Hoa Hồng Dại
Chương 1: Mỹ nữ chân dài tóc dài là mẫu người mà anh ấy thích

Editor: Dì Annie

- Bạn thân yêu, cậu xuống tàu lửa rồi sao?

- Có đến kịp không?

- Cậu nhẫn tâm để một con cẩu độc thân khoa điện tử như tớ bị kẹp giữa một đống mỹ nữ khoa tài chính sao? Cô đơn quá đi! Tớ cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật đáng thương!

Vừa ra khỏi ga tàu, Wechat đã nhảy ra một chuỗi tin nhắn của Tiêu Vũ.

Diệp Mân nhìn xuống góc phải màn hình di động, năm giờ rưỡi, tiệc sinh nhật của người đẹp Triệu cùng phòng được tổ chức lúc bảy giờ, bây giờ vẫn còn sớm, còn dư thời gian bắt xe qua đó.

Cô trả lời Tiêu Vũ: Vừa xuống tới, đến với nhóc đáng thương cậu ngay đây.

Rất nhanh Tiêu Vũ đã hưng phấn gửi một chuỗi icon vui vẻ tràn ngập màn hình di động.

Diệp Mân buồn cười lắc đầu, bỏ điện thoại vào túi xách.

Đầu tháng 9, thành phố phía Nam vẫn nóng như lò lửa, từng cơn gió mang theo hơi nóng nhẹ nhàng thổi qua.

Diệp Mân vừa trở về, khí hậu oi bức này làm tâm trạng cô cồn cào, có chút không quen.

Rõ ràng chỉ mới đi có nửa năm.

Trong lòng cô chợt nghĩ tới một người, nhìn đám đông nhộn nhịp, cô thở dài một hơi, kéo vali đi đến trạm xe bus.

Diệp Mân ở khu ký túc xá của trường cùng Tiêu Vũ, Triệu Đình và Lý Thanh Thanh, hai người khoa điện tử hai người khoa tài chính.

Cô và hai người đẹp học khoa tài chính trên danh nghĩa là bạn cùng phòng một năm trời nhưng thời gian ở cùng tính ra chưa tới một tháng.

Hai cô ấy đã có bạn trai, nữ sinh trên hai mươi tuổi đương nhiên sẽ cùng bạn trai ở bên ngoài hưởng thụ cuộc sống riêng tư, không cần ở cái ký túc xá đơn sơ này.

Học kì trước cô lại đi trao đổi ở nước ngoài. Quả thật không thân thiết lắm.

Nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng, Triệu mỹ nữ đã có lòng mời cả phòng, cô vừa mới về trường, về tình hay lý cũng đều nên tham gia.

Huống hồ bữa tiệc sinh nhật của Triệu Đình toàn là nữ sinh khoa khác, nếu cô không đi thì bạn học Tiêu bị kẹp giữa một đám người xa lạ rất đáng thương.

Triệu Đình mời sinh nhật ở Túy Tiên cư phía Tây trường. Túy Tiên cư là quán cay Tứ Xuyên tiêu chuẩn, chất lượng cao hơn các quán xung quanh, vì vậy mà giá cả cũng đắt nhất.

Bình thường sinh viên rất ít khi chọn quán này để tụ tập, sinh viên nghèo như Diệp Mân ở Giang đại bốn năm năm chỉ mới đi ăn có hai ba lần.

Quả thật phải cảm ơn Triệu mỹ nữ rộng rãi, cô rời trường nửa năm, hôm đầu tiên mệt mỏi trở về đã có lộc ăn.

Lúc cô tìm được phòng Triệu Đình mời khách, mọi người đã đến đông đủ, nhân viên phục vụ đang chuẩn bị mang thức ăn lên.

"Rốt cuộc cũng đến rồi!" Cô vừa tiến vào, ánh mắt Tiêu Vũ đã sáng lên, hưng phấn đứng dậy kéo cô vào chỗ ngồi bên cạnh.

Diệp Mân cười vỗ nhẹ cô ấy, tặng quà lưu niệm mua ở Mỹ cho nhân vật chính tối nay: "Người đẹp, sinh nhật vui vẻ!"

"Cảm ơn." Triệu Đình cười, nhận lấy món quà, "Còn chờ mỗi cậu thôi đó."

Diệp Mân cười ngồi xuống, im lặng quan sát bàn tiệc.

Khách mời đều là nữ sinh, trừ ba người cùng phòng, trên bàn còn có 6, 7 người đều là nghiên cứu sinh của khoa tài chính, cô không quen biết ai.

Có thể nói, khoa tài chính đa số là nữ sinh, mặc dù không nhiều người đẹp nhưng cách ăn mặc rất thời thượng, không giản dị như nữ sinh khoa điện tử bọn cô.

Người ta thường nói trời sinh ba phần, cách ăn mặc bảy phần. Ba phần dung mạo ưa nhìn cộng thêm bảy phần cách ăn mặc thì thành mỹ nữ.

Dĩ nhiên trong số những người nổi bật, Triệu Đình được ưu ái nhất.

Nửa năm không gặp, từ kiểu tóc đến cách trang điểm của Triệu mỹ nữ đều tinh xảo, so với lúc nhập học thì đẹp hơn hẳn. Quần áo trên người cũng ngày càng sang trọng, trên ghế dựa đằng sau còn có túi xách logo đại bàng*.

*logo của một thương hiệu đắt tiền (mình cũng không biết thương hiệu gì nên ai biết thì chỉ mình với nha)

Lúc ở sân bay Diệp Mân đã từng thấy mẫu túi này trong quảng cáo bộ sưu tập mới của thương hiệu, giá bán ở Mỹ cũng hơn 2000$.

Thời gian ở cùng không nhiều, cô không hiểu rõ Triệu mỹ nữ lắm. Chỉ biết bạn trai cô ấy khá nổi bật ở khoa máy tính, hai người yêu xa nhiều năm, cô ấy vì bạn trai mới thi lên nghiên cứu sinh, thi hai lần mới đỗ.

Gọi cô ấy là mỹ nữ vì Triệu Đình quả thật rất xinh đẹp.

Dáng đẹp chân dài, mỗi ngày đều đeo túi xách hàng hiệu nổi tiếng đi học.

Nhìn qua đã biết là một bạch phú mỹ chính gốc.

Diệp Mân còn nhớ hôm khai giảng cô ấy dẫn bạn trai đến mời mọi người ăn cơm, người bạn trai khoa máy tính kia so với Triệu mỹ nữ có hơi mộc mạc.

Song anh bạn kia ở khoa máy tính không phải người tầm thường, tham gia mấy dự án đều được giải thưởng lớn, ngay cả Diệp Mân không phải là sinh viên khoa máy tính cũng nghe danh tiếng của anh ta.

Cuối năm ngoái, anh ta kí hợp đồng với một công ty lớn thuộc top 500, mức lương 50 vạn một năm gây nên một trận chấn động nhỏ trong trường.

50 vạn một năm với người có tiền mà nói thì không đáng bao nhiêu, nhưng với phần lớn sinh viên thì lại là một con số rất lớn không thể với tới.

Diệp Mân còn nhớ dạo trước mỗi lần Triệu mỹ nữ nhắc đến bạn trai, giọng điệu đều rất tự hào.

Trai tài gái sắc tu thành chính quả ở nơi đất khách quê người trở thành giai thoại.

Trong lúc cô đang mơ màng buồn ngủ, Triệu Đình bỗng giới thiệu cô với một người nào đó: "Đây là bạn cùng phòng của tớ- Diệp Mân, vừa giành được học bổng của khoa điện tử cho sinh viên xuất sắc nhất của năm, cùng giáo viên hướng dẫn với Tần Mặc, mới đi trao đổi ở Mỹ về."

Giọng điệu cô ấy thản nhiên, nếu không phải nghe bốn chữ giáo viên hướng dẫn, Diệp Mân còn tưởng mình nghe lầm cái tên đó.

Cô có chút run rẩy nhận ra không chỉ có Triệu Đình thản nhiên nhắc đến cái tên này, những người khác cũng đều thản nhiên.

Đi tàu đường dài làm đầu óc Diệp mân mệt mỏi, mất đi sự linh hoạt vốn có, cô mê man nghĩ, có lẽ Tần Mặc rất nổi tiếng, khoa khác ít nam sinh, khi nhắc tới khoa điện tử đương nhiên anh là nhân vật tiêu biểu.

Mà quả thật cô và anh là bạn học.

"Tớ mà được coi là học sinh xuất sắc á?" Cô khiêm tốn cười một tiếng, nhìn xung quanh không thấy bạn trai của Triệu Đình, thuận miệng hỏi: "Bạn trai của cậu không đến sao?"

Triệu Đình cười nói: "Hôm nay anh ấy có việc."

Lúc nói câu này, ngoại trừ tình cảm dịu dàng, trên gương mặt tinh xảo của cô ấy còn không che giấu được sự kiêu ngạo.

Loại kiêu ngạo này gần như khoe khoang.

Diệp Mân đương nhiên không để ý.

Cô ngồi trên tàu sáu bảy tiếng đồng hồ, trên đường chỉ ăn một cái bánh bao, lúc này đã đói đến ngực dán vào lưng, dù sao trên bàn tiệc đều là nữ sinh, không cần câu nệ, chờ mọi người động đũa, cô cũng gắp thức ăn vào bát.

Đoán chừng những người khác đều nghĩ giống cô.

Sau bữa tiệc, cả chủ và khách đều vô cùng vui vẻ.

Ra khỏi Túy Tiên cư đã hơn tám giờ, đèn đường cũng sáng lên.

Diệp Mân thỏa mãn hít sâu bầu không khí đầy ô nhiễm quen thuộc.

Sau khi mọi người tạm biệt nhau, Tiêu Vũ lôi kéo Diệp Mân trở về kí túc xá ôn chuyện, thuận miệng hỏi Triệu Đình: "Đêm nay cậu có về ký túc xá không?"

Triệu mỹ nữ đang bận nhắn tin, không ngẩng đầu nói: "Không, bạn trai tớ sắp đến đón rồi."

Tiêu Vũ nói: "Vậy gặp cậu sau."

"Ừ, hẹn gặp lại."

Tiêu Vũ kéo Diệp Mân về trường, kích động nói: "Cậu biết không, lúc cậu không ở trường, ban ngày tớ bị ông chủ bóc lột sức lao động, buổi tối về kí túc xá một mình, đau buồn không biết tâm sự cùng ai, mỗi đêm nhìn cái giường trống không nhớ cậu muốn chảy nước mắt. Hôm nay người tớ luôn mong chờ đã trở về, tối nay hai chúng ta đã có thể trải qua thế giới hai người."

Có thể hiểu vì sao cô ấy vui đến phát khóc. Tiêu Vũ và Diệp Mân học chung trường, lại chung lớp, là bạn thân nhất của nhau. Năm ngoái lúc nhập học, hai mỹ nữ khoa tài chính không thường ở ký túc xá, chỉ có hai tên cẩu độc thân bọn họ tự do tự tại vui vẻ.

Học kỳ trước Diệp Mân đi trao đổi, phòng ký túc xá chỉ còn cô ấy, quả thật là phòng không gối chiếc.

Mấy ai hiểu được nỗi khổ của cẩu độc thân lớn tuổi?

Diệp Mân bị cô ấy chọc cười, trêu chọc nói: "Độc thân lâu ngày dễ trở thành biến thái, cậu mau mau đi tìm bạn trai đi."

Tiêu Vũ lẩm bẩm: "Cậu cho rằng tớ không muốn tìm ư? Còn không phải vì mỗi ngày đều bị giáo sư tra tấn sao? Còn cậu thì sao? Ở Mỹ mấy tháng có gì ngưỡng mộ không?"

Diệp Mân cười nói: "Ngưỡng mộ máy móc trong phòng thí nghiệm hả?"

"Nói cũng đúng, đối tượng không phải là code thì cũng là mạch điện."

"Đi thôi."

"Tần Mặc --,"

Hai người đang cười đùa, sau lưng bỗng có tiếng gọi quen thuộc, trong tiếng gọi còn có chút nũng nịu ngọt ngào.

Diệp Mân theo bản năng quay đầu lại.

Cũng không phải vì giọng nói này, mà vì cái tên vang lên.

Phía bên ngoài Túy Tiên cư có một chiếc xe thể thao màu xanh lóe mắt chậm rãi dừng lại. Đuôi xe có chữ tiếng Anh cô nhận ra được.

Là Lamborghini.

Một bóng dáng cao lớn bước ra từ ghế lái, lười biếng dựa vào thân xe, hướng về phía cửa Túy Tiên cư vẫy tay.

Mọi thứ trong bóng đêm dường như được phóng to. Dưới ánh đèn đường, Diệp Mân trông thấy rõ cả hạt bụi.

Vì thế cô cũng nhìn rõ khuôn mặt trẻ trung anh tuấn với lúm đồng tiền hờ hững bên má của người kia.

Là người vừa phong lưu vừa kiêu ngạo mà cô không thể quen thuộc hơn.

Lúc này trước cửa Túy Tiên cư trừ bảo vệ chỉ có mỗi Triệu Đình.

Giọng nói mềm mại như nước gọi hai tiếng "Tần Mặc" kia đương nhiên là của Triệu Đình.

Triệu Đình vẫy tay đi đến bên cạnh xe, đôi chân mang giày cao gót tám centimet nhẹ nhàng như bươm bướm, xuyên qua ánh chiều chạy về phía chiếc xe thể thao màu xanh.

Người đẹp váy ngắn chân dài, trong bóng đêm trông thật chói mắt.

Cô ấy chạy một mạch đến trước mặt người kia, đưa tay ôm cổ anh, thân mật hôn nhẹ một cái lên môi.

Người kia đưa tay xoa nhẹ mái tóc nâu xoăn dài, sau đó hai người tách ra ngồi vào xe, nhanh chóng rời khỏi.

Tiêu Vũ vẫn đang nói, theo ánh mắt của Diệp Mân quay đầu lại, nhìn chiếc xe thể thao đang lao về phía trước, thở dài một tiếng: "Tần Mặc lại đổi xe rồi à? Tốc độ đổi xe của cậu ta đúng là theo sát tốc độ đổi bạn gái."

Diệp Mân nghĩ, quả thật là vậy, nửa năm trước cô gặp anh, lúc đó vẫn là BMW đen, trước đó là Ferrari đỏ, Mercedes-Benz, Land Rover... Nhờ sự xa hoa của bạn học Tần mà sinh viên nghèo như Diệp Mân cũng biết chừng mười loại siêu xe.

Tiêu Vũ trêu chọc xong, thấy đôi mày cô bạn thân hơi chau lại, kinh ngạc hỏi: "Cậu chưa biết gì hả?"

"Biết cái gì?" Diệp Mân hoàn hồn hỏi.

"Thì chuyện của Tần Mặc với Triệu Đình đó! Không đúng," Tiêu Vũ trợn mắt, vẻ mặt không tưởng tượng nổi, "Cậu với Tần Mặc dù gì cũng là bạn học, không lẽ không nói chuyện hả? Mà cũng đúng, hai cậu không thân, hơn nữa trước giờ học bá không phải người nhiều chuyện."

Diệp Mân rất tán thưởng khả năng tự hỏi tự trả lời của bạn học Tiêu, khỏi mắc công giải thích mấy vấn đề này.

Tiêu Vũ có chút bất ngờ vì bạn thân chưa biết chuyện kinh thiên động địa này, máu nhiều chuyện hưng phấn nổi lên: "Hồi cuối kỳ hai người họ quen nhau, có phải bất ngờ lắm đúng không?"

Quả thật... cũng không bất ngờ lắm.

Mỹ nữ chân dài tóc dài là mẫu người anh ấy thích.

Nhưng mà cũng có chút lạ.

Diệp Mân nghĩ ngợi, hỏi: "Không phải Triệu Đình quen Chung Dương nhiều năm rồi sao? Vất vả lắm mới thi vào cùng thành phố, sao lại chia tay?"

Chung Dương là người bạn trai tài giỏi khoa máy tính vừa tốt nghiệp đã có mức lương 50 vạn một năm kia của Triệu Đình.

Tiêu Vũ nói: "Nói ra chuyện này cũng máu chó lắm, đáng tiếc kỳ trước cậu không ở trường, bỏ lỡ mất màn kịch này."

Diệp Mân vô thức hỏi: "Màn kịch gì cơ?"

Tiêu Vũ ngẩng đầu lên, nói: "Để tớ từ từ kể cho cậu." Vừa kể vừa nhìn ánh mắt bình tĩnh của người nào đó, bất mãn nói, "Sao cậu không có chút hiếu kỳ nào với câu chuyện đầy máu chó này vậy? Hai nhân vật chính là bạn học và bạn cùng phòng của cậu đó. Tớ nhắc tới chuyện này, ai cũng phấn khích như được tiêm máu gà ấy*."

*tiêm máu gà là cách nói chế nhạo chỉ người quá phấn khích.

Diệp Mân vẫn bình tĩnh như cũ: "Cậu kể đi, tớ nghe đây."

"Chuyện này dài lắm." Tiêu Vũ thấy cô không đáp, lại ồ lên một tiếng, "Sao cậu không bảo tớ kể ngắn gọn thôi?"

Diệp Mân nghiêng đầu nhìn cô ấy, nói: "Bạn bè lâu ngày không gặp, tớ để cho cậu thoải mái thể hiện."

Tiêu Vũ cười nói: "Vậy tớ kể chậm rãi cho nghe." Sau đó khoa trương hắng giọng một cái mới tiếp tục, "Cậu có nhớ lúc trước ở kí túc xá, Triệu Đình hay nhắc tới Chung Dương không? Hồi giữa học kỳ trước, mỗi lần về kí túc xá cô ấy đều hỏi thăm tớ về Tần Mặc. Lúc đó tớ không nghĩ nhiều, không phải nữ sinh đều thích nói về trai đẹp sao."

Diệp Mân không chút lưu tình nói: "Thần kinh của cậu còn to hơn cột điện."

Tiêu Vũ coi đó như lời khen, cười nói: "Gần cuối học kỳ có một chuyện lớn nhưng trường mình ém xuống nên không nhiều người biết. Nếu không có Triệu Đình thì tớ cũng không biết. Cậu biết là chuyện gì không?"

Diệp Mân nghiêm mặt hỏi lại: "Cậu thấy sao?"

Tiêu Vũ cười hắc hắc: "Thật ra thì sự việc cụ thể ra sao tớ không rõ lắm, chỉ nghe nói Chung Dương cho rằng Tần Mặc cướp bạn gái mình, đi tìm cậu ấy nói chuyện. Cậu cũng biết rồi đó, Tần soái ca vốn là người nóng tính. Hai người họ không biết cái nói gì mà động thủ, kết quả Chung Dương bị gãy xương ống chân. Tần Mặc có bối cảnh, Chung Dương lại gần tốt nghiệp, sợ rằng làm lớn chuyện ảnh hưởng đến tiền đồ, trường mình phải đứng ra can thiệp nên anh ấy mới đồng ý nhận tiền bồi thường."

Mặc dù Diệp Mân không biết gì về chuyện bát quái này nhưng khi nghe Tiêu Vũ kể lại cũng không thấy ngạc nhiên lắm.

Bối cảnh của Tần Mặc ai mà không biết. Cô còn nhớ lúc vừa nhập học, nhà Tần Mặc đã đóng góp cho trường năm ngàn vạn, giúp đỡ những học sinh xuất sắc như cô mỗi tháng nhận được một khoản học bổng không ít.

Với bối cảnh như vậy, giải quyết chút phiền phức cũng không khó.

Tiêu Vũ kể đến khúc gay cấn, hai mắt sáng lên: "Cứ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc. Nhưng không, Tần soái ca không phải là một người dễ chơi, giải quyết tiền bồi thường xong liền quen Triệu Đình, nghênh ngang làm rõ tội danh cướp bạn gái. Cậu có thấy ồn ào phách lối không?"

Cũng bình thường, chuyện ngang ngược như vậy cũng không phải Tần Mặc chưa từng làm.

Hai người trò chuyện suốt đường về ký túc xá, rửa mặt trải giường xong, cái miệng nhỏ của Tiêu Vũ vẫn chưa chịu ngừng.

Không dễ gì mới có được thế giới hai ngươi, dĩ nhiên cô ấy không tình nguyện ngừng, không muốn đi ngủ quá sớm, thấy Diệp Mân đeo mạng che mắt chuẩn bị gặp Chu công không nhịn được vươn tay qua đầu giường chọc cô: "Tớ nói thật, không biết Triệu Đình nghĩ gì. Chung Dương tốt với cô ấy biết bao nhiêu, dù dáng dấp không bằng Tần Mặc, nhà cũng không giàu có. Nhưng người ta là người tài giỏi, vừa tốt nghiệp lương một năm đã năm mươi vạn, tiền đồ rộng mở, là một thanh niên tài giỏi đẹp trai hiếm có. Quan trọng nhất là toàn tâm toàn ý với bạn gái, hai người quen nhau cũng nhiều năm rồi. Còn Tần Mặc là người thế nào chứ? Mỗi tháng đều thay một người bạn gái, không phải Triệu Đình không biết."

Trong bóng tối Diệp Mân trầm mặc, một lúc sau lạnh nhạt nói: "Khi gặp được chàng trai đào hoa, người con gái nào cũng tin rằng có thể trở thành người cuối cùng của anh ta."

Tiêu Vũ đồng ý, gật đầu: "Cậu nói có lý, không ngờ chúng ta có thể phân tích lý trí như vậy." Cô nàng ngửa đầu nằm vật xuống, ngáp một cái, "Tần soái ca đẹp trai thật đấy, chỉ tiếc là đào hoa quá, lại còn bạc tình, con gái bình thường chắc chắn không "hold" được anh ấy đâu."

Diệp Mân cũng nghĩ vậy.

Tiêu Vũ trầm mặc một lúc, lại nghĩ tới chuyện gì đó, trong bóng tối cảm thán nói: "Cậu nói xem từ năm nhất tới giờ cậu ta quen bao nhiêu bạn gái rồi? Chắc cũng mười mấy người rồi nhờ."

Mười ba.

Trong đầu Diệp Mân theo bản năng nhảy ra con số này.

Mười ba- thật không phải số tốt. "Bữa tối cuối cùng" trong Kinh Thánh có viết, Jesus bị môn đồ Judas phản bội, gặp nạn khi ăn tối cùng môn đồ, trong bữa tối đó có tổng cộng mười ba người.

Từ đó, con số 13 trở thành biểu tượng của sự xui xẻo.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Một năm rồi không viết, bây giờ lại viết ngọt văn đây! Vốn là một tên cẩu thích mỹ nữ lại trở thành trung thành cẩu của nữ chính!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương