lại Tần Mặc và Triệu Đình.
Tối hôm đó tan học cô đến căn tin ăn cơm, đang định trở về chuẩn bị bài thuyết trình cho ngày mai, trên đường về ký túc xá lại nhìn thấy chiếc Lamborghini của Tần Mặc.
Cũng không phải chỉ mỗi anh có chiếc xe này, nhưng biển số xe rất đặc biệt. Trí nhớ Diệp Mân tốt, hôm đó ở Túy Tiên cư đã nhớ kỹ trong lòng tám số trên đuôi xe.
Nhìn chiếc xe đậu trơ trọi bên đường, theo bản năng cô quan sát xung quanh.
Bóng dáng Tần Mặc rất nhanh xuất hiện ở sau xe.
Vị thiếu gia này một tay đút túi quần, khuôn mặt mất kiên nhẫn bước về phía xe.
Triệu Đình mang giày cao gót đi sau lưng.
Đôi nam nữ cao gầy ngoại hình bắt mắt xứng đôi, quả là phong cảnh mỹ lệ trên sân trường.
Có điều cảnh này hình này có chút không thích hợp.
Triệu Đình đi sau thân mật kéo tay anh làm nũng lại bị anh hất ra, cô gái đuổi theo níu kéo, một lần nữa lại bị hất ra.
Về sau Tần Mặc đã ngồi vào xe, Triệu Đình vẫn đứng ngoài qua cửa xe níu kéo, không biết nói gì, điệu bộ tươi cười lấy lòng.
Rốt cục người đàn ông trong xe cũng động lòng, từ bi mở khóa xe.
Lúc Triệu Đình mở cửa xe, Diệp Mân thấy cô ấy thở phào một hơi.
Tình cảnh này không xa lạ lắm, từ năm năm trước Diệp Mân đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần.
Cô biết xưa nay Tần Mặc không phải là một người bạn trai tốt, người mà mỗi tháng thay một bạn gái vốn dĩ không thể gọi là bạn trai tốt.
Anh như một nguồn sáng, dù trong chuyện tình cảm có tệ hại đến đâu thì vẫn có những cô gái như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Cô nhớ lúc trước Triệu Đình quen Chung Dương khoa kế toán được nâng niu như công chúa. Bây giờ quen Tần Mặc, công chúa cũng không thể không hạ mình.
Khóe miệng cô trầm xuống, nghĩ thầm, tình yêu là vậy đó, một chuỗi đầy tàn khốc.
Cũng may cô không định tùy tiện dính vào.
Cô trở lại kí túc xá bật máy tính, chuẩn bị tài liệu cho buổi thuyết trình ngày mai xong lại nhớ ra một chuyện, mở hộp thư ra xem.
Hộp thư không có gì ngoài hai email quảng cáo.
Từ hôm ở văn phòng thầy Vương tới giờ đã một tuần lễ, bạn học "thân thiết" đương nhiên đã quên việc gửi tài liệu cho cô.
Có khi anh vốn không định gửi cho cô.
Diệp Mân trầm mặc trước máy tính một lúc, với tay lấy điện thoại trên bàn.
Cô không có Wechat của Tần Mặc nhưng giáo sư Vương đã lập một group chat cho nghiên cứu sinh và 10 tiến sĩ thạc sĩ, Tần Mặc cũng có trong group.
Nhóm trên Wechat không thể chat riêng, chỉ có thể thêm bạn bè trước. Cô tìm avatar của Tần Mặc trong nhóm, chuẩn bị gửi lời mời kết bạn, nhưng suy nghĩ một chút lại quay lại nhóm chat.
Đây là nhóm Wechat sinh viên, toàn là sinh viên trầm tĩnh ngành kỹ thuật, hầu như không ai nói chuyện phiếm. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có, giáo sư Vương kính yêu của bọn họ rất sôi nổi, ngoài việc quan tâm cuộc sống học tập của mọi người, mỗi ngày đều chia sẻ mấy tài liệu chuyên môn vào nhóm.
Chia sẻ thường xuyên đến nỗi Diệp Mân có cảm giác giáo sư Vương này sống trong Wechat.
Do dự một lát, cô nhắn tin vào group: @Tần Mặc, tôi vẫn chưa nhận được tài liệu dự án, làm phiền cậu có rảnh thì gửi cho tôi, cảm ơn!
Gửi xong cô lại bỏ di động trên mặt bàn.
Tin nhắn gửi đi như đá thả vào nước, nhóm chat vẫn không có động tĩnh gì.
Màn hình điện thoại yên lặng được ba phút, một chuỗi âm báo tin nhắn vang lên, màn hình lại sáng lên.
Diệp Mân mở ra, quả như cô dự đoán, thầy Vương Tranh Minh gửi tin nhắn liên tục trong nhóm.
Lão Vương khoa điện tử: @Tần Mặc, em chưa gửi tài liệu cho Diệp Mân sao? Em gửi sang cho bạn ấy xem qua một chút nhé!
Lão Vương khoa điện tử: @Tần Mặc, gần đây em bận rộn hả? Có vấn đề gì cứ nói với thầy.
Lão Vương khoa điện tử: @Tần Mặc, Diệp Mân xem tài liệu sớm có thể gia nhập nhóm các em sớm hơn một chút, chia sẻ công việc với các em.
Lão Vương khoa điện tử: @Diệp Mân, phòng thí nghiệm của Tần Mặc gần đây hơi bận rộn, có lẽ bạn ấy quên, em chờ một chút.
Diệp Mân nhếch môi, nhịn không được cười một tiếng.
Lợi thế của việc làm học bá là từ nhỏ đến lớn đều được giáo viên ưu đãi. Nhìn thầy Vương Tranh Minh khẩn trương, cô có chút áy náy vì lợi dụng sự bao che của thầy.
Nhưng chỉ có một chút thôi, dù sao vẫn không lợi dụng bằng thầy Vương Tranh Minh.
Cùng lúc đó điện thoại của Tần Mặc ở phòng thí nghiệm cũng rung lên không ngừng, mở Wechat nhìn, hàng mày anh tuấn nhíu lại, trầm thấp xì một tiếng: "Chết tiệt! Đúng là có bệnh mà!"
"Sao vậy?" Lâm Khải Phong bên cạnh hỏi.
Tần Mặc giễu cợt nói: "Tôi thấy đầu óc vị học bá kia đúng là có vấn đề, có chuyện gì không trực tiếp nhắn tin cho tôi lại nhắn tin vào nhóm của thầy Vương."
Lâm Khải Phong: "Học bá? Cậu nói Diệp Mân?"
"Ừ." Tần Mặc hờ hững trả lời.
Lâm Khải Phong tò mò hỏi: "Cô ấy tìm cậu làm gì?"
Tần Mặc bĩu môi, nói: "Hỏi tôi tài liệu dự án nhóm".
Lâm Khải Phong hớn hở nói: "Chắc là tại cô ấy không có Wechat của cậu."
"Thêm bạn bè bộ khó lắm hả?"
Lâm Khải Phong cười bỉ ổi: "Có thể là học bá lười kết bạn với cậu. Dù cậu có là một bụi cỏ đầy mị lực thì cũng nên chấp nhận sự thật là không phải cô gái nào cũng muốn kết bạn Wechat với cậu."
Tần Mặc nhìn cậu như thằng ngốc.
Lâm Khải Phong chợt nhớ ra điều gì, nói: "Không đúng, Diệp Mân hỏi cậu tài liệu dự án làm gì?"
Tần Mặc bĩu môi, không để ý nói: "Thầy Vương muốn để cô ấy tham gia dự án của chúng ta."
Ánh mắt Lâm Khải Phong sáng lên, trượt ghế đến cạnh anh, nói: "Đây là chuyện tốt mà! Khả năng xử lý của Diệp Mân rất tốt, phần mềm hay phần cứng đều trâu bò, còn được giải quốc gia, cô ấy vào nhóm mình, tạm thời cậu không cần tìm thêm người đâu."
Tần Mặc nâng mắt nhìn bạn tốt, lạnh lùng nói: "Một nữ sinh đến phòng nghiên cứu của chúng ta làm gì? Làm hậu cần hả?"
Lâm Khải Phong nói: "Đó là tại cậu có thành kiến với người ta, nữ sinh sao không làm nghiên cứu được? Cậu biết Diệp Mân là ai không? Điểm chuyên ngành bốn năm đại học đều đứng nhất."
Tần Mặc cười nhạt, ngữ khí xem thường: "Tôi công nhận nữ sinh này thi thố giỏi, nhưng mà làm nghiên cứu thì không xong."
Lâm Khải Phong hứ một tiếng: "Đại ca, bây giờ là thời đại nào rồi, sao cậu vẫn còn có cái thành kiến với nữ sinh như vậy?"
Tần Mặc nhún nhún vai, nói: "Tôi không có thành kiến với nữ sinh, bà ngoại tôi là bằng chứng sống đó thôi, chẳng qua con gái thời nay, tôi chưa gặp ai thật sự có khả năng làm nghiên cứu."
Lâm Khải Phong nói: "Đó là vì cậu không hiểu nữ sinh khoa mình. Tôi nói cậu biết, nữ sinh nghiên cứu khoa học ở trường chúng ta có năng lực rất tốt, Diệp Mân là người nổi trội nhất trong số đó. Hơn nữa thi cử cũng không phải dễ. Hồi học đại học, có mấy môn giáo viên cho đề rất biến thái, tôi liều mạng học cũng chỉ đạt tiêu chuẩn, cậu thì miễn cưỡng mới qua môn trong khi Diệp Mân toàn được 9/10 điểm trở lên."
"Thật hả?" Tần Mặc không để ý, tiện tay nhắn chữ "Được" vào nhóm, sau đó ném di động sang một bên.
Lâm Khải Phong nhìn cậu, nói: "Nói thật nha, tôi thấy đề nghị của thầy Vương rất đáng tin cậy. Tôi còn nghĩ không biết nhóm mình có lôi kéo được Diệp Mân không, chỉ sợ cô ấy không vui đó chứ."
Tần Mặc liếc cậu: "Không phải chỉ là một người giỏi thi cử thôi sao? Làm gì mà nổi đến mức đó?", khuôn mặt anh tuấn lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn, dựa vào lưng ghế, hai chân để trên bàn, nói: "Dù sao tôi vẫn thấy không được, nữ sinh phiền toái lắm, chuyện nhỏ nhặt cũng quấn lấy cậu làm nũng, nhờ cậu làm, tôi không muốn làm việc chung mà còn phải đi phục vụ."
Lâm Khải Phong cười to: "Đó là mấy cô bạn gái của cậu thôi, học bá của chúng ta sao giống vậy được."
"Cũng là nữ sinh, có khác gì đâu."
"Vậy mà khác nhiều đó. Dù sao thì tôi cũng ủng hộ hai tay hai chân việc Diệp Mân gia nhập nhóm. Cậu có biết nam nữ phối hợp làm việc sẽ giảm bớt mệt mỏi không?"
Trong đầu Tần Mặc hiện ra khuôn mặt đeo kính ngước lên của Diệp Mân, là bạn học một năm trời, ấn tượng với cô rất ít, rất khó hình dung ra mặt mũi.
Cái này cũng không trách anh được, chỉ trách gương mặt kia quá mờ nhạt, thứ duy nhất là anh nhớ được là cô rất trắng, cũng vì trắng nên mới thấy mờ nhạt.
Anh lấy ra cuốn sổ trong cặp, lật đến địa chỉ mail của Diệp Mân, gửi tài liệu dự án qua: "Vậy mà cũng được gọi là nữ sinh hả?"
"Không đúng." Lâm Khải Phong nghe anh nói có chút không vui, bênh vực học bá: "Cậu đúng ăn nhiều sơn hào hải vị nên không xem cháo trắng ra gì. Diệp Mân không so được với mấy cô bạn gái của cậu, nhưng cũng là một đóa hoa của khoa điện tử chúng ta. Hơn nữa người học giỏi không chú trọng cách ăn mặc hình thức, nếu cậu ấy ăn diện trang điểm, chắc chắn không thua kém ai."
Tần Mặc không cho là đúng, bĩu môi: "Vậy chắc phải mang cà kheo."
Lâm Khải Phong nghẹn họng, quay đầu nghiêm mặt, gằn từng tiếng: "Cậu nói mang giày vào mới được mét bảy là thấp, tôi bị tổn thương tâm lý rồi, cậu bồi thường đi."
"Được, mua cho cậu hai bình canxi uống cho cao."
Lâm Khải Phong: "..." Cậu cao thì tốt lắm hả.
Được rồi, đúng là rất tốt.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Cẩu cao 185cm (lúc thức dậy có thể là 186cm)
Học bá Diệp cao 160,5cm (buổi sáng 161cm, buổi tối 160cm)
Thấp thì sao? Thấp hơn mực nước biển thì lượng oxi nhiều hơn có hiểu không hả?
P.s: Thật ra chiều cao của nữ chính ở mức trung bình, chỉ là không phải mẫu người cao gầy thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook