Họa Gió Tô Mây
-
C6: Anh chấm nhóc rồi
Sau khi dùng bữa, Đàm Vân Hi chào tạm biệt một tiếng rồi rời khỏi phòng, để lại Hoắc Nguyên ngồi sau mang ánh mắt đầy tiếc nuối.
Đàm Vân Hi là hình mẫu lý tưởng hoàn hảo của anh, nhưng có vẻ như đối phương không có cảm giác gì. Mà điều đó cũng chẳng quan trọng, anh tin rằng mưa dầm thấm lâu, chỉ cần gặp nhau vài lần nữa thì kết quả sẽ thay đổi.
Vừa xuống dưới lầu, hình ảnh Lâm Phong đang gặm đùi gà lập tức đập vào mắt cô, còn trên bàn của anh ta là sáu đĩa thức ăn khác nhau. Cũng chẳng biết nên diễn tả như thế nào, nhưng nói chung là cực kỳ buồn cười.
“Xong rồi à, nhanh thế?” Lâm Phong nuốt vội miếng thịt, lên tiếng.
“Anh mua đồ rồi à?”
“Chưa, tại đói.” Sau đó, Lâm Phong lấy một cái túi nhỏ, bên trong chỉ còn vài xu, ước chừng khoảng mấy chục đồng, tiếp: “Nhưng mà anh hết tiền rồi.”
Nói trắng ra là muốn Đàm Vân Hi trả tiền giùm mình.
“...” Đàm Vân Hi không biết nên nói lời nào, vì cô hoàn toàn cạn ngôn. Điều này khiến cô suy nghĩ một điều: anh ta có thật sự tự mình thăng chức lên quân hàm Đại tá không hay là đi cửa sau?
Đợi Lâm Phong xử lý nốt chỗ gà còn lại, cô liền thanh toán. Số tiền không lớn, nếu không cô sẽ bỏ mặc anh ta ở đây rửa bát trừ nợ.
Lâm Phong cười hì hì, cảm ơn Đàm Vân Hi một câu, sau đó đưa cô đến một cửa hàng trang sức ở gần đó. Cô không định vào trong, đối phương cũng chẳng mở lời, vì thế cô ngồi trên xe, nhìn anh ta nói vài câu với nhân viên rồi trở ra ngoài.
Anh đưa một cái hộp nhỏ cho Đàm Vân Hi. “Tặng nhóc vì đã đãi anh một bữa.”
“Anh có thể trả tiền cho tôi mà.”
“Như thế thì làm sao gây ấn tượng?”
Dù hôm nay mới gặp Lâm Phong lần thứ hai nhưng Đàm Vân Hi có thể khẳng định người đàn ông này cực kỳ dẻo miệng. Anh ta có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào mà bạn đặt ra, tùy từng đối tượng mà nó mang sự khách sáo hay thân thiện.
Đối với con gái, chắc chắn chỉ có thể dùng từ “thả thính”. Rõ ràng, nếu như ở mấy chục năm sau, anh ta chính là tuýp người trong mộng của hầu hết chị em: ưa nhìn, có công việc, biết lấy lòng người khác.
Đàm Vân Hi định tiếp tục từ chối, nhưng nhìn ánh mắt đầy vẻ mong đợi của Lâm Phong, cô đành nuốt ngược lời vào trong, cất vào túi. Quả nhiên, người đàn ông lập tức cười rạng rỡ.
“...”
Để không làm mất thời gian đôi bên, Lâm Phong lập tức đưa Đàm Vân Hi trở về.
Vừa đi được một đoạn, do không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này nên Lâm Phong lên tiếng trước: “Sao trông nhóc không vui thế? Đối phương tệ lắm à?”
“Không có, chỉ là không hợp.”
Lâm Phong “à” một tiếng, giở lại cái giọng điệu gian manh hôm nọ: “Thế anh thì sao? Nhóc cảm thấy hợp không?”
“Chuyện này thì tôi không biết, nhưng tôi dám khẳng định một điều, nếu tôi chấm anh thì ba tôi sẽ xé xác anh ra.”
“Ha ha được, thời gian còn nhiều mà. Nhưng mà nhóc biết gì không, anh chấm nhóc rồi!”
Khi Lâm Phong dứt lời thì chiếc xe đạp cũng tiến vào khu vực của quân khu. Vốn còn định nói chuyện thêm một lát, tuy nhiên, ai mà có ngờ được Đàm Hào Kiện đang đứng trước cổng, ánh mắt dán chặt vào một nam một nữ.
“Ba, con tìm cờ gặp anh ta nên quá giang.”
Đàm Vân Hi chắc chắn ông Đàm đã hiểu nhầm, nhanh chóng nhảy xuống xe rồi vội vàng giải thích. Sau đó, cô lập trừng mắt với vị kia, muốn anh ta phối hợp.
Đương nhiên, Lâm Phong rất vui vẻ mà hòa lời: “Phải, tôi đang mua đồ thì thấy nhóc con đi bộ ở ngay sạp bánh quế, tốt bụng cho đi nhờ một đoạn.”
Người tung kẻ hứng như thế, hơn nữa gương mặt chẳng có vẻ gì là nói dối, do đó ông Đàm không hề nghi ngờ gì, nhưng ông cũng gằn giọng nhắc nhở: “Nam nữ không nên đi cùng như thế, kẻo người ta lại đàm tiếu.”
“Vâng ạ.”
“Con vào nhà đi, ba có việc với cậu ta.”
Dứt lời, Đàm Hào Kiện cùng Lâm Phong rời đi. Không biết vì sao mà cô có linh cảm cực kỳ xấu về chuyện hai người họ đang nói.
“Quên mất.”
Đàm Vân Hi mở hộp ra, gương mặt có chút ngạc nhiên. Cô không ngờ Lâm Phong lại mua cho cô một sợi dây chuyền bạc, mặt dây là một bông tuyết.
Cô không biết Lâm Phong cố ý điều tra sở thích của cô hay chỉ vô tình nhìn trúng nó, nhưng quả thật món quà này đã chạm đến trái tim của cô. Có lẽ vì cuộc đời lúc nào cũng gắn liền với mùa đông nên khi nhìn bông tuyết này, cô lại nhớ đến những khoảnh khắc ngập tràn hạnh phúc của mình.
Đàm Vân Hi chào Tịnh Sương, sau đó chạy lên phòng. Cô tự mình đeo sợi dây chuyền, sau đó lại nhìn bản thân trong gương, khẽ mỉm cười.
Mắt nhìn của anh ta cũng không tệ chút nào!
Đàm Vân Hi là hình mẫu lý tưởng hoàn hảo của anh, nhưng có vẻ như đối phương không có cảm giác gì. Mà điều đó cũng chẳng quan trọng, anh tin rằng mưa dầm thấm lâu, chỉ cần gặp nhau vài lần nữa thì kết quả sẽ thay đổi.
Vừa xuống dưới lầu, hình ảnh Lâm Phong đang gặm đùi gà lập tức đập vào mắt cô, còn trên bàn của anh ta là sáu đĩa thức ăn khác nhau. Cũng chẳng biết nên diễn tả như thế nào, nhưng nói chung là cực kỳ buồn cười.
“Xong rồi à, nhanh thế?” Lâm Phong nuốt vội miếng thịt, lên tiếng.
“Anh mua đồ rồi à?”
“Chưa, tại đói.” Sau đó, Lâm Phong lấy một cái túi nhỏ, bên trong chỉ còn vài xu, ước chừng khoảng mấy chục đồng, tiếp: “Nhưng mà anh hết tiền rồi.”
Nói trắng ra là muốn Đàm Vân Hi trả tiền giùm mình.
“...” Đàm Vân Hi không biết nên nói lời nào, vì cô hoàn toàn cạn ngôn. Điều này khiến cô suy nghĩ một điều: anh ta có thật sự tự mình thăng chức lên quân hàm Đại tá không hay là đi cửa sau?
Đợi Lâm Phong xử lý nốt chỗ gà còn lại, cô liền thanh toán. Số tiền không lớn, nếu không cô sẽ bỏ mặc anh ta ở đây rửa bát trừ nợ.
Lâm Phong cười hì hì, cảm ơn Đàm Vân Hi một câu, sau đó đưa cô đến một cửa hàng trang sức ở gần đó. Cô không định vào trong, đối phương cũng chẳng mở lời, vì thế cô ngồi trên xe, nhìn anh ta nói vài câu với nhân viên rồi trở ra ngoài.
Anh đưa một cái hộp nhỏ cho Đàm Vân Hi. “Tặng nhóc vì đã đãi anh một bữa.”
“Anh có thể trả tiền cho tôi mà.”
“Như thế thì làm sao gây ấn tượng?”
Dù hôm nay mới gặp Lâm Phong lần thứ hai nhưng Đàm Vân Hi có thể khẳng định người đàn ông này cực kỳ dẻo miệng. Anh ta có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào mà bạn đặt ra, tùy từng đối tượng mà nó mang sự khách sáo hay thân thiện.
Đối với con gái, chắc chắn chỉ có thể dùng từ “thả thính”. Rõ ràng, nếu như ở mấy chục năm sau, anh ta chính là tuýp người trong mộng của hầu hết chị em: ưa nhìn, có công việc, biết lấy lòng người khác.
Đàm Vân Hi định tiếp tục từ chối, nhưng nhìn ánh mắt đầy vẻ mong đợi của Lâm Phong, cô đành nuốt ngược lời vào trong, cất vào túi. Quả nhiên, người đàn ông lập tức cười rạng rỡ.
“...”
Để không làm mất thời gian đôi bên, Lâm Phong lập tức đưa Đàm Vân Hi trở về.
Vừa đi được một đoạn, do không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này nên Lâm Phong lên tiếng trước: “Sao trông nhóc không vui thế? Đối phương tệ lắm à?”
“Không có, chỉ là không hợp.”
Lâm Phong “à” một tiếng, giở lại cái giọng điệu gian manh hôm nọ: “Thế anh thì sao? Nhóc cảm thấy hợp không?”
“Chuyện này thì tôi không biết, nhưng tôi dám khẳng định một điều, nếu tôi chấm anh thì ba tôi sẽ xé xác anh ra.”
“Ha ha được, thời gian còn nhiều mà. Nhưng mà nhóc biết gì không, anh chấm nhóc rồi!”
Khi Lâm Phong dứt lời thì chiếc xe đạp cũng tiến vào khu vực của quân khu. Vốn còn định nói chuyện thêm một lát, tuy nhiên, ai mà có ngờ được Đàm Hào Kiện đang đứng trước cổng, ánh mắt dán chặt vào một nam một nữ.
“Ba, con tìm cờ gặp anh ta nên quá giang.”
Đàm Vân Hi chắc chắn ông Đàm đã hiểu nhầm, nhanh chóng nhảy xuống xe rồi vội vàng giải thích. Sau đó, cô lập trừng mắt với vị kia, muốn anh ta phối hợp.
Đương nhiên, Lâm Phong rất vui vẻ mà hòa lời: “Phải, tôi đang mua đồ thì thấy nhóc con đi bộ ở ngay sạp bánh quế, tốt bụng cho đi nhờ một đoạn.”
Người tung kẻ hứng như thế, hơn nữa gương mặt chẳng có vẻ gì là nói dối, do đó ông Đàm không hề nghi ngờ gì, nhưng ông cũng gằn giọng nhắc nhở: “Nam nữ không nên đi cùng như thế, kẻo người ta lại đàm tiếu.”
“Vâng ạ.”
“Con vào nhà đi, ba có việc với cậu ta.”
Dứt lời, Đàm Hào Kiện cùng Lâm Phong rời đi. Không biết vì sao mà cô có linh cảm cực kỳ xấu về chuyện hai người họ đang nói.
“Quên mất.”
Đàm Vân Hi mở hộp ra, gương mặt có chút ngạc nhiên. Cô không ngờ Lâm Phong lại mua cho cô một sợi dây chuyền bạc, mặt dây là một bông tuyết.
Cô không biết Lâm Phong cố ý điều tra sở thích của cô hay chỉ vô tình nhìn trúng nó, nhưng quả thật món quà này đã chạm đến trái tim của cô. Có lẽ vì cuộc đời lúc nào cũng gắn liền với mùa đông nên khi nhìn bông tuyết này, cô lại nhớ đến những khoảnh khắc ngập tràn hạnh phúc của mình.
Đàm Vân Hi chào Tịnh Sương, sau đó chạy lên phòng. Cô tự mình đeo sợi dây chuyền, sau đó lại nhìn bản thân trong gương, khẽ mỉm cười.
Mắt nhìn của anh ta cũng không tệ chút nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook