Hoa Hồng Của Lương Hiện
-
Chương 2
"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn,đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "
- ----------------------------
Cuốn sổ đỏ vụt qua trước mắt cô, Minh Tự như nhìn thấy điều gì đó đáng xấu hổ, nhanh chóng vươn tay giật lấy nhét vào túi mình mà không thèm nhìn.
Lương Hiện ung dung, chậm rãi nói: "Không mở ra xem sao?"
"Nhìn cái gì? Là mặt của anh sao?"Minh Tự hạ cánh tay xuống "Quên đi, tôi sợ chính mình sẽ không ngủ được."
"Tôi đẹp trai như vậy mà cô không cảm thấy hứng thú sao? " Anh nghiêng mặt chống cùi chỏ chính mình vào mép cửa kính xe.
Minh Tự tức giận giậm chân: " Lương Hiện! Anh có chắc muốn chính mình mất mặt tại đây?"
Đã mấy ngày không gặp, mặt này cũng dày hơn ít nhất năm thước!
Đem cả người Minh Tự chọc cho phát giận xong, tâm tình Lương Hiện tựa hồ mới cảm thấy tốt lên một chút,anh khẽ bật cười một cái nhướng mày ra hiệu cho Minh Tự lên xe: "Được rồi, không ồn ào nữa. Đưa em đi dạo một vòng?"
Cái giọng điệu chết tiệt gì thế này??
Minh Tự vừa muốn từ chối, đột nhiên nhớ tới phía trước lẫn phía sau đều không một chiếc taxi, đa số lui tới nơi đây tất cả đều là xe tư nhân. Thuyết phục danh dự chính mình nhanh chóng mở cửa bên cạnh bước vào.
Ngước nhìn ảnh đêm ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại phía sau cùng với ánh đèn neon xa xa mơ hồ hòa làm một.
Minh Tự nhìn nó và suy nghĩ ra ai là người trong nhóm bọn họ đã từng nói trước đây rằng cô và Lương Hiện tuyệt đối không thể yên ổn cùng một chỗ với nhau không quá ba phút.
Nhưng nhìn xem, bây giờ không phải đã vượt qua ba phút rồi sao?
Không những không cãi nhau, hai người còn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, mặc kệ tâm tình ai tốt ai xấu.Nếu một trong hai người cẩn thận ngẫm nghĩ lại, tổng kết ân oán từ nhỏ đến bây giờ xem ra cũng kết quá nhiều thù.
Dù sao,cũng chỉ là ấn tượng đầu tiên khi còn nhỏ, theo thời gian trôi qua, Lương Hiện sau khi trưởng thành hoàn toàn thì càng dài càng tản mạn, trở thành một khuôn mẫu hoàn chỉnh đại thiếu gia bất cần đời cô ít ngưỡng mộ nhất.
Sự không thích cùng sự không vừa mắt dần dần tích tụ càng nhiều, hơn 20 năm tổng cũng cảm thấy hai người rất không phù hợp ở chung hay cùng nhau chung đụng.
Dù sao,bây giờ cũng đã đánh vỡ kết cục ban đầu của hai người, không phù hợp hay không thích bây giờ cũng có quan trọng gì đâu.
Từ khoảnh khắc hai người đồng ý chuyện kết hôn thì nó đã bắt đầu khởi xướng một kết cục hoàn toàn khác với ban đầu rồi, tuy nói là vậy nhưng ở cùng một chỗ lại là một chuyện khác, bọn họ ít nhất không cần thiết ngụy trang vẻ hòa hợp huống chi trưởng bối hai nhà lúc này đang vội vàng chuẩn bị liên hôn tiến vào mọi tầng lớp xã hội có ai mà rảnh rang có thời gian quản hai người có phải thật lòng yêu nhau hay không?
Mấy ngày hôm trước hai người cùng nhau đi đăng kí kết hôn,sau khi cùng nhau cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn bước ra ngoài,ai cũng không nói với ai câu nào,đường ai nên đi thì cứ đi, trên danh nghĩa cái phòng tân hôn được chuẩn bị từ trước cũng không ai đặt chân đến quá nửa bước.
- ---------------------------------------------
Lúc còn đang chờ đèn xanh, tài xế nói điều gì đó với phó lái.
Minh Tự lúc này mới phục hồi lại tinh thần, phát hiện ở ghế phó lái có người, hơn nữa thân hình không hề nhỏ,nhìn nhìn người phía trước một lát cô mới chậm rãi xem xét chiều cao anh ta chắc chắn không dưới 1m8. Mặc tây trang màu đen, mơ hồ nhìn thấy đường nét rắn chắc của cơ bắp cùng vòng eo thẳng tắp.
Giống như người thuộc quân đội hoặc côn đồ chuyên nghiệp.
Lương Hiện thu hồi ánh mắt khỏi cửa kính xe, nhìn thấy Minh Tự không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người phía trước, tựa hồ giống như rất quan tâm đến người phía trước.
Không hiểu vì sao, có thể là đường về còn dài hoặc là quan hệ giữa hai người bây giờ có chút thay đổi, Lương Hiện mới chậm rãi từ tốn giới thiệu: "Thạch Thái, vệ sĩ của tôi."
"Xin chào, cô Minh Tự." Thạch Thái đặt hai tay lên đầu gối, thẳng lưng quay mặt lại gật đầu với cô.
"Vệ sĩ sao??" Minh Tự không quá thích ứng lời giới thiệu của Lương Hiện,cô chớp chớp mắt dịch thân thể chính mình ra xa một chút.
Lương Hiện đối với lời nói cùng hành động khiêu khích ấu trĩ của cô hoàn toàn không để bụng "Vậy thì sao?"
Minh Tự cảm thấy nhàm chán, cong môi "Ai lại đi muốn uy hiếp đại thiếu gia Lương Hiện chứ?Sợ là cũng chán sống rồi!!"
Bọn họ đều là những con cháu thuộc gia đình có gia thế nên việc có vệ sĩ cũng không phải là điều gì hiếm lạ, giống như chúng chỉ làm nhiệm vụ răn đe với thế giới bên ngoài nên xát suất các vệ sĩ được đi xe chung với chủ là cực kì nhỏ khiến cho Minh Tự quả thật không ngờ được Lương Hiện sẽ cho người này lên xe chính mình.
Lương Hiện tựa lưng, bất giác cong môi theo lời nói của Minh Tự, cười như không cười,một bộ rất không đứng đắn "Ai biết được? Chuẩn bị trước sẽ tốt hơn."
Trong khoảnh khắc, Minh Tự thật không thể phân biệt được Lương Hiện là đang nói đùa hay là không nói đùa nữa.
Thạch Thái xoay đầu nghiêm nghị nói với cô: "Không phải."
Minh Tự không phản ứng gì: "Cái gì không phải?"
"Ngươi này làm vệ sĩ" Minh Tự nghiêng đầu nhìn Lương Hiện, hạ giọng nhẹ gật đầu:"Xử lý có chút chậm?"
Đêm nay, Minh Tự mặc một chiếc váy hai dây màu tím,lộ ra một mảng làn da trắng như sứ.Trên cổ là một sợi dây chuyền bằng kim cương sáng lấp lánh. Lúc cô xoay người qua nhìn Lương Hiện, đôi mắt sáng rực và đôi môi đỏ mọng nở rộ ra một nụ cười khiêm tốn nho nhỏ.
Rất hiếm khi hai người nói chuyện không có mùi thuốc súng.
Lương Hiện nheo mắt lại, nhìn sang một bên rồi thản nhiên trả lời: "Ừm, một chút."
Minh Tự cười tủm tỉm, tiếp tục nói tiếp: "Giống như ông chủ của anh đấy,Thạch Thái."
Lương Hiện: "......"
Anh biết là cô sẽ không nói chuyện với anh mà không có lý do.
- ----------------------------------------------
Minh Tự ở nhà Lâm Hề Già cả tuần lễ sau đó cùng cô ấy đi tham quan một câu lạc bộ đánh đấm mới ở Bình Thành.
Cuộc hôn nhân này, Minh Tự không muốn gạt Lâm Hề Già.
Khi còn là học sinh, cô đã không biết bao nhiêu lần mắng Lương Hiện trước Lâm Hề Già, hiện tại cô thình lình kết hôn với anh ta, trong lòng luôn có cảm giác kỳ quái muốn tát vào mặt mình.
Minh Tự vẫn chưa biết phải nói thế nào. Vì thế,cô phải vô cùng cân nhắc lựa chọn lược xơ qua một chút,nói trọng điểm chính, đại khái là miêu tả một lần nguyên nhân lần này cô về nước.
"Kết hôn??" Lâm Hề Già từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên khi nghe thấy hai chữ này "Không phải chứ Minh Tự, gia đình cậu tại sao lại có thể nghĩ ra được chuyện này thế? Còn cắt thẻ ngân hàng của cậu bức ép chính cậu đi vào khuôn khổ á?"
Minh Tự chống cằm lên gối gật gật đầu.
Trải qua hơn một tháng này, đối với Minh Tự mà nói chính là tự mình chịu chua xót trong lòng,từng bước nếm trải cay đắng bên ngoài.
Khi ở Berlin, ban đầu Minh Tự đã dựa vào chính mình cùng những người bạn giúp đỡ cô thoát ra khỏi nơi đây. Sau này, không biết được là vì điều gì, cô chợt nhận ra đôi cánh mà cô luôn tưởng rằng chính mình đã mọc được rất lâu vô cùng vững chắc trong những năm gần đây thực ra chỉ là cái bẫy do nhà họ Minh đổi cho cô thành một cái lồng chim lớn hơn mà thôi.
Muốn rời đi, cô một bước khó qua.
"Vậy thì cô phải thật sự kết hôn với một người oan gia từ bé Lương Hiện? Gia đình bên kia như thế nào, đời tư anh ta so với lúc trước có đáng tin không?" Lâm Hề Già không yên tâm hỏi đông hỏi tây.
Lương Hiện giống như... không giống một người đàn ông của gia đình.
Anh ta......
Minh Tự suy nghĩ một chút rồi nói: "Không đáng tin lắm. Tuy nhiên, dù sao giữa hai người chúng tớ cũng có sự ngăn cách của riêng mình. Có cơ hội tôi lại mang anh ta đến cho cậu xem."
Chỉ sợ là Minh Tự cô còn chưa giới thiệu, hai người đã gặp nhau trong gang tấc trong bữa tiệc ngày nào đó hai người cùng tham gia trước đó.
Lâm Hề Già nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, khóe miệng giật giật: "Cậu còn muốn..."
Bằng không thì có thể làm sao bây giờ?
Cô mới hoàn thành khóa học đàn Cello tại Đức nhưng thực tế cả bậc đại học và sau đại học của cô đều là thiết kế trang sức cao cấp CSM, cô định rằng sau khi trở về Trung Quốc, cô sẽ thành lập thương hiệu trang sức cá nhân cho riêng mình nữa.
Nhưng có ước mơ thì sao chứ,so vậy,thế lực của nhà họ Minh đủ để cắt đứt mọi liên hệ và ngân quỹ của cô, khiến cho tên tuổi cùng tài năng bẩm sinh của cô vĩnh viễn bị chôn vùi.
- ------------------------------------------------
Thứ hai, Lâm Hề Già bắt đầu đi làm, còn Minh Tự thì kết thúc cuộc sống ăn chơi trác táng của mình,di chuyển trở về biệt thự.
Cô cảm thấy có vẻ cô quá yên bình trong thời gian này nhưng thực tế tâm tình cô khá bồn chồn. Nhiều khi nửa đêm tỉnh giấc, cô ngỡ như mình đã kết hôn mà trong lòng bàng hoàng, tủi thân xen lẫn hối hận, mãnh liệt rất rất không cam lòng.
Điều khủng khiếp hơn là "quyền tự do làm việc"mà cô có được là cái giá của việc hy sinh hạnh phúc chính mình.
Đối mặt với tờ giấy bản thảo và máy tính khô héo của mình trong một khoảng thời gian dài, Minh Tự rốt cuộc cũng bạo phát tức giận. Cô hét lên điên cuồng: "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh", đem chú mèo Ragdoll đang yên ổn sợ tới mức trốn vào bức màn phía sau, đem người quản gia lo lắng chạy tới ở phía sau đứng trân người,câm lặng im thin thít.
"Đại tiểu thư, cô làm sao vậy?" Dì Trương cẩn thận nâng chiếc bình trên mặt đất lên, căn chỉnh lại nó một chút, nhặt giấy trắng và chì màu từng cái một đang nằm rải rác ngổn ngang ở xung quanh lên.
Minh Tự ngồi ở trước bàn, một tay ôm trán, nhắm mắt để bình tĩnh lại.
Cô đột ngột bật dậy "Không có việc gì, con đi ra ngoài giải sầu đây."
- -------------------------------------------
Hơn tám giờ tối,
Một chiếc Maybach màu đen lái ra khỏi gara ngầm, đưa Minh Tự đến khu mua sắm sang trọng nhất ở trung tâm thành phố, một đường chạy như bay.
Hơn một giờ sau, tài xế xách theo bao lớn bao nhỏ nhìn đại tiểu thư của mình đang đi giày cao gót trước mặt, nhớ lại khoảnh khắc cô ký thẻ tín dụng điên cuồng của mình mà lặng lẽ rơi hai dòng nước mắt – từ trên xuống dưới, có nơi nào là giải sầu, cô chủ của anh là đang vung tiền ra ngoài thì có!
Lâm Hề Già lo ngại: "Liệu sau này, Lương Hiện người chồng danh nghĩa của cậu có trả tiền cho cậu những lúc cậu thế này không?"
Minh Tự: "Tại sao tớ phải để anh ta trả tiền cho tớ trong khi tớ không hề nghèo? Mà nếu anh ta mua cho tớ,tớ cũng không thèm mặc."
Lâm Hề Già: "Tớ nghĩ cậu và chồng cậu chắc chắn không được Peace & Love. Tớ nhận ra được cậu cùng anh ta vẫn như cũ có ý kiến cực kỳ mãnh liệt" ( Peace & Love:Yêu chuộng hòa bình)
Minh Tự:......
Khả năng diễn đạt này xứng đáng là cây bút biên kịch chuyên nghiệp.
Cô không dám trò chuyện trên WeChat cùng Lâm Hề Gìa nữa mà chăm chú tiếp tục đi mua sắm. Ngay sau khi mua đôi giày thứ sáu vào tối nay, Sầm Tâm Nhạn đã gọi đến.
"Minh Tự."
Không giống như những người mẹ khác, Sầm Tâm Nhạn đã gọi cô bằng tên đầu tiên của cô từ khi cô còn là một đứa trẻ. Không hề có bất kỳ sự thân thiết nào giữa hai mẹ con.
"Con đang ở bên ngoài dạo phố?"
Minh Tự nhếch môi cười một chút.
Biết rõ còn cố hỏi, chân trước cô mới vừa đi, sau lưng dì Trương liền báo tin.
Minh Tự có vẻ mệt mỏi vì đi bộ nãy giờ, vừa đến khu vực nghỉ ngơi liền tùy ý ngồi xuống, không quan tâm đến chiếc váy yêu quý trên người khẽ "ừm" một tiếng.
"Mất... bảy mươi hai vạn?" Có lẽ là do buổi tối nên giọng nói của Sầm Tâm Nhạn nghe khá nhẹ nhàng, bà ấy nói rất rộng lượng và thấu hiểu "Nếu không vui, con có thể tiếp tục hả giận để chính mình có thể thở,còn việc ly hôn thì miễn không bàn."
Đây có phải là một cuộc gọi đặc biệt cảnh báo cô không?
Minh Tự tức giận cười một tiếng: "Đừng lo lắng, nếu tôi định ly hôn, tôi sẽ không cùng anh ta đi lấy giấy chứng nhận."
Không phải Lương Hiện, cũng sẽ có những người đàn ông khác, nếu đã hiểu rõ vậy tại sao phải bận tâm lăn lộn đấu đá làm cái gì.
"Con biết là tốt." Sầm Tâm Nhạn nở nụ cười hài lòng:"Đúng rồi, mẹ mới vừa cùng Lương Hiện thông điện thoại nhắc nhở nó, đến thời điểm thích hợp nên tạo cho con một chút kinh hỉ. Con đoán xem nó sẽ chuẩn bị cái gì cho con."
Sau khi cúp điện thoại, Minh Tự vẫn còn một bộ ngây ngốc bàng hoàng.
Không cần biết Sầm Tâm Nhạn đang ở trong tình trạng nào, bà ấy đều rất muốn kiểm soát tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, giống như bà ấy bắt buộc phải sắp xếp rõ ràng mọi chuyện khiến chính mình đạt được điều bà ấy mong muốn.
Ấn đầu cô đi lĩnh chứng không nói còn thường thường an bài một cái hẹn hò cho hai người bọn họ, bà ấy tính toán qua lại thành một phép tính hoàn mỹ cho nhân duyên con gái chính mình.
Những gì bà ấy vừa nói, lúc nghe qua khiến Minh Tự sắp nổi hết da gà. Đặc biệt là câu cuối cùng, mỗi phút đều khiến người ta có thể liên tưởng "Quay đầu lại là có thể nhìn thấy Lương Hiện đứng ở phía sau" một câu nói hư hảo giống như một bộ phim truyền hình đang phát sóng.
Đừng, đây không phải là một bất ngờ kinh hỉ cho cô mà đó chân chính là một bộ phim kinh dị.
Đang nghĩ như vậy, một tin nhắn nhanh chóng hiện lên trên điện thoại.
Đó là một thông báo chuyển tiền, nhắc nhở cô rằng cô có một khoản tiền được gửi tăng thêm tám chữ số.
Minh Tự sững người một lúc, rồi từ từ nhớ lại.
Đây là "Kinh hỉ" của Lương Hiện?
Thật tuyệt khi anh ta không đến gặp cô trực tiếp, nhưng nhìn số tiền đó luôn mang lại cho cô một xíu cảm giác khó tả——
Coi như cô bị bán thế này, vẫn là giá bắp cải.
- ------Edit:Ninh Hinh------
- ----------------------------
Cuốn sổ đỏ vụt qua trước mắt cô, Minh Tự như nhìn thấy điều gì đó đáng xấu hổ, nhanh chóng vươn tay giật lấy nhét vào túi mình mà không thèm nhìn.
Lương Hiện ung dung, chậm rãi nói: "Không mở ra xem sao?"
"Nhìn cái gì? Là mặt của anh sao?"Minh Tự hạ cánh tay xuống "Quên đi, tôi sợ chính mình sẽ không ngủ được."
"Tôi đẹp trai như vậy mà cô không cảm thấy hứng thú sao? " Anh nghiêng mặt chống cùi chỏ chính mình vào mép cửa kính xe.
Minh Tự tức giận giậm chân: " Lương Hiện! Anh có chắc muốn chính mình mất mặt tại đây?"
Đã mấy ngày không gặp, mặt này cũng dày hơn ít nhất năm thước!
Đem cả người Minh Tự chọc cho phát giận xong, tâm tình Lương Hiện tựa hồ mới cảm thấy tốt lên một chút,anh khẽ bật cười một cái nhướng mày ra hiệu cho Minh Tự lên xe: "Được rồi, không ồn ào nữa. Đưa em đi dạo một vòng?"
Cái giọng điệu chết tiệt gì thế này??
Minh Tự vừa muốn từ chối, đột nhiên nhớ tới phía trước lẫn phía sau đều không một chiếc taxi, đa số lui tới nơi đây tất cả đều là xe tư nhân. Thuyết phục danh dự chính mình nhanh chóng mở cửa bên cạnh bước vào.
Ngước nhìn ảnh đêm ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại phía sau cùng với ánh đèn neon xa xa mơ hồ hòa làm một.
Minh Tự nhìn nó và suy nghĩ ra ai là người trong nhóm bọn họ đã từng nói trước đây rằng cô và Lương Hiện tuyệt đối không thể yên ổn cùng một chỗ với nhau không quá ba phút.
Nhưng nhìn xem, bây giờ không phải đã vượt qua ba phút rồi sao?
Không những không cãi nhau, hai người còn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, mặc kệ tâm tình ai tốt ai xấu.Nếu một trong hai người cẩn thận ngẫm nghĩ lại, tổng kết ân oán từ nhỏ đến bây giờ xem ra cũng kết quá nhiều thù.
Dù sao,cũng chỉ là ấn tượng đầu tiên khi còn nhỏ, theo thời gian trôi qua, Lương Hiện sau khi trưởng thành hoàn toàn thì càng dài càng tản mạn, trở thành một khuôn mẫu hoàn chỉnh đại thiếu gia bất cần đời cô ít ngưỡng mộ nhất.
Sự không thích cùng sự không vừa mắt dần dần tích tụ càng nhiều, hơn 20 năm tổng cũng cảm thấy hai người rất không phù hợp ở chung hay cùng nhau chung đụng.
Dù sao,bây giờ cũng đã đánh vỡ kết cục ban đầu của hai người, không phù hợp hay không thích bây giờ cũng có quan trọng gì đâu.
Từ khoảnh khắc hai người đồng ý chuyện kết hôn thì nó đã bắt đầu khởi xướng một kết cục hoàn toàn khác với ban đầu rồi, tuy nói là vậy nhưng ở cùng một chỗ lại là một chuyện khác, bọn họ ít nhất không cần thiết ngụy trang vẻ hòa hợp huống chi trưởng bối hai nhà lúc này đang vội vàng chuẩn bị liên hôn tiến vào mọi tầng lớp xã hội có ai mà rảnh rang có thời gian quản hai người có phải thật lòng yêu nhau hay không?
Mấy ngày hôm trước hai người cùng nhau đi đăng kí kết hôn,sau khi cùng nhau cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn bước ra ngoài,ai cũng không nói với ai câu nào,đường ai nên đi thì cứ đi, trên danh nghĩa cái phòng tân hôn được chuẩn bị từ trước cũng không ai đặt chân đến quá nửa bước.
- ---------------------------------------------
Lúc còn đang chờ đèn xanh, tài xế nói điều gì đó với phó lái.
Minh Tự lúc này mới phục hồi lại tinh thần, phát hiện ở ghế phó lái có người, hơn nữa thân hình không hề nhỏ,nhìn nhìn người phía trước một lát cô mới chậm rãi xem xét chiều cao anh ta chắc chắn không dưới 1m8. Mặc tây trang màu đen, mơ hồ nhìn thấy đường nét rắn chắc của cơ bắp cùng vòng eo thẳng tắp.
Giống như người thuộc quân đội hoặc côn đồ chuyên nghiệp.
Lương Hiện thu hồi ánh mắt khỏi cửa kính xe, nhìn thấy Minh Tự không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người phía trước, tựa hồ giống như rất quan tâm đến người phía trước.
Không hiểu vì sao, có thể là đường về còn dài hoặc là quan hệ giữa hai người bây giờ có chút thay đổi, Lương Hiện mới chậm rãi từ tốn giới thiệu: "Thạch Thái, vệ sĩ của tôi."
"Xin chào, cô Minh Tự." Thạch Thái đặt hai tay lên đầu gối, thẳng lưng quay mặt lại gật đầu với cô.
"Vệ sĩ sao??" Minh Tự không quá thích ứng lời giới thiệu của Lương Hiện,cô chớp chớp mắt dịch thân thể chính mình ra xa một chút.
Lương Hiện đối với lời nói cùng hành động khiêu khích ấu trĩ của cô hoàn toàn không để bụng "Vậy thì sao?"
Minh Tự cảm thấy nhàm chán, cong môi "Ai lại đi muốn uy hiếp đại thiếu gia Lương Hiện chứ?Sợ là cũng chán sống rồi!!"
Bọn họ đều là những con cháu thuộc gia đình có gia thế nên việc có vệ sĩ cũng không phải là điều gì hiếm lạ, giống như chúng chỉ làm nhiệm vụ răn đe với thế giới bên ngoài nên xát suất các vệ sĩ được đi xe chung với chủ là cực kì nhỏ khiến cho Minh Tự quả thật không ngờ được Lương Hiện sẽ cho người này lên xe chính mình.
Lương Hiện tựa lưng, bất giác cong môi theo lời nói của Minh Tự, cười như không cười,một bộ rất không đứng đắn "Ai biết được? Chuẩn bị trước sẽ tốt hơn."
Trong khoảnh khắc, Minh Tự thật không thể phân biệt được Lương Hiện là đang nói đùa hay là không nói đùa nữa.
Thạch Thái xoay đầu nghiêm nghị nói với cô: "Không phải."
Minh Tự không phản ứng gì: "Cái gì không phải?"
"Ngươi này làm vệ sĩ" Minh Tự nghiêng đầu nhìn Lương Hiện, hạ giọng nhẹ gật đầu:"Xử lý có chút chậm?"
Đêm nay, Minh Tự mặc một chiếc váy hai dây màu tím,lộ ra một mảng làn da trắng như sứ.Trên cổ là một sợi dây chuyền bằng kim cương sáng lấp lánh. Lúc cô xoay người qua nhìn Lương Hiện, đôi mắt sáng rực và đôi môi đỏ mọng nở rộ ra một nụ cười khiêm tốn nho nhỏ.
Rất hiếm khi hai người nói chuyện không có mùi thuốc súng.
Lương Hiện nheo mắt lại, nhìn sang một bên rồi thản nhiên trả lời: "Ừm, một chút."
Minh Tự cười tủm tỉm, tiếp tục nói tiếp: "Giống như ông chủ của anh đấy,Thạch Thái."
Lương Hiện: "......"
Anh biết là cô sẽ không nói chuyện với anh mà không có lý do.
- ----------------------------------------------
Minh Tự ở nhà Lâm Hề Già cả tuần lễ sau đó cùng cô ấy đi tham quan một câu lạc bộ đánh đấm mới ở Bình Thành.
Cuộc hôn nhân này, Minh Tự không muốn gạt Lâm Hề Già.
Khi còn là học sinh, cô đã không biết bao nhiêu lần mắng Lương Hiện trước Lâm Hề Già, hiện tại cô thình lình kết hôn với anh ta, trong lòng luôn có cảm giác kỳ quái muốn tát vào mặt mình.
Minh Tự vẫn chưa biết phải nói thế nào. Vì thế,cô phải vô cùng cân nhắc lựa chọn lược xơ qua một chút,nói trọng điểm chính, đại khái là miêu tả một lần nguyên nhân lần này cô về nước.
"Kết hôn??" Lâm Hề Già từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên khi nghe thấy hai chữ này "Không phải chứ Minh Tự, gia đình cậu tại sao lại có thể nghĩ ra được chuyện này thế? Còn cắt thẻ ngân hàng của cậu bức ép chính cậu đi vào khuôn khổ á?"
Minh Tự chống cằm lên gối gật gật đầu.
Trải qua hơn một tháng này, đối với Minh Tự mà nói chính là tự mình chịu chua xót trong lòng,từng bước nếm trải cay đắng bên ngoài.
Khi ở Berlin, ban đầu Minh Tự đã dựa vào chính mình cùng những người bạn giúp đỡ cô thoát ra khỏi nơi đây. Sau này, không biết được là vì điều gì, cô chợt nhận ra đôi cánh mà cô luôn tưởng rằng chính mình đã mọc được rất lâu vô cùng vững chắc trong những năm gần đây thực ra chỉ là cái bẫy do nhà họ Minh đổi cho cô thành một cái lồng chim lớn hơn mà thôi.
Muốn rời đi, cô một bước khó qua.
"Vậy thì cô phải thật sự kết hôn với một người oan gia từ bé Lương Hiện? Gia đình bên kia như thế nào, đời tư anh ta so với lúc trước có đáng tin không?" Lâm Hề Già không yên tâm hỏi đông hỏi tây.
Lương Hiện giống như... không giống một người đàn ông của gia đình.
Anh ta......
Minh Tự suy nghĩ một chút rồi nói: "Không đáng tin lắm. Tuy nhiên, dù sao giữa hai người chúng tớ cũng có sự ngăn cách của riêng mình. Có cơ hội tôi lại mang anh ta đến cho cậu xem."
Chỉ sợ là Minh Tự cô còn chưa giới thiệu, hai người đã gặp nhau trong gang tấc trong bữa tiệc ngày nào đó hai người cùng tham gia trước đó.
Lâm Hề Già nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, khóe miệng giật giật: "Cậu còn muốn..."
Bằng không thì có thể làm sao bây giờ?
Cô mới hoàn thành khóa học đàn Cello tại Đức nhưng thực tế cả bậc đại học và sau đại học của cô đều là thiết kế trang sức cao cấp CSM, cô định rằng sau khi trở về Trung Quốc, cô sẽ thành lập thương hiệu trang sức cá nhân cho riêng mình nữa.
Nhưng có ước mơ thì sao chứ,so vậy,thế lực của nhà họ Minh đủ để cắt đứt mọi liên hệ và ngân quỹ của cô, khiến cho tên tuổi cùng tài năng bẩm sinh của cô vĩnh viễn bị chôn vùi.
- ------------------------------------------------
Thứ hai, Lâm Hề Già bắt đầu đi làm, còn Minh Tự thì kết thúc cuộc sống ăn chơi trác táng của mình,di chuyển trở về biệt thự.
Cô cảm thấy có vẻ cô quá yên bình trong thời gian này nhưng thực tế tâm tình cô khá bồn chồn. Nhiều khi nửa đêm tỉnh giấc, cô ngỡ như mình đã kết hôn mà trong lòng bàng hoàng, tủi thân xen lẫn hối hận, mãnh liệt rất rất không cam lòng.
Điều khủng khiếp hơn là "quyền tự do làm việc"mà cô có được là cái giá của việc hy sinh hạnh phúc chính mình.
Đối mặt với tờ giấy bản thảo và máy tính khô héo của mình trong một khoảng thời gian dài, Minh Tự rốt cuộc cũng bạo phát tức giận. Cô hét lên điên cuồng: "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh", đem chú mèo Ragdoll đang yên ổn sợ tới mức trốn vào bức màn phía sau, đem người quản gia lo lắng chạy tới ở phía sau đứng trân người,câm lặng im thin thít.
"Đại tiểu thư, cô làm sao vậy?" Dì Trương cẩn thận nâng chiếc bình trên mặt đất lên, căn chỉnh lại nó một chút, nhặt giấy trắng và chì màu từng cái một đang nằm rải rác ngổn ngang ở xung quanh lên.
Minh Tự ngồi ở trước bàn, một tay ôm trán, nhắm mắt để bình tĩnh lại.
Cô đột ngột bật dậy "Không có việc gì, con đi ra ngoài giải sầu đây."
- -------------------------------------------
Hơn tám giờ tối,
Một chiếc Maybach màu đen lái ra khỏi gara ngầm, đưa Minh Tự đến khu mua sắm sang trọng nhất ở trung tâm thành phố, một đường chạy như bay.
Hơn một giờ sau, tài xế xách theo bao lớn bao nhỏ nhìn đại tiểu thư của mình đang đi giày cao gót trước mặt, nhớ lại khoảnh khắc cô ký thẻ tín dụng điên cuồng của mình mà lặng lẽ rơi hai dòng nước mắt – từ trên xuống dưới, có nơi nào là giải sầu, cô chủ của anh là đang vung tiền ra ngoài thì có!
Lâm Hề Già lo ngại: "Liệu sau này, Lương Hiện người chồng danh nghĩa của cậu có trả tiền cho cậu những lúc cậu thế này không?"
Minh Tự: "Tại sao tớ phải để anh ta trả tiền cho tớ trong khi tớ không hề nghèo? Mà nếu anh ta mua cho tớ,tớ cũng không thèm mặc."
Lâm Hề Già: "Tớ nghĩ cậu và chồng cậu chắc chắn không được Peace & Love. Tớ nhận ra được cậu cùng anh ta vẫn như cũ có ý kiến cực kỳ mãnh liệt" ( Peace & Love:Yêu chuộng hòa bình)
Minh Tự:......
Khả năng diễn đạt này xứng đáng là cây bút biên kịch chuyên nghiệp.
Cô không dám trò chuyện trên WeChat cùng Lâm Hề Gìa nữa mà chăm chú tiếp tục đi mua sắm. Ngay sau khi mua đôi giày thứ sáu vào tối nay, Sầm Tâm Nhạn đã gọi đến.
"Minh Tự."
Không giống như những người mẹ khác, Sầm Tâm Nhạn đã gọi cô bằng tên đầu tiên của cô từ khi cô còn là một đứa trẻ. Không hề có bất kỳ sự thân thiết nào giữa hai mẹ con.
"Con đang ở bên ngoài dạo phố?"
Minh Tự nhếch môi cười một chút.
Biết rõ còn cố hỏi, chân trước cô mới vừa đi, sau lưng dì Trương liền báo tin.
Minh Tự có vẻ mệt mỏi vì đi bộ nãy giờ, vừa đến khu vực nghỉ ngơi liền tùy ý ngồi xuống, không quan tâm đến chiếc váy yêu quý trên người khẽ "ừm" một tiếng.
"Mất... bảy mươi hai vạn?" Có lẽ là do buổi tối nên giọng nói của Sầm Tâm Nhạn nghe khá nhẹ nhàng, bà ấy nói rất rộng lượng và thấu hiểu "Nếu không vui, con có thể tiếp tục hả giận để chính mình có thể thở,còn việc ly hôn thì miễn không bàn."
Đây có phải là một cuộc gọi đặc biệt cảnh báo cô không?
Minh Tự tức giận cười một tiếng: "Đừng lo lắng, nếu tôi định ly hôn, tôi sẽ không cùng anh ta đi lấy giấy chứng nhận."
Không phải Lương Hiện, cũng sẽ có những người đàn ông khác, nếu đã hiểu rõ vậy tại sao phải bận tâm lăn lộn đấu đá làm cái gì.
"Con biết là tốt." Sầm Tâm Nhạn nở nụ cười hài lòng:"Đúng rồi, mẹ mới vừa cùng Lương Hiện thông điện thoại nhắc nhở nó, đến thời điểm thích hợp nên tạo cho con một chút kinh hỉ. Con đoán xem nó sẽ chuẩn bị cái gì cho con."
Sau khi cúp điện thoại, Minh Tự vẫn còn một bộ ngây ngốc bàng hoàng.
Không cần biết Sầm Tâm Nhạn đang ở trong tình trạng nào, bà ấy đều rất muốn kiểm soát tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, giống như bà ấy bắt buộc phải sắp xếp rõ ràng mọi chuyện khiến chính mình đạt được điều bà ấy mong muốn.
Ấn đầu cô đi lĩnh chứng không nói còn thường thường an bài một cái hẹn hò cho hai người bọn họ, bà ấy tính toán qua lại thành một phép tính hoàn mỹ cho nhân duyên con gái chính mình.
Những gì bà ấy vừa nói, lúc nghe qua khiến Minh Tự sắp nổi hết da gà. Đặc biệt là câu cuối cùng, mỗi phút đều khiến người ta có thể liên tưởng "Quay đầu lại là có thể nhìn thấy Lương Hiện đứng ở phía sau" một câu nói hư hảo giống như một bộ phim truyền hình đang phát sóng.
Đừng, đây không phải là một bất ngờ kinh hỉ cho cô mà đó chân chính là một bộ phim kinh dị.
Đang nghĩ như vậy, một tin nhắn nhanh chóng hiện lên trên điện thoại.
Đó là một thông báo chuyển tiền, nhắc nhở cô rằng cô có một khoản tiền được gửi tăng thêm tám chữ số.
Minh Tự sững người một lúc, rồi từ từ nhớ lại.
Đây là "Kinh hỉ" của Lương Hiện?
Thật tuyệt khi anh ta không đến gặp cô trực tiếp, nhưng nhìn số tiền đó luôn mang lại cho cô một xíu cảm giác khó tả——
Coi như cô bị bán thế này, vẫn là giá bắp cải.
- ------Edit:Ninh Hinh------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook