*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xuân Hương

Cre: On pic

------------------------

Sau khi thi đấu các hạng mục đoàn thể xong, Nhậm Diệc dẫn Cung Ứng Huyền và Cung Phi Lan ngồi ở trên khán đài, cổ vũ cho các chiến sĩ tham gia hạng mục cá nhân.

Mặc dù hiện trường có rất nhiều bạn bè và người thân đến, nhưng vẻ bề ngoài của hai anh em này quá xuất chúng, cho nên nhận được nhiều sự chú ý nhất.

Đang xem, Vương Hiên ôm hai thùng Cocacola lạnh đến, Nhậm Diệc nhận lấy vài lon, đưa cho Cung Ứng Huyền và Cung Phi Lan, Cung Phi Lan sảng khoái nhận, Cung Ứng Huyền thì dứt khoát nói: "Tôi không uống đồ uống có ga."

"Thật khó hầu hạ." Nhậm Diệc đổi chai nước khoáng cho hắn.

Cung Phi Lan nhịn không được gật đầu: "Anh họ rất kén chọn."

"Lựa chọn kiểu ăn uống phù hợp với mình, không gọi là kén chọn."

Nhậm Diệc cười nhạo: "Cái này không ăn cái kia không ăn, về mặt ý nghĩa phổ thông được gọi là kén chọn."

Cung Ứng Huyền liếc anh một cái: "Tôi không bắt anh chuẩn bị đồ ăn thức uống cho tôi, anh phàn nàn cái gì."

"Ai dám phàn nàn chứ."

Cung Phi Lan bất đắc dĩ nói: "Dù sao các anh vẫn không nên cãi nhau nha."

Nhậm Diệc ho nhẹ một tiếng, đổi đề tài: "Vụ án Thái Uyển kia rốt cuộc đã có tiến triển gì chưa?"

"Tôi thông qua rất nhiều đầu mối, cầm bản án liên lạc với anh trai Thái Uyển, người này tên là Thái Thành, chơi bời lêu lổng quanh năm, đã từng đến Thiên Khải làm việc vặt, làm bảo an, chuyển phát nhanh các loại, nhưng đều không làm được bao lâu, năm ngoái trở về quê, có bằng chứng bên ngoài cho thấy người này từng tới Thiên Khải một thời gian trước đây, nhưng không phải ngồi hệ thống giao thông thuộc sở hữu của nhà nước, không có ghi chép về thẻ căn cước (CMND)."

"Đến sau khi quán bar cháy?" Nhậm Diệc nói, "Vậy thì quá khả nghi."

"Đúng, hơn nữa hắn ta cố ý lựa chọn cách thức tránh tai mắt của người khác để đến Thiên Khải, rất khó điều tra. Tôi nhờ Khưu đội trưởng giúp tôi liên lạc cảnh sát chỗ đó, điều tra người này một chút, phát hiện gần đây hắn ta chi tiêu cao bất thường, rất có thể có thu nhập không rõ lai lịch."

"Có bắt được người này không?"

"Không có, không dễ lấy được bằng chứng giao dịch tiền mặt, trước tiên phải nắm chắc bằng chứng thiết thực mới được bắt người, nhưng có lẽ sẽ nhanh thôi."

"Nếu có thể để Thái Uyển đền tội, vậy thật sự phải cảm ơn Khưu đội trưởng rồi." Nhậm Diệc hững hờ nói, "Không phải cậu gọi người ta chị Ngôn sao?"

"Chị Ngôn? Chị ấy làm sao vậy?" Cung Phi Lan quay đầu hỏi.

"Em cũng quen cô ấy?"

"Quen ạ, nhà chúng em và nhà chị Ngôn thân với nhau nhiều đời, từ nhỏ đã quen rồi."

"..."

Lúc này, điện thoại Cung Ứng Huyền vang lên, hắn đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại.

Nhậm Diệc nhịn không được hướng về phía Cung Phi Lan thăm dò thử: "Phi Lan, anh họ em và Khưu đội trưởng thật sự là thanh mai trúc mã sao?"

"Chắc chắn không phải, hai người chênh lệch bảy tám tuổi đấy, đâu chơi cùng nhau được."

Nhậm Diệc gật gật đầu.

"Nhưng anh Huyền nhất định thích chị ấy." Cung Phi Lan chắc chắn nói.

Nhậm Diệc giật mình: "... Vậy sao?"

"Ừm, chị Ngôn là cô gái duy nhất anh họ qua lại, chị ấy lại đẹp như thế, xuất sắc như thế, với tính cách kia của anh họ, nếu mà không thích chị Ngôn, làm sao đối xử với chị ấy tốt như vậy chứ."

Nhậm Diệc khẽ nói: "Nói cũng phải, hai người bọn họ rất xứng đôi..."

"À há!" Cung Phi Lan đột nhiên kêu một tiếng, sốt sắng nhìn Nhậm Diệc, "Nhậm đội trưởng, sẽ không phải là anh cũng vừa ý chị Ngôn đấy chứ?"

Nhậm Diệc cười nhạt: "Làm sao có thể chứ, chúng tôi gặp nhau tổng cộng chỉ có hai phút."

Cung Phi Lan nghi ngờ nhìn Nhậm Diệc.

"Thấy anh họ của em với cô ấy vừa nói vừa cười, tôi chỉ tò mò mà thôi."

"Ồ, vậy là tốt rồi. Chính xác đó, anh họ thật sự chỉ đối xử với chị ấy khác biệt." Cung Phi Lan lắc đầu, "Tiếc là anh ấy trở về nước thời gian dài như vậy, cũng không thấy có hành động gì, thật khiến người ta sốt ruột."

Nhậm Diệc không thể nói rõ trong lòng là cảm thụ gì, anh không khỏi có chút mất mát, lại có chút buồn cười, hoá ra Cung Ứng Huyền không phải thật sự không nhiễm khói lửa trần gian, mà là chỉ nhiễm hơi người một nhà. (đại ý là chỉ coi trọng người nhà và những người thân quen.)

Cung Ứng Huyền nói chuyện điện thoại xong trở lại, hai người làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, hắn cảm thấy bầu không khí này hơi kỳ lạ, liền hỏi: "Hai người mới vừa nói gì đó?"

"Không có gì, cổ vũ cho các chiến sĩ thôi." Nhậm Diệc nói.

Cung Phi Lan cười hì hì không lên tiếng.

Cung Ứng Huyền nheo mắt lại, rõ ràng không tin.

Lúc này, điện thoại Nhậm Diệc lại vang lên, anh cúi đầu nhìn một cái, là Hứa Tiến gọi tới: "Alo, tham mưu trưởng."

"Nhậm Diệc, cậu ở đâu?"

"Tôi đang ở chỗ đại hội đấu võ."

"Xảy ra chuyện, một chung cư cao tầng ở đường An Dân bốc cháy, thế lửa rất lớn, cậu qua đây ngay đi."

Nhậm Diệc đứng lên ngay lập tức: "Vương Hiên, cậu ở lại chú ý những người còn đang thi đấu, những người khác theo tôi xuất cảnh, ngay lập tức."

Đám người ào ào đứng lên, Thôi Nghĩa Thắng hỏi: "Nhậm đội, xảy ra chuyện gì? Nơi nào xảy ra chuyện?"

"Một chung cư cao tầng ở đường An Dân, Hứa tham mưu trưởng vừa mới gọi điện cho tôi."

Nhậm Diệc vừa nói vừa dẫn người chạy đến xe cứu hỏa của mình.

Đường An Dân không thuộc khu vực quản lý của anh, mà thuộc về trung đội Ái Tâm Kiều, cách khu vực quản lý của anh hơi xa, nhưng vừa khéo lại gần nơi này. Tình huống báo động lớn đòi hỏi nhiều hơn hai trung đội, thậm chí là vài chi đội cùng nhau tác chiến, từ ngữ khí Hứa Tiến mà phán đoán, tình hình hẳn là nghiêm trọng.

Lúc Nhậm Diệc thay quần áo xong, đang chuẩn bị lên xe, tiếng Cung Ứng Huyền từ phía sau lưng truyền đến: "Nhậm đội trưởng, tôi có thể cùng đi không?"

Nhậm Diệc quay người lại, lúc này mới nhớ tới hai người, chỉ cần anh gặp phải tình huống báo động thì sẽ không để tâm bên cạnh nữa, Nhậm Diệc hất cằm lên: "Lên xe đi."

Cung Ứng Huyền nói với Cung Phi Lan: "Em chờ ở đây, anh sẽ bảo tài xế tới đón em."

"Anh họ, em có thể đi cùng không..."

"Không được, về đến nhà thì gọi điện cho anh." Cung Ứng Huyền theo Nhậm Diệc lên xe.

Cùng theo Nhậm Diệc lái xe rời khỏi sân bãi đại hội luận võ, còn có ba chiếc xe cứu hỏa khác, hiển nhiên đều được lệnh điều động, Nhậm Diệc phát Wechat cho Cao Cách, hỏi cậu có nhận được cảnh báo hay không, Cao Cách trả lời rất nhanh, nói không có điều bọn họ, đại khái là khoảng cách hơi xa, lúc này mà đi quá đó sẽ cực kỳ tắc đường.

Trên xe, Đinh Kình hỏi: "Nhậm đội, tình huống như thế nào?"

"Không biết, bây giờ chắc Hứa tham mưu trưởng cũng rất bận, chúng ta đến hiện trường rồi thăm dò sau." Nhậm Diệc nhíu nhíu mày, "Ở thời điểm này mà các tầng dân cư bị cháy, tương đối phiền phức."

Bây giờ là năm giờ chiều thứ tư, dựa vào kinh nghiệm của bọn họ, thông thường vào khoảng thời gian này, tầng lớp thanh niên trai tráng đã đi làm và học sinh đều không ở nhà, ở nhà phần lớn là người già về hưu, phụ nữ làm nội trợ và trẻ con chưa tới tuổi đi học. Người già, phụ nữ, trẻ con, tất cả đều là nhóm yếu thế trong tai nạn, bất kể là tự giải thoát hay là được cứu viện.

Mà khu chung cư này còn cao tầng...

Cung Ứng Huyền trưng vẻ mặt khó coi ngồi ở bên cạnh, một câu cũng không nói.

Nhậm Diệc nhìn về phía Cung Ứng Huyền, nói khẽ: "Tại sao cậu muốn đi theo?" Anh biết Cung Ứng Huyền trước giờ vốn không muốn thấy hiện trường hoả hoạn, dẫu sao ngay cả đi một chuyến đến nơi đổ nát sau hỏa hoạn cũng nôn.

"Chỉ cần là vụ án hỏa hoạn trong khu vực Hồng Vũ, cuối cùng đều có thể do tôi phụ trách." Cung Ứng Huyền trầm giọng nói, "Tôi muốn đi tìm hiểu tình huống trước."

"Tòa nhà dân cư cháy giữa ban ngày, phần lớn là ngoài ý muốn."

"Ngộ nhỡ là phóng hỏa thì sao?" Cung Ứng Huyền không cảm xúc nhìn chằm chằm Nhậm Diệc, "Tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng nào."

Nhậm Diệc thầm than một tiếng ở trong lòng: "Đến hiện trường không được đi loạn, nghe tôi chỉ huy."

Cung Ứng Huyền gật gật đầu.

Xe cứu hỏa còn chưa chạy đến nơi, bọn họ đã có thể nhìn thấy cột khói ngút trời trên tòa nhà cao tầng xa xa, lòng Nhậm Diệc trầm xuống.

Khi nhà cao tầng bốc cháy, nếu như hơi khói ở một tầng lầu nào đó bay ra bên ngoài, vậy thì chứng minh phạm vi lan rộng của ngọn lửa không lớn, nhưng khi đỉnh tòa nhà cũng bắt đầu xuất hiện hơi khói bay lên thẳng đứng, thì chứng tỏ ngọn lửa không khống chế được, hiệu ứng ống khói* được tạo thành thông qua các loại cầu thang, trục thang máy, trục thông gió, trục ống, đang kéo lên nhanh chóng, từ tầng lầu bốc cháy hướng lên tất cả các tầng lầu ở trên nó, đều lâm vào nguy hiểm.

Hiệu ứng ống khói đối với công tác PCCC của các tòa nhà cao tầng mà nói, nó đáng sợ như ma như quỷ. Một khi bốc cháy, nó sẽ trợ lực cho thế lửa càng bùng cháy dữ dội, lan ra nhanh chóng, hơn nữa bởi vì các mặt của nhiều tầng lầu đều cháy nên rất khó dập tắt, ngay cả khi có pháo nước của xe nâng thủy lực* chuyên dùng cho các tòa nhà chọc trời cũng không có tác dụng, chỉ có thể khoanh tay nhìn nó thiêu đốt.

Xe cứu hỏa bọn họ lái đến cửa tiểu khu, trung đội tới trước đã dọn dẹp xong đường đi, chỉ dẫn bọn họ vào chỗ đậu.

Dừng xe xong, mọi người xuống xe.

Người Nhậm Diệc nhìn thấy đầu tiên chính là đội trưởng Vương Mãnh của trung đội La Hạng Khẩu: "Vương Mãnh, tình huống thế nào rồi?"

Vương Mãnh nhanh chóng nói: "Điểm phát cháy là tầng 22, tòa nhà có tổng cộng 28 tầng, người ở phía dưới đều sơ tán rồi, phía trên có số lượng lớn người bị kẹt, xe nâng người* đã cứu xuống một nhóm người, nhưng thế lửa càng lúc càng lớn, tham mưu trưởng bảo cậu đến thì đi tìm ông ấy ngay."

Nhậm Diệc dẫn theo các chiến sĩ chạy về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy Hứa Tiến đang cùng những trung đội trưởng khác trao đổi chiến thuật.

Cách bọn họ không xa có đặt hai cái đệm khí PCCC khổng lồ, thật ra thì hai thứ này không có tác dụng quá lớn trong loại hoả hoạn ở nhà cao tầng này, khi độ cao vượt quá sáu tầng, ở dưới có đồ vật hay không kết quả hầu như đều giống nhau.

Hứa Tiến nhìn thấy Nhậm Diệc, lập tức nói: "Qua đây, chúng ta phải đi lên tìm kiếm và giải cứu ngay lập tức."

Nhậm Diệc liếc mắt nhìn khói dày đặc cuồn cuộn trên đỉnh đầu, sắc mặt nghiêm nghị.

Hứa Tiến chỉ vào bản vẽ kiến trúc nói: "Hiện tại có thể khống chế thế lửa ở ba tầng 26, 27, 28, xe nâng người đã đưa hai tiểu đội lên, đã giải cứu thành công tất cả người dân ở ba tầng lầu này, còn lại bốn tầng chúng ta đang tìm cửa sổ có thể vào, đồng thời chúng ta còn phải chia binh hai đường, một đường tìm kiếm cứu hộ từ tầng 26 trở xuống, một đường tìm kiếm cứu hộ từ tầng 21 trở lên, tầng 22 là tầng bốc cháy, thế lửa lớn nhất, Nhậm Diệc, cậu cùng Vương Mãnh dẫn bốn tiểu đội đi lên, cậu sẽ làm chỉ huy đến hiện trường, nếu thực sự không thể đi lên, báo cáo ngay, không được phép gắng gượng."

"Rõ."

Đúng lúc này, nghe một nhóm chiến sĩ cách đó không xa gào thét: "Đừng nhảy, không được nhảy!"

Nhậm Diệc vừa ngẩng đầu, chỉ thấy một người nhảy xuống từ trong ô cửa sổ đang bị ngọn lửa cắn nuốt, Nhậm Diệc quay mặt đi, nhưng âm thanh vật nặng rơi xuống đất ấy dẫu đang ở trong hiện trường vụ cháy ầm ĩ vẫn truyền vào trong tai của mỗi người.

Có người vây xem bật khóc.

Nhậm Diệc lắc lắc đầu, bắt đầu dẫn đội đi chuẩn bị.

Anh và các chỉ huy lẫn các chiến sĩ khác ngoài đồng phục bảo hộ và bộ bình dưỡng khí kèm mặt nạ phòng độc ra, còn phải chia nhau khiêng các trang bị gồm vòi chữa cháy đường kính 65, rìu chữa cháy, xà beng, kìm thủy lực, máy cưa xích, bình dưỡng khí dự phòng, v...v. phụ trọng của mỗi người đều không dưới 25kg, mà bọn họ sẽ phải vác những thứ này leo lên 22 tầng cầu thang.

Mọi thứ đã sắp xếp xong, Nhậm Diệc dẫn theo các chiến sĩ xuất phát, bỗng nhiên, anh phát hiện Cung Ứng Huyền đang đứng ở một bên nhìn anh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Trái tim Nhậm Diệc bất giác nhói lên một cái, anh cởi bao tay, giơ ngón tay cái lên về phía Cung Ứng Huyền, dùng khẩu hình nói: "Đừng lo lắng."

Lồng ngực Cung Ứng Huyền phập phồng mạnh mẽ, hắn cũng cởi bao tay quanh năm không rời ra, trả cho Nhậm Diệc một ngón tay cái.

- ------------------------

Chú thích:

*Xe nâng thủy lực: là một loại xe cứu hỏa có sàn được nâng lên cao, cùng một kiểu với xe cứu hỏa thang mây nhưng linh hoạt hơn, phạm vi có thể hoạt động lớn. Góc triển khai tối đa của cánh tay làm việc là 85 độ, có thể đạt tới chiều cao 104m, sàn cứu hộ có thể nâng tối đa 500kg, tích hợp hệ thống pháo nước cố định có thể trực tiếp phun thẳng nước vào đám cháy với lượng nước lớn lên tới 2300-6000 lít/phút. (mấy cô có thấy cái lòng phun đỏ đỏ nho nhỏ ở chỗ sàn cứu hộ không, nó đấy.)



*Máy cưa xích:



Xe nâng người: Nâng người lên các nơi cao để giải cứu nạn nhân.



Rìu chữa cháy: Dùng để phá cửa giải cứu nạn nhân.



Hiệu ứng ống khói:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương