Họa Gió Tô Mây
C47: Chuyện cũ

Để không ảnh hưởng đến người lớn, Lâm Phong và Đàm Vân Hi xin phép ra ngoài, nhường lại không gian cho họ. Hai người ngồi trên ghế, tay nắm chặt, nhưng trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng.

“Bác sĩ nói cơ hội tỉnh lại của cha anh gần bằng không.” Lâm Phong cười khổ lên tiếng. “Chính ông ấy bảo anh vào quân đội rồi sẽ đích thân huấn luyện anh, bây giờ nhìn xem, mắt còn mở không nói thì huấn luyện kiểu gì?”

Đàm Vân Hi không nói gì, trong hành lang vắng vẻ chỉ có âm thanh nghẹn ngào của Lâm Phong. Anh bắt đầu kể lại chuyện cũ, kể cả người phản bội kia.

Sau khi chiến tranh kết thúc, trong bốn người, Lâm Tịnh là người đầu tiên lấy vợ. Bốn người tiếp tục làm việc ở thủ đô, thỉnh thoảng lại mua chút quà cho vợ của bạn.

Lâm Phong là người đầu tiên và duy nhất nhận được tình yêu thương của bốn vị chiến binh. Khi còn nhỏ, anh thường xuyên nghe cha mình và các bác kể những giai đoạn gian khổ của chiến tranh, về sự độc ác và tàn nhẫn của quân địch.


Mặc dù ngoài miệng ai cũng bảo “Quyết tử cho Tổ Quốc quyết sinh”, nhưng làm gì có chuyện trong lòng họ không sợ? Họ sợ rằng bản thân không thể trở về gặp gia đình lần cuối, sợ rằng họ sẽ bỏ mạng ở một nơi hoang vu mà người thân không thể nhận xác, thậm chí, điều lớn nhất là họ sợ Đất nước không thể giành độc lập.

Bao nhiêu năm chiến tranh, việc trở về với một cơ thể lành lặn là một điều vô cùng may mắn.

Tiếp đó, Đàm Hào Kiện gặp Tịnh Sương, rồi kết hôn. Khi Tịnh Sương mang thai thì Lâm Phong đã ba tuổi, mọi người đều ước trong bụng của bà là một đứa con gái để hai bên gia đình kết thân.

Tuy nhiên, chuyện không mong muốn lại đến.

Giữa hai anh em Lâm Tịnh và Lâm Huẫn, bên trên cân nhắc nên đưa ai lên vị trí mới. Cuối cùng, Lâm Tịnh là người được chọn vì ông có nhiều chiến công hơn.

Vốn dĩ Lâm Huẫn đã ghét cay ghét đắng anh hai mình từ nhỏ. Cũng cùng một cha một mẹ nhưng người anh tài giỏi và xuất chúng hơn, người em lại được ví như một cái bóng chỉ biết lẽo đẽo theo sau, thử hỏi có ai mà không tức giận?

Đột nhiên ở biên giới xuất hiện băng đảng tội phạm khét tiếng, chúng nhẫn tâm ra tay tàn sát người vô tội. Anh nghe cha mình kể lại khi quân đội đến, khắp nơi đều là xác chết, máu đã đông trải dài trên mặt đất. Tiếng của lũ quạ cũng như mấy loài ăn thịt tử thi vang lên khắp nơi, khung cảnh còn tồi tệ hơn cả nghĩa trang.


Lâm Tịnh là người dẫn đầu. Kế hoạch mà ông bày ra vô cùng hoàn mỹ, thậm chí nếu cứ thuận theo thì họ sẽ thắng đậm mà trở về; chỉ có điều, người tính không bằng trời tính.

Vì sự cẩu thả của Lâm Huẫn mà tên cầm đầu trốn thoát, khiến mọi người bị khiển trách. Đến cả Tịnh Sương cũng liên lụy.

Chẳng là một hôm bà đến chợ mua thức ăn cho chồng mình cũng như bồi bổ đứa bé trong bụng, tên cầm đầu chợt xuất hiện, bắt bà làm con tin. Đàm Hào Kiện và hai anh em vội chạy đến, ngoài mặt giả vờ thương lượng, nhưng chủ yếu họ đang kéo dài thời gian để quân đội đến.

Lâm Tịnh thấy việc bất thành, nổ súng. Ông muốn nhắm vào cánh tay của gã cầm đầu, nhưng chẳng hiểu sao viên đạn lại lệch hướng, sượt ngang cổ bà. Máu tươi theo dòng chảy xuống.

Mặc dù không bị gì nhưng tên cầm đầu trở nên hoảng loạn, hắn xô ngã Tịnh Sương rồi chạy đi. Lâm Huẫn đuổi theo kịp thời tóm hắn, còn Đàm Hào Kiện vội đưa vợ đến bệnh viện.

Chỉ có điều, cái thai không giữ được.


Sau chuyện này, Lâm Tịnh bị hạ một bậc, còn Lâm Huẫn thuận thế lấy được vị trí của anh mình. Về phía Đàm Hào Kiện và người còn lại, một người đột nhiên bị đưa đến quân khu làm Tư lệnh, người kia đến căn cứ ở phía Đông hỗ trợ đặc huấn.

Mãi về sau họ mới biết chính Lâm Huẫn là người đề xuất việc này, cũng chính ông ta mua chuộc mấy gã vô gia cư nói về Tịnh Sương. Tuy nhiên, không ai có bằng chứng nên chẳng làm gì được lão.

Mối quan hệ của hai anh em bắt đầu có vết nứt.

Hai năm trước, Lâm Huẫn giao nhiệm vụ quan trọng cho Lâm Tịnh, người vốn có khởi đầu cực kỳ tốt bây giờ còn thấp hơn mình vài bậc. Trong số những người lính có một kẻ giả dạng, hắn ta nhân lúc không ai để ý bèn tấn công Lâm Tịnh, dẫn đến kết quả như bây giờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương