Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
-
Chương 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Mạc Điềm
p/s: các chú thích nhỏ mình sẽ chú thích ở bên cạnh, chú thích dài và hình ảnh sẽ để ở cuối chương nhé!
----------------------------
Buổi sáng hôm sau, Nhậm Diệc đến phân cục Công an Hồng Vũ báo danh.
Phân cục này cách đội PCCC của bọn họ không xa, tuy rằng không thuộc về khu vực quản lý của anh, nhưng bình thường cũng có chút qua lại, ngược lại anh cũng không biết từ lúc nào ở đây nhiều ra nhân vật Cung Ứng Huyền kia.
Tại phân cục, anh gặp được người đã yêu cầu anh giúp đỡ điều tra – Tống Bắc.
Tống Bắc là một lão cảnh sát, hiện tại đội trưởng trung đội 3, chi đội trinh sát hình sự của phân cục Hồng Vũ, tính cách thoạt nhìn vô cùng ôn hòa.
Nhậm Diệc đưa tay ra: "Đội trưởng Tống."
"Đội trưởng Nhậm, xin chào, mời ngồi."
Hai người bắt tay một cái, Nhậm Diệc ngồi xuống, anh nhìn xung quanh phòng làm việc một vòng, thủy tinh là loại bán trong suốt, có thể nhìn thấy người bên ngoài đi lại.
Tống Bắc cười nói: "Làm phiền đội trưởng Nhậm quá, trời nóng còn phải chạy qua đây."
"Khách sáo rồi. Ngài là trưởng bối, theo lý mà nói cháu nên chào hỏi ngài, gọi cháu Tiểu Nhậm là được, nhưng ngài cũng biết họ của cháu rồi, có chút lúng túng."
(*ở đây ám chỉ Nhậm Hướng Vinh)
Tống Bắc ha ha nở nụ cười: "Cho nên ta vẫn gọi cháu là đội trưởng Nhậm thôi."
Nhậm Diệc cười nói: "Nghe tham mưu trưởng của chúng ta nói, vụ án nhảy lầu kia có biến chuyển?"
"Đúng vậy, lúc đầu chúng ta muốn kết án theo hướng tự sát, nhưng gần đây lại xuất hiện tình huống mới, có thể có liên quan đến một vụ án kinh tế, cho nên muốn mời cháu giúp đỡ điều tra một chút, dù sao lúc đó cháu là người hiểu rõ hiện trường hơn mà."
Nhậm Diệc gật đầu: "Ấn tượng sâu sắc."
Anh nhớ rõ đó là một đêm khuya, hơn 4 giờ sáng, đang lúc mọi người chìm sâu vào giấc ngủ, đột nhiên tình huống báo động đến, mấy người thanh niên mới đi nhảy disco về, phát hiện trên song sắt hàng rào trước sân của căn nhà hiện đại một tầng trong tiểu khu xuyên qua một người, máu theo dốc đường dành cho người đi bộ chảy liên tục xuống cửa của tiểu khu.
Trong lúc xe cứu hỏa đến, người nọ vẫn còn hơi thở, bọn họ đem lan can hàng rào cắt xuống, đưa cả người và lan can hàng rào lên xe cấp cứu đến bệnh viện, nhưng không kịp đến bệnh viện thì tắt thở.
Bọn họ đều cho là tự sát, không nghĩ tới qua hai tháng, tình tiết vụ án lại có biến hóa.
Chỗ PCCC và cảnh sát vẫn luôn hợp tác khá mật thiết, bởi vi rất nhiều tai nạn, đội PCCC là người đầu tiên chạy đến hiện trường để cứu giúp người hoặc tài sản, thường thường sẽ không cách nào tránh khỏi việc làm hỏng hiện trường, nhất là hỏa hoạn.
Tống Bắc bày ảnh chụp hiện trường ở trước mặt Nhậm Diệc, giúp anh nhớ lại: "Ta đã xem báo cáo xuất cảnh của cháu, cháu nhớ lại một chút, còn có chi tiết gì đặc biệt không."
Nhậm Diệc gắng sức dựa vào ký ức, đem mọi thứ đã thấy lúc đó kể lại nguyên vẹn một lần.
Tống Bắc nghiêm túc hỏi không ít vấn đề, hai người ngồi trong phòng thỏa luận hơn hai giờ.
Đột nhiên, Tống Bắc tò mò nói: "Cháu đang tìm người quen sao?"
"A? Sao ạ?"
Tống Bắc hất hất cằm: "Ta thấy vừa có người đi qua là cháu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ặc, thật ngại quá." Nhậm Diệc xấu hổ cực kỳ. Anh cào cào mái tóc, nhất thời có điểm kinh bỉ bản thân, vì sao vừa nghĩ tới khả năng chạm mặt Cung Ứng Huyền, anh liền không khỏi khẩn trương? Người đuối lý cũng không phải anh.
Tống Bắc nhìn đồng hồ một cái: "Ối chà, đã buổi trưa rồi, xin lỗi đã làm cháu lỡ thời gian dài như vậy nha, để ta mời cháu ăn một bữa cơm."
"Không cần đâu, đây là điều nên làm mà, ngài cũng bận, trung đội cách đây gần, cháu về ăn cũng được."
"Sao không biết xấu hổ như thế được, đi thôi, phụ cận có một quán ăn không tồi, vừa lúc ta muốn nghe chuyện của cha cháu một chút, đại danh nghe tiếng đã lâu."
Nhậm Diệc cười nói: "Vậy thì cháu không khách sáo nữa."
"Đi đi đi."
Hai người ra khỏi phòng họp, trong lúc đi qua khu vực làm việc, chỉ thấy nhân viên đều đang đi ra ngoài, chỉ có một người ngược dòng người đi về phía bọn họ.
Cung Ứng Huyền!
Nhậm Diệc nhíu mày, thấy Cung Ứng Huyền vẫn y hệt hai lần gặp mặt trước, mặc tây trang phẳng phiu nghiêm chỉnh, bước hai chân siêu dài đi về phía trước, đeo bao tay màu trắng cầm một túi giấy màu trắng thuần trong tay.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi Cung Ứng Huyền chợt lóe lên kinh ngạc.
Tống Bắc gật đầu với Cung Ứng Huyền: "Tiểu Cung, đi ăn à."
Cung Ứng Huyền cũng gật đầu: "Đội trưởng Tống." Hắn liếc nhìn Nhậm Diệc một cái, tựa như đang nhìn một người xa lạ.
"Đến đây, giới thiệu một chút, đây là đội trưởng tuổi trẻ tài cao của trung đội PCCC Phượng Hoàng, Nhậm Diệc, tới giúp đỡ chúng ta điều tra vụ án nhảy lầu, đội trưởng Nhậm, đây là sinh viên tài năng cao năm ngoái mới tới của chúng ta, tiến sĩ hóa học của MIT, Cung Ứng Huyền.
Cũng nói đến đây rồi mà Tống Bắc lại chậm chạp không thấy hai người bắt tay, trái lại hai bên trợn mắt nhìn đối phương, nghi ngờ nói: "Các cậu, quen nhau hả?"
"Không quen."
Hai người đồng thanh đáp, tốc độ nói cực nhanh, giống như chỉ sợ nói chậm liền thua.
Tống Bắc sờ sờ cằm.
Nhậm Diệc nói: "Đội trưởng Tống, chúng ta đi thôi, cháu thật sự đói lắm rồi."
"À, đi thôi."
Chờ Cung Ứng Huyền đi xa, Tống Bắc mới cười nói: "Thế nào, không nghĩ tới phân cục chúng ta có một cảnh sát dáng dấp như minh tinh phải không? Ngày cậu ta mới đến, các nữ đồng nghiệp của chúng ta thiếu chút nữa thì phát điên rồi."
"Dạ... Không nghĩ tới, hắn là cấp dưới của ngài sao?"
"Đúng thế, người trẻ tuổi tài cao, chỉ là tính cách có chút... cô độc."
Nhậm Diệc thầm nghĩ, dùng từ "cô độc" để hình dung cũng quá khách khí rồi, anh hỏi: "Sao mọi người đều đi ra ngoài mà hắn lại đi vào trong?"
"Buổi trưa, mọi người đều đi ăn cơm ở nhà ăn, còn cậu ta, khà khà." Tống Bắc lắc lắc đầu, "Cậu ta không ăn cơm cùng chúng ta."
"Tại sao?"
"Cậu ta bị khiết phích, chỉ ăn đồ mà mình mang đến."
"Không hòa hợp với tập thể như thế mà cũng có thể làm hình cảnh sao?"
"Hải nạp bách xuyên* mà." Tống Bắc chỉ vào huyệt thái dương, "Cậu ta vừa thông minh, vừa có thể đánh nhau, lá gan lại lớn, vừa nhiều tài nguyên (nhiều tiền), chúng ta cần các loại nhân tài như thế."
Nhậm Diệc vẫn là nhịn không được oán thầm, chứ không phải là vì số thiết bị hắn quyên góp sao.
"Hơn nữa, việc cậu ta không hòa hợp với tập thể cũng là có nguyên nhân, có thể hiểu được."
"Hả? Nguyên nhân gì vậy?"
Tống Bắc cười cười, hiển nhiên không định nhiều lời. Nhậm Diệc cũng không hỏi nữa, dù sao cũng không có bất cứ quan hệ gì với anh, hỏi nhiều chỉ làm lộ ra nhiều điểm khả nghi.
- ----
Ăn cơm xong, Nhậm Diệc bớt chút thời gian trở về nhà một chuyến, cùng cha anh uống trà một buổi chiều mới quay lại trung đội.
Vừa đến trung đội, Khúc Dương Ba liền gọi anh đến phòng làm việc.
Trên ghế sô pha của phòng làm việc có ba người đang ngồi, hai nam một nữ, anh vừa vào phòng, ba người đều đứng lên.
Hai người nam cũng không có gì đặc biệt, duy nhất có một cô gái, người cao gầy, để tóc ngắn như con trai, tuy rằng khá phù hợp với gương mặt, nhưng chẳng hề thấy nữ tính ôn nhu, ngược lại có vẻ anh khí mười phần.
Nhậm Diệc còn chưa mở miệng, ba người đã đồng loạt làm động tác chào kiểu quân đội: "Chào đội trưởng."
Nhậm Diệc cũng đáp lễ, sau đó dùng ánh mắt nghi ngời nhìn về phía Khúc Dương Ba.
"À, đây là lính cứu hỏa ứng cử mà tôi chiêu mộ cho trung đội chúng ta, đương nhiên, cậu còn phải tự mình phỏng vấn một lần."
Nhậm Diệc nhìn lướt qua ba người một lần, nói: "Được, việc kia, hôm nay đã hơi muộn rồi, các cậu về trước đi, tôi sẽ thông báo cho các cậu thời gian phỏng vấn sau."
"Tạm biệt đội trưởng, tạm biệt chỉ đạo viên."
Sau khi ba người rời đi, Nhậm Diệc lườm Khúc Dương Ba: "Anh nghĩ cái gì thế? Nữ binh ư?"
"Nữ binh thì sao chứ." Khúc Dương Ba nhún vai, "Văn kiện nào quy định không thể tuyển nữ binh?"
Hiện nay bọn họ đang đối mặt với cải chế PCCC, binh sĩ mới nhập ngũ năm ngoái là một nhóm cảnh sát vũ trang tại ngũ cuối cùng, đến cuối năm, bọn họ sẽ đồng thời xuất ngũ, chuyển thành chức nghiệp hóa, từ phòng công an PCCC biến thành phòng quản lý tình huống khẩn cấp, đồng thời quản lý tuyển lính cứu hỏa chuyên chức.
Bọn họ tuyển lính cứu hỏa dĩ nhiên là ưu tiên cân nhắc những người đã từng phục vụ trong các đội PCCC rồi. Lấy tư cách trung đội trưởng, anh có quyền tuyển người, mà Khúc Dương Ba chủ yếu làm văn chức và công tác chính trị, phụ trách giai đoạn trước khi thông báo tuyển người.
Chẳng qua là anh làm sao cũng không nghĩ tới, Khúc Dương Ba lại muốn chiêu mộ một nữ lính cứu hỏa.
Nhậm Diệc nhíu mày lại: "Trung đội chúng ta có hơn 40 vị lão gia, thuận tiện sao? Đồng chí Ba Ba thân ái."
"Cậu bình tính chút đã, đồng chí Diễm Diễm* thân ái." Khúc Dương Ba lộ ra nụ cười mời hàng chuyên nghiệp, "Đến tháng 9, có mấy người muốn xuất ngũ, trong vòng nửa năm qua chúng ta mới tuyển được 3 lính chuyên chức, nhân viên còn thiếu rất nhiều mà."
(*Chữ Diệc燚 gồm 2 chữ Diễm炎)
"Không đủ nhân viên cũng không thể làm càn."
"Thế nào là làm càn, cậu có ý kiến gì với nữ binh hả?"
"Tôi không có ý kiến gì với nữ binh, thế nhưng anh cảm thấy nghề này phù hợp với cô ấy sao? Ít nhất trong thời gian tham gia quân ngũ chung quanh cô ấy đều là nữ binh, nếu như cô ấy đến nơi này... Tôi là vì suy nghĩ cho cô ấy, cô ấy biết con đường này khó đi thế nào không."
"Tôi thấy cô ấy biết rất rõ ràng." Khúc Dương Ba đẩy mắt kính, "Cậu cũng chưa phỏng vấn, đừng trực tiếp phủ nhận cô ấy chứ, dựa vào tiếp xúc của tôi, cô ấy là một chiến sĩ PCCC đủ tư cách."
"Chiến sĩ PCCC là người phải ra tiền tuyến, tiền tuyến không phù hợp với phụ nữ."
"Cậu đây là phân biệt đối xử, thành kiến."
"Anh ít lấy việc này ép tôi đi, anh đi hỏi xem cả nước được mấy đội PCCC có nữ binh, đây là vấn đề thành kiến sao? Đây là vấn đề của ngành nghề này."
"Chúng ta không phải trung đội thông thường, chúng ta là trung đội PCCC đặc vụ, trong tim cần phải có hải nạp bách xuyên (lòng bao dung). A đúng rồi, cô ấy còn là đàn em của cậu đấy, cũng là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành chỉ huy PCCC của Đại học cảnh sát vũ trang."
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Nhậm Diệc nghe thấy 4 chữ "hải nạp bách xuyên" này, nhưng từ trong miệng Khúc Dương Ba nói ra, anh đánh hơi được thứ gì đó không giống: "Dương Ba, đầu óc anh hẳn là tỉnh táo hơn tôi, anh nghe thử mấy lời nói của mình bây giờ xem, là tiếng người sao. Anh có chuyện gì giấu diếm tôi phải không?"
Khúc Dương Ba tháo kính xuống, chậm rãi lau mắt kính, lại đeo lên lần nữa: "Đợi đến khi cải chế hoàn tất, bộ phận tuyên truyền sẽ làm một loạt công tác, hình tượng mới của phòng quản lý tình huống khẩn cấp bày ra cho nhân dân cả nước là một nữ binh PCCC với tư thế oai hùng hiên ngang, cậu cũng biết năng lực của trung đội chúng ta thu hút bao nhiêu sự chú ý mà"
Nhậm Diệc cúi đầu: "Thông tin nhanh lẹ như vậy, cha anh nói cho anh biết hả?"
"Coi là vậy đi."
Khúc Dương Ba là con cháu công an cấp cao, hình như từ lúc được sinh ra đã định trước phải làm sĩ quan. Tuy rằng bọn họ là bạn bè nhiều năm, Khúc Dương Ba từng giúp anh rất nhiều, nhưng hai người vẫn thường xuyên không nhất trí ý kiến với nhau về nhiều chuyện.
Khúc Dương Ba kiên trì khuyên nhủ: "Nhậm Diệc, tôi biết cậu lo nghĩ một cô gái không thích hợp làm công việc nguy hiểm như thế này, dù sao cô ấy cũng là cấp dưới của cậu, cậu cứ để cô ấy làm một linh vật, có nhiệm vụ không cho cô ấy tham gia là được. Cô ấy muốn làm lính cứu hỏa, chúng ta lại thiếu lính cứu hỏa, cô ấy còn có thế làm trung đội chúng ta thêm cảnh thêm màu sắc, đây không phải là tất cả đều vui mừng sao."
Nhậm Diệc nhìn thẳng vào mắt kính hơi phát sáng của Khúc Dương Ba, nhưng không thấy được mắt của y: "Nếu tôi không đổng ý thì sao."
Khúc Dương Ba cười nhạt nói: "Thân là chỉ đạo viên, tôi cũng có một phiếu quyết định."
Mặc dù hai người cùng cấp, nhưng dựa vào nguyên tắc, lời nói của Khúc Dương Ba vẫn có trọng lượng hơn anh, chí ít với cấp trên là như thế.
Mặc dù Khúc Dương Ba chưa từng đem việc này ra áp chế anh.
"Được rồi, anh đã quyết định thì cứ thế đi." Khẩu khí Nhậm Diệc không tốt lắm.
"Người anh em, tôi biết cậu không quá cao hứng, nhưng tôi cũng là vì tốt cho chúng ta thôi." Khúc Dương Ba nói, "Tôi không phủ nhận, tôi muốn được thăng chức, ai mà không muốn được thăng chức chứ, cậu không muốn làm chính trị, tôi phải suy nghĩ vì tập thể, tôi hy vọng chúng ta có thể càng tốt đẹp hơn. Chỉ khi trung đội phát triển, chúng ta mới có thể càng phát triển, đúng không?"
Nhậm Diệc thở dài một hơi: "Nghe lời anh thôi, dù sao sau cùng mọi chuyện chứng minh, anh luôn luôn đúng."
Khúc Dương Ba xoa xoa đầu anh, cười nói: "Mạn Mạn thật ngoan."
(Nhắc cho ai không nhớ, Mạn Mạn là tên trên game của Nhậm Diệc đó =)))
Nhậm Diệc kéo móng vuốt của y ra, vừa định mắng y thì chuông báo động vang lên.
Anh bước nhanh lao xuống lầu: "Tình huống gì thế?"
"... Mở khóa."
Một đám chiến sĩ đều tru lên như phát điên.
Nhậm Diệc đang có chút nén giận, anh liếc mắt: "đơn xuất cảnh*."
Nhân viên truyền tin đưa cho anh, anh lấy di động ra, dựa theo số điện thoại trên đơn xuất cảnh gọi tới: "A lô xin chào, đội PCCC xin nghe."
Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ cao tuổi nôn nóng: "Đồng chí lính cứu hỏa, lúc nào các cậu đến, cháu của tôi sắp tan học rồi, tôi phải nấu cơm cho nó nữa!"
"Dì ơi, loại việc mở khóa này, chúng tôi vô cùng không chuyên nghiệp, đề nghị dì tìm công ty mở khóa."
"Tìm công ty mở khóa để làm gì, các cậu không thể mở được à?" Bác gái kêu lên, "Công ty mở khóa thì không lấy tiền à!"
"Dì ơi, là như thế này ạ." Nhậm Diệc nhẫn nại nói, "Chúng tôi mở cửa bằng ba cách, dựa theo cấp độ gây thiệt hại tăng dần phân ra là phá cửa, dỡ cửa và đập tường. Phương pháp cụ thể phải đến hiện trường mới có thể quyết định, nhưng phần lớn khóa hơi phức tạp là chúng tôi sẽ không mở được, dỡ cửa tương đối phổ biến. Chúng tôi làm miễn phí, nhưng tiền để dì đổi khóa đổi cửa rất mắc đấy."
"...Không phải cậu đang gạt tôi đấy chứ."
"Tôi không gạt dì, nếu như dì không biết lên mạng hỏi, tôi có thể giới thiệu cho dì một công ty mở khóa."
"Cậu giới thiệu cho tôi?" Bác gái nâng cao âm cuối, tràn đầy nghi vấn.
Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Dì à, mở một cái khóa cũng chỉ chừng 100 đồng, tôi không có lợi gì."
"Ồ, vậy được rồi."
"Phiền dì gọi tới số 119 xóa bỏ báo động ban nãy ạ."
Đầu kia cúp điện thoại.
Nhậm Diệc vò đơn xuất cảnh thành một cục, ném cho nhân viên truyền tin trực ban, "Về sau lại có nhiệm vụ cần mở khóa, trừ phi trong nhà có tình huống khẩn cấp, bằng không cứ thế mà xử lý."
"Rõ."
Nhậm Diệc đè xuống huyệt thái dương đau nhức, cảm thấy một trận buồn bực, đại khái là trong khoảng thời gian này phát sinh quá nhiều chuyện, anh cũng vì thế mà không ít lần nổi nóng, không tốt cho sức khỏe.
Anh quyết định xin nghỉ ngắn hạn, về nhà bồi cha anh, tìm anh em tụ tập hoặc đi xem mặt gì gì đó.
- ------------------------
*Đơn xuất cảnh: như mình hiểu, mỗi đội cảnh sát, cứu hỏa của Trung Quốc đều được trang bị một hệ thống định vị vị trí và thông tin dựa theo IP của số điện thoại đang gọi đến số điện thoại khẩn cấp. Đơn xuất cảnh là tờ đơn ghi chép lại những thông tin cơ bản như thời gian nhận cuộc gọi, đơn vị tiếp nhận, số điện thoại gọi tới, giới tính, nguyên nhân gọi tới, vị trí và hiện trường nơi cần cứu nạn,... Tác dụng của tờ đơn này vừa như một điều lệnh xuất cảnh vừa như một tờ báo hiện trường.
*Hải nạp bách xuyên, nguyên văn là海纳百川, xuất phát từ câu 海纳百川,有容乃大 (Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại), nghĩa là biển tiếp nhận nước từ trăm sông, chỉ có dung nạp trăm sông mới trở nên rộng lớn, con người phải có tấm lòng bao dung
Chuyển ngữ: Mạc Điềm
p/s: các chú thích nhỏ mình sẽ chú thích ở bên cạnh, chú thích dài và hình ảnh sẽ để ở cuối chương nhé!
----------------------------
Buổi sáng hôm sau, Nhậm Diệc đến phân cục Công an Hồng Vũ báo danh.
Phân cục này cách đội PCCC của bọn họ không xa, tuy rằng không thuộc về khu vực quản lý của anh, nhưng bình thường cũng có chút qua lại, ngược lại anh cũng không biết từ lúc nào ở đây nhiều ra nhân vật Cung Ứng Huyền kia.
Tại phân cục, anh gặp được người đã yêu cầu anh giúp đỡ điều tra – Tống Bắc.
Tống Bắc là một lão cảnh sát, hiện tại đội trưởng trung đội 3, chi đội trinh sát hình sự của phân cục Hồng Vũ, tính cách thoạt nhìn vô cùng ôn hòa.
Nhậm Diệc đưa tay ra: "Đội trưởng Tống."
"Đội trưởng Nhậm, xin chào, mời ngồi."
Hai người bắt tay một cái, Nhậm Diệc ngồi xuống, anh nhìn xung quanh phòng làm việc một vòng, thủy tinh là loại bán trong suốt, có thể nhìn thấy người bên ngoài đi lại.
Tống Bắc cười nói: "Làm phiền đội trưởng Nhậm quá, trời nóng còn phải chạy qua đây."
"Khách sáo rồi. Ngài là trưởng bối, theo lý mà nói cháu nên chào hỏi ngài, gọi cháu Tiểu Nhậm là được, nhưng ngài cũng biết họ của cháu rồi, có chút lúng túng."
(*ở đây ám chỉ Nhậm Hướng Vinh)
Tống Bắc ha ha nở nụ cười: "Cho nên ta vẫn gọi cháu là đội trưởng Nhậm thôi."
Nhậm Diệc cười nói: "Nghe tham mưu trưởng của chúng ta nói, vụ án nhảy lầu kia có biến chuyển?"
"Đúng vậy, lúc đầu chúng ta muốn kết án theo hướng tự sát, nhưng gần đây lại xuất hiện tình huống mới, có thể có liên quan đến một vụ án kinh tế, cho nên muốn mời cháu giúp đỡ điều tra một chút, dù sao lúc đó cháu là người hiểu rõ hiện trường hơn mà."
Nhậm Diệc gật đầu: "Ấn tượng sâu sắc."
Anh nhớ rõ đó là một đêm khuya, hơn 4 giờ sáng, đang lúc mọi người chìm sâu vào giấc ngủ, đột nhiên tình huống báo động đến, mấy người thanh niên mới đi nhảy disco về, phát hiện trên song sắt hàng rào trước sân của căn nhà hiện đại một tầng trong tiểu khu xuyên qua một người, máu theo dốc đường dành cho người đi bộ chảy liên tục xuống cửa của tiểu khu.
Trong lúc xe cứu hỏa đến, người nọ vẫn còn hơi thở, bọn họ đem lan can hàng rào cắt xuống, đưa cả người và lan can hàng rào lên xe cấp cứu đến bệnh viện, nhưng không kịp đến bệnh viện thì tắt thở.
Bọn họ đều cho là tự sát, không nghĩ tới qua hai tháng, tình tiết vụ án lại có biến hóa.
Chỗ PCCC và cảnh sát vẫn luôn hợp tác khá mật thiết, bởi vi rất nhiều tai nạn, đội PCCC là người đầu tiên chạy đến hiện trường để cứu giúp người hoặc tài sản, thường thường sẽ không cách nào tránh khỏi việc làm hỏng hiện trường, nhất là hỏa hoạn.
Tống Bắc bày ảnh chụp hiện trường ở trước mặt Nhậm Diệc, giúp anh nhớ lại: "Ta đã xem báo cáo xuất cảnh của cháu, cháu nhớ lại một chút, còn có chi tiết gì đặc biệt không."
Nhậm Diệc gắng sức dựa vào ký ức, đem mọi thứ đã thấy lúc đó kể lại nguyên vẹn một lần.
Tống Bắc nghiêm túc hỏi không ít vấn đề, hai người ngồi trong phòng thỏa luận hơn hai giờ.
Đột nhiên, Tống Bắc tò mò nói: "Cháu đang tìm người quen sao?"
"A? Sao ạ?"
Tống Bắc hất hất cằm: "Ta thấy vừa có người đi qua là cháu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ặc, thật ngại quá." Nhậm Diệc xấu hổ cực kỳ. Anh cào cào mái tóc, nhất thời có điểm kinh bỉ bản thân, vì sao vừa nghĩ tới khả năng chạm mặt Cung Ứng Huyền, anh liền không khỏi khẩn trương? Người đuối lý cũng không phải anh.
Tống Bắc nhìn đồng hồ một cái: "Ối chà, đã buổi trưa rồi, xin lỗi đã làm cháu lỡ thời gian dài như vậy nha, để ta mời cháu ăn một bữa cơm."
"Không cần đâu, đây là điều nên làm mà, ngài cũng bận, trung đội cách đây gần, cháu về ăn cũng được."
"Sao không biết xấu hổ như thế được, đi thôi, phụ cận có một quán ăn không tồi, vừa lúc ta muốn nghe chuyện của cha cháu một chút, đại danh nghe tiếng đã lâu."
Nhậm Diệc cười nói: "Vậy thì cháu không khách sáo nữa."
"Đi đi đi."
Hai người ra khỏi phòng họp, trong lúc đi qua khu vực làm việc, chỉ thấy nhân viên đều đang đi ra ngoài, chỉ có một người ngược dòng người đi về phía bọn họ.
Cung Ứng Huyền!
Nhậm Diệc nhíu mày, thấy Cung Ứng Huyền vẫn y hệt hai lần gặp mặt trước, mặc tây trang phẳng phiu nghiêm chỉnh, bước hai chân siêu dài đi về phía trước, đeo bao tay màu trắng cầm một túi giấy màu trắng thuần trong tay.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi Cung Ứng Huyền chợt lóe lên kinh ngạc.
Tống Bắc gật đầu với Cung Ứng Huyền: "Tiểu Cung, đi ăn à."
Cung Ứng Huyền cũng gật đầu: "Đội trưởng Tống." Hắn liếc nhìn Nhậm Diệc một cái, tựa như đang nhìn một người xa lạ.
"Đến đây, giới thiệu một chút, đây là đội trưởng tuổi trẻ tài cao của trung đội PCCC Phượng Hoàng, Nhậm Diệc, tới giúp đỡ chúng ta điều tra vụ án nhảy lầu, đội trưởng Nhậm, đây là sinh viên tài năng cao năm ngoái mới tới của chúng ta, tiến sĩ hóa học của MIT, Cung Ứng Huyền.
Cũng nói đến đây rồi mà Tống Bắc lại chậm chạp không thấy hai người bắt tay, trái lại hai bên trợn mắt nhìn đối phương, nghi ngờ nói: "Các cậu, quen nhau hả?"
"Không quen."
Hai người đồng thanh đáp, tốc độ nói cực nhanh, giống như chỉ sợ nói chậm liền thua.
Tống Bắc sờ sờ cằm.
Nhậm Diệc nói: "Đội trưởng Tống, chúng ta đi thôi, cháu thật sự đói lắm rồi."
"À, đi thôi."
Chờ Cung Ứng Huyền đi xa, Tống Bắc mới cười nói: "Thế nào, không nghĩ tới phân cục chúng ta có một cảnh sát dáng dấp như minh tinh phải không? Ngày cậu ta mới đến, các nữ đồng nghiệp của chúng ta thiếu chút nữa thì phát điên rồi."
"Dạ... Không nghĩ tới, hắn là cấp dưới của ngài sao?"
"Đúng thế, người trẻ tuổi tài cao, chỉ là tính cách có chút... cô độc."
Nhậm Diệc thầm nghĩ, dùng từ "cô độc" để hình dung cũng quá khách khí rồi, anh hỏi: "Sao mọi người đều đi ra ngoài mà hắn lại đi vào trong?"
"Buổi trưa, mọi người đều đi ăn cơm ở nhà ăn, còn cậu ta, khà khà." Tống Bắc lắc lắc đầu, "Cậu ta không ăn cơm cùng chúng ta."
"Tại sao?"
"Cậu ta bị khiết phích, chỉ ăn đồ mà mình mang đến."
"Không hòa hợp với tập thể như thế mà cũng có thể làm hình cảnh sao?"
"Hải nạp bách xuyên* mà." Tống Bắc chỉ vào huyệt thái dương, "Cậu ta vừa thông minh, vừa có thể đánh nhau, lá gan lại lớn, vừa nhiều tài nguyên (nhiều tiền), chúng ta cần các loại nhân tài như thế."
Nhậm Diệc vẫn là nhịn không được oán thầm, chứ không phải là vì số thiết bị hắn quyên góp sao.
"Hơn nữa, việc cậu ta không hòa hợp với tập thể cũng là có nguyên nhân, có thể hiểu được."
"Hả? Nguyên nhân gì vậy?"
Tống Bắc cười cười, hiển nhiên không định nhiều lời. Nhậm Diệc cũng không hỏi nữa, dù sao cũng không có bất cứ quan hệ gì với anh, hỏi nhiều chỉ làm lộ ra nhiều điểm khả nghi.
- ----
Ăn cơm xong, Nhậm Diệc bớt chút thời gian trở về nhà một chuyến, cùng cha anh uống trà một buổi chiều mới quay lại trung đội.
Vừa đến trung đội, Khúc Dương Ba liền gọi anh đến phòng làm việc.
Trên ghế sô pha của phòng làm việc có ba người đang ngồi, hai nam một nữ, anh vừa vào phòng, ba người đều đứng lên.
Hai người nam cũng không có gì đặc biệt, duy nhất có một cô gái, người cao gầy, để tóc ngắn như con trai, tuy rằng khá phù hợp với gương mặt, nhưng chẳng hề thấy nữ tính ôn nhu, ngược lại có vẻ anh khí mười phần.
Nhậm Diệc còn chưa mở miệng, ba người đã đồng loạt làm động tác chào kiểu quân đội: "Chào đội trưởng."
Nhậm Diệc cũng đáp lễ, sau đó dùng ánh mắt nghi ngời nhìn về phía Khúc Dương Ba.
"À, đây là lính cứu hỏa ứng cử mà tôi chiêu mộ cho trung đội chúng ta, đương nhiên, cậu còn phải tự mình phỏng vấn một lần."
Nhậm Diệc nhìn lướt qua ba người một lần, nói: "Được, việc kia, hôm nay đã hơi muộn rồi, các cậu về trước đi, tôi sẽ thông báo cho các cậu thời gian phỏng vấn sau."
"Tạm biệt đội trưởng, tạm biệt chỉ đạo viên."
Sau khi ba người rời đi, Nhậm Diệc lườm Khúc Dương Ba: "Anh nghĩ cái gì thế? Nữ binh ư?"
"Nữ binh thì sao chứ." Khúc Dương Ba nhún vai, "Văn kiện nào quy định không thể tuyển nữ binh?"
Hiện nay bọn họ đang đối mặt với cải chế PCCC, binh sĩ mới nhập ngũ năm ngoái là một nhóm cảnh sát vũ trang tại ngũ cuối cùng, đến cuối năm, bọn họ sẽ đồng thời xuất ngũ, chuyển thành chức nghiệp hóa, từ phòng công an PCCC biến thành phòng quản lý tình huống khẩn cấp, đồng thời quản lý tuyển lính cứu hỏa chuyên chức.
Bọn họ tuyển lính cứu hỏa dĩ nhiên là ưu tiên cân nhắc những người đã từng phục vụ trong các đội PCCC rồi. Lấy tư cách trung đội trưởng, anh có quyền tuyển người, mà Khúc Dương Ba chủ yếu làm văn chức và công tác chính trị, phụ trách giai đoạn trước khi thông báo tuyển người.
Chẳng qua là anh làm sao cũng không nghĩ tới, Khúc Dương Ba lại muốn chiêu mộ một nữ lính cứu hỏa.
Nhậm Diệc nhíu mày lại: "Trung đội chúng ta có hơn 40 vị lão gia, thuận tiện sao? Đồng chí Ba Ba thân ái."
"Cậu bình tính chút đã, đồng chí Diễm Diễm* thân ái." Khúc Dương Ba lộ ra nụ cười mời hàng chuyên nghiệp, "Đến tháng 9, có mấy người muốn xuất ngũ, trong vòng nửa năm qua chúng ta mới tuyển được 3 lính chuyên chức, nhân viên còn thiếu rất nhiều mà."
(*Chữ Diệc燚 gồm 2 chữ Diễm炎)
"Không đủ nhân viên cũng không thể làm càn."
"Thế nào là làm càn, cậu có ý kiến gì với nữ binh hả?"
"Tôi không có ý kiến gì với nữ binh, thế nhưng anh cảm thấy nghề này phù hợp với cô ấy sao? Ít nhất trong thời gian tham gia quân ngũ chung quanh cô ấy đều là nữ binh, nếu như cô ấy đến nơi này... Tôi là vì suy nghĩ cho cô ấy, cô ấy biết con đường này khó đi thế nào không."
"Tôi thấy cô ấy biết rất rõ ràng." Khúc Dương Ba đẩy mắt kính, "Cậu cũng chưa phỏng vấn, đừng trực tiếp phủ nhận cô ấy chứ, dựa vào tiếp xúc của tôi, cô ấy là một chiến sĩ PCCC đủ tư cách."
"Chiến sĩ PCCC là người phải ra tiền tuyến, tiền tuyến không phù hợp với phụ nữ."
"Cậu đây là phân biệt đối xử, thành kiến."
"Anh ít lấy việc này ép tôi đi, anh đi hỏi xem cả nước được mấy đội PCCC có nữ binh, đây là vấn đề thành kiến sao? Đây là vấn đề của ngành nghề này."
"Chúng ta không phải trung đội thông thường, chúng ta là trung đội PCCC đặc vụ, trong tim cần phải có hải nạp bách xuyên (lòng bao dung). A đúng rồi, cô ấy còn là đàn em của cậu đấy, cũng là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành chỉ huy PCCC của Đại học cảnh sát vũ trang."
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Nhậm Diệc nghe thấy 4 chữ "hải nạp bách xuyên" này, nhưng từ trong miệng Khúc Dương Ba nói ra, anh đánh hơi được thứ gì đó không giống: "Dương Ba, đầu óc anh hẳn là tỉnh táo hơn tôi, anh nghe thử mấy lời nói của mình bây giờ xem, là tiếng người sao. Anh có chuyện gì giấu diếm tôi phải không?"
Khúc Dương Ba tháo kính xuống, chậm rãi lau mắt kính, lại đeo lên lần nữa: "Đợi đến khi cải chế hoàn tất, bộ phận tuyên truyền sẽ làm một loạt công tác, hình tượng mới của phòng quản lý tình huống khẩn cấp bày ra cho nhân dân cả nước là một nữ binh PCCC với tư thế oai hùng hiên ngang, cậu cũng biết năng lực của trung đội chúng ta thu hút bao nhiêu sự chú ý mà"
Nhậm Diệc cúi đầu: "Thông tin nhanh lẹ như vậy, cha anh nói cho anh biết hả?"
"Coi là vậy đi."
Khúc Dương Ba là con cháu công an cấp cao, hình như từ lúc được sinh ra đã định trước phải làm sĩ quan. Tuy rằng bọn họ là bạn bè nhiều năm, Khúc Dương Ba từng giúp anh rất nhiều, nhưng hai người vẫn thường xuyên không nhất trí ý kiến với nhau về nhiều chuyện.
Khúc Dương Ba kiên trì khuyên nhủ: "Nhậm Diệc, tôi biết cậu lo nghĩ một cô gái không thích hợp làm công việc nguy hiểm như thế này, dù sao cô ấy cũng là cấp dưới của cậu, cậu cứ để cô ấy làm một linh vật, có nhiệm vụ không cho cô ấy tham gia là được. Cô ấy muốn làm lính cứu hỏa, chúng ta lại thiếu lính cứu hỏa, cô ấy còn có thế làm trung đội chúng ta thêm cảnh thêm màu sắc, đây không phải là tất cả đều vui mừng sao."
Nhậm Diệc nhìn thẳng vào mắt kính hơi phát sáng của Khúc Dương Ba, nhưng không thấy được mắt của y: "Nếu tôi không đổng ý thì sao."
Khúc Dương Ba cười nhạt nói: "Thân là chỉ đạo viên, tôi cũng có một phiếu quyết định."
Mặc dù hai người cùng cấp, nhưng dựa vào nguyên tắc, lời nói của Khúc Dương Ba vẫn có trọng lượng hơn anh, chí ít với cấp trên là như thế.
Mặc dù Khúc Dương Ba chưa từng đem việc này ra áp chế anh.
"Được rồi, anh đã quyết định thì cứ thế đi." Khẩu khí Nhậm Diệc không tốt lắm.
"Người anh em, tôi biết cậu không quá cao hứng, nhưng tôi cũng là vì tốt cho chúng ta thôi." Khúc Dương Ba nói, "Tôi không phủ nhận, tôi muốn được thăng chức, ai mà không muốn được thăng chức chứ, cậu không muốn làm chính trị, tôi phải suy nghĩ vì tập thể, tôi hy vọng chúng ta có thể càng tốt đẹp hơn. Chỉ khi trung đội phát triển, chúng ta mới có thể càng phát triển, đúng không?"
Nhậm Diệc thở dài một hơi: "Nghe lời anh thôi, dù sao sau cùng mọi chuyện chứng minh, anh luôn luôn đúng."
Khúc Dương Ba xoa xoa đầu anh, cười nói: "Mạn Mạn thật ngoan."
(Nhắc cho ai không nhớ, Mạn Mạn là tên trên game của Nhậm Diệc đó =)))
Nhậm Diệc kéo móng vuốt của y ra, vừa định mắng y thì chuông báo động vang lên.
Anh bước nhanh lao xuống lầu: "Tình huống gì thế?"
"... Mở khóa."
Một đám chiến sĩ đều tru lên như phát điên.
Nhậm Diệc đang có chút nén giận, anh liếc mắt: "đơn xuất cảnh*."
Nhân viên truyền tin đưa cho anh, anh lấy di động ra, dựa theo số điện thoại trên đơn xuất cảnh gọi tới: "A lô xin chào, đội PCCC xin nghe."
Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ cao tuổi nôn nóng: "Đồng chí lính cứu hỏa, lúc nào các cậu đến, cháu của tôi sắp tan học rồi, tôi phải nấu cơm cho nó nữa!"
"Dì ơi, loại việc mở khóa này, chúng tôi vô cùng không chuyên nghiệp, đề nghị dì tìm công ty mở khóa."
"Tìm công ty mở khóa để làm gì, các cậu không thể mở được à?" Bác gái kêu lên, "Công ty mở khóa thì không lấy tiền à!"
"Dì ơi, là như thế này ạ." Nhậm Diệc nhẫn nại nói, "Chúng tôi mở cửa bằng ba cách, dựa theo cấp độ gây thiệt hại tăng dần phân ra là phá cửa, dỡ cửa và đập tường. Phương pháp cụ thể phải đến hiện trường mới có thể quyết định, nhưng phần lớn khóa hơi phức tạp là chúng tôi sẽ không mở được, dỡ cửa tương đối phổ biến. Chúng tôi làm miễn phí, nhưng tiền để dì đổi khóa đổi cửa rất mắc đấy."
"...Không phải cậu đang gạt tôi đấy chứ."
"Tôi không gạt dì, nếu như dì không biết lên mạng hỏi, tôi có thể giới thiệu cho dì một công ty mở khóa."
"Cậu giới thiệu cho tôi?" Bác gái nâng cao âm cuối, tràn đầy nghi vấn.
Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Dì à, mở một cái khóa cũng chỉ chừng 100 đồng, tôi không có lợi gì."
"Ồ, vậy được rồi."
"Phiền dì gọi tới số 119 xóa bỏ báo động ban nãy ạ."
Đầu kia cúp điện thoại.
Nhậm Diệc vò đơn xuất cảnh thành một cục, ném cho nhân viên truyền tin trực ban, "Về sau lại có nhiệm vụ cần mở khóa, trừ phi trong nhà có tình huống khẩn cấp, bằng không cứ thế mà xử lý."
"Rõ."
Nhậm Diệc đè xuống huyệt thái dương đau nhức, cảm thấy một trận buồn bực, đại khái là trong khoảng thời gian này phát sinh quá nhiều chuyện, anh cũng vì thế mà không ít lần nổi nóng, không tốt cho sức khỏe.
Anh quyết định xin nghỉ ngắn hạn, về nhà bồi cha anh, tìm anh em tụ tập hoặc đi xem mặt gì gì đó.
- ------------------------
*Đơn xuất cảnh: như mình hiểu, mỗi đội cảnh sát, cứu hỏa của Trung Quốc đều được trang bị một hệ thống định vị vị trí và thông tin dựa theo IP của số điện thoại đang gọi đến số điện thoại khẩn cấp. Đơn xuất cảnh là tờ đơn ghi chép lại những thông tin cơ bản như thời gian nhận cuộc gọi, đơn vị tiếp nhận, số điện thoại gọi tới, giới tính, nguyên nhân gọi tới, vị trí và hiện trường nơi cần cứu nạn,... Tác dụng của tờ đơn này vừa như một điều lệnh xuất cảnh vừa như một tờ báo hiện trường.
*Hải nạp bách xuyên, nguyên văn là海纳百川, xuất phát từ câu 海纳百川,有容乃大 (Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại), nghĩa là biển tiếp nhận nước từ trăm sông, chỉ có dung nạp trăm sông mới trở nên rộng lớn, con người phải có tấm lòng bao dung
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook