Hoa Đô Thập Nhị Thoa
Chương 1: Vương gia trở về

Nắng đầu tháng tư trong veo, được phơi mình dưới ánh nắng ấm áp như vậy thật làm cho con người ta cảm thấy dễ chịu và thoải mái. Nhưng người đến nghĩa trang để tảo mộ thì trong lòng không thể nào dễ chịu được. Một vài người có vẻ mặt buồn bã, một vài người thì khóc không thành tiếng. Tuy nhiên lại có một vài người, ngoài mặt thì có vẻ rất đau buồn nhưng trong lòng lại đang cười thầm. Giống như Thích Mạn Tinh, nàng thường tự mình đến tảo mộ là vì chồng nàng đã mất được ba năm, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
Bình thường, một người phụ nữ bước qua tuổi 25 sẽ bắt đầu xuống sắc. Nhưng nàng thì khác, được sống sung sướng, sử dụng những loại mỹ phẩm dưỡng da cao cấp nhất khiến cho da nàng mịn màng và mềm như da của con gái mới lớn. Hơn nữa, so với những cô gái ngây ngô thì nàng lại giống như một trái đào chín, toàn thân tỏa ra sự ngọt ngào, quyến rũ đến mê người.
Lúc này, xung quanh có rất nhiều nam nhân đến tảo mộ, phần lớn họ không kiềm chế được, nhìn nàng không rời. Với dáng người cao ráo, yểu điệu lả lướt, mặc quần áo sang trọng và không có chút dung tục nào, tuy nhiên người con gái xinh đẹp và quyến rũ ấy lại có một khuôn mặt lạnh như băng, thoang thoảng nét đau buồn, điều này càng làm cho những nam nhân kia xem nàng là báu vật tuyệt vời.
Đặc biệt là với những người tự cảm thấy mình đã có sự nghiệp thành công, ba bốn mươi tuổi vẫn chưa vợ. Mặc dù bọn họ những năm gần đây đã bớt phóng túng và hiểu thêm về sự chân thật trong tình cảm nhưng lại không thể kiềm chế được bản thân, thường ngoái đầu lại nhìn trộm nàng. Sau lưng họ là người nhà, họ hàng thân thích nên trong lòng dù có tính toán như thế nào thì cũng không thể nào lại gần tiếp xúc với nàng được.
Xem ra rất khó để có một bắt đầu với cô gái này. Cô không còn ở cái tuổi ngây ngô, hồn nhiên để cho bọn họ tùy ý lừa gạt mà không hề hay biết nữa. Quan trọng hơn là, theo như những gì họ nhìn thấy thì những trang phục và phụ kiện trên người cô có giá cực kì đắt đỏ. Chỉ là chiếc đồng hồ cô đang đeo trên tay có đính viên ngọc sáng bóng, giá của nó cũng xấp xỉ với một chiếc Mercedes rồi.
Nhưng càng như vậy thì cô gái này lại càng có giá trị để chinh phục, trên thực tế những ngôi mộ ở đây rất đắt tiền, đắt tiền đến nỗi không phải kẻ cứ có tiền là mua được. Bởi vậy, những người đến nơi này đa phần là người rất giàu có.
Tuy nhiên, bọn họ lại nghĩ rằng người phụ nữ này gặp phải một biến cố nào đó, là bởi vì bọn họ nhìn thấy được trên bia mộ kia, rõ ràng đây là người chồng quá cố của cô. Chính xác, cô gái này là một quả phụ. Xinh đẹp, trưởng thành, một góa phụ rất quý phái, sang trọng, bất kì người đàn ông nào cũng khó có thể cưỡng lại được.
Thích Mạn Tinh ngồi ở ngôi mộ đắt đỏ kia, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một chút u buồn, suy sụp. Nhưng trong lòng cô thì vẫn đang cười. Ba năm, lão già nát rượu ấy đã chết được ba năm. Như những lần trước, mỗi khi cô nhìn thấy bia mộ của chồng thì cảm giác được giải thoát hoàn toàn khiến cô cảm thấy vui sướng. Nhưng trải qua nhiều năm đã giúp cho Thích Mạn Tinh hiểu được thế nào là âm thầm chịu đựng, thế nào là cúi đầu.
Mặc dù mỉm cười trong lòng nhưng Thích Mạn Tinh lại bật khóc vì xúc động, bản thân đã vì người khác mà làm rất nhiều thứ, trả giá cũng đã nhiều, cuối cùng đã có được vị trí hiện tại vô cùng giàu có, cuối cùng thì sự trả giá ấy có xứng đáng hay không?
Một lúc lâu sau, khi cô đã hoàn thành những nghi thức để không bị người khác chỉ trích này kia thì trong lòng đã cảm thấy bình tĩnh hơn, chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa một có một người đàn ông đứng trước một ngôi mộ.
Cô có phần sửng sốt nhưng ngay sau đó lại cảm thấy vừa mừng vừa sợ. Không phải vì diện mạo của người đàn ông mặc áo khoác màu xắm trắng kia hấp dẫn cô. Trên thực tế, trải qua trăm cay nghìn đắng, từng bước đi qua những mưa gió thì đây không phải là lúc mà cô đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.
Bởi vì ánh mắt của cô vô tình nhìn thấy hắn, và trong lòng cô chợt dậy sóng trong giây lát, cảm thấy hơi run rẩy và sợ hãi. Cô đã chôn giấu điều đó tại một nơi sâu nhất bên trong tâm hồn, ngay cả trong trí nhớ về một thời rất xa cũng chưa bao giờ khơi gợi lại, vậy mà khi nhìn thấy người này thì giống như có một đợt thủy triều dâng sóng dữ dội trong tâm trí cô. Con sóng trôi đi để lại sự yên tĩnh, ngượng ngùng, cùng với việc đang ở một nơi khuất tầm nhìn của người kia nên cô đã lén nhìn một cách chăm chú vào người đó cùng với sự ngọt ngào và chua xót, khoảnh khắc lúc đó chiếm giữ tất cả suy nghĩ của cô, làm cho cô vốn dĩ luôn nghĩ là sẽ khống chế được bản thân thì biểu cảm lúc này lại có một chút thay đổi.
Vương Dung! Thích Mạn Tinh có nằm mơ thì trăm triệu lần cũng không bao giờ ngờ được là lại có cơ hội gặp lại hắn. Những gì còn sót lại trong cô về hắn là sau vài lần nói chuyện với một tên học cùng lớp, đã vô tình nghe được vài thông tin, Vương Dung sau khi tốt nghiệp trung học đã phải đi lính, rất ít liên hệ với bạn học cũ. Sau năm năm xảy ra việc mẹ hắn là một giáo viên bị tai nạn xe mất, lo xong tang sự thì hắn biến mất. không thấy tăm hơi đâu cả. Ngay cả việc thỉnh thoảng liên lạc với mấy người bạn học cũ cũng không còn, hắn cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Giống như hắn biến mất trên thế giới này vậy, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Từ trước đến nay, hình ảnh duy nhất của Vương Dung tồn tại trong cô là một con người hoàn hảo lúc tốt nghiệp, thường nhắc nhở cô việc học hành. Nhiều năm qua, Thích Mạn Tinh dường như đã trải qua đến mấy cuộc đời, đến nỗi cô phải hoài nghi chính bản thân mình có phải đã từng là học sinh hay không? Còn Vương Dung này, liệu có phải cái thời còn ngây thơ cô từng xem hắn ta là bạch mã hoàng tử trong lòng?
Theo phản xạ, cô bước từng bước về phía trước, lúc này trong lòng cô bỗng nhiên thấy xấu hổ, cố gắng ngăn chặn bước chân của cô lại. Sắc mặt cô có chút trắng bệch, hơi thở dồn dập, lùi từng bước về sau. Ở phía xa kia, giống như thời trung học, chỉ nhìn hắn từ xa. Hai tay đan vào nhau run rẩy, mặt gần như không còn chút máu nào.
Bia mộ dưới kia, chẳng phải là mẹ của hắn sao? Thích Mạn Tinh trong lòng thấy buồn, thấy đau lòng thay hắn. Nhưng sắc mặt hắn lại vô cùng bình tĩnh, không có chút nào đau thương cả. Bề ngoài của hắn có sự thay đổi rất lớn, dường như biến thành người khác, nếu đi trên đường phố thì chắc không ai có thể nhận ra được. Nhưng Thích Mạn Tinh thì khác, với sự tinh tế và nhạy cảm của sự quan sát, cùng với việc con người kia đã giống như một nỗi nhớ được nàng khắc sâu vào tận đáy lòng. Vậy nên mới khiến nàng đang trong trạng thái lơ đãng thì chỉ trong nháy mắt đã nhận ra hắn.
"Ta không còn là cô gái ngây thơ như lúc trước nữa, đúng, ta là Thích Mạn Tinh, ta có được tài sản hàng tỉ, ta có sự tự tin rất lớn, ta....". Thích Mạn Tinh không biết đã bao lâu rồi mới có cảm giác rối loạn như vậy, không thể khống chế được cảm giác bàng hoàng này. Liên tục nhắc nhở bản thân để nâng cao sự tự tin cho mình, mục đích chính là muốn thật bình tĩnh để đến nói chuyện cùng hắn.
"Tuy nhiên, nếu hắn biết tất cả những gì mình đã trải qua trong suốt mấy năm qua thì hắn sẽ nghĩ gì? Với tính khí kiêu ngạo của hắn thì chắc chắn sẽ khinh thường mình. Không, đó không phải là lỗi của mình, nếu không, nếu không,....". "Không bàn đến việc cùng đứa con của lão già nát rượu kia tranh đoạt di sản với rất nhiều thủ đoạn, chính là vì lão có rất nhiều tiền và độc tài, diệt trừ phe đối lập. Hay là ở thương trường thì tung hoành ngang dọc, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thích Mạn Tinh từ trong trái tim mình tự nhận mình rất vô tình và lạnh lùng. Nhưng khoảnh khắc tại nơi đây, nàng lại sợ hãi, sợ hãi chính mình vì đã làm nên một chuyện tình vô cùng tàn khốc, sợ hắn sẽ biết mọi chuyện. Đã lâu rồi nước mắt của cô không rơi, bỗng nhiên có chút gì đó chực tuôn ra ở khóe mắt của cô. Trái tim chỉ biết tự thôi miên, không phải là ta sai, ta chỉ làm để sinh tồn, chỉ làm để giúp mẹ có thể sống,....
Bất chợt ngay lúc đó, Thích Mạn Tinh bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh từ trong lòng tỏa ra toàn thân. Hắn quay đầu đến đây, khuôn mặt bình tĩnh, cương nghị, không lộ một chút biểu cảm nào, ánh mắt bình thản và có sự yên lặng trong đó. Nhưng trực giác lại nói với nàng rằng nàng giống như đang bị một con thú bạo tàn theo dõi, chỉ cần bản thân có một chút xê dịch nào đó thì sẽ bị xé xác ngay lập tức.
"Đây là, sao, sao lại thế này?". Chưa từng có một khoảnh khắc nào giống với hiện tại, Thích Mạn Tinh cảm thấy mình nhỏ bé và vô cùng yếu ớt, cổ họng giống như bị một sức mạnh nào đó đè lên, không thể thở được. Hai tay, hai chân mềm nhũn ra, run rẩy, dường như mất hết sức lực. Mình sắp chết ư? Sự sợ hãi tràn ngập trong tâm trí cô, Thích Mạn Tinh dán chặt ánh mắt vào hắn. Nước mắt lưng tròng, có phần đau khổ và ngỡ ngàng, nhưng lại giống như là đang mở ra một lối thoát.
"Ơ?.."
Thích Mạn Tinh sợ hãi, sự bối rối lan ra khắp cơ thể, lúc đó cô gần như là không đứng vững được nữa. Một âm thanh khàn khàn, nghi hoặc cất lên.
Trong nháy mắt, cảm giác cổ họng bị nghẹn cứng đột nhiên biến mất. Thích Mạn Tinh đứng thẳng người lên, nhìn về hướng có bóng dáng của Vương Dung lúc nãy, nhưng không tìm thấy hắn đâu cả. Phía trước ngôi mộ trống rỗng. Chỉ có bó hoa bách hợp màu trắng vẫn nằm lặng im nơi đó, Thích Mạn Tinh hoài nghi những gì vừa nhìn thấy, liệu có phải là do cảm giác của mình bị sai hay không?
- Vương Dung!
Cuối cùng thì từ đôi môi không còn chút máu kia của Thích Mạn Tinh đã khẽ gọi ra tên của người kia. Không gào thét, cũng không tìm kiếm xung quanh. Nhưng nước mắt thì không thể kiềm được, cuối cùng đã rơi xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương