Họa Đường Xuân
-
Chương 67
Tình cảnh giương cung bạt kiếm trong ngự thư phòng bị một người không biết từ đâu ra xâm nhập đánh cho thất linh bát lạc. Nhưng điều này cũng không làm không khí dịu đi, mà là càng thêm quỷ dị.
Một…… Ờ, nam tử, chưa thấy rõ mặt, thấp hơn thái tử một cái đầu gọi thái tử là cha. Thái tử nhìn trước nhìn sau cũng chỉ có hai đứa con, hoàng thượng biết, hoàng hậu biết, Thành An và Thành Thông cũng biết, nhưng tuyệt đối không phải khuôn mặt này!
Người khóc so với Thành Thông còn ủy khuất gấp trăm lần gắt gao bám trên người thái tử, trong ngự thư phòng nếu không tính đến tiếng khóc của hắn, thật là yên tĩnh đến mức nếu có cái kim rơi xuống thì cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Chốc nữa ngươi để ta nói, không phải nói gì hết, ta hỏi ngươi ngươi chỉ cần gật đầu là được.” Thừa dịp mọi người đều choáng váng, Nguyệt Bất Do nhanh chóng lặng lẽ nói một câu bên tai Mạc Thế Di, rồi mới ôm chặt Mạc Thế Di càng thêm gào lên: “Oa oa…… Cha…… Theo con trở về đi, theo con trở về đi…… Bọn họ đều bắt nạt cha, đều bắt nạt cha……”
Tâm, run lên. Thái tử mặc kệ những người khác, trấn an người thật sự đang khóc trong lòng. Người trong lòng không phải diễn trò, y có thể nhận ra được, người này đang khóc, đang khóc vì y.
“Bất Do, không khóc, không khóc.” Mạc Thế Di có thể lạnh lùng với bất kì kẻ nào, nhưng tuyệt đối không thể lạnh lùng với người này. Một tay vỗ nhẹ trấn an người trong lòng, Mạc Thế Di lấy khăn ra lau nước mắt cho hắn.
Tiếng khóc của Nguyệt Bất Do nhỏ đi một chút, ngẩng đầu, hai mắt long lanh đẫm lệ: “Cha, chúng ta đi thôi, nơi này không tốt, người ở đây đều bắt nạt cha.”
Mạc Thế Di nói không nên lời, tiếng cha này của Nguyệt Bất Do, là thật, hay giả?
Nước mắt lại rơi, một nửa là rơi vì Mạc Thế Di, một nửa là rơi vì trái tim đau đớn. Hắn nhìn ra Mạc Thế Di bất an, nhìn ra Mạc Thế Di không thể chấp nhận.
“Ngươi, là ai? !” Hoàng đế cứng rắn hỏi. Hắn dù sao cũng là hoàng đế, lực khống chế vẫn mạnh hơn người khác một chút, nhưng giờ phút này, hắn cũng chỉ còn một chút ấy thôi.
Khoé miệng Nguyệt Bất Do run rẩy, quay đầu, ánh mắt hung tợn. Hắn vừa quay đầu sang, những người khác tự nhiên thấy rõ ràng mặt hắn, từng đợt hút không khí vang lên. Khuôn mặt kia…… Khuôn mặt kia……
“Ngươi!” Vương hoàng hậu đứng lên, biểu cảm được khống chế có thể nói là hoàn mỹ lúc trước có xu thế biến mất.
Dùng sức lau ánh mắt, Nguyệt Bất Do đứng trước người thái tử, lấy tư thái bảo hộ, tức giận nói: “Ta tên là Nguyệt Bất Do, là con của hắn ! Hắn là cha ta !”
“Nguyệt Bất Do?!” Hoàng hậu thất thanh, là, Nguyệt Bất Do, kia?!
“Nguyệt Bất Do? !” Những người khác kinh ngạc, ai?
“Ngươi gọi Nguyệt Bất Do, sao có thể là con của thái tử?!” Vẫn là Hoàng thượng phản ứng mau. Thái tử nhếch miệng nhìn chằm chằm vào gáy người phía trước. Đối phương nắm tay y, bàn tay lạnh như băng, làm y nhớ tới lúc người này ở trong phòng băng.
Hít hít cái mũi, nâng tay dùng tay áo chà xát nước mũi chảy ra, Nguyệt Bất Do nắm chặt bàn tay không bị Mạc Thế Di rút ra, lớn tiếng nói: “Nương ta họ Nguyệt, ta theo họ của nương ta.”
“Ngươi nói ngươi là con của thái tử, đây là chuyện gì vậy !” Hoàng đế tức giận cực kì.
Nguyệt Bất Do lại nâng tay muốn quẹt nước mũi, một người càng nhanh hơn, đưa khăn cho hắn lau. Nguyệt Bất Do không dám quay đầu, lại tham luyến để người nọ lau nước mũi cho mình. Nhìn thấy cử chỉ giữa hai người, trong lòng hoàng hậu kinh hoàng, hoàng đế thì mang lửa giận lại hỏi: “Thái tử! Đây là chuyện gì vậy?”
“Còn có thể là chuyện gì!” Nguyệt Bất Do không thèm quan tâm người phía trên là kẻ có quyền lực lớn nhất thiên hạ, nhìn thẳng đối phương, lửa giận so với đối phương cũng không hề nhỏ, “Ta đã nói ta theo họ nương ta. Nương ta đi theo cha ta rồi có ta, nhưng nương ta không muốn theo cha ta hồi kinh, cho nên giấu diếm cha ta có ta. Cha ta không muốn miễn cưỡng nương ta nên đã về kinh một mình. Về sau nương ta bệnh chết, bảo ta đi tìm cha. Sau nữa thì cha ta biết đến sự tồn tại của ta, đi tìm ta, rồi ta mới theo cha ta trở lại.”
“Thái tử?!” Thanh âm của Vương hoàng hậu đã run lên.
“Thái tử!” Hoàng đế thì không tin.
Tay kia của Mạc Thế Di khoát lên bờ vai cứng còng của người phía trước, vẫn nhếch miệng. Nhưng động tác của y trong mắt người khác xem ra cũng là cam chịu.
“Ta cuối cùng cũng hiểu được vì sao nương ta không để cha ta biết là có ta, vì sao không để ta theo cha ta về kinh! Thì ra nơi này có nhiều người xấu như vậy!” Dứt lời, hắn phẫn nộ trừng mắt với Thành An và Thành Thông đang kinh ngạc, thân mình cử động muốn nhào lên đánh, bị người kia vội ôm lấy từ phía sau.
“Bất Do.” Tay Mạc Thế Di ôm lấy hắn thật chặt thật chặt.
Nguyệt Bất Do chỉ vào hai người kia bắt đầu mắng: “Các ngươi vu hãm cha ta, ta không buông tha các ngươi!” Dùng sức giật mở tay Mạc Thế Di, hắn xoay người, ngửa đầu: “Cha! Cha cho bọn họ nhìn ngực cha xem, cho bọn họ nhìn xem cha có trùng hay không! Dù sao con là con cha mà khi cùng cha tắm rửa cũng chưa hề nhìn thấy, con muốn xem xem là bọn họ nhìn thấy ở chỗ nào!”
Hoàn toàn không cho bất kì kẻ nào cơ hội mở miệng, Nguyệt Bất Do túm vạt áo Mạc Thế Di xé sang hai bên.
“Roẹt –”
Hoàng bào thái tử cứ như vậy bị xé ra một cách không hề cung kính, phía dưới hoàng bào, lồng ngực trắng nõn sạch sẽ hiện ra. Đừng nói là trùng, ngay cả một vết sẹo cũng không có.
“Ở đâu hả! Ở đâu hả! Nơi nào có nơi nào có!” Như thể sợ người khác không tin, Nguyệt Bất Do lại dùng lực, nửa thân trên của Mạc Thế Di gần như bại lộ hết trước mặt mọi người, vẫn như cũ, sạch sẽ, trắng nõn.
“Chỗ nào có hả! Chỗ nào có hả!” Nguyệt Bất Do quay đầu hung tợn trừng vị hoàng đế đã kinh ngạc đến phát ngốc, “Ở đâu có hả!”
“Bất Do.” Kéo tay người này, Mạc Thế Di kéo lại y phục, trong mắt chỉ có Nguyệt Bất Do.
Đôi mắt không khống chế được đỏ lên, không phải làm bộ. Không dám nhìn vào mắt Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do nghiến răng nghiến lợi với người phía trên: “Người ta đưa ngươi một viên thuốc trường sinh bất lão liền dỗ ngươi đến đầu óc choáng váng rồi, mệt ngươi vẫn là hoàng đế cơ đấy. Thứ lai lịch không rõ mà cũng dám ăn!” Một tay chỉ vào Thành Thông, Nguyệt Bất Do vẫn nhìn người nọ, “Ngươi biết hắn tìm thuốc cho ngươi ở đâu không? Ở Miêu Cương! Miêu Cương đấy!”
“A!”
“Ngươi nói bậy!”
Sợ tới mức đặt mông ngồi phịch xuống là hoàng đế, kêu nói bậy là Thành Thông. Bối rối quỳ xuống, Thành Thông định cãi lại, lại bị một luồng gió đột nhiên thổi tới điểm á huyệt. Ngay tiếp theo, thân thể Thành An lay động vài cái, xụi lơ xuống đất.
“Ngươi !” Hoàng đế bị dọa.
“Ngươi thành thật nghe cho ta!” Không chút khách khí phun ra một câu, một bàn tay của Nguyệt Bất Do vẫn luôn không buông tay Mạc Thế Di ra.
“Cha ta lần này rời khỏi kinh thành là vì đi tìm ta. Hắn đi biên nam là vì ta luôn ở biên nam, mà ta ở biên nam chính là vì kẻ đó ở biên nam!”
Không thể nhúc nhích và nói chuyện, sắc mặt Thành Thông trắng bệch, trong mắt tràn đầy kinh hoảng cùng vội vàng muốn biện bạch.
Biên nam, địa giới Miêu Cương, không biết hoàng đế nghĩ tới cái gì, sắc mặt lập tức trắng.
“Ngươi nhất định không biết đúng không, cái tên Thành Khiêm kia lén cưới công chúa Miêu Cương. Mà gã con này của ngươi thì ở Miêu Cương lấy thân phận đại ca của phò mã tìm kiếm cao nhân cổ độc khắp nơi. Ngươi đoán xem, hắn tìm cao nhân cổ độc làm gì?”
“Làm gì?” Sắc mặt hoàng đế càng trắng.
“Còn có thể làm cái gì nữa.” Ném ra một ánh mắt “ngươi thật đần”, Nguyệt Bất Do cười lạnh, “Đương nhiên là để làm thuốc trường sinh bất lão cho ngươi rồi.”
Yết hầu hoàng đế giật giật, không tin: “Ngươi có chứng cớ gì!”
“Chứng cớ thì nhiều lắm.” Nguyệt Bất Do khinh thường nói: “Ngươi tùy tiện phái vài người mang bức họa của hắn đến Miêu Cương Bát Khương trại hỏi thử xem, ai không biết mặt vị Cố công tử ca ca của phò mã này chứ. Hắn ngốc ở đó suốt hai năm cơ mà.”
“Cố công tử? !” Vương hoàng hậu kinh hô, tiếp theo kêu to: “Hoàng thượng, nếu bản cung nhớ không lầm, nhà mẹ đẻ Vân phi là họ Cố!”
Thân thể Thành Thông run lên, hắn khẩn cầu nhìn phụ hoàng, thỉnh cầu phụ hoàng cho hắn một cơ hội giải thích.
Nguyệt Bất Do rất không khách khí tiếp tục nói với Hoàng thượng: “Cha ta bị người Miêu dùng cổ độc làm hại hộc máu, ta liền đi Miêu Cương tìm kẻ chủ mưu hại cha ta. Không ngờ ta ở đó lại phát hiện vị Cố công tử này. Sau khi gặp được cha ta thì ta lập tức tả lại dáng vẻ Cố công tử này cho cha ta biết, cha ta vẽ ra xem thì không ngờ là hắn, liền nhanh chóng đưa ta về kinh để nói cho ngươi. Nhưng cha ta có bệnh tim, trên đường trì hoãn chút thời gian nên mới để bọn họ được tiên cơ. Mà ngươi cũng không nhìn xem tiên đan kia rốt cuộc là thứ gì đã ăn rồi. Thiên hạ này có chỗ nào ta chưa đi qua? Ngươi bảo hắn nói xem hắn cầu được tiên đan ở chỗ nào, ta cũng đi, đừng nói quỳ bảy ngày bảy đêm, cho dù phải quỳ bảy mươi ngày bảy trăm ngày bảy ngàn ngày ta cũng phải cầu được viên tiên đan kia cho cha ta ăn, miễn cho hắn luôn bị người ta bắt nạt, còn phải chịu đựng bệnh tim tra tấn.”
“Thành — Thông !” Ngón tay hoàng đế khẽ run rẩy chỉ vào Thành Thông.
“Ngươi đừng vội phát hỏa, ta còn chưa nói xong đâu.” Nguyệt Bất Do buông lỏng bàn tay Mạc Thế Di, lại bị đối phương gắt gao nắm lấy. Trái tim, đau đớn. Nguyệt Bất Do cố giữ vẻ ngang ngược trên mặt, tiếp tục vạch trần: “Mạc Thế Di mà các ngươi nói, ta biết. Các ngươi đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, Nguyệt Bất Do ta còn tìm y tỷ võ suốt ba năm cơ mà.”
“Ngươi quả thực……” Vương hoàng hậu nhất thời lỡ lời.
Hoàng đế lập tức hỏi nàng: “Hắn quả thực cái gì?”
Đầu óc Vương hoàng hậu xoay chuyển cực nhanh, nàng nhìn hoàng đế: “Mạc Thế Di là trang chủ Vân Hải sơn trang, cũng là đệ tử nhập môn của bá phụ bản cung. Năm năm trước, bản cung nghe nói có người tìm y luận võ, nhưng sau khi người nọ thua thì liền bỏ chạy, nói năm sau lại so tiếp. Năm thứ hai, người nọ quả nhiên lại tới nữa. Lúc ấy bản cung hiếu kì nên hỏi Vương Tông, hắn nói người này gọi Nguyệt Bất Do. Võ công của Mạc Thế Di nghe nói là thiên hạ đệ nhất, người này có thể chạy trốn từ tay y, bản cung tự nhiên cũng lưu tâm, chẳng qua hai năm trước bản cung đã không còn nghe được tin tức hắn tìm Mạc Thế Di luận võ nữa.”
“Đương nhiên là không nghe được rồi.” Nguyệt Bất Do oai phong chống nạnh, “Hiện tại thiên hạ đệ nhất là ta.”
“Ngươi?” Vương hoàng hậu nhìn vào mắt thái tử, nhưng nàng xem không hiểu ánh mắt thái tử.
“Hừ, Nguyệt Bất Do ta không xưng thiên hạ đệ nhất, ai dám xưng? Các ngươi đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, trên giang hồ ai chẳng biết Nguyệt đại gia ta lợi hại. Ta đã thua y ba lần, thì làm sao? Còn không phải bị ta giết?”
“Bị ngươi giết?!” Giọng Vương hoàng hậu the thé vài phần.
“Bị ngươi giết?!” Giọng hoàng đế cũng nhọn hoắt không kém.
“Đúng vậy.” Nguyệt Bất Do gật đầu tỏ vẻ đương nhiên: “Không giết y làm sao ta làm thiên hạ đệ nhất được? Y lại không chịu cầu xin ta tha thứ.”
“Bất Do.” Thái tử mở miệng, giọng mang trách cứ, “Con lại giết người.”
Nguyệt Bất Do dẩu miệng: “Con bảo y giao ngôi vị thiên hạ đệ nhất cho con, y không chịu, con tức giận! Thiên hạ đệ nhất là của con!”
“Con đánh bại y là đủ rồi, sao lại có thể giết y? Dù nói thế nào y cũng là người của Vân Hải sơn trang, con cũng không phải không biết lai lịch Vân Hải sơn trang.” Thái tử xoay người hắn lại, giáo huấn ngay tại trận, “Con đã đáp ứng cha sẽ không loạn giết người.”
Nguyệt Bất Do bị Mạc Thế Di nắm tay, ngay khi y nói tiếng “cha” thì bàn tay liền run lên một chút, nhưng trên mặt hắn lại là càng thêm bất mãn. “Khi con đáp ứng cha thì đã giết y rồi, biết làm sao được? Chẳng lẽ con phải đi cầu một viên thuốc trường sinh bất lão để cứu sống y sao? Hơn nữa, có thứ kia chắc chắn con sẽ giữ cho cha ăn, không thèm cho người khác.”
Bất đắc dĩ thở dài, thái tử tiếp tục giáo huấn: “Tốt lắm, con đã đáp ứng cha, sau này không được lạm sát kẻ vô tội. Với lại, vừa rồi con cũng đã đáp ứng cha sẽ ngoan ngoãn ở bên ngoài đợi, nhưng con lại không làm được.”
“Bọn họ bắt nạt cha!” Giọng Nguyệt Bất Do lập tức cao vút, mặt cũng giận đến đỏ lên, “Con đáp ứng cha ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài, nhưng mà bọn họ bắt nạt cha! Nương nói, con phải bảo vệ cha! Ai bắt nạt cha con liền đánh kẻ đó!” Nói nhiều nên cảm xúc của Nguyệt Bất Do lại không ổn định, tránh khỏi lòng “cha” định đi đánh Thành Thông và Thành An.
Thái tử lẹ tay lanh mắt giữ chặt hắn, khoá chết hắn trong lòng, trấn an: “Bất Do Bất Do, cha không có việc gì, cha không có việc gì, không kích động không kích động.”
“Bọn họ bắt nạt cha bắt nạt cha, con không buông tha bọn họ không buông tha bọn họ!” Nguyệt Bất Do còn đang giãy dụa.
Thái tử ôm mặt Nguyệt Bất Do vào trong lòng mình, một tay khẽ vuốt lưng hắn, miệng càng không ngừng dỗ: “Cha không có việc gì cha không có việc gì, cha không phải đang rất tốt sao? Cha không có việc gì cha không có việc gì. Bất Do Bất Do, tỉnh táo lại tỉnh táo lại.”
Dỗ hơn nửa ngày, người trong lòng không phản kháng nữa, lại cúi đầu khóc: “Cha…… Bọn họ bắt nạt cha…… bắt nạt cha…… Chúng ta rời khỏi nơi này được không? Rời đi được không?”
“Được được được…… Không khóc, không khóc nữa nào.”
Hướng về hoàng hậu đang nhìn đến ngốc làm một động tác chớ có lên tiếng, thái tử chậm rãi lùi ra phía sau, lùi đến trước ghế dựa, chậm rãi ngồi xuống, rồi mới ôm người đã an tĩnh trong lòng đặt ngồi trên người, giống như thật sự đang ôm đứa con đang kinh hoảng của mình.
“Bất Do, con nói cho cha, Mạc Thế Di ở đâu rồi?”
“…… Ừm…… Chết.”
“Chết ở chỗ nào rồi?”
“Ừm…… Không nhớ được……”
“Con nghĩ lại xem.”
“Ừm…… Cha, con đói bụng.”
“Người đâu.”
“Có nô tài.”
“Lấy đồ ăn đến, nhanh lên!”
“Vâng.”
Vương hoàng hậu lập tức sai người đi lấy đồ ăn.
“Thái tử……”
Hoàng đế lên tiếng, thái tử lại làm động tác đừng lên tiếng với hắn, rồi mới nhìn người trong lòng. Người trong lòng tựa hồ đang ngủ, hơi thở vững vàng hơn rất nhiều.
Thái giám rất nhanh bưng đồ ăn còn có nước trà tới. Vương hoàng hậu tự mình bưng một khay điểm tâm đặt trên bàn bên cạnh thái tử, lại vội nhìn người đang hơi khép mắt trong lòng thái tử. Giống, quá giống, khuôn mặt kia quá giống thái tử! Nàng cũng không nhịn được tin tưởng đây là con trai của “thái tử”.
“Bất Do, tỉnh nào, ăn điểm tâm.”
“Ưm……”
Dụi dụi mắt, Nguyệt Bất Do mở to mắt, rồi mới vội đoạt lấy điểm tâm ăn. Thái tử mang trà lên đút cho hắn uống, ăn ba khối điểm tâm, uống hai chén trà, Nguyệt Bất Do nấc một tiếng, lắc đầu, ăn no rồi. Không khí trong ngự thư phòng quỷ dị đến mức làm người ta nổi da gà.
Vỗ nhẹ lưng Nguyệt Bất Do để thuận khí cho hắn, thái tử lại hỏi: “Bất Do, nghĩ ra chưa?”
“Ưm……” Nguyệt Bất Do cào cào đầu, “Cụ thể không nhớ rõ. Dù sao cũng là một nơi có rừng cây có hồ. Con cùng y đánh ba ngày ba đêm mới phân thắng bại. Con bảo y nói con mới là thiên hạ đệ nhất, y không chịu, con liền không nhịn được giết y.”
“Vậy con có chôn y không?”
“Vì sao con lại phải chôn y? Y cũng không chịu nói con là thiên hạ đệ nhất.” Dứt lời, Nguyệt Bất Do còn nặng nề bất mãn hừ một tiếng, cúi đầu.
Ngồi bên cạnh, Vương hoàng hậu lên tiếng: “Bất Do, năm nay ngươi, bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bao nhiêu tuổi?” Nguyệt Bất Do lại cào cào đầu, “Để ta tính đã.”
Cong ngón tay tính tính, Nguyệt Bất Do trả lời: “Hình như là mười chín.”
“Mười chín?” Vương hoàng hậu nhìn về phía thái tử.
Cằm thái tử cứng ngắc, nói: “Năm ấy, con đến Giang Nam đi tuần, gặp, mẫu thân của Bất Do. Nàng, không muốn theo con về kinh, nhi thần, cũng không muốn miễn cưỡng nàng. Ai biết, nàng đã có cốt nhục của nhi thần rồi. Trước khi nương hắn lâm chung đã nhờ người đưa hắn đến chỗ nhi thần, nào biết người nọ ở trên đường gặp phải kẻ cướp, bị giết, may mắn có người cứu hắn. Nhưng người cứu hắn kia tính cách cổ quái, Bất Do theo người đó nên tính tình cũng trở nên như thế này. Năm Bất Do mười bốn tuổi, người nọ đuổi hắn xuống núi, Bất Do mới tới tìm con, nhi thần cũng mới có thể nhận lại đứa con này. Có lẽ là phụ tử liên tâm đi, Bất Do đặc biệt quan tâm đến người cha như nhi thần, nếu biết có người muốn hại nhi thần, hắn sẽ phát cuồng.”
“Con không buông tha bọn họ, không buông tha bọn họ.” Người đang chơi ngón tay mình đột nhiên toát ra một câu.
Thái tử vội nhẹ nhàng vuốt lưng trấn an hắn, rồi mới chuyển hướng tới người đã thần sắc không xong: “Phụ hoàng, ngài tin nhi thần cũng được, không tin cũng thế. Tâm tư nhi thần đối với ngài, đối với giang sơn xã tắc vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Nhi thần biết phụ hoàng trước sau gì cũng không tin nhi thần, nhi thần cũng không thể nói gì hơn. Nhưng hôm nay, có người vu oan nhi thần lợi dụng cổ trùng tục mệnh, nhi thần cũng đã cho phụ hoàng nhìn rồi. Về thi thể của Mạc Thế Di thì nhi thần nhất định sẽ tìm được để chứng minh nhi thần và mẫu hậu trong sạch. Còn viên tiên đan mà phụ hoàng đã ăn kia…… Phụ hoàng vẫn nên triệu ngự y đến xem thì hơn.”
Một tiếng sột soạt không rõ ràng vang lên, nếu như là bình thường hẳn không thể làm ai chú ý đến, nhưng ở thời khắc này, ở thời điểm mà một cây kim rơi cũng có thể khiến người ta chấn kinh, tiếng sột soạt kia không khác gì tiếng nổ điếc tai. Vương hoàng hậu nhìn sang, thái tử nhìn sang, Nguyệt Bất Do nhìn sang, hoàng đế tự nhiên cũng nhìn sang.
“A !” Hoàng hậu hoa dung thất sắc.
“Cha! Cẩn thận!” Nguyệt Bất Do nhảy khỏi chân Mạc Thế Di xuống che phía trước y.
“Người đâu! Hộ giá!” Hoàng đế sắc mặt trắng bệch nhảy dựng lên.
Hai người không thể nhúc nhích cũng không thể lên tiếng kia thì gần như muốn ngất đi. Một đám thị vệ vọt vào, nhưng tình cảnh trước mắt lại làm bọn hắn không biết nên làm thế nào.
– Từ trong tay áo của tứ hoàng tử Thành Thông lại chui ra hai con rết lớn màu đỏ, dài hơn một thước*, bề ngang hơn một ngón tay!
Một…… Ờ, nam tử, chưa thấy rõ mặt, thấp hơn thái tử một cái đầu gọi thái tử là cha. Thái tử nhìn trước nhìn sau cũng chỉ có hai đứa con, hoàng thượng biết, hoàng hậu biết, Thành An và Thành Thông cũng biết, nhưng tuyệt đối không phải khuôn mặt này!
Người khóc so với Thành Thông còn ủy khuất gấp trăm lần gắt gao bám trên người thái tử, trong ngự thư phòng nếu không tính đến tiếng khóc của hắn, thật là yên tĩnh đến mức nếu có cái kim rơi xuống thì cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Chốc nữa ngươi để ta nói, không phải nói gì hết, ta hỏi ngươi ngươi chỉ cần gật đầu là được.” Thừa dịp mọi người đều choáng váng, Nguyệt Bất Do nhanh chóng lặng lẽ nói một câu bên tai Mạc Thế Di, rồi mới ôm chặt Mạc Thế Di càng thêm gào lên: “Oa oa…… Cha…… Theo con trở về đi, theo con trở về đi…… Bọn họ đều bắt nạt cha, đều bắt nạt cha……”
Tâm, run lên. Thái tử mặc kệ những người khác, trấn an người thật sự đang khóc trong lòng. Người trong lòng không phải diễn trò, y có thể nhận ra được, người này đang khóc, đang khóc vì y.
“Bất Do, không khóc, không khóc.” Mạc Thế Di có thể lạnh lùng với bất kì kẻ nào, nhưng tuyệt đối không thể lạnh lùng với người này. Một tay vỗ nhẹ trấn an người trong lòng, Mạc Thế Di lấy khăn ra lau nước mắt cho hắn.
Tiếng khóc của Nguyệt Bất Do nhỏ đi một chút, ngẩng đầu, hai mắt long lanh đẫm lệ: “Cha, chúng ta đi thôi, nơi này không tốt, người ở đây đều bắt nạt cha.”
Mạc Thế Di nói không nên lời, tiếng cha này của Nguyệt Bất Do, là thật, hay giả?
Nước mắt lại rơi, một nửa là rơi vì Mạc Thế Di, một nửa là rơi vì trái tim đau đớn. Hắn nhìn ra Mạc Thế Di bất an, nhìn ra Mạc Thế Di không thể chấp nhận.
“Ngươi, là ai? !” Hoàng đế cứng rắn hỏi. Hắn dù sao cũng là hoàng đế, lực khống chế vẫn mạnh hơn người khác một chút, nhưng giờ phút này, hắn cũng chỉ còn một chút ấy thôi.
Khoé miệng Nguyệt Bất Do run rẩy, quay đầu, ánh mắt hung tợn. Hắn vừa quay đầu sang, những người khác tự nhiên thấy rõ ràng mặt hắn, từng đợt hút không khí vang lên. Khuôn mặt kia…… Khuôn mặt kia……
“Ngươi!” Vương hoàng hậu đứng lên, biểu cảm được khống chế có thể nói là hoàn mỹ lúc trước có xu thế biến mất.
Dùng sức lau ánh mắt, Nguyệt Bất Do đứng trước người thái tử, lấy tư thái bảo hộ, tức giận nói: “Ta tên là Nguyệt Bất Do, là con của hắn ! Hắn là cha ta !”
“Nguyệt Bất Do?!” Hoàng hậu thất thanh, là, Nguyệt Bất Do, kia?!
“Nguyệt Bất Do? !” Những người khác kinh ngạc, ai?
“Ngươi gọi Nguyệt Bất Do, sao có thể là con của thái tử?!” Vẫn là Hoàng thượng phản ứng mau. Thái tử nhếch miệng nhìn chằm chằm vào gáy người phía trước. Đối phương nắm tay y, bàn tay lạnh như băng, làm y nhớ tới lúc người này ở trong phòng băng.
Hít hít cái mũi, nâng tay dùng tay áo chà xát nước mũi chảy ra, Nguyệt Bất Do nắm chặt bàn tay không bị Mạc Thế Di rút ra, lớn tiếng nói: “Nương ta họ Nguyệt, ta theo họ của nương ta.”
“Ngươi nói ngươi là con của thái tử, đây là chuyện gì vậy !” Hoàng đế tức giận cực kì.
Nguyệt Bất Do lại nâng tay muốn quẹt nước mũi, một người càng nhanh hơn, đưa khăn cho hắn lau. Nguyệt Bất Do không dám quay đầu, lại tham luyến để người nọ lau nước mũi cho mình. Nhìn thấy cử chỉ giữa hai người, trong lòng hoàng hậu kinh hoàng, hoàng đế thì mang lửa giận lại hỏi: “Thái tử! Đây là chuyện gì vậy?”
“Còn có thể là chuyện gì!” Nguyệt Bất Do không thèm quan tâm người phía trên là kẻ có quyền lực lớn nhất thiên hạ, nhìn thẳng đối phương, lửa giận so với đối phương cũng không hề nhỏ, “Ta đã nói ta theo họ nương ta. Nương ta đi theo cha ta rồi có ta, nhưng nương ta không muốn theo cha ta hồi kinh, cho nên giấu diếm cha ta có ta. Cha ta không muốn miễn cưỡng nương ta nên đã về kinh một mình. Về sau nương ta bệnh chết, bảo ta đi tìm cha. Sau nữa thì cha ta biết đến sự tồn tại của ta, đi tìm ta, rồi ta mới theo cha ta trở lại.”
“Thái tử?!” Thanh âm của Vương hoàng hậu đã run lên.
“Thái tử!” Hoàng đế thì không tin.
Tay kia của Mạc Thế Di khoát lên bờ vai cứng còng của người phía trước, vẫn nhếch miệng. Nhưng động tác của y trong mắt người khác xem ra cũng là cam chịu.
“Ta cuối cùng cũng hiểu được vì sao nương ta không để cha ta biết là có ta, vì sao không để ta theo cha ta về kinh! Thì ra nơi này có nhiều người xấu như vậy!” Dứt lời, hắn phẫn nộ trừng mắt với Thành An và Thành Thông đang kinh ngạc, thân mình cử động muốn nhào lên đánh, bị người kia vội ôm lấy từ phía sau.
“Bất Do.” Tay Mạc Thế Di ôm lấy hắn thật chặt thật chặt.
Nguyệt Bất Do chỉ vào hai người kia bắt đầu mắng: “Các ngươi vu hãm cha ta, ta không buông tha các ngươi!” Dùng sức giật mở tay Mạc Thế Di, hắn xoay người, ngửa đầu: “Cha! Cha cho bọn họ nhìn ngực cha xem, cho bọn họ nhìn xem cha có trùng hay không! Dù sao con là con cha mà khi cùng cha tắm rửa cũng chưa hề nhìn thấy, con muốn xem xem là bọn họ nhìn thấy ở chỗ nào!”
Hoàn toàn không cho bất kì kẻ nào cơ hội mở miệng, Nguyệt Bất Do túm vạt áo Mạc Thế Di xé sang hai bên.
“Roẹt –”
Hoàng bào thái tử cứ như vậy bị xé ra một cách không hề cung kính, phía dưới hoàng bào, lồng ngực trắng nõn sạch sẽ hiện ra. Đừng nói là trùng, ngay cả một vết sẹo cũng không có.
“Ở đâu hả! Ở đâu hả! Nơi nào có nơi nào có!” Như thể sợ người khác không tin, Nguyệt Bất Do lại dùng lực, nửa thân trên của Mạc Thế Di gần như bại lộ hết trước mặt mọi người, vẫn như cũ, sạch sẽ, trắng nõn.
“Chỗ nào có hả! Chỗ nào có hả!” Nguyệt Bất Do quay đầu hung tợn trừng vị hoàng đế đã kinh ngạc đến phát ngốc, “Ở đâu có hả!”
“Bất Do.” Kéo tay người này, Mạc Thế Di kéo lại y phục, trong mắt chỉ có Nguyệt Bất Do.
Đôi mắt không khống chế được đỏ lên, không phải làm bộ. Không dám nhìn vào mắt Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do nghiến răng nghiến lợi với người phía trên: “Người ta đưa ngươi một viên thuốc trường sinh bất lão liền dỗ ngươi đến đầu óc choáng váng rồi, mệt ngươi vẫn là hoàng đế cơ đấy. Thứ lai lịch không rõ mà cũng dám ăn!” Một tay chỉ vào Thành Thông, Nguyệt Bất Do vẫn nhìn người nọ, “Ngươi biết hắn tìm thuốc cho ngươi ở đâu không? Ở Miêu Cương! Miêu Cương đấy!”
“A!”
“Ngươi nói bậy!”
Sợ tới mức đặt mông ngồi phịch xuống là hoàng đế, kêu nói bậy là Thành Thông. Bối rối quỳ xuống, Thành Thông định cãi lại, lại bị một luồng gió đột nhiên thổi tới điểm á huyệt. Ngay tiếp theo, thân thể Thành An lay động vài cái, xụi lơ xuống đất.
“Ngươi !” Hoàng đế bị dọa.
“Ngươi thành thật nghe cho ta!” Không chút khách khí phun ra một câu, một bàn tay của Nguyệt Bất Do vẫn luôn không buông tay Mạc Thế Di ra.
“Cha ta lần này rời khỏi kinh thành là vì đi tìm ta. Hắn đi biên nam là vì ta luôn ở biên nam, mà ta ở biên nam chính là vì kẻ đó ở biên nam!”
Không thể nhúc nhích và nói chuyện, sắc mặt Thành Thông trắng bệch, trong mắt tràn đầy kinh hoảng cùng vội vàng muốn biện bạch.
Biên nam, địa giới Miêu Cương, không biết hoàng đế nghĩ tới cái gì, sắc mặt lập tức trắng.
“Ngươi nhất định không biết đúng không, cái tên Thành Khiêm kia lén cưới công chúa Miêu Cương. Mà gã con này của ngươi thì ở Miêu Cương lấy thân phận đại ca của phò mã tìm kiếm cao nhân cổ độc khắp nơi. Ngươi đoán xem, hắn tìm cao nhân cổ độc làm gì?”
“Làm gì?” Sắc mặt hoàng đế càng trắng.
“Còn có thể làm cái gì nữa.” Ném ra một ánh mắt “ngươi thật đần”, Nguyệt Bất Do cười lạnh, “Đương nhiên là để làm thuốc trường sinh bất lão cho ngươi rồi.”
Yết hầu hoàng đế giật giật, không tin: “Ngươi có chứng cớ gì!”
“Chứng cớ thì nhiều lắm.” Nguyệt Bất Do khinh thường nói: “Ngươi tùy tiện phái vài người mang bức họa của hắn đến Miêu Cương Bát Khương trại hỏi thử xem, ai không biết mặt vị Cố công tử ca ca của phò mã này chứ. Hắn ngốc ở đó suốt hai năm cơ mà.”
“Cố công tử? !” Vương hoàng hậu kinh hô, tiếp theo kêu to: “Hoàng thượng, nếu bản cung nhớ không lầm, nhà mẹ đẻ Vân phi là họ Cố!”
Thân thể Thành Thông run lên, hắn khẩn cầu nhìn phụ hoàng, thỉnh cầu phụ hoàng cho hắn một cơ hội giải thích.
Nguyệt Bất Do rất không khách khí tiếp tục nói với Hoàng thượng: “Cha ta bị người Miêu dùng cổ độc làm hại hộc máu, ta liền đi Miêu Cương tìm kẻ chủ mưu hại cha ta. Không ngờ ta ở đó lại phát hiện vị Cố công tử này. Sau khi gặp được cha ta thì ta lập tức tả lại dáng vẻ Cố công tử này cho cha ta biết, cha ta vẽ ra xem thì không ngờ là hắn, liền nhanh chóng đưa ta về kinh để nói cho ngươi. Nhưng cha ta có bệnh tim, trên đường trì hoãn chút thời gian nên mới để bọn họ được tiên cơ. Mà ngươi cũng không nhìn xem tiên đan kia rốt cuộc là thứ gì đã ăn rồi. Thiên hạ này có chỗ nào ta chưa đi qua? Ngươi bảo hắn nói xem hắn cầu được tiên đan ở chỗ nào, ta cũng đi, đừng nói quỳ bảy ngày bảy đêm, cho dù phải quỳ bảy mươi ngày bảy trăm ngày bảy ngàn ngày ta cũng phải cầu được viên tiên đan kia cho cha ta ăn, miễn cho hắn luôn bị người ta bắt nạt, còn phải chịu đựng bệnh tim tra tấn.”
“Thành — Thông !” Ngón tay hoàng đế khẽ run rẩy chỉ vào Thành Thông.
“Ngươi đừng vội phát hỏa, ta còn chưa nói xong đâu.” Nguyệt Bất Do buông lỏng bàn tay Mạc Thế Di, lại bị đối phương gắt gao nắm lấy. Trái tim, đau đớn. Nguyệt Bất Do cố giữ vẻ ngang ngược trên mặt, tiếp tục vạch trần: “Mạc Thế Di mà các ngươi nói, ta biết. Các ngươi đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, Nguyệt Bất Do ta còn tìm y tỷ võ suốt ba năm cơ mà.”
“Ngươi quả thực……” Vương hoàng hậu nhất thời lỡ lời.
Hoàng đế lập tức hỏi nàng: “Hắn quả thực cái gì?”
Đầu óc Vương hoàng hậu xoay chuyển cực nhanh, nàng nhìn hoàng đế: “Mạc Thế Di là trang chủ Vân Hải sơn trang, cũng là đệ tử nhập môn của bá phụ bản cung. Năm năm trước, bản cung nghe nói có người tìm y luận võ, nhưng sau khi người nọ thua thì liền bỏ chạy, nói năm sau lại so tiếp. Năm thứ hai, người nọ quả nhiên lại tới nữa. Lúc ấy bản cung hiếu kì nên hỏi Vương Tông, hắn nói người này gọi Nguyệt Bất Do. Võ công của Mạc Thế Di nghe nói là thiên hạ đệ nhất, người này có thể chạy trốn từ tay y, bản cung tự nhiên cũng lưu tâm, chẳng qua hai năm trước bản cung đã không còn nghe được tin tức hắn tìm Mạc Thế Di luận võ nữa.”
“Đương nhiên là không nghe được rồi.” Nguyệt Bất Do oai phong chống nạnh, “Hiện tại thiên hạ đệ nhất là ta.”
“Ngươi?” Vương hoàng hậu nhìn vào mắt thái tử, nhưng nàng xem không hiểu ánh mắt thái tử.
“Hừ, Nguyệt Bất Do ta không xưng thiên hạ đệ nhất, ai dám xưng? Các ngươi đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, trên giang hồ ai chẳng biết Nguyệt đại gia ta lợi hại. Ta đã thua y ba lần, thì làm sao? Còn không phải bị ta giết?”
“Bị ngươi giết?!” Giọng Vương hoàng hậu the thé vài phần.
“Bị ngươi giết?!” Giọng hoàng đế cũng nhọn hoắt không kém.
“Đúng vậy.” Nguyệt Bất Do gật đầu tỏ vẻ đương nhiên: “Không giết y làm sao ta làm thiên hạ đệ nhất được? Y lại không chịu cầu xin ta tha thứ.”
“Bất Do.” Thái tử mở miệng, giọng mang trách cứ, “Con lại giết người.”
Nguyệt Bất Do dẩu miệng: “Con bảo y giao ngôi vị thiên hạ đệ nhất cho con, y không chịu, con tức giận! Thiên hạ đệ nhất là của con!”
“Con đánh bại y là đủ rồi, sao lại có thể giết y? Dù nói thế nào y cũng là người của Vân Hải sơn trang, con cũng không phải không biết lai lịch Vân Hải sơn trang.” Thái tử xoay người hắn lại, giáo huấn ngay tại trận, “Con đã đáp ứng cha sẽ không loạn giết người.”
Nguyệt Bất Do bị Mạc Thế Di nắm tay, ngay khi y nói tiếng “cha” thì bàn tay liền run lên một chút, nhưng trên mặt hắn lại là càng thêm bất mãn. “Khi con đáp ứng cha thì đã giết y rồi, biết làm sao được? Chẳng lẽ con phải đi cầu một viên thuốc trường sinh bất lão để cứu sống y sao? Hơn nữa, có thứ kia chắc chắn con sẽ giữ cho cha ăn, không thèm cho người khác.”
Bất đắc dĩ thở dài, thái tử tiếp tục giáo huấn: “Tốt lắm, con đã đáp ứng cha, sau này không được lạm sát kẻ vô tội. Với lại, vừa rồi con cũng đã đáp ứng cha sẽ ngoan ngoãn ở bên ngoài đợi, nhưng con lại không làm được.”
“Bọn họ bắt nạt cha!” Giọng Nguyệt Bất Do lập tức cao vút, mặt cũng giận đến đỏ lên, “Con đáp ứng cha ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài, nhưng mà bọn họ bắt nạt cha! Nương nói, con phải bảo vệ cha! Ai bắt nạt cha con liền đánh kẻ đó!” Nói nhiều nên cảm xúc của Nguyệt Bất Do lại không ổn định, tránh khỏi lòng “cha” định đi đánh Thành Thông và Thành An.
Thái tử lẹ tay lanh mắt giữ chặt hắn, khoá chết hắn trong lòng, trấn an: “Bất Do Bất Do, cha không có việc gì, cha không có việc gì, không kích động không kích động.”
“Bọn họ bắt nạt cha bắt nạt cha, con không buông tha bọn họ không buông tha bọn họ!” Nguyệt Bất Do còn đang giãy dụa.
Thái tử ôm mặt Nguyệt Bất Do vào trong lòng mình, một tay khẽ vuốt lưng hắn, miệng càng không ngừng dỗ: “Cha không có việc gì cha không có việc gì, cha không phải đang rất tốt sao? Cha không có việc gì cha không có việc gì. Bất Do Bất Do, tỉnh táo lại tỉnh táo lại.”
Dỗ hơn nửa ngày, người trong lòng không phản kháng nữa, lại cúi đầu khóc: “Cha…… Bọn họ bắt nạt cha…… bắt nạt cha…… Chúng ta rời khỏi nơi này được không? Rời đi được không?”
“Được được được…… Không khóc, không khóc nữa nào.”
Hướng về hoàng hậu đang nhìn đến ngốc làm một động tác chớ có lên tiếng, thái tử chậm rãi lùi ra phía sau, lùi đến trước ghế dựa, chậm rãi ngồi xuống, rồi mới ôm người đã an tĩnh trong lòng đặt ngồi trên người, giống như thật sự đang ôm đứa con đang kinh hoảng của mình.
“Bất Do, con nói cho cha, Mạc Thế Di ở đâu rồi?”
“…… Ừm…… Chết.”
“Chết ở chỗ nào rồi?”
“Ừm…… Không nhớ được……”
“Con nghĩ lại xem.”
“Ừm…… Cha, con đói bụng.”
“Người đâu.”
“Có nô tài.”
“Lấy đồ ăn đến, nhanh lên!”
“Vâng.”
Vương hoàng hậu lập tức sai người đi lấy đồ ăn.
“Thái tử……”
Hoàng đế lên tiếng, thái tử lại làm động tác đừng lên tiếng với hắn, rồi mới nhìn người trong lòng. Người trong lòng tựa hồ đang ngủ, hơi thở vững vàng hơn rất nhiều.
Thái giám rất nhanh bưng đồ ăn còn có nước trà tới. Vương hoàng hậu tự mình bưng một khay điểm tâm đặt trên bàn bên cạnh thái tử, lại vội nhìn người đang hơi khép mắt trong lòng thái tử. Giống, quá giống, khuôn mặt kia quá giống thái tử! Nàng cũng không nhịn được tin tưởng đây là con trai của “thái tử”.
“Bất Do, tỉnh nào, ăn điểm tâm.”
“Ưm……”
Dụi dụi mắt, Nguyệt Bất Do mở to mắt, rồi mới vội đoạt lấy điểm tâm ăn. Thái tử mang trà lên đút cho hắn uống, ăn ba khối điểm tâm, uống hai chén trà, Nguyệt Bất Do nấc một tiếng, lắc đầu, ăn no rồi. Không khí trong ngự thư phòng quỷ dị đến mức làm người ta nổi da gà.
Vỗ nhẹ lưng Nguyệt Bất Do để thuận khí cho hắn, thái tử lại hỏi: “Bất Do, nghĩ ra chưa?”
“Ưm……” Nguyệt Bất Do cào cào đầu, “Cụ thể không nhớ rõ. Dù sao cũng là một nơi có rừng cây có hồ. Con cùng y đánh ba ngày ba đêm mới phân thắng bại. Con bảo y nói con mới là thiên hạ đệ nhất, y không chịu, con liền không nhịn được giết y.”
“Vậy con có chôn y không?”
“Vì sao con lại phải chôn y? Y cũng không chịu nói con là thiên hạ đệ nhất.” Dứt lời, Nguyệt Bất Do còn nặng nề bất mãn hừ một tiếng, cúi đầu.
Ngồi bên cạnh, Vương hoàng hậu lên tiếng: “Bất Do, năm nay ngươi, bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bao nhiêu tuổi?” Nguyệt Bất Do lại cào cào đầu, “Để ta tính đã.”
Cong ngón tay tính tính, Nguyệt Bất Do trả lời: “Hình như là mười chín.”
“Mười chín?” Vương hoàng hậu nhìn về phía thái tử.
Cằm thái tử cứng ngắc, nói: “Năm ấy, con đến Giang Nam đi tuần, gặp, mẫu thân của Bất Do. Nàng, không muốn theo con về kinh, nhi thần, cũng không muốn miễn cưỡng nàng. Ai biết, nàng đã có cốt nhục của nhi thần rồi. Trước khi nương hắn lâm chung đã nhờ người đưa hắn đến chỗ nhi thần, nào biết người nọ ở trên đường gặp phải kẻ cướp, bị giết, may mắn có người cứu hắn. Nhưng người cứu hắn kia tính cách cổ quái, Bất Do theo người đó nên tính tình cũng trở nên như thế này. Năm Bất Do mười bốn tuổi, người nọ đuổi hắn xuống núi, Bất Do mới tới tìm con, nhi thần cũng mới có thể nhận lại đứa con này. Có lẽ là phụ tử liên tâm đi, Bất Do đặc biệt quan tâm đến người cha như nhi thần, nếu biết có người muốn hại nhi thần, hắn sẽ phát cuồng.”
“Con không buông tha bọn họ, không buông tha bọn họ.” Người đang chơi ngón tay mình đột nhiên toát ra một câu.
Thái tử vội nhẹ nhàng vuốt lưng trấn an hắn, rồi mới chuyển hướng tới người đã thần sắc không xong: “Phụ hoàng, ngài tin nhi thần cũng được, không tin cũng thế. Tâm tư nhi thần đối với ngài, đối với giang sơn xã tắc vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Nhi thần biết phụ hoàng trước sau gì cũng không tin nhi thần, nhi thần cũng không thể nói gì hơn. Nhưng hôm nay, có người vu oan nhi thần lợi dụng cổ trùng tục mệnh, nhi thần cũng đã cho phụ hoàng nhìn rồi. Về thi thể của Mạc Thế Di thì nhi thần nhất định sẽ tìm được để chứng minh nhi thần và mẫu hậu trong sạch. Còn viên tiên đan mà phụ hoàng đã ăn kia…… Phụ hoàng vẫn nên triệu ngự y đến xem thì hơn.”
Một tiếng sột soạt không rõ ràng vang lên, nếu như là bình thường hẳn không thể làm ai chú ý đến, nhưng ở thời khắc này, ở thời điểm mà một cây kim rơi cũng có thể khiến người ta chấn kinh, tiếng sột soạt kia không khác gì tiếng nổ điếc tai. Vương hoàng hậu nhìn sang, thái tử nhìn sang, Nguyệt Bất Do nhìn sang, hoàng đế tự nhiên cũng nhìn sang.
“A !” Hoàng hậu hoa dung thất sắc.
“Cha! Cẩn thận!” Nguyệt Bất Do nhảy khỏi chân Mạc Thế Di xuống che phía trước y.
“Người đâu! Hộ giá!” Hoàng đế sắc mặt trắng bệch nhảy dựng lên.
Hai người không thể nhúc nhích cũng không thể lên tiếng kia thì gần như muốn ngất đi. Một đám thị vệ vọt vào, nhưng tình cảnh trước mắt lại làm bọn hắn không biết nên làm thế nào.
– Từ trong tay áo của tứ hoàng tử Thành Thông lại chui ra hai con rết lớn màu đỏ, dài hơn một thước*, bề ngang hơn một ngón tay!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook