Họa Đường Xuân
-
Chương 65
Đối lập với sự phẫn nộ của Mạc Thế Triệu, Mạc Thế Di thì lại trên mặt mang cười nhìn người nào đó đang rất cao hứng. Người nọ cầm trong tay một thanh kiếm, huơ đến huơ đi, ánh mắt cong cong, miệng không ngừng nói: “Kiếm tốt kiếm tốt, thật sự là một thanh kiếm tốt.”
Sau khi đến đây Mạc Thế Di liền nhanh chóng bảo Mạc Thế Triệu đem thanh kiếm y muốn tặng cho Nguyệt Bất Do đến. Quả nhiên, Nguyệt Bất Do đặc biệt cao hứng, sự cao hứng của hắn trực tiếp truyền sang Mạc Thế Di, làm y quên hết những chuyện phiền lòng không còn một mảnh.
Yêu thích không buông tay thu kiếm, Nguyệt Bất Do đi đến trước mặt Mạc Thế Di, Mạc Thế Di cười vươn hai tay, Nguyệt Bất Do ánh mắt cong cong ngồi khóa trên đùi y, trong tay vẫn cầm kiếm.
“Mạc Thế Di.”
“Ừ?”
“Ngoài nương ta, không có người nào từng đưa cho ta cái gì, kể cả một viên đường cũng không.”
Mạc Thế Di đau lòng hôn lên cái miệng đang chu ra của người nào đó, cầm lấy kiếm trong tay hắn đặt lên trên bàn, lại hôn: “Sau này hàng năm ta đều sẽ tặng quà cho ngươi. Thích thanh kiếm này sao?”
“Thích thích.” Nghĩ đến chuyện sắp phát sinh, trái tim Nguyệt Bất Do lại đau đớn. Ôm cổ Mạc Thế Di, thanh âm hắn khàn khàn: “Khi ở phòng băng, tuy rằng ta không mở mắt ra được nhưng ta có thể nghe thấy ngươi nói chuyện. Ta nghe được ngươi đã đến rồi, nghe được ngươi nói làm cho ta một thanh kiếm, nhưng ta không nghĩ tới sẽ là một thanh kiếm tốt như thế. Mạc Thế Di Mạc Thế Di, ta thích ngươi, ta rất thích ngươi, làm sao bây giờ? Ta thích ngươi……”
“Bất Do ngốc.” Mạc Thế Di ôm người đứng lên, đi về phía giường, “Vậy hãy cứ thích ta đi. Bất Do, chúng ta làm chuyện sinh đứa nhỏ đi.”
“Ta muốn làm ta muốn làm, làm cả đêm.” Người nào đó cực kì không ngượng ngùng.
“Ngày mai không phải ngươi muốn tiến cung cùng ta sao? Làm cả đêm ngươi sẽ không xuống giường được. Đợi giải quyết chuyện này xong chúng ta sẽ làm cả đêm.”
“……” Nguyệt Bất Do nhắm mắt lại, đợi chuyện này giải quyết xong, ngươi sẽ không muốn ta nữa.
Buông màn, Mạc Thế Di cởi bỏ y phục của Nguyệt Bất Do, những nụ hôn liền rơi xuống. Nguyệt Bất Do ôm đầu Mạc Thế Di không nhịn được lại một lần hỏi: “Liệu ngươi có không không cần ta không, có không cần ta không?”
“Bất Do ngốc.” Để Nguyệt Bất Do cảm thụ tiếng tim đập của mình, Mạc Thế Di ghé vào lỗ tai hắn kiên định nói: “Ta sẽ không bao giờ không cần ngươi, ta chỉ sợ ngươi lại không nói một lời mà rời khỏi ta.”
“Nhanh lên nhanh lên.”
Hai chân Nguyệt Bất Do kẹp chặt eo Mạc Thế Di, hắn phải nhớ kỹ lúc này, nhớ kỹ lần làm chuyện sinh đứa nhỏ có thể là cuối cùng này.
Từng chiếc quần áo theo khe hở màn bay ra ngoài, rất nhanh, tiếng rên rỉ của Nguyệt Bất Do liền truyền ra. Lại một lát sau, giường lớn chớp lên, một người liên tục kêu: “Mạc Thế Di Mạc Thế Di Mạc Thế Di……” Một người thì liên tục gọi: “Bất Do, Bất Do, Bất Do……”
Hai tay lưu lại khí tức trên thân thể non nớt lại luôn không được chính hắn yêu quý này, Mạc Thế Di không biết nên làm thế nào để người này không còn bất an. Có phải trông y có vẻ rất không thể làm người ta an tâm, cho nên người này mới luôn cho rằng y sẽ rời bỏ hắn?
Bất Do à, không cần nghĩ đến nữ nhân kia nữa. Nữ nhân kia có dáng vẻ gì, có cảm giác gì căn bản chưa từng lưu lại bất cứ dấu vết nào trong lòng y. Thứ duy nhất y nhớ rõ chính là những rung động mà Bất Do của y mang cho y, những ấm áp mà Bất Do của y mang cho y.
Nam căn sung huyết cắm rút liên tục trong tràng đạo non nớt, chỉ cần nghĩ đến người dưới thân là ai, Mạc Thế Di lại thấy sắp muốn bắn. Định lực của y cũng không tốt như y biểu hiện ra ngoài, y chỉ có thể dùng hành động vuốt ve hôn môi người này để chống đỡ nghị lực yếu ớt của mình. Thân thể này là của y; người này là của y. Bất Do Bất Do, đừng rời đi, đừng không nói một tiếng nào đã rời đi nữa.
Ngoài cửa, một người đang muốn gõ cửa, khi bàn tay giơ lên chỉ cách ván cửa nửa ngón tay thì vội dừng lại. Từ trong phòng mơ hồ truyền ra âm thanh nào đó chỉ vào “thời khắc phi thường” mới có thể phát ra. Thân thể hắn chấn động, nhanh chóng lui ra sau mấy bước.
“A a a…… Còn muốn còn muốn còn muốn……”
“Bất Do Bất Do……”
“A a a a……”
Thở dốc vì kinh ngạc, người nọ vội vàng rời đi, thầm kêu mình phản ứng đúng lúc, bằng không nếu gõ vào thì là hắn quấy rầy chuyện tốt của người khác rồi. Quay đầu liếc nhìn gian phòng còn sáng ánh nến, hắn lắc đầu, tiếp theo lại cười. Thì ra người anh em này của hắn cũng có thời điểm “kích động” như thế. Nếu nói lúc đầu hắn từng lo lắng Nguyệt Bất Do xuất hiện có thể sẽ mang đến phiền toái gì cho huynh đệ của mình, nhưng hiện tại hắn lại vô cùng cảm kích vì Nguyệt Bất Do đã đến. Nếu không có Nguyệt Bất Do, huynh đệ của hắn rất có thể sẽ cô tịch cả đời, may thật may thật.
Trở lại phòng của mình, Mạc Thế Triệu cởi y phục dạ hành, rót cho mình một chén trà. Uống một ngụm nước trà đã nguội lạnh, hắn lắc đầu tự nói: “Có lẽ ta cũng nên tìm một người bạn.”
Hai tay hai chân đều quấn quít trên người Mạc Thế Di, khóe mắt Nguyệt Bất Do hồng hồng. Những nụ hôn tràn ngập ôn nhu yêu thương càng không ngừng hạ xuống cái trán ướt mồ hôi và mặt hắn, làm hắn không nhịn được muốn càng nhiều càng nhiều. Không rời khỏi, Mạc Thế Di xoay người để Nguyệt Bất Do nằm trên người mình, y tiếp tục vuốt ve thân thể Nguyệt Bất Do, hôn môi hắn.
“Bất Do.”
“Ừm.”
“Gả cho ta đi.”
Người đang không có tinh thần lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực, nhưng nháy mắt lại trở nên ảm đạm.
Bàn tay đang lau mồ hôi cho Nguyệt Bất Do dừng lại, trên mặt Mạc Thế Di hiện lên lo lắng không rõ ràng [biểu cảm trên mặt vẫn không thể hoàn toàn biểu đạt được hết]: “Không muốn sao? Ta nghĩ đến…… vậy, ngươi cưới ta đi?” Y đã nghĩ Bất Do sẽ nguyện ý “gả cho” y.
Mũi Nguyệt Bất Do ê ẩm, hai tay ôm lấy mặt Mạc Thế Di, hắn thật cẩn thận hỏi: “Ngươi thật sự, nguyện ý cưới ta?”
Mạc Thế Di cười nhẹ: “Ta nói rồi, Mạc Thế Di sẽ không lừa Nguyệt Bất Do. Bất Do, ta muốn cưới ngươi, nếu ngươi không muốn gả cho ta, vậy ta sẽ gả cho ngươi, ngươi nguyện ý cưới ta sao?”
Gật đầu gật đầu, sau đó lại lắc đầu lắc đầu, Nguyệt Bất Do sắp không nhịn được. Cúi đầu giấu mình đi, hắn rầu rĩ nói: “Ta muốn gả, cũng muốn cưới, chỉ cần là ngươi ta đều muốn, như thế nào cũng muốn. Mạc Thế Di, ta thích ngươi ta thích ngươi, so với thích nương ta còn thích hơn.”
Mạc Thế Di yên tâm: “Vậy chúng ta thành thân đi, được không? Khi nào Thành Lệ tỉnh chúng ta sẽ đính thân trước, đợi chuyện ở kinh thành kết thúc, chúng ta đi Tái Bắc, thành thân trước sự chứng kiến của cha nương ta. Ta không muốn ủy khuất ngươi, ta muốn quang minh chính đại cưới ngươi.”
Nước mắt Nguyệt Bất Do gần như muốn chảy xuống, ôm chặt Mạc Thế Di: “Ngươi, ngươi cũng không hỏi, lai lịch của ta sao?”
Mạc Thế Di bật cười: “Ngươi đã nói cho ta biết, ngươi quên rồi?”
“Nhưng, vậy ngươi cũng không hỏi, lai lịch thân thể này của ta sao? Ngươi không sợ, không sợ ta là cường đạo sông nước hay là, tội phạm giết người?”
Mạc Thế Di càng nở nụ cười: “Ta biết ngươi là Nguyệt Bất Do là được, cho dù thân thể này của ngươi có thân phận gì, ngươi chỉ là Nguyệt Bất Do. Bất Do, được không?”
Được! Gắt gao cắn miệng, Nguyệt Bất Do khổ sở muốn chết. Người trong lòng không lên tiếng, Mạc Thế Di lại lo lắng.
“Bất Do?”
“Mạc Thế Di.”
“Ừ?”
Hung hăng cắn đầu lưỡi một chút, Nguyệt Bất Do nhắm mắt lại: “Nếu, nếu qua ngày mai ngươi còn nguyện ý cưới ta, ta liền gả! Ta nhất định gả!”
Mạc Thế Di nhíu mi: “Vì sao phải qua ngày mai?” Nói rồi, y nâng đầu Nguyệt Bất Do lên, người này không thích hợp. Nguyệt Bất Do không ngẩng đầu, càng ôm chặt lấy y: “Ngươi trước đừng hỏi.”
Hôn đỉnh đầu Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di hít một hơi thật sâu: “Được, ta không hỏi. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.”
“Ngươi nói.”
“Không được không nói một tiếng đã rời khỏi ta.”
“……” Hắn, hắn không dám cam đoan.
“Bất Do, đáp ứng ta.”
Mạc Thế Di dùng sức nâng đầu Nguyệt Bất Do lên, cảm thấy kinh ngạc, vì sao vẻ mặt người này lại khổ sở?
“Bất Do, xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì?”
Lắc đầu, Nguyệt Bất Do cắn răng: “Ta đáp ứng ngươi. Qua ngày mai, qua ngày mai nếu ngươi còn nguyện ý cưới ta, ta, ta cả đời cũng không rời khỏi ngươi, ngươi đuổi ta đi ta cũng không đi, cho dù ta chết cũng phải chết ở bên cạnh ngươi !”
Giữ chặt gáy Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di nặng nề hôn hắn, cho đến khi người trong lòng thở hổn hển, khi trên mặt người trong lòng không còn khổ sở như vậy, y mới trịnh trọng nói: “Cho dù đã xảy ra chuyện gì, cho dù ngươi có băn khoăn gì, đời này Mạc Thế Di chỉ cưới Nguyệt Bất Do. Bất Do, nếu ngươi lại không nói một tiếng liền rời bỏ ta, ta sẽ không được……” Chữ kia bị người gắt gao bịt trong miệng.
Hốc mắt Nguyệt Bất Do đỏ lên, dùng sức gật đầu: “Ta đáp ứng ngươi, tuyệt đối không vụng trộm rời đi.”
Không hỏi nhiều. Bất an của người này có lẽ ngày mai, à không, có lẽ đợi trời sáng là y có thể biết. Rút bản thân ra, Mạc Thế Di đặt Nguyệt Bất Do xuống bên cạnh, xuống giường đi lấy nước rửa ráy cho Nguyệt Bất Do. Nằm ở trên giường, Nguyệt Bất Do giống như người vợ nhỏ gắt gao cắn chăn, lần đầu tiên sợ hãi hừng đông như thế.
Càng sợ hãi chuyện gì thì chuyện đó tới càng nhanh. Giấc ngủ này Nguyệt Bất Do ngủ thật sự không an ổn, Mạc Thế Di cũng không thể ngủ ngon, bởi vì người trong lòng y bất an. Buổi sáng thức dậy, hai người trầm mặc ăn cơm. Thay quần áo xong, Mạc Thế Di nắm tay Nguyệt Bất Do đi ra ngoài, bởi vì Nguyệt Bất Do nhìn qua rõ ràng có tâm sự.Mạc Thế Di không hỏi, hỏi Nguyệt Bất Do cũng sẽ không nói, dù sao mặc kệ Nguyệt Bất Do đang lo lắng cái gì, y cũng sẽ không buông tay. Không dịch dung, cứ như vậy nắm tay Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di mang hắn đi đến trước cửa Đông cung thái tử phủ. Thị vệ cung đình vây quanh phủ thái tử vừa thấy y, đầu tiên là sửng sốt, rồi mới đồng loạt quỳ xuống: “Thái tử điện hạ –”
Tiếng gọi này đánh thức Nguyệt Bất Do từ trong suy nghĩ của mình, hắn ngẩng đầu, phát hiện mình đang đứng trước cửa phủ thái tử, lập tức lên tinh thần, rút tay mình từ trong tay Mạc Thế Di ra.
Mạc Thế Di không ngăn cản, lạnh lùng nhìn thủ vệ nói: “Bản cung chẳng qua là cải trang đi tuần một chuyến, các ngươi đang làm cái gì đây?”
“Thái tử điện hạ, hoàng thượng có chỉ, ngài hồi kinh thì lập tức tiến cung, không được chậm trễ.”
“Xảy ra chuyện gì?” Mạc Thế Di nhấc chân đi tới phía trước, bị người ngăn lại.
“Thuộc hạ không biết, nhưng hoàng thượng có chỉ, thỉnh thái tử điện hạ cấp tốc tiến cung.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn bản cung mặc y phục như vậy mà tiến cung gặp mặt phụ hoàng sao?” Một câu cực kì uy nghiêm lập tức làm tên thị vệ đang ngăn Mạc Thế Di lui ra sau hai bước. Liếc nhìn quần áo trên người “thái tử” một cái, thị vệ kia vội tránh ra: “Là thuộc hạ sơ sót, thỉnh thái tử điện hạ không trách.”
Liếc nhìn Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di đi vào bên trong, Nguyệt Bất Do gắt gao theo y, bộ dạng hiếu kì đánh giá xung quanh. Ánh mắt bọn thị vệ nhìn Nguyệt Bất Do rất kinh ngạc, trông người này giống thái tử điện hạ quá nha.
Vào tẩm cung thái tử, lập tức có người đến thay quần áo cho Mạc Thế Di, thống lĩnh tâm phúc kia của Thành Lệ cũng đến. Mạc Thế Di vừa để thị nữ thay quần áo cho mình, vừa phân phó người nọ: “Đợi lát nữa ngươi và Bất Do cùng bản cung tiến cung.”
“Hắn?” Phương thống lĩnh rất ngoài ý muốn, càng ngoài ý muốn hơn là Mạc Thế Di không giấu tên Nguyệt Bất Do.
“Đúng, ta cũng đi.” Nguyệt Bất Do vỗ vỗ bả vai người nọ, “Nhớ kỹ tên của ta, Nguyệt Bất Do.”
“Ngươi……” Có người ngoài, Phương thống lĩnh không tiện hỏi.
Mạc Thế Di tuy rằng cũng rất muốn biết vì sao Nguyệt Bất Do nhất định phải tiến cung cùng y, hơn nữa mãnh liệt yêu cầu nhất định phải dùng tên thật của mình, nhưng y biết Nguyệt Bất Do sẽ không xằng bậy, cho nên y không chút suy nghĩ đáp ứng.
“Bất Do muốn theo thì cứ để hắn theo đi.”
Y phục đã thay xong, Mạc Thế Di đi ra ngoài, Nguyệt Bất Do và Phương thống lĩnh đi theo phía sau y. Nguyệt Bất Do nhỏ giọng nói thầm: “Thật đúng là giống nha.”
Đi ở phía trước, Mạc Thế Di ngoắc ngoắc khóe miệng.
Vừa ra khỏi phủ thái tử, Mạc Thế Di liền lên ngọc liễn của thái tử, Nguyệt Bất Do và Phương thống lĩnh lên ngựa. Bọn thị vệ canh giữ ở bên ngoài phủ thái tử cũng đi theo, nhìn như tháp tùng, kỳ thật cũng là giám thị. Đại đội nhân mã không đi theo con đường nối liền Đông cung và hoàng cung mà thẳng đến cửa chính hoàng cung. Đây là Mạc Thế Di yêu cầu, thái tử hồi kinh, phải đường đường chính chính.
Tin tức thái tử về kinh ngay khi y vừa xuất hiện ở phủ thái tử đã truyền ra ngoài. Trong lúc thái tử thay y phục, Cẩn vương Thành An, tứ hoàng tử Thành Thông cũng lập tức tiến cung, hoàng đế hạ lệnh thái tử tiến cung thì trực tiếp đến ngự thư phòng, đồng thời, hoàng thượng lệnh cho Vương hoàng hậu cũng đến ngự thư phòng. Bày trận như vậy vừa thấy đã biết là muốn đối chất cái gì rồi.
Nhận được thánh chỉ, Vương hoàng hậu bình tĩnh tự nhiên ra lệnh cho thị nữ tỉ mỉ trang điểm cho nàng. Mặc hoa phục đẹp nhất, Vương hoàng hậu tôn quý được thái giám cung nữ vây quanh đi tới ngự thư phòng. Lúc này, ngọc liễn của thái tử điện hạ đã đến cửa cung. Thái tử là thái tử, không cần xuống xe, một đường đi tới, Thành An và Thành Thông chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngựa của thái tử đi thẳng vào hoàng cung, bọn họ thì tất yếu phải xuống ngựa đi bộ vào.
Xuống xe trước chính cung, thái tử điện hạ thần sắc rõ ràng không vui mang theo hai thị vệ được thái giám dẫn đường đi tới ngự hoa viên. Ở một chỗ hành lang, thái tử điện hạ và hoàng hậu vừa lúc gặp nhau. Vương hoàng hậu sau khi kinh ngạc, đôi mắt nháy mắt liền đỏ, kích động hô lên: “Thái tử……”
Thái tử nhếch miệng, khom mình hành lễ, không quá rõ ràng gọi một tiếng: “Mẫu hậu.”
Nước mắt Vương hoàng hậu thiếu chút nữa chảy ra, nàng tiến lên một bước: “Lâu như thế không có tin tức của con, mẫu hậu rất lo lắng, đợi lát nữa phụ hoàng hỏi con cứ nói, con cứ nói bình thường với hắn, mặc kệ chuyện gì cũng đừng nóng vội.”
“Nhi thần biết.” Đứng thẳng người, thái tử tránh được bàn tay hoàng hậu vươn đến, chỉ chỉ phương hướng ngự thư phòng: “Mẫu hậu đi trước.”
Vương hoàng hậu mở miệng, cuối cùng vẫn không nói cái gì. Xoa xoa khóe mắt, nàng lướt qua thái tử đi trước. Cho đến khi nàng đi xa vài bước, thái tử mới đuổi kịp. Nguyệt Bất Do rất lớn mật nhìn chằm chằm hoàng hậu, trong lòng bĩu môi, hừ, nữ nhân này vừa nhìn đã biết không phải nương tốt!
Vương hoàng hậu đi phía trước, vài lần nhịn xuống xúc động muốn quay đầu. Hơn ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên nàng nhìn kĩ dáng vẻ của đứa con kia, bộ dạng thật là…… giống Thành Lệ như đúc. Thẳng lưng, Vương hoàng hậu bức lui nước mắt của mình, nàng không quên trước mắt còn một trận đánh ác liệt đang đợi nàng. Lúc này, nàng nói cái gì cũng phải bảo vệ đứa con này!
“Hoàng hậu nương nương đến –” Theo tiếng thái giám thông báo, rèm cửa ngự thư phòng xốc lên, Vương hoàng hậu để lại người hầu theo tới, một mình đi vào.
“Thái tử điện hạ đến –” Tiếp theo lại là một tiếng thông báo, thái giám vén rèm không hề buông tay, đợi thái tử điện hạ đi vào.
Thái tử đi vào, nhưng có một người cũng đi theo thái tử vào bên trong.
“Ngươi không thể vào.”
Nguyệt Bất Do bị người ngăn cản.
“Ta muốn đi vào!” Đẩy đối phương ra, Nguyệt Bất Do trực tiếp đi vào.
“Thái tử điện hạ !” Biết người nọ là người của thái tử, vài vị thái giám ở cửa xông lên ngăn lại Nguyệt Bất Do, “Ngoài điện hạ ra, những người khác chỉ có thể đợi ở bên ngoài.”
Nguyệt Bất Do phồng má, nhìn Mạc Thế Di: “Ta muốn đi vào!”
Mạc Thế Di mới không thèm hỏi vì sao Nguyệt Bất Do phải theo vào, lại càng không cự tuyệt Nguyệt Bất Do. Y xoay người, nhìn về phía vài tên thái giám ngăn cản Nguyệt Bất Do kia, ánh mắt càng ngày càng lạnh: “Hắn là người của bản cung, bản cung muốn hắn đi vào.”
Ánh mắt thái tử từ khi nào lại sắc bén như thế. Nhưng nghĩ đến hoàng thượng, một tên thái giám khó xử nói: “Thái tử điện hạ, ngài đừng làm khó dễ nô tài, ngài nên biết quy củ này chứ.”
Mạc Thế Di hừ lạnh một tiếng, nắm tay Nguyệt Bất Do kéo hắn đến bên mình: “Bản cung muốn hắn vào chính là quy củ, chỗ phụ hoàng bản cung sẽ tự nói.”
Hoàn toàn không để ý tới vài tên thái giám và thị vệ bên ngoài kia, Mạc Thế Di kéo Nguyệt Bất Do đi vào bên trong. Đi đến cửa sảnh chính ngự thư phòng, Nguyệt Bất Do rút tay ra.
“Ta ở chỗ này chờ ngươi.”
Mạc Thế Di quay đầu: “Ngươi không đi vào? Không phải sợ.”
“Ta không đi vào, ta sẽ ở đây chờ ngươi.” Nguyệt Bất Do cười, “Ta ở đây là được rồi.”
Trong mắt Mạc Thế Di là sủng nịch: “Được, tùy ngươi, ta đi vào đây.”
“Đi thôi đi thôi.”
Lau mồ hôi trên trán cho Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di đi vào. Vài tên thái giám vừa rồi đứng bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, người này rốt cuộc là người nào?! Còn có, thái tử điện hạ biến sắc mặt cũng quá nhanh đi !
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế –”
Bên trong vang lên tiếng thái tử, Nguyệt Bất Do đứng bên ngoài xuyên qua hoa văn gỗ trang trí tường nhìn thấy rất rõ ràng Mạc Thế Di quỳ trên mặt đất hành lễ với nam nhân phía trước. Nguyệt Bất Do nhếch môi, trong lòng rất khó chịu, thay Mạc Thế Di khó chịu.
“Đứng lên đi.” Hoàng thượng thanh âm ôn hoà.
Mạc Thế Di đứng lên.
“Thái tử, mấy tháng nay con đi đâu vậy?”
“Hồi phụ hoàng, nhi thần cải trang đi tuần.”
“Ồ? Cải trang đi tuần ở đâu?”
“Nhi thần, đến biên nam.”
“Biên nam?”
Hoàng thượng uống một ngụm trà: “Hoàng hậu, thái tử, hôm nay trẫm tìm các ngươi đến là có một sự kiện muốn hỏi rõ ràng. Đợi Thành An và Thành Thông đến đây đi.”
“Vâng.”
Mạc Thế Di quy củ đứng ở đó, Vương hoàng hậu thì dáng vẻ hào phóng ngồi xuống, ai cũng không khẩn trương, ai cũng không chột dạ.
Hoàng thượng nhìn hoàng hậu, lại nhìn thái tử, rũ mắt uống trà.
“Cẩn Vương gia, tứ hoàng tử đến –”
Rèm cửa lại nhấc lên, có hai người một trước một sau bước nhanh đi thẳng vào bên trong.
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.”
“Đứng lên đi.”
Hai mắt Nguyệt Bất Do híp lại nhìn một người trong đó, thật sự là quen mắt mà. Liếc nhìn hoa văn gỗ trang trí, hắn liền cầm lấy một chiếc bình sứ.
“Vị này……” Vừa có một thái giám muốn đi lên khuyên can, liền bị ánh mắt của Nguyệt Bất Do dọa trở về.
Buông chén trà, hoàng thượng mở miệng: “Nếu người đều đã đến đây, vậy nói chính sự đi. Những người khác đều lui ra, bất kì kẻ nào cũng không được quấy rầy.”
“Vâng.”
Bên trong có một đại thái giám đi đến ra hiệu cho những người khác lui ra, có người nói thầm bên tai hắn vài câu, người nọ nhìn về phía Nguyệt Bất Do, Nguyệt Bất Do nhìn hắn cười. Người nọ sửng sốt một chút, tròng mắt đảo quanh, rồi mới giống như không nhìn thấy Nguyệt Bất Do, hắn dẫn tất cả những người khác đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại.
“Coi như hắn thông minh.”
Tung hứng bình sứ trong tay, Nguyệt Bất Do ngắm xem nên ném theo hướng nào thì đau nhất.
Sau khi đến đây Mạc Thế Di liền nhanh chóng bảo Mạc Thế Triệu đem thanh kiếm y muốn tặng cho Nguyệt Bất Do đến. Quả nhiên, Nguyệt Bất Do đặc biệt cao hứng, sự cao hứng của hắn trực tiếp truyền sang Mạc Thế Di, làm y quên hết những chuyện phiền lòng không còn một mảnh.
Yêu thích không buông tay thu kiếm, Nguyệt Bất Do đi đến trước mặt Mạc Thế Di, Mạc Thế Di cười vươn hai tay, Nguyệt Bất Do ánh mắt cong cong ngồi khóa trên đùi y, trong tay vẫn cầm kiếm.
“Mạc Thế Di.”
“Ừ?”
“Ngoài nương ta, không có người nào từng đưa cho ta cái gì, kể cả một viên đường cũng không.”
Mạc Thế Di đau lòng hôn lên cái miệng đang chu ra của người nào đó, cầm lấy kiếm trong tay hắn đặt lên trên bàn, lại hôn: “Sau này hàng năm ta đều sẽ tặng quà cho ngươi. Thích thanh kiếm này sao?”
“Thích thích.” Nghĩ đến chuyện sắp phát sinh, trái tim Nguyệt Bất Do lại đau đớn. Ôm cổ Mạc Thế Di, thanh âm hắn khàn khàn: “Khi ở phòng băng, tuy rằng ta không mở mắt ra được nhưng ta có thể nghe thấy ngươi nói chuyện. Ta nghe được ngươi đã đến rồi, nghe được ngươi nói làm cho ta một thanh kiếm, nhưng ta không nghĩ tới sẽ là một thanh kiếm tốt như thế. Mạc Thế Di Mạc Thế Di, ta thích ngươi, ta rất thích ngươi, làm sao bây giờ? Ta thích ngươi……”
“Bất Do ngốc.” Mạc Thế Di ôm người đứng lên, đi về phía giường, “Vậy hãy cứ thích ta đi. Bất Do, chúng ta làm chuyện sinh đứa nhỏ đi.”
“Ta muốn làm ta muốn làm, làm cả đêm.” Người nào đó cực kì không ngượng ngùng.
“Ngày mai không phải ngươi muốn tiến cung cùng ta sao? Làm cả đêm ngươi sẽ không xuống giường được. Đợi giải quyết chuyện này xong chúng ta sẽ làm cả đêm.”
“……” Nguyệt Bất Do nhắm mắt lại, đợi chuyện này giải quyết xong, ngươi sẽ không muốn ta nữa.
Buông màn, Mạc Thế Di cởi bỏ y phục của Nguyệt Bất Do, những nụ hôn liền rơi xuống. Nguyệt Bất Do ôm đầu Mạc Thế Di không nhịn được lại một lần hỏi: “Liệu ngươi có không không cần ta không, có không cần ta không?”
“Bất Do ngốc.” Để Nguyệt Bất Do cảm thụ tiếng tim đập của mình, Mạc Thế Di ghé vào lỗ tai hắn kiên định nói: “Ta sẽ không bao giờ không cần ngươi, ta chỉ sợ ngươi lại không nói một lời mà rời khỏi ta.”
“Nhanh lên nhanh lên.”
Hai chân Nguyệt Bất Do kẹp chặt eo Mạc Thế Di, hắn phải nhớ kỹ lúc này, nhớ kỹ lần làm chuyện sinh đứa nhỏ có thể là cuối cùng này.
Từng chiếc quần áo theo khe hở màn bay ra ngoài, rất nhanh, tiếng rên rỉ của Nguyệt Bất Do liền truyền ra. Lại một lát sau, giường lớn chớp lên, một người liên tục kêu: “Mạc Thế Di Mạc Thế Di Mạc Thế Di……” Một người thì liên tục gọi: “Bất Do, Bất Do, Bất Do……”
Hai tay lưu lại khí tức trên thân thể non nớt lại luôn không được chính hắn yêu quý này, Mạc Thế Di không biết nên làm thế nào để người này không còn bất an. Có phải trông y có vẻ rất không thể làm người ta an tâm, cho nên người này mới luôn cho rằng y sẽ rời bỏ hắn?
Bất Do à, không cần nghĩ đến nữ nhân kia nữa. Nữ nhân kia có dáng vẻ gì, có cảm giác gì căn bản chưa từng lưu lại bất cứ dấu vết nào trong lòng y. Thứ duy nhất y nhớ rõ chính là những rung động mà Bất Do của y mang cho y, những ấm áp mà Bất Do của y mang cho y.
Nam căn sung huyết cắm rút liên tục trong tràng đạo non nớt, chỉ cần nghĩ đến người dưới thân là ai, Mạc Thế Di lại thấy sắp muốn bắn. Định lực của y cũng không tốt như y biểu hiện ra ngoài, y chỉ có thể dùng hành động vuốt ve hôn môi người này để chống đỡ nghị lực yếu ớt của mình. Thân thể này là của y; người này là của y. Bất Do Bất Do, đừng rời đi, đừng không nói một tiếng nào đã rời đi nữa.
Ngoài cửa, một người đang muốn gõ cửa, khi bàn tay giơ lên chỉ cách ván cửa nửa ngón tay thì vội dừng lại. Từ trong phòng mơ hồ truyền ra âm thanh nào đó chỉ vào “thời khắc phi thường” mới có thể phát ra. Thân thể hắn chấn động, nhanh chóng lui ra sau mấy bước.
“A a a…… Còn muốn còn muốn còn muốn……”
“Bất Do Bất Do……”
“A a a a……”
Thở dốc vì kinh ngạc, người nọ vội vàng rời đi, thầm kêu mình phản ứng đúng lúc, bằng không nếu gõ vào thì là hắn quấy rầy chuyện tốt của người khác rồi. Quay đầu liếc nhìn gian phòng còn sáng ánh nến, hắn lắc đầu, tiếp theo lại cười. Thì ra người anh em này của hắn cũng có thời điểm “kích động” như thế. Nếu nói lúc đầu hắn từng lo lắng Nguyệt Bất Do xuất hiện có thể sẽ mang đến phiền toái gì cho huynh đệ của mình, nhưng hiện tại hắn lại vô cùng cảm kích vì Nguyệt Bất Do đã đến. Nếu không có Nguyệt Bất Do, huynh đệ của hắn rất có thể sẽ cô tịch cả đời, may thật may thật.
Trở lại phòng của mình, Mạc Thế Triệu cởi y phục dạ hành, rót cho mình một chén trà. Uống một ngụm nước trà đã nguội lạnh, hắn lắc đầu tự nói: “Có lẽ ta cũng nên tìm một người bạn.”
Hai tay hai chân đều quấn quít trên người Mạc Thế Di, khóe mắt Nguyệt Bất Do hồng hồng. Những nụ hôn tràn ngập ôn nhu yêu thương càng không ngừng hạ xuống cái trán ướt mồ hôi và mặt hắn, làm hắn không nhịn được muốn càng nhiều càng nhiều. Không rời khỏi, Mạc Thế Di xoay người để Nguyệt Bất Do nằm trên người mình, y tiếp tục vuốt ve thân thể Nguyệt Bất Do, hôn môi hắn.
“Bất Do.”
“Ừm.”
“Gả cho ta đi.”
Người đang không có tinh thần lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực, nhưng nháy mắt lại trở nên ảm đạm.
Bàn tay đang lau mồ hôi cho Nguyệt Bất Do dừng lại, trên mặt Mạc Thế Di hiện lên lo lắng không rõ ràng [biểu cảm trên mặt vẫn không thể hoàn toàn biểu đạt được hết]: “Không muốn sao? Ta nghĩ đến…… vậy, ngươi cưới ta đi?” Y đã nghĩ Bất Do sẽ nguyện ý “gả cho” y.
Mũi Nguyệt Bất Do ê ẩm, hai tay ôm lấy mặt Mạc Thế Di, hắn thật cẩn thận hỏi: “Ngươi thật sự, nguyện ý cưới ta?”
Mạc Thế Di cười nhẹ: “Ta nói rồi, Mạc Thế Di sẽ không lừa Nguyệt Bất Do. Bất Do, ta muốn cưới ngươi, nếu ngươi không muốn gả cho ta, vậy ta sẽ gả cho ngươi, ngươi nguyện ý cưới ta sao?”
Gật đầu gật đầu, sau đó lại lắc đầu lắc đầu, Nguyệt Bất Do sắp không nhịn được. Cúi đầu giấu mình đi, hắn rầu rĩ nói: “Ta muốn gả, cũng muốn cưới, chỉ cần là ngươi ta đều muốn, như thế nào cũng muốn. Mạc Thế Di, ta thích ngươi ta thích ngươi, so với thích nương ta còn thích hơn.”
Mạc Thế Di yên tâm: “Vậy chúng ta thành thân đi, được không? Khi nào Thành Lệ tỉnh chúng ta sẽ đính thân trước, đợi chuyện ở kinh thành kết thúc, chúng ta đi Tái Bắc, thành thân trước sự chứng kiến của cha nương ta. Ta không muốn ủy khuất ngươi, ta muốn quang minh chính đại cưới ngươi.”
Nước mắt Nguyệt Bất Do gần như muốn chảy xuống, ôm chặt Mạc Thế Di: “Ngươi, ngươi cũng không hỏi, lai lịch của ta sao?”
Mạc Thế Di bật cười: “Ngươi đã nói cho ta biết, ngươi quên rồi?”
“Nhưng, vậy ngươi cũng không hỏi, lai lịch thân thể này của ta sao? Ngươi không sợ, không sợ ta là cường đạo sông nước hay là, tội phạm giết người?”
Mạc Thế Di càng nở nụ cười: “Ta biết ngươi là Nguyệt Bất Do là được, cho dù thân thể này của ngươi có thân phận gì, ngươi chỉ là Nguyệt Bất Do. Bất Do, được không?”
Được! Gắt gao cắn miệng, Nguyệt Bất Do khổ sở muốn chết. Người trong lòng không lên tiếng, Mạc Thế Di lại lo lắng.
“Bất Do?”
“Mạc Thế Di.”
“Ừ?”
Hung hăng cắn đầu lưỡi một chút, Nguyệt Bất Do nhắm mắt lại: “Nếu, nếu qua ngày mai ngươi còn nguyện ý cưới ta, ta liền gả! Ta nhất định gả!”
Mạc Thế Di nhíu mi: “Vì sao phải qua ngày mai?” Nói rồi, y nâng đầu Nguyệt Bất Do lên, người này không thích hợp. Nguyệt Bất Do không ngẩng đầu, càng ôm chặt lấy y: “Ngươi trước đừng hỏi.”
Hôn đỉnh đầu Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di hít một hơi thật sâu: “Được, ta không hỏi. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.”
“Ngươi nói.”
“Không được không nói một tiếng đã rời khỏi ta.”
“……” Hắn, hắn không dám cam đoan.
“Bất Do, đáp ứng ta.”
Mạc Thế Di dùng sức nâng đầu Nguyệt Bất Do lên, cảm thấy kinh ngạc, vì sao vẻ mặt người này lại khổ sở?
“Bất Do, xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì?”
Lắc đầu, Nguyệt Bất Do cắn răng: “Ta đáp ứng ngươi. Qua ngày mai, qua ngày mai nếu ngươi còn nguyện ý cưới ta, ta, ta cả đời cũng không rời khỏi ngươi, ngươi đuổi ta đi ta cũng không đi, cho dù ta chết cũng phải chết ở bên cạnh ngươi !”
Giữ chặt gáy Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di nặng nề hôn hắn, cho đến khi người trong lòng thở hổn hển, khi trên mặt người trong lòng không còn khổ sở như vậy, y mới trịnh trọng nói: “Cho dù đã xảy ra chuyện gì, cho dù ngươi có băn khoăn gì, đời này Mạc Thế Di chỉ cưới Nguyệt Bất Do. Bất Do, nếu ngươi lại không nói một tiếng liền rời bỏ ta, ta sẽ không được……” Chữ kia bị người gắt gao bịt trong miệng.
Hốc mắt Nguyệt Bất Do đỏ lên, dùng sức gật đầu: “Ta đáp ứng ngươi, tuyệt đối không vụng trộm rời đi.”
Không hỏi nhiều. Bất an của người này có lẽ ngày mai, à không, có lẽ đợi trời sáng là y có thể biết. Rút bản thân ra, Mạc Thế Di đặt Nguyệt Bất Do xuống bên cạnh, xuống giường đi lấy nước rửa ráy cho Nguyệt Bất Do. Nằm ở trên giường, Nguyệt Bất Do giống như người vợ nhỏ gắt gao cắn chăn, lần đầu tiên sợ hãi hừng đông như thế.
Càng sợ hãi chuyện gì thì chuyện đó tới càng nhanh. Giấc ngủ này Nguyệt Bất Do ngủ thật sự không an ổn, Mạc Thế Di cũng không thể ngủ ngon, bởi vì người trong lòng y bất an. Buổi sáng thức dậy, hai người trầm mặc ăn cơm. Thay quần áo xong, Mạc Thế Di nắm tay Nguyệt Bất Do đi ra ngoài, bởi vì Nguyệt Bất Do nhìn qua rõ ràng có tâm sự.Mạc Thế Di không hỏi, hỏi Nguyệt Bất Do cũng sẽ không nói, dù sao mặc kệ Nguyệt Bất Do đang lo lắng cái gì, y cũng sẽ không buông tay. Không dịch dung, cứ như vậy nắm tay Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di mang hắn đi đến trước cửa Đông cung thái tử phủ. Thị vệ cung đình vây quanh phủ thái tử vừa thấy y, đầu tiên là sửng sốt, rồi mới đồng loạt quỳ xuống: “Thái tử điện hạ –”
Tiếng gọi này đánh thức Nguyệt Bất Do từ trong suy nghĩ của mình, hắn ngẩng đầu, phát hiện mình đang đứng trước cửa phủ thái tử, lập tức lên tinh thần, rút tay mình từ trong tay Mạc Thế Di ra.
Mạc Thế Di không ngăn cản, lạnh lùng nhìn thủ vệ nói: “Bản cung chẳng qua là cải trang đi tuần một chuyến, các ngươi đang làm cái gì đây?”
“Thái tử điện hạ, hoàng thượng có chỉ, ngài hồi kinh thì lập tức tiến cung, không được chậm trễ.”
“Xảy ra chuyện gì?” Mạc Thế Di nhấc chân đi tới phía trước, bị người ngăn lại.
“Thuộc hạ không biết, nhưng hoàng thượng có chỉ, thỉnh thái tử điện hạ cấp tốc tiến cung.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn bản cung mặc y phục như vậy mà tiến cung gặp mặt phụ hoàng sao?” Một câu cực kì uy nghiêm lập tức làm tên thị vệ đang ngăn Mạc Thế Di lui ra sau hai bước. Liếc nhìn quần áo trên người “thái tử” một cái, thị vệ kia vội tránh ra: “Là thuộc hạ sơ sót, thỉnh thái tử điện hạ không trách.”
Liếc nhìn Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di đi vào bên trong, Nguyệt Bất Do gắt gao theo y, bộ dạng hiếu kì đánh giá xung quanh. Ánh mắt bọn thị vệ nhìn Nguyệt Bất Do rất kinh ngạc, trông người này giống thái tử điện hạ quá nha.
Vào tẩm cung thái tử, lập tức có người đến thay quần áo cho Mạc Thế Di, thống lĩnh tâm phúc kia của Thành Lệ cũng đến. Mạc Thế Di vừa để thị nữ thay quần áo cho mình, vừa phân phó người nọ: “Đợi lát nữa ngươi và Bất Do cùng bản cung tiến cung.”
“Hắn?” Phương thống lĩnh rất ngoài ý muốn, càng ngoài ý muốn hơn là Mạc Thế Di không giấu tên Nguyệt Bất Do.
“Đúng, ta cũng đi.” Nguyệt Bất Do vỗ vỗ bả vai người nọ, “Nhớ kỹ tên của ta, Nguyệt Bất Do.”
“Ngươi……” Có người ngoài, Phương thống lĩnh không tiện hỏi.
Mạc Thế Di tuy rằng cũng rất muốn biết vì sao Nguyệt Bất Do nhất định phải tiến cung cùng y, hơn nữa mãnh liệt yêu cầu nhất định phải dùng tên thật của mình, nhưng y biết Nguyệt Bất Do sẽ không xằng bậy, cho nên y không chút suy nghĩ đáp ứng.
“Bất Do muốn theo thì cứ để hắn theo đi.”
Y phục đã thay xong, Mạc Thế Di đi ra ngoài, Nguyệt Bất Do và Phương thống lĩnh đi theo phía sau y. Nguyệt Bất Do nhỏ giọng nói thầm: “Thật đúng là giống nha.”
Đi ở phía trước, Mạc Thế Di ngoắc ngoắc khóe miệng.
Vừa ra khỏi phủ thái tử, Mạc Thế Di liền lên ngọc liễn của thái tử, Nguyệt Bất Do và Phương thống lĩnh lên ngựa. Bọn thị vệ canh giữ ở bên ngoài phủ thái tử cũng đi theo, nhìn như tháp tùng, kỳ thật cũng là giám thị. Đại đội nhân mã không đi theo con đường nối liền Đông cung và hoàng cung mà thẳng đến cửa chính hoàng cung. Đây là Mạc Thế Di yêu cầu, thái tử hồi kinh, phải đường đường chính chính.
Tin tức thái tử về kinh ngay khi y vừa xuất hiện ở phủ thái tử đã truyền ra ngoài. Trong lúc thái tử thay y phục, Cẩn vương Thành An, tứ hoàng tử Thành Thông cũng lập tức tiến cung, hoàng đế hạ lệnh thái tử tiến cung thì trực tiếp đến ngự thư phòng, đồng thời, hoàng thượng lệnh cho Vương hoàng hậu cũng đến ngự thư phòng. Bày trận như vậy vừa thấy đã biết là muốn đối chất cái gì rồi.
Nhận được thánh chỉ, Vương hoàng hậu bình tĩnh tự nhiên ra lệnh cho thị nữ tỉ mỉ trang điểm cho nàng. Mặc hoa phục đẹp nhất, Vương hoàng hậu tôn quý được thái giám cung nữ vây quanh đi tới ngự thư phòng. Lúc này, ngọc liễn của thái tử điện hạ đã đến cửa cung. Thái tử là thái tử, không cần xuống xe, một đường đi tới, Thành An và Thành Thông chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngựa của thái tử đi thẳng vào hoàng cung, bọn họ thì tất yếu phải xuống ngựa đi bộ vào.
Xuống xe trước chính cung, thái tử điện hạ thần sắc rõ ràng không vui mang theo hai thị vệ được thái giám dẫn đường đi tới ngự hoa viên. Ở một chỗ hành lang, thái tử điện hạ và hoàng hậu vừa lúc gặp nhau. Vương hoàng hậu sau khi kinh ngạc, đôi mắt nháy mắt liền đỏ, kích động hô lên: “Thái tử……”
Thái tử nhếch miệng, khom mình hành lễ, không quá rõ ràng gọi một tiếng: “Mẫu hậu.”
Nước mắt Vương hoàng hậu thiếu chút nữa chảy ra, nàng tiến lên một bước: “Lâu như thế không có tin tức của con, mẫu hậu rất lo lắng, đợi lát nữa phụ hoàng hỏi con cứ nói, con cứ nói bình thường với hắn, mặc kệ chuyện gì cũng đừng nóng vội.”
“Nhi thần biết.” Đứng thẳng người, thái tử tránh được bàn tay hoàng hậu vươn đến, chỉ chỉ phương hướng ngự thư phòng: “Mẫu hậu đi trước.”
Vương hoàng hậu mở miệng, cuối cùng vẫn không nói cái gì. Xoa xoa khóe mắt, nàng lướt qua thái tử đi trước. Cho đến khi nàng đi xa vài bước, thái tử mới đuổi kịp. Nguyệt Bất Do rất lớn mật nhìn chằm chằm hoàng hậu, trong lòng bĩu môi, hừ, nữ nhân này vừa nhìn đã biết không phải nương tốt!
Vương hoàng hậu đi phía trước, vài lần nhịn xuống xúc động muốn quay đầu. Hơn ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên nàng nhìn kĩ dáng vẻ của đứa con kia, bộ dạng thật là…… giống Thành Lệ như đúc. Thẳng lưng, Vương hoàng hậu bức lui nước mắt của mình, nàng không quên trước mắt còn một trận đánh ác liệt đang đợi nàng. Lúc này, nàng nói cái gì cũng phải bảo vệ đứa con này!
“Hoàng hậu nương nương đến –” Theo tiếng thái giám thông báo, rèm cửa ngự thư phòng xốc lên, Vương hoàng hậu để lại người hầu theo tới, một mình đi vào.
“Thái tử điện hạ đến –” Tiếp theo lại là một tiếng thông báo, thái giám vén rèm không hề buông tay, đợi thái tử điện hạ đi vào.
Thái tử đi vào, nhưng có một người cũng đi theo thái tử vào bên trong.
“Ngươi không thể vào.”
Nguyệt Bất Do bị người ngăn cản.
“Ta muốn đi vào!” Đẩy đối phương ra, Nguyệt Bất Do trực tiếp đi vào.
“Thái tử điện hạ !” Biết người nọ là người của thái tử, vài vị thái giám ở cửa xông lên ngăn lại Nguyệt Bất Do, “Ngoài điện hạ ra, những người khác chỉ có thể đợi ở bên ngoài.”
Nguyệt Bất Do phồng má, nhìn Mạc Thế Di: “Ta muốn đi vào!”
Mạc Thế Di mới không thèm hỏi vì sao Nguyệt Bất Do phải theo vào, lại càng không cự tuyệt Nguyệt Bất Do. Y xoay người, nhìn về phía vài tên thái giám ngăn cản Nguyệt Bất Do kia, ánh mắt càng ngày càng lạnh: “Hắn là người của bản cung, bản cung muốn hắn đi vào.”
Ánh mắt thái tử từ khi nào lại sắc bén như thế. Nhưng nghĩ đến hoàng thượng, một tên thái giám khó xử nói: “Thái tử điện hạ, ngài đừng làm khó dễ nô tài, ngài nên biết quy củ này chứ.”
Mạc Thế Di hừ lạnh một tiếng, nắm tay Nguyệt Bất Do kéo hắn đến bên mình: “Bản cung muốn hắn vào chính là quy củ, chỗ phụ hoàng bản cung sẽ tự nói.”
Hoàn toàn không để ý tới vài tên thái giám và thị vệ bên ngoài kia, Mạc Thế Di kéo Nguyệt Bất Do đi vào bên trong. Đi đến cửa sảnh chính ngự thư phòng, Nguyệt Bất Do rút tay ra.
“Ta ở chỗ này chờ ngươi.”
Mạc Thế Di quay đầu: “Ngươi không đi vào? Không phải sợ.”
“Ta không đi vào, ta sẽ ở đây chờ ngươi.” Nguyệt Bất Do cười, “Ta ở đây là được rồi.”
Trong mắt Mạc Thế Di là sủng nịch: “Được, tùy ngươi, ta đi vào đây.”
“Đi thôi đi thôi.”
Lau mồ hôi trên trán cho Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di đi vào. Vài tên thái giám vừa rồi đứng bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, người này rốt cuộc là người nào?! Còn có, thái tử điện hạ biến sắc mặt cũng quá nhanh đi !
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế –”
Bên trong vang lên tiếng thái tử, Nguyệt Bất Do đứng bên ngoài xuyên qua hoa văn gỗ trang trí tường nhìn thấy rất rõ ràng Mạc Thế Di quỳ trên mặt đất hành lễ với nam nhân phía trước. Nguyệt Bất Do nhếch môi, trong lòng rất khó chịu, thay Mạc Thế Di khó chịu.
“Đứng lên đi.” Hoàng thượng thanh âm ôn hoà.
Mạc Thế Di đứng lên.
“Thái tử, mấy tháng nay con đi đâu vậy?”
“Hồi phụ hoàng, nhi thần cải trang đi tuần.”
“Ồ? Cải trang đi tuần ở đâu?”
“Nhi thần, đến biên nam.”
“Biên nam?”
Hoàng thượng uống một ngụm trà: “Hoàng hậu, thái tử, hôm nay trẫm tìm các ngươi đến là có một sự kiện muốn hỏi rõ ràng. Đợi Thành An và Thành Thông đến đây đi.”
“Vâng.”
Mạc Thế Di quy củ đứng ở đó, Vương hoàng hậu thì dáng vẻ hào phóng ngồi xuống, ai cũng không khẩn trương, ai cũng không chột dạ.
Hoàng thượng nhìn hoàng hậu, lại nhìn thái tử, rũ mắt uống trà.
“Cẩn Vương gia, tứ hoàng tử đến –”
Rèm cửa lại nhấc lên, có hai người một trước một sau bước nhanh đi thẳng vào bên trong.
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.”
“Đứng lên đi.”
Hai mắt Nguyệt Bất Do híp lại nhìn một người trong đó, thật sự là quen mắt mà. Liếc nhìn hoa văn gỗ trang trí, hắn liền cầm lấy một chiếc bình sứ.
“Vị này……” Vừa có một thái giám muốn đi lên khuyên can, liền bị ánh mắt của Nguyệt Bất Do dọa trở về.
Buông chén trà, hoàng thượng mở miệng: “Nếu người đều đã đến đây, vậy nói chính sự đi. Những người khác đều lui ra, bất kì kẻ nào cũng không được quấy rầy.”
“Vâng.”
Bên trong có một đại thái giám đi đến ra hiệu cho những người khác lui ra, có người nói thầm bên tai hắn vài câu, người nọ nhìn về phía Nguyệt Bất Do, Nguyệt Bất Do nhìn hắn cười. Người nọ sửng sốt một chút, tròng mắt đảo quanh, rồi mới giống như không nhìn thấy Nguyệt Bất Do, hắn dẫn tất cả những người khác đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại.
“Coi như hắn thông minh.”
Tung hứng bình sứ trong tay, Nguyệt Bất Do ngắm xem nên ném theo hướng nào thì đau nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook