Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
-
Chương 41
Editor: Gió
Cre: On pic
P/s: kể từ thông báo này, các danh xưng sẽ được đổi lại theo cách xưng hô của người Việt - Nhậm đội trưởng = đội trưởng Nhậm, ây mà cứ nghĩ đến cảnh đọc kiểu "tham mưu trưởng Hứa" là tui thấy nó tù vcc, ai có kiến nghị giúp tui với TT^TT. À cám ơn c Gió đã giúp e edit 2 chương này hihi, iu chị lắm <3
- -----------------------------------
Để không làm Cung Phi Lan buồn, họ nói được làm được, quyết ăn hết sạch mọi thứ, Nhậm Diệc còn chụp vài tấm ảnh bánh ngọt bị xiêu vẹo bừa bộn gửi cho Cung Ứng Huyền kèm lời nhắn: Cảm ơn Tiến sĩ Cung đã chiêu đãi.
Ngày hôm sau, Nhậm Diệc vẫn mặt dày bất chấp đi đến phân cục Hồng Vũ, nhưng quả thực anh nghĩ nát óc cũng không ra cái gì để tặng cho Cung Ứng Huyền, đành phải đi tay không.
Trước khi đi, Nhậm Diệc cố ý tìm Đàm Hạo Thuần tới để xác nhận rằng Cung Ứng Huyền đang ở trong phân cục, nhưng khi anh đến nơi lại chẳng thấy người kia có mặt ở bàn làm việc của mình.
Đàm Hạo Thuần tình cờ đi ngang qua, thấy Nhậm Diệc liền vui vẻ chạy tới: "Nhậm đội trưởng, tiến sĩ Cung không ở đây sao? Lạ thật, vừa nãy vẫn thấy mà."
Nhậm Diệc nghĩ thầm, chắc không phải Cung Ứng Huyền cố tình tránh mặt mình đâu nhỉ, có lẽ hắn không biết anh sẽ đến.
"Để em hỏi thăm giúp anh một chút." Đàm Hạo Thuần đi tìm một người đồng nghiệp trò chuyện.
Một lúc sau, cậu ta quay lại: "Tiến sĩ Cung vừa mới đến sân tập để luyện bắn súng, em sẽ đưa anh đến đó. Anh chưa thấy nơi chúng em luyện bắn phải không?"
"Đi, đúng là tôi chưa từng thấy thật."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Đàm Hạo Thuần tỏ ý lo lắng về vụ hai người họ bị treo giải trên web đen, còn hỏi Nhậm Diệc gần đây có an toàn hay không.
"Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."
"Vậy thì tốt, hình như vụ án tiểu khu Vạn Nguyên đã có tiến triển."
"Thật sao, vậy lát nữa tôi sẽ hỏi hắn sau."
Đàm Hạo Thuần bất giác hạ giọng: "Hai ngày nay dường như tâm trạng tiến sĩ Cung rất tệ, Nhậm đội trưởng phải coi chừng đấy."
Nhậm Diệc bật cười: "Coi chừng cái gì, hắn có ăn thịt người đâu mà sợ."
"Nhưng lúc vô cùng nghiêm túc anh ấy thực sự khá đáng sợ." Đàm Hạo Thuần sờ mũi. "Em thấy anh ấy kiểu không giống người trong thực tế, mà giống nhân vật trong anime ấy, vừa đẹp vừa ngầu, cái khí chất ấy... dù sao cũng khiến em hơi sợ."
Nhậm Diệc nghĩ thầm, Cung Ứng Huyền trong lời kể của người khác thật sự rất dọa người, ai mà ngờ bên trong cậu ta lại trẻ con và ngây thơ như vậy chứ, vừa nghĩ tới những món bánh ngọt vô tội kia, anh liền dở khóc dở cười: "Dù sao cậu cũng là cảnh sát, sợ hắn làm gì." Sau khi nói xong, anh cũng hơi chột dạ, vì quả thật đôi lúc anh cũng vô thức nghe theo lời nói của Cung Ứng Huyền...
"Mặc dù là cảnh sát, nhưng em là cảnh sát ngồi văn phòng. Anh xem, em cũng đâu giống mấy người ra ngoài bắt tội phạm. Em ghét nhất là phải vận động." Nói xong, Đàm Hạo Thuần thở dài buồn bã: "Bài sát hạch bắn súng và thể lực năm nay không biết làm sao đây."
"Các cậu còn phải sát hạch nữa á?"
"Tất nhiên, mặc dù làm văn phòng nhưng em vẫn phải qua được mấy bài sát hạch." Đàm Hạo Thuần hâm mộ nói, "Nếu em lợi hại như tiến sĩ Cung thì thật tốt, kết quả sát hạch của tiến sĩ Cung lúc nào cũng văn võ song toàn."
"... Lợi hại vậy cơ à?"
"Đúng thế, năm đó anh ấy đỗ thủ khoa trường cảnh sát, lại tốt nghiệp đầu bảng, sau đó lấy bằng tiến sĩ tại MIT ở tuổi 22, là thiên tài hàng thiệt giá thiệt đấy. Tiến sĩ Cung không hòa đồng như vậy mà mọi người vẫn để yên cho anh ấy, nhất định là có lý do riêng."
Nhậm Diệc không khỏi có chút tự hào, Cung Ứng Huyền thực sự là người ưu tú nhất mà anh từng biết, chẳng những vậy hắn còn rất chính trực và có trách nhiệm, sao có thể không khiến người khác ngưỡng mộ được.
Mặc dù, tính tình thật đúng là...tệ.
Đang lúc trò chuyện, Đàm Hạo Thuần đưa Nhậm Diệc đến một phòng tập thể hình, hiện chỉ có hai ba người đang chạy. Hai người bước vào trong, Đàm Hạo Thuần nhắc nhở anh: "Thi thoảng sẽ có tiếng súng hơi to. Anh đừng sợ nhé."
Nhậm Diệc bật cười: "Tôi xuất thân là cảnh sát vũ trang đấy."
Đàm Hạo Thuần vỗ đầu một cái: "Em quên mất." Cậu ta đẩy một cánh cửa cách âm rất dày, đi đến phòng luyện bắn.
Chỉ thấy Cung Ứng Huyền đang quay lưng về phía họ, đứng trong một căn phòng tập bắn. Vì đang mang bịt tai nên hắn hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của bọn họ.
Sau khi trời trở lạnh, Cung Ứng Huyền bắt đầu mặc áo khoác tây trang, bao súng cũng được chuyển từ mắt cá chân lên trên người. Lúc này hắn đang mặc một chiếc sơ mi trắng muốt, còn đeo thêm một bộ bao súng hai quai màu đen tuyền dưới nách, sợi quai đan chéo giữa lưng. Theo động tác nâng cánh tay của Cung Ứng Huyền, đường cong xương bả vai được phân chia rõ rệt căng tràn sức mạnh, nhìn được rõ cả lưng rộng eo thon. Hắn dùng một chân giẫm về sau để ổn định trọng tâm dưới càng làm lộ rõ bờ mông siêu vểnh và đôi chân dài đến phi lý kia. Nom hệt như lính đặc công trong phim ảnh, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.
Khuôn mặt của Nhậm Diệc lập tức đỏ lên.
"Nhậm đội trưởng, anh sao vậy?" Đàm Hạo Thuần ngạc nhiên hỏi "Mặt anh đỏ lên kìa, ở đây nóng quá sao?"
Nhậm Diệc chột dạ như kẻ trộm bị bắt tại trận, anh nhìn xung quanh, cố gắng tìm cách bao biện: "Hả...cũng hơi hơi, không bật điều hòa à?" Nhậm Diệc làm bộ lau mồ hôi, ánh mắt mất khống chế mà len lén ngắm nhìn bóng lưng của Cung Ứng Huyền.
"Cũng không nóng lắm mà, để em bật nút đổi hướng gió." Đàm Hạo Thuần đi đến gần cửa tìm bảng điều khiển điều hòa trung tâm.
Nhậm Diệc hít sâu mấy hơi cho bình tĩnh lại, đồng thời thầm mắng mình vài câu.
Đàm Hạo Thuần điều chỉnh máy điều hòa rồi quay trở lại, nhân lúc Cung Ứng Huyền đổi đạn liền mở miệng hô: "Cung..."
Không ngờ tốc độ đổi đạn của Cung Ứng Huyền nhanh đến dọa người, Đàm Hạo Thuần còn chưa hô hết hắn đã thực hiện xong, đồng thời nâng tay tiếp tục xả đạn về phía bia ngắm.
Dựa theo thị lực 5.2 của Nhậm Diệc, từ xa có thể nhìn thấy mọi viên đạn đều ghim trúng hồng tâm, năm đó thành tích bắn súng của anh cũng không tệ, nhưng đạt được cấp độ này, cả trường chắc cũng chỉ có vài mống.
Sau khi đợi hắn bắn hết một băng đạn, Đàm Hạo Thuần lại hô: "Tiến sĩ Cung!"
Cung Ứng Huyền cuối cùng cũng nghe thấy, hắn quay lại nhìn hai người, vẻ mặt hơi sửng sốt. Hắn khẽ nhíu mày, đặt súng xuống, tháo đồ bảo vệ mắt và bịt tai ra - cả ba thứ này đều được xếp ngay ngắn trên một tấm vải trắng.
"Tiến sĩ Cung, đội trưởng Nhậm có chuyện tìm anh." Đàm Hạo Thuần cười nói, "Sao đột nhiên anh lại đi tập bắn vậy?"
"Sắp sát hạch, tập trước một chút." Cung Ứng Huyền liếc nhìn Nhậm Diệc, nét mặt không đổi.
Nhậm Diệc lúng túng lên tiếng chào: "Hi."
Cung Ứng Huyền lạnh lùng nhìn Nhậm Diệc, không nói gì.
Đàm Hạo Thuần thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không ổn, vội nhanh nhạy nói: "Vậy các anh nói chuyện đi, em quay lại làm việc."
Sau khi Đàm Hạo Thuần rời khỏi, Nhậm Diệc bất đắc dĩ cười: "Hôm nay tôi đến để xin lỗi cậu, xin lỗi, lần trước tôi đã kích động."
Cung Ứng Huyền khoanh tay trước ngực, khẽ nâng cằm, không nói gì.
"Lúc ấy tôi... tôi chưa bao giờ cảm thấy việc cậu sợ lửa là hèn nhát. Tôi từng nói, mỗi người đều có một nỗi sợ riêng, có vẻ như cậu không sợ bất cứ thứ gì ngoài lửa, như vậy là can đảm lắm rồi. Lúc ấy tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi."
Sắc mặt của Cung Ứng Huyền dịu xuống một chút: "Anh thật sự biết sai rồi?"
"Ừ, cậu đừng giận được không." Nhậm Diệc vô thức hạ âm lượng xuống, giọng dỗ dành.
"Phải mất năm ngày mới nhận ra?"
Nhậm Diệc cười trừ một tiếng, trong lòng bùng lên chút lửa, nhưng anh vẫn nghiến răng nhịn xuống.
Cung Ứng Huyền hừ nhẹ, khẽ trừng mắt nhìn anh: "Tôi có lòng giúp anh, anh còn dám mắng tôi, thật không biết phải trái."
"Đúng vậy, là tôi sai." Nhậm Diệc chỉ có thể cười xòa.
Cung Ứng Huyền liếc anh một cái, lạnh lùng nói "Anh sợ cái gì?"
"Hả?" Nhậm Diệc không phản ứng kịp.
"Anh nói rằng tất cả mọi người đều có nỗi sợ riêng, vậy anh sợ cái gì?"
"Cái này... cái này là chuyện riêng tư mà."
Cung Ứng Huyền dùng khẩu khí như ra lệnh: "Nói đi, nói xong tôi sẽ cân nhắc tới chuyện tha thứ cho anh."
Nhậm Diệc gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mà ấp úng nói: "Sợ ma."
"Cái gì?" Cung Ứng Huyền không nghe rõ
"Sợ ma." Nhậm Diệc nói to, cảm thấy hơi mất mặt.
Cung Ứng Huyền phì cười, tuy hắn che giấu rất nhanh nhưng vẫn bị Nhậm Diệc nhìn thấy.
Hắn "hừ" một tiếng từ lỗ mũi: "Được rồi, tôi cũng lười so đo với anh."
Nhậm Diệc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy, thứ bảy cậu sẽ đến nhà tôi chứ?"
"Nếu tôi không đi, kiểu gì bác Thịnh cũng cằn nhằn rất lâu." Cung Ứng Huyền đáp, giọng đầy miễn cưỡng.
Sự chán nản trong vài ngày qua vụt tan biến, Nhậm Diệc vui vẻ nói: "Vậy là vẫn như kế hoạch."
"Ừ. Phải rồi, địa chỉ anh gửi cho tôi, tại sao không phải là nơi anh ở?"
"À, đấy là nhà cũ của gia đình tôi. Cha tôi bị bệnh, không tiện."
Cung Ứng Huyền cau mày: "Bệnh gì?"
"Chứng mất trí nhớ của người cao tuổi." Nhậm Diệc thản nhiên nói. Anh từng lưỡng lự không biết có nên kể mối liên hệ sâu xa giữa Cung Ứng Huyền và gia đình của mình không, nhưng lúc đó Cung Ứng Huyền còn rất nhỏ, hơn nửa là không nhớ gì, nếu anh cứ cố nói ra thì chẳng khác nào muốn tranh công. Hơn nữa anh cũng không muốn Cung Ứng Huyền nhớ lại quá khứ tàn khốc đó, vậy nên anh quyết định không kể.
Cung Ứng Huyền nói: "Gia đình tôi có cổ phần tại một bệnh viện tư nhân, có thể thêm cha anh vào danh sách hưởng phúc lợi dự án, được điều trị miễn phí."
Nhậm Diệc cười đáp: "Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu, cha tôi có bảo hiểm y tế và trợ cấp rồi, không mất thêm bất kỳ khoản tiền nào cả."
Cung Ứng Huyền gật đầu: "Nếu sau này anh cần, cứ nói với tôi."
Trong lòng Nhậm Diệc cảm thấy ấm áp, anh chưa bao giờ muốn gây rắc rối cho người khác, càng không thể chấp nhận một món quà lớn như vậy, nhưng anh vẫn rất cảm động. Nhậm Diệc mỉm cười với Cung Ứng Huyền, ra dấu OK: "À, đúng rồi, tôi còn muốn hỏi về tiến triển của vụ án. "
"Ra ngoài nói đi." Cung Ứng Huyền cất đồ bảo vệ mắt và bịt tai, đặt khẩu súng trở lại bao rồi đưa Nhậm Diệc ra khỏi phòng huấn luyện.
Nhậm Diệc không nhịn được mà nhìn bao súng được Cung Ứng Huyền "cột chặt" trên người, trong lòng như bị một móng vuốt nhỏ gãi nhẹ, hơi ngứa ngáy.
"Anh muốn chơi súng sao?" Cung Ứng Huyền hỏi.
Nhậm Diệc giật mình, "Hả?"
"Anh cứ nhìn súng của tôi mãi."
Nhậm Diệc lắp bắp: "Ừ, đúng vậy, tôi đã không chạm vào súng kể từ khi tôi tốt nghiệp đại học."
"Nhà tôi có một khẩu súng bắn đạn bằng sơn có cảm giác y như súng thật, lần sau anh có thể tới chơi." Cung Ứng Huyền nói, "Còn cái này thì không được."
Nhậm Diệc cười nói: "Biết rồi."
Cung Ứng Huyền dẫn Nhậm Diệc trở lại bàn làm việc của mình, hắn đưa một xấp tài liệu cho anh: "Chúng tôi đã tìm ra không ít manh mối, có cả camera giám sát và nhân chứng, giờ đã có thể chắc chắn người mặc áo có mũ trùm đầu là kẻ phóng hỏa. "
Nhậm Diệc mở tài liệu, bên trong có rất nhiều hình ảnh từ camera giám sát, ở ngoài tiểu khu cũng bắt được nhiều nghi phạm.
"Chúng tôi đã thu thập tất cả các đoạn phim quay được từ camera trên đoạn đường gần đó, phân tích dựa theo lộ trình, khoảng cách và thời gian, có thể đoán hắn ngồi xe buýt từ trạm Song Dương Lộ, sau khi kiểm tra camera an ninh của tất cả các xe buýt đỗ lại trong thời gian đó chúng tôi đã tìm thấy gã ta trên xe buýt thứ 15, là chiếc xe đến đường Tiên Phủ."
"Đường Tiên Phủ? Cách nơi Châu Xuyên đốt xe không xa."
"Đúng vậy, nhưng chúng tôi chỉ tìm được gã ta từ camera gần đường Tiên Phủ, cũng chỉ đi theo nửa đường. Không có nhiều camera ở đó, chúng tôi chỉ có thể ước lượng ra một phạm vi gần đúng. Cảnh sát vẫn đang tìm kiếm manh mối gần đó."
Nhậm Diệc gật đầu: "Chỉ dựa vào những manh mối này mà tìm người thì rất khó, bây giờ đã chắc chắn rằng gã ta có liên quan đến vụ cháy xe sao?"
"Tôi chắc chắn như vậy, nhưng chưa có đủ bằng chứng." Cung Ứng Huyền cau mày, "Hơn nữa, nghi phạm đốt chiếc xe đã được tìm thấy."
"Là ai?"
Cung Ứng Huyền lật sang trang tư liệu tiếp theo.
Nhậm Diệc đã từng thấy người trong bức ảnh, đó chính là người đã bị vợ của người chết trong căn hộ 2209 kéo đến phân cục, sống trong căn 2212, Bành Phi: "Ừ, dáng người của hắn ta phù hợp với người đàn ông mặc đồ đen mà chúng tôi thấy, hơn nữa hắn ta còn có động cơ."
"Đồng thời, hắn ta cũng không chứng minh được đêm đó mình không có mặt trong vụ đốt xe. Hắn ta sống một mình, tuy có khai rằng đã nằm ngủ ở nhà cả tối nhưng không ai có thể chứng minh điều ấy cả."
"Hắn ta đang sống ở đâu?"
"Vì phòng đang được sửa sang nên hắn ta ở tạm nhà bạn bè. Người này rất thông minh, tất cả các câu trả lời đều không có sơ hở. Tiểu Đàm đã hack vào máy tính và điện thoại di động của hắn ta, nhưng cũng không tìm thấy thông tin gì hữu ích."
"Chắc chắn hắn ta sẽ không sử dụng máy tính và điện thoại di động của mình để vào trang web đen." Nhậm Diệc lật lại tài liệu nói, "Bây giờ chỉ cần bắt được một người là có thể truy ra nhiều thứ khác rồi."
"Không sai, biểu hiện của Bành Phi rất bình tĩnh, vì khi tôi tra hỏi hắn ta vốn không hề nhắc đến vụ đốt xe, hắn ta cho rằng tôi thẩm vấn hắn ta là vì vụ án cháy phòng 2209 thôi."
Nhậm Diệc khó hiểu: "Tại sao cậu không hỏi hắn ta về vụ đốt xe?"
"Tôi đang đợi." Cung Ứng Huyền cười lạnh, "Chờ tới khi Châu Xuyên xuất viện, tôi sẽ sắp xếp cho họ gặp nhau. Cho dù Bành Phi có giả vờ đi chăng nữa, kiểu gì cũng không giấu được sự kinh ngạc và hoảng loạn trong khoảnh khắc đó."
- ----------------------------------
Cre: On pic
P/s: kể từ thông báo này, các danh xưng sẽ được đổi lại theo cách xưng hô của người Việt - Nhậm đội trưởng = đội trưởng Nhậm, ây mà cứ nghĩ đến cảnh đọc kiểu "tham mưu trưởng Hứa" là tui thấy nó tù vcc, ai có kiến nghị giúp tui với TT^TT. À cám ơn c Gió đã giúp e edit 2 chương này hihi, iu chị lắm <3
- -----------------------------------
Để không làm Cung Phi Lan buồn, họ nói được làm được, quyết ăn hết sạch mọi thứ, Nhậm Diệc còn chụp vài tấm ảnh bánh ngọt bị xiêu vẹo bừa bộn gửi cho Cung Ứng Huyền kèm lời nhắn: Cảm ơn Tiến sĩ Cung đã chiêu đãi.
Ngày hôm sau, Nhậm Diệc vẫn mặt dày bất chấp đi đến phân cục Hồng Vũ, nhưng quả thực anh nghĩ nát óc cũng không ra cái gì để tặng cho Cung Ứng Huyền, đành phải đi tay không.
Trước khi đi, Nhậm Diệc cố ý tìm Đàm Hạo Thuần tới để xác nhận rằng Cung Ứng Huyền đang ở trong phân cục, nhưng khi anh đến nơi lại chẳng thấy người kia có mặt ở bàn làm việc của mình.
Đàm Hạo Thuần tình cờ đi ngang qua, thấy Nhậm Diệc liền vui vẻ chạy tới: "Nhậm đội trưởng, tiến sĩ Cung không ở đây sao? Lạ thật, vừa nãy vẫn thấy mà."
Nhậm Diệc nghĩ thầm, chắc không phải Cung Ứng Huyền cố tình tránh mặt mình đâu nhỉ, có lẽ hắn không biết anh sẽ đến.
"Để em hỏi thăm giúp anh một chút." Đàm Hạo Thuần đi tìm một người đồng nghiệp trò chuyện.
Một lúc sau, cậu ta quay lại: "Tiến sĩ Cung vừa mới đến sân tập để luyện bắn súng, em sẽ đưa anh đến đó. Anh chưa thấy nơi chúng em luyện bắn phải không?"
"Đi, đúng là tôi chưa từng thấy thật."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Đàm Hạo Thuần tỏ ý lo lắng về vụ hai người họ bị treo giải trên web đen, còn hỏi Nhậm Diệc gần đây có an toàn hay không.
"Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."
"Vậy thì tốt, hình như vụ án tiểu khu Vạn Nguyên đã có tiến triển."
"Thật sao, vậy lát nữa tôi sẽ hỏi hắn sau."
Đàm Hạo Thuần bất giác hạ giọng: "Hai ngày nay dường như tâm trạng tiến sĩ Cung rất tệ, Nhậm đội trưởng phải coi chừng đấy."
Nhậm Diệc bật cười: "Coi chừng cái gì, hắn có ăn thịt người đâu mà sợ."
"Nhưng lúc vô cùng nghiêm túc anh ấy thực sự khá đáng sợ." Đàm Hạo Thuần sờ mũi. "Em thấy anh ấy kiểu không giống người trong thực tế, mà giống nhân vật trong anime ấy, vừa đẹp vừa ngầu, cái khí chất ấy... dù sao cũng khiến em hơi sợ."
Nhậm Diệc nghĩ thầm, Cung Ứng Huyền trong lời kể của người khác thật sự rất dọa người, ai mà ngờ bên trong cậu ta lại trẻ con và ngây thơ như vậy chứ, vừa nghĩ tới những món bánh ngọt vô tội kia, anh liền dở khóc dở cười: "Dù sao cậu cũng là cảnh sát, sợ hắn làm gì." Sau khi nói xong, anh cũng hơi chột dạ, vì quả thật đôi lúc anh cũng vô thức nghe theo lời nói của Cung Ứng Huyền...
"Mặc dù là cảnh sát, nhưng em là cảnh sát ngồi văn phòng. Anh xem, em cũng đâu giống mấy người ra ngoài bắt tội phạm. Em ghét nhất là phải vận động." Nói xong, Đàm Hạo Thuần thở dài buồn bã: "Bài sát hạch bắn súng và thể lực năm nay không biết làm sao đây."
"Các cậu còn phải sát hạch nữa á?"
"Tất nhiên, mặc dù làm văn phòng nhưng em vẫn phải qua được mấy bài sát hạch." Đàm Hạo Thuần hâm mộ nói, "Nếu em lợi hại như tiến sĩ Cung thì thật tốt, kết quả sát hạch của tiến sĩ Cung lúc nào cũng văn võ song toàn."
"... Lợi hại vậy cơ à?"
"Đúng thế, năm đó anh ấy đỗ thủ khoa trường cảnh sát, lại tốt nghiệp đầu bảng, sau đó lấy bằng tiến sĩ tại MIT ở tuổi 22, là thiên tài hàng thiệt giá thiệt đấy. Tiến sĩ Cung không hòa đồng như vậy mà mọi người vẫn để yên cho anh ấy, nhất định là có lý do riêng."
Nhậm Diệc không khỏi có chút tự hào, Cung Ứng Huyền thực sự là người ưu tú nhất mà anh từng biết, chẳng những vậy hắn còn rất chính trực và có trách nhiệm, sao có thể không khiến người khác ngưỡng mộ được.
Mặc dù, tính tình thật đúng là...tệ.
Đang lúc trò chuyện, Đàm Hạo Thuần đưa Nhậm Diệc đến một phòng tập thể hình, hiện chỉ có hai ba người đang chạy. Hai người bước vào trong, Đàm Hạo Thuần nhắc nhở anh: "Thi thoảng sẽ có tiếng súng hơi to. Anh đừng sợ nhé."
Nhậm Diệc bật cười: "Tôi xuất thân là cảnh sát vũ trang đấy."
Đàm Hạo Thuần vỗ đầu một cái: "Em quên mất." Cậu ta đẩy một cánh cửa cách âm rất dày, đi đến phòng luyện bắn.
Chỉ thấy Cung Ứng Huyền đang quay lưng về phía họ, đứng trong một căn phòng tập bắn. Vì đang mang bịt tai nên hắn hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của bọn họ.
Sau khi trời trở lạnh, Cung Ứng Huyền bắt đầu mặc áo khoác tây trang, bao súng cũng được chuyển từ mắt cá chân lên trên người. Lúc này hắn đang mặc một chiếc sơ mi trắng muốt, còn đeo thêm một bộ bao súng hai quai màu đen tuyền dưới nách, sợi quai đan chéo giữa lưng. Theo động tác nâng cánh tay của Cung Ứng Huyền, đường cong xương bả vai được phân chia rõ rệt căng tràn sức mạnh, nhìn được rõ cả lưng rộng eo thon. Hắn dùng một chân giẫm về sau để ổn định trọng tâm dưới càng làm lộ rõ bờ mông siêu vểnh và đôi chân dài đến phi lý kia. Nom hệt như lính đặc công trong phim ảnh, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.
Khuôn mặt của Nhậm Diệc lập tức đỏ lên.
"Nhậm đội trưởng, anh sao vậy?" Đàm Hạo Thuần ngạc nhiên hỏi "Mặt anh đỏ lên kìa, ở đây nóng quá sao?"
Nhậm Diệc chột dạ như kẻ trộm bị bắt tại trận, anh nhìn xung quanh, cố gắng tìm cách bao biện: "Hả...cũng hơi hơi, không bật điều hòa à?" Nhậm Diệc làm bộ lau mồ hôi, ánh mắt mất khống chế mà len lén ngắm nhìn bóng lưng của Cung Ứng Huyền.
"Cũng không nóng lắm mà, để em bật nút đổi hướng gió." Đàm Hạo Thuần đi đến gần cửa tìm bảng điều khiển điều hòa trung tâm.
Nhậm Diệc hít sâu mấy hơi cho bình tĩnh lại, đồng thời thầm mắng mình vài câu.
Đàm Hạo Thuần điều chỉnh máy điều hòa rồi quay trở lại, nhân lúc Cung Ứng Huyền đổi đạn liền mở miệng hô: "Cung..."
Không ngờ tốc độ đổi đạn của Cung Ứng Huyền nhanh đến dọa người, Đàm Hạo Thuần còn chưa hô hết hắn đã thực hiện xong, đồng thời nâng tay tiếp tục xả đạn về phía bia ngắm.
Dựa theo thị lực 5.2 của Nhậm Diệc, từ xa có thể nhìn thấy mọi viên đạn đều ghim trúng hồng tâm, năm đó thành tích bắn súng của anh cũng không tệ, nhưng đạt được cấp độ này, cả trường chắc cũng chỉ có vài mống.
Sau khi đợi hắn bắn hết một băng đạn, Đàm Hạo Thuần lại hô: "Tiến sĩ Cung!"
Cung Ứng Huyền cuối cùng cũng nghe thấy, hắn quay lại nhìn hai người, vẻ mặt hơi sửng sốt. Hắn khẽ nhíu mày, đặt súng xuống, tháo đồ bảo vệ mắt và bịt tai ra - cả ba thứ này đều được xếp ngay ngắn trên một tấm vải trắng.
"Tiến sĩ Cung, đội trưởng Nhậm có chuyện tìm anh." Đàm Hạo Thuần cười nói, "Sao đột nhiên anh lại đi tập bắn vậy?"
"Sắp sát hạch, tập trước một chút." Cung Ứng Huyền liếc nhìn Nhậm Diệc, nét mặt không đổi.
Nhậm Diệc lúng túng lên tiếng chào: "Hi."
Cung Ứng Huyền lạnh lùng nhìn Nhậm Diệc, không nói gì.
Đàm Hạo Thuần thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không ổn, vội nhanh nhạy nói: "Vậy các anh nói chuyện đi, em quay lại làm việc."
Sau khi Đàm Hạo Thuần rời khỏi, Nhậm Diệc bất đắc dĩ cười: "Hôm nay tôi đến để xin lỗi cậu, xin lỗi, lần trước tôi đã kích động."
Cung Ứng Huyền khoanh tay trước ngực, khẽ nâng cằm, không nói gì.
"Lúc ấy tôi... tôi chưa bao giờ cảm thấy việc cậu sợ lửa là hèn nhát. Tôi từng nói, mỗi người đều có một nỗi sợ riêng, có vẻ như cậu không sợ bất cứ thứ gì ngoài lửa, như vậy là can đảm lắm rồi. Lúc ấy tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi."
Sắc mặt của Cung Ứng Huyền dịu xuống một chút: "Anh thật sự biết sai rồi?"
"Ừ, cậu đừng giận được không." Nhậm Diệc vô thức hạ âm lượng xuống, giọng dỗ dành.
"Phải mất năm ngày mới nhận ra?"
Nhậm Diệc cười trừ một tiếng, trong lòng bùng lên chút lửa, nhưng anh vẫn nghiến răng nhịn xuống.
Cung Ứng Huyền hừ nhẹ, khẽ trừng mắt nhìn anh: "Tôi có lòng giúp anh, anh còn dám mắng tôi, thật không biết phải trái."
"Đúng vậy, là tôi sai." Nhậm Diệc chỉ có thể cười xòa.
Cung Ứng Huyền liếc anh một cái, lạnh lùng nói "Anh sợ cái gì?"
"Hả?" Nhậm Diệc không phản ứng kịp.
"Anh nói rằng tất cả mọi người đều có nỗi sợ riêng, vậy anh sợ cái gì?"
"Cái này... cái này là chuyện riêng tư mà."
Cung Ứng Huyền dùng khẩu khí như ra lệnh: "Nói đi, nói xong tôi sẽ cân nhắc tới chuyện tha thứ cho anh."
Nhậm Diệc gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mà ấp úng nói: "Sợ ma."
"Cái gì?" Cung Ứng Huyền không nghe rõ
"Sợ ma." Nhậm Diệc nói to, cảm thấy hơi mất mặt.
Cung Ứng Huyền phì cười, tuy hắn che giấu rất nhanh nhưng vẫn bị Nhậm Diệc nhìn thấy.
Hắn "hừ" một tiếng từ lỗ mũi: "Được rồi, tôi cũng lười so đo với anh."
Nhậm Diệc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy, thứ bảy cậu sẽ đến nhà tôi chứ?"
"Nếu tôi không đi, kiểu gì bác Thịnh cũng cằn nhằn rất lâu." Cung Ứng Huyền đáp, giọng đầy miễn cưỡng.
Sự chán nản trong vài ngày qua vụt tan biến, Nhậm Diệc vui vẻ nói: "Vậy là vẫn như kế hoạch."
"Ừ. Phải rồi, địa chỉ anh gửi cho tôi, tại sao không phải là nơi anh ở?"
"À, đấy là nhà cũ của gia đình tôi. Cha tôi bị bệnh, không tiện."
Cung Ứng Huyền cau mày: "Bệnh gì?"
"Chứng mất trí nhớ của người cao tuổi." Nhậm Diệc thản nhiên nói. Anh từng lưỡng lự không biết có nên kể mối liên hệ sâu xa giữa Cung Ứng Huyền và gia đình của mình không, nhưng lúc đó Cung Ứng Huyền còn rất nhỏ, hơn nửa là không nhớ gì, nếu anh cứ cố nói ra thì chẳng khác nào muốn tranh công. Hơn nữa anh cũng không muốn Cung Ứng Huyền nhớ lại quá khứ tàn khốc đó, vậy nên anh quyết định không kể.
Cung Ứng Huyền nói: "Gia đình tôi có cổ phần tại một bệnh viện tư nhân, có thể thêm cha anh vào danh sách hưởng phúc lợi dự án, được điều trị miễn phí."
Nhậm Diệc cười đáp: "Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu, cha tôi có bảo hiểm y tế và trợ cấp rồi, không mất thêm bất kỳ khoản tiền nào cả."
Cung Ứng Huyền gật đầu: "Nếu sau này anh cần, cứ nói với tôi."
Trong lòng Nhậm Diệc cảm thấy ấm áp, anh chưa bao giờ muốn gây rắc rối cho người khác, càng không thể chấp nhận một món quà lớn như vậy, nhưng anh vẫn rất cảm động. Nhậm Diệc mỉm cười với Cung Ứng Huyền, ra dấu OK: "À, đúng rồi, tôi còn muốn hỏi về tiến triển của vụ án. "
"Ra ngoài nói đi." Cung Ứng Huyền cất đồ bảo vệ mắt và bịt tai, đặt khẩu súng trở lại bao rồi đưa Nhậm Diệc ra khỏi phòng huấn luyện.
Nhậm Diệc không nhịn được mà nhìn bao súng được Cung Ứng Huyền "cột chặt" trên người, trong lòng như bị một móng vuốt nhỏ gãi nhẹ, hơi ngứa ngáy.
"Anh muốn chơi súng sao?" Cung Ứng Huyền hỏi.
Nhậm Diệc giật mình, "Hả?"
"Anh cứ nhìn súng của tôi mãi."
Nhậm Diệc lắp bắp: "Ừ, đúng vậy, tôi đã không chạm vào súng kể từ khi tôi tốt nghiệp đại học."
"Nhà tôi có một khẩu súng bắn đạn bằng sơn có cảm giác y như súng thật, lần sau anh có thể tới chơi." Cung Ứng Huyền nói, "Còn cái này thì không được."
Nhậm Diệc cười nói: "Biết rồi."
Cung Ứng Huyền dẫn Nhậm Diệc trở lại bàn làm việc của mình, hắn đưa một xấp tài liệu cho anh: "Chúng tôi đã tìm ra không ít manh mối, có cả camera giám sát và nhân chứng, giờ đã có thể chắc chắn người mặc áo có mũ trùm đầu là kẻ phóng hỏa. "
Nhậm Diệc mở tài liệu, bên trong có rất nhiều hình ảnh từ camera giám sát, ở ngoài tiểu khu cũng bắt được nhiều nghi phạm.
"Chúng tôi đã thu thập tất cả các đoạn phim quay được từ camera trên đoạn đường gần đó, phân tích dựa theo lộ trình, khoảng cách và thời gian, có thể đoán hắn ngồi xe buýt từ trạm Song Dương Lộ, sau khi kiểm tra camera an ninh của tất cả các xe buýt đỗ lại trong thời gian đó chúng tôi đã tìm thấy gã ta trên xe buýt thứ 15, là chiếc xe đến đường Tiên Phủ."
"Đường Tiên Phủ? Cách nơi Châu Xuyên đốt xe không xa."
"Đúng vậy, nhưng chúng tôi chỉ tìm được gã ta từ camera gần đường Tiên Phủ, cũng chỉ đi theo nửa đường. Không có nhiều camera ở đó, chúng tôi chỉ có thể ước lượng ra một phạm vi gần đúng. Cảnh sát vẫn đang tìm kiếm manh mối gần đó."
Nhậm Diệc gật đầu: "Chỉ dựa vào những manh mối này mà tìm người thì rất khó, bây giờ đã chắc chắn rằng gã ta có liên quan đến vụ cháy xe sao?"
"Tôi chắc chắn như vậy, nhưng chưa có đủ bằng chứng." Cung Ứng Huyền cau mày, "Hơn nữa, nghi phạm đốt chiếc xe đã được tìm thấy."
"Là ai?"
Cung Ứng Huyền lật sang trang tư liệu tiếp theo.
Nhậm Diệc đã từng thấy người trong bức ảnh, đó chính là người đã bị vợ của người chết trong căn hộ 2209 kéo đến phân cục, sống trong căn 2212, Bành Phi: "Ừ, dáng người của hắn ta phù hợp với người đàn ông mặc đồ đen mà chúng tôi thấy, hơn nữa hắn ta còn có động cơ."
"Đồng thời, hắn ta cũng không chứng minh được đêm đó mình không có mặt trong vụ đốt xe. Hắn ta sống một mình, tuy có khai rằng đã nằm ngủ ở nhà cả tối nhưng không ai có thể chứng minh điều ấy cả."
"Hắn ta đang sống ở đâu?"
"Vì phòng đang được sửa sang nên hắn ta ở tạm nhà bạn bè. Người này rất thông minh, tất cả các câu trả lời đều không có sơ hở. Tiểu Đàm đã hack vào máy tính và điện thoại di động của hắn ta, nhưng cũng không tìm thấy thông tin gì hữu ích."
"Chắc chắn hắn ta sẽ không sử dụng máy tính và điện thoại di động của mình để vào trang web đen." Nhậm Diệc lật lại tài liệu nói, "Bây giờ chỉ cần bắt được một người là có thể truy ra nhiều thứ khác rồi."
"Không sai, biểu hiện của Bành Phi rất bình tĩnh, vì khi tôi tra hỏi hắn ta vốn không hề nhắc đến vụ đốt xe, hắn ta cho rằng tôi thẩm vấn hắn ta là vì vụ án cháy phòng 2209 thôi."
Nhậm Diệc khó hiểu: "Tại sao cậu không hỏi hắn ta về vụ đốt xe?"
"Tôi đang đợi." Cung Ứng Huyền cười lạnh, "Chờ tới khi Châu Xuyên xuất viện, tôi sẽ sắp xếp cho họ gặp nhau. Cho dù Bành Phi có giả vờ đi chăng nữa, kiểu gì cũng không giấu được sự kinh ngạc và hoảng loạn trong khoảnh khắc đó."
- ----------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook