Họa Đường Xuân
-
Chương 62
Nếu đã quyết định phải về kinh, mọi người cũng không trì hoãn nữa. Chuẩn bị đồ ăn đi đường, chuẩn bị thuốc thang mà Thành Lệ và Nguyệt Bất Do phải uống trên đường. Đi đường không có biện pháp sắc thuốc, Hứa Thanh Thuỷ còn phải làm thành dược hoàn. Mà Nguyệt Bất Do sau khi tỉnh lại không chỉ muốn ăn thịt, còn muốn tắm rửa. Hơn ba tháng không tắm, hắn cũng muốn mình cứ hôi hám như thế để Mạc Thế Di hôn.
Hứa Thanh Thuỷ, Ba Tùng và Hứa Ba ở trong phòng thu dọn, Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do đến bên cạnh suối nước nóng. Suối nước nóng có thể chứa được một lúc năm người, Mạc Thế Di cởi y phục xuống nước trước, rồi mới ôm Nguyệt Bất Do còn không thể động đậy đi vào. Hai gò má đều hõm xuống, Nguyệt Bất Do nằm trong lòng Mạc Thế Di, ánh mắt cong cong.
Bầu trời xanh lam, Tuyết Sơn mênh mang, cách đó không xa còn có một con suối lớn, trong màu trắng vô hạn này, Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do ngâm mình trong làn nước ấm áp, trời đất rộng lớn, không hề ôn nhu được như thế này. Đợi toàn bộ thân thể Nguyệt Bất Do ấm áp lên, lúc này Mạc Thế Di mới cởi quần áo cho hắn. Ánh mắt Nguyệt Bất Do trước sau vẫn luôn cong cong, sau khi uống bát hồ dán khó nuốt kia, tinh thần Nguyệt Bất Do lại tốt hơn trước một chút, ít nhất có thể cười lên rõ ràng. Nhìn cặp mắt cong cong tràn ngập hoan hỉ kia, Mạc Thế Di không nhịn được cúi đầu, hôn xuống.
“Mạc, Thế Di……”
“Ta muốn…… ăn thịt……”
Sờ sờ cái bụng lép kẹp của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di ngăn trở gió lạnh thổi tới cho hắn.
“Nhịn thêm một chút, đợi ra khỏi núi ta sẽ cho ngươi ăn thịt.”
“Thịt dê.”
“Được.”
“Thịt bò.”
“Được.”
“Thịt thỏ.”
“Được.”
Ánh mắt càng thêm cong cong, đầu Nguyệt Bất Do cọ cọ vào gáy Mạc Thế Di. Hắn không hề nghĩ rằng, không hề nghĩ rằng Mạc Thế Di sẽ đến, càng không nghĩ tới, bản thân lại có một ngày suy yếu nằm trong lòng người này như thế.
“Mạc Thế Di……”
“Ừ?”
“Ta, nghe được.”
“Cái gì?”
“Nghe được, ngươi đã đến rồi.”
“……”
Một tay Mạc Thế Di đặt trên eo Nguyệt Bất Do, để hắn nhẹ nhàng nổi bồng bềnh trên mặt nước ấm áp, một tay kia thì giữ đầu Nguyệt Bất Do, làm cho hắn có thể dựa vào trong lòng mình.
Ánh mặt trời chói mắt, Nguyệt Bất Do nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn cong cong.
“Ta nghe được, ngươi nói, nhớ ta.”
“Nghe được ngươi nói, nơi nào của ngươi, cũng nhớ.”
“Trong lòng nhớ…… Miệng nhớ…… Thân mình……”
Một chữ “nhớ” của Nguyệt Bất Do bị một người nuốt vào trong miệng, hắn hé miệng mời đối phương tiến vào. Mạc Thế Di, ta cũng nhớ ngươi, trong lòng nhớ, miệng nhớ, thân mình nhớ, toàn thân đều nhớ……
Hứa Ba đi ra, vừa bước được nửa bước y lại lập tức rụt trở về, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ở trong suối nước nóng cách đó không xa, hai người hôn quấn quít lấy nhau, y vẫn là không nên đi ra ngoài quấy rầy họ.
Một nụ hôn chấm dứt, Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do vào trong lòng mình, lau thân thể cho hắn. Suy yếu dựa vào Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do cọ cọ cái cằm đầy râu của đối phương.
“Mạc Thế Di……”
“Ừ?”
“Lần đầu tiên, ta thấy.”
“Cái gì?”
“Râu, của ngươi.”
Mạc Thế Di sờ sờ bộ râu không có thời gian để cạo của mình, khóe miệng nâng lên: “Không thích?” Hiện tại y làm động tác này đã thuần thục hơn, ít nhất nhìn vào gương không còn khó coi như trước nữa.
“Thích.” Nói xong, Nguyệt Bất Do phồng má, “Vì sao, ta còn, không có?”
Mạc Thế Di sờ sờ cái cằm ướt át bóng loáng của Nguyệt Bất Do, hôn hôn: “Qua mấy năm nữa sẽ có. Không phải thân thể này của ngươi còn trẻ sao?”
Thân thể này…… Mắt Nguyệt Bất Do không cong nữa.
“Bất Do?”
Không biết mình nói câu nào sai rồi, Mạc Thế Di nâng cằm Nguyệt Bất Do lên: “Xảy ra chuyện gì?” Sao đột nhiên lại không vui?
Nguyệt Bất Do không nói lời nào, bực mình.
“Bất Do? Xảy ra chuyện gì?” Mạc Thế Di cúi đầu nhìn mặt Nguyệt Bất Do, Nguyệt Bất Do lại né tránh, không cho y xem.
“Bất Do?” Mạc Thế Di ném khăn vải đi, trực tiếp ôm người lên trên , không để đối phương né tránh.
Một tiếng kêu dài của tuyết điêu đánh gãy câu hỏi của Mạc Thế Di. Một tay ôm Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di ngẩng đầu, chỉ thấy một con tuyết điêu từ trên cao phi xuống, y lấy quần áo đặt bên cạnh ao quấn vào tay, nâng cánh tay lên. Tiếng kêu càng ngày càng gần, Nguyệt Bất Do nhịn không được hiếu kì ngẩng đầu, bực mình trong mắt lập tức biến thành kinh ngạc.
“Cái gì?”
Tiếp được tuyết điêu, lấy ống trúc nhỏ buộc vào chân nó ra, Mạc Thế Di vỗ vỗ đầu tuyết điêu, tuyết điêu cũng bay đến cửa sổ nhà đá, nơi đó có đồ ăn.
“Là Thế Triệu đưa cho ta, để ta thuận tiện truyền tin về kinh. Sau khi ngươi tỉnh ta liền viết thư báo bình an cho Thế Triệu, Thế Triệu gửi thư trở lại cho ta.”
Miệng giải thích, Mạc Thế Di lấy thư trong ống trúc ra. Nguyệt Bất Do rất ngạc nhiên, Mạc Thế Di đơn giản đưa thư tới trước mặt hắn, hai người cùng nhau xem.
Nội dung thư không dài, nhưng hai câu đầu đã khiến cho hai người biến sắc. Trong mắt Nguyệt Bất Do là tức giận, Mạc Thế Di thì lại là lạnh lẽo. Xem xong thư, Nguyệt Bất Do mở miệng: “Lập tức về kinh, ta với ngươi, cùng nhau trở về.”
“Không được.” Huỷ lá thư, Mạc Thế Di hôn môi Nguyệt Bất Do, trấn an hắn, “Ngươi vừa tỉnh lại, thân mình còn rất yếu. Đợi Hứa ca chuẩn bị tốt thuốc cho ngươi và Thành Lệ rồi chúng ta sẽ đi. Ta viết thư cho Thế Triệu, để huynh ấy phái nhiều người tới đây một chút. Ta trước tìm một chỗ yên tĩnh, ngươi và Thành Lệ cứ điều dưỡng cẩn thận, ta sẽ về kinh một mình. Ngươi yên tâm, tên kia không gây nổi sóng gió gì đâu, Thành Lệ hiện tại đã sớm không giống như lúc trước.”
“Ta và ngươi, cùng nhau !” Mắt Nguyệt Bất Do trợn tròn, “Ngươi đừng nghĩ, bỏ lại ta !”
“Bất Do.” Mạc Thế Di nhíu mi.
“Hừ ! Đừng nghĩ !” Nguyệt Bất Do tức giận, “Ta lập tức, sẽ tốt. Không cần chờ, trở về, ta có thể khoẻ lên. Ngươi dám bỏ lại ta, ta liền, ta liền……” Suy nghĩ một chút, Nguyệt Bất Do nói ra uy hiếp lợi hại nhất của mình, “Ta sẽ không làm chuyện sinh đứa nhỏ với ngươi nữa!” Trong cơn phẫn nộ, hắn thốt lên lời nói trẻ con chưa từng thấy.
Không biết vì sao, trong thời khắc khẩn trương này, Mạc Thế Di đột nhiên nở nụ cười, cười thật thoải mái. Hôn lên đôi mắt tức giận của Nguyệt Bất Do, tức giận đến phồng hết cả má, hai tay y ôm lấy đối phương: “Được, ngươi đi cùng ta. Chúng ta, cùng nhau trở về.”
“Mạc Thế Di.”
“Ừ.”
“Ta không muốn, lại rời khỏi ngươi nữa.”
Những ngày xa nhau rất thống khổ rất thống khổ, trừ phi, trừ phi Mạc Thế Di biết chuyện kia xong rồi trách hắn, không cần hắn, bằng không, hắn không bao giờ muốn rời xa Mạc Thế Di nữa, không bao giờ rời xa nữa.
Hốc mắt Mạc Thế Di nóng bỏng, hai tay dùng sức: “Ta cũng không muốn phải rời xa ngươi nữa. Những ngày không có ngươi, ta ăn không ngon, ngủ không yên…… Bất Do, ngươi đáp ứng ta, không được rời khỏi ta nữa, đừng bỏ ta lại nữa. Ta có thể chịu được cha nương thân sinh của ta không cần ta, có thể chịu được huynh đệ xa cách ta, nhưng ta không thể chịu đựng được ngươi rời khỏi ta…… Bất Do…… Bất Do……”
“Mạc Thế Di.”
“Ừ.”
“Ta muốn làm.”
“……”
“Làm chuyện sinh đứa nhỏ.”
“Đợi ra khỏi núi đã.”
“Được.”
Hai người gắt gao ôm nhau, Nguyệt Bất Do còn không có sức lực, Mạc Thế Di chỉ biết ôm Nguyệt Bất Do thật chặt, Nguyệt Bất Do cố gắng chui vào trong lòng Mạc Thế Di. Không rời xa, không bao giờ rời xa nữa. Tư vị phải xa nhau quá khó chịu, quá khó chịu.
Thế Di:
Đại sự không ổn. Tứ hoàng tử Thành Thông đột nhiên hồi kinh, không biết hắn nói cái gì với hoàng thượng, hoàng thượng không chỉ huỷ bỏ lệnh đuổi bắt hắn, còn hạ chỉ mệnh thái tử cấp tốc hồi kinh. Vương hoàng hậu bị hoàng thượng hạ lệnh không được rời khỏi tẩm cung nửa bước, thị vệ ngoài phủ Thành An bị rút về, Thành An được triệu vào cung. Hoàng thượng phái binh bao vây Vân Hải sơn trang, Vương Tông bị tù, Phương thống lĩnh cần đệ hồi kinh ngay cứu cấp. Sau khi đệ hồi kinh chúng ta sẽ thương lượng nên làm thế nào, hoàng thượng có vẻ đã biết đệ còn sống, đệ phải trăm ngàn cẩn thận. Nếu Thành Lệ đã tỉnh, nghĩ biện pháp đưa hắn về kinh thành.
“Rõ ràng, phải giết hết bọn họ, mới đúng.” Người nào đó bất mãn lẩm bẩm.
“Bất Do, sợ sao?”
“Sợ? Hừ. Chọc giận lão tử, lão tử đem bọn họ, chém hết.”
“Ha ha.”
Dùng thảm da thú quấn chặt người đã tắm sạch sẽ, Mạc Thế Di nhanh chóng mang hắn về nhà đá. Hai người ai cũng không nói chuyện về lá thư này, Mạc Thế Di chỉ bảo Hứa Thanh Thuỷ bọn họ mau chóng chuẩn bị. Thành Lệ còn đang ngủ say, Mạc Thế Di mặc quần áo cho Nguyệt Bất Do xong thì đút cho Thành Lệ uống một chén canh nhỏ. Cầm bàn tay lạnh lẽo của Thành Lệ, Mạc Thế Di thề trong lòng, y sẽ không để bất kì kẻ nào lại có cơ hội thương tổn huynh đệ của y. Nguyệt Bất Do ở một bên thì lại lần nữa thở dài trong lòng: Giết hết bọn họ có phải tốt không, đỡ phiền toái.
Chuẩn bị bốn ngày, thuốc của Hứa Thanh Thuỷ cuối cùng cũng phối xong. Ngày thứ năm, mặt trời vừa dâng lên, Mạc Thế Di và Hứa Ba liền dời tất cả vật tư lên lưng trâu, bọn họ phải đi. Hai con sói tuyết ở sườn núi không xa nhìn bọn họ, Hứa Ba vẫy tay với sói tuyết. Bây giờ y đã biết là ai mang đồ ăn đến cho họ.
“Chúng ta phải đi đây, cám ơn các ngươi!”
“Ngao ô ~”
Hai con sói tuyết tựa hồ nghe hiểu được lời Hứa Ba, ngửa đầu tru lên, có vẻ rất không nỡ.
“Sói à, ta từng ăn thịt sói rồi, hương vị chẳng ra sao cả.” Người nào đó bị Mạc Thế Di ôm ra nhìn hai con sói kia nói. Hứa Ba quay đầu, bất mãn: “Bất Do ca, chúng nó là sói ngoan, chúng nó thường xuyên mang đồ ăn cho chúng ta đó.”
“Ta lại chưa nói sẽ ăn chúng nó, ta chỉ nói ta từng ăn thịt sói thôi.” Tinh thần khôi phục rất nhiều, cuối cùng Nguyệt Bất Do nói chuyện cũng không thở hổn hển nữa, chỉ là còn chưa thể đi lại.
Đặt Nguyệt Bất Do trên lưng trâu, Mạc Thế Di ôm Thành Lệ đặt lên một con trâu khác. Thân thể Thành Lệ quá yếu, dọc đường đi Mạc Thế Di sẽ phải bảo hộ tâm mạch yếu ớt của hắn. Hứa Ba và Nguyệt Bất Do cưỡi một con trâu, y sẽ chăm sóc Nguyệt Bất Do. Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ thì cưỡi một con.
Liếc nhìn căn nhà đá họ đã ở gần ba tháng và căn phòng băng lấp lánh kia, trong lòng mỗi người đều cảm khái ngàn vạn, chỉ có một người thúc giục: “Đi nhanh đi, ta muốn ăn thịt, ăn thịt.”
Cười cười, Mạc Thế Di che kín người trong lòng, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Thành Lệ, chúng ta phải đi rồi.”
Dùng sức quất vào mông con trâu, Mạc Thế Di đi trước dẫn đường. Hứa Ba ôm Nguyệt Bất Do từ phía sau đi theo Mạc Thế Di, Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ thì kéo những con trâu còn lại đi ở cuối cùng. Nguyệt Bất Do rất không thích người khác ôm, lại càng không thích suy yếu nằm ở trong lòng “người khác”, nhưng tình huống hiện tại đặc thù, hắn không thích cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Hai con sói tuyết chạy lên phía trước, chỉ thấy chúng nó phi từ sườn núi xuống phía trước họ, rồi một con sói trong đó quay đầu hướng về Mạc Thế Di bọn họ tru lên một tràng, tiếp theo cả hai con đều chạy tới trước, chính là phương hướng rời núi.
“Thế Di, có phải hai con sói kia muốn dẫn chúng ta rời núi không?” Ba Tùng đoán.
“Rất có thể.” Mạc Thế Di đánh trâu đi theo hai con sói, Hứa Ba vừa nhìn vừa liên tục ngạc nhiên, càng không ngừng may mắn lúc trước mình đã không giết hai con sói đó.
Có sói dẫn đường, bọn họ rời núi lại càng nhanh. Dọc đường đi, sói cũng không dừng lại, luôn chạy phía trước cách họ một khoảng. Hơn nữa sói còn mang họ đi vòng qua những đoạn đường núi khó đi, điều này đối với Thành Lệ và Nguyệt Bất Do đang suy yếu có lợi rất lớn. Suốt đường đi, mấy người họ cũng không dừng lại, ăn uống đều ở trên lưng trâu. Ở nơi rét lạnh này, ngay cả dục vọng muốn đi nhà vệ sinh cũng sẽ bị đông lạnh trở lại.
Trước khi trời tối, hai con sói dẫn họ đến một sơn động bị băng tuyết bao trùm để cản gió. Như thế này so với qua đêm trên sườn núi thì tốt hơn nhiều. Mạc Thế Di cầm một cái chân dê sống ném ra xa cho hai con sói bên ngoài ăn, trong lòng vạn phần cảm kích. Hai con sói cũng không khách khí, trực tiếp cắn xé cái chân dê béo mập kia.
“Ta đói, ta muốn ăn thịt, ăn thịt.” Nguyệt Bất Do thực hâm mộ hai con sói kia. Mạc Thế Di cắt một khối thịt không béo lắm đặt trên đống lửa nướng cho Nguyệt Bất Do ăn. Bây giờ Nguyệt Bất Do vẫn phải ăn thức ăn thanh đạm là chủ yếu, nhưng yêu cầu như vậy ở nơi thế này thật quá khó thỏa mãn.
Ở trong sơn động một đêm, sau khi được sói đánh thức mọi người ăn vài thứ rồi lại đi. Cứ như vậy, dưới sự dẫn đường của hai con sói, chạng vạng ngày thứ tư, sáu người đi ra khỏi Tuyết Sơn. Quay đầu nhìn lại hai con sói không đi theo sau nữa, mọi người dùng sức phất tay cáo biệt chúng. Hai con sói hướng về Hứa Ba kêu hai tiếng, rồi cũng chạy đi không quay đầu lại nữa. Chúng là sói tuyết, không thể rời khỏi Tuyết Sơn, chúng dùng phương thức như vậy báo đáp ân nhân của mình.
“Thịt, ta muốn ăn thịt, thịt. Sau này ta tuyệt đối sẽ không lại đến cái chỗ quỷ quái này nữa.”
Mới vừa xuống núi, người nào đó đã đợi không kịp. Những người khác thì vẫn nhìn về phía Tuyết Sơn ngẩn người, không hề nghĩ rằng nhanh như thế đã ra khỏi Tuyết Sơn, có cảm giác dường như đã qua mấy đời. Mạc Thế Di thu hồi tâm tư, đánh trâu đi tìm mấy người bị y lưu lại. Một người ở phía sau y kêu liên hồi: “Ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn thịt, thịt bò, thịt dê, thịt gì cũng được hết.”
“A a a……” Ba Tùng và Hứa Ba cùng cười. Trong lòng hai người đều thoải mái, đều cảm khái, bọn họ, cứ như thế đã đi ra rồi, vẫn còn chút luyến tiếc nữa. Một nơi thật sạch sẽ, thật thuần túy, thật im lặng.
Sau khi trời tối, Mạc Thế Di tìm được mấy người Mạc Thế Triệu lưu cho y ở trong một nhà dân. Nhìn thấy họ bình an trở về, mấy người kia đều đặc biệt kích động. Bảo mọi người đi nghỉ ngơi trước, một mình Mạc Thế Di nói vài chuyện với mấy người họ, cuối cùng nhờ họ kiếm một bát thịt dê nóng hầm hập cho người nào đó đỡ thèm.
Rất nhanh, trong phòng liền phiêu đãng hương vị thịt dê, Mạc Thế Di xốc rèm cửa một gian phòng lên, chỉ thấy một người đang ngồi xếp bằng trên giường điều tức. Trái tim đau đớn, y đóng cửa, nhẹ nhàng đi đến bên giường ngồi xuống. Lần này Nguyệt Bất Do không chỉ liều tính mạng của mình, còn tổn thất mười năm công lực. Nguyệt Bất Do không đề cập với bất kì kẻ nào, cũng không biết Mạc Thế Di đã phát hiện ra.
Cởi giày, chậm rãi trên giường, Mạc Thế Di ngồi vào phía sau Nguyệt Bất Do, một bàn tay nhẹ nhàng dán lên hậu tâm Nguyệt Bất Do. Thân thể Nguyệt Bất Do cứng ngắc một chút, nhưng không cự tuyệt. Mạc Thế Di lại áp một bàn tay nữa lên rồi mới nhắm mắt lại, giúp Nguyệt Bất Do điều tức. Không biết qua bao lâu, cho đến khi bên ngoài có tiếng gọi ăn thịt dê Nguyệt Bất Do mới nặng nề thở hắt ra, thu công. Mạc Thế Di thu hai tay, ôm người đang yếu đuối dựa vào trong lòng y. Sắc mặt tái nhợt, trên mặt Nguyệt Bất Do tràn đầy mồ hôi, Mạc Thế Di cầm tay cổ tay hắn xem xét nội lực của hắn.
“Ngươi, phát hiện rồi?” Nguyệt Bất Do chu miệng.
Mạc Thế Di hôn hắn, trong mắt là đau lòng: “Khi ngươi tỉnh lại ta đã phát hiện rồi.”
Ánh mắt người nào đó cong cong: “Có phải rất đau lòng không?”
“Ừ.”
Ánh mắt người nào đó càng cong, không e dè nói thẳng: “Ta thích ngươi đau lòng ta.”
“…… Ngươi này.” Người này luôn nói như thế, y còn có thể nói cái gì đây? Coi như trừng phạt mà cắn miệng Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di ôm hắn xuống giường, đi ăn thịt.
“Mạc Thế Di.”
“Ừ?”
“Ngươi có cưỡi con Hãn Huyết bảo mã đến đây không?”
“Bây giờ ngươi cũng không thể cưỡi.”
Vẻ mặt Mạc Thế Di là không cho thương lượng.
Nguyệt Bất Do giật nhẹ tay áo y: “Ngươi ôm ta cưỡi. Cưỡi nó nhanh hơn, chúng ta phải nhanh chóng về kinh.”
Mạc Thế Di nhíu mi. Đôi mắt Nguyệt Bất Do cong cong: “Ta thích ngươi đau lòng ta, ngươi phải đau lòng nhiều một chút vào.”
Mặt Mạc Thế Di không trầm nổi, Bất Do ngốc của y.
Ngẫm lại thế cục kinh thành quả thật không trì hoãn được, Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do đi ra ngoài: “Ta hỏi Hứa ca trước đã, chuyện khẩn cấp mấy cũng không thể bằng thân thể của ngươi.”
“Chắc chắn không thành vấn đề, thân thể ta tự ta rõ ràng. Ta là Nguyệt Bất Do mà.” Người nào đó rất tự tin về sự khôi phục sức khỏe của mình, còn thêm vào một câu: “Ta thích ngươi đau lòng ta.”
“Hỏi Hứa ca đã rồi nói sau.”
Nguyệt Bất Do còn muốn kháng nghị, nhưng vừa ra khỏi phòng hắn liền không còn tâm tình kháng nghị nữa, trực tiếp kêu: “Thịt thịt thịt thịt!! Ta muốn ăn nguyên cả con!”
“Bất Do ca, mau tới ăn, ăn rất ngon nha.” Cũng đã thèm rất lâu, Hứa Ba đã bắt đầu ăn rồi.
“Mau cho ta mau cho ta !” Đói đến hỏng, mặt người nào đó đã tái mét, nháy mắt biến thân thành sói đói. Đương nhiên, hắn thật sự là sói đói, là con sói thật sự đã đói lắm rồi.
Mông vừa đặt xuống ghế, Nguyệt Bất Do liền phấn đấu quên mình đoạt lấy một bát thịt dê lớn vùi đầu ăn, cũng không quan tâm có nóng hay không. Mạc Thế Di ngồi xuống bên cạnh hắn rút khăn ra, miệng nói: “Bất Do, ngươi ăn từ từ, cẩn thận nóng, ăn từ từ.”
“Ăn ngon ăn ngon ăn ngon, chẹp, ăn ngon……” Nóng đến le lưỡi, mặt Nguyệt Bất Do gần như đã vùi vào trong bát. Mạc Thế Di bưng bát thịt dê của y đưa tới trước mặt Hứa Thanh Thuỷ, rồi mới liếc nhìn Nguyệt Bất Do. Hứa Thanh Thuỷ hiểu rõ cười cười, cũng không chối từ, Mạc Thế Di hiện tại nào rảnh mà ăn được.
Bị nóng đến nước mắt nước mũi ứa ra, Nguyệt Bất Do chỉ cần nâng mặt lên là có người lau sạch sẽ cho hắn. Trong bát người khác vẫn còn nửa phần thịt, hắn đã ôm bát mình uống hết giọt canh cuối cùng. Bỏ bát xuống, Nguyệt Bất Do liền gõ gõ: “Còn không còn không, thêm một bát nữa!”
Mạc Thế Di lau miệng Nguyệt Bất Do, xoa bụng hắn: “Ngươi không thể ăn thêm. Lâu như vậy không ăn thức ăn mặn, lập tức ăn quá nhiều dạ dày ngươi sẽ không chịu nổi.”
“Bất Do, ngày mai lại ăn, nếu không ngươi sẽ không thoải mái.” Hứa Thanh Thuỷ cũng mở miệng khuyên bảo.
“Ta muốn ăn.” Nguyệt Bất Do rất ủy khuất, “Ta còn chưa ăn no đâu.”
“Ngày mai lại ăn.” Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do dẫn hắn về phòng, để hắn rời xa nồi thịt dê. Liếc nhìn thịt trong nồi một cái, Nguyệt Bất Do giật nhẹ Mạc Thế Di: “Ngươi còn chưa ăn.”
“Chốc nữa ta ăn.” Mạc Thế Di ôm người về phòng.
“Ngươi đi ăn, không cần phải quan tâm ta.” Nguyệt Bất Do nào bỏ được Mạc Thế Di đói bụng. Hôn hôn cái miệng đầy mùi thịt dê của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di thản nhiên cười nói: “Ta không đói bụng.”
“Ngươi đi ăn.” Nguyệt Bất Do đẩy đẩy Mạc Thế Di, phồng má, “Nhanh đi.”
“Ta không đói bụng.”
“Không được, ngươi không ăn ta sẽ giận.”
Thế này thì Mạc Thế Di không thể không đầu hàng: “Được, ta đi ăn.” Lại hôn lên đôi má phồng phồng của Nguyệt Bất Do, sau khi ánh mắt đối phương cong lên thì y mới đi ra ngoài. Nhớ lại ngày Nguyệt Bất Do mới tỉnh, Mạc Thế Di một khắc cũng không muốn rời khỏi người này. Vẫy vẫy bàn tay còn không có sức lực, Nguyệt Bất Do thực phiền lòng, thân thể này sao mà yếu thế, đã nhiều ngày như vậy rồi mà còn không khôi phục. Hắn cũng không ngẫm lại hắn là bị xuyên tim, đâu phải chỉ là cắm châm trên ngực đâu.
Thừa dịp ăn cơm, Mạc Thế Di nói cho Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng chuyện đã xảy ra ở kinh thành. Tâm tình tốt đẹp của mấy người họ khi mới từ ngọn núi đi ra nháy mắt biến mất hầu như không còn.
Hứa Thanh Thuỷ, Ba Tùng và Hứa Ba ở trong phòng thu dọn, Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do đến bên cạnh suối nước nóng. Suối nước nóng có thể chứa được một lúc năm người, Mạc Thế Di cởi y phục xuống nước trước, rồi mới ôm Nguyệt Bất Do còn không thể động đậy đi vào. Hai gò má đều hõm xuống, Nguyệt Bất Do nằm trong lòng Mạc Thế Di, ánh mắt cong cong.
Bầu trời xanh lam, Tuyết Sơn mênh mang, cách đó không xa còn có một con suối lớn, trong màu trắng vô hạn này, Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do ngâm mình trong làn nước ấm áp, trời đất rộng lớn, không hề ôn nhu được như thế này. Đợi toàn bộ thân thể Nguyệt Bất Do ấm áp lên, lúc này Mạc Thế Di mới cởi quần áo cho hắn. Ánh mắt Nguyệt Bất Do trước sau vẫn luôn cong cong, sau khi uống bát hồ dán khó nuốt kia, tinh thần Nguyệt Bất Do lại tốt hơn trước một chút, ít nhất có thể cười lên rõ ràng. Nhìn cặp mắt cong cong tràn ngập hoan hỉ kia, Mạc Thế Di không nhịn được cúi đầu, hôn xuống.
“Mạc, Thế Di……”
“Ta muốn…… ăn thịt……”
Sờ sờ cái bụng lép kẹp của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di ngăn trở gió lạnh thổi tới cho hắn.
“Nhịn thêm một chút, đợi ra khỏi núi ta sẽ cho ngươi ăn thịt.”
“Thịt dê.”
“Được.”
“Thịt bò.”
“Được.”
“Thịt thỏ.”
“Được.”
Ánh mắt càng thêm cong cong, đầu Nguyệt Bất Do cọ cọ vào gáy Mạc Thế Di. Hắn không hề nghĩ rằng, không hề nghĩ rằng Mạc Thế Di sẽ đến, càng không nghĩ tới, bản thân lại có một ngày suy yếu nằm trong lòng người này như thế.
“Mạc Thế Di……”
“Ừ?”
“Ta, nghe được.”
“Cái gì?”
“Nghe được, ngươi đã đến rồi.”
“……”
Một tay Mạc Thế Di đặt trên eo Nguyệt Bất Do, để hắn nhẹ nhàng nổi bồng bềnh trên mặt nước ấm áp, một tay kia thì giữ đầu Nguyệt Bất Do, làm cho hắn có thể dựa vào trong lòng mình.
Ánh mặt trời chói mắt, Nguyệt Bất Do nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn cong cong.
“Ta nghe được, ngươi nói, nhớ ta.”
“Nghe được ngươi nói, nơi nào của ngươi, cũng nhớ.”
“Trong lòng nhớ…… Miệng nhớ…… Thân mình……”
Một chữ “nhớ” của Nguyệt Bất Do bị một người nuốt vào trong miệng, hắn hé miệng mời đối phương tiến vào. Mạc Thế Di, ta cũng nhớ ngươi, trong lòng nhớ, miệng nhớ, thân mình nhớ, toàn thân đều nhớ……
Hứa Ba đi ra, vừa bước được nửa bước y lại lập tức rụt trở về, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ở trong suối nước nóng cách đó không xa, hai người hôn quấn quít lấy nhau, y vẫn là không nên đi ra ngoài quấy rầy họ.
Một nụ hôn chấm dứt, Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do vào trong lòng mình, lau thân thể cho hắn. Suy yếu dựa vào Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do cọ cọ cái cằm đầy râu của đối phương.
“Mạc Thế Di……”
“Ừ?”
“Lần đầu tiên, ta thấy.”
“Cái gì?”
“Râu, của ngươi.”
Mạc Thế Di sờ sờ bộ râu không có thời gian để cạo của mình, khóe miệng nâng lên: “Không thích?” Hiện tại y làm động tác này đã thuần thục hơn, ít nhất nhìn vào gương không còn khó coi như trước nữa.
“Thích.” Nói xong, Nguyệt Bất Do phồng má, “Vì sao, ta còn, không có?”
Mạc Thế Di sờ sờ cái cằm ướt át bóng loáng của Nguyệt Bất Do, hôn hôn: “Qua mấy năm nữa sẽ có. Không phải thân thể này của ngươi còn trẻ sao?”
Thân thể này…… Mắt Nguyệt Bất Do không cong nữa.
“Bất Do?”
Không biết mình nói câu nào sai rồi, Mạc Thế Di nâng cằm Nguyệt Bất Do lên: “Xảy ra chuyện gì?” Sao đột nhiên lại không vui?
Nguyệt Bất Do không nói lời nào, bực mình.
“Bất Do? Xảy ra chuyện gì?” Mạc Thế Di cúi đầu nhìn mặt Nguyệt Bất Do, Nguyệt Bất Do lại né tránh, không cho y xem.
“Bất Do?” Mạc Thế Di ném khăn vải đi, trực tiếp ôm người lên trên , không để đối phương né tránh.
Một tiếng kêu dài của tuyết điêu đánh gãy câu hỏi của Mạc Thế Di. Một tay ôm Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di ngẩng đầu, chỉ thấy một con tuyết điêu từ trên cao phi xuống, y lấy quần áo đặt bên cạnh ao quấn vào tay, nâng cánh tay lên. Tiếng kêu càng ngày càng gần, Nguyệt Bất Do nhịn không được hiếu kì ngẩng đầu, bực mình trong mắt lập tức biến thành kinh ngạc.
“Cái gì?”
Tiếp được tuyết điêu, lấy ống trúc nhỏ buộc vào chân nó ra, Mạc Thế Di vỗ vỗ đầu tuyết điêu, tuyết điêu cũng bay đến cửa sổ nhà đá, nơi đó có đồ ăn.
“Là Thế Triệu đưa cho ta, để ta thuận tiện truyền tin về kinh. Sau khi ngươi tỉnh ta liền viết thư báo bình an cho Thế Triệu, Thế Triệu gửi thư trở lại cho ta.”
Miệng giải thích, Mạc Thế Di lấy thư trong ống trúc ra. Nguyệt Bất Do rất ngạc nhiên, Mạc Thế Di đơn giản đưa thư tới trước mặt hắn, hai người cùng nhau xem.
Nội dung thư không dài, nhưng hai câu đầu đã khiến cho hai người biến sắc. Trong mắt Nguyệt Bất Do là tức giận, Mạc Thế Di thì lại là lạnh lẽo. Xem xong thư, Nguyệt Bất Do mở miệng: “Lập tức về kinh, ta với ngươi, cùng nhau trở về.”
“Không được.” Huỷ lá thư, Mạc Thế Di hôn môi Nguyệt Bất Do, trấn an hắn, “Ngươi vừa tỉnh lại, thân mình còn rất yếu. Đợi Hứa ca chuẩn bị tốt thuốc cho ngươi và Thành Lệ rồi chúng ta sẽ đi. Ta viết thư cho Thế Triệu, để huynh ấy phái nhiều người tới đây một chút. Ta trước tìm một chỗ yên tĩnh, ngươi và Thành Lệ cứ điều dưỡng cẩn thận, ta sẽ về kinh một mình. Ngươi yên tâm, tên kia không gây nổi sóng gió gì đâu, Thành Lệ hiện tại đã sớm không giống như lúc trước.”
“Ta và ngươi, cùng nhau !” Mắt Nguyệt Bất Do trợn tròn, “Ngươi đừng nghĩ, bỏ lại ta !”
“Bất Do.” Mạc Thế Di nhíu mi.
“Hừ ! Đừng nghĩ !” Nguyệt Bất Do tức giận, “Ta lập tức, sẽ tốt. Không cần chờ, trở về, ta có thể khoẻ lên. Ngươi dám bỏ lại ta, ta liền, ta liền……” Suy nghĩ một chút, Nguyệt Bất Do nói ra uy hiếp lợi hại nhất của mình, “Ta sẽ không làm chuyện sinh đứa nhỏ với ngươi nữa!” Trong cơn phẫn nộ, hắn thốt lên lời nói trẻ con chưa từng thấy.
Không biết vì sao, trong thời khắc khẩn trương này, Mạc Thế Di đột nhiên nở nụ cười, cười thật thoải mái. Hôn lên đôi mắt tức giận của Nguyệt Bất Do, tức giận đến phồng hết cả má, hai tay y ôm lấy đối phương: “Được, ngươi đi cùng ta. Chúng ta, cùng nhau trở về.”
“Mạc Thế Di.”
“Ừ.”
“Ta không muốn, lại rời khỏi ngươi nữa.”
Những ngày xa nhau rất thống khổ rất thống khổ, trừ phi, trừ phi Mạc Thế Di biết chuyện kia xong rồi trách hắn, không cần hắn, bằng không, hắn không bao giờ muốn rời xa Mạc Thế Di nữa, không bao giờ rời xa nữa.
Hốc mắt Mạc Thế Di nóng bỏng, hai tay dùng sức: “Ta cũng không muốn phải rời xa ngươi nữa. Những ngày không có ngươi, ta ăn không ngon, ngủ không yên…… Bất Do, ngươi đáp ứng ta, không được rời khỏi ta nữa, đừng bỏ ta lại nữa. Ta có thể chịu được cha nương thân sinh của ta không cần ta, có thể chịu được huynh đệ xa cách ta, nhưng ta không thể chịu đựng được ngươi rời khỏi ta…… Bất Do…… Bất Do……”
“Mạc Thế Di.”
“Ừ.”
“Ta muốn làm.”
“……”
“Làm chuyện sinh đứa nhỏ.”
“Đợi ra khỏi núi đã.”
“Được.”
Hai người gắt gao ôm nhau, Nguyệt Bất Do còn không có sức lực, Mạc Thế Di chỉ biết ôm Nguyệt Bất Do thật chặt, Nguyệt Bất Do cố gắng chui vào trong lòng Mạc Thế Di. Không rời xa, không bao giờ rời xa nữa. Tư vị phải xa nhau quá khó chịu, quá khó chịu.
Thế Di:
Đại sự không ổn. Tứ hoàng tử Thành Thông đột nhiên hồi kinh, không biết hắn nói cái gì với hoàng thượng, hoàng thượng không chỉ huỷ bỏ lệnh đuổi bắt hắn, còn hạ chỉ mệnh thái tử cấp tốc hồi kinh. Vương hoàng hậu bị hoàng thượng hạ lệnh không được rời khỏi tẩm cung nửa bước, thị vệ ngoài phủ Thành An bị rút về, Thành An được triệu vào cung. Hoàng thượng phái binh bao vây Vân Hải sơn trang, Vương Tông bị tù, Phương thống lĩnh cần đệ hồi kinh ngay cứu cấp. Sau khi đệ hồi kinh chúng ta sẽ thương lượng nên làm thế nào, hoàng thượng có vẻ đã biết đệ còn sống, đệ phải trăm ngàn cẩn thận. Nếu Thành Lệ đã tỉnh, nghĩ biện pháp đưa hắn về kinh thành.
“Rõ ràng, phải giết hết bọn họ, mới đúng.” Người nào đó bất mãn lẩm bẩm.
“Bất Do, sợ sao?”
“Sợ? Hừ. Chọc giận lão tử, lão tử đem bọn họ, chém hết.”
“Ha ha.”
Dùng thảm da thú quấn chặt người đã tắm sạch sẽ, Mạc Thế Di nhanh chóng mang hắn về nhà đá. Hai người ai cũng không nói chuyện về lá thư này, Mạc Thế Di chỉ bảo Hứa Thanh Thuỷ bọn họ mau chóng chuẩn bị. Thành Lệ còn đang ngủ say, Mạc Thế Di mặc quần áo cho Nguyệt Bất Do xong thì đút cho Thành Lệ uống một chén canh nhỏ. Cầm bàn tay lạnh lẽo của Thành Lệ, Mạc Thế Di thề trong lòng, y sẽ không để bất kì kẻ nào lại có cơ hội thương tổn huynh đệ của y. Nguyệt Bất Do ở một bên thì lại lần nữa thở dài trong lòng: Giết hết bọn họ có phải tốt không, đỡ phiền toái.
Chuẩn bị bốn ngày, thuốc của Hứa Thanh Thuỷ cuối cùng cũng phối xong. Ngày thứ năm, mặt trời vừa dâng lên, Mạc Thế Di và Hứa Ba liền dời tất cả vật tư lên lưng trâu, bọn họ phải đi. Hai con sói tuyết ở sườn núi không xa nhìn bọn họ, Hứa Ba vẫy tay với sói tuyết. Bây giờ y đã biết là ai mang đồ ăn đến cho họ.
“Chúng ta phải đi đây, cám ơn các ngươi!”
“Ngao ô ~”
Hai con sói tuyết tựa hồ nghe hiểu được lời Hứa Ba, ngửa đầu tru lên, có vẻ rất không nỡ.
“Sói à, ta từng ăn thịt sói rồi, hương vị chẳng ra sao cả.” Người nào đó bị Mạc Thế Di ôm ra nhìn hai con sói kia nói. Hứa Ba quay đầu, bất mãn: “Bất Do ca, chúng nó là sói ngoan, chúng nó thường xuyên mang đồ ăn cho chúng ta đó.”
“Ta lại chưa nói sẽ ăn chúng nó, ta chỉ nói ta từng ăn thịt sói thôi.” Tinh thần khôi phục rất nhiều, cuối cùng Nguyệt Bất Do nói chuyện cũng không thở hổn hển nữa, chỉ là còn chưa thể đi lại.
Đặt Nguyệt Bất Do trên lưng trâu, Mạc Thế Di ôm Thành Lệ đặt lên một con trâu khác. Thân thể Thành Lệ quá yếu, dọc đường đi Mạc Thế Di sẽ phải bảo hộ tâm mạch yếu ớt của hắn. Hứa Ba và Nguyệt Bất Do cưỡi một con trâu, y sẽ chăm sóc Nguyệt Bất Do. Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ thì cưỡi một con.
Liếc nhìn căn nhà đá họ đã ở gần ba tháng và căn phòng băng lấp lánh kia, trong lòng mỗi người đều cảm khái ngàn vạn, chỉ có một người thúc giục: “Đi nhanh đi, ta muốn ăn thịt, ăn thịt.”
Cười cười, Mạc Thế Di che kín người trong lòng, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Thành Lệ, chúng ta phải đi rồi.”
Dùng sức quất vào mông con trâu, Mạc Thế Di đi trước dẫn đường. Hứa Ba ôm Nguyệt Bất Do từ phía sau đi theo Mạc Thế Di, Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ thì kéo những con trâu còn lại đi ở cuối cùng. Nguyệt Bất Do rất không thích người khác ôm, lại càng không thích suy yếu nằm ở trong lòng “người khác”, nhưng tình huống hiện tại đặc thù, hắn không thích cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Hai con sói tuyết chạy lên phía trước, chỉ thấy chúng nó phi từ sườn núi xuống phía trước họ, rồi một con sói trong đó quay đầu hướng về Mạc Thế Di bọn họ tru lên một tràng, tiếp theo cả hai con đều chạy tới trước, chính là phương hướng rời núi.
“Thế Di, có phải hai con sói kia muốn dẫn chúng ta rời núi không?” Ba Tùng đoán.
“Rất có thể.” Mạc Thế Di đánh trâu đi theo hai con sói, Hứa Ba vừa nhìn vừa liên tục ngạc nhiên, càng không ngừng may mắn lúc trước mình đã không giết hai con sói đó.
Có sói dẫn đường, bọn họ rời núi lại càng nhanh. Dọc đường đi, sói cũng không dừng lại, luôn chạy phía trước cách họ một khoảng. Hơn nữa sói còn mang họ đi vòng qua những đoạn đường núi khó đi, điều này đối với Thành Lệ và Nguyệt Bất Do đang suy yếu có lợi rất lớn. Suốt đường đi, mấy người họ cũng không dừng lại, ăn uống đều ở trên lưng trâu. Ở nơi rét lạnh này, ngay cả dục vọng muốn đi nhà vệ sinh cũng sẽ bị đông lạnh trở lại.
Trước khi trời tối, hai con sói dẫn họ đến một sơn động bị băng tuyết bao trùm để cản gió. Như thế này so với qua đêm trên sườn núi thì tốt hơn nhiều. Mạc Thế Di cầm một cái chân dê sống ném ra xa cho hai con sói bên ngoài ăn, trong lòng vạn phần cảm kích. Hai con sói cũng không khách khí, trực tiếp cắn xé cái chân dê béo mập kia.
“Ta đói, ta muốn ăn thịt, ăn thịt.” Nguyệt Bất Do thực hâm mộ hai con sói kia. Mạc Thế Di cắt một khối thịt không béo lắm đặt trên đống lửa nướng cho Nguyệt Bất Do ăn. Bây giờ Nguyệt Bất Do vẫn phải ăn thức ăn thanh đạm là chủ yếu, nhưng yêu cầu như vậy ở nơi thế này thật quá khó thỏa mãn.
Ở trong sơn động một đêm, sau khi được sói đánh thức mọi người ăn vài thứ rồi lại đi. Cứ như vậy, dưới sự dẫn đường của hai con sói, chạng vạng ngày thứ tư, sáu người đi ra khỏi Tuyết Sơn. Quay đầu nhìn lại hai con sói không đi theo sau nữa, mọi người dùng sức phất tay cáo biệt chúng. Hai con sói hướng về Hứa Ba kêu hai tiếng, rồi cũng chạy đi không quay đầu lại nữa. Chúng là sói tuyết, không thể rời khỏi Tuyết Sơn, chúng dùng phương thức như vậy báo đáp ân nhân của mình.
“Thịt, ta muốn ăn thịt, thịt. Sau này ta tuyệt đối sẽ không lại đến cái chỗ quỷ quái này nữa.”
Mới vừa xuống núi, người nào đó đã đợi không kịp. Những người khác thì vẫn nhìn về phía Tuyết Sơn ngẩn người, không hề nghĩ rằng nhanh như thế đã ra khỏi Tuyết Sơn, có cảm giác dường như đã qua mấy đời. Mạc Thế Di thu hồi tâm tư, đánh trâu đi tìm mấy người bị y lưu lại. Một người ở phía sau y kêu liên hồi: “Ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn thịt, thịt bò, thịt dê, thịt gì cũng được hết.”
“A a a……” Ba Tùng và Hứa Ba cùng cười. Trong lòng hai người đều thoải mái, đều cảm khái, bọn họ, cứ như thế đã đi ra rồi, vẫn còn chút luyến tiếc nữa. Một nơi thật sạch sẽ, thật thuần túy, thật im lặng.
Sau khi trời tối, Mạc Thế Di tìm được mấy người Mạc Thế Triệu lưu cho y ở trong một nhà dân. Nhìn thấy họ bình an trở về, mấy người kia đều đặc biệt kích động. Bảo mọi người đi nghỉ ngơi trước, một mình Mạc Thế Di nói vài chuyện với mấy người họ, cuối cùng nhờ họ kiếm một bát thịt dê nóng hầm hập cho người nào đó đỡ thèm.
Rất nhanh, trong phòng liền phiêu đãng hương vị thịt dê, Mạc Thế Di xốc rèm cửa một gian phòng lên, chỉ thấy một người đang ngồi xếp bằng trên giường điều tức. Trái tim đau đớn, y đóng cửa, nhẹ nhàng đi đến bên giường ngồi xuống. Lần này Nguyệt Bất Do không chỉ liều tính mạng của mình, còn tổn thất mười năm công lực. Nguyệt Bất Do không đề cập với bất kì kẻ nào, cũng không biết Mạc Thế Di đã phát hiện ra.
Cởi giày, chậm rãi trên giường, Mạc Thế Di ngồi vào phía sau Nguyệt Bất Do, một bàn tay nhẹ nhàng dán lên hậu tâm Nguyệt Bất Do. Thân thể Nguyệt Bất Do cứng ngắc một chút, nhưng không cự tuyệt. Mạc Thế Di lại áp một bàn tay nữa lên rồi mới nhắm mắt lại, giúp Nguyệt Bất Do điều tức. Không biết qua bao lâu, cho đến khi bên ngoài có tiếng gọi ăn thịt dê Nguyệt Bất Do mới nặng nề thở hắt ra, thu công. Mạc Thế Di thu hai tay, ôm người đang yếu đuối dựa vào trong lòng y. Sắc mặt tái nhợt, trên mặt Nguyệt Bất Do tràn đầy mồ hôi, Mạc Thế Di cầm tay cổ tay hắn xem xét nội lực của hắn.
“Ngươi, phát hiện rồi?” Nguyệt Bất Do chu miệng.
Mạc Thế Di hôn hắn, trong mắt là đau lòng: “Khi ngươi tỉnh lại ta đã phát hiện rồi.”
Ánh mắt người nào đó cong cong: “Có phải rất đau lòng không?”
“Ừ.”
Ánh mắt người nào đó càng cong, không e dè nói thẳng: “Ta thích ngươi đau lòng ta.”
“…… Ngươi này.” Người này luôn nói như thế, y còn có thể nói cái gì đây? Coi như trừng phạt mà cắn miệng Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di ôm hắn xuống giường, đi ăn thịt.
“Mạc Thế Di.”
“Ừ?”
“Ngươi có cưỡi con Hãn Huyết bảo mã đến đây không?”
“Bây giờ ngươi cũng không thể cưỡi.”
Vẻ mặt Mạc Thế Di là không cho thương lượng.
Nguyệt Bất Do giật nhẹ tay áo y: “Ngươi ôm ta cưỡi. Cưỡi nó nhanh hơn, chúng ta phải nhanh chóng về kinh.”
Mạc Thế Di nhíu mi. Đôi mắt Nguyệt Bất Do cong cong: “Ta thích ngươi đau lòng ta, ngươi phải đau lòng nhiều một chút vào.”
Mặt Mạc Thế Di không trầm nổi, Bất Do ngốc của y.
Ngẫm lại thế cục kinh thành quả thật không trì hoãn được, Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do đi ra ngoài: “Ta hỏi Hứa ca trước đã, chuyện khẩn cấp mấy cũng không thể bằng thân thể của ngươi.”
“Chắc chắn không thành vấn đề, thân thể ta tự ta rõ ràng. Ta là Nguyệt Bất Do mà.” Người nào đó rất tự tin về sự khôi phục sức khỏe của mình, còn thêm vào một câu: “Ta thích ngươi đau lòng ta.”
“Hỏi Hứa ca đã rồi nói sau.”
Nguyệt Bất Do còn muốn kháng nghị, nhưng vừa ra khỏi phòng hắn liền không còn tâm tình kháng nghị nữa, trực tiếp kêu: “Thịt thịt thịt thịt!! Ta muốn ăn nguyên cả con!”
“Bất Do ca, mau tới ăn, ăn rất ngon nha.” Cũng đã thèm rất lâu, Hứa Ba đã bắt đầu ăn rồi.
“Mau cho ta mau cho ta !” Đói đến hỏng, mặt người nào đó đã tái mét, nháy mắt biến thân thành sói đói. Đương nhiên, hắn thật sự là sói đói, là con sói thật sự đã đói lắm rồi.
Mông vừa đặt xuống ghế, Nguyệt Bất Do liền phấn đấu quên mình đoạt lấy một bát thịt dê lớn vùi đầu ăn, cũng không quan tâm có nóng hay không. Mạc Thế Di ngồi xuống bên cạnh hắn rút khăn ra, miệng nói: “Bất Do, ngươi ăn từ từ, cẩn thận nóng, ăn từ từ.”
“Ăn ngon ăn ngon ăn ngon, chẹp, ăn ngon……” Nóng đến le lưỡi, mặt Nguyệt Bất Do gần như đã vùi vào trong bát. Mạc Thế Di bưng bát thịt dê của y đưa tới trước mặt Hứa Thanh Thuỷ, rồi mới liếc nhìn Nguyệt Bất Do. Hứa Thanh Thuỷ hiểu rõ cười cười, cũng không chối từ, Mạc Thế Di hiện tại nào rảnh mà ăn được.
Bị nóng đến nước mắt nước mũi ứa ra, Nguyệt Bất Do chỉ cần nâng mặt lên là có người lau sạch sẽ cho hắn. Trong bát người khác vẫn còn nửa phần thịt, hắn đã ôm bát mình uống hết giọt canh cuối cùng. Bỏ bát xuống, Nguyệt Bất Do liền gõ gõ: “Còn không còn không, thêm một bát nữa!”
Mạc Thế Di lau miệng Nguyệt Bất Do, xoa bụng hắn: “Ngươi không thể ăn thêm. Lâu như vậy không ăn thức ăn mặn, lập tức ăn quá nhiều dạ dày ngươi sẽ không chịu nổi.”
“Bất Do, ngày mai lại ăn, nếu không ngươi sẽ không thoải mái.” Hứa Thanh Thuỷ cũng mở miệng khuyên bảo.
“Ta muốn ăn.” Nguyệt Bất Do rất ủy khuất, “Ta còn chưa ăn no đâu.”
“Ngày mai lại ăn.” Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do dẫn hắn về phòng, để hắn rời xa nồi thịt dê. Liếc nhìn thịt trong nồi một cái, Nguyệt Bất Do giật nhẹ Mạc Thế Di: “Ngươi còn chưa ăn.”
“Chốc nữa ta ăn.” Mạc Thế Di ôm người về phòng.
“Ngươi đi ăn, không cần phải quan tâm ta.” Nguyệt Bất Do nào bỏ được Mạc Thế Di đói bụng. Hôn hôn cái miệng đầy mùi thịt dê của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di thản nhiên cười nói: “Ta không đói bụng.”
“Ngươi đi ăn.” Nguyệt Bất Do đẩy đẩy Mạc Thế Di, phồng má, “Nhanh đi.”
“Ta không đói bụng.”
“Không được, ngươi không ăn ta sẽ giận.”
Thế này thì Mạc Thế Di không thể không đầu hàng: “Được, ta đi ăn.” Lại hôn lên đôi má phồng phồng của Nguyệt Bất Do, sau khi ánh mắt đối phương cong lên thì y mới đi ra ngoài. Nhớ lại ngày Nguyệt Bất Do mới tỉnh, Mạc Thế Di một khắc cũng không muốn rời khỏi người này. Vẫy vẫy bàn tay còn không có sức lực, Nguyệt Bất Do thực phiền lòng, thân thể này sao mà yếu thế, đã nhiều ngày như vậy rồi mà còn không khôi phục. Hắn cũng không ngẫm lại hắn là bị xuyên tim, đâu phải chỉ là cắm châm trên ngực đâu.
Thừa dịp ăn cơm, Mạc Thế Di nói cho Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng chuyện đã xảy ra ở kinh thành. Tâm tình tốt đẹp của mấy người họ khi mới từ ngọn núi đi ra nháy mắt biến mất hầu như không còn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook